Cuối cùng Thẩm Bân cũng nhìn thoáng qua Diêm Hình hai mắt nhắm nghiền ngủ ở trên giường, liền đóng lại cửa phòng.

Vì lo lắng, cho nên tiếp theo làm bất cứ việc gì tốt nhất phải nhanh một chút.

Cậu và Lục Thập lặng lẽ đi xuống tầng dưới, Lục thập đi phía trước, dù sao thân phận của đối phương còn bày ra đó, không bảo vệ tốt vương phi muốn bị phòng phát sóng trực tiếp mắng lên hotsearch à? Lục Thập vẫn luôn đều biết đây là một thế giới nhìn mặt, đầu tiên vứt bỏ thân phận, Thẩm Bân mặt đẹp, bằng điều kiện này đã khiến đông đảo các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp bị thu hút, tiếp theo, người ở quân đoàn số bảy còn ở trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu nữa!

Lục Thập vô cùng bội phục những người đến cùng thế giới trò chơi với Diêm Hình và Thẩm Bân lúc trước, cả gan dám làm hại họ, quả thực không hề sợ hãi bị trả thù chút nào, nếu để quân đoàn số bảy báo thù, còn không bị xét nhà diệt tộc à?

Đương nhiên, mới đầu cũng không ai biết mình gặp phải kiểu người nào trong trò chơi, hơn nữa chỉ là một trò chơi, điện hạ và vương phi có lẽ không so đo như vậy nhỉ?

Có lẽ thế....

Thẩm Bân nhìn quanh tầng 2, vẫn chưa thấy quái vật gì, nhưng có mùi máu tươi, Lục Thập nghi hoặc nói: "Lúc trước khi tôi lên tầng 3 nơi này thật sự bị quái vật chiếm lĩnh, tầng một còn nhiều hơn, chúng ta cẩn thận đi xuống tầng 1 xem một chút nhé?"

Nếu đã đi tới nơi này, đương nhiên phải đi xuống xem, hai người tiếp tục đi xuống dưới, Lục Thập thật sự càng thêm cẩn thận, nghĩ thầm nếu có gì đó không ổn liền mau chóng chạy.

Lần này Thẩm Bân thấy rõ, một con quái vật đang ngồi xổm ở trong góc ăn thi thể, thi thể kia chỉ còn lại một nửa, từ phần eo trở lên đã không còn.

Mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập toàn bộ hành lang, không cần nghĩ cũng biết người chết không chỉ có bằng này, trên mặt đất toàn là vết máu, còn có rất nhiều dấu vết cửa phòng bị phá hỏng.

Nhưng kỳ quái chính là, xung quanh rất an tĩnh, căn bản không có ai kêu cứu, không bình thường.

"Toàn bộ người trên du thuyền không thể chết sạch rồi chứ?" Thẩm Bân hỏi.

Lục Thập trả lời: "Không phải, những NPC khác đều ngủ chưa tỉnh lại, một người anh em cùng phòng với tôi khi bị ăn trong mộng kêu đau đớn nhưng cũng không hề mở mắt." Nghĩ tới hình ảnh kia liền e ngại.

Dù sao thân phận của Lục Thập là người hầu, người hầu không thể ngủ riêng một mình một phòng, hắn có NPC làm bạn.

Thẩm Bân trầm tư một lát: "Như vậy xem ra tựa hồ là người chơi có thể tỉnh lại, NPC không thể tỉnh nhỉ?"

Lục Thập gật gật đầu: "Có khả năng."

Hai người nhìn quái vật đang ăn thi thể, chờ quái vật cầm "đồ ăn" trong tay ăn hết, giống như no rồi, tuy phát hiện sự tồn tại của Thẩm Bân và Lục Thập, nhưng chỉ nhìn bọn họ một cái rồi cũng nhanh chóng rời đi không hề quay đầu lại.

"Đuổi theo?" Lục Thập hỏi một tiếng.

Thẩm Bân không nghe rõ là câu nghi vấn, còn tưởng hắn muốn đuổi theo, liền gật gật đầu hành động trước.

Dọc theo đường đi có không ít quái vật từ trong phòng vọt ra, trên miệng trên người đều mang theo vết máu, vừa nhìn liền biết là vừa giết người, Thẩm Bân và Lục Thập cảnh giác dừng lại, nhưng kỳ quái là tất cả quái vật đều coi như không nhìn thấy bọn họ, cũng không công kích, vẫn như cũ sôi nổi chạy đi.

Thẩm Bân và Lục Thập đuổi tới tận boong tàu, liền thấy quái vật lần lượt lao xuống biển, cảnh tượng khá ngoạn mục.

"Rốt cục tình huống như thế nào?" Giọng nói Thẩm Bân khá nhỏ, sợ quấy nhiễu quái vật thần kinh nào đó bỗng nhiên bị đuổi giết.

Lục Thập lắc đầu, thật không biết.

Rất nhanh, toàn bộ quái vật nhảy vào trong biển, dù sao Thẩm Bân và Lục Thập không có can đảm tìm một con quái vật để nghiên cứu, nhìn xung quanh lại lần nữa trở nên an tĩnh, liền quay về.

Nhưng khi tới tầng hai, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ.

Nói thật, bình thường buổi tối có tiếng người khóc đã đủ đáng sợ, huống hồ vừa mới trải qua một đợt "thú triều"? Thẩm Bân cảm thấy có hơi giống với lúc cô gái áo đỏ không lâu trước đây, hơn nữa tiếng khóc trong đêm càng đáng sợ hơn quái vật có thể nhìn thấy.

"Chúng ta đi xem?" Lục Thập nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Bân vẫn như cũ không nghe rõ đây là câu nghi vấn, trong lòng thực do dự, nhưng nếu muốn thông quan trò chơi thì, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con chứ.

"Được!" Thẩm Bân cắn răng một cái: "Cùng lắm thì có gì không đúng liền chạy nhanh."

Kỳ thực Lục Thập cũng không quá muốn đi xem...hắn mới hai mươi tuổi thôi mà, lá gan cũng không lớn, chỉ là một tên nhóc bình thường, hơn nữa tinh thần lực còn là cấp B, điểm khác người thường duy nhất là mặt hắn cũng không tệ lắm.

Đây là không đi so sánh với tiêu chuẩn của Thẩm Bân và Diêm Hình, Lục Thập chỉ có thể coi là không tồi, nhìn một cái cũng thấy xuất sắc, nếu không phòng phát sóng trực tiếp cũng không có nhiều người xem như vậy.

Lúc này xuất phát từ lễ phép dò hỏi một chút có đi lên nhìn xem hay không, còn tưởng Thẩm Bân sẽ từ chối, dù sao đối phương rõ ràng còn trẻ hơn cả mình, lá gan hình như cũng không lớn lắm, ai biết lại rắn như vậy?

Nhưng lời đã nói ra không thể thu lại, chỉ có thể gồng lên mà chịu.

Hai người theo tiếng khóc đi qua một hành lang thật dài, tận đến trước cửa một căn phòng mới dừng lại, cửa phòng này đã bị quái vật phá hỏng, bọn họ thật cẩn thận đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đứa bé trai ngồi trong góc.

Đứa nhỏ mới 13-14 tuổi, khóc đến nấc lên.

"Em trai, em...sao lại tỉnh lại?" Thẩm Bân xoay người hỏi Lục Thập: "Trò chơi này vị thành niên cũng có thể chơi sao?"

Nếu NPC không thể tỉnh ngủ, người trước mắt cũng không thể là người chơi, quá nhỏ.

Lục Thập rất kinh ngạc vì Thẩm Bân lại hỏi như vậy: "Vị thành niên tiến vào trò chơi sẽ mở ra hình thức cổ tích, những gì chúng gặp được chỉ như một bài trắc nghiệm tâm lý khỏe mạnh hoặc là câu hỏi trả lời linh tinh, hơn nữa không thể chơi quá ba tiếng một ngày, năng lượng đạt được cũng sẽ ít hơn nhiều, đây là điều tất cả mọi người đều biết."

Cho nên Thẩm Bân vì sao lại hỏi?

Đầu óc Thẩm Bân nhanh nhạy, chỉ vào đứa bé trai trước mặt: "Đương nhiên tôi cũng biết, còn tưởng là trò chơi sửa lại chứ, nhưng anh xem cậu nhóc đi, nếu không phải người chơi, làm NPC sao lại tỉnh được?"

Giọng nói cậu có hơi nhỏ, dù sao người chơi tốt nhất không nên đàm luận lớn tiếng ở trước mặt NPC, NPC cũng không phải kẻ ngốc, cẩn thận xảy ra hiệu ứng cánh bướm.

Nhưng Lục Thập nghe rõ Thẩm Bân nói, giải thích cũng không sai, hắn gật gật đầu: "Có thể là NPC đặc biệt, cũng có thể là có liên quan tới manh mối quan trọng nào đó, vận khí của chúng ta không tồi."

"Là vận khí không tồi." Một giọng nam bỗng nhiên vang lên ở phía sau Thẩm Bân và Lục Thập.

Hai người hoảng sợ, Thẩm Bân thiếu chút nữa hét ra tiếng, quay đầu lại nhìn: "Anh là ai?"

Người tới ăn mặc tây trang, ngũ quan rất không tồi, khí chất rất là ưu nhã, không biết vì sao khiến Thẩm Bân nhớ tới người đàn ông ở quán rượu bị Diêm Hình ném bánh kem vào mặt, sau đó lại bị vũ nữ vặn gẫy cổ.

Ra vẻ đạo mạo......

Thẩm Bân lập tức lui sang bên cạnh một bước, ý đồ kéo ra khoảng cách với gã.

Khi đối phương nhìn thấy mặt Thẩm Bân, trên mặt không che giấu được kinh diễm, gã nở nụ cười: "Tôi tên Chung Hoài, cô tên là gì? Đều là người chơi, có muốn hợp tác trao đổi manh mối một chút không?" Lời nói rõ ràng là nói với Thẩm Bân, không thèm nhìn Lục Thập lấy một cái, đánh chủ ý gì người sáng suốt đều nhìn ra.

Đậu xanh! Lục Thập ở trong lòng kinh ngạc cảm thán hai chữ này, Thẩm Bân là vương phi đã thông cáo thiên hạ, không phải đối phương không biết chứ? Thế mà còn dám đùa giỡn, có phải sống đủ rồi muốn tìm cái chết?

Đương nhiên suy nghĩ này đi dạo trong lòng hắn một giây, ngay sau đó liền nhớ ra Tinh Không giới có rất nhiều người để nỗ lực tăng lên tinh thần lực, thích ở mãi trong game.

Loại người này trên cơ bản chơi xong ở một thế giới trò chơi liền lập tức tiến vào thế giới trò chơi tiếp theo, cho nên chuyện mới mẻ ở bên ngoài thế giới cũng không biết.

Còn có một vài người không chú ý vương thất và tin tức trên mạng, trong lúc nhất thời cũng không biết.

Lục Thập lập tức thương hại nhìn đối phương, nỗ lực tăng lên tinh thần lực hoặc là kiến thức hạn hẹp không phải lỗi của đối phương, nhưng đừng dê cụ nha, dí vào họng súng tìm chết à.

"Tôi tên Thẩm Bân, đây là bạn tôi Lục Thập, ngại quá tôi muốn đi với bạn, không quen hợp tác với người không thân." Thẩm Bân vẻ mặt bình thản nói, thái độ không thể nói tốt cũng không thể nói không tốt/

Chung Hoài nhìn thoáng qua Lục Thập, vốn không muốn chú ý người bạn mà Thẩm Bân nói này, cũng không biết vì sao ánh mắt đối phương nhìn mình giống như mang theo....thương hại?

Một người có tinh thần lực cấp A như gã cần có cấp B thương hại sao? Lập tức trong lòng cực kỳ không vui.

Người có tinh thần lực càng cao bình thường có thể dễ dàng nhìn thấu người có tinh thần lực thấp hơn, người có tinh thần lực cấp B như Lục Thập không thể nhìn thấu được Chung Hoài, dù sao biết đối phương lợi hại hơn mình là được rồi.

"Nếu như vậy, tôi mang đứa trẻ này đi." Chung Hoài nói rồi đi tới cạnh đứa bé trai đang nhỏ giọng khóc nức nở trước mặt.

"Này! Dựa vào cái gì anh mang đi?" Thẩm Bân trong lòng trợn trắng mắt, cảm quan đối với Chung Hoài càng ngày càng kém.

"Đương nhiên là dựa vào thực lực" Chung Hoài ngạo khí nói: "Nếu muốn biết manh mối từ đứa bé trai này, vậy hợp tác với tôi đi, cô cảm thấy sao?"

Được rồi, đối phương có thực lực, chiếm manh mối trước cũng là việc nhân chi thường tình, nhưng lời trong lời ngoài của Chung Hoài lộ ra hứng thú với Thẩm Bân, muốn manh mối thì hợp tác có lẽ cũng là muốn lợi dụng cậu.

"Biết thực lực của anh xuất chúng, nhưng NPC cũng là người, anh không hỏi nó có muốn đi theo anh hay không sao?" Thẩm Bân nói.

Cho dù cậu không có tinh thần lực, so sánh thể hình thì ngay cả mình và Lục Thập cộng vào cũng không nhất định thắng được Chung Hoài, liền chỉ có thể thạm thời nhẫn nại, hơn nữa dùng trí mà thắng.

"Đương nhiên", Chung Hoài nói nhìn về phía bé trai, ngữ khí bông nhiên trở nên dịu dàng: "Em trai, là bị quái vật dọa khóc à? Anh có thể bảo vệ em, anh mang em tới một căn phòng sạch sẽ nhé?"

Thẩm Bân liên tục trợn trắng mắt trong lòng....

Tiếng khóc của bé trai lúc này còn rất nhỏ, nhóc giương mắt nhìn ba người trước mắt, há miệng nói: "Vì sao các anh không ngủ?"

A này......

Người chơi biết NPC sẽ ngũ cũng bình thường, nhưng bé trai không lớn, còn cứ khóc mãi, làm sao nhóc biết được?

".....Bọn chị khá đặc thù" Thẩm Bân nói: "Cho nên vì sao em lại không ngủ?"

Bé trai mờ mịt nói: "Bởi vì em là nô lệ, quái vật chỉ xuống tay với quý tộc."

Thẩm Bân lo lắng bé trai bị mang đi sẽ không có được manh mối, lập tức nhân cơ hội hỏi tiếp: "Vậy vì sao chỉ xuống tay với quý tộc? Em còn biết gì nữa?"

Chung Hoài vốn muốn ngăn cản, nhưng bé trai đã mở miệng: "Quái vật là nô lệ bị giết biến thành, mọi người đều vô cùng hận quý tộc, cho nên muốn ăn bọn họ."

Lục Thập: "Nhưng quái vật lại nhảy về trong biển, sao lại như vậy?"

"Cậu hỏi nhiều quá." Chung Hoài lạnh lùng nói, gã có thể dung túng một người đẹp như Thẩm Bân có thể nói nhiều vài câu, nhưng Lục Thập thì không được, nếu không phải có bé trai ở bên cạnh, gã sợ tùy tiện giết người sẽ xảy ra chuyện thì đã sớm ra tay giải quyết Lục Thập rồi.

Nhưng bé trai vẫn tiếp tục trả lời: "Bởi vì mỗi đêm một quái vật chỉ có thể ăn một quý tộc."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện