Edit:Linhlady

Trên tinh cầu hoang sắc, gần như không có cái gì.

Mạc Vân Quả liếc mắt một cái, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh hoang vu, nơi này, giống như chưa từng tồn tại sinh mệnh.

Mạc Vân Quả dừng ở phía trên tinh cầu, tìm lực lượng của Tần Du.

Cô rất quen thuộc lực lượng của Tần Du, ở bên trong tinh càu này, chỉ có ở trung tâm tinh cầu có dao động lực lượng.

Mạc Vân Quả ý niệm vừa động, đảo mắt đã tới trung tâm tinh cầu.

Nhưng mà sau khi tới trung tâm, cô lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

Đây một gian nhà tranh tinh xảo, mỗi một cây cỏ tranh đều tinh chuẩn ở nơi đó.

Ở phía trước nhà tranh có một người máy, tròn vo, thoạt nhìn có vài phần đáng yêu.

Mạc Vân Quả nhấc chân đang chuẩn bị đu qua, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói.

"Tiểu Quả Quả......"

Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy giọng nói này có vài phần quen thuộc, cô xoay người, liền thấy được Diệp Hành mặc một thân hồng y.

Tóc Diệp Hành đã dài hơn nhiều, mái tóc màu đen tùy ý xõa bên người, hồng y khoan khoan tùng tùng ở trên người, ngực lộ ra một tảng lớn, liếc mắt một cái nhìn lại, có thể nhìn thấy da thịt tuyết trắng.

Diệp Hành so với lúc trước càng thêm tiều tụy, cặp mắt kia tràn ngập tràn ngập ưu sầu, y so với lúc trước thiếu một tia tiêu sái, nhiều thêm một tia ràng buộc.

Diệp Hành miệng khẽ nhếch, trong mắt xẹt qua một tia sáng, nhưng theo sau lại nhanh chóng ảm đạm xuống.

"Quả nhiên......" Y thấp giọng nói, "Lại xuất hiện ảo giác sao?"

Y tự hỏi mình như vậy, lại như đang hỏi Mạc Vân Quả có lẽ căn bản không tồn tại.

Mạc Vân Quả nhấp nhấp môi, trong lúc nhất thời nội tâm phức tạp.

Diệp Hành khẽ cười một tiếng, trong mắt ẩn ẩn nổi lên nước mắt, Mạc Vân Quả hoảng hốt.

"Ách, thật kém cỏi......"

Y ngẩng đầu, nghe nói như vậy có thể khiến nước mắt không rơi.

Gió nhẹ thổi tới, thổi bay quần áo y, cũng thổi bay tóc dài của y, lại không mang bi thương của y đi.

"Tôi ở đây." Mạc Vân Quả há mồm nói.

Diệp Hành sửng sốt, sau đó gắt gao nhìn về phía Mạc Vân Quả.

Trong mắt y hiện lên một tia không thể tin tưởng, y từng bước một đi qua, rõ ràng chỉ có gần mười mét, y lại cảm thấy như dùng cả đời.

Khi cách Mạc Vân Quả còn một bước, y bỗng nhiên bước ra một bước, đem Mạc Vân Quả ôm vào trong lòng.

Mạc Vân Quả sửng sốt, không nói cái gì.

Thân thể Diệp Hành cực kỳ gầy yếu, y so với trước kia càng thêm gầy, trước kia y còn có một ít thịt, hiện tại lại chỉ có thể nhìn thấy mạch máu nổi lên, phương hướng lưu động đều có thể xem đến rõ ràng.

Diệp Hành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mạc Vân Quả nghi hoặc.

"Là sự thật...... Là sự thật......"

Diệp Hành lẩm bẩm nói, cách tay ôm Mạc Vân Quả lập tức chặt lại, nhưng lại sợ làm cô đau, lại hơi hơi buông lỏng ra một ít.

"Sao anh lại ở chỗ này?" Mạc Vân Quả vỗ vỗ bả vai Diệp Hành hỏi.

Diệp Hành cảm nhận được độ ấm của Mạc Vân Quả, đúng vậy, là độ ấm khiến y ngày đêm không yên, ngày đêm tơ tưởng.

Y nghe thấy được giọng nói của Mạc Vân Quả, đúng rồi, là giọng nói là khi y nhớ đến tận cùng sẽ xuất hiện ảo giác.

Diệp Hành bỗng nhiên chảy xuống một giọt nước mắt, hung hăng rơi xuống cổ Mạc Vân Quả, khiến toàn thân cô cứng đờ.

Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy Diệp Hành rất quen thuộc, không phải loại quen thuộc biết rõ này, mà là một loại cảm giác kỳ diệu.

Cô giống như, cũng ở trên một người khác cảm giác được loại cảm giác này, loại cảm giác cả linh hồn đều bị xúc động......

Mạc Vân Quả liễm mi, không biết suy nghĩ cái gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện