Ân Phượng Trạm bỗng nhiên xuất hiện, tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, rõ ràng là hắn cố ý đến đây để tìm Nhiếp Cẩn Huyên.
Với việc này, đương nhiên trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên cũng hiểu được, nhưng ở thời điểm mình đang nói xấu sau lưng người khác lại bị người đó bắt được, nàng vẫn cảm thấy có chút 囧.
Cho nên vào giờ khắc này, nàng có thể cảm nhận được sự tức giận toát ra từ người nam nhân phía sau này.
Tức khắc, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi âm thầm thở dài, sau đó bảo Tiểu Tú đã bị dọa cho sợ run rời đi trước, tiếp theo mới bình tĩnh xoay người nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt.
"Xin hỏi Vương gia đến đây có chuyện gì?"
"Ngươi vừa nói ai tự mình chuốc lấy?"
"Chưa nhắc đến ngươi!"
Nhiếp Cẩn Huyên cũng không ngu ngốc đến nỗi tự mình khai ra tên hắn.
Nghe vậy, nháy mắt sắc mặt Ân Phượng Trạm lại đột nhiên trầm xuống, tiếp theo nhanh chóng giơ tay bóp chặt cổ nàng.
"Nhiếp Cẩn Huyên, đừng làm trò trước mặt bổn vương, ngươi thế nhưng dám gạt ta?!"
Ân Phượng Trạm nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.
Sau đó liền dùng thêm sức, trực tiếp ném Nhiếp Cẩn Huyên đến góc tường, bản thân cũng theo đó đè ép đến...!Nhưng lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên đang bị nam nhân trước mặt vây ở một góc lại không hề cảm thấy sợ hãi chút nào, hai tròng mắt đảo quanh một lúc rồi nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng thâm thúy mà đầy phẫn nộ kia.
"Ân Phượng Trạm, thứ nhất ta chưa động đến tên của ngươi, thứ hai ta cũng không đề cập đến họ của ngươi, sao ngươi lại nghĩ ta đang nói về ngươi?! Nói nữa, ngươi cố ý ở chỗ này chờ ta, chỉ vì hỏi ta có phải hay không đang mắng ngươi?"
Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên giơ tay đẩy Ân Phượng Trạm ra, sau đó đôi môi hơi nhấp.
"Nói đi, rốt cuộc đến tìm ta để làm gì?"
Nhìn nam nhân trước mắt đang nổi giận trước mắt, vẻ mặt Nhiếp Cẩn Huyên vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt như cũ.
Mà đồng thời khi nói chuyện, ánh mắt của nàng không khỏi động đậy, như có như không nhìn về vết thương do nàng gây ra trên đầu Ân Phượng Trạm.
Vừa rồi ở Súc Ngọc Hiên, chỉ lo đấu trí cộng thêm ở một bên xem náo nhiệt, Nhiếp Cẩn Huyên cũng quên mất chuyện này, mà trước mắt nhìn hắn không bị gì, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên mới nhẹ nhàng đi một chút.
Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh không thèm để ý bất cứ thứ gì của Nhiếp Cẩn Huyên, đôi môi Ân Phượng Trạm không khỏi mím lại, tiếp theo qua một hồi lâu, biểu tình đó mới biến mất.
"Lần trước, ở hậu viện, khi kiểm tra thi thể của Tiểu Nhi, ngươi rốt cuộc có phát hiện gì?"
...!
Xác thật, lúc trước khi Nhiếp Cẩn Huyên thay thế Mạnh Hiển nghiệm thi, lấy hung khí ra khỏi đầu của Tiểu Như, thì có phát hiện mới.
Chỉ là vào thời điểm Cố Hồng tiễn Mạnh Hiển rời phủ, hai người liền cãi nhau một trận, tiếp theo thì Nhiếp Cẩn Huyên dưới cơn tức giận mà bỏ đi, chuyện này cũng bỏ qua một bên.
Nhưng Ân Phượng Trạm không phải người ngu, lúc ấy sau khi trở về phòng, hắn liền nhớ đến ánh mắt chợt lóe của Nhiếp Cẩn Huyên cùng bộ dáng muốn nói gì đó...!Cho nên, vào buổi tối ngày đó, Ân Phượng Trạm mới cố tình đến Tuyết Đan Uyển để tìm nàng, lại không nghĩ tới trùng hợp thấy được cảnh nàng đang tắm gội, theo sau hai người lại một lần nữa một lời không hợp mà làm ầm ĩ một trận, thậm chí đến cuối cùng, Nhiếp Cẩn Huyên trong lúc vô ý trực tiếp động thủ đánh bể đầu Ân Phượng Trạm...!Cho nên, dưới cơn thịnh nộ, Ân Phượng Trạm tự nhiên cũng vô pháp mở miệng dò hỏi Nhiếp Cẩn Huyên về sự tình của án tử.
Mấy ngày cứ thế trôi qua nhanh chóng, Ân Phượng Trạm cũng không có thời gian đến tìm nàng, tận đến hôm nay ngẫu nhiên gặp được Nhiếp Cẩn Huyên ở Súc Ngọ Hiên, Ân Phượng Trạm mới nhớ tới chuyện này, sau đó ở chỗ này đợi nàng...!Nhưng kết quả thế nhưng lại trực tiếp nghe được nữ nhân Nhiếp Cẩn Huyên này đang mắng hắn!
Ân Phượng Trạm lập tức sinh khí.
Mà điều lạ nhất chính là cho dù hắn có trầm ổn tới đâu nhưng chỉ cần ở trước mặt nữ nhân này đều bị chọc cho thổ huyết, nghẹn lời không nói thành câu.
Mà lúc này, nghe Ân Phượng Trạm bỗng nhiên nhắc tới Tiểu Như, Nhiếp Cẩn Huyên có hơi sửng sốt, nhưng theo sau liền lập tức nghĩ tới.
"Nga, ngươi là đang nói chuyện này sao...!Cũng không phải manh mối gì quan trọng, lúc ấy ta chỉ nghĩ muốn nói, hung thủ có lẽ cũng là một nữ nhân mà thôi!".
Với việc này, đương nhiên trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên cũng hiểu được, nhưng ở thời điểm mình đang nói xấu sau lưng người khác lại bị người đó bắt được, nàng vẫn cảm thấy có chút 囧.
Cho nên vào giờ khắc này, nàng có thể cảm nhận được sự tức giận toát ra từ người nam nhân phía sau này.
Tức khắc, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi âm thầm thở dài, sau đó bảo Tiểu Tú đã bị dọa cho sợ run rời đi trước, tiếp theo mới bình tĩnh xoay người nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt.
"Xin hỏi Vương gia đến đây có chuyện gì?"
"Ngươi vừa nói ai tự mình chuốc lấy?"
"Chưa nhắc đến ngươi!"
Nhiếp Cẩn Huyên cũng không ngu ngốc đến nỗi tự mình khai ra tên hắn.
Nghe vậy, nháy mắt sắc mặt Ân Phượng Trạm lại đột nhiên trầm xuống, tiếp theo nhanh chóng giơ tay bóp chặt cổ nàng.
"Nhiếp Cẩn Huyên, đừng làm trò trước mặt bổn vương, ngươi thế nhưng dám gạt ta?!"
Ân Phượng Trạm nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.
Sau đó liền dùng thêm sức, trực tiếp ném Nhiếp Cẩn Huyên đến góc tường, bản thân cũng theo đó đè ép đến...!Nhưng lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên đang bị nam nhân trước mặt vây ở một góc lại không hề cảm thấy sợ hãi chút nào, hai tròng mắt đảo quanh một lúc rồi nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng thâm thúy mà đầy phẫn nộ kia.
"Ân Phượng Trạm, thứ nhất ta chưa động đến tên của ngươi, thứ hai ta cũng không đề cập đến họ của ngươi, sao ngươi lại nghĩ ta đang nói về ngươi?! Nói nữa, ngươi cố ý ở chỗ này chờ ta, chỉ vì hỏi ta có phải hay không đang mắng ngươi?"
Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên giơ tay đẩy Ân Phượng Trạm ra, sau đó đôi môi hơi nhấp.
"Nói đi, rốt cuộc đến tìm ta để làm gì?"
Nhìn nam nhân trước mắt đang nổi giận trước mắt, vẻ mặt Nhiếp Cẩn Huyên vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt như cũ.
Mà đồng thời khi nói chuyện, ánh mắt của nàng không khỏi động đậy, như có như không nhìn về vết thương do nàng gây ra trên đầu Ân Phượng Trạm.
Vừa rồi ở Súc Ngọc Hiên, chỉ lo đấu trí cộng thêm ở một bên xem náo nhiệt, Nhiếp Cẩn Huyên cũng quên mất chuyện này, mà trước mắt nhìn hắn không bị gì, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên mới nhẹ nhàng đi một chút.
Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh không thèm để ý bất cứ thứ gì của Nhiếp Cẩn Huyên, đôi môi Ân Phượng Trạm không khỏi mím lại, tiếp theo qua một hồi lâu, biểu tình đó mới biến mất.
"Lần trước, ở hậu viện, khi kiểm tra thi thể của Tiểu Nhi, ngươi rốt cuộc có phát hiện gì?"
...!
Xác thật, lúc trước khi Nhiếp Cẩn Huyên thay thế Mạnh Hiển nghiệm thi, lấy hung khí ra khỏi đầu của Tiểu Như, thì có phát hiện mới.
Chỉ là vào thời điểm Cố Hồng tiễn Mạnh Hiển rời phủ, hai người liền cãi nhau một trận, tiếp theo thì Nhiếp Cẩn Huyên dưới cơn tức giận mà bỏ đi, chuyện này cũng bỏ qua một bên.
Nhưng Ân Phượng Trạm không phải người ngu, lúc ấy sau khi trở về phòng, hắn liền nhớ đến ánh mắt chợt lóe của Nhiếp Cẩn Huyên cùng bộ dáng muốn nói gì đó...!Cho nên, vào buổi tối ngày đó, Ân Phượng Trạm mới cố tình đến Tuyết Đan Uyển để tìm nàng, lại không nghĩ tới trùng hợp thấy được cảnh nàng đang tắm gội, theo sau hai người lại một lần nữa một lời không hợp mà làm ầm ĩ một trận, thậm chí đến cuối cùng, Nhiếp Cẩn Huyên trong lúc vô ý trực tiếp động thủ đánh bể đầu Ân Phượng Trạm...!Cho nên, dưới cơn thịnh nộ, Ân Phượng Trạm tự nhiên cũng vô pháp mở miệng dò hỏi Nhiếp Cẩn Huyên về sự tình của án tử.
Mấy ngày cứ thế trôi qua nhanh chóng, Ân Phượng Trạm cũng không có thời gian đến tìm nàng, tận đến hôm nay ngẫu nhiên gặp được Nhiếp Cẩn Huyên ở Súc Ngọ Hiên, Ân Phượng Trạm mới nhớ tới chuyện này, sau đó ở chỗ này đợi nàng...!Nhưng kết quả thế nhưng lại trực tiếp nghe được nữ nhân Nhiếp Cẩn Huyên này đang mắng hắn!
Ân Phượng Trạm lập tức sinh khí.
Mà điều lạ nhất chính là cho dù hắn có trầm ổn tới đâu nhưng chỉ cần ở trước mặt nữ nhân này đều bị chọc cho thổ huyết, nghẹn lời không nói thành câu.
Mà lúc này, nghe Ân Phượng Trạm bỗng nhiên nhắc tới Tiểu Như, Nhiếp Cẩn Huyên có hơi sửng sốt, nhưng theo sau liền lập tức nghĩ tới.
"Nga, ngươi là đang nói chuyện này sao...!Cũng không phải manh mối gì quan trọng, lúc ấy ta chỉ nghĩ muốn nói, hung thủ có lẽ cũng là một nữ nhân mà thôi!".
Danh sách chương