Edit: Chary
________________________
Ngày nối tiếp ngày, năm tháng thoi đưa, đảo mắt một cái đã qua hai năm.
Mộc Tử Khâm vẫn sắm vai một yêu phi họa quốc, yêu diễm cổ hoặc, họa loạn triều cương, tiếng xấu càng truyền càng xa.

Ba chữ Mộc Tử Khâm giờ đây gắn liền với cái danh yêu phihọa quốc, chẳng mấy ai còn nhớ y cũng từng là thiếu niên lang hăng hái, phong quang tế nguyệt.
Ngày hôm ấy, đúng buổi trăm hoa đơm nở, mặt trời lan tỏa ánh sáng hài hòa, Mộc Tử Khâm đang cùng Mộc Tử Trạc ngồi dưới tàng lê phẩm trà thưởng hoa.
Một tên sát thủ chẳng biết lao ra từ chỗ nào, chủy thủ trong tay lăm lăm chĩa vào Mộc Tử Khâm: "Yêu phi, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, diệt trừ tai họa như ngươi!"
Bất quá, ngay cả sợi tóc của Mộc Tử Khâm gã còn chưa kịp động tới đã bị sáu ảnh vệ ẩn nấp trong tối chém chết tại chỗ.
Tiếp sau đó, sáu ảnh vệ kéo thi thể gã đi rồi dọn dẹp sạch sẽ vệt máu đọng trên nền đất.
Động tác nhanh nhẹn lưu loát không dây dưa nửa điểm, thuần thục như đã làm qua vô số lần.
Chưa tới nửa khắc hiện trường lại khôi phục nguyên dạng, chỗ nào còn nhìn ra vết tích đáng nhau, màn ám sát vừa rồi phảng phất như chỉ chơi đùa một trận.
Mà suốt quá trình này, Mộc Tử Khâm vẫn luôn cúi đầu phẩm trà, khóe môi câu lên độ cong đạm mạt, ngay cả mi mắt cũng chưa từng nâng, tựa hồ mọi chuyện phát sinh chung quanh đều chả can hệ với y.
"Khiến nương nương kinh hách." Thủ lĩnh ảnh vệ quỳ một gối xuống đất thỉnh tội.
Bấy giờ Mộc Tử Khâm mới giương mắt, "Đây đã là đợt thứ mấy trong tháng?"
Thủ lĩnh ảnh vệ thưa: "Bẩm nương nương, là đợt thứ mười bảy trong tháng."
Mộc Tử Khâm Ừ một tiếng, vẻ mặt nhìn không rõ xúc cảm, "Lui xuống đi."
"Dạ nương nương." Sáu ảnh vệ lần nữa ẩn vào chỗ tối.
Mộc Tử Khâm gặp phải ám sát ngày càng nhiều, chuyện này hầu như mỗi ngày đều diễn ra một lần, bởi thế Tiêu Chấn Diệp liền phái sáu trong mười hai ảnh vệ thiếp thân đến bảo hộ y.
Đây đồng thời cũng để giám thị y, tuy rằng đến nay Tiêu Chấn Diệp còn chưa tra ra người giao bản mô phỏng binh phòng đồ cho Mạnh Hào, nhưng sau sự liện Mạnh Hào lần đó, Tiêu Chấn Diệp đã nâng cao cảnh giác với Mộc Tử Khâm.

Sáu tên ảnh vệ tùy thời tùy khắc ẩn nấp bên người, ấy vậy nên việc truyền tin tức trở nên khó khăn.

Ngay tại thời điểm Mộc Tử Khâm vô kế khả thi thì Mộc Tử Trạc bảo với y, người của Ngu Nghiêu tới tìm cậu, về sau việc truyền tin sẽ do cậu phụ trách.
Mộc Tử Khâm vốn không đồng ý, y không muốn Mộc Tử Trạc bị liên lụy, nhưng lần này Mộc Tử Trạc phá lệ kiên trì, cậu bảo rằng muốn xuất ra một phần sức lực vì sự nghiệp phục quốc.
Nếu Mộc Tử Trạc làm việc này vì hỗ trợ y, có nói thế nào Mộc Tử Khâm cũng không cho phép cậu dấn thân vào vũng nước đục này.

Thế nhưng từ giây phút Mộc Tử Trạc mượn danh nghĩa phục quốc, Mộc Tử Khâm hiểu rõ, y chẳng có tư cách cự tuyệt.
Mộc Tử Trạc là bào đệ của y, đồng thời cũng là con dân Mộc Quốc, y lấy đâu ra tư cách ngăn cản cậu cống hiến sức lực để chấn hưng quốc gia đây.
Y chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của Mộc Tử Trạc, sau đó dốc hết khả năng bảo hộ cậu chu toàn.
Tuy rằng rất lo lắng, nhưng tận đáy lòng y lại cảm thấy vui mừng, đệ đệ luôn được y bảo bọc sau lưng chẳng biết từ lúc nào đã trưởng thành, có hoài bão cho chính mình.
Từ khi Mộc Tử Trạc trở thành đầu mối, tin tức lưu thông thuận lợi hơn hẳn.
Dẫu sao, bọn họ vẫn có được một ít không gian riêng tư, bọn ảnh vệ không dám theo dõi thời điểm bọn họ ở chung.
Hơn thế nữa, chẳng một ai hoài nghi Mộc Tử Trạc, dù gì người người đều biết Mộc Tử Trạc tính tình ngoan dịu, và Mộc Tử Khâm vô cùng sủng ái đệ đệ này nên sẽ không để cậu làm chuyện mạo hiểm.
Nhờ thông tin bọn họ truyền đi, nghĩa quân do Ngu Nghiêu lãnh đạo nhiều lần biến nguy thành an, từng bước lớn mạnh, dần dà trở thành mối uy hiếp lớn với triều đình.
"Tử Trạc, hoàng tẩu." Tiêu Ưng Trì bưng mâm quả vải đi tới: "Đây là cống phẩm Thổ Phiên mới dâng lên, ta cố ý xin hoàng huynh đem qua đây."
Tiêu Ưng Trì bóc vỏ một quả, đưa đến bên miệng Mộc Tử Trạc, có chút mong chờ nói: "Tử Trạc à, quả này rất ngọt, ngươi nếm thử đi."
Mộc Tử Trạc bất động thanh sắc dời đầu đi, tựa hồ không phát hiện ra hắn, hoàn toàn xem hắn thành không khí, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm bố thí cho hắn.
Mong chờ trong mắt Tiêu Ưng Trì tức thì ảm đạm.
Hai năm nay, quan hệ giữa hắn và Mộc Tử Trạc cứ mãi như thế, hắn hết lòng muốn bù đắp cho Mộc Tử Trạc, ngặt nỗi mặc kệ hắn nói gì làm gì, thái độ Mộc Tử Trạc đối với hắn từ đầu chí cuối đều rất lãnh đạm, tương tự một người xa lạ.
Bất quá, dưới sự chăm sóc của thái y trong phủ, thân thể Mộc Tử Trạc rốt cuộc dần chuyển biến tốt, số lần độc phát giảm bớt rất nhiều.

Điều này xem như cho hắn chút an ủi, chung quy thời gian còn dài, hắn vẫn có cơ hội không phải sao?
Con ngươi Tiêu Ưng Trì nhen nhóm tia sáng, hắn tin tưởng chỉ cần hắn đối tốt với cậu, một ngày nào đấy cậu sẽ hồi tâm chuyển ý.
............
"Ha......!bệ hạ......!ha...."
Màn trướng mờ ảo in bóng thân ảnh hai nam tử đang giao tiệp.
Đế vương ngấu nghiến gặm cắn xương quai xanh của người dưới thân, vô thức đẩy nhanh động tác.

truyện tiên hiệp hay
"A....." Mộc Tử Khâm bị đau hô thành tiếng, "Bệ hạ....!ha....!nhẹ chút...."
Người dưới thân mỹ lệ tựa bức tranh thủy mặc được phô bày, lệ châu trong suốt tuôn rơi từ đôi mắt mê ly vương lại bên hàng mi cong vút, cánh môi đỏ mọng hé mở, mỗi một biểu tình nhỏ nhặt trên khuôn mặt ấy đều khiến đế vương tâm can nhộn nhạo.
Đế vương ôn nhu hôn lên giọt lệ bên mi mắt y, cơ mà động tác chớ hề giảm nhẹ, ngược lại càng thêm dồn dập, như thể quyết phải tâm khảm y vào cốt nhục.
Mấy ngày gần đây, người nọ trở nên vô cùng an tĩnh, thường xuyên đứng một mình dưới táng cây lê, vừa đứng chính là một lúc thật lâu, cứ thế bất động không nói lời nào.
Nhưng khi đối mặt với hắn, tươi cười trên mặt y mỗi lúc lại thêm sáng lạn, nỗi lòng đế vương vì thế mà trăm nỗi ngỗn ngang, hắn chẳng thể hiểu ẩn dưới tiếu dung chói mắt ấy, người kia tột cùng đang suy nghĩ cái gì.
Hắn luôn luôn có ảo giác rằng một khi bất cẩn người kia sẽ hóa thành hồ điệp bay mất, vĩnh viễn không thể tìm về.
Chỉ những lúc thế này, chỉ có thời điểm hung hăng chiếm hữu y, hắn mới chân chính cảm nhận được người nọ là thuộc về hắn.
Hắn vẫn mãi hoài niệm Mộc Tử Khâm của dĩ vãng, hoài niệm dáng vẻ y trước đây, hiêu cuồng kiệt ngạo, thanh phong lãng nguyệt, ý khí phấn chấn....!Tuy nhiên, hắn biết rõ, hắn đã triệt để đánh mất Mộc Tử Khâm phong quang vô hạn kia, chẳng bao giờ tìm về được nữa.
Hắn cũng biết, hiện tại đối với Mộc Tử Khâm mà nói, thả y đi có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất, nề hà hắn không làm được, dù cho Mộc Tử Khâm mang danh họa quốc yêu phi, hắn cũng không thể thả y đi.
Hắn yêu y, đã yêu rất nhiều năm, từ ái mộ thuở thiếu niên đến si cuồng lúc này đây, bóng dáng người nọ in hằn trong sinh mệnh hắn, chiếm trọn toàn bộ thì gian của hắn.


Ngay cả khi người nọ thành ra bộ dáng hiện giờ, tâm hắn vẫn nhất mực yêu y, tình yêu khó thể kiềm chế.
Y từng là ánh sánh duy nhất giữa tuổi thơ tăm tối của hắn, bỗng nhiên tiến vào sinh mệnh ô trọc hắc ám của hắn.

Từ ấy về sau hắn liền chìm sâu trong mê luyến, cố chấp muốn tóm chặt.
Một ngày kia hắn rốt cuộc bắt lấy tia sáng ấy, đem nó kéo vào vũng bùn, rồi ánh sáng sạch sẽ nhiễm phải bùn hôi, chẳng thể tỏa sáng nữa, cố tình hắn cứ gắt gao bám trụ, khăng khăng không muốn buông tay.
Mặc cho bạch quang vướng bùn, hắn chỉ muốn mãi giữ chặt như thế, vĩnh thế hãm vào bùn lầy...
Đương khi đế vương hồi thần, người nọ đã hôn mê bất tĩnh.
Đế vương liếm đi giọt lệ vương nơi khóe mắt y, chặt chẽ vây y trong lồng ngực, ánh mắt cố chấp lại điên cuồng, "Tử Khâm, vĩnh viễn đừng rời xa trẫm, nhé....."
.........
Dân chúng chịu áp bách ở các nơi lần lượt gia nhập đoàn quân khởi nghĩa, giúp quy mô nghĩa quân ngày càng lớn mạnh, quy mô này rất nhanh đạt tới trình độ cường đại trước nay chưa từng có, họ thậm chí thành công giành lại vài tòa thành trì trọng yếu từ Tiêu triều, tạo thành uy hiếp tới xã tắc Tiêu triều.
Chốn triều đình lòng người hoảng sợ, mọi người nhao nhao thỉnh cầu đế vương xuất binh bình định, khốn nỗi Trấn quốc công cáo lão hồi hương, Liễu Hạo Diễm bị sung quân Nam Cương, Tiêu Ưng Trì hãy còn đau ốm, những võ tướng có khả năng xuất chinh khác đều bất mãn với đế vương, có thể đi liền đi, có thể bãi quan liền bãi quan, người dùng được trên triều dần mất hết.
Bởi lẽ ấy nên đế vương quyết định ngự giá thân chinh, tự mình lãnh binh xuôi nam bình định.
Tảng sáng hôm sau, đại quân tập hợp đông đủ đợi lệnh xuất phát.
Đế vương vận hắc sắc nhung trang cưỡi trên lưng tuấn mã, hắn ngoảnh đầu trông về tường thành, thấy được Mộc Tử Khâm khoác áo choàng trắng tuyết đứng tại tường thành cao cao, mỉm cười nhìn theo.
Vạn vật thế gian phảng phất đều thất sắc, giữa thiên địa lúc bấy giờ chỉ tồn tại hai bóng người một trắng một đen dõi mắt nhìn nhau.
Ánh mắt đế vương mang nỗi quyết luyến thật sâu: "Tử Khâm, đợi trẫm trở về."
Đợi trẫm chở về, liền cho ngươi Hậu vị, về sau mãi mãi không chia lìa.
Mộc Tử Khâm hơi ngẩn người, rồi rộ nở nụ cười sáng tươi tựa nắng ấm: "Hảo, bệ hạ cẩn thận."
"Trẫm nhất định bình an trở về, Tử Khâm nhớ tự chiếu cố mình thật tốt." Đế vương xoay người, hạ lệnh với đại quân đang chờ, "Xuất phát!"
Đại quân trùng trùng điệp điệp mà hướng về phía nam.
Đến tận khi đại quân đi xa, bóng dáng dần khuất hẳn, Mộc Tử Khâm vẫn đứng trên tường thành, mỉm cười nhìn về nơi xa.
"Nương nương, trời lạnh lắm, chúng ta trở về thôi." Linh Tuyết nói.
Mộc Tử Khâm mắt dõi phương xa, khóe miệng ngậm ý cười thản nhiên: "Không vội, chờ thêm một chốc."

Linh Tuyết thầm nghi hoặc, chẳng qua bao lâu, Linh Tuyết chợt nghe phía sau truyền đến tiếng ẩu đả.
Nàng vừa ngoảnh đầu thì thấy một nhóm binh lính tấn công lên tường thành.
"Giết ——" Phản quân giết đỏ cả mắt, sĩ khí bừng bừng.
Linh Tuyết nhất thời chấn kinh: "Bảo hộ nương nương!"
Mười hai ảnh vệ đột nhiên xuất hiện bên người Mộc Tử Khâm, cùng phản quân chém giết.
Tiêu Chấn Diệp lo lắng khi hắn rời khỏi sẽ có người gây bất lợi cho Mộc Tử Khâm, liền để toàn bộ mười hai ảnh vệ lưu lại bảo hộ y.
Phía sau là khói lửa mịt mù, tiếng đánh nhau rung trời, Mộc Tử Khâm lại đứng yên tại chỗ cũ, tầm mắt quan sát chốn xa xăm, ý cười thản nhiên còn đọng bên khóe miệng, tựa hồ hết thảy sự việc phát sinh chung quang chẳng hề dính dáng tới y.
"Đây....!chuyện gì thế này?" Âm thanh kinh nghi của Linh Tuyết và mười hai ảnh vệ vang lên, bọn họ thoáng cái mất sạch khí lực, đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
Độ cong trên môi Mộc Tử Khâm càng sâu, y đương nhiên biết đây là tình huống gì.
Bọn họ đều ngửi phải huân hương mà y đặc biệt chuẩn bị, tạm thời mất đi khí lực.
Mộc Tử Khâm nghe thấy động tĩnh sau lưng thì mới xoay người, nói: "Đừng giết bọn họ, phế võ công là được."
Đại đao vừa nâng lên lập tức thả xuống, mười hai ảnh vệ cùng Linh Tuyết thần tình kinh sợ bị kéo đi.
Phù Nhã bước tới trước mặt Mộc Tử Khâm, khụy gối ôm quyền: "Thần đến trễ."
Khóe mắt Mộc Tử Khâm hàm tiếu ý: "Vất vả rồi."
"A Khâm...." Một giọng nói mang theo vui sướng vọng đến.
Mộc Tử Khâm dời mắt qua thì thấy Hạ Vân Dương bước ra từ góc khuất.
Ánh mắt hắn ta nhìn Mộc Tử Khâm chất chứa thâm tình mê luyến, nơi đáy mắt lập lòe tia sáng.

Hắn ta đi từng bước hướng về phía y, có một loại cảm giác như thể chớp mắt liền qua cả ngàn năm.
Tất cả mọi người vì hắn ta nhượng một con đường.

Mộc Tử Khâm ôn hòa mà cười: "Lâu rồi không gặp......".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện