Edit:Linhlady

Bạch Liên một chút cũng không ngại thái độ của Mạc Vân Quả, thấy cô khăng khăng đứng ở nơi đó, cũng chỉ là hơi hơi mỉm cười, không hề khó xử cô.

"Mạc tỷ tỷ, cảm ơn chị."

Bạch Liên chân thành nói lời cảm tạ, nhưng ngược lại khiến Mạc Vân Quả có một loại dự cảm không tốt, quả nhiên một giây tiếp theo nghe cô ấy nói:

"Lần này chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi, em tin tưởng thế giới này vẫn cứ là tốt đẹp. Những anh cảnh sát đó nhất định là biết con chó nhỏ đó bị bệnh nên mới mang nó đi tránh làm hại người khác."

Mạc Vân Quả:...... Quả nhiên, dự cảm trở thành sự thật, tốn công cô nói nửa ngày, cái gì cũng không có tác dụng!

Vũ Trạch nghe được lời này, lặng yên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Liên Nhi quả nhiên vẫn thiện lương giống như trước đây, tất cả không có gì thay đổi thật tốt.

Vũ Trạch nghĩ vậy cao hứng xoa xoa đầu Bạch Liên, đầu Bạch Liên khẽ cọ cọ vào tay Vũ Trạch, mắt ngậm ý cười.

Mạc Vân Quả:...... Đột nhiên không kịp phòng bị bị ăn một mồm cẩu lương! Hây, không đúng, cô mới không thèm ăn cẩu lương.

Nhiếp Thanh nhìn thân thể Mạc Vân Quả đột nhiên cứng đờ, tới gần, nắm tay cô.

"Anh ở đây." Bất kể em có làm gì, bất kể em có đi nơi nào, anh vẫn luôn ở đây.

Mạc Vân Quả giãy giụa thoát khỏi tay Nhiếp Thanh, lui về phía sau vài bước.

Trên người người đàn ông này luôn có thứ gì đó mà cô không cách nào hiểu được, cô biết, đó chính là tình yêu mà bọn họ nói, chỉ là thứ tình cảm này, cô nhận không nổi.

Nhiệm vụ trong vòng một tuần, đã trôi qua hai ngày, chỉ còn có năm ngày, ngay cả khi nhiệm vụ này không hoàn thành được cô cũng có thể rời đi.

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua vẻ mặt cười đến hạnh phúc của Bạch Liên, ở trong lòng tính toán đối sách.

Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp:

"Nắm thảo! Các ngươi có nhìn thấy không! Người đàn ông kia dám khinh bạc tiểu Quả Quả nhà ta!"

"Lầu trên! Bốn con mắt của ta đều thấy được nha! Nha! Còn có! Lầu trên, tiểu Quả Quả rõ ràng là của nhà ta!"

"Lầu trên vậy mà có tận bốn mắt? 666666"

"Hắc, lầu trên chắc còn không biết đi? Ở tinh cầu này của chúng ta, bốn con mắt đã là gì còn có một trăm con mắt kìa!"

"Một trăm con mắt...... Nắm thảo! Làm sao ra đường?"

"Ta tưởng tượng một chút, lông tơ đã dựng đứng cả lên!"

"Hằng ngày phải thổ lộ với tiểu Quả Quả moah moah ~ tiểu Quả Quả xem ta xem ta!"

............

Diệp Hiên bởi vì gần đây có việc, có một đoạn thời gian không kịp xem phát sóng trực tiếp, nhưng hắn vẫn luôn nghĩ đến tiểu cô nương sắc mặt lạnh băng kia, luôn cảm giác rằng cô gái này rất thuận mắt mình.

Hôm nay, hiếm khi hắn có thời gian nhà rỗi, lập tức mở hệ thống phát sóng trực tiếp ra, vào kênh duy nhất mình theo dõi, sau đó dạo quanh khu bình luận.

Chỉ là, người trong phòng phát sóng trực tiếp đang thảo luận cái quái quỷ gì vậy?!

Một trăm con mắt?! Nắm thảo! Lại còn cái gì kia?

Khóe miệng Diệp Hiên giật giật, thời điểm đang muốn hỏi, liền thấy có người giành trước một bước, nhưng mà......Lại có người trả lời vấn đề này.

Đề tài trong phòng phát sóng trực tiếp luôn luôn đều là hoa hoè loè loẹt, thậm chí có đề tài xuyên lục địa, xuyên hành tinh,..

Diệp Hiên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ai, quả nhiên vẫn là tiểu Quả Quả đáng yêu nhất.

Lần này, hắn đem ánh mắt dừng lại trên người tiểu Quả Quả, ai da uy, dáng vẻ nhíu mày kia, càng nhìn càng thấy đáng yêu!

Tâm tình Diệp Hiên vui vẻ lập tức liền đáp thưởng một viên linh chi ngàn năm.

"Người sử dụng Diệp Hiên đánh thưởng một viên linh chi ngàn năm!"

"Ai da uy! Quên mất là nên đánh thưởng cho tiểu Quả Quả! Xem ta đây!"

Người sử dụng con khỉ chi vương đánh thưởng hầu mao số căn!

"Trên lầu đánh thưởng cái ngoạn ý nhi* gì vậy? Xem ta này!"

Người sử dụng bạch mao Đại vương đánh thưởng một đống bạch mao!

Mạc Vân Quả:...... Đều đánh thưởng cái tình huống gì đây?

[1] ngoạn ý nhi (玩意儿): món đồ chơi, vật bài trí, sự vật thú vị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện