054:
Edit: Cresent Munn
Hoài Giảo đứng ngoài phòng thẩm vấn, ánh mắt xuyên qua lớp kính mỏng, nhìn chằm chằm vào Tần Dã, người đang bị hai cán bộ điều tra thẩm vấn bên trong. Giọng nói của họ vang lên rành rọt, câu hỏi đầu tiên là về hành vi phạm tội của Tần Dã. Không chút do dự, hắn, với hai tay bị còng, gật đầu thừa nhận:
"Tôi nhận tội."
Chỉ cách khoảng mười mét, nhưng Hoài Giảo cảm thấy như đang nhìn vào một con người xa lạ. Tần Dã không còn vẻ tươi sáng, vô tư như trước; hắn cúi đầu, ánh mắt tập trung vào một điểm nào đó phía trước, như cố ý giấu đi cảm xúc thật của mình.
"Cậu đã theo dõi nạn nhân từ lâu hay chỉ nhất thời nổi lòng tham?" Cán bộ điều tra tiếp tục hỏi.
"Tôi đã dự tính từ lâu," Tần Dã điềm nhiên đáp, khiến Hoài Giảo đứng lặng người.
"Chính cậu là người tạo ra bài đăng bịa đặt trên diễn đàn công cộng để bôi nhọ nạn nhân?" Câu hỏi này làm Hoài Giảo bàng hoàng. Cậu không tin vào những gì tai mình nghe thấy. Lông mi khẽ run, tâm trí trống rỗng. Nhìn Tần Dã bị còng tay ngồi bên trong, Hoài Giảo thấy nét mặt lạnh lùng của hắn dần dần biến đổi.
Tần Dã từ từ ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua lớp kính nặng, nhìn thẳng vào Hoài Giảo. Hắn nở một nụ cười lạnh lẽo và chậm rãi thốt ra:
"Đúng vậy."
Những lời đó vang lên trong đầu Hoài Giảo như một bản án không lời.
"Chính là cậu ta à? Sinh viên khoa ngữ văn, Hoài Giảo?"
"Diễn đàn có kẻ bôi đen cậu, còn đồn cậu làm việc trong hộp đêm Dạ Sắc. Có cả ảnh chụp vu oan cho cậu!"
"Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giúp cậu làm rõ sự thật!"
Hoài Giảo nghĩ rằng trong phó bản này, những NPC mà cậu cần hợp tác hoặc trở thành bạn bè với cậu chính là nhóm của Tần Dã.
Trong đêm đầu tiên ở phó bản, Hoài Giảo ở Dạ Sắc bị ai đó chụp ảnh lại một cách ác ý. Sau đêm đó, những sự kiện xung quanh cậu bị theo dõi và bị đưa lên diễn đàn Tinh Võng với những lời đồn thổi nghiêng trời lệch đất.
Mọi thứ khởi đầu không thuận lợi khiến Hoài Giảo rất khó chịu. Cậu đã than phiền với 8701 rằng mình luôn gặp phải những chuyện xui xẻo như thế này, đúng là pháo hôi số nhọ.
Lần đầu gặp Thẩm Thừa Ngộ cũng không tốt đẹp gì do những tin đồn trên diễn đàn. Hoài Giảo chưa từng nghĩ rằng có người lại theo dõi mình như vậy.
Khi lần thứ hai báo nguy, cậu bị một cảnh sát trẻ nhắc nhở phải cẩn thận với những người xung quanh. Tối đó, khi cùng 8701 thảo luận về thân phận hung thủ, Hoài Giảo nói rằng mình không nghi ngờ Nghiêm Thù và Thẩm Thừa Ngộ, thì 8701 lại hỏi thêm một câu.
"Vậy Tần Dã thì sao?"
Lúc đó, Hoài Giảo trả lời: "Không rõ lắm, nhưng cảm giác là không..."
Cậu luôn tin vào trực giác của mình. Trong những tình huống hiểm nguy hoặc khi phải đưa ra quyết định quan trọng, cậu chưa bao giờ sai. Nhưng giờ đây, thực tế đã chứng minh rằng trực giác đôi khi chỉ là cảm giác nhất thời và không phải lúc nào cũng chính xác.
Trong phòng thẩm vấn, viên thẩm vấn hỏi Tần Dã từ khi nào hắn bắt đầu giám sát nạn nhân. Hoài Giảo ngồi ở một bên, ngón tay cuộn lại, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về phía đối phương, tâm trạng đầy bối rối.
Tần Dã nói: "Lần đầu tiên giúp cậu gắn thiết bị theo dõi."
Bằng những kỹ thuật tinh vi, Tần Dã đã đưa Hoài Giảo đến gặp chủ quán trong tiệm. Chỉ cần một ánh mắt, đối phương có thể hiểu được ý đồ của hắn.
Loại phú nhị đại như Tần Dã, biết chơi những món đồ này còn hơn cả Hoài Giảo tưởng tượng. Hắn thậm chí không cần tự mình thao tác, mà vẫn có thể liên tục theo dõi tín hiệu từ cảng thứ hai; sẽ luôn có người tự giác giúp hắn gắn thiết bị theo dõi cho cậu.
Hoài Giảo lại ngốc nghếch, không hiểu biết gì, nên cậu hoài nghi rằng người bên cạnh mình chẳng có ai có ý tưởng gì tốt.
"—Tôi không đáng tin sao? Mỗi ngày quấn quýt bên cậu, chuyện gì cũng tưởng giúp cậu làm, vậy mà cũng không thể nói cho tôi biết sao?"
Khi Tần Dã giả vờ đáng thương, Hoài Giảo thậm chí còn chủ động thẳng thắn bày tỏ tình huống của mình một cách bất đắc dĩ.
Hoài Giảo vốn không thể tưởng tượng nổi, ban ngày hắn đóng vai một người bạn thân thiết, luôn quấn quít bên cậu, nhưng vào ban đêm, Tần Dã lại một mình mở thiết bị theo dõi, quan sát cuộc sống hàng ngày của cậu từ một góc độ hoàn toàn khác. Hắn thỏa sức quan sát mọi thứ, từ cách ăn mặc đến giấc ngủ của cậu, như thể đang tham gia vào một trò chơi thú vị.
Hưng phấn không thể kìm nén, Tần Dã tựa người thoải mái trên chiếc sofa da, mắt không rời khỏi màn hình. Hắn quan sát cậu từ bên ngoài phòng ngủ, và cuối cùng, trong một phút giây quá khích, hắn đã hành động một cách điên cuồng.
Thư phòng biến thành phòng rửa ảnh, tất cả ảnh bên trong đều là Hoài Giảo, cuộc sống sinh hoạt của Hoài Giảo.
"Cậu ấy có bao nhiêu cái nốt ruồi tôi đều rõ."
"Ai bảo cậu ấy xinh đẹp như vậy,... còn hơn cả khối cô gái ngoài kia."
Tần Dã nở một nụ cười mãn nguyện, nhìn thẳng vào Hoài Giảo đang đứng bên ngoài phòng giam.
Hoài Giảo rời khỏi cục cảnh sát với tâm trạng nặng trĩu. Cậu vừa ra đến cửa đã thấy Thẩm Thừa Ngộ đứng đợi, gương mặt không giấu nổi sự lo lắng. Khi cậu ngồi vào xe, hắn lập tức hỏi:"Thế nào rồi?"
"Đúng là hắn... Tần Dã đã theo dõi tôi, ngay từ khi tôi còn ở chỗ cũ."
Thẩm Thừa Ngộ im lặng một lúc, đôi mắt sắc bén như đang suy nghĩ. Hắn vốn biết rõ về Tần Dã qua những năm tháng cả hai ở cùng đội bóng rổ. Tần Dã, một phú nhị đại kiêu ngạo, là đội trưởng đội bóng, người luôn mang vẻ ngoài tự tin và quyền lực. Đôi khi các đồng đội từng đùa rằng hai người họ giống nhau, nhưng Thẩm Thừa Ngộ biết, giữa họ vẫn có một khoảng cách lớn.
Hoài Giảo chậm rãi hít một hơi, cậu nhớ lại:"Tại Dạ Sắc... hắn chụp tôi lúc say xỉn và đăng lên diễn đàn, còn bịa đặt rằng tôi làm việc ở hội sở."
Một sự im lặng nặng nề bao trùm. Thẩm Thừa Ngộ không kìm nén được sự tức giận, đập mạnh tay xuống tay lái. Nhưng rồi hắn bỗng hạ giọng, đôi mắt sắc lạnh hiện lên sự quyết tâm:
"Thằng chó đó phải trả giá!"
Cánh cửa xe vừa mở, Thẩm Thừa Ngộ đã bước ra với dáng vẻ sẵn sàng đối mặt. Hoài Giảo ngẩn người trong giây lát, sau đó cũng vội tháo dây an toàn, đuổi theo.
"Thẩm Thừa Ngộ!"
Hắn cao lớn, bóng dáng 1m9 trong chiếc áo gió đen trông như một cơn bão, từng bước nhanh dứt khoát như sắp sửa đập ai đó một trận sinh tử. Hoài Giảo vội vã chạy theo, lòng dâng lên cảm giác lo lắng khi không theo kịp nhịp chân của Thẩm Thừa Ngộ.
Lên đến tầng ba của cục cảnh sát, Thẩm Thừa Ngộ đã kịp thời thấy Tần Dã vừa hoàn tất buổi thẩm vấn, được hai cảnh sát hộ tống. Cả hai chạm mắt nhau trong chớp nhoáng, và Hoài Giảo chỉ kịp thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Thừa Ngộ trước khi hắn tiến tới, từng bước nặng nề như cơn sóng cuốn lấy mọi thứ xung quanh.
"Địt mẹ nó thằng chó ——" Trước sự kinh ngạc của mọi người, Thẩm Thừa Ngộ bất ngờ bước tới, giáng thẳng một cú đấm vào mặt Tần Dã.
Hoài Giảo chạy đến chậm hơn, chỉ kịp nhìn thấy cảnh sát đang giữ chặt Thẩm Thừa Ngộ lại, trong khi Tần Dã đã ngã lăn dưới đất, khóe miệng bắt đầu rỉ máu.
"Mày theo dõi cậu ấy làm gì? Rình mò để kiếm thêm cái gì bôi nhọ danh dự cậu ấy nữa hả?" Thẩm Thừa Ngộ bị mấy cảnh sát giữ chặt lấy vai, nhưng vẫn cố gắng đá một cú nữa về phía Tần Dã đang nằm.
Hắn thực sự đã phát điên. Những vụ lùm xùm giữa đám sinh viên trường S với đủ loại tin đồn xấu xí đã thu hút không ít sự chú ý. Thực ra, hắn vốn không mấy quan tâm đến những lời đồn đại, nhưng những điều nghe được từ bạn bè đã khiến hắn có cái nhìn không mấy thiện cảm với Hoài Giảo ngay từ lần đầu gặp mặt. Với tâm lý định kiến, hắn đã phán xét Hoài Giảo một cách tàn nhẫn và không ngần ngại buông ra những lời cay nghiệt về cậu.
" Mặt dày thật, mưu mô đủ trò," hắn từng nói như vậy với Hoài Giảo.
Dù biết Hoài Giảo có tính cách khá ôn hòa, nhưng sự kiên nhẫn và lặng lẽ của cậu trong mọi chuyện khiến hắn càng khó hiểu. Nghĩ đến những người xung quanh, hắn chợt nhận ra không ít người cũng giống như hắn—chỉ nghe đồn đãi rồi vội vàng đánh giá người khác mà không hề có cái nhìn công bằng. Đối với Hoài Giảo, có lẽ họ còn tệ hơn—không chỉ châm chọc mà còn nói những lời xấu xa sau lưng. Có những kẻ còn dám mỉa mai, buông lời thô tục về cậu một cách vô tư.
Cơn giận trong hắn dâng trào, không chỉ vì Tần Dã mà còn vì cái xã hội này—một nơi mà những lời đồn có thể hủy hoại cuộc đời của người khác. Thẩm Thừa Ngộ nhìn về phía Tần Dã đang nằm dưới đất; một phần trong hắn cảm thấy hả hê, nhưng một phần khác lại dấy lên sự bứt rứt vì những gì hắn đã từng nghĩ về Hoài Giảo. Cái nhìn của hắn bắt đầu thay đổi.
"Cậu ấy không đáng phải chịu đựng điều này," hắn thầm nghĩ. "Hoài Giảo không đáng trở thành trò cười bị hết kẻ này đến kẻ kia lôi ra bàn tán bôi nhọ."
Thẩm Thừa Ngộ siết chặt tay, ánh mắt căm phẫn hướng về Tần Dã nằm dưới đất, chỉ muốn giáng thêm một cú đạp nữa để hắn khỏi tỉnh dậy nữa.
"Thẩm Thừa Ngộ!"
Hoài Giảo thấy cảnh đó mà hoảng hốt, vội vàng chạy tới can ngăn.
Cậu hiểu rằng đây là cục cảnh sát, không phải chỗ để đánh nhau. Ở đây, nếu gây rối có thể bị coi là hành vi phạm pháp và dẫn đến việc bị tạm giữ.
"Thẩm Thừa Ngộ, có chuyện tôi chưa nói hết. Về nhà rồi nói sau..." Hoài Giảo túm lấy cánh tay hắn, cố gắng giữ bình tĩnh. Thẩm Thừa Ngộ nắm chặt lấy tay cậu, nhưng khi cảnh sát lấy còng tay ra, hắn mới dần thả lỏng và ngoan ngoãn giơ tay lên.
"Nếu không buông tha cậu ấy," anh nhìn thẳng vào mắt Tần Dã, giọng lạnh lùng, "tao sẽ đích thân đến gặp và xử mày thêm một trận."
"Ai, ai, ở tổng cục nói gì vậy? Mới mấy ngày đã không còn quan hệ gì?" Một viên cảnh sát vừa đẩy Thẩm Thừa Ngộ đi vừa cảnh cáo, nhắc nhở anh phải biết giữ gìn danh dự.
Hoài Giảo đứng trơ mắt, mặt trắng bệch, không thể làm gì khác ngoài việc nhìn Thẩm Thừa Ngộ bị áp giải.
Bên ngoài cục cảnh sát, Hoài Giảo đứng cạnh xe, tay nắm chặt điện thoại. Sau khi cân nhắc, cậu không định gọi cho chú của Thẩm Thừa Ngộ nữa, vì chuyện án mất tích cũng đủ làm chú ấy bận đến mức chân không chạm đất. Thay vào đó, cậu gọi cho Nghiêm Thù.
Nghiêm Thù khuyên Hoài Giảo nên bình tĩnh và chờ tại chỗ.
Trước khi đến đây, Hoài Giảo đã tìm hiểu tình hình. Trong vụ ẩu đả ở cấp tổng cục như thế này, tình tiết khá nghiêm trọng. Dù có ai đó nộp tiền bảo lãnh, Thẩm Thừa Ngộ cũng sẽ ít nhất bị tạm giữ một đêm.
Nghiêm Thù đến rất nhanh. Sau khi hiểu rõ tình hình, anh cũng nói với Hoài Giảo những điều tương tự.
"Em hãy chờ đến tối, khi họ tan ca rồi hãy gọi cho Thẩm Thừa Ngộ. Hiện tại, trong giờ làm việc, tốt nhất đừng làm phiền."
"Thẩm Thừa Ngộ không thiệt thòi đâu, em đừng quá lo lắng," Nghiêm Thù trấn an, nhưng gương mặt Hoài Giảo vẫn không giấu nổi sự căng thẳng, cậu chỉ biết khẽ gật đầu.
Đến tối, Hoài Giảo lo lắng gọi điện cho chú của Thẩm Thừa Ngộ. Thế nhưng, đối phương không quan tâm đến tình hình của hắn mà chỉ cười lạnh: "Nó nên chịu chút trừng phạt, cứ để nó ở lại thêm hai ngày cũng không sao."
Hoài Giảo :.....
Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của Nghiêm Thù, Hoài Giảo cũng tìm được cách nộp tiền bảo lãnh để đưa Thẩm Thừa Ngộ ra ngoài. Khi hắn bước ra, gương mặt vốn vô cảm, nhưng khi thấy Hoài Giảo sắp khóc, hắn lại nhẹ nhàng trấn an, "Cậu đừng khóc, tôi chỉ ở lại một đêm thôi, không sao cả."
Hoài Giảo bĩu môi, không biết phải đáp lại thế nào.
Những ngày sau đó, ngoài việc hỗ trợ các yêu cầu của cảnh sát, Hoài Giảo chỉ hy vọng bạn bè mình không gặp thêm rắc rối nào nữa.
Tần Dã bị toà tuyên án, trong khi Hoài Giảo vẫn bị cảnh sát triệu tập để chờ cung cấp thêm bằng chứng nhiều lần.
Khi sự việc xảy ra biến cố, phiên tòa đã kết thúc, và thời gian kết thúc phó bản cũng chỉ còn lại ba ngày.
Hôm nay, Hoài Giảo gặp mặt gia đình bên Tần Dã. Họ muốn rình rập một chuyện gì đó, dự định cùng Hoài Giảo bàn bạc về việc lén lút hòa giải.
Khi Hoài Giảo từ cục cảnh sát bước ra, cậu cúi đầu nhìn vào di động, suy nghĩ về tình huống. Đột nhiên, có người gọi cậu hai tiếng, cậu mới giật mình lấy lại tinh thần.
"Ối!"
Vai cậu bị ai đó chạm vào. Hoài Giảo ngơ ngác quay lại và thấy một cảnh sát trẻ tuổi từ đội tuần tra. Cậu nhận ra anh ta vì đã từng gặp vài lần khi đến báo án.
"Ai, thật trùng hợp, tôi nhớ cậu rồi, cậu là... Hoài Giảo, đúng không?" Cảnh sát trẻ cười thân thiện tiến lại gần chào hỏi.
Hoài Giảo có chút ngượng ngùng gật đầu, đáp: "Ừm, tôi cũng nhớ cậu, cậu là người đã gặp tôi ở cục cảnh sát trước đây."
"Ha ha, đúng rồi." Viên cảnh sát trẻ cười và hỏi thêm: "Tôi lên tổng cục nộp hồ sơ, còn cậu thì sao?"
Hoài Giảo không muốn giấu diếm, nên chỉ đơn giản giải thích lý do mình có mặt ở đây.
"À, vậy cậu sắp về nhà rồi à?" Anh hỏi.
Hoài Giảo gật đầu, xác nhận.
"Vậy thì tốt quá, tôi có xe, có thể cho cậu đi nhờ. Tiện thể, tôi cũng đang trên đường về khu vực Tây Thành." Cảnh sát trẻ mời cậu lên xe, và Hoài Giảo không có lý do gì để từ chối, đành đi cùng.
"Ôi, thật là may mắn, nếu tôi đến sớm hơn chút nữa, chắc đã không gặp được cậu." Khi xe khởi động, Hoài Giảo bị chao nhẹ về phía trước.
"Xe này hơi cũ, không chạy nhanh lắm, mong là không làm cậu khó chịu," viên cảnh sát nói thêm.
Hoài Giảo nhỏ giọng lắc đầu, "Không sao đâu."
"Vậy là tốt rồi, chứ say xe thì khổ lắm."
Hoài Giảo cảm thấy lời nói của người kia có gì đó không ổn, nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều. Chiếc xe lăn bánh trên con đường về khu vực Tây Thành. Lúc này, Hoài Giảo nhận được cuộc gọi từ Thẩm Thừa Ngộ, hỏi cậu đang ở đâu và có muốn gặp không.
"Trên đường về, tôi sắp đến nhà rồi." Hoài Giảo chỉ trả lời ngắn gọn rồi tắt máy.
Sau khi cúp điện thoại, viên cảnh sát trẻ nhìn cậu, cười nói: "Bạn của cậu à? Nghe có vẻ thân thiết nhỉ?"
Hoài Giảo hơi xấu hổ gật đầu, không đáp lại thêm gì.
"Nhưng mà, nếu tôi cũng ở cạnh cậu mỗi ngày, chắc tôi cũng sẽ thân thiết như vậy thôi."
Khi xe đi vào một con đường vắng vẻ, Hoài Giảo bỗng cảm thấy mí mắt giật liên hồi. Cảm giác không yên dấy lên trong lòng cậu. Khi xe quẹo vào một ngã tư, tay lái chệch một chút, khiến cậu càng thêm bất an.
"Đây là đâu vậy?" Cậu cố nén cảm giác lo lắng, khẽ hỏi.
Không gian trong xe đột nhiên trở nên im ắng kỳ lạ.
"Sao hỏi nhiều thế? Không ai bảo cậu ngồi yên à?" Một lúc sau, giọng nói của viên cảnh sát trẻ vang lên, lạnh lùng đến rợn người.
Hoài Giảo cảm thấy tim mình đập loạn, lắp bắp hỏi lại: "Ý... Ý anh là gì?"
"Tôi đã nói là, đừng làm tôi bực mình."
......
"Đinh ————"
Trong khoảnh khắc, một bàn tay mạnh mẽ chụp xuống, khiến mọi thứ xung quanh bỗng chốc trắng xóa. Thời gian như thể bị tạm dừng, mọi thứ đều ngưng lại.
Đó là lần đầu tiên Hoài Giảo nghe thấy âm thanh này, một âm thanh từ trò chơi trong sảnh lớn, biểu thị cho kỹ năng bị động cấp S.
Trong đầu cậu vang lên giọng nói của hệ thống.
【Đinh ———— Kiểm tra phát hiện người chơi đang gặp nguy cơ tính mạng, hệ thống phán định cốt truyện tiến vào hướng cực kỳ nguy hiểm, kích hoạt kỹ năng bị động — Trọng Trí.】【Xin người chơi chuẩn bị sẵn sàng.】【Trở về vị trí cũ để bắt đầu lại và lựa chọn một lần nữa.】
...
Hoài Giảo mơ màng mở mắt ra, trước mặt là những người qua lại và dòng xe cộ ồn ào náo nhiệt bên ngoài cục cảnh sát.
Cậu cầm điện thoại trên tay, vừa mới từ tổng cục đi ra.
Hoài Giảo chậm rãi đưa tay lên, đầu ngón tay hơi run run chạm vào màn hình điện thoại. Đúng lúc cậu chuẩn bị kiểm tra thời gian, bỗng nhiên có người chạm vào vai cậu, và một giọng nói vui vẻ vang lên từ phía sau.
"Ôi, bất ngờ quá, tôi vẫn nhớ cậu!"
Người thanh niên mặc đồng phục cảnh sát, gương mặt đoan chính, mỉm cười nhìn Hoài Giảo và nói: "Cậu là Hoài Giảo, đúng không?"
Edit: Cresent Munn
Hoài Giảo đứng ngoài phòng thẩm vấn, ánh mắt xuyên qua lớp kính mỏng, nhìn chằm chằm vào Tần Dã, người đang bị hai cán bộ điều tra thẩm vấn bên trong. Giọng nói của họ vang lên rành rọt, câu hỏi đầu tiên là về hành vi phạm tội của Tần Dã. Không chút do dự, hắn, với hai tay bị còng, gật đầu thừa nhận:
"Tôi nhận tội."
Chỉ cách khoảng mười mét, nhưng Hoài Giảo cảm thấy như đang nhìn vào một con người xa lạ. Tần Dã không còn vẻ tươi sáng, vô tư như trước; hắn cúi đầu, ánh mắt tập trung vào một điểm nào đó phía trước, như cố ý giấu đi cảm xúc thật của mình.
"Cậu đã theo dõi nạn nhân từ lâu hay chỉ nhất thời nổi lòng tham?" Cán bộ điều tra tiếp tục hỏi.
"Tôi đã dự tính từ lâu," Tần Dã điềm nhiên đáp, khiến Hoài Giảo đứng lặng người.
"Chính cậu là người tạo ra bài đăng bịa đặt trên diễn đàn công cộng để bôi nhọ nạn nhân?" Câu hỏi này làm Hoài Giảo bàng hoàng. Cậu không tin vào những gì tai mình nghe thấy. Lông mi khẽ run, tâm trí trống rỗng. Nhìn Tần Dã bị còng tay ngồi bên trong, Hoài Giảo thấy nét mặt lạnh lùng của hắn dần dần biến đổi.
Tần Dã từ từ ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua lớp kính nặng, nhìn thẳng vào Hoài Giảo. Hắn nở một nụ cười lạnh lẽo và chậm rãi thốt ra:
"Đúng vậy."
Những lời đó vang lên trong đầu Hoài Giảo như một bản án không lời.
"Chính là cậu ta à? Sinh viên khoa ngữ văn, Hoài Giảo?"
"Diễn đàn có kẻ bôi đen cậu, còn đồn cậu làm việc trong hộp đêm Dạ Sắc. Có cả ảnh chụp vu oan cho cậu!"
"Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giúp cậu làm rõ sự thật!"
Hoài Giảo nghĩ rằng trong phó bản này, những NPC mà cậu cần hợp tác hoặc trở thành bạn bè với cậu chính là nhóm của Tần Dã.
Trong đêm đầu tiên ở phó bản, Hoài Giảo ở Dạ Sắc bị ai đó chụp ảnh lại một cách ác ý. Sau đêm đó, những sự kiện xung quanh cậu bị theo dõi và bị đưa lên diễn đàn Tinh Võng với những lời đồn thổi nghiêng trời lệch đất.
Mọi thứ khởi đầu không thuận lợi khiến Hoài Giảo rất khó chịu. Cậu đã than phiền với 8701 rằng mình luôn gặp phải những chuyện xui xẻo như thế này, đúng là pháo hôi số nhọ.
Lần đầu gặp Thẩm Thừa Ngộ cũng không tốt đẹp gì do những tin đồn trên diễn đàn. Hoài Giảo chưa từng nghĩ rằng có người lại theo dõi mình như vậy.
Khi lần thứ hai báo nguy, cậu bị một cảnh sát trẻ nhắc nhở phải cẩn thận với những người xung quanh. Tối đó, khi cùng 8701 thảo luận về thân phận hung thủ, Hoài Giảo nói rằng mình không nghi ngờ Nghiêm Thù và Thẩm Thừa Ngộ, thì 8701 lại hỏi thêm một câu.
"Vậy Tần Dã thì sao?"
Lúc đó, Hoài Giảo trả lời: "Không rõ lắm, nhưng cảm giác là không..."
Cậu luôn tin vào trực giác của mình. Trong những tình huống hiểm nguy hoặc khi phải đưa ra quyết định quan trọng, cậu chưa bao giờ sai. Nhưng giờ đây, thực tế đã chứng minh rằng trực giác đôi khi chỉ là cảm giác nhất thời và không phải lúc nào cũng chính xác.
Trong phòng thẩm vấn, viên thẩm vấn hỏi Tần Dã từ khi nào hắn bắt đầu giám sát nạn nhân. Hoài Giảo ngồi ở một bên, ngón tay cuộn lại, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về phía đối phương, tâm trạng đầy bối rối.
Tần Dã nói: "Lần đầu tiên giúp cậu gắn thiết bị theo dõi."
Bằng những kỹ thuật tinh vi, Tần Dã đã đưa Hoài Giảo đến gặp chủ quán trong tiệm. Chỉ cần một ánh mắt, đối phương có thể hiểu được ý đồ của hắn.
Loại phú nhị đại như Tần Dã, biết chơi những món đồ này còn hơn cả Hoài Giảo tưởng tượng. Hắn thậm chí không cần tự mình thao tác, mà vẫn có thể liên tục theo dõi tín hiệu từ cảng thứ hai; sẽ luôn có người tự giác giúp hắn gắn thiết bị theo dõi cho cậu.
Hoài Giảo lại ngốc nghếch, không hiểu biết gì, nên cậu hoài nghi rằng người bên cạnh mình chẳng có ai có ý tưởng gì tốt.
"—Tôi không đáng tin sao? Mỗi ngày quấn quýt bên cậu, chuyện gì cũng tưởng giúp cậu làm, vậy mà cũng không thể nói cho tôi biết sao?"
Khi Tần Dã giả vờ đáng thương, Hoài Giảo thậm chí còn chủ động thẳng thắn bày tỏ tình huống của mình một cách bất đắc dĩ.
Hoài Giảo vốn không thể tưởng tượng nổi, ban ngày hắn đóng vai một người bạn thân thiết, luôn quấn quít bên cậu, nhưng vào ban đêm, Tần Dã lại một mình mở thiết bị theo dõi, quan sát cuộc sống hàng ngày của cậu từ một góc độ hoàn toàn khác. Hắn thỏa sức quan sát mọi thứ, từ cách ăn mặc đến giấc ngủ của cậu, như thể đang tham gia vào một trò chơi thú vị.
Hưng phấn không thể kìm nén, Tần Dã tựa người thoải mái trên chiếc sofa da, mắt không rời khỏi màn hình. Hắn quan sát cậu từ bên ngoài phòng ngủ, và cuối cùng, trong một phút giây quá khích, hắn đã hành động một cách điên cuồng.
Thư phòng biến thành phòng rửa ảnh, tất cả ảnh bên trong đều là Hoài Giảo, cuộc sống sinh hoạt của Hoài Giảo.
"Cậu ấy có bao nhiêu cái nốt ruồi tôi đều rõ."
"Ai bảo cậu ấy xinh đẹp như vậy,... còn hơn cả khối cô gái ngoài kia."
Tần Dã nở một nụ cười mãn nguyện, nhìn thẳng vào Hoài Giảo đang đứng bên ngoài phòng giam.
Hoài Giảo rời khỏi cục cảnh sát với tâm trạng nặng trĩu. Cậu vừa ra đến cửa đã thấy Thẩm Thừa Ngộ đứng đợi, gương mặt không giấu nổi sự lo lắng. Khi cậu ngồi vào xe, hắn lập tức hỏi:"Thế nào rồi?"
"Đúng là hắn... Tần Dã đã theo dõi tôi, ngay từ khi tôi còn ở chỗ cũ."
Thẩm Thừa Ngộ im lặng một lúc, đôi mắt sắc bén như đang suy nghĩ. Hắn vốn biết rõ về Tần Dã qua những năm tháng cả hai ở cùng đội bóng rổ. Tần Dã, một phú nhị đại kiêu ngạo, là đội trưởng đội bóng, người luôn mang vẻ ngoài tự tin và quyền lực. Đôi khi các đồng đội từng đùa rằng hai người họ giống nhau, nhưng Thẩm Thừa Ngộ biết, giữa họ vẫn có một khoảng cách lớn.
Hoài Giảo chậm rãi hít một hơi, cậu nhớ lại:"Tại Dạ Sắc... hắn chụp tôi lúc say xỉn và đăng lên diễn đàn, còn bịa đặt rằng tôi làm việc ở hội sở."
Một sự im lặng nặng nề bao trùm. Thẩm Thừa Ngộ không kìm nén được sự tức giận, đập mạnh tay xuống tay lái. Nhưng rồi hắn bỗng hạ giọng, đôi mắt sắc lạnh hiện lên sự quyết tâm:
"Thằng chó đó phải trả giá!"
Cánh cửa xe vừa mở, Thẩm Thừa Ngộ đã bước ra với dáng vẻ sẵn sàng đối mặt. Hoài Giảo ngẩn người trong giây lát, sau đó cũng vội tháo dây an toàn, đuổi theo.
"Thẩm Thừa Ngộ!"
Hắn cao lớn, bóng dáng 1m9 trong chiếc áo gió đen trông như một cơn bão, từng bước nhanh dứt khoát như sắp sửa đập ai đó một trận sinh tử. Hoài Giảo vội vã chạy theo, lòng dâng lên cảm giác lo lắng khi không theo kịp nhịp chân của Thẩm Thừa Ngộ.
Lên đến tầng ba của cục cảnh sát, Thẩm Thừa Ngộ đã kịp thời thấy Tần Dã vừa hoàn tất buổi thẩm vấn, được hai cảnh sát hộ tống. Cả hai chạm mắt nhau trong chớp nhoáng, và Hoài Giảo chỉ kịp thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Thừa Ngộ trước khi hắn tiến tới, từng bước nặng nề như cơn sóng cuốn lấy mọi thứ xung quanh.
"Địt mẹ nó thằng chó ——" Trước sự kinh ngạc của mọi người, Thẩm Thừa Ngộ bất ngờ bước tới, giáng thẳng một cú đấm vào mặt Tần Dã.
Hoài Giảo chạy đến chậm hơn, chỉ kịp nhìn thấy cảnh sát đang giữ chặt Thẩm Thừa Ngộ lại, trong khi Tần Dã đã ngã lăn dưới đất, khóe miệng bắt đầu rỉ máu.
"Mày theo dõi cậu ấy làm gì? Rình mò để kiếm thêm cái gì bôi nhọ danh dự cậu ấy nữa hả?" Thẩm Thừa Ngộ bị mấy cảnh sát giữ chặt lấy vai, nhưng vẫn cố gắng đá một cú nữa về phía Tần Dã đang nằm.
Hắn thực sự đã phát điên. Những vụ lùm xùm giữa đám sinh viên trường S với đủ loại tin đồn xấu xí đã thu hút không ít sự chú ý. Thực ra, hắn vốn không mấy quan tâm đến những lời đồn đại, nhưng những điều nghe được từ bạn bè đã khiến hắn có cái nhìn không mấy thiện cảm với Hoài Giảo ngay từ lần đầu gặp mặt. Với tâm lý định kiến, hắn đã phán xét Hoài Giảo một cách tàn nhẫn và không ngần ngại buông ra những lời cay nghiệt về cậu.
" Mặt dày thật, mưu mô đủ trò," hắn từng nói như vậy với Hoài Giảo.
Dù biết Hoài Giảo có tính cách khá ôn hòa, nhưng sự kiên nhẫn và lặng lẽ của cậu trong mọi chuyện khiến hắn càng khó hiểu. Nghĩ đến những người xung quanh, hắn chợt nhận ra không ít người cũng giống như hắn—chỉ nghe đồn đãi rồi vội vàng đánh giá người khác mà không hề có cái nhìn công bằng. Đối với Hoài Giảo, có lẽ họ còn tệ hơn—không chỉ châm chọc mà còn nói những lời xấu xa sau lưng. Có những kẻ còn dám mỉa mai, buông lời thô tục về cậu một cách vô tư.
Cơn giận trong hắn dâng trào, không chỉ vì Tần Dã mà còn vì cái xã hội này—một nơi mà những lời đồn có thể hủy hoại cuộc đời của người khác. Thẩm Thừa Ngộ nhìn về phía Tần Dã đang nằm dưới đất; một phần trong hắn cảm thấy hả hê, nhưng một phần khác lại dấy lên sự bứt rứt vì những gì hắn đã từng nghĩ về Hoài Giảo. Cái nhìn của hắn bắt đầu thay đổi.
"Cậu ấy không đáng phải chịu đựng điều này," hắn thầm nghĩ. "Hoài Giảo không đáng trở thành trò cười bị hết kẻ này đến kẻ kia lôi ra bàn tán bôi nhọ."
Thẩm Thừa Ngộ siết chặt tay, ánh mắt căm phẫn hướng về Tần Dã nằm dưới đất, chỉ muốn giáng thêm một cú đạp nữa để hắn khỏi tỉnh dậy nữa.
"Thẩm Thừa Ngộ!"
Hoài Giảo thấy cảnh đó mà hoảng hốt, vội vàng chạy tới can ngăn.
Cậu hiểu rằng đây là cục cảnh sát, không phải chỗ để đánh nhau. Ở đây, nếu gây rối có thể bị coi là hành vi phạm pháp và dẫn đến việc bị tạm giữ.
"Thẩm Thừa Ngộ, có chuyện tôi chưa nói hết. Về nhà rồi nói sau..." Hoài Giảo túm lấy cánh tay hắn, cố gắng giữ bình tĩnh. Thẩm Thừa Ngộ nắm chặt lấy tay cậu, nhưng khi cảnh sát lấy còng tay ra, hắn mới dần thả lỏng và ngoan ngoãn giơ tay lên.
"Nếu không buông tha cậu ấy," anh nhìn thẳng vào mắt Tần Dã, giọng lạnh lùng, "tao sẽ đích thân đến gặp và xử mày thêm một trận."
"Ai, ai, ở tổng cục nói gì vậy? Mới mấy ngày đã không còn quan hệ gì?" Một viên cảnh sát vừa đẩy Thẩm Thừa Ngộ đi vừa cảnh cáo, nhắc nhở anh phải biết giữ gìn danh dự.
Hoài Giảo đứng trơ mắt, mặt trắng bệch, không thể làm gì khác ngoài việc nhìn Thẩm Thừa Ngộ bị áp giải.
Bên ngoài cục cảnh sát, Hoài Giảo đứng cạnh xe, tay nắm chặt điện thoại. Sau khi cân nhắc, cậu không định gọi cho chú của Thẩm Thừa Ngộ nữa, vì chuyện án mất tích cũng đủ làm chú ấy bận đến mức chân không chạm đất. Thay vào đó, cậu gọi cho Nghiêm Thù.
Nghiêm Thù khuyên Hoài Giảo nên bình tĩnh và chờ tại chỗ.
Trước khi đến đây, Hoài Giảo đã tìm hiểu tình hình. Trong vụ ẩu đả ở cấp tổng cục như thế này, tình tiết khá nghiêm trọng. Dù có ai đó nộp tiền bảo lãnh, Thẩm Thừa Ngộ cũng sẽ ít nhất bị tạm giữ một đêm.
Nghiêm Thù đến rất nhanh. Sau khi hiểu rõ tình hình, anh cũng nói với Hoài Giảo những điều tương tự.
"Em hãy chờ đến tối, khi họ tan ca rồi hãy gọi cho Thẩm Thừa Ngộ. Hiện tại, trong giờ làm việc, tốt nhất đừng làm phiền."
"Thẩm Thừa Ngộ không thiệt thòi đâu, em đừng quá lo lắng," Nghiêm Thù trấn an, nhưng gương mặt Hoài Giảo vẫn không giấu nổi sự căng thẳng, cậu chỉ biết khẽ gật đầu.
Đến tối, Hoài Giảo lo lắng gọi điện cho chú của Thẩm Thừa Ngộ. Thế nhưng, đối phương không quan tâm đến tình hình của hắn mà chỉ cười lạnh: "Nó nên chịu chút trừng phạt, cứ để nó ở lại thêm hai ngày cũng không sao."
Hoài Giảo :.....
Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của Nghiêm Thù, Hoài Giảo cũng tìm được cách nộp tiền bảo lãnh để đưa Thẩm Thừa Ngộ ra ngoài. Khi hắn bước ra, gương mặt vốn vô cảm, nhưng khi thấy Hoài Giảo sắp khóc, hắn lại nhẹ nhàng trấn an, "Cậu đừng khóc, tôi chỉ ở lại một đêm thôi, không sao cả."
Hoài Giảo bĩu môi, không biết phải đáp lại thế nào.
Những ngày sau đó, ngoài việc hỗ trợ các yêu cầu của cảnh sát, Hoài Giảo chỉ hy vọng bạn bè mình không gặp thêm rắc rối nào nữa.
Tần Dã bị toà tuyên án, trong khi Hoài Giảo vẫn bị cảnh sát triệu tập để chờ cung cấp thêm bằng chứng nhiều lần.
Khi sự việc xảy ra biến cố, phiên tòa đã kết thúc, và thời gian kết thúc phó bản cũng chỉ còn lại ba ngày.
Hôm nay, Hoài Giảo gặp mặt gia đình bên Tần Dã. Họ muốn rình rập một chuyện gì đó, dự định cùng Hoài Giảo bàn bạc về việc lén lút hòa giải.
Khi Hoài Giảo từ cục cảnh sát bước ra, cậu cúi đầu nhìn vào di động, suy nghĩ về tình huống. Đột nhiên, có người gọi cậu hai tiếng, cậu mới giật mình lấy lại tinh thần.
"Ối!"
Vai cậu bị ai đó chạm vào. Hoài Giảo ngơ ngác quay lại và thấy một cảnh sát trẻ tuổi từ đội tuần tra. Cậu nhận ra anh ta vì đã từng gặp vài lần khi đến báo án.
"Ai, thật trùng hợp, tôi nhớ cậu rồi, cậu là... Hoài Giảo, đúng không?" Cảnh sát trẻ cười thân thiện tiến lại gần chào hỏi.
Hoài Giảo có chút ngượng ngùng gật đầu, đáp: "Ừm, tôi cũng nhớ cậu, cậu là người đã gặp tôi ở cục cảnh sát trước đây."
"Ha ha, đúng rồi." Viên cảnh sát trẻ cười và hỏi thêm: "Tôi lên tổng cục nộp hồ sơ, còn cậu thì sao?"
Hoài Giảo không muốn giấu diếm, nên chỉ đơn giản giải thích lý do mình có mặt ở đây.
"À, vậy cậu sắp về nhà rồi à?" Anh hỏi.
Hoài Giảo gật đầu, xác nhận.
"Vậy thì tốt quá, tôi có xe, có thể cho cậu đi nhờ. Tiện thể, tôi cũng đang trên đường về khu vực Tây Thành." Cảnh sát trẻ mời cậu lên xe, và Hoài Giảo không có lý do gì để từ chối, đành đi cùng.
"Ôi, thật là may mắn, nếu tôi đến sớm hơn chút nữa, chắc đã không gặp được cậu." Khi xe khởi động, Hoài Giảo bị chao nhẹ về phía trước.
"Xe này hơi cũ, không chạy nhanh lắm, mong là không làm cậu khó chịu," viên cảnh sát nói thêm.
Hoài Giảo nhỏ giọng lắc đầu, "Không sao đâu."
"Vậy là tốt rồi, chứ say xe thì khổ lắm."
Hoài Giảo cảm thấy lời nói của người kia có gì đó không ổn, nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều. Chiếc xe lăn bánh trên con đường về khu vực Tây Thành. Lúc này, Hoài Giảo nhận được cuộc gọi từ Thẩm Thừa Ngộ, hỏi cậu đang ở đâu và có muốn gặp không.
"Trên đường về, tôi sắp đến nhà rồi." Hoài Giảo chỉ trả lời ngắn gọn rồi tắt máy.
Sau khi cúp điện thoại, viên cảnh sát trẻ nhìn cậu, cười nói: "Bạn của cậu à? Nghe có vẻ thân thiết nhỉ?"
Hoài Giảo hơi xấu hổ gật đầu, không đáp lại thêm gì.
"Nhưng mà, nếu tôi cũng ở cạnh cậu mỗi ngày, chắc tôi cũng sẽ thân thiết như vậy thôi."
Khi xe đi vào một con đường vắng vẻ, Hoài Giảo bỗng cảm thấy mí mắt giật liên hồi. Cảm giác không yên dấy lên trong lòng cậu. Khi xe quẹo vào một ngã tư, tay lái chệch một chút, khiến cậu càng thêm bất an.
"Đây là đâu vậy?" Cậu cố nén cảm giác lo lắng, khẽ hỏi.
Không gian trong xe đột nhiên trở nên im ắng kỳ lạ.
"Sao hỏi nhiều thế? Không ai bảo cậu ngồi yên à?" Một lúc sau, giọng nói của viên cảnh sát trẻ vang lên, lạnh lùng đến rợn người.
Hoài Giảo cảm thấy tim mình đập loạn, lắp bắp hỏi lại: "Ý... Ý anh là gì?"
"Tôi đã nói là, đừng làm tôi bực mình."
......
"Đinh ————"
Trong khoảnh khắc, một bàn tay mạnh mẽ chụp xuống, khiến mọi thứ xung quanh bỗng chốc trắng xóa. Thời gian như thể bị tạm dừng, mọi thứ đều ngưng lại.
Đó là lần đầu tiên Hoài Giảo nghe thấy âm thanh này, một âm thanh từ trò chơi trong sảnh lớn, biểu thị cho kỹ năng bị động cấp S.
Trong đầu cậu vang lên giọng nói của hệ thống.
【Đinh ———— Kiểm tra phát hiện người chơi đang gặp nguy cơ tính mạng, hệ thống phán định cốt truyện tiến vào hướng cực kỳ nguy hiểm, kích hoạt kỹ năng bị động — Trọng Trí.】【Xin người chơi chuẩn bị sẵn sàng.】【Trở về vị trí cũ để bắt đầu lại và lựa chọn một lần nữa.】
...
Hoài Giảo mơ màng mở mắt ra, trước mặt là những người qua lại và dòng xe cộ ồn ào náo nhiệt bên ngoài cục cảnh sát.
Cậu cầm điện thoại trên tay, vừa mới từ tổng cục đi ra.
Hoài Giảo chậm rãi đưa tay lên, đầu ngón tay hơi run run chạm vào màn hình điện thoại. Đúng lúc cậu chuẩn bị kiểm tra thời gian, bỗng nhiên có người chạm vào vai cậu, và một giọng nói vui vẻ vang lên từ phía sau.
"Ôi, bất ngờ quá, tôi vẫn nhớ cậu!"
Người thanh niên mặc đồng phục cảnh sát, gương mặt đoan chính, mỉm cười nhìn Hoài Giảo và nói: "Cậu là Hoài Giảo, đúng không?"
Danh sách chương