Khanh Khanh chạy vào trong điện ôm đầu, nhìn thấy Hoàng đang cầm thanh kiếm đứng trước mặt Tuấn, khuôn mặt khẩn trương gấp gáp có chút sững lại.

Hoàng quay lại, nhìn thấy bóng hình quen thuộc, lập tức ngẩn ra.

Cao Tuệ Mẫn không biết vẫn đứng sau phía cửa để làm gì, hiện thời chưa có động tĩnh.

Tuấn bị trúng một đạo phép, đã hiện nguyên hình, đau đớn ngồi bệt xuống, rên rỉ.

Nhất thời hiện trường có chút tĩnh lặng.

"Hoa...Hoàng?"

Cậu khẽ gật đầu.

"Sao Hoàng lại ở đây?"

Khanh bước đến bên Hoàng, khoé miệng khẽ cong lên, nhưng giữa chừng như nhìn thấy nguyên thân của Tuấn, giật mình.

"Aaaaa... Chuyện gì thế này? Tuấn bị làm sao thế kia hả Hoàng?"

Vừa hét lên, Khanh vừa lao lại tính ôm Hoàng. Hoàng lập tức theo phản xạ giơ tay ra đỡ lấy.

"Bộp."

Một lá bùa vàng nhạt được cậu dán lên người Khanh, cậu xoay người vòng ra chỗ khác, tránh tiếp xúc da thịt với con quỷ này. Lá bùa dán lên, ấn đỏ phát sáng một cái, lập tức bị đốt cháy trong nháy mắt.

Đến cả bùa cũng không có tác dụng gì với nó.

Ha ha, còn phủ nhận không tin gì nữa chứ, nhìn đi, có người nào mà chạm vào bùa chú liền đốt cháy được nó không? Hoàng hừ mũi, tự cười mình một tiếng.

"Tránh xa ta ra. Ngươi không phải Khanh."

"Khanh" ngơ ngác, khoé mắt long lanh nước.

"Cậu... Cậu nói gì cơ?..."

Giả vờ giống lắm.

Không nói một lời, Hoàng chĩa thanh kiếm vào người Tuấn, nếu như giết chết con quỷ nô trong người cậu ta, lập tức con quỷ đầu sỏ này thiệt hại không ít công lực. Nhưng nhất thời chính mình cũng không hiểu rõ sức mạnh của quỷ nô kia, ngộ nhỡ hắn ta vùng dậy một đạo đập chết cậu thì làm sao?

Không để cậu chờ lâu, khi kiếm sắp đâm vào ngực Tuấn, Khanh lập tức lao lại, miệng lầm bầm.

"Thằng nhãi này..."

Con quỷ kia giơ móng vuốt ra, từ phía đằng sau Hoàng vung một nhát, cậu giật mình quay lại, bị bộ dạng đáng sợ của nó làm cho thất kinh.

"Cao Tuệ Mẫn, cô còn đứng đó làm gì? Mau ra cứu tôi."

Nhanh như chớp, bên ngoài cửa xuất ra một luồng gió thổi, Cao Tuệ Mẫn từ đâu hiên ngang phi tới, tóc xoã ngang ra kết hợp với hiệu ứng gió bay, làm tóc lẫn y phục phấp phới phấp phới.

Có thể sánh ngang hàng với Thiện Nữ U Hồn đấy.

Bỏ đi, đây không phải là lúc Hoàng nghĩ đến mấy chuyện đó.

Nói ra thì lâu, nhưng sự việc diễn ra thật nhanh, Hoàng nghe một tiếng " Vút...", lập tức con quỷ kia dựng lại, ngã nhào về phía đằng sau.

Lần này lại nhìn rõ yêu quái câu quỷ một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện