Mặc dù còn có vải kết nối, nhưng đã đi khập khiễng.
Hai mắt Thẩm Bân sáng lên: "Hình như có thể đánh thắng được!"
Diêm Hình như nghiệm chứng lời cậu nói, chân giơ về phía xác ướp không hề lùi bước, chính diện đánh lên.
Ngay cả như vậy, xác ướp cũng đặc biệt kiên cường, Diêm Hình chuyên đánh lên người gã, cánh tay cổ chân đều nghe được tiếng gãy, vốn cho rằng đã giải quyết, kết quả xác ướp kia lại xiêu xiêu vẹo vẹo bò lên.
Thẩm Bân yên lặng cảm thán: "Thật là kiên cường, dáng vẻ kế thừa truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa."
Diêm Hình: "......" Hắn có chút nghe không hiểu.
"Vải trên người xác ướp có đầu mối không? Hay là chúng ta cắt?" Thẩm Bân nói.
Diêm Hình nghĩ nghĩ: "Không cần, khiến gã hoàn toàn vỡ vụn hẳn là cũng được." Tuy xác ướp trước mắt nhìn không quá bẩn, nhưng dùng được chân thì việc gì phải dùng tay? Đang lúc Diêm Hình lại lần nữa muốn dùng sức đá bay xác ướp lên tường, một tiếng hét từ xa bỗng nhiên vang tới: "A ——"
Thẩm Bân bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy người nào đó như đồ vật từ phía trên rơi xuống, vừa lúc rơi trúng vào xác ướp.
Cậu mới phát hiện, bên trên lối đi này cư nhiên có một cái động sâu thẳm vô cùng, không biết thông tới đâu.
Người rơi xuống cũng quen biết, chính là Lục Thập ở thế giới trước, hắn khụ một tiếng xoa xoa chân: "Mẹ ơi đau quá, cái gì vậy?" Tay chạm phải phần đầu xác ướp bị hắn đụng rớt, cầm lên nhìn xem.
"Cái quỷ gì vậy!" Lục Thập cả kinh vội vàng ném đầu ra ngoài, lại phát hiện mông mình đang đè lên thứ gì đó là lạ, lập tức nhảy dựng lên: "Đậu mòe!"
"Lục thập, sao lại là anh?" Đương nhiên Thẩm Bân nhận ra người trước mặt.
Lục Thập kinh hồn chưa định, giương mắt liền thấy hai người Thẩm Bân và Diêm Hình, còn có tiểu xác ướp bên người bọn họ.
"Này này này.....điện hạ, vương phi sao lại thế này?" Lục Thập chỉ vào tiểu xác ướp hỏi.
Thẩm Bân vẻ mặt bình tĩnh: "Mới vừa nhặt, tạm thời coi là con trai để nuôi, hơn nữa không có lực sát thương, có lực sát thương vừa rồi đã bị anh đụng chết."
Lục Thập quay đầu lại nhìn cái đầu xác ướp bị đứt kia: "....."
Diêm Hình như suy tư gì: "Xem ra lần sau phải công kích vào chỗ cổ" hắn nói xong câu đó liền giương mắt nhìn về phía Lục Thập và Thẩm Bân: "Vương phi và điện hạ trong miệng cậu là có ý gì?"
Lục Thập nghĩ tới thế giới trước hai người tựa hồ đang chơi "tình thú", vậy chắc thế giới này cũng vậy nhỉ? Lập tức không nói gì cả, chờ Thẩm Bân giải thích.
Thẩm Bân thoáng sững người rồi trả lời: "Chính là một thân phận khác của hai chúng ta."
Diêm Hình: "Thế giới hiện thực?"
Thẩm Bân: "Ừ."
"Nghe thân phận có vẻ rất cao, không phải ở thế giới hiện thực nơi nơi đều là điện hạ và vương phi đấy chứ?" Diêm Hình nói.
"Đương nhiên không phải, điện hạ là độc nhất vô nhị...." Lục Thập nói hai câu, lại lập tức sửa miệng: "Không phải, ngài còn có một người em trai, vương thất có hai vị điện hạ."
Diêm Hình: "Cho nên vì sao ta lại trở thành bộ dáng hiện tại, mất đi tất cả ký ức?"
Thẩm Bân căn bản không kịp lên tiếng, Lục Thập liền nghĩ sao nói vậy: "Đây không phải là tình thú giữa điện hạ và vương phi sao? Thật hâm mộ các vị, đám người chơi bọn tôi vào sinh ra tử, các vị cư nhiên có thể chơi tình thú che đi ký ức của bản thân, lợi hại quá."
Hắn thật sự hâm mộ, dù sao làm người chơi bình thường cực kỳ vất vả, mỗi ngày lo lắng hãi hùng chẳng may ngỏm củ tỏi thì phải làm sao? Nhưng người ta thì khác, tìm mọi cách gia tăng độ khó cho bản thân.
Thẩm Bân miễn cưỡng cười không ra tiếng, Diêm Hình nhìn cậu một cái liền biết có lẽ chân tướng sự thật chỉ sợ không phải như vậy, nhưng nếu bên cạnh đang có người khác, hắn tạm thời không truy cứu tận cùng, tính toán có rảnh lại ép hỏi Thẩm Bân.
Người nào đó thấy ánh mắt nhìn mình của Diêm Hình, lập tức chột dạ quay mặt đi, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không thể hiểu được, cậu hiện tại là vì Diêm Hình mới ở lại thế giới trò chơi mà, nếu không đã sớm đi tới thế giới hiện thực tiêu dao sung sướng rồi.
"Đúng rồi, sao lại đụng phải anh ở thế giới này? Liên tục hai thế giới thật trùng hợp quá." Thẩm Bân cuối cùng dời sang đề tài khác.
Lục Thập cũng không nhận ra giữa hai người có mờ ám, hắn tùy tiện cho qua, trả lời: "Chắc là cơ chế trò chơi có vấn đề? Bởi vì tôi lựa chọn hình thức độ khó tăng dần, thế giới trước gặp gỡ các vị, sau này cũng có tỉ lệ đụng phải các vị."
Hắn thoáng tạm dừng nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói: "Hơn nữa tôi thông quan quá nhiều thế giới, có lẽ càng ngày càng khó, đến trình độ như tôi, nói không chừng tiếp theo sẽ vẫn gặp gỡ các vị....đương nhiên cũng không nhất định là như vậy, dù sao lần này liền trùng hợp là được."
Thẩm Bân dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cái người mặt mũi không tồi nhưng lại rất ngây ngốc này hỏi: "Anh thông quan rất nhiều trò chơi rồi sao?"
Lục Thập gật gật đầu: "Đúng vậy, rất nhiều."
Thẩm Bân thầm nói: "Chẳng lẽ trò chơi khá trí năng, sẽ căn cứ chỉ số thông minh hạ thấp tiêu chuẩn sao?" Cậu nghĩ như vậy cảm thấy cũng không đúng, nếu không Diêm Hình chẳng phải sẽ trực tiếp tham gia thế giới trò chơi cuối cùng sao?
Lục Thập nghe được Thẩm Bân nói lập tức không vui: "Tôi cũng không ngốc như vậy chứ?"
Thẩm Bân dùng ánh mắt "từ ái" nhìn hắn.
"Được rồi, tôi thừa nhận tôi cũng không thông minh như vậy, nhưng đúng là không ngốc mà, IQ bình thường, là một người bình thường, lời này không sai chứ?" Lục Thập hạ thấp tiêu chuẩn nói.
Thẩm Bân lúc này mới gật gật đầu: "Là không sai, nhưng người bình thường bình thường cũng sẽ không thông quan quá nhiều thế giới trò chơi."
Lục Thập click mở phòng phát sóng trực tiếp: "Tôi từ trò chơi đầu tiên đã bứt đầu mở phòng phát sóng trực tiếp, fan trung thành vẫn luôn đi theo tôi cũng không ít, bọn họ biết tình trạng của tôi."
Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp bỗng nhiên bị nhắc tới, lập tức trở nên ríu rít, là có thể làm chứng, ở chung với chủ blog này thời gian rất lâu, đúng là "lăn lộn" vượt qua rất nhiều chủ blog khác đã chết.
Nhắc tới cũng rất kỳ quái, rõ ràng người xung quanh đều lợi hại hơn hắn, nhưng cuối cùng chỉ có Lục Thập sống sót, vốn dĩ fan của hắn không nhiều lắm, dù soa cũng là một tên cùi bắp, nhưng sau đó những người lợi hại bị chết, các fan không có chỗ để đi, liền đều tới tìm Lục Thập.
Nói không ngoa, 80% fan trong phòng phát sóng trực tiếp của Lục Thập đều là fan của người khác sau khi chết lưu lại, chính hắn thậm chí đã từng nói đùa người bình thường thừa kế đều là tài sản, hắn thì khác, thừa kế fan.
Ngươi cứ tưởng tượng xem, lão đại cực kỳ lợi hại cùng người chơi khác ngươi chết ta sống, bị quái vật thảm sát toàn bộ, người xem đều cho rằng trò chơi lần này kết thúc rồi, kết quả khi Lục Thập yên lặng từ trong một góc đi ra, mọi người sẽ có cảm giác như thế nào?
Giống như ngươi xem Sadako đại chiến Saeki Kayako (2 ma nữ nổi tiếng nhất Nhật Bản), cho rằng hai nàng là nhân vật chính, hai bên đồng quy vu tận, bên cạnh lại chuồn ra một con hamster chỉ biết bán manh thông quan trò chơi.....
Nếu không phải mặt Lục Thập thực sự không tồi, có lẽ hắn sẽ bị một đống em gái chửi phế vật, dựa vào cái gì nhặt của hời thắng trò chơi? Rõ ràng toàn bộ hành trình không hề làm cái lông gì.
Về điểm này Lục Thập cũng thực bất đắc dĩ, hắn cười nói với Thẩm Bân: "Tinh thần lực của tôi không tốt, toàn thân trên dưới ngay cả quần áo thẻ bài đều rất bình thường, nhưng tôi có một đặc điểm, cực kỳ Âu khí, biết Âu hoàng là gì không? Tôi chính là Âu hoàng."
Thẩm Bân xem xong người trong phòng phát sóng trực tiếp phun tào, ánh mắt nhìn Lục Thập một lời khó nói hết, cho tới bây giờ vẫn còn có rất nhiều fan tức giận bất bình, nam thần của bọn họ đều đã chết, chỉ có tên cùi bắp này vật vờ tới tận bây giờ.
"Âu hoàng? Thật hay giả?" Thẩm Bân có chút không tin tà.
"Thật đấy, từ nhỏ tới lớn việc tôi muốn làm chỉ cần không phải không thực tế, đều có thể thực hiện, chỉ là phương thức thực hiện hơi khác, cho nên mỗi lần chơi game đều sẽ có các loại thông quan bất ngờ." Lục Thập nói.
Chẳng lẽ thế giới rộng lớn việc lạ gì cũng có? Thẩm Bân tiếp tục hỏi: "Phương thức thực hiện hơi khác mà anh nói là có ý gì?"
Lục Thập: "Chính là tuy có thể đạt được kết quả tôi muốn, nhưng quá trình cực kỳ không thể khống chế, ví dụ như thế giới trò chơi trước gặp được các vị mang tôi bay cũng tạm, nhưng rất nhiều thế giới trò chơi lúc trước, tôi đều là tìm đường sống trong chỗ chết, nhận đủ mọi tra tấn, thậm chí còn thiếu chút nữa bị một con cọp mẹ cưỡng bách!"
Thẩm Bân không quá hiểu câu cuối cùng hắn nói là có ý gì: "Cọp mẹ phiên bản chân thật? Cưỡng bách loại nào?"
Lục Thập mặt vô biểu tình: "Chính là loại cưỡng bách mà cậu nghĩ." Nghĩ lại đã thấy đáng sợ.
"Phốc....." Thẩm Bân không nhịn được bật cười, người trong phòng phát sóng trực tiếp biết chuyện này cũng ha ha ha ha ha cười to, thao tác lúc ấy khiến Lục Thập tăng lên rất nhiều fan, đương nhiên không phải bị mị lực của hắn thuyết phục, mà là vì hắn ngớ ngẩn.
"Cọp mẹ" kia đuổi theo hắn muốn bá vương ngạnh thượng cung, Lục Thập tránh thoát một kiếp là vì khóc lóc kêu gào bản thân không cứng, thật sự không lên nổi.
Cọp mẹ nửa tin nửa ngờ, Lục Thập lập tức lộ ra ánh mắt cực kỳ bi thương nói: Nếu có thể lên, vì sao hắn phải cự tuyệt một vị xinh đẹp như hoa trước mắt như vậy chứ.
Người trong phòng phát sóng trực tiếp thiếu chút nữa cười như điên, cọp mẹ nhìn ra tầm hai trăm cân.
Kết quả sau khi đối phương nghe thấy những lời này cư nhiên trở nên thẹn thùng, thật đúng là buông tha Lục Thập, phòng phát sóng trực tiếp spam một loạt: 6666666
"Này! Đừng cười nữa được không?" Lục Thập cũng không phải đặc biệt để ý tới sự kiện kia, ai từ nhỏ tới lớn chưa mất mặt qua chứ? Nhưng đôi khi hắn nhịn không được đỏ mặt, dù sao bị nữ nhân đuổi thành như vậy.
Thẩm Bân lập tức gật gật đầu, vừa cười vừa nói: "Ngại quá tôi nhịn lại đây."
Diêm Hình không biết khi nào đã chạy tới bên cạnh Thẩm Bân, toàn bộ hành trình mặt vô biểu tình nhìn hai người giao lưu, sau khi kết thúc đề tài Thẩm Bân vốn dĩ muốn cùng người đàn ông nhà mình nói tiếp tục thăm dò, kết quả quay người lại đụng vào lồng ngực của Diêm Hình.
"Á!" Thẩm Bân xoa trán: "Anh đứng gần em như vậy từ lúc nào thế?"
Diêm Hình mặt vô biểu tình nói: "Không được sao?"
Không biết vì sao, Thẩm Bân nghe ra Diêm Hình lúc này tựa hồ không vui? Cậu mờ mịt nói: "Có thể, nhưng em sẽ đụng vào anh."
Diêm Hình không nói gì, nhưng nhiệt độ bên người càng thấp hơn một chút.
Thẩm Bân thử mở miệng dò hỏi: "Chúng ta hiện tại tiếp tục đi tìm manh mối chứ?"
Diêm Hình mặt vô biểu tình nhìn cậu, lại nhìn qua Lục Thập một cái: "Trước kia hai người quen nhau sao? Hay là âm mưu sẵn lừa gạt tôi?"
Thẩm Bân sửng sốt: "Có ý gì?"
Diêm Hình: "Điện hạ, Vương phi, thế giới hiện thực, trò chơi, mỗi một câu nói ra đều rợn cả người, trùng hợp hai người cũng quen biết như vậy, em cảm thấy tôi nên tin tưởng sao?"
Thẩm Bân giải thích nói: "Em cũng không thân quen với hắn lắm, chỉ mới quen biết ở thế giới trò chơi trước mà thôi, được rồi hiện tại mặc kệ anh có tin hay không, cũng không thể tiếp tục đứng ở chỗ này đúng không? Hay là chúng ta đi một bước xem một bước?"
Diêm Hình im lặng không nói.
Thẩm Bân nói tiếp: "Anh đều nhớ rõ tên của em, trong tiềm thức có muốn phòng bị em không? Nếu không có theo em đi được không?"
"Được." Diêm Hình lần này đồng ý rất nhanh, rồilại nhìn về phía Lục Thập: "Nhưng hắn phải rời khỏi tầm mắt ta."
Hai mắt Thẩm Bân sáng lên: "Hình như có thể đánh thắng được!"
Diêm Hình như nghiệm chứng lời cậu nói, chân giơ về phía xác ướp không hề lùi bước, chính diện đánh lên.
Ngay cả như vậy, xác ướp cũng đặc biệt kiên cường, Diêm Hình chuyên đánh lên người gã, cánh tay cổ chân đều nghe được tiếng gãy, vốn cho rằng đã giải quyết, kết quả xác ướp kia lại xiêu xiêu vẹo vẹo bò lên.
Thẩm Bân yên lặng cảm thán: "Thật là kiên cường, dáng vẻ kế thừa truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa."
Diêm Hình: "......" Hắn có chút nghe không hiểu.
"Vải trên người xác ướp có đầu mối không? Hay là chúng ta cắt?" Thẩm Bân nói.
Diêm Hình nghĩ nghĩ: "Không cần, khiến gã hoàn toàn vỡ vụn hẳn là cũng được." Tuy xác ướp trước mắt nhìn không quá bẩn, nhưng dùng được chân thì việc gì phải dùng tay? Đang lúc Diêm Hình lại lần nữa muốn dùng sức đá bay xác ướp lên tường, một tiếng hét từ xa bỗng nhiên vang tới: "A ——"
Thẩm Bân bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy người nào đó như đồ vật từ phía trên rơi xuống, vừa lúc rơi trúng vào xác ướp.
Cậu mới phát hiện, bên trên lối đi này cư nhiên có một cái động sâu thẳm vô cùng, không biết thông tới đâu.
Người rơi xuống cũng quen biết, chính là Lục Thập ở thế giới trước, hắn khụ một tiếng xoa xoa chân: "Mẹ ơi đau quá, cái gì vậy?" Tay chạm phải phần đầu xác ướp bị hắn đụng rớt, cầm lên nhìn xem.
"Cái quỷ gì vậy!" Lục Thập cả kinh vội vàng ném đầu ra ngoài, lại phát hiện mông mình đang đè lên thứ gì đó là lạ, lập tức nhảy dựng lên: "Đậu mòe!"
"Lục thập, sao lại là anh?" Đương nhiên Thẩm Bân nhận ra người trước mặt.
Lục Thập kinh hồn chưa định, giương mắt liền thấy hai người Thẩm Bân và Diêm Hình, còn có tiểu xác ướp bên người bọn họ.
"Này này này.....điện hạ, vương phi sao lại thế này?" Lục Thập chỉ vào tiểu xác ướp hỏi.
Thẩm Bân vẻ mặt bình tĩnh: "Mới vừa nhặt, tạm thời coi là con trai để nuôi, hơn nữa không có lực sát thương, có lực sát thương vừa rồi đã bị anh đụng chết."
Lục Thập quay đầu lại nhìn cái đầu xác ướp bị đứt kia: "....."
Diêm Hình như suy tư gì: "Xem ra lần sau phải công kích vào chỗ cổ" hắn nói xong câu đó liền giương mắt nhìn về phía Lục Thập và Thẩm Bân: "Vương phi và điện hạ trong miệng cậu là có ý gì?"
Lục Thập nghĩ tới thế giới trước hai người tựa hồ đang chơi "tình thú", vậy chắc thế giới này cũng vậy nhỉ? Lập tức không nói gì cả, chờ Thẩm Bân giải thích.
Thẩm Bân thoáng sững người rồi trả lời: "Chính là một thân phận khác của hai chúng ta."
Diêm Hình: "Thế giới hiện thực?"
Thẩm Bân: "Ừ."
"Nghe thân phận có vẻ rất cao, không phải ở thế giới hiện thực nơi nơi đều là điện hạ và vương phi đấy chứ?" Diêm Hình nói.
"Đương nhiên không phải, điện hạ là độc nhất vô nhị...." Lục Thập nói hai câu, lại lập tức sửa miệng: "Không phải, ngài còn có một người em trai, vương thất có hai vị điện hạ."
Diêm Hình: "Cho nên vì sao ta lại trở thành bộ dáng hiện tại, mất đi tất cả ký ức?"
Thẩm Bân căn bản không kịp lên tiếng, Lục Thập liền nghĩ sao nói vậy: "Đây không phải là tình thú giữa điện hạ và vương phi sao? Thật hâm mộ các vị, đám người chơi bọn tôi vào sinh ra tử, các vị cư nhiên có thể chơi tình thú che đi ký ức của bản thân, lợi hại quá."
Hắn thật sự hâm mộ, dù sao làm người chơi bình thường cực kỳ vất vả, mỗi ngày lo lắng hãi hùng chẳng may ngỏm củ tỏi thì phải làm sao? Nhưng người ta thì khác, tìm mọi cách gia tăng độ khó cho bản thân.
Thẩm Bân miễn cưỡng cười không ra tiếng, Diêm Hình nhìn cậu một cái liền biết có lẽ chân tướng sự thật chỉ sợ không phải như vậy, nhưng nếu bên cạnh đang có người khác, hắn tạm thời không truy cứu tận cùng, tính toán có rảnh lại ép hỏi Thẩm Bân.
Người nào đó thấy ánh mắt nhìn mình của Diêm Hình, lập tức chột dạ quay mặt đi, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không thể hiểu được, cậu hiện tại là vì Diêm Hình mới ở lại thế giới trò chơi mà, nếu không đã sớm đi tới thế giới hiện thực tiêu dao sung sướng rồi.
"Đúng rồi, sao lại đụng phải anh ở thế giới này? Liên tục hai thế giới thật trùng hợp quá." Thẩm Bân cuối cùng dời sang đề tài khác.
Lục Thập cũng không nhận ra giữa hai người có mờ ám, hắn tùy tiện cho qua, trả lời: "Chắc là cơ chế trò chơi có vấn đề? Bởi vì tôi lựa chọn hình thức độ khó tăng dần, thế giới trước gặp gỡ các vị, sau này cũng có tỉ lệ đụng phải các vị."
Hắn thoáng tạm dừng nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói: "Hơn nữa tôi thông quan quá nhiều thế giới, có lẽ càng ngày càng khó, đến trình độ như tôi, nói không chừng tiếp theo sẽ vẫn gặp gỡ các vị....đương nhiên cũng không nhất định là như vậy, dù sao lần này liền trùng hợp là được."
Thẩm Bân dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cái người mặt mũi không tồi nhưng lại rất ngây ngốc này hỏi: "Anh thông quan rất nhiều trò chơi rồi sao?"
Lục Thập gật gật đầu: "Đúng vậy, rất nhiều."
Thẩm Bân thầm nói: "Chẳng lẽ trò chơi khá trí năng, sẽ căn cứ chỉ số thông minh hạ thấp tiêu chuẩn sao?" Cậu nghĩ như vậy cảm thấy cũng không đúng, nếu không Diêm Hình chẳng phải sẽ trực tiếp tham gia thế giới trò chơi cuối cùng sao?
Lục Thập nghe được Thẩm Bân nói lập tức không vui: "Tôi cũng không ngốc như vậy chứ?"
Thẩm Bân dùng ánh mắt "từ ái" nhìn hắn.
"Được rồi, tôi thừa nhận tôi cũng không thông minh như vậy, nhưng đúng là không ngốc mà, IQ bình thường, là một người bình thường, lời này không sai chứ?" Lục Thập hạ thấp tiêu chuẩn nói.
Thẩm Bân lúc này mới gật gật đầu: "Là không sai, nhưng người bình thường bình thường cũng sẽ không thông quan quá nhiều thế giới trò chơi."
Lục Thập click mở phòng phát sóng trực tiếp: "Tôi từ trò chơi đầu tiên đã bứt đầu mở phòng phát sóng trực tiếp, fan trung thành vẫn luôn đi theo tôi cũng không ít, bọn họ biết tình trạng của tôi."
Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp bỗng nhiên bị nhắc tới, lập tức trở nên ríu rít, là có thể làm chứng, ở chung với chủ blog này thời gian rất lâu, đúng là "lăn lộn" vượt qua rất nhiều chủ blog khác đã chết.
Nhắc tới cũng rất kỳ quái, rõ ràng người xung quanh đều lợi hại hơn hắn, nhưng cuối cùng chỉ có Lục Thập sống sót, vốn dĩ fan của hắn không nhiều lắm, dù soa cũng là một tên cùi bắp, nhưng sau đó những người lợi hại bị chết, các fan không có chỗ để đi, liền đều tới tìm Lục Thập.
Nói không ngoa, 80% fan trong phòng phát sóng trực tiếp của Lục Thập đều là fan của người khác sau khi chết lưu lại, chính hắn thậm chí đã từng nói đùa người bình thường thừa kế đều là tài sản, hắn thì khác, thừa kế fan.
Ngươi cứ tưởng tượng xem, lão đại cực kỳ lợi hại cùng người chơi khác ngươi chết ta sống, bị quái vật thảm sát toàn bộ, người xem đều cho rằng trò chơi lần này kết thúc rồi, kết quả khi Lục Thập yên lặng từ trong một góc đi ra, mọi người sẽ có cảm giác như thế nào?
Giống như ngươi xem Sadako đại chiến Saeki Kayako (2 ma nữ nổi tiếng nhất Nhật Bản), cho rằng hai nàng là nhân vật chính, hai bên đồng quy vu tận, bên cạnh lại chuồn ra một con hamster chỉ biết bán manh thông quan trò chơi.....
Nếu không phải mặt Lục Thập thực sự không tồi, có lẽ hắn sẽ bị một đống em gái chửi phế vật, dựa vào cái gì nhặt của hời thắng trò chơi? Rõ ràng toàn bộ hành trình không hề làm cái lông gì.
Về điểm này Lục Thập cũng thực bất đắc dĩ, hắn cười nói với Thẩm Bân: "Tinh thần lực của tôi không tốt, toàn thân trên dưới ngay cả quần áo thẻ bài đều rất bình thường, nhưng tôi có một đặc điểm, cực kỳ Âu khí, biết Âu hoàng là gì không? Tôi chính là Âu hoàng."
Thẩm Bân xem xong người trong phòng phát sóng trực tiếp phun tào, ánh mắt nhìn Lục Thập một lời khó nói hết, cho tới bây giờ vẫn còn có rất nhiều fan tức giận bất bình, nam thần của bọn họ đều đã chết, chỉ có tên cùi bắp này vật vờ tới tận bây giờ.
"Âu hoàng? Thật hay giả?" Thẩm Bân có chút không tin tà.
"Thật đấy, từ nhỏ tới lớn việc tôi muốn làm chỉ cần không phải không thực tế, đều có thể thực hiện, chỉ là phương thức thực hiện hơi khác, cho nên mỗi lần chơi game đều sẽ có các loại thông quan bất ngờ." Lục Thập nói.
Chẳng lẽ thế giới rộng lớn việc lạ gì cũng có? Thẩm Bân tiếp tục hỏi: "Phương thức thực hiện hơi khác mà anh nói là có ý gì?"
Lục Thập: "Chính là tuy có thể đạt được kết quả tôi muốn, nhưng quá trình cực kỳ không thể khống chế, ví dụ như thế giới trò chơi trước gặp được các vị mang tôi bay cũng tạm, nhưng rất nhiều thế giới trò chơi lúc trước, tôi đều là tìm đường sống trong chỗ chết, nhận đủ mọi tra tấn, thậm chí còn thiếu chút nữa bị một con cọp mẹ cưỡng bách!"
Thẩm Bân không quá hiểu câu cuối cùng hắn nói là có ý gì: "Cọp mẹ phiên bản chân thật? Cưỡng bách loại nào?"
Lục Thập mặt vô biểu tình: "Chính là loại cưỡng bách mà cậu nghĩ." Nghĩ lại đã thấy đáng sợ.
"Phốc....." Thẩm Bân không nhịn được bật cười, người trong phòng phát sóng trực tiếp biết chuyện này cũng ha ha ha ha ha cười to, thao tác lúc ấy khiến Lục Thập tăng lên rất nhiều fan, đương nhiên không phải bị mị lực của hắn thuyết phục, mà là vì hắn ngớ ngẩn.
"Cọp mẹ" kia đuổi theo hắn muốn bá vương ngạnh thượng cung, Lục Thập tránh thoát một kiếp là vì khóc lóc kêu gào bản thân không cứng, thật sự không lên nổi.
Cọp mẹ nửa tin nửa ngờ, Lục Thập lập tức lộ ra ánh mắt cực kỳ bi thương nói: Nếu có thể lên, vì sao hắn phải cự tuyệt một vị xinh đẹp như hoa trước mắt như vậy chứ.
Người trong phòng phát sóng trực tiếp thiếu chút nữa cười như điên, cọp mẹ nhìn ra tầm hai trăm cân.
Kết quả sau khi đối phương nghe thấy những lời này cư nhiên trở nên thẹn thùng, thật đúng là buông tha Lục Thập, phòng phát sóng trực tiếp spam một loạt: 6666666
"Này! Đừng cười nữa được không?" Lục Thập cũng không phải đặc biệt để ý tới sự kiện kia, ai từ nhỏ tới lớn chưa mất mặt qua chứ? Nhưng đôi khi hắn nhịn không được đỏ mặt, dù sao bị nữ nhân đuổi thành như vậy.
Thẩm Bân lập tức gật gật đầu, vừa cười vừa nói: "Ngại quá tôi nhịn lại đây."
Diêm Hình không biết khi nào đã chạy tới bên cạnh Thẩm Bân, toàn bộ hành trình mặt vô biểu tình nhìn hai người giao lưu, sau khi kết thúc đề tài Thẩm Bân vốn dĩ muốn cùng người đàn ông nhà mình nói tiếp tục thăm dò, kết quả quay người lại đụng vào lồng ngực của Diêm Hình.
"Á!" Thẩm Bân xoa trán: "Anh đứng gần em như vậy từ lúc nào thế?"
Diêm Hình mặt vô biểu tình nói: "Không được sao?"
Không biết vì sao, Thẩm Bân nghe ra Diêm Hình lúc này tựa hồ không vui? Cậu mờ mịt nói: "Có thể, nhưng em sẽ đụng vào anh."
Diêm Hình không nói gì, nhưng nhiệt độ bên người càng thấp hơn một chút.
Thẩm Bân thử mở miệng dò hỏi: "Chúng ta hiện tại tiếp tục đi tìm manh mối chứ?"
Diêm Hình mặt vô biểu tình nhìn cậu, lại nhìn qua Lục Thập một cái: "Trước kia hai người quen nhau sao? Hay là âm mưu sẵn lừa gạt tôi?"
Thẩm Bân sửng sốt: "Có ý gì?"
Diêm Hình: "Điện hạ, Vương phi, thế giới hiện thực, trò chơi, mỗi một câu nói ra đều rợn cả người, trùng hợp hai người cũng quen biết như vậy, em cảm thấy tôi nên tin tưởng sao?"
Thẩm Bân giải thích nói: "Em cũng không thân quen với hắn lắm, chỉ mới quen biết ở thế giới trò chơi trước mà thôi, được rồi hiện tại mặc kệ anh có tin hay không, cũng không thể tiếp tục đứng ở chỗ này đúng không? Hay là chúng ta đi một bước xem một bước?"
Diêm Hình im lặng không nói.
Thẩm Bân nói tiếp: "Anh đều nhớ rõ tên của em, trong tiềm thức có muốn phòng bị em không? Nếu không có theo em đi được không?"
"Được." Diêm Hình lần này đồng ý rất nhanh, rồilại nhìn về phía Lục Thập: "Nhưng hắn phải rời khỏi tầm mắt ta."
Danh sách chương