Chai bia vỡ vụn, người phụ nữ hét lên một tiếng đau đớn, nằm rạp trên giường, ngay sau đó Nhất Cố cầm một mảnh thủy tinh sắc bén của chai bia, đâm thẳng vào vị trí cổ của cô ta, thân thể người phụ nữ co quắp một lúc, hoàn toàn mất đi sức sống, máu tươi nhuộm đỏ lên đệm.

Đem một nửa trai bia tùy ý vứt đi, Nhất Cố đi đến trước mặt Hà Nghiêu.

- Lúc đầu tôi muốn chơi thêm một lúc, sau đó mới ra tay với các người, nhưng các người lại không chịu nghe lời, cũng chẳng có tài cán gì, lần lượt bị gϊếŧ, nhưng mà….Tôi đã sớm dự định tốt điểm thưởng!

Nhất Cố vừa nói xong, ánh mắt anh ta trở nên sắc bén, cả người Hà Nghiêu lún sâu vào trong tường, xương cốt anh ta không ngừng phát ra những tiếng răng rắc, da thịt bắt đầu nứt ra, đến cuối cùng, trên mặt tường chỉ còn lại một vũng máu.

Nhất Cố nhắm mắt lại, thân thể lảo đảo, cố gắng vịn lấy chiếc ghế bên cạnh.

- Con mẹ nó, một đêm bốn lần, thân thể như bị móc rỗng.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng vang lớn, Nhất Cố đột nhiên giật mình, xông ra ngoài lan can ký túc xá, nhìn về tòa nhà đang rực lửa phía trước, gương mặt anh ta bởi vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo.

- Bên trong đám người thực tập kia, thế mà còn có nhân vật hung ác hơn mình? ………..

Cục diện hiện tại, rất đơn giản, cũng rất rõ.

Trước đó, Tô Bạch không có nhân lúc Chu cục trưởng hư nhược ra tay với ông ta, bởi vì hắn không chắc đó có phải do Chu cục trưởng cố ý gài bẫy hắn hay không, cố ý bày ra dáng vẻ yếu đuối. Thân phận của Chu cục trưởng không đơn giản, đồng thời Tô Bạch cũng biết, kinh nghiệm của Chu cục trưởng cũng không đơn giản, người có dáng vẻ này, không dễ dàng đối phó, dù sao vào lúc đó, nhìn bề ngoài là một cơ hội rất tốt, nhưng Tô Bạch nhịn được xúc động muốn gϊếŧ chết ông ta, lựa chọn ẩn nhẫn.

Chu cục trưởng lại cho rằng, Tô Bạch càng muốn có thêm nhiều lợi ích, cho nên trên đường về, Chu cục trưởng thương lượng với Tô Bạch, đồng thời xác định phương án chia đầu người thực tập còn lại.

Tô Bạch rất phối hợp, vô cùng phối hợp.

Trên thực tế, mãi cho đến khi uống xong chén trà này, Tô Bạch đều phối hợp, hắn cảm thấy cho dù tranh ăn với hổ, cũng không phải là không được, chia đều lợi ích từ chỗ ba người Vương Hoành Thắng, Tôn Phỉ, Đổng béo cũng là một kết quả không tồi.

Chẳng qua vẫn có thể xuất hiện ngoài ý muốn, có lẽ, cái này cũng không thể gọi là ngoài ý muốn, tóm lại ba người kia, đứng về phía Chu cục trưởng.

Lúc Đổng béo lấy một loại tư thái giống như nhìn thấu Tô Bạch, đồng thời nói một câu kia.

Tô Bạch không có giải thích.

Hắn cũng lười kêu gào với bọn họ cái gì mà các người có biết thân phận của Chu cục trưởng không, có biết những chuyện ông ta đã làm không.

Tô Bạch chỉ thản nhiên nhìn giỏ hoa quả mình mang tới, rất bình tĩnh.

Tranh ăn với hổ, không phải là không được, nhưng phải luôn giữ vững cảnh giác, nếu không, sẽ bị lão hổ ăn hết.

Cho nên, lúc Tô Bạch cầm giấy phê duyệt của Chu cục trưởng đưa cho mình đến nhà kho, hắn bổ sung đạn, đồng thời còn cầm một kíp nổ, đặt dưới giỏ hoa quả.

Xung quanh yên tĩnh mấy giây.

Sau đó cả người Tô Bạch bỗng nhiên lật ra đằng sau ghế sofa.

“Đoàng!”

Nổ tung….

…………

Cầu người không bằng cầu mình, nhất là ngay lúc này, dựa vào hợp tác với Chu cục trưởng để kiếm một chén canh thật sự là một việc làm có chút ngây thơ, cũng không phù hợp với phong cách làm việc từ trước đến nay của Tô Bạch.

Có lẽ bên trong đó có nhiều điều quanh co khúc khuỷu, hoặc có nhiều thứ thượng vàng hạ cám, thật ra, căn bản không cần để ý đến những thứ này, cũng không cần đi để ý tới, bởi vì cái này quá lãng phí tinh lực và thời gian.

(“Thượng vàng hạ cám” là câu khẩu ngữ đã có từ xa xưa, dùng để mô tả nhưng nơi có đủ mọi thứ, từ quý giá nhất đến xoàng xĩnh nhất đều chẳng thiếu.

Nguồn gốc: Có câu này, có lẽ là vì khi dùng sàng để sàng phân loại một thứ gì đó, thì những hạt to ở phía trên sàng, sẽ được coi là giá trị, còn những hạt nào nhỏ li ti, tựa như hạt cám, sẽ bị lọt xuống phía dưới, những gì bị lọt xuống dưới sàng thì coi như hàng bị loại, giá trị thấp.)

Ít nhất trước mắt mà nói, khi mọi người mặt đối mặt, tất cả mọi người cùng ngồi một chỗ, không có âm mưu gì, không có quan hệ gì, cũng không có cái gì người lừa ta gạt…

……..Mà kíp nổ không thể giải quyết được.

“Đoàng!”

Một phút trước khi phát nổ, Tô Bạch xoay người đi đến phía sau ghế sofa, tuy loại ngăn chặn này có chút có còn hơn không, nhưng cũng coi như là một thủ đoạn lẩn trốn, cộng thêm với việc, chính bản thân Tô Bạch đã làm xong chuẩn bị nhận lấy thương tổn, thậm chí là bị trọng thương.

Nhưng mà đúng lúc này, Chu cục trưởng lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn của mình, ông ta thế mà đánh một chưởng lên lưng Đổng béo, đem cả người Đổng béo đánh lên trên giỏ hoa quả.

Trong nháy mắt, vẻ mặt Đổng béo sợ hãi, hoảng sợ, Chu cục trưởng muốn dùng thân thể của anh ta để giảm bớt uy lực của kíp nổ.

Cả người Chu cục trưởng trực tiếp nhào về phía cửa sổ, nhảy qua đó.

Uy lực của vụ nổ đánh tới, chiếc ghế sofa ở phía trước Tô Bạch đã vỡ vụn, cả người Tô Bạch cũng bị áp lực từ vụ nổ thổi bay Tô Bạch ra ngoài, đụng thẳng vào vách tường, bức tường bị lún xuống, Tô Bạch bị vùi trong đống xi măng cốt thép.

Thân thể của Chu cục trưởng ở trong không trung cũng chịu áp lực của vụ nổ, cả người bị hất ra ngoài, sau khi phá vỡ cửa sổ, lập tức bị ném ra xa, từ tầng ba rơi xuống.

Vương Hoành Thắng dùng nạng giữ lấy Tôn Phỉ, để cô ta ở phía trước mặt mình, lúc sóng khí cuốn đến, cả người Tôn Phỉ bị nổ không ra hình dạng người, chết đi, Vương Hoành Thắng ngã ở phía dưới người Tôn Phỉ, máu me be bét, hít nhiều mà thở ra không bao nhiêu.

Về phần Đổng béo bị Chu cục trưởng lấy ra chắn kíp nổ, anh ta là người đầu tiên bị nổ chết, trở thành cái xác không hồn.

Trong ký túc xá của cục cảnh sát nhất thời đại loạn, hoàn toàn bị nổ tung.

………….

Tô Bạch vất vả đưa tay ra khỏi đống gạch ngói vụn, sau đó hắn bỏ những thứ trên người mình ra, chật vật đứng lên, khắp người hắn đều là vết thương, khắp nơi đều đang chảy máu, nhưng so với những người còn lại, ít nhất hắn có thể đứng lên, đồng thời vết thương trên người Tô Bạch đang lấy một tốc độ cho dù là mắt thường cũng có thể nhìn thấy, tự mình hồi phục như cũ, dĩ nhiên, tác dụng phụ của nó khiến cho Tô Bạch bắt đầu cảm thấy mình càng lúc càng đói.

Hiện tại đối với Tô Bạch mà nói, mỗi lần bị thương, theo sau đó không phải là cục diện đau đớn khó nhịn, mà chính là tiếng bụng đói sôi ùng ục, rất xấu hổ.

Bên ngoài không ngừng có cảnh sát và nhân viên phòng cháy xông tới, nơi này là một mảnh hỗn loạn.

Từ xa, Tô Bạch nhìn thấy Vương Hoành Thắng được một đám người đưa lên cáng cứu thương đưa đi, Tô Bạch nhìn xung quanh, lúc này hắn không nguyện ý đi nằm viện. Hơn nữa hiện tại phát sinh chuyện này, trong lúc nhiệm vụ chủ tuyến chưa hoàn thành, hắn và bọn họ đã xé rách mặt. Đối phương hoàn toàn có thể dùng quy tắc, bối cảnh trong câu chuyện xưa này để đối phó với hắn, ví dụ như Chu cục trưởng, hay như việc hắn cầm đi những kíp nổ kia, đều có thể tra ra được một cách dễ dàng. Ngay lúc này, chuyện hắn cần làm là tạm thời thoát khỏi thân phận mà Phát Thanh Khủng Bố tạo ra cho hắn.

Dĩ nhiên nội dung vở kịch đã phát triển đến mức này, cho dù hiện tại hắn có cởi mũ cảnh sát xuống, cũng không bị Phát Thanh Khủng Bố trừng phạt, nếu như ngay từ khi mới bắt đầu, người thực tập không nghe theo thiết lập về thân phận và nhịp điệu trong Phát Thanh Khủng Bố, như vậy sẽ không tránh khỏi việc bị trừng phạt. Bây giờ, theo sự xuất hiện của Cửu muội và một số lượng lớn thính giả và người thực tập chết đi, trên cơ bản, nội dung cốt truyện đã sụp đổ, sân khấu đã mất, như vậy các diễn viên có thể tự do phát huy một chút.

Theo làn khói đặc, Tô Bạch lảo đảo đi xuống dưới, vụ nổ này không chỉ có tác động đến người trong phòng, một số phòng bên cạnh cũng chịu ảnh hưởng, dĩ nhiên chỉ là bị thương mà thôi, không có nguy hiểm đến tính mạng.

- Không cần để ý đến tôi, các anh qua bên trong cứu người đi.

- Nhanh vào trong đi, tôi không sao, tự tôi đi bệnh viện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện