Bắc Minh và Âm Tế Thiên cứ ôm nhau như thế suốt nửa canh giờ, sau đó Bắc Minh đi bế quan.
Vào ngày thứ hai Bắc Minh bế quan, Âm Tế Thiên đến Thú viên đi dạo một vòng. Đệ tử của Thú viên đã an phận hơn rất nhiều, tuy thái độ đối với Âm Tế Thiên chẳng có lễ phép cho lắm nhưng cũng không có nói năng lạnh nhạt hoặc giả vờ như không thấy!
Trước kia Bắc Tuấn từng làm tùy tùng cho Bắc Hữu Lợi vì thế khi thấy Âm Tế Thiên từ xa đi tới thì cuống quýt núp vào một góc, sợ sẽ có cùng kết cục với Bắc Hữu Lợi.
Âm Tế Thiên rất hài lòng với sự thay đổi của Thú viên.
Mà cũng kể từ ngày đó, toàn bộ Bắc phủ trở nên vội vội vàng vàng!
Tuy Vô Tịnh ở lại Bắc phủ nhưng hắn lại thường xuyên ra khỏi phủ mua một chút đồ vật cần thiết, cho nên rất ít nhìn thấy bóng dáng hắn.
Mà ngay cả Bắc Duy và Bắc Sinh ngày thường ở ngay bên cạnh cũng chia nhau, thay phiên phụ trách bảo vệ Âm Tế Thiên.
Rất nhanh là tới ngày mua đồ ăn cho yêu thú. Từ sớm Âm Tế Thiên và Bắc Duy đã xuất phát tới Đậu Hoa Thôn, lúc này không khí trong thôn cũng khôi phục lại vẻ hân hoan và đầy sức sống như trước. Đại thôn trưởng vừa thấy Âm Tế Thiên lập tức nở nụ cười tiến tới nghênh đón: “Tịch Thiên, ngươi đến rồi!”
Âm Tế Thiên mim cười: “Kiến qua Đại thôn trưởng!”
Đại thôn trưởng hào hứng nói: “Lần trước chưa chiêu đãi ngươi ra trò, lần này ngươi phải ở đây dùng cơm trưa thì mới được rời đi!”
Âm Tế Thiên thầm nghĩ hồi phủ thì cũng chẳng có việc gì để làm cho nên đồng ý. Đại thôn trưởng vội vàng dẫn Âm Tế Thiên đi vào trong viện, cũng không lập tức chiêu đãi bọn hắn, mà bảo Âm Tế Thiên ngồi chơi. Âm Tế Thiên vừa vào tới, liền đánh giá viện của đại thôn trưởng. Bài trí tuy đơn giản nhưng rất sạch sẽ!
Đại thôn trưởng rót cho Âm Tê Thiên một chén trà, sau đó cười nói: “Đây là trà ta mới phơi xong, ngươi thử xem có được không?”
Âm Tế Thiên uống một ngụm, nói: “Mùi thơm ngát! Trong chén là trà lài, không phải pha chế từ lá trà thông thường!”
Đại trưởng thôn cười lớn: “Thế mà ngươi nếm ra được!”
Ngay sau đó, ông thần thần bí bí nói: “Vậy ngươi biết được đây là loại trà lài gì, biết được ta hái từ đâu sao?”
Âm Tế Thiên nhăn mày, lắc lắc đầu! Tuy rừng hắn có được ký ức của Tịch Thiên cũng nếm được đây là trà lài, nhưng dù sao hắn cũng không phải người Tu Chân giới, đương nhiên sẽ chẳng biết gì về nơi này, càng không biết những lá trà kia đến từ nơi nào.
Đại thôn trưởng thu lại vẻ tươi cười, ngón cái vuốt ve chén trà, nói: “Hoa trong chén trà này gọi là Hoa Nhân Duyên, đến từ Duyên sơn!” Nghe vậy, Âm Tế Thiên đang uống trà bỗng khựng lại, nâng mắt lên nhìn Đại thôn trưởng đang cười cười với hắn. Xem ra là muốn dùng chén trà này để thăm dò mình!
Đại thôn trưởng thấy hắn phản ứng quá mạnh, nụ cười trên miệng lại càng tươi thêm, nói: “Tịch Thiên, ngươi đã từng lên Duyên sơn đúng không?” Âm Tế Thiên nhìn chằm chằm đôi mắt cười cười của đại thôn trưởng, thật lâu không nói. Hắn muốn đánh lừa Đại thôn trưởng là mình không có lên đỉnh Duyên sơn, nhưng trong mắt của Đại thôn trưởng lại rất khẳng định chuyện này.
Âm Tế Thiên cảm giác Đại thôn trưởng muốn nói chuyện gì đó, liền quay đầu bảo Bắc Duy ra canh giữ ở cửa: “Bắc Duy, ngươi vào thôn nhìn một chút, xem có cái gì ăn ngon ngon thì mua một ít về cho ta!” Bắc Duy biết Âm Tế Thiên muốn mình rời đi, chần chừ một chút sau đó lên tiếng vâng rồi bước ra sân.
Âm Tế Thiên nhìn thấy Bắc Duy đi khuất mới nói: “Đại thôn trưởng có gì muốn nói thì nói đi!”
Đại thôn trưởng phất tay áo một cái đóng lại cửa đại sảnh, sau đó từ trong túi lấy ra sáu cái lá bùa, bốn cái dán ở bốn phía vách tường, hai cái còn lại một trên nóc nhà một dưới đất. Sáu cái lá bùa đủ số bay ra ngoài, dán chặt lên. Sau khi bày xong trận pháp, biết chắc bên ngoài sẽ không nghe lén được, Đại thôn trưởng mới ngồi trở về vị trí, nói thẳng vào vấn đề: “Lễ cầu duyên hôm ấy, ta có lên tới đỉnh Duyên sơn, trông thấy một thiếu niên rất giống ngươi, nhưng mà ta lại không chắc chắn cho nên không có gọi ngươi!”
“Người đó là ta.” Âm Tế Thiên thừa nhận.
Lúc ấy tóc hắn dài, Đại thôn trưởng không nhận ra, không dám chạy tới nhận thân cũng là đúng lý hợp tình! Đại thôn trưởng thấy hắn thừa nhận thì không tươi cười nữa mà thay vào đó là vẻ mặt ngưng trọng: “Nếu đó là ngươi, ta cũng sẽ nói thẳng!” Âm Tế Thiên gật gật đầu.
Đại thôn trưởng kể lại chuyện ngày hôm đó: “Hôm ấy sau khi tắm hồ nước nóng, thì ta xếp trước ngươi và vài đôi tu sĩ khác. Ta và đạo lữ cầu duyên xong thì được sứ giả dẫn rời đi, khi sứ giả mở một trận pháp chuẩn bị đưa chúng ta xuống núi. Ngay lúc ta và đạo lữ đi vào trận pháp thì Tượng Thần đột nhiên phát ra ánh sáng ngũ sắc rực rỡ, sau khi ánh sáng đó biến mất, ta nghe thấy sứ giả khiếp sợ nói ‘Thần Duyên’, rồi gã bỏ quên chúng ta mà chạy trở về.”
“Lúc ấy ta cũng vì tò mò, cho nên chạy theo, ai ngờ nhìn thấy Thần Sử tức giận đem ngươi và hai nam tử khác tống khỏi Duyên sơn!” Âm Tế Thiên ngồi thẳng thân mình: “Chắc không phải sau khi chúng ta rời đi thì xảy ra chuyện gì đó chứ?”
Đại thôn trưởng gật đầu, sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng: “Các ngươi rời đi rồi, Thần Sử đột nhiên rút kiếm chém Sứ giả đang đứng bên cạnh.”
Âm Tế Thiên kinh ngạc hỏi: “Vì cái gì?”
Đại thôn trưởng lắc đầu: “Ta không biết, tóm lại Thần Sử như là bị sát thần nhập thân, nhìn thấy người là giết, không một ai may mắn thoát được, ngay cả những tu sĩ tới sau cũng chết dưới kiếm của hắn!” Ông cầm lấy cái chén uống một ngụm, lại nói: “Ta sợ Thần Sử phát hiện ra ta còn ở gần đó, cho nên không dám tiếp tục ở lại, bèn nhanh chóng chạy vào chỗ trận pháp Sứ giả mở ra mà rời Duyên sơn. Chuyện sau đó ta cũng chẳng biết, ta cảm thấy rất có thể Thần Sử đã giết hết mọi người ở Duyên sơn rồi!”
Đại thôn trưởng nhìn Âm Tế Thiên: “Ta vốn không định nói chuyện này cho ngươi biết, nhưng mà lại lo lắng Thần Sử tìm đến ngươi gây phiền toái. Do dự vài ngày mới quyết định nói ra!”
Âm Tế Thiên nhíu mày: “Ta cảm thấy Thần Sử sẽ không giết chúng ta.” Nếu Thần Sử thật sự muốn giết bọn hắn, sẽ không để cho bọn hắn xuống núi, cái này không phải là làm chuyện thừa thãi sao? “Ta cũng nghĩ là hắn sẽ không giết các ngươi, thế nhưng vẫn là phải đề phòng nhỡ như có chuyện xảy ra, không phải sao?”
Âm Tế thiên gật đầu: “Cảm ơn Đại thôn trưởng nói cho ta biết chuyện này!”
Hắn cầm lấy cái chén trên bàn trà, kính cẩn nói: “Lấy trà thay rượu, tạ ơn ngươi!”
Đại thôn trưởng cười cầm lấy, chạm chén với hắn: “Ta nhận!”
Âm Tế Thiên uống một hơi cạn sạch, buông cái chén xuống, nói: “Trà này chắc cũng không phải trà lài nhân duyên gì đó đúng không?”
Đại thôn trưởng ha ha cười: “Quả thật không phải! Nói ngắt ở Duyên sơn chỉ là muốn thăm dò ngươi thôi, ngươi đừng để bụng!”
Âm Tế thiên cười cười: “Ta biết là ngươi đang lo lắng ta không phải tên thiếu niên kia, nếu đem chuyện này nói ra sẽ hại đến ta, đúng không?”
“Thật thông minh!”
Âm Tế Thiên cười cười, lại uống một chén trà lài nhân duyên của đại thôn trưởng! Hắn không ngờ tới, hôm nay tới Đậu Hoa Thôn mua đồ ăn lại nghe được chuyện này, thật muốn biết vì sao tên Thần Sử kia lại đưa bọn họ đi rồi mới ra tay chém giết!
Hai người vẫn luôn cười cười nói nói cho đến buổi trưa, sau khi dùng cơm xong thì Âm Tế Thiên và Bắc Duy rời Đậu Hoa thôn. Trở lại Thú viên trong Bắc phủ, Âm Tế Thiên liền đem đồ ăn yêu thú vừa mua cất vào kho hàng. Sau đó giao cho Bắc Duy chuyện ghi chép sổ sách hôm nay. Ngay lúc hắn chuẩn bị rời Thú viên thì nhìn thấy bốn gã đệ tử đang trốn ở một góc nhỏ giọng nói chuyện.
Hắn vốn không thèm để ý, thế nhưng lại nghe thấy bọn họ nhắc tới hai chữ ‘Dực Đồng’ liền tò mò nghểnh tai lặng lẽ nghe lén bọn họ nói chuyện phiếm!
“Các ngươi có biết là trong viện của Hoành trưởng lão có thêm một Dực Đồng thiếu gia hay không?”
“Ta biết! Thế nhưng ta mới biết được tin này có hai ngày mà thôi!”
“Vậy bọn ngươi có biết thân phận của hắn không?”
“Ta nghe nói Dực Đồng thiếu gia là tiểu nhi tử của Hoành trưởng lão!”
“Ta cũng nghe nói Dực Đồng thiếu gia là con của Hoành trưởng lão!”
“Ta cũng thế!”
“Nhưng ta lại cảm thấy Dực Đồng thiếu gia là con của Minh thiếu gia!”
Ba người đệ tử kia kinh ngạc nói: “Không phải chứ?”
Âm Tế Thiên đang nghe lén hơi hơi sửng sốt, tiểu thí hài kia là con của Bắc Minh? Lại nói, từ lúc Bắc Minh bế quan, hắn cũng chưa nhìn thấy tiểu thí hài. Âm Tế Thiên vốn muốn nói lời cảm tạ với tiểu thí hài kia, thế nhưng tiểu thí hài không tới Minh Thăng viện, cũng không biết chạy đi chơi ở đâu, và chắc chắn là nhóc sẽ chẳng giống người ta vội vàng chuẩn bị mấy thứ cho Thú Triều.
Mấy tên đệ tử đang thì thầm nói chuyện kia không có chú ý tới Âm Tế Thiên đang đứng cách đó không xa: “Các ngươi cũng biết là người cảnh giới càng cao lại càng khó có hài tử, huống chi Hoành trưởng lão đã đến Độ Kiếp Kỳ, mà trưởng lão phu nhân cũng đã đến Hợp Thể Kỳ, hai người cảnh giới cao như vậy, không có khả năng trong hai mươi năm ngắn ngủi lại có thể mang thai sinh ra một hài tử, đúng không?”
Vào ngày thứ hai Bắc Minh bế quan, Âm Tế Thiên đến Thú viên đi dạo một vòng. Đệ tử của Thú viên đã an phận hơn rất nhiều, tuy thái độ đối với Âm Tế Thiên chẳng có lễ phép cho lắm nhưng cũng không có nói năng lạnh nhạt hoặc giả vờ như không thấy!
Trước kia Bắc Tuấn từng làm tùy tùng cho Bắc Hữu Lợi vì thế khi thấy Âm Tế Thiên từ xa đi tới thì cuống quýt núp vào một góc, sợ sẽ có cùng kết cục với Bắc Hữu Lợi.
Âm Tế Thiên rất hài lòng với sự thay đổi của Thú viên.
Mà cũng kể từ ngày đó, toàn bộ Bắc phủ trở nên vội vội vàng vàng!
Tuy Vô Tịnh ở lại Bắc phủ nhưng hắn lại thường xuyên ra khỏi phủ mua một chút đồ vật cần thiết, cho nên rất ít nhìn thấy bóng dáng hắn.
Mà ngay cả Bắc Duy và Bắc Sinh ngày thường ở ngay bên cạnh cũng chia nhau, thay phiên phụ trách bảo vệ Âm Tế Thiên.
Rất nhanh là tới ngày mua đồ ăn cho yêu thú. Từ sớm Âm Tế Thiên và Bắc Duy đã xuất phát tới Đậu Hoa Thôn, lúc này không khí trong thôn cũng khôi phục lại vẻ hân hoan và đầy sức sống như trước. Đại thôn trưởng vừa thấy Âm Tế Thiên lập tức nở nụ cười tiến tới nghênh đón: “Tịch Thiên, ngươi đến rồi!”
Âm Tế Thiên mim cười: “Kiến qua Đại thôn trưởng!”
Đại thôn trưởng hào hứng nói: “Lần trước chưa chiêu đãi ngươi ra trò, lần này ngươi phải ở đây dùng cơm trưa thì mới được rời đi!”
Âm Tế Thiên thầm nghĩ hồi phủ thì cũng chẳng có việc gì để làm cho nên đồng ý. Đại thôn trưởng vội vàng dẫn Âm Tế Thiên đi vào trong viện, cũng không lập tức chiêu đãi bọn hắn, mà bảo Âm Tế Thiên ngồi chơi. Âm Tế Thiên vừa vào tới, liền đánh giá viện của đại thôn trưởng. Bài trí tuy đơn giản nhưng rất sạch sẽ!
Đại thôn trưởng rót cho Âm Tê Thiên một chén trà, sau đó cười nói: “Đây là trà ta mới phơi xong, ngươi thử xem có được không?”
Âm Tế Thiên uống một ngụm, nói: “Mùi thơm ngát! Trong chén là trà lài, không phải pha chế từ lá trà thông thường!”
Đại trưởng thôn cười lớn: “Thế mà ngươi nếm ra được!”
Ngay sau đó, ông thần thần bí bí nói: “Vậy ngươi biết được đây là loại trà lài gì, biết được ta hái từ đâu sao?”
Âm Tế Thiên nhăn mày, lắc lắc đầu! Tuy rừng hắn có được ký ức của Tịch Thiên cũng nếm được đây là trà lài, nhưng dù sao hắn cũng không phải người Tu Chân giới, đương nhiên sẽ chẳng biết gì về nơi này, càng không biết những lá trà kia đến từ nơi nào.
Đại thôn trưởng thu lại vẻ tươi cười, ngón cái vuốt ve chén trà, nói: “Hoa trong chén trà này gọi là Hoa Nhân Duyên, đến từ Duyên sơn!” Nghe vậy, Âm Tế Thiên đang uống trà bỗng khựng lại, nâng mắt lên nhìn Đại thôn trưởng đang cười cười với hắn. Xem ra là muốn dùng chén trà này để thăm dò mình!
Đại thôn trưởng thấy hắn phản ứng quá mạnh, nụ cười trên miệng lại càng tươi thêm, nói: “Tịch Thiên, ngươi đã từng lên Duyên sơn đúng không?” Âm Tế Thiên nhìn chằm chằm đôi mắt cười cười của đại thôn trưởng, thật lâu không nói. Hắn muốn đánh lừa Đại thôn trưởng là mình không có lên đỉnh Duyên sơn, nhưng trong mắt của Đại thôn trưởng lại rất khẳng định chuyện này.
Âm Tế Thiên cảm giác Đại thôn trưởng muốn nói chuyện gì đó, liền quay đầu bảo Bắc Duy ra canh giữ ở cửa: “Bắc Duy, ngươi vào thôn nhìn một chút, xem có cái gì ăn ngon ngon thì mua một ít về cho ta!” Bắc Duy biết Âm Tế Thiên muốn mình rời đi, chần chừ một chút sau đó lên tiếng vâng rồi bước ra sân.
Âm Tế Thiên nhìn thấy Bắc Duy đi khuất mới nói: “Đại thôn trưởng có gì muốn nói thì nói đi!”
Đại thôn trưởng phất tay áo một cái đóng lại cửa đại sảnh, sau đó từ trong túi lấy ra sáu cái lá bùa, bốn cái dán ở bốn phía vách tường, hai cái còn lại một trên nóc nhà một dưới đất. Sáu cái lá bùa đủ số bay ra ngoài, dán chặt lên. Sau khi bày xong trận pháp, biết chắc bên ngoài sẽ không nghe lén được, Đại thôn trưởng mới ngồi trở về vị trí, nói thẳng vào vấn đề: “Lễ cầu duyên hôm ấy, ta có lên tới đỉnh Duyên sơn, trông thấy một thiếu niên rất giống ngươi, nhưng mà ta lại không chắc chắn cho nên không có gọi ngươi!”
“Người đó là ta.” Âm Tế Thiên thừa nhận.
Lúc ấy tóc hắn dài, Đại thôn trưởng không nhận ra, không dám chạy tới nhận thân cũng là đúng lý hợp tình! Đại thôn trưởng thấy hắn thừa nhận thì không tươi cười nữa mà thay vào đó là vẻ mặt ngưng trọng: “Nếu đó là ngươi, ta cũng sẽ nói thẳng!” Âm Tế Thiên gật gật đầu.
Đại thôn trưởng kể lại chuyện ngày hôm đó: “Hôm ấy sau khi tắm hồ nước nóng, thì ta xếp trước ngươi và vài đôi tu sĩ khác. Ta và đạo lữ cầu duyên xong thì được sứ giả dẫn rời đi, khi sứ giả mở một trận pháp chuẩn bị đưa chúng ta xuống núi. Ngay lúc ta và đạo lữ đi vào trận pháp thì Tượng Thần đột nhiên phát ra ánh sáng ngũ sắc rực rỡ, sau khi ánh sáng đó biến mất, ta nghe thấy sứ giả khiếp sợ nói ‘Thần Duyên’, rồi gã bỏ quên chúng ta mà chạy trở về.”
“Lúc ấy ta cũng vì tò mò, cho nên chạy theo, ai ngờ nhìn thấy Thần Sử tức giận đem ngươi và hai nam tử khác tống khỏi Duyên sơn!” Âm Tế Thiên ngồi thẳng thân mình: “Chắc không phải sau khi chúng ta rời đi thì xảy ra chuyện gì đó chứ?”
Đại thôn trưởng gật đầu, sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng: “Các ngươi rời đi rồi, Thần Sử đột nhiên rút kiếm chém Sứ giả đang đứng bên cạnh.”
Âm Tế Thiên kinh ngạc hỏi: “Vì cái gì?”
Đại thôn trưởng lắc đầu: “Ta không biết, tóm lại Thần Sử như là bị sát thần nhập thân, nhìn thấy người là giết, không một ai may mắn thoát được, ngay cả những tu sĩ tới sau cũng chết dưới kiếm của hắn!” Ông cầm lấy cái chén uống một ngụm, lại nói: “Ta sợ Thần Sử phát hiện ra ta còn ở gần đó, cho nên không dám tiếp tục ở lại, bèn nhanh chóng chạy vào chỗ trận pháp Sứ giả mở ra mà rời Duyên sơn. Chuyện sau đó ta cũng chẳng biết, ta cảm thấy rất có thể Thần Sử đã giết hết mọi người ở Duyên sơn rồi!”
Đại thôn trưởng nhìn Âm Tế Thiên: “Ta vốn không định nói chuyện này cho ngươi biết, nhưng mà lại lo lắng Thần Sử tìm đến ngươi gây phiền toái. Do dự vài ngày mới quyết định nói ra!”
Âm Tế Thiên nhíu mày: “Ta cảm thấy Thần Sử sẽ không giết chúng ta.” Nếu Thần Sử thật sự muốn giết bọn hắn, sẽ không để cho bọn hắn xuống núi, cái này không phải là làm chuyện thừa thãi sao? “Ta cũng nghĩ là hắn sẽ không giết các ngươi, thế nhưng vẫn là phải đề phòng nhỡ như có chuyện xảy ra, không phải sao?”
Âm Tế thiên gật đầu: “Cảm ơn Đại thôn trưởng nói cho ta biết chuyện này!”
Hắn cầm lấy cái chén trên bàn trà, kính cẩn nói: “Lấy trà thay rượu, tạ ơn ngươi!”
Đại thôn trưởng cười cầm lấy, chạm chén với hắn: “Ta nhận!”
Âm Tế Thiên uống một hơi cạn sạch, buông cái chén xuống, nói: “Trà này chắc cũng không phải trà lài nhân duyên gì đó đúng không?”
Đại thôn trưởng ha ha cười: “Quả thật không phải! Nói ngắt ở Duyên sơn chỉ là muốn thăm dò ngươi thôi, ngươi đừng để bụng!”
Âm Tế thiên cười cười: “Ta biết là ngươi đang lo lắng ta không phải tên thiếu niên kia, nếu đem chuyện này nói ra sẽ hại đến ta, đúng không?”
“Thật thông minh!”
Âm Tế Thiên cười cười, lại uống một chén trà lài nhân duyên của đại thôn trưởng! Hắn không ngờ tới, hôm nay tới Đậu Hoa Thôn mua đồ ăn lại nghe được chuyện này, thật muốn biết vì sao tên Thần Sử kia lại đưa bọn họ đi rồi mới ra tay chém giết!
Hai người vẫn luôn cười cười nói nói cho đến buổi trưa, sau khi dùng cơm xong thì Âm Tế Thiên và Bắc Duy rời Đậu Hoa thôn. Trở lại Thú viên trong Bắc phủ, Âm Tế Thiên liền đem đồ ăn yêu thú vừa mua cất vào kho hàng. Sau đó giao cho Bắc Duy chuyện ghi chép sổ sách hôm nay. Ngay lúc hắn chuẩn bị rời Thú viên thì nhìn thấy bốn gã đệ tử đang trốn ở một góc nhỏ giọng nói chuyện.
Hắn vốn không thèm để ý, thế nhưng lại nghe thấy bọn họ nhắc tới hai chữ ‘Dực Đồng’ liền tò mò nghểnh tai lặng lẽ nghe lén bọn họ nói chuyện phiếm!
“Các ngươi có biết là trong viện của Hoành trưởng lão có thêm một Dực Đồng thiếu gia hay không?”
“Ta biết! Thế nhưng ta mới biết được tin này có hai ngày mà thôi!”
“Vậy bọn ngươi có biết thân phận của hắn không?”
“Ta nghe nói Dực Đồng thiếu gia là tiểu nhi tử của Hoành trưởng lão!”
“Ta cũng nghe nói Dực Đồng thiếu gia là con của Hoành trưởng lão!”
“Ta cũng thế!”
“Nhưng ta lại cảm thấy Dực Đồng thiếu gia là con của Minh thiếu gia!”
Ba người đệ tử kia kinh ngạc nói: “Không phải chứ?”
Âm Tế Thiên đang nghe lén hơi hơi sửng sốt, tiểu thí hài kia là con của Bắc Minh? Lại nói, từ lúc Bắc Minh bế quan, hắn cũng chưa nhìn thấy tiểu thí hài. Âm Tế Thiên vốn muốn nói lời cảm tạ với tiểu thí hài kia, thế nhưng tiểu thí hài không tới Minh Thăng viện, cũng không biết chạy đi chơi ở đâu, và chắc chắn là nhóc sẽ chẳng giống người ta vội vàng chuẩn bị mấy thứ cho Thú Triều.
Mấy tên đệ tử đang thì thầm nói chuyện kia không có chú ý tới Âm Tế Thiên đang đứng cách đó không xa: “Các ngươi cũng biết là người cảnh giới càng cao lại càng khó có hài tử, huống chi Hoành trưởng lão đã đến Độ Kiếp Kỳ, mà trưởng lão phu nhân cũng đã đến Hợp Thể Kỳ, hai người cảnh giới cao như vậy, không có khả năng trong hai mươi năm ngắn ngủi lại có thể mang thai sinh ra một hài tử, đúng không?”
Danh sách chương