30/07/2022
Edit: Chary
_______________________
Ngày hôm sau, lúc Mộc Tử Khâm hạ triều thì hay tin Tiêu Chấn Diệp đã tỉnh.
Y nhanh bước hướng chỗ Tiêu Chấn Diệp mà đi.
Vừa đẩy cửa ra, y liền trông thấy Tiêu Chấn Diệp khó nhọc tự bôi thuốc cho vết thương sau lưng mình, vạt áo hắn mở rộng lộ ra cơ thể quấn đầy vải băng.
Mặt mày xanh xao lấm tấm mồ hôi, băng vải trắng tinh nhiễm vài vệt máu đỏ, thoạt nhìn vừa thê thảm vừa đáng thương.
Nghe thấy tiếng cửa mở Tiêu Chấn Diệp theo bản năng ngẩng đầu, bỗng hắn bắt gặp Mộc Tử Khâm một thân hồng y đứng ở cạnh cửa, đáy mắt lập tức hiện vẻ vui mừng: "Tử Khâm, sao ngươi lại tới đây?"
"Vì sao ngươi tự mình đổi thuốc thế?"
Mộc Tử Khâm bước đến, phát hiện vải băng sau lưng Tiêu Chấn Diệp đỏ thẫm một mảng, mâu sắc y tức thì trầm xuống, ngữ khí bất giác pha chút tức giận: "Hạ nhân đi đâu cả rồi?"
"Ta bảo bọn họ lui xuống......" Tiêu Chấn Diệp thờ ơ đáp, tiếp tục tự mình bôi thuốc.
"Tại sao?" Mộc Tử Khâm nhíu mày.
Động trên tay Tiêu Chấn Diệp chợt dừng, hắn yên lặng cúi đầu buông mi, khiến người ta chỉ trông được sườn mặt đượm vẻ cô đơn mà chẳng thể nào thấy rõ cảm xúc trong mắt hắn.
Khi đối diện với Tiêu Chấn Diệp thế này, Mộc Tử Khâm bỗng dưng cảm giác tim mình rung lên.

Thời điểm y nhịn không nỗi muốn lên tiếng thì Tiêu Chấn Diệp đột nhiên tiếp lời: "Ta không tin bọn họ."
"Hả?" Mộc Tử Khâm có chút không rõ ý của hắn.
Tiêu Chấn Diệp nở nụ cười đầy tự giễu: "Ngay cả tiểu tư cùng ta trưởng thành, bao nhiêu năm qua như hình với bóng còn phản bội ta, ai có thể cam đoan những người kia sẽ không nhân cơ hội ta bị thương mà ám toán? Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, mỗi lần bị thương đều là ta tự mình xử lý, mãi rồi cũng thành quen......"
Sự đắng chát trong lời nói và nỗi cô đơn toát ra từ nụ cười tự giễu kia khiến lòng Mộc Tử Trạc đau nhói.
Tiêu Chấn Diệp hơi gượng cười, sau đó cầm lấy lọ thuốc định tiếp tục bôi nhưng lại bị Mộc Tử Khâm đoạt lấy.
Tiêu Chấn Diệp ngờ vực nhìn y.
Mộc Tử Khâm che miệng ho khẽ một tiếng: "Ngươi hành động bất tiện, để ta giúp cho."
Mộc Tử Khâm cẩn thận tháo bỏ lớp vải băng dính máu.

Rồi khi nhìn thấy vết thương bê bết máu me, y bất giác như ngừng thở, vô thức vươn tay nhẹ xoa chỗ da thịt chẳng lành lặng kia.

Chợt nhận ra mình đang làm cái gì, y vội vàng buông tay, chuyên tâm bôi thuốc cho Tiêu Chấn Diệp.
Bất quá, y chẳng hề phát hiện, Tiêu Chấn Diệp vừa nảy còn ủ rũ nhân lúc y không để ý mà đắc ý nhếch môi cười.
Kỳ thật từ sau khi ra tay với Lữ Tu, Tiêu Chấn Diệp đã đem toàn bộ người bên cạnh đổi thành thân tín, nên bây giờ hạ nhân ở đây đều là người của hắn.
Ban nảy, Mộc Tử Khâm bên kia trên đường đi đến, tin tức cũng đã nhanh chóng truyền vào tai Tiêu Chấn Diệp bên này.

Hắn bèn cho toàn bộ hạ nhân lui xuống, bày ra bộ dáng khó nhọc tự bôi thuốc cho mình.

Để có hiệu quả tốt hơn, hắn còn cố tình làm nứt miệng vết thương, mặc cho máu tươi thấm ướt vải băng màu trắng.
Và với lời nói nửa thật nửa giả lấy lui làm tiến cộng thêm biểu tình cô đơn ai oán, quả nhiên hắn thành công đả động tới Tử Khâm.
Tuy rằng làm vết thương lại nứt vỡ hơi đau một chút nhưng có thể khiến Tử Khâm thương tiếc thì đều đáng giá.
Tiêu Chấn Diệp phi thường cao hứng.
Dương quang rọi qua khung cửa sổ, nhu hòa ghé lại trên bóng dáng hai người, mang đến bầu không khí hài hòa ấm áp......
.........
Sau cái hôm nhóm Mộc Tử Khâm gặp chuyện, Mộc đế đã hạ lệnh tra rõ ngọn ngành.

Nhưng bọn thích khách kia đến vô tung đi vô ảnh, chẳng cách nào tra ra thân phận và tung tích bọn chúng.
Cứ thế vài ngày trôi qua mà vẫn không có chút manh mối.
Mộc đế miết trán, mệt mỏi trở về tẩm điện.

Ông vừa rót cho mình chén trà nóng thì bỗng thấy miếng ngọc bội được đặt ngay ngắn trên bàn, trên ngọc bội khắc một chữ Sầm tinh tế.
Con ngươi ông đột nhiên co rút, cái chén trong tay rớt xuống làm nước trà nóng hổi vương vãi đầy đất......
Sau đó Mộc đế lập tức hạ lệnh dừng việc điều tra, chỉ tăng cường nhân thủ bảo hộ an toàn cho Mộc Tử Khâm và Mộc Tử Trạc.

Mọi người không rõ nguyên do, nhưng vì đó là mệnh lệnh của Mộc đế nên họ nhất mực tuân theo.
May thay đoạn thời gian kế tiếp, Mộc Tử Khâm và Mộc Tử Trạc cũng không gặp chuyện gì ngoài ý muốn nữa.


Bấy giờ, Mộc đế mới thở phào một hơi, song vẫn không dám lơi lỏng đề phòng.
.........
Những ngày gần đây, chỉ cần Mộc Tử Khâm rảnh rỗi thì sẽ tới thăm Tiêu Chấn Diệp.

Châu báu, lụa là, thuốc bổ từng rương từng rương lũ lượt chảy vào sân viện Tiêu Chấn Diệp, có của Mộc Tử Khâm đưa tới cũng có của Mộc đế ban thưởng, quả thật khiến người khác đỏ cả mắt.
Hạ Vân Dương trơ mắt nhìn Mộc Tử Khâm ngày ngày chiếu cố Tiêu Chấn Diệp, vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.
Cớ sao lúc đó không nhanh hơn một bước đỡ thay A Khâm hai kiếm kia, thế thì những quan tâm chăm sóc bây giờ đều thuộc về mình.
Bảy tám ngày nhanh chóng trôi qua, có điều thương thế của Tiêu Chấn Diệp chưa có dấu hiệu tốt lên.

Hạ Vân Dương rốt cuộc không thể ngồi yên nhìn Mộc Tử Khâm cứ tranh thủ lúc rảnh ghé qua chỗ Tiêu Chấn Diệp.
"Tiêu Chấn Diệp ngươi thật vô sỉ, ngươi đây rõ ràng giả bệnh hòng chiếm đoạt tình cảm của A Khâm!" Hạ Vân Dương quan sát một bàn điểm tâm tỏa hương thơm ngát Mộc Tử Khâm mang đến cho Tiêu Chấn Diệp, cả giận nói.
Hắn ta chẳng tin Tiêu Chấn Diệp bị thương bảy tám ngày rồi mà chưa khỏi.
Tiêu Chấm Diệp chậm rãi nhấm nháp hết điểm tâm trong tay, xong mới nhìn lên Hạ Vân Dương đang nổi giận đùng đùng, yếu ớt ho một tiếng: "Hạ các chủ nói gì thế? Sao tại hạ nghe không hiểu?"
Dứt lời lại tiếp tục che miệng ho khan, còn nhìn Hạ Vân Dương với vẻ mặt vô tội, bộ dáng trông vừa nhu nhược vừa đáng thương.
"Ngươi...!ngươi...." Hạ Vân Dương bị hắn chọc tức tới không thốt nên lời, cả buổi mới phun ra một câu: "Ngươi vô sĩ!"
"Lời này của Hạ các chủ tại hạ cũng nghe không hiểu." Tiêu Chấn Diệp ho khụ khụ hai tiếng: "Tại hạ vô sỉ chỗ nào chứ? Hơn nữa......"
Tiêu Chấn Diệp đứng dậy bước đến bên cạnh Hạ Vân Dương, nhếch miệng cười: "Hạ các chủ nổi danh tao lãng công tử, nếu luận về vô sỉ, tại hạ sao có thể sánh bằng Hạ các chủ đây?"
"Ngươi!" Hạ Vân Dương tức tới mặt đỏ bừng bừng, giận quá hóa cười: "Bản các chủ không tin ngươi giả vờ mãi được! Ngươi cho rằng A Khâm dễ bị qua mặt thế sao? Sớm muộn gì y cũng phát hiện, tới lúc đó ta xem ngươi làm sao mà cười?"
Tiêu Chấn Diệp ngoài cười trong không cười nói: "Không cần Hạ các chủ nhọc lòng quan tâm."
"Hừ!" Hạ Vân Dương hừ lạnh một tiếng, giận dữ rời đi.
Tiêu Chấn Diệp trông bóng lưng hắn ta đi xa, ánh mắt dần trầm xuống.
Hạ Vân Dương nói đúng, Tử Khâm đâu dễ bị qua mặt như vậy.

Mấy ngày qua hắn cố tình làm nứt miệng vết thương, kéo dài thời gian khôi phục.

Giấu Tử Khâm nhất thời thì không sao nhưng lâu ngày nhất định y sẽ phát giác.
Ài! Coi bộ khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi này sắp kết thúc rồi, đành để lần sau tìm thêm cơ hội thôi.
Vì vậy thương thế Tiêu Chấn Diệp bắt đầu chuyển tốt.
Chốc chốc lại qua bảy tám ngày, thương thế của hắn căn bản đã hoàn toàn lành lặng.
Tiêu Chấn Diệp chờ đợi tin tức của Tiêu Ưng Trì mãi, ngặt nỗi người vẫn biệt vô âm tín.
Hắn dùng danh nghĩa dưỡng bệnh đón Tố phi đến Mộc Quốc, hơn còn có con dấu thông quan của Mộc đế, theo lý mà nói hẳn không có vấn đề mới phải.

Thế nhưng hiện tại đừng nói đến tin tức khởi hành, ngay cả một phong thư báo bình an cũng không có.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Nhớ lại kết cục của Tố phi ở kiếp trước, lòng Tiêu Chấn Diệp không khỏi dâng lên lo lắng.
Đang sốt ruột thì hắn nghe tin Hứa Phong đã trở về.
Kiếp trước vì Lữ Tu châm ngòi ly gián nên hắn không trọng dụng Hứa Phong.

Cuối cùng khi hắn bị Lữ Tu ám hại, chỉ có Hứa Phong nguyện trung thành với hắn, hy sinh vì cứu hắn.

Vào ngày đầu tiên được hồi sinh hắn đã âm thầm triệu kiến, sau khi xác nhận Hứa Phong vẫn một lòng trung lòng thì lập tức giao tín vật lệnh Hứa Phong thay mình bồi dưỡng thế lực.

Mãi đến lúc Tiêu Ưng Trì về Tiêu Quốc đón Tố phi hắn mới triệu Hứa Phong hộ tống hai ngươi họ.
"Tham kiến....!khụ khụ....!Chủ thương!" Hứa Phong nhếch nhác vác theo thương thế đầy mình quỳ xuống thỉnh tội với Tiêu Chấn Diệp: "Thuộc hạ không thể...!khụ khụ.....!hoàn thành nhiệm vụ chủ thượng giao cho, thỉnh chủ thượng trách phạt......"
Tiêu Chấn Diệp vội đỡ hắn dậy, nôn nóng hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Bẩm chủ thượng....!khụ......!Hoàng hậu đột nhiên gây khó dễ ngay lúc Thập nhị hoàng tử chuẩn bị dẫn Tố phi nương nương rời đi, bọn họ bị Hoàng hậu giam lỏng rồi..."
"Sao?" Tiêu Chấn Diệp siết tay thành quyền, các khớp ngón tay kêu lên răng rắc.
Hứa Phong sơ lược báo lại tình huống ở Tiêu Quốc.
Bởi chuyện của Lữ Tu nên quan hệ hai nước Tiêu Uyên trở nên căng thẳng, Tiêu hậu cũng vì thế mà bị triều thần chỉ trích, liên tục thỉnh chỉ phế hậu.
Tiêu đế do dự không quyết, lẫn lữa chẳng chịu ra lệnh phế hậu, chỉ không mặn không nhạt quở trách mấy câu, ngược lại khiến Tiêu hậu đem toàn bộ lửa giận trút lên Tố phi, kiếm cớ giam lỏng mấy người Tố phi.
Tiêu Chấn Diệp bật tiếng cười khinh, Tiêu đế đương nhiên chẳng thể dễ dàng phế hậu.
Người không biết hẳn tưởng bọn họ phu thê tình thâm, bất quá hắn vô cùng tường tận, nguyên cớ chẳng qua là vì Tiêu đế kiêng dè gia tộc Vương thị sau lưng hoàng hậu, sợ chúng mưu phản chiếm giang sơn đoạt hoàng vị của lão.

Chung quy, năm ấy là Vương thị giúp lão đoạt lấy ngôi vương.
"Thuộc hạ thoát khỏi hoàng cung nhờ mẫu tộc Tống gia của Tố phi nương nương trợ giúp.

Lại thêm Tử Khâm điện hạ ra tay tương trợ, thuộc hạ mới thuận lợi mang thư do Tố phi nương nương tự tay viết về đây." Hứa Phong lấy một phong thư nhiễm máu ra từ trong vạt áo, trình lên cho Tiêu Chấn Diệp.
"Tử Khâm?" Tiêu Chấn Diệp ngạc nhiên tiếp nhận phong thư.
"Đúng ạ, đích thật là Tử Khâm điện hạ.

Thời điểm đào thoát khỏi Tiêu quốc thuộc hạ sơ suất trúng mai phục của hoàng hậu, may nhờ một nhóm người bịt mặt cứu đi thuộc hạ mới thuận lợi trở về.

Tuy rằng nhóm người kia cố ý che giấu thân phận, nhưng thuộc hạ vẫn có thể thông qua manh mối tra ra họ là người của Tử Khâm điện hạ...
Tử Khâm......!Tiêu Chấn Diệp nắm chặt phong thư, đáy lòng ngập tràn cảm giác ấm áp.
Viết trên thư trừ bỏ đôi lời thăm hỏi đơn giản, thì nội dung còn lại toàn những lời được cho là đại nghịch bất đạo.
Nếu truyền ra ngoài, bị tru di cửu tộc cũng không phải nói ngoa.
Trong thư Tố phi tỏ ý bà hiểu rõ chí hướng của hắn và rất sẵn lòng lưu tại Tiêu Quốc vì hắn thu thập tình báo, cũng nguyện ý dùng toàn bộ khả năng của gia tộc giúp hắn tranh đoạt hoàng vị.
Nàng chỉ yêu cầu một chuyện rằng: Ngày sau vô luận phát sinh chuyện gì hắn cũng phải dốc toàn lực bảo hộ Tiêu Ưng Trì một đời vô ưu.
Tiêu Chấn Diệp có chút buồn cười, vì chẳng cần Tố phi phải nói hắn cũng sẽ cố gắng hết sức bảo vệ bà và Tiêu Ưng Trì.
Dẫu sao thân nhân của hắn chỉ có mỗi họ mà thôi.
Tiêu Chấn Diệp đề bút viết hồi âm, rồi giao thư lại cho Hứa Phong: "Ngươi tìm cơ hội lẻn vào Tiêu cung, tự tay đưa cho mẫu phi."
"Dạ chủ thượng."
Hứa Phong cẩn thận cất phong thư, lấy ra một miếng ngọc bội được giữ gìn kỹ lưỡng, cung kính đưa Tiêu Chấn Diệp.
"Đây là tín vật Tố phi nhờ thuộc hạ giao cho ngài, nương nương bảo ngài có thể nhờ vào vật này điều động lực lượng của Tống thị."
Tiêu Chấn Diệp nhận ngọc bội, trông thấy vết thương trên người Hứa Phong còn đang đổ máu, hắn nói: "Ngươi cũng vất vả rồi, lui xuống nghỉ ngơi trước đi, xử lý vết thương cho tốt."
Nói đoạn hắn căn dặn hạ nhân bên cạnh: "Ngươi mau đi mời đại phu đến."
Hứa Phong sửng sốt, chợt thấy khóe mũi cay cay, hắn chấp tay cung kính nói: "Tạ chủ thượng quan tâm, thuộc hạ cáo lui."
"Đi đi."
Hứa Phong cáo lui rời khởi, trung tâm với Tiêu Chấn Diệp càng thêm kiên định.
Tiêu Chấn Diệp lặng lẽ siết chặt miếng ngọc bội, mâu sắc trầm trầm.
Xem ra đã đến thời điểm phản kích Tiêu hậu rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện