Edit: Linhlady
Đào Ngải Linh bị Bạch Hiên nhắc mãi lúc này đang chuyên tâm xử lý văn kiện, tuy rằng là con gái duy nhất của Đào gia, nhưng từ trước đến giờ cô ấy đều không núp dưới sự bảo vệ của gia đình, nữ nhi duy nhất, mà dũng cảm đứng ra, xông ra ngoài lập cho mình một bầu trời riêng.
Nếu không phải năm đó bị người Bạch gia mời đi, để cho cô ấy gặp được chàng trai kia, có khi cô bây giờ đã tỏa sáng trên sân khấu rồi.
Đào Ngải Linh nhìn văn kiện trong tay về các loại tâm lý bệnh tật, thở dài một hơi, cô ấy nhớ chàng trai kia.
Tuy rằng còn không đến một ngày, nhưng cô nhớ hắn, rất muốn hắn.
Đào Ngải Linh so bất luận kẻ nào đều muốn sóng vai với Bạch Hiên, thậm chí vượt qua chính hắn.
Đào Ngải Linh biết, ở vẻ ôn thuận bên ngoài kia, là một linh hồn vô cùng cố chấp.
Ở vẻ ngoài lạnh nhạt kia là trái tim nóng rực.
Nhưng mà......
Đào Ngải Linh cắn cắn môi, thu hồi suy nghĩ, tiếp tục chôn đầu vào mớ tài liệu.
Bên kia, Bạch Hiên ôm Mạc Vân Quả, nhìn qua có vài phần nhàn nhã tự nhiên.
Bạch Hiên sinh hoạt cực kỳ có quy luật, tới một khoảng thời gian làm công việc gì đều được hắn quy hoạch rõ ràng.
Mạc Vân Quả vẫn luôn muốn nghiên cứu những cái số hiệu đó, cho nên cô hy vọng Bạch Hiên có thể mở máy tính, tiếp tục bắt đầu bùm bùm.
Cơm chiều sau, Bạch Hiên quả nhiên lại bắt đầu bùm bùm.
Mạc Vân Quả chống hai móng vuốt ở trên bàn, đầu chó nho nhỏ để ở trên bàn, một đôi tròn xoe mở to cứ như vậy nhìn màn hình máy tính như phát ra ánh sáng.
Bạch Hiên không thấy được động tác của chó con, bây giờ tất cả tâm tư của hắn đều trên máy tính.
"Tiểu Quả Quả như vậy...... Quả thực manh đến nỗi khiến ta đỏ mặt."
"Các ngươi có cảm thấy không, tiểu Quả Quả giống như rất để ý nội dung trên máy tính?"
"Đâu chỉ là để ý, mà là quá để ý! Các ngươi xem, đầu chó của tiểu Quả Quả đều sắp dán đến màn hình máy tính rồi."
"Phốc...... Đầu chó gì đó, quả thực không cần nói, quá khôi hài."
"Tiểu Quả Quả sao lại để ý nó như vậy? Là có dụng ý gì sao?"
"Không biết, sau này xem đi."
Mạc Vân Quả nhìn số hiệu trước mặt không ngừng nhảy lên, càng thêm khẳng định đây số hiệu kì quái cô đấ gặp lúc trước.
Mạc Vân Quả nhìn không hiểu nội dung số hiệu kia, cô chỉ có thể nức nở vài tiếng, muốn khiến cho Bạch Hiên dời lực chú ý.
Nhưng là Bạch Hiên một khi chuyên tâm vào chuyện gì đó, thì rất khó thoát ra.
Bạch Hiên cũng không nghe được thanh âm Mạc Vân Quả, tay hắn bay múa, cực kỳ giống vũ đạo.
Mạc Vân Quả biết Bạch Hiên không để ý tới cô, lại lần nữa đem ánh mắt chuyển hướng tới những số hiệu đó.
Theo thời gian trôi đi, Mạc Vân Quả cảm thấy hai mắt của mình có chút nhức mỏi.
Cô chớp chớp mắt, nhìn Bạch Hiên vẫn tiếp tục làm việc, nỗ lực căng căng thân mình.
"Tiểu Quả Quả tiểu Quả Quả, ngươi rốt cuộc đang xem cái gì a?"
"Đúng vậy, mấy thứ này có cái gì đẹp sao ~"
"Đúng vậy đúng vậy, bất quá...... Hắc hắc hắc...... Thiếu niên nghiêm túc vẫn là rất đẹp."
"Phốc, trên lầu nhan khống cẩu, giám định hoàn tất."
Mạc Vân Quả nhìn người trong phòng phát sóng trực tiếp còn kiên trì không ngừng hỏi mình, cô nói: "Số hiệu."
"Số hiệu có cái gì đẹp nha?"
"Dù sao cũng chỉ là như vậy!"
"đúng vậy, số hiệu này còn không phải là một trình tự biên trình sao?"
Mạc Vân Quả nhìn đến những lời này sửng sốt, hỏi: "Ngươi biết?"
"Đúng vậy, thiếu niên Bạch Hiên hẳn là đang thiết kế phần mềm."
"Nhưng mà số hiệu này biên soạn phương thức rất kỳ quái......" Mạc Vân Quả tiếp tục nói.
"Có cái gì kì quái? Cái này còn không phải là phép tính biên trình sao?"
Mạc Vân Quả:...... Giống như phát hiện bản thân đã xem nhẹ chuyện gì đó.
- ------
Đào Ngải Linh bị Bạch Hiên nhắc mãi lúc này đang chuyên tâm xử lý văn kiện, tuy rằng là con gái duy nhất của Đào gia, nhưng từ trước đến giờ cô ấy đều không núp dưới sự bảo vệ của gia đình, nữ nhi duy nhất, mà dũng cảm đứng ra, xông ra ngoài lập cho mình một bầu trời riêng.
Nếu không phải năm đó bị người Bạch gia mời đi, để cho cô ấy gặp được chàng trai kia, có khi cô bây giờ đã tỏa sáng trên sân khấu rồi.
Đào Ngải Linh nhìn văn kiện trong tay về các loại tâm lý bệnh tật, thở dài một hơi, cô ấy nhớ chàng trai kia.
Tuy rằng còn không đến một ngày, nhưng cô nhớ hắn, rất muốn hắn.
Đào Ngải Linh so bất luận kẻ nào đều muốn sóng vai với Bạch Hiên, thậm chí vượt qua chính hắn.
Đào Ngải Linh biết, ở vẻ ôn thuận bên ngoài kia, là một linh hồn vô cùng cố chấp.
Ở vẻ ngoài lạnh nhạt kia là trái tim nóng rực.
Nhưng mà......
Đào Ngải Linh cắn cắn môi, thu hồi suy nghĩ, tiếp tục chôn đầu vào mớ tài liệu.
Bên kia, Bạch Hiên ôm Mạc Vân Quả, nhìn qua có vài phần nhàn nhã tự nhiên.
Bạch Hiên sinh hoạt cực kỳ có quy luật, tới một khoảng thời gian làm công việc gì đều được hắn quy hoạch rõ ràng.
Mạc Vân Quả vẫn luôn muốn nghiên cứu những cái số hiệu đó, cho nên cô hy vọng Bạch Hiên có thể mở máy tính, tiếp tục bắt đầu bùm bùm.
Cơm chiều sau, Bạch Hiên quả nhiên lại bắt đầu bùm bùm.
Mạc Vân Quả chống hai móng vuốt ở trên bàn, đầu chó nho nhỏ để ở trên bàn, một đôi tròn xoe mở to cứ như vậy nhìn màn hình máy tính như phát ra ánh sáng.
Bạch Hiên không thấy được động tác của chó con, bây giờ tất cả tâm tư của hắn đều trên máy tính.
"Tiểu Quả Quả như vậy...... Quả thực manh đến nỗi khiến ta đỏ mặt."
"Các ngươi có cảm thấy không, tiểu Quả Quả giống như rất để ý nội dung trên máy tính?"
"Đâu chỉ là để ý, mà là quá để ý! Các ngươi xem, đầu chó của tiểu Quả Quả đều sắp dán đến màn hình máy tính rồi."
"Phốc...... Đầu chó gì đó, quả thực không cần nói, quá khôi hài."
"Tiểu Quả Quả sao lại để ý nó như vậy? Là có dụng ý gì sao?"
"Không biết, sau này xem đi."
Mạc Vân Quả nhìn số hiệu trước mặt không ngừng nhảy lên, càng thêm khẳng định đây số hiệu kì quái cô đấ gặp lúc trước.
Mạc Vân Quả nhìn không hiểu nội dung số hiệu kia, cô chỉ có thể nức nở vài tiếng, muốn khiến cho Bạch Hiên dời lực chú ý.
Nhưng là Bạch Hiên một khi chuyên tâm vào chuyện gì đó, thì rất khó thoát ra.
Bạch Hiên cũng không nghe được thanh âm Mạc Vân Quả, tay hắn bay múa, cực kỳ giống vũ đạo.
Mạc Vân Quả biết Bạch Hiên không để ý tới cô, lại lần nữa đem ánh mắt chuyển hướng tới những số hiệu đó.
Theo thời gian trôi đi, Mạc Vân Quả cảm thấy hai mắt của mình có chút nhức mỏi.
Cô chớp chớp mắt, nhìn Bạch Hiên vẫn tiếp tục làm việc, nỗ lực căng căng thân mình.
"Tiểu Quả Quả tiểu Quả Quả, ngươi rốt cuộc đang xem cái gì a?"
"Đúng vậy, mấy thứ này có cái gì đẹp sao ~"
"Đúng vậy đúng vậy, bất quá...... Hắc hắc hắc...... Thiếu niên nghiêm túc vẫn là rất đẹp."
"Phốc, trên lầu nhan khống cẩu, giám định hoàn tất."
Mạc Vân Quả nhìn người trong phòng phát sóng trực tiếp còn kiên trì không ngừng hỏi mình, cô nói: "Số hiệu."
"Số hiệu có cái gì đẹp nha?"
"Dù sao cũng chỉ là như vậy!"
"đúng vậy, số hiệu này còn không phải là một trình tự biên trình sao?"
Mạc Vân Quả nhìn đến những lời này sửng sốt, hỏi: "Ngươi biết?"
"Đúng vậy, thiếu niên Bạch Hiên hẳn là đang thiết kế phần mềm."
"Nhưng mà số hiệu này biên soạn phương thức rất kỳ quái......" Mạc Vân Quả tiếp tục nói.
"Có cái gì kì quái? Cái này còn không phải là phép tính biên trình sao?"
Mạc Vân Quả:...... Giống như phát hiện bản thân đã xem nhẹ chuyện gì đó.
- ------
Danh sách chương