Nhiếp Cẩn Huyên là tam tiểu thư của Tướng Quốc phủ, tính cách hung hãn đanh đá, nửa năm trước vừa thành thân với Thần vương Ân Phượng Trạm.

Nhưng ngay trong ngày đại hôn chỉ vì nghe thấy thị thiếp trong Vương phủ ở bên nói xấu nàng vài câu, nàng liền trực tiếp kéo khăn hỉ xuống, nổi giận ngay trước mặt mọi người.

Việc này không chỉ khiến khách khứa để ý, khinh thường, cuối cùng còn bức cho Thần vương Ân Phượng Trạm tức giận đên mức trực tiếp phất tay áo bỏ đi.

Thậm chí từ lúc thành thân đến nay đã hơn nửa năm nhưng Thần vương vẫn như cũ không chịu cùng nàng viên phòng, cũng không bước vào tân phòng một bước! Làm nàng trở thành trò cười lớn nhất của toàn bộ Đông Lăng quốc!
Mà hiện giờ, nàng tuy là Vương phi nhưng mỗi chuyện lớn nhỏ trong vương phủ đều do Trắc phi Hàn Lạc Tuyết xử lý.


Trong phủ có 3 thiếp thất, một đám đều không phải đèn cạn dầu...!
Ký ức như nước dũng mãnh tràn vào trong não Phương Tranh! Đồng thời cũng cho Phương Tranh một sự thật —— nàng xuyên không, hiện tại nàng chính là Nhiếp Cẩn Huyên, người đàn bà đanh đá trong truyền thuyết!
Nghĩ lại, tới nơi này, Phương Tranh...!Nga, không! Tức khắc, Nhiếp Cẩn Huyên không cầm được duỗi tay che lại cái trán trơn bóng của mình.

Trong phòng mọi người đều đứng yên, nhất quán nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huyên, một lúc lâu sau vẫn không có ai nói lời nào, Kiều Diên Nhi, Bạch Mỹ Lan cùng với Tần Ngọc Hà đứng ở cửa, ánh mắt của cả ba đều chợt lóe sáng, tiếp theo Bạch Mỹ Lan cũng đứng ra:
"Vương phi, ngài, ngài đây là làm sao vậy? Nói một câu đi?"
Được Bạch Mỹ Lan mở miệng nhắc nhở, Nhiếp Cẩn Huyên mới từ trong trí nhớ phục hồi tinh thần lại, giương mắt nhìn ba người Kiều Diên Nhi đứng ở cửa, sau đó lập tức lắc lắc đầu:
"Không phải ta giết!"
Thanh âm của nàng có chút nhỏ, ngữ điệu trầm thấp làm ba người ngoài cửa cả kinh.

Kiều Diên Nhi không khỏi mở miệng nói:
"Nhưng, nhưng, nếu không phải là ngài thì tại sao mới sáng sớm Vương phi không đến tiền điện trước mà lại xuất hiện ở nơi này?"
Chuyện gì xảy ra? Nữ nhân này không phải sẽ rống lên kêu to một hồi sao? Sao hôm nay...!Sao...!
Đối mặt với Nhiếp Cẩn Huyên bỗng nhiên thay đổi, bất đồng với ngày xưa, Kiều Diên Nhi há hốc mồm.

Mà không chỉ có nàng trợn tròn mắt, những người khác cũng trợn tròn mắt! Nhưng Tần Ngọc Hà vẫn không quên chiêm thêm một câu:
"Vậy vết máu trên người và trên tay Vương phi thì giải thích thế nào?"

...!
Câu hỏi này của hai người thành công khiến cho mọi người chú ý.

Nhất thời thanh âm ồn ào, bàn tán lại nổi lên bốn phía.

Ánh mắt mọi người ở đây đều dừng trên người Nhiếp Cẩn Huyên! Khi mọi người ở đây đang nghị luận sôi nổi về Nhiếp Cẩn Huyên, bỗng nhiên có một giọng nữ từ phía sau đám người truyền tới:
"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Thanh âm kia mềm nhẹ mà dịu dàng nhưng không mất đi uy nghiêm làm cho đám người đang nháo nhào bàn tán phải ngậm chặt miệng lại, sau đó yên lặng thối lui đến bên cạnh.

Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên đứng ở trong phòng không khỏi ngẩng đầu, tiếp theo liền chỉ thấy một nữ nhân bước thẳng từ trong đám người đi tới.

Một thân váy lụa màu ngà, thêu ám văn, khuôn mặt mỹ lệ.

Người đến là một nữ tử vừa bước vào tuổi thanh xuân, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng như tuyết, toàn thân toát ra một cổ khí chất uyển chuyển, thanh cao như hoa lan! Mà người này, Nhiếp Cẩn Huyên nhớ rõ, nàng chính là người nắm thực quyền của Trạm vương phủ—— Trắc phi Hàn Lạc Tuyết!
Hàn Lạc Tuyết đi thẳng vào phòng, đầu tiên là đưa mắt nhìn qua đám Kiều Diên Nhi đứng cạnh cửa một lượt, sau đó mới giương mắt nhìn trong phòng, vừa thấy cỗ xác chết trên mặt đất, tức khắc ngoài ý muốn mở to hai mắt:
"Này...!Đây là...!Đây là có chuyện gì?"
Hàn Lạc Tuyết nhịn không được sợ hãi kêu ra tiếng, khuôn mặt mỹ lệ tràn đầy hoảng sợ! Đồng thời, ánh mắt lại không khỏi liếc hướng về phía Nhiếp Cẩn Huyên đang đứng ở trong phòng, ngay sau đó giống như khó có thể tin mà lui về phía sau một bước.


Phản ứng của Hàn Lạc Tuyết thực bình thường, cũng không biết nói vì sao, nhìn bộ dáng nhu kiều kia của nàng, Nhiếp Cẩn Huyên lại thấy có chút phản cảm.

Nhưng Nhiếp Cẩn Huyên vẫn không cầm được giải thích một lần nữa:
"Không phải ta!"
Ngữ khí của Nhiếp Cẩn Huyên rất bình tĩnh.

Tiếng nói trầm thấp như cũ có chút ám ách.

Có thể vì giọng điệu của Cẩn Huyên quá mức thong thả, vốn đang kinh ngạc, Hàn Lạc Tuyết biểu hiện giống với đám người Kiều Diên Nhi cũng vô cùng sửng sốt, nhưng lập tức lại nhẹ nhàng hô khẩu khí:
"Nga...!nếu Vương phi tỷ tỷ đã nói như vậy thì muội muội liền an tâm...."
Hàn Lạc Tuyết vừa mới hoảng sợ nay đã lập tức tỏ vẻ ôn hòa.

Nàng ta đi thẳng đến trước người Nhiếp Cẩn Huyên....còn không đợi Hàn Lạc Tuyết mở miệng nói tiếp, Kiều Diên Nhi đang đứng bên cạnh vẫn luôn không nói chuyện lại bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng:
"Nha ~, trắc phi tỷ tỷ, lời này của ngài hình như có hơi sớm đi~! Hung khí trước mắt, vết máu và người chết đều ở chỗ này nhưng Vương phi chỉ cần nói một câu không phải ta , trắc phi tỷ tỷ liền tin? Ha hả...!không phải muội muội lắm miệng nhưng cho dù bọn muội thật sự tin tưởng Vương phi thì chung quy vẫn không thể phục chúng~!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện