Mộc Tử Trạc bị gáo nước lạnh thấu xương giội tỉnh.
Tuy rằng người đã tỉnh lại, song đầu óc cứ mơ màng, có chút không rõ tình huống trước mắt.
Chẳng qua vẫn cảm giác được thân thể trừ bỏ lạnh lẽo, còn vừa đau vừa mỏi, giống như bị vật nặng cán qua, xương cốt toàn thân rã rời từng mảnh, nhất là chỗ phía sau, đau đớn bén nhọn một trận thêm một trận liên tục tập kích cột sống.
Bấy giờ, cậu mới phát hiện bản thân chỉ đắp mỗi kiện y sam ướt đẫm, vẫn đang duy trì tư thế nửa treo ở đài hóa trang, thân thể sắp cứng ngắc chết lặng vì giữ tư thế quá lâu.
Khép chặt y sam ẩm ướt, cố nén toàn thân đau xót, cậu gian nan cử động cơ thể, muốn từ đài hóa trang đứng lên.
Thế nhưng chân cậu vừa chạm đất, cả người đã thẳng tấp ngã xuống, trong lúc vô ý liên lụy thương thế đằng sau, lặp tức bị đau đến hít ngụm lãnh khí, trước mắt từng trận biến thành màu đen.
Cậu quỳ rạp trên mặt đất mà há miệng hỗn hển, trong tầm mắt bỗng xuất hiện hai đôi chân.
Mộc Tử Trạc có phần nghi hoặc giương mắt nhìn, chỉ thấy phía trước là một nam tử tuấn tú ăn mặc hoa quý đang đứng, biểu tình khinh thường từ trên cao nhìn xuống cậu.
Bên cạnh còn có tiểu tư xách thùng nước, cũng là bộ dáng vênh váo tự đắc.
......!Thùng nước!!!
Mộc Tử Trạc nháy mắt hiểu rõ nước trên người mình tới từ chỗ nào, sắc mặt liền trầm xuống.
"Các ngươi là ai?" Mộc Tử Trạc hơi tức giận nhìn người tới, trong ấn tượng không hề nhận thức hai người này, cậu chẳng biết tại sao bọn họ lại đối với mình như vậy.
"Ngươi chính là Mộc Tử Trạc? Hí tử đê tiện Trì ca ca mới thu vào phủ?" Nam tử chả thèm trả lời cậu, ngược lại ngồi xổm xuống, dùng ngón tay thon dài khẽ nắm cằm cậu, trong mắt tăng thêm ghét bỏ cùng khinh thường.
Móng tay thật dài cắt qua làn da trơn mềm của Mộc Tử Trạc, tức khắc trào ra máu tươi.
"Ui ~"
Mộc Tử Trạc kêu đau, cậu theo bản năng hất tay nam tử kia, nhớ đến hắn gọi Tiêu Ưng Trì "Trì ca ca", hẳn là huynh đệ gì đó của Tiêu Ưng Trì, liền nghĩ nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chuẩn bị xoay người ly khai.
Mộc Tử Trạc muốn đi, nhưng người nọ nào có ý tứ buông tha cậu.
Đương lúc Mộc Tử Trạc dự định rời khỏi mà cố nhịn toàn thân đau nhức, giãy dụa từ mặt đất đứng lên, bên cạnh thình lình vươn ra cái chân, cậu nhất thời không phát hiện, bất ngờ bị vấp ngã.
Chỉ nghe Rầm một tiếng, trán cậu trực tiếp đập trúng cạnh bàn hóa trang, ngay tức thì có chất lỏng ấm áp theo thái dương ồ ạt chảy xuống.
"Ha ha ha ha......"
Chứng kiến thảm trạng của Mộc Tử Trạc, nam tử nọ và gã tiểu tử càn rỡ mà cười, như đang chế giễu một đầu ngốc cẩu.
"A..."
Mộc Trạc đau đớn hô, nhìn thấy tay đầy máu, đồng tử cậu cũng nhuốm màu đỏ tươi, chẳng biết lấy khí lực nơi nào, nhân lúc tiểu tư chưa kịp phản ứng cậu mãnh liệt bổ nhào về hướng nam tử kia.
Mộc Tử Trạc nắm bả vai người nọ hung hăng ấn xuống mặt bàn, "Ta với ngươi không thù không oán, các ngươi dựa vào cái gì đối xử với ta như v......."
"Phanh!"
Đại môn bị người bên ngoài đẩy mạnh, Mộc Tử Trạc theo bản năng ngoảnh đầu nhìn, trông thấy Tiêu Ưng Trì vẻ mặt cuồng nộ đứng ở cạnh cửa, giống như ác ma trở về từ địa ngục, dẫn theo địa ngục lãnh phong âm u.
Không khí như bị đại thủ vô hình siết chặt, Mộc Tử Trác bất giác rùng mình, nồng đậm sợ hãi tràn ngập con ngươi, vô tình buông ra nam tử trong tay.
Nhưng ai ngờ cậu vừa mới nới lỏng, đầu nam tử đột nhiên nặng nề va vào cạnh bàn, thái dương nhanh chóng xuất huyết.
"Nguyên Tư!"
"Mộc Tử Trạc, ngươi tìm chết!"
Theo tiếng rống giận là lực đạo cường kích gào thét ập đến, Mộc Tử Trạc còn chẳng kịp phản ứng đã thấy sau lưng tê rần, sau đó cả người cậu bay ngược ra ngoài, đụng thật mạnh vào tường mới ngừng lại.
"Phụt –––––"
Mộc Tử Trạc nôn ra máu tươi, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Giữa sự mơ hồ đó, cậu chứng kiến người gắt gao ôm lấy nam tử lo lắng hỏi han: "Nguyên Tư, ngươi thế nào rồi?"
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, màn cuối cùng nhìn được chính là thân ảnh Tiêu Ưng Trì sốt ruột bế nam tử nọ rời khỏi.
Ngay cả liếc mắt đều không cho cậu.
Nơi trái tim như có bàn tay vô hình tàn nhẫn nắm chặt, Mộc Tử Trạc vô thanh mở nụ cười, cuối cùng chống đỡ không nổi cảm giác chóng mặt mãnh liệt, hôn mê bất tỉnh.
.
Tuy rằng người đã tỉnh lại, song đầu óc cứ mơ màng, có chút không rõ tình huống trước mắt.
Chẳng qua vẫn cảm giác được thân thể trừ bỏ lạnh lẽo, còn vừa đau vừa mỏi, giống như bị vật nặng cán qua, xương cốt toàn thân rã rời từng mảnh, nhất là chỗ phía sau, đau đớn bén nhọn một trận thêm một trận liên tục tập kích cột sống.
Bấy giờ, cậu mới phát hiện bản thân chỉ đắp mỗi kiện y sam ướt đẫm, vẫn đang duy trì tư thế nửa treo ở đài hóa trang, thân thể sắp cứng ngắc chết lặng vì giữ tư thế quá lâu.
Khép chặt y sam ẩm ướt, cố nén toàn thân đau xót, cậu gian nan cử động cơ thể, muốn từ đài hóa trang đứng lên.
Thế nhưng chân cậu vừa chạm đất, cả người đã thẳng tấp ngã xuống, trong lúc vô ý liên lụy thương thế đằng sau, lặp tức bị đau đến hít ngụm lãnh khí, trước mắt từng trận biến thành màu đen.
Cậu quỳ rạp trên mặt đất mà há miệng hỗn hển, trong tầm mắt bỗng xuất hiện hai đôi chân.
Mộc Tử Trạc có phần nghi hoặc giương mắt nhìn, chỉ thấy phía trước là một nam tử tuấn tú ăn mặc hoa quý đang đứng, biểu tình khinh thường từ trên cao nhìn xuống cậu.
Bên cạnh còn có tiểu tư xách thùng nước, cũng là bộ dáng vênh váo tự đắc.
......!Thùng nước!!!
Mộc Tử Trạc nháy mắt hiểu rõ nước trên người mình tới từ chỗ nào, sắc mặt liền trầm xuống.
"Các ngươi là ai?" Mộc Tử Trạc hơi tức giận nhìn người tới, trong ấn tượng không hề nhận thức hai người này, cậu chẳng biết tại sao bọn họ lại đối với mình như vậy.
"Ngươi chính là Mộc Tử Trạc? Hí tử đê tiện Trì ca ca mới thu vào phủ?" Nam tử chả thèm trả lời cậu, ngược lại ngồi xổm xuống, dùng ngón tay thon dài khẽ nắm cằm cậu, trong mắt tăng thêm ghét bỏ cùng khinh thường.
Móng tay thật dài cắt qua làn da trơn mềm của Mộc Tử Trạc, tức khắc trào ra máu tươi.
"Ui ~"
Mộc Tử Trạc kêu đau, cậu theo bản năng hất tay nam tử kia, nhớ đến hắn gọi Tiêu Ưng Trì "Trì ca ca", hẳn là huynh đệ gì đó của Tiêu Ưng Trì, liền nghĩ nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chuẩn bị xoay người ly khai.
Mộc Tử Trạc muốn đi, nhưng người nọ nào có ý tứ buông tha cậu.
Đương lúc Mộc Tử Trạc dự định rời khỏi mà cố nhịn toàn thân đau nhức, giãy dụa từ mặt đất đứng lên, bên cạnh thình lình vươn ra cái chân, cậu nhất thời không phát hiện, bất ngờ bị vấp ngã.
Chỉ nghe Rầm một tiếng, trán cậu trực tiếp đập trúng cạnh bàn hóa trang, ngay tức thì có chất lỏng ấm áp theo thái dương ồ ạt chảy xuống.
"Ha ha ha ha......"
Chứng kiến thảm trạng của Mộc Tử Trạc, nam tử nọ và gã tiểu tử càn rỡ mà cười, như đang chế giễu một đầu ngốc cẩu.
"A..."
Mộc Trạc đau đớn hô, nhìn thấy tay đầy máu, đồng tử cậu cũng nhuốm màu đỏ tươi, chẳng biết lấy khí lực nơi nào, nhân lúc tiểu tư chưa kịp phản ứng cậu mãnh liệt bổ nhào về hướng nam tử kia.
Mộc Tử Trạc nắm bả vai người nọ hung hăng ấn xuống mặt bàn, "Ta với ngươi không thù không oán, các ngươi dựa vào cái gì đối xử với ta như v......."
"Phanh!"
Đại môn bị người bên ngoài đẩy mạnh, Mộc Tử Trạc theo bản năng ngoảnh đầu nhìn, trông thấy Tiêu Ưng Trì vẻ mặt cuồng nộ đứng ở cạnh cửa, giống như ác ma trở về từ địa ngục, dẫn theo địa ngục lãnh phong âm u.
Không khí như bị đại thủ vô hình siết chặt, Mộc Tử Trác bất giác rùng mình, nồng đậm sợ hãi tràn ngập con ngươi, vô tình buông ra nam tử trong tay.
Nhưng ai ngờ cậu vừa mới nới lỏng, đầu nam tử đột nhiên nặng nề va vào cạnh bàn, thái dương nhanh chóng xuất huyết.
"Nguyên Tư!"
"Mộc Tử Trạc, ngươi tìm chết!"
Theo tiếng rống giận là lực đạo cường kích gào thét ập đến, Mộc Tử Trạc còn chẳng kịp phản ứng đã thấy sau lưng tê rần, sau đó cả người cậu bay ngược ra ngoài, đụng thật mạnh vào tường mới ngừng lại.
"Phụt –––––"
Mộc Tử Trạc nôn ra máu tươi, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Giữa sự mơ hồ đó, cậu chứng kiến người gắt gao ôm lấy nam tử lo lắng hỏi han: "Nguyên Tư, ngươi thế nào rồi?"
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, màn cuối cùng nhìn được chính là thân ảnh Tiêu Ưng Trì sốt ruột bế nam tử nọ rời khỏi.
Ngay cả liếc mắt đều không cho cậu.
Nơi trái tim như có bàn tay vô hình tàn nhẫn nắm chặt, Mộc Tử Trạc vô thanh mở nụ cười, cuối cùng chống đỡ không nổi cảm giác chóng mặt mãnh liệt, hôn mê bất tỉnh.
.
Danh sách chương