Quả nhiên lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, cuối cùng Lâm Đào vẫn sa lưới ở sân bay.

Lúc bắt được anh ta, trong tay anh ta có cầm túi du lịch, mua vé máy bay đến Malaysia, rõ ràng là muốn chạy án.

Nhắc tới cũng khéo, người tóm được Lâm Đào không phải là ai khác, đúng là Tô Cửu Cửu.

Bởi vì lúc ấy Lâm Đào chống lại lệnh bắt, Tô Cửu Cửu vừa lúc thừa dịp cơ hội, nên đánh anh ta một trận.

Lúc ấy Lục Diễn cũng có ở đó, không thể không nói, lúc người phụ nữ này ra tay độc ác, quả thật vô cùng đáng sợ.

Tuy anh cũng biết Lâm Đào là tên điên đáng đánh, nhưng Tô Cửu Cửu đánh tên kia làm anh nhìn đều đã đau.

Lúc Lâm Đào bị mang về cục cảnh sát, lưng hơi còng, sắc mặt tái mét, giống như con tôm lớn vậy.

Không thể không nói, Tô Cửu Cửu thật sự là cao thủ, tuy đánh Lâm Đào một trận, nhưng trên mặt anh ta không có bị thương, thoạt nhìn giống như anh ta chưa từng bị đánh.

Trong lòng Lục Diễn không khỏi cảm khái, Khổng lão phu tử đúng là có dự kiến trước, quả nhiên chỉ có phụ nữ và tiểu nhân khó nuôi dưỡng.

Người phụ nữ như Tô Cửu Cửu không phải ai cũng có thể chinh phục được, đương nhiên còn cả đứa nhỏ Đậu Đinh, cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.

Người bị tình nghi đã bắt được, chỉ còn lại công việc thẩm vấn.

Kim Linh giơ ngón tay cái với Tô Cửu Cửu:

- Madam, cô đúng là thần, quả nhiên Lâm Đào kia là thần, vợ cũ của anh ta ly hôn với anh ta là vì anh ta có bệnh tâm lý nghiêm trọng.

Kim Linh không thể ngờ tới được vụ án vốn không có đầu mối, Tô Cửu Cửu nhìn một cái liền biết ai là hung thủ, quả thực là hỏa nhãn kim tinh.

- Yêu trẻ con.

Tô Cửu Cửu nói ra ba chữ.

Kim Linh bội phục Tô Cửu Cửu sát đất:

- Madam, cô cũng biết chuyện này sao? Quá lợi hại rồi.

-...

Tô Cửu Cửu trợn mắt, nhìn báo cáo khám nghiệm tử thi cô không biết mới lạ.

Khi thẩm vấn, mẹ người chết cũng vừa tới.

Nhìn bộ dạng chắc là vừa mới xuống phi cơ, còn cầm hành lý trong tay, nghĩ đến con gái đã xảy ra chuyện, chưa kịp về nhà, xuống máy bay là đi thẳng tới cục cảnh sát.

Người phụ nữ ăn mặc nghiêm túc, bộ dạng hơn ba mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn giống hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cô ta vừa vào cửa liền lo lắng hỏi tình huống con gái cô ta:

- Đồng chí cảnh sát, con gái tôi ở đâu? Con bé làm sao vậy? Tô Cửu Cửu nâng mắt, ra vẻ trấn định trả lời:

- Đêm qua con gái của cô đã bị giết hại.

- Cô nói cái gì? Chắc bọn cô nhầm rồi? Con gái của tôi vô cùng ngoan, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở yên trong nhà, sao có thể bị giết được chứ?

Cảm xúc của người phụ nữ trở nên kích động trong chớp mắt, vừa nói vừa nắm lấy tay Tô Cửu Cửu.

Tuy ngoài miệng người phụ nữ này nói không tin, nhưng đôi mắt đã ươn ướt.

Cô ta biết cảnh sát sẽ không bịa đặt, hơn nữa loại chuyện này sẽ không lầm được.

Triệu Thế Văn muốn tiến lên kéo người phụ nữ ra, lại bị ánh mắt của Trình Lạc ngăn lại.

Đương nhiên Trình Lạc làm vậy là có nguyên nhân, cơ hội biểu hiện tốt như vậy, tất nhiên là phải cho Lục Diễn rồi.

Tuy Lục Diễn không có bạn gái, nhưng tình cảm cũng không tính là quá thấp, lập tức hiểu rõ ý tốt của anh em, tiến lên kéo người phụ nữ ra.

- Mong cô bình tĩnh một chút, người chết rồi không thể sống lại, dù sao đều là chuyện chúng ta không muốn nhìn thấy, mong cô nén bi thương.

Xưa nay Lục Diễn luôn là bộ dạng vô lại, nhưng lúc này lại nghiêm túc.

Cánh tay Tô Cửu Cửu bị nắm đau, cô hoàn toàn không phát hiện ra, không có biện pháp, ai bảo cô cũng là một người mẹ, cô có thể cảm nhận được loại đau đớn vì mất đi đứa bé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện