Bước ra khỏi tiệm cà phê, đưa Phạm Thụy Vi lên taxi, Bạch Ngọc Đường không về nhà mà đi thẳng đến viện nghiên cứu.

Trong lòng anh rõ ràng, Triển Chiêu mất tích mấy ngày nay, mấy người Công Tôn không cố ý sắp xếp bất kỳ công việc nào cho anh, cũng chẳng ai hỏi đến việc anh đi làm cả, giống như đang âm thầm thả cho anh một đợt nghỉ phép dài hạn, đây không thể ngờ gì chính là đặc biệt quan tâm đến tâm trạng của anh. Chỉ là, cho dù không có việc để làm, Bạch Ngọc Đường cũng không dám về nhà, cái chữ “nhà” này đối với anh mà nói đã chứa đựng quá nhiều kỷ niệm ngọt ngào và hạnh phúc, nhiều tới mức khiến anh không thể chịu đựng được.

Đến gần phòng làm việc của mình, Bạch Ngọc Đường nghe thấy bên trong có tiếng động sột soạt, còn có tiếng vài người rì rầm nói chuyện với nhau.

“Không phải quyển này, quyển ở trên kia kìa!”

“Này, cậu lại đây coi thử, cái này có hữu dụng không?”

“Kệ nó, đem hết đi!”

Đồ mà Bạch Ngọc Đường để lại trong phòng làm việc tuy đều không bí mật gì, nhưng dù sao cũng là tài sản cá nhân, mà bây giờ, rất rõ ràng là có người đang định lấy đi mà không xin phép. Anh liền mở cửa, giọng nói vốn lãnh đạm càng thêm phần bảy phẩn lạnh lùng, “Mấy người đang tìm cái gì thế? Có cần tôi giúp không?”

Ba người ở trong phòng nghe thấy câu hỏi này thì giật nảy mình vội đứng thẳng dậy, lúc quay đầu lại thì mặt đầy lúng túng và hoảng hồn, trong tay còn cầm vài cuốn sách.

“Ây… Híc… Tiểu Bạch, chúng tôi tới mượn cậu hai cuốn sách.” Trương Long trước giờ vốn vẫn hơi sợ Bạch Ngọc Đường, bây giờ nhất thời bị dọa thành thử nói cũng không nên lời, Vương Triều và Nhạc Thiên Thanh đứng bên nghe vậy cũng đều vội vàng gật đầu biểu thị đồng ý.

“Vụ án gì mà lại cần dùng đến mấy cuốn sách trên tay các cậu?” Trong lúc đối phương nói Bạch Ngọc Đường đã chú ý tới bìa sách, “Khoáng chất học”, “Kiểm nghiệm vô cơ học” “Kết tinh và tính trạng của khoáng chất”.

Không giống với Triển Chiêu học chuyên về giải phẫu và bệnh lý, Bạch Ngọc Đường từ khi giữa đường đổi nghề sang học pháp y thì vẫn chuyên về lĩnh vực phân tích chất độc, sở trường cũng là kiến thức thuộc phương diện hóa học. Vốn dĩ người chuyên môn về lĩnh vực này không nhiều, cả nước cũng chỉ có mấy trăm người, phân chia ra các nơi lại càng có vẻ hiếm, vì vậy nên ở viện nghiên cứu này gần như chỉ có duy nhất anh là tàng trữ những cuốn sách loại đó, cũng vì thế, anh càng hiểu cơ hội cần dùng đến kiến thức liên quan đến khoáng chất kỳ thực không nhiều, thậm chí phải nói là vô cùng hiếm.

“Thật ra là vụ án giết người cướp của liên hoàn…” Vương Triều gãi gãi quả đầu đinh ngắn ngủn chưa được nửa tấc, vẻ bất đắc dĩ giải thích: “Anh Công Tôn tìm ra chút manh mối, trong dấu chân máu tên hung thủ kia để lại có lẫn một ít khoáng chất hiếm ở dạng tinh thể, nhưng hiện giờ vẫn chưa giám định ra là chất gì, thế nên chủ nhiệm anh ấy kêu bọn tôi đến chỗ cậu tìm ít tài liệu… Nếu như có thể phán đoán được là chất gì, nói không chừng có thể tìm ra manh mối hành tung của hung thủ…”

“Đáng ra trực tiếp bảo cậu hỗ trợ là biện pháp nhanh nhất,” Nhạc Thiên Thanh bổ sung: “Nhưng mà anh Công Tôn bảo bọn tôi đừng làm phiền cậu, cho nên bọn tôi mới nhân lúc cậu không ở đây vào tìm sách tra tài liệu… Ai dè vẫn bị cậu bắt gặp.”

Sau khi nghe mấy người giải thích, Bạch Ngọc Đường không khỏi căng thẳng trong lòng, phải rồi, làm sao anh lại có thể quên được, ngoại trừ vụ án của Mèo con ra thì vẫn còn một vụ án lớn khác do anh phụ trách chứ? Lắc lắc đầu như đang thầm tự giễu, anh đưa tay cầm lấy mấy cuốn sách trên tay mọi người, trả lời: “Tôi với các cậu cùng đi xem sao, có lẽ tôi có thể giúp được gì đó.”

Ống kính hiển vi hiển thị rõ ở trong mẫu máu có chứa một số hạt tinh thể, không có kết tinh hình đa giác với độ trong suốt cao giống như đại đa số các chất kết tủa vô cơ khác, cũng không phải chất hữu cơ có cấu tạo hạt xốp dính, mà là một chất có dạng sỏi màu xám trắng gần như trong suốt.

“Những hạt này nhìn bề ngoài có vẻ khá giống với tinh thể silicate có độ tinh khiết thấp, nhưng cách sắp xếp tinh thể lại có sự khác biệt so với khoáng chất silicate thông thường.” Bạch Ngọc Đường quan sát một cách tỉ mỉ, “Tinh thể có hình lăng trụ nhỏ và dài xếp lớp giống như ngói, mỗi một tầng tinh thể to nhỏ đối lập nhau đều đặn, nhưng giữa các tầng lại có khoảng cách, mà khoảng cách đấy lại không theo bất kỳ quy luật nào có thể nói được, điểm này có khác biệt rất lớn so với tinh thể khoáng thạch tự nhiên.”

“Nhận định của cậu rất chính xác.” Công Tôn không khỏi gật đầu tán thưởng, vốn dĩ y cho rằng Bạch Ngọc Đường sẽ bị đả kích rất lớn vì cái chết của Triển Chiêu, thế nhưng chàng trai trẻ tuổi khôi ngô này lại có thể bình tĩnh đưa ra nhận định phân tích, sự bền bỉ và điềm tĩnh ấy thực khiến cho người ta mừng rỡ, “Chúng tôi đã xác định rồi, thành phần chủ yếu của những vật tinh thể này không phải silicate mà mà calcium carbonate.”

“Calcium carbonate?” Bạch Ngọc Đường nghe vậy không khỏi có chút ngạc nhiên nhíu lông mày, “Mặc dù thành phần chủ yếu của những khoáng chất như đá cẩm thạch, đá vôi, calcite, vôi trắng đều là calcium carbonate, nhưng mà, mẫu xét nghiệm này cũng đâu phải những chất đó…” Nói đoạn, anh lại tập trung nhìn vào ống kính hiển vi lần nữa, đồng thời tay phải điều chỉnh nút xoay, để tầm nhìn ở trên phiến kính chứa tiêu bản chầm chậm chuyển động, những tinh thể màu xám trắng không giống bất cứ loại vật chất nào đã từng thấy trên tranh ảnh trong sách khoáng chất, thế nhưng bất kể là màu sắc hay hình dạng của tinh thể đều khiến anh có một loại cảm giác quen thuộc giống như đã từng trông thấy ở đâu đó —— Đây hẳn phải là một loại chất rất bình thường mà anh không hề xa lạ gì cả.

“Calcium carbonate… Calcium carbonate…” Vừa đọc thầm từ này ở trong đầu, Bạch Ngọc Đường vừa nhanh chóng loại bỏ những chất có cấu tạo chủ yếu là calcium carbonate, “Đúng rồi, nếu như dựa theo cấu trúc sắp xếp này phóng đại tinh thể lên, sẽ thấy nó sắp theo hình quạt tròn đồng tâm…”

Dưới ánh mắt chăm chú của mấy người Công Tôn, Bạch Ngọc Đường bỗng nở một nụ cười nhạt tới mức chính mình cũng không nhận ra, thế rồi người đàn ông tuấn tú kia ngẩng đầu, khóe môi hơi câu lên, cất giọng rõ ràng mà dễ hiểu:

“Tôi nghĩ, đây là bột phấn làm từ một loại vỏ sò nào đó…”

“Vỏ sò!?” Có lẽ là do cái kết luận này quá sức ngoài tưởng tượng, ba thanh âm không giống nhau cùng đồng thanh kêu lên như vậy, Vương Triều, Trương Long và Nhạc Thiên Thanh đều dùng một vẻ mặt khó tin mà nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.

Không để ý tới sự kinh ngạc của mọi người, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng lật một quyển sách tranh về các loài động vật thân mềm, những trang sách được làm từ loại giấy cao cấp vừa dày vừa bóng bị lật giở phần phật, chỉ một chốc sau, anh đã dùng ngón tay gõ gõ vào một hình ảnh nào đó trên trang sách, ra hiệu cho những người khác, “Tìm thấy rồi.”

Trên trang sách có in hình loài hàu cửa sông, mà cấu trúc cắt lớp vỏ hình cánh hoa của nó cực kỳ giống với mẫu vật mà bọn họ thu thập về để kiểm định.

“Đúng là giống như cùng một loại vật chất.” Sau khi Công Tôn cẩn thận so sánh hình ảnh trong sách với những gì hiển thị trên kính hiển vi, xưa nay trầm ổn nội liễm như y cũng không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ, “Hiện giờ vấn đề chính là tại sao bột vỏ hàu lại xuất hiện trong vết máu này.”

“Đúng rồi!” Trương Long đột nhiên vỗ đùi đánh đét, hắn từ nhỏ đã lớn lên ở thành phố A, hiển nhiên là hiểu rõ thành phố này hơn những người khác một chút, “Tôi nhớ rồi, gần cửa biển Châu Giang có một số xưởng chế biến thức ăn gia súc gia cầm, thường lấy vỏ hàu nghiền nhỏ ra bỏ vào thức ăn gia súc để bổ sung thêm calcium, hung thủ của vụ án này, có khi nào làm việc trong xưởng chế biến này hoặc là người sống ở khu vực gần nhà xưởng, cho nên mới tiếp xúc được với bột vỏ hàu không?”

Công Tôn nghe vậy gật gật đầu, “Các cậu lập tức bắt tay vào giám định, xác định xem bột phấn này có phải là vỏ hàu hay không, sau đó nhanh chóng đưa ra báo cáo nhắc nhở phía cảnh sát về khả năng này, chúng ta phải tranh thủ thời gian, không thể để mặc cho hung thủ tiếp tục sát hại người vô tội, hiểu không?”

Vụ án có tiến triển vượt bậc, tất cả mọi người đều tỏ ra khá hưng phấn, vừa lớn tiếng đáp lệnh vừa chuẩn bị cho bước phân tích tiếp theo. Chỉ có riêng Bạch Ngọc Đường vẫn im lặng nhìn chằm chằm vào tinh thể trong kính hiển vi, vẻ mặt nghiêm túc như đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó.

Thấy biểu hiện của Bạch Ngọc Đường không giống với người khác, Nhạc Thiên Thanh lại gần vồ vai anh, “Tiểu Bạch, cậu sao thế?”

Không nói gì, Bạch Ngọc Đường rút một ống ly tâm nho nhỏ từ trên giá ống nghiệm đặt bên cạnh kính hiển vi, trong ống có chứa mẫu máu đã đóng cặn, do hỗn hợp hồng cầu pha lẫn với các tạp chất khác nên có màu đỏ sậm gần như đã thành đen.

Bạch Ngọc Đường đưa ống ly tâm ra trước mắt, chầm chậm xoay tròn, cuối cùng lắc đầu nói với Nhạc Thiên Thanh:

“Không có gì.”

Sáu giờ bốn mươi phút sáng ngày thứ tư Triển Chiêu mất tích. Ở phương nam, trời cuối xuân hửng sáng rất sớm, giờ này ánh mặt trời đã xuyên qua lớp mây thưa thớt, phủ kín mặt đất.

“Nói đi, sáng sớm thế này gọi cho tôi, có phải là phát hiện ra điểm gì đáng nghi không?” Thấy rõ tên người gọi, đội trưởng đội trinh sát hình sự Âu Dương Xuân liền tiếp điện thoại, ngay cả lời mở đầu cũng lược luôn, trực tiếp hỏi thẳng.

“Là thế này, em muốn đến hiện trường phát hiện vết máu của Triển Chiêu xem sao.”

Nghe thấy giọng của Âu Dương, trực giác nhạy bén của Bạch Ngọc Đường ở đầu dây bên kia cảm giác được có điểm không bình thường, trời vẫn còn sớm, thế nhưng giọng đối phương lại không hề có chút buồn ngủ nào, nếu như điều này có thể giải thích chỉ là do thói quen nghề nghiệp của hắn, vậy thì tại sao vừa mở miệng ra đối phương đã hỏi “Có phải là phát hiện ra điểm gì đáng nghi không”, quả thực cứ như chắc chắn là anh sẽ nhắc đến vấn đề này ấy? “Hiện trường à…” Âu Dương nghe thế thì cười một tiếng, giọng nói có ba phần bất đắc dĩ bảy phần tức giận, “Quả nhiên là cậu phát hiện ra manh mối gì cho nên mới đề nghị như vậy với tôi —— Có điều rất hiển nhiên là hung thủ cũng chú ý tới sơ hở lưu lại ở hiện trường…”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy trái tim mình đột nhiên thắt lại.

“Bởi vì, đêm hôm qua, cái hiện trường đó đã gặp phải họa hoạn —— hoặc là có người cố tình phóng hỏa, bây giờ chỗ đó đã bị cháy rụi cả rồi.”

Thế lửa tuy rất lớn, nhưng lại được phát hiện và khống chế kịp thời, vì vậy nên diện tích bị cháy của công trường bỏ hoang này không lớn lắm, cũng không xảy ra bất kỳ thương vong nào —— Chỉ là, nhìn từ nơi phát lửa và tốc độ lửa lan thì không khó để nhận ra đây là do người cố ý phóng hỏa, cũng không khó nhận ra mục đích chính là thiêu hủy hiện trường vết máu.

Khu vực có vết máu đa số bị dội một loại chất dẫn cháy như xăng, sau khi bị thiêu bởi nhiệt độ cao thì chỉ còn sót lại những vết cháy đen xạm và một mùi gay mũi khó ngửi của chất hữu cơ bị chưng khô, trên mặt đất còn đọng lại đống bọt dập lửa và những vệt nước loang lổ.

“Điểm phát lửa ở đây, hẳn là dùng cồn nén làm vật châm lửa, do xung quanh còn giội xăng nên lửa cháy rất nhanh,” Âu Dương chỉ vào một góc tường cháy đen thui mà nói, chỗ đó mặc dù đã được vòi nước áp suất cao giội qua lúc dập lửa, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng dấu vết nham nhở khi ngọn lửa bốc lên, “Đã cháy thành thế này, e là không còn cách nào để kiểm tra vết máu nữa rồi.”

Bạch Ngọc Đường quan sát cảnh tượng điêu tàn sau khi bị ngọn lửa thiêu cháy, không nói gì. Âu Dương Xuân nói đúng, cách tốt nhất để hủy hoại dấu vết hiện trường vết máu của một loại sinh vật, không gì bằng châm một ngọn lửa thiêu sạch sành sanh. Đây vốn chỉ là một vụ án khiến người ta cho là án mưu sát thông thường, bây giờ vì có thêm một vụ phóng hỏa mà lại càng trở nên đáng ngờ, nhưng chứng cứ có thể chứng minh cho suy đoán của anh cũng đã bị hủy diệt hoàn toàn mất rồi… Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường lặng lẽ siết hai bàn tay thành nắm đấm.

Hít thở thật sâu hai lần, ép buộc mình phải tỉnh táo lại, Bạch Ngọc Đường bắt đầu quan sát tỉ mỉ từng tấc một cái công trường bỏ hoang vừa xảy ra hỏa hoạn này — Cho dù tình thế nhìn có vẻ như bế tắc tới cỡ nào cũng không được dễ dàng từ bỏ, phải tin rằng manh mối luôn bị ẩn giấu bên dưới những chi tiết nhỏ — Đó chính là thói quen làm việc của Triển Chiêu từ trước tới nay, mà giờ phút này nó đã trở thành niềm tin giúp Bạch Ngọc Đường chống lại tuyệt vọng của chính mình trong những ngày qua.

“Âu Dương, anh xem chỗ này.” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống một góc, dùng tay gạt đám bọt dập lửa bám trên nền xi măng để lộ ra một vùng đất cháy đen, “Vết cháy ở chỗ này xem ra không giống những chỗ khác lắm.”

“Có điểm nào không giống?” Nghe đối phương nói vậy, Âu Dương cũng ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra qua dấu vết kia, mặc dù đã xem đi xem lại nhưng vẫn không nhận ra có điểm khác biệt gì quá lớn.

“Đều là vết cháy đen bị sót lại sau khi cháy, nhưng tính chất và trạng thái lý hóa của đất cát không giống với chỗ khác.” Bạch Ngọc Đường dùng đầu ngón tay bốc một nhúm cát vụn lên, xoa xoa trong lòng bàn tay, xúc cảm có vẻ nhẵn mịn giống cát sỏi bình thường, nghĩ như vậy, anh móc từ trong túi áo ra một cái đèn pin nhỏ rồi bật lên, cẩn thận kiểm tra cát dưới ánh đèn, những hạt vụn xi măng vốn có màu xám đậm đã bị cháy thành màu xám trắng trong suốt từa tựa như thủy tinh mờ, thậm chí có một số hạt dưới tác động của nhiệt độ cao đã dính chặt vào với nhau, khó mà tách ra được.

“Những thứ này phải dưới nhiệt độ tương đối cao mới hình thành sự biến đổi.” Bạch Ngọc Đường nói, “Chí ít có thể chứng minh được, ở đây có ít nhất một thời gian, thế lửa mạnh hơn so với những chỗ khác, nếu không phải nơi châm ngòi lửa thì chính là có sự tồn tại của chất dẫn cháy khác ngoài xăng.”

“Nhưng những thứ này thì có liên quan gì đến vụ án chứ?” Âu Dương không rõ.

“Vấn đề là, những thứ này rốt cuộc là chất dẫn cháy gì…” Bạch Ngọc Đường dường như không nghe thấy câu hỏi của Âu Dương, tiếp tục cúi người, cầm đèn pin rọi xuống mặt đất mà tỉ mỉ tìm kiếm ở xung quanh, ngay cả một vết nứt nhỏ xíu cùng cát đá bị chồng lên nhau cũng không tha.

Cuối cùng, ở vị trí cách vết cháy khoảng chừng nửa bước, anh phát hiện ở trong một khe rãnh gần sát góc tường không bị hỏa thiêu tới, có sót lại một ít bột màu trắng.

Dùng một cái bàn chải nhỏ nhẹ nhàng quẹt lên, Bạch Ngọc Đường bỏ loại bột phấn thu thập được vào trong hộp lấy mẫu, cũng không kịp đợi mang về phòng nghiên cứu để giám định đã lấy vật liệu thí nghiệm trong hộp dụng cụ mang bên mình ra, làm giám định đơn giản luôn ở ngay giữa công trường cháy sém đổ nát.

Bột phấn màu trắng nhanh chóng bị hòa tan trong nước cất, một mùi đặc thù kích thích tỏa ra, Bạch Ngọc Đường cũng không kịp nhớ đến việc tuân thủ nguyên tắc không được trực tiếp ngửi mùi chất khí khi thao tác thí nghiệm, đã vội đưa ống nghiệm lại gần chóp mũi hít một cái như thể chỉ lo sẽ bỏ sót, ngay lập tức anh ngạc nhiên nhăn mày lại, “Ammonium nitrate?”

“Chất có thể dùng làm nguyên liệu thuốc ướp lạnh, thuốc nổ, phân bón sao?” Âu Dương vẫn xem như có chút hiểu biết về danh từ ấy, hắn cúi đầu xem xét ống nghiệm trong tay Bạch Ngọc Đường, ánh mắt vô tình lướt qua quần áo anh, do lúc nãy mải tìm kiếm rồi lại không ngần ngại ngồi xuống mặt đất đã cháy đen để làm giám định mà chiếc blouse trắng của anh đã dính đầy vết bẩn cùng những mảng tro bụi đen sì, trông hết sức dơ dáy —— Âu Dương không nhịn được thở dài một hơi —— Người đàn ông vốn dĩ cực kỳ chú ý đến vẻ bề ngoài, lúc này lại dồn hết tâm tư vào người yêu không rõ tung tích, nghĩ tới đây, gã cảnh sát còn độc thân chưa vợ chưa con cảm thán xong cũng không khỏi sinh ra chút hâm mộ, “Ở đây trước kia là công trường xây dựng, nếu từng dùng thuốc nổ để phá dỡ gì đó cũng chẳng phải chuyện gì lạ.”

Bạch Ngọc Đường không trả lời ngay mà móc ra xấp ảnh lúc trước Công Tôn đưa cho rồi so sánh với hiện trường, cuối cùng khi giở tới bức ảnh thứ 16 thì anh ngừng tay lại, đối chiếu bức ảnh đó với vết cháy bất thường xong, anh hít sâu một hơi, giọng rít qua kẽ răng một cách dữ dằn, “Thằng khốn kia —— Em phải giết chết nó!”

“Tiểu Bạch, rốt cuộc cậu phát hiện ra cái gì? Nhanh nói đi!” Âu Dương thấy Bạch Ngọc Đường vừa nói lời hung ác vừa để lộ ra vẻ giận dữ tột độ thì thực sự sốt ruột, thiếu điều không túm chặt lấy cổ áo anh mà hỏi cho rõ.

“Âu Dương, em muốn phiền anh lập tức điều tra một chuyện.” Bạch Ngọc Đường bỗng quay đầu lại nói với gã cảnh sát biểu tình cực kỳ khẩn thiết trước mặt.

“Được!” Âu Dương không chút nghĩ ngợi, lập tức đồng ý.

Bạch Ngọc Đường liền đem suy luận của mình ra nói cho hắn, đối phương lắng nghe rất chăm chú, vẻ mặt từ hơi kinh ngạc chuyển dần sang sáng tỏ, hắn gật đầu, “Tuy rằng giả thiết này không có nhiều bằng chứng lắm, nhưng suy luận của cậu quả thực có thể giải thích những điểm đáng ngờ trong vụ án này.”

Nói xong, Âu Dương nhanh chóng rút di động ra gọi điện thoại, sau khi dặn dò vài câu thì ngắt máy.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, hồi âm của đối phương nhanh chóng truyền đến, mang một đáp án khẳng định.

“Nói vậy thì, Tiểu Bạch, suy đoán của cậu độ khả thi lại cao thêm mấy phần… Ê, cậu đứng lại!” Âu Dương còn chưa nói dứt lời, đã thấy Bạch Ngọc Đường xoay lưng nhanh chóng chạy ra ngoài, không thể không vội vã đuổi theo kéo anh lại, “Cậu chờ chút cho tôi, đừng nên manh động!”

“Bây giờ anh bảo em làm sao mà bình tĩnh cho được!” Bạch Ngọc Đường vất vả lắm mới có thể kìm nén tính tình mình kiên nhẫn chờ đợi đáp án, nay đã biết kết luận mình chờ đợi hoàn toàn tương xứng với suy đoán, trong đầu anh chỉ nghe thấy toàn là tiếng mạch máu đập thình thịch, không còn cách nào khắc chế được nữa rồi.

“Nhìn đám cháy này là biết ngay đối phương đã có chuẩn bị!” Lôi người trở lại, dùng sức nhấn mạnh vào tường, Âu Dương lớn tiếng hét lên: “Bây giờ cậu tự ý hành động chẳng phải sẽ bị đối phương tiên hạ thủ vi cường, phá hoại manh mối khó khăn lắm cậu mới tìm ra sao! Cậu hy vọng như thế sao!?”

Bạch Ngọc Đường bị đập vào tường, vai vừa đau vừa tê giống như đã gãy nát, anh cắn răng, dùng ánh mắt hung dữ trừng lại gã cảnh sát mang vẻ nghiêm khắc ở trước mặt.

Thế nhưng dưới cái nhìn sắc lẻm của người đàn ông tuấn tú kia, Âu Dương lại chậm rãi nở ra một nụ cười thâm hiểm đã quen cân sức với người khác, chỉ nghe hắn nói từng chữ một:

“Cho nên, bây giờ tôi có một ý tưởng không tồi…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện