- Nói thật, vài năm qua quả thật tớ rất vui vẻ, tuy mỗi ngày đều khẩn trương và bận rộn, nhưng sinh hoạt rất đơn thuần, không có nhiều mâu thuẫn.
Tô Cửu Cửu cảm khái nói.
Đúng vậy, nhớ lại ở nước Mĩ năm năm, cô hoàn thành việc học, chăm sóc con trai, còn thường xuyên phá các vụ án mạng, cuộc sống thật sự là đầy đủ phong phú.
Nhưng mà dù sao nơi đó vẫn là nước ngoài, không phải là Trung Quốc, không có nhà của cô.
Tuy cái mà cô gọi là nhà có lẽ đã sớm quên mất một người là cô, mà người cô gọi là cha có lẽ cũng đã sớm quên mất có một đứa con gái là cô rồi, nhưng mà, dù sao nơi đó vẫn là nhà cô, nơi đó từng có dấu vết của mẹ, mặc dù bây giờ nơi đó bị một người phụ nữ khác chiếm cứ, nhưng mà cô vẫn muốn trở về.
Huống chi ở nước Mĩ tuy tự do tự tại, vô cùng vui vẻ, nhưng chỉ có cô và con trai, quá cô đơn.
- Thực ra mình cũng muốn tìm nơi nương tựa, nhưng mà thật sự không yên lòng con gái mình.
Hứa Nguyện thở dài, giữa trán lộ ra thần sắc mệt mỏi.
- Đúng rồi, con gái cậu đâu? Tô Cửu Cửu biết Hứa Nguyện bị tổn thương rất nghiêm trọng, cố ý tránh đi, theo ý cô, tổn thương cần thời gian để trị liệu, mới có thể khỏi hẳn.
- Con gái mình đi nhà trẻ, hôm nào mình sẽ mang bé tới.
- Được.
- Đúng rồi, lần này cậu trở về, làm việc ở chỗ nào thế?
Không thể không nói, trải qua một thời gian dài không có bạn tốt để nói chuyện riêng, lần này Tô Cửu Cửu trở lại, sao cô ấy không cao hứng được.
- Chuyện này thì mình giữ bí mật trước, đến lúc đó sẽ cho cậu một bất ngờ.
Tô Cửu Cửu cố ý nói mập mờ.
- Cậu đúng là không thay đổi khẩu vị chút nào, được rồi, mình chờ bất ngờ của cậu, hi vọng đến lúc đó đừng biến thành khiếp sợ.
Sau đó Hứa Nguyện đưa Tô Cửu Cửu và Đậu Đinh đi ăn cơm.
Đậu Đinh rất thích đồ ăn Trung Quốc, ăn ngấu nghiến, ăn rất ngon miệng.
Không có cách nào, đồ ăn Trung Quốc ở Mĩ rất khó ăn, mà trù nghệ của Tô Cửu Cửu thì kém cỏi.
- Cửu Cửu, Đậu Đinh đã lớn như vậy, cậu có nghĩ tới tìm cha đứa bé không.
Hứa Nguyện ly dị làm bà mẹ độc thân, biết đứa bé cần có một gia đình hoàn hảo, bây giờ con gái cô vẫn thường ầm ĩ muốn đi tìm cha.
Tô Cửu Cửu không cần suy nghĩ, lắc đầu:
- Không cần, Đậu Đinh có mình làm mẹ là đủ rồi, mình sẽ cho đứa bé toàn bộ yêu thương của mình, huống hồ người đàn ông kia không biết Đậu Đinh tồn tại.
Dứt lời, sắc mặt của cô trầm xuống, thực ra trở lại thành phố A, cô vẫn có rất nhiều băn khoăn.
Một là mẹ con Cố Nguyệt Như và Tô Đình Đình, hai là cha của Đậu Đinh, người đàn ông kia.
Từ sau đêm đó, cô không có gặp người đàn ông kia, anh cũng không đến tìm cô, nhưng cô không thể thừa nhận cô và người đàn ông kia không có quan hệ, Đậu Đinh là mối quan hệ lớn nhất của bọn họ.
- Đúng rồi, Đậu Đinh đã trưởng thành, nó không hỏi cậu chuyện về cha nó sao?
Hứa Nguyện nhìn đứa bé ăn vui vẻ, nhỏ giọng hỏi Tô Cửu Cửu.
Tô Cửu Cửu hơi giật mình, nhưng mà không có trả lời.
Thực ra, Đậu Đinh chưa từng hỏi chuyện về cha mình, nhưng mà cô biết con trai rất muốn biết cha nó là ai, ở đâu.
Còn nhớ có một lần, nó đánh nhau với bạn ở nhà trẻ, đánh mấy bạn nhỏ bị thương, vẫn là cô giải thích từng bước, sau khi cô về nhà nghiêm khắc phê bình Đậu Đinh, buổi tối, cô đi sang phòng con trai lại thấy con trai vụng trộm khóc ở trong phòng, miệng còn không ngừng nhắc tới cha, cha...
Sau này cô mới hiểu, hóa ra Đậu Đinh đánh nhau với mấy bạn nhỏ kia, là vì bọn chúng nói cậu không có cha, là con hoang, có lẽ vì Đậu Đinh hiểu chuyện, mới khiến cho cô càng khó xử.
Có lẽ, cô thật sự quá ích kỷ.
Tô Cửu Cửu cảm khái nói.
Đúng vậy, nhớ lại ở nước Mĩ năm năm, cô hoàn thành việc học, chăm sóc con trai, còn thường xuyên phá các vụ án mạng, cuộc sống thật sự là đầy đủ phong phú.
Nhưng mà dù sao nơi đó vẫn là nước ngoài, không phải là Trung Quốc, không có nhà của cô.
Tuy cái mà cô gọi là nhà có lẽ đã sớm quên mất một người là cô, mà người cô gọi là cha có lẽ cũng đã sớm quên mất có một đứa con gái là cô rồi, nhưng mà, dù sao nơi đó vẫn là nhà cô, nơi đó từng có dấu vết của mẹ, mặc dù bây giờ nơi đó bị một người phụ nữ khác chiếm cứ, nhưng mà cô vẫn muốn trở về.
Huống chi ở nước Mĩ tuy tự do tự tại, vô cùng vui vẻ, nhưng chỉ có cô và con trai, quá cô đơn.
- Thực ra mình cũng muốn tìm nơi nương tựa, nhưng mà thật sự không yên lòng con gái mình.
Hứa Nguyện thở dài, giữa trán lộ ra thần sắc mệt mỏi.
- Đúng rồi, con gái cậu đâu? Tô Cửu Cửu biết Hứa Nguyện bị tổn thương rất nghiêm trọng, cố ý tránh đi, theo ý cô, tổn thương cần thời gian để trị liệu, mới có thể khỏi hẳn.
- Con gái mình đi nhà trẻ, hôm nào mình sẽ mang bé tới.
- Được.
- Đúng rồi, lần này cậu trở về, làm việc ở chỗ nào thế?
Không thể không nói, trải qua một thời gian dài không có bạn tốt để nói chuyện riêng, lần này Tô Cửu Cửu trở lại, sao cô ấy không cao hứng được.
- Chuyện này thì mình giữ bí mật trước, đến lúc đó sẽ cho cậu một bất ngờ.
Tô Cửu Cửu cố ý nói mập mờ.
- Cậu đúng là không thay đổi khẩu vị chút nào, được rồi, mình chờ bất ngờ của cậu, hi vọng đến lúc đó đừng biến thành khiếp sợ.
Sau đó Hứa Nguyện đưa Tô Cửu Cửu và Đậu Đinh đi ăn cơm.
Đậu Đinh rất thích đồ ăn Trung Quốc, ăn ngấu nghiến, ăn rất ngon miệng.
Không có cách nào, đồ ăn Trung Quốc ở Mĩ rất khó ăn, mà trù nghệ của Tô Cửu Cửu thì kém cỏi.
- Cửu Cửu, Đậu Đinh đã lớn như vậy, cậu có nghĩ tới tìm cha đứa bé không.
Hứa Nguyện ly dị làm bà mẹ độc thân, biết đứa bé cần có một gia đình hoàn hảo, bây giờ con gái cô vẫn thường ầm ĩ muốn đi tìm cha.
Tô Cửu Cửu không cần suy nghĩ, lắc đầu:
- Không cần, Đậu Đinh có mình làm mẹ là đủ rồi, mình sẽ cho đứa bé toàn bộ yêu thương của mình, huống hồ người đàn ông kia không biết Đậu Đinh tồn tại.
Dứt lời, sắc mặt của cô trầm xuống, thực ra trở lại thành phố A, cô vẫn có rất nhiều băn khoăn.
Một là mẹ con Cố Nguyệt Như và Tô Đình Đình, hai là cha của Đậu Đinh, người đàn ông kia.
Từ sau đêm đó, cô không có gặp người đàn ông kia, anh cũng không đến tìm cô, nhưng cô không thể thừa nhận cô và người đàn ông kia không có quan hệ, Đậu Đinh là mối quan hệ lớn nhất của bọn họ.
- Đúng rồi, Đậu Đinh đã trưởng thành, nó không hỏi cậu chuyện về cha nó sao?
Hứa Nguyện nhìn đứa bé ăn vui vẻ, nhỏ giọng hỏi Tô Cửu Cửu.
Tô Cửu Cửu hơi giật mình, nhưng mà không có trả lời.
Thực ra, Đậu Đinh chưa từng hỏi chuyện về cha mình, nhưng mà cô biết con trai rất muốn biết cha nó là ai, ở đâu.
Còn nhớ có một lần, nó đánh nhau với bạn ở nhà trẻ, đánh mấy bạn nhỏ bị thương, vẫn là cô giải thích từng bước, sau khi cô về nhà nghiêm khắc phê bình Đậu Đinh, buổi tối, cô đi sang phòng con trai lại thấy con trai vụng trộm khóc ở trong phòng, miệng còn không ngừng nhắc tới cha, cha...
Sau này cô mới hiểu, hóa ra Đậu Đinh đánh nhau với mấy bạn nhỏ kia, là vì bọn chúng nói cậu không có cha, là con hoang, có lẽ vì Đậu Đinh hiểu chuyện, mới khiến cho cô càng khó xử.
Có lẽ, cô thật sự quá ích kỷ.
Danh sách chương