Thiếu phu nhân, ngài rốt cuộc dậy, Bắc trưởng lão đang ở đại sảnh chờ uống chung trà nàng dâu của ngài kìa.

Thiếu phu nhân, ngài rốt cuộc dậy, Bắc trưởng lão đang ở đại sảnh chờ uống chung trà nàng dâu của ngài kìa.

Chung trà nàng dâu!

Trong não Âm Tế Thiên không ngừng quanh quẩn lời bà mối nói.

Hắn không có nghe sai chứ? Các nàng gọi hắn là thiếu phu nhân? Hơn nữa Bắc trưởng lão còn chờ uống chung trà nàng dâu của hắn? Lại nói, cái từ thiếu phu nhân này không phải dùng để gọi nữ nhân hay sao, còn có chuyện chung trà nàng dâu, không phải đều là nữ nhân sau khi gả đến nhà chồng, đối cha mẹ chồng làm hay sao?

Bà mối đợi thật lâu không nghe thấy Âm Tế Thiên đáp lời, lại cười kêu một tiếng: “Thiếu phu nhân?”

“Rầm” một tiếng, Âm Tế Thiên đen mặt, lập tức, đem hai khuôn mặt đang cười tươi đến run rẩy kia ngăn ở ngoài phòng.

Hắn nâng tay nhu nhu cái trán đang phát đau, đường đường một đại nam nhân như hắn, thế nhưng bị người ta gọi thành thiếu phu nhân, thật sự là sỉ nhục to lớn, còn có, vị cô nương đêm qua chẳng lẽ thật sự là nam sao?

Âm Tế Thiên ẩn ẩn có loại cảm giác, nếu không nhanh chóng rời đi nơi này, có lẽ, thân phận thiếu phu nhân này liền sẽ chứng thực!

Thu hồi suy nghĩ, hắn vội vàng hướng cửa sổ nhìn ngó, xác định không có người nào, mới yên tâm mở ra ngoài cửa sổ.

Vì phòng ngừa hai bà mối phát hiện hắn bỏ trốn, Tịch Thiên lấy từ trong túi Càn Khôn tra một cái phù thế thân, này là Tịch Thiện đưa cho hắn, chỉ cần thổi một hơi khí lên nó, phù lục liền có thể biến thành bộ dạng của mình.

Bất quá, phù thế thân loại phổ thông trừ bỏ biến thành người có lưu lại một chút nhân khí ra, thì nó chẳng khác nào một khúc gỗ vô tri. Đương nhiên, cũng có phù thế thân loại cao cấp, biến ra bộ dáng chẳng khác gì người bình thường, còn có thể cười có thể động, nhưng mà, quá trình chế tạo phù lục này rất là hao tâm tốn sức, tiêu hao linh lực quá lớn, giá cả cũng sang quý, hơn nữa, mặc kệ là phổ thông hay là cao cấp thì cũng đều có chung một khuyết điểm, chính là gặp nước hoặc lửa hoặc bị người đả thương, liền sẽ biến trở về nguyên hình.

Âm Tế Thiên nhìn con rối giống mình như đúc, vừa lòng gật gật đầu, xoay người rời đi.

Sau căn phòng là một mảnh rừng trúc, từng cơn gió nhẹ thổi qua, liền sẽ phát ra thanh âm như sóng biển, xào xạc rì rào.

Âm Tế Thiên tốn thời gian hai chung trà, mới đi đến cuối rừng trúc, đó là một bức tường vây cao khoảng hai trượng.

Hắn đi đến dưới chân tường, chân phải đạp trên đất, chân trái đạp trên tường, mượn lực mà nhảy lên, hai tay nhanh chóng bắt lấy mép tường, dồn hết sức lực, khi hai tay vừa thu lại, thì đã nhanh nhẹn ngồi trên tường vây, hơn nữa, động tác của toàn bộ quá trình phi thường nối liền.

Âm Tế Thiên ngồi ở trên mép tường, đáy mắt không khỏi chợt lóe một tia kinh ngạc, cúi đầu nhìn hai tay hai chân của mình, thật không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm thấy sức lực của mình mạnh hơn trước kia nhiều, động tác cũng nhanh nhẹn hơn, ngay cả thân mình cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Chẳng lẽ là do đêm qua hắn ngủ rất ngon hay sao?

Âm Tế Thiên không dám lưu lại lâu lắm, vừa định nhảy xuống bên kia tường, thì liền nhìn đến vô số ánh mắt phía dưới kia, đang kinh ngạc mà nhìn chằm chằm hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện