Phụ nhân đi về hướng nam, dần dần ra khỏi Nam Huân Môn ngoại thành hướng về phía ngoại ô.

Mùa đông thành Đông Kinh luôn xám xịt, dù là sáng sớm nhưng sương mù vẫn chưa tan, bao bọc lấy bóng dáng lẻ loi đơn độc của phụ nhân đó, nhìn mờ mờ rất dễ mất dấu.

A Bảo và Lương Nguyên Kính không dám lại gần bà ấy quá, sợ sẽ bị phát hiện. Cứ thế lo lắng đề phòng đuổi theo cả quãng đường, càng đi càng vắng vẻ, cuối cùng phụ nhân dừng lại bên cạnh con đường nhỏ hẻo lánh ít ai lui tới.

“Bà ta tới chỗ này làm gì chứ?” A Bảo tự độc thoại.

“Đi nữa rồi,” Lương Nguyên Kính nghiêng đầu hỏi nàng, “Cần đi theo không?”

“Cần.”

Hình như phụ nhân chỉ dừng lại để phân biệt phương hướng, tiếp theo, bà ấy chọn đi con đường mòn phía bên phải.

Con đường này còn âm u hẻo lánh hơn ban nãy, cỏ dại mọc lan đầy ven đường, bụi gai dày đặc, sương mù bao vây cánh rừng. Tiếng gió càng nghe càng thê lương, cộng thêm âm khí lạnh lẽo chạy từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, khiến người ta không rét mà run.

A Bảo dừng lại, nhìn Lương Nguyên Kính, ánh mắt lộ ra nỗi lo lắng.

Cả hai hiện giờ không cần mở miệng cũng có thể hiểu được ý trong mắt đối phương. Lương Nguyên Kính biết nàng lo cho thân thể yếu ớt của chàng không chịu nổi khí lạnh trong rừng, khẽ lắc đầu, bảo bản thân không sao.

Bọn họ tiếp tục theo dõi, chẳng qua dè chừng hơn, còn phải ngừa mấy nhánh cây chỉa chọc trúng, cũng may chưa đi được bao xa, phụ nhân liền ngừng trước cái gò đất nhỏ.

Lương Nguyên Kính chau mày, quan sát xung quanh, thấp giọng nói: “Hình như anh từng tới nơi này.”

“Từng tới?” A Bảo hơi kinh ngạc.

“Ừm, rất quen mắt.”

A Bảo mấp máy môi rất muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra.

Cả hai nhìn về phụ nhân, chỉ thấy bà ấy đi vòng quanh nhổ cỏ trên gò đất. Cuối cùng cỏ dại được nhổ bỏ sạch sẽ, lúc này giở vải hoa ụp trên giỏ tre, lấy từng đĩa điển tâm theo thứ tự đặt trước gò đất. Sau đó bà ấy thắp hương và nến, tự cầm cây nhang, lạy ba lạy xong quỳ xuống đốt giấy tiền.

Lương Nguyên Kính vỡ lẽ: “Thì ra bà ấy ra khỏi thành để thăm mộ…”

Nói được một nửa đột nhiên dừng lại, trong đầu xoẹt qua tia sáng, đột nhiên chàng hiểu ra vì sao bọn họ phải bất ngờ đi theo một phụ nhân xa lạ. Chàng trừng lớn đôi mắt, khó tin nổi nhìn lại A Bảo. 

A Bảo gật đầu, thần sắc phức tạp nói: “Chàng nghĩ đúng rồi, đó là mộ của em.”

**

Sau khi phụ nhân cúng bái xong rời đi, A Bảo mới cùng Lương Nguyên Kính từ trong rừng rậm đi ra.

Nấm mồ cũng không lớn không cao mấy, hơn nửa phân là do nước mưa làm trôi bớt. Trước mộ cũng không có lập bia, bởi vì được phụ nhân nhổ cỏ nên hiện giờ mới trơ trụi. Nếu có người tạt ngang qua tuyệt đối không đoán được đây là một ngôi mộ, có khi còn coi nó là gò đất thông thường.

Trước mộ rải rác chút tiền vàng bằng giấy chưa đốt xong, A Bảo khom lưng nhặt từng tấm lên, lật qua lật lại xem thử.

“Đốt cái này có tác dụng à? Sao trước giờ em chưa từng nhận được nhỉ?”

Lương Nguyên Kính không trả lời.

Nàng ném giấy tiền đi, phủi phủi bụi dính lên tay, ngồi xuống trước mộ, phụ nhân đã bỏ quên giỏ tre lại, nàng cầm miếng bánh hạch đào tơ vàng lên nếm thử, sau đó thoả mãn nheo mắt: “Ờ, quả nhiên tự tay bà ta làm, vẫn chưa quên khẩu vị của em.”

Lương Nguyên Kính còn đang đi lại xung quanh nấm mồ, bộ dạng hồn bay phách lạc.

A Bảo cầm khối điểm tâm lên đưa cho chàng: “Ăn không?”

“……”

Lương Nguyên Kính không nhận lấy, chỉ nói: “Anh nhớ ra mình tới nơi này hồi nào rồi.”

“Hồi nào?” A Bảo vừa ăn vừa hỏi.

“Tháng chín năm ngoái, anh nhập kinh cùng tiểu sư phụ Giác Minh và Dư lão, bởi vì lộ trình chậm trễ, lúc tới con đường này thì cửa thành đã hạ then chốt, bất đắc dĩ ngủ bên ngoài một đêm, chờ sáng sớm hôm sau mới vào thành.”

Lương Nguyên Kính vu.ốt ve thân cây trước mộ, lẩm bẩm nói: “Anh còn nhớ rõ cây đào này.”

Khối điểm tâm giơ lên, A Bảo ăn không vô nữa, nàng im lặng nghiền nửa miếng bánh thành vụn, đột nhiên hỏi: “Bức hoạ kia, lúc ấy chàng cũng mang theo sao?”

Lương Nguyên Kính dại ra, gật đầu: “Mang theo.”

Ra là thế.

A Bảo cẩn thận suy nghĩ về chuyện gì đã xảy ra.

Khi Lương Nguyên Kính lên đường đã đi ngang qua mộ của nàng, còn ở lại ngủ qua một đêm, nói vậy nàng vẫn còn là cô hồn dã quỷ, hồ đồ bay đi khắp nơi, không biết sao bám vào trong tranh, trên đó còn dính máu của chàng.

Sau đó, cứ thế nàng theo vào thành Đông Kinh, bị nhốt trong hòm xiểng. Thẳng đến ngày xuân nọ nửa năm sau, Dư lão tình cờ mở nó ra, giở cuộn tranh được giấu sâu dưới đáy hòm mới giúp nàng nhìn thấy mặt trời cho tới hôm nay.

Lương Nguyên Kính khuỵu một gối xuống trước mộ, đôi tay run rẩy sờ lên nấm mồ, đầu ngón tay trắng nõn dính chút bùn đất, lún vào kẽ móng tay được cắt gọn gàng.

Chàng mù mịt như có chút không thể tin được, đã tìm hồi lâu rồi cứ như vậy xuất hiện, thậm chí đã ở đây từ sớm, chàng cũng từng gặp qua, vận mệnh trêu ngươi như thế, định sẵn mọi chuyện như thế.

“Lương Nguyên Kính, chàng đừng……”

Đừng đau lòng vì nàng, A Bảo muốn nói những lời này, bởi vì nàng đã chết cho nên đừng thương tâm vì nàng nữa, nhưng nàng cũng chợt nhận ra, nếu cứ nói tiếp chắc sẽ làm chàng đau buồn hơn.

Đáng thương quá, nàng nghĩ, Lương Nguyên Kính đáng thương quá.

Trên đời này có nhiều tiểu nương tử xinh đẹp, hiền lành, hiểu lòng người như vậy, vì sao chàng lại đi thích kẻ đã chết như nàng chứ?

Ngực A Bảo nhói lên, nàng đứng dậy muốn an ủi chàng đôi chút, trên lưng bỗng tê rần, có cục đá nện thẳng vào cột sống của nàng.

Cô cậu là ai? Muốn làm gì hả?!

Càng có nhiều cục đá hơn chọi tới, Lương Nguyên Kính lập tức kéo A Bảo ra phìa sau, chắn trận đá bay lại đây.

A Bảo ngẩn ngơ đứng sau lưng chàng, trong đầu đau nhức, có mảng ánh sáng trắng hiện lên, chỉ cảm thấy tình cảnh này rất quen thuộc, dường như… Thật lâu trước kia, cũng có ai đó ôm nàng vào ngực, cũng dùng sống lưng nghênh đón trận mưa đá như vũ bão…

“A Bảo.”

Khuôn mặt mờ căm của thiếu niên ghé vào trên giường đất, sau lưng bị đá đập đến xanh tím cả mảng, chàng khép chặt quần áo lại, thở dài nhè nhẹ: Sau này không có tôi và a ca em ở nhà, đừng như vậy nữa, nếu không sẽ bị người ta khi dễ, không ai bảo vệ em được.”

“Anh sẽ không ở đây sao?” Giọng nói nào đó hỏi.

Đây là cái gì?

A Bảo thống khổ gõ đầu, đây là ký ức từ đâu tới?

“Đừng ném nữa… Chúng tôi không phải người xấu,” Lương Nguyên Kính luống cuống tay chân giải thích, “Xin lỗi nhưng tôi không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc, bà đang nói gì…”

“Bà ta đang nói chúng ta ‘mau cút đi’.”

A Bảo đi ra từ sau lưng chàng, ánh mắt bình tĩnh nói với phụ nhân: “Đã lâu không gặp, còn nhớ rõ ta không?”

Cục đá chuẩn bị ném rơi xuống, phụ nhân trợn mắt há hốc mồm nhìn ngược lại nàng.

**

“Hiện giờ bà không làm việc trong cung nữa à?” A Bảo hỏi.

Ngô thị gật gật đầu, làm dấu tay bảo: Sau khi cô chết, qua mấy ngày sau tôi bị trục xuất khỏi đại nội.

“……”

Cô của trước kia không giống với lúc lớn.

“Ừm,” A Bảo sờ lên mặt mình, “Vẽ đó.”

Vẽ?

Vẻ mặt Ngô thị không hiểu gì.

A Bảo cười cười: “Chẳng phải bà nên hỏi làm sao ta còn sống à?”

Còn sống thì tốt. – Ngô thị khoa tay múa chân nói.

A Bảo mỉm cười: “Quả nhiên, bà vẫn y như trước kia.”

Lần đầu tiên Ngô thị bị phái đến hầu hạ nàng, A Bảo cảm thấy cung nhân câm này rất kỳ lạ, không giống ai cả. Bà ấy chỉ gọi nàng là ‘cô’ chứ không phải ‘nương nương’.

Tuy khi đó A Bảo đã bị tước đi phong hào Hoàng hậu, biếm thành thứ dân, nhưng dù sao cũng là chủ tử nên vẫn phải có tôn ti trên dưới. Mà Ngô thị lại không coi nàng như chủ tử, cũng không tra tấn nàng, ngược lại còn chăm sóc nàng rất tốt.

Đồ ăn lãnh cung không phải do ngự trù trong cung đưa tới, phải tự làm tự ăn, ba bữa mỗi ngày của nàng đều do Ngô thị nấu. A Bảo bị bệnh khẩu vị không tốt lắm, một chén cơm ăn không quá hai miếng, Ngô thị biết nàng thích ăn bánh, còn cố ý học làm cho nàng ăn.

Mấy lần A Bảo phát sốt cao, nóng đến mê mang đều nhờ Ngô thị thức trắng đêm chăm coi bên cạnh, dùng khăn ấm lau mồ hôi thay nàng. Nếu không có bà ấy, có lẽ không cần đợi phải thắt cổ tự vẫn, A Bảo sẽ dễ dàng mất mạng ngay trên giường bệnh.

Bởi thế dù biết Ngô thị là người của Triệu Tòng, nội tâm A Bảo vẫn thấy rất cảm kích bà.

“Mấy năm nay, bà vẫn hay tới cúng bái ta à?” A Bảo hỏi.

Phải.

“Làm sao bà biết ta được chôn ở đây?”

Tư Thiên Giám không chép lại vị trí lăng tẩm của nàng, chỉ có điều… Chỗ này không như vị trí Tư Thiên Giám chọn ra là được rồi.

A Bảo nhìn bốn phía chung quanh, hoài nghi kẻ chôn nàng chỉ chọn bừa bãi đất trống, đào cái hố xong chôn nàng xuống, đâu xứng để gọi là ‘lăng tẩm’. So với mộ hoang vùng nông thôn cũng không khác biệt là mấy, còn tốt hơn phơi thây ở bãi tha ma hoang vu.

Ngô thị khoa tay múa chân – Tôi hỏi Phùng Ích Toàn, ông ta nói cho tôi biết.

A Bảo nhíu mày: “Cho nên đúng là ông ta phụ trách chuyện chôn cất ta à?”

Ngô thị gật đầu: Ngày ấy cô treo cổ tự sát, một khắc cuối cùng quan gia mới đuổi kịp nhưng vẫn muộn màng, Phùng Ích Toàn kiểm tra hơi thở, Tiết mỹ nhân cũng…

“Hoàng hậu,” A Bảo sửa cho đúng, “Hiện tại người ta là Hoàng hậu.”

Đều nói cô ngừng thở rồi, quan gia ôm cô vào trong ngực, không chịu buông tay, luôn miệng nói cô còn hơi thở, cô còn sống, ánh mắt dại ra, nói năng lung tung, nhìn như…

Bà ấy khoa tay múa chân được phân nửa thì ngừng lại, như có lời gì khó nói ra khỏi miệng.

Ngô thị tiếp tục khoa tay múa chân – Tiết mỹ nhân……

“Hoàng hậu.” A Bảo không chê phiền nhắc lại.

Cô ấy sợ quan gia xảy ra chuyện nên dỗ quan gia buông tay, Phùng Ích Toàn nhân cơ hội phái người khiêng xác cô xuống. Xong việc Tiết… Cô ấy triệu tập chúng tôi lại một chỗ, tuyên bố hạ táng cô ngay lập tức, sẽ do Phùng Ích Toàn xử lý. Tôi bị nhốt trong thiên điện, ba ngày sau mới được thả ra, Tiết… Cô ấy cho tôi ít bạc, tống cổ tôi ra khỏi cung, còn những cung nhân khác có giống như tôi không thì tôi không rõ lắm.

A Bảo gật gù, đại khái như hiểu rõ tình hình ngày ấy.

Nàng chết quá đột ngột, còn hay làm trò trước mặt Triệu Tòng, cho dù hắn có đau lòng hay không, ít nhất… Nhất định là không kịp trở tay.

Mà hoàng tộc Triệu thị hình như có chứng rối loạn tâm thần gia truyền. Nghe nói năm xưa lúc Thái Tổ hấp hối, cũng thường hay bừng tỉnh từ trong mơ, sau đó nói năng lung tung, Thái Tông hoàng đế cũng như thế.

Nếu nói điển hình nhất của chứng bệnh này, tất nhiên phải nói đến phế Thái Tử năm xưa.

Hữu An năm thứ bảy, tình trạng điên khùng của phế Thái tử còn vô cùng rõ ràng, một ngày nọ, do y không chịu nổi bị quân phụ quở trách nên đã cởi hết quần áo trước mặt mọi người. Người ngợm tr.ần tru.ồng chạy như điên trong cấm đình, rất nhiều người sơ tới mức biến sắc, cũng là lúc hoàng thất bị gièm pha nặng nề nhất.

Long thể Hoàng đế liên quan đến vận mệnh của quốc gia, đột nhiên Triệu Tòng rối loạn thần kinh trước mặt cung nhân nội thị, không khỏi làm người ta liên tưởng đến vị huynh trưởng kia của hắn. Một khi chuyện này truyền ra bên ngoài, tuyệt đối sẽ lung lay cơ nghiệp chuyện hệ trọng của Đại Trần, khó mà tránh khỏi việc đảo chính.

Đầu tiên Tiết Hành nhốt người hầu lại, phong bế mồm miệng họ xong, tránh để tin tức tiết lộ ra ngoài, đây là cách xử trí vô cùng hợp lý.

Đến nỗi chôn cất nàng ngay tức khắc, còn là vì tránh cho đêm dài lắm mộng. Đỡ để Triệu Tòng sau khi tỉnh táo lại tìm kiếm thi thể của nàng, bí mật tiến hành đám tang, tránh kích động đến Triệu Tòng đang thần kinh suy nhược…

Khoan đã, không đúng lắm.

“Tin ta chết chẳng phải đến tháng mười mới công bố sao?”

Phải – Ngô thị gật đầu, Nhưng đúng là xác của cô cũng được hạ táng ngay trong ngày.

Khó trách mộ phần được cất qua loa như vậy, chỉ chọn chỗ núi rừng hoang vắng, đúng là đã đào bừa cái hố chôn nàng ngay, e là ngay cả ‘Tiểu liệm’ [1] cũng không có?

[1] Nghi lễ này bao gồm tắm rửa cho người chết, mặc quần áo, đắp chăn, v.v. Việc đặt người chết vào quan tài mà không phủ chăn được gọi là tiểu liệm. (theo Baidu)

A Bảo thở dài, nói: “Thôi đi, không nói chuyện đen đủi này nữa, nói về bà đi, hiện giờ bà đang ở đâu?”

Nhà con trai.

A Bảo biết bà ấy có đứa con trai, hồi trước suốt ngày ở trong lãnh cung nhàm chán nên chỉ có thể nói chuyện cùng người câm. Tuy bà ấy nói không nhiều lắm, có lúc còn vờ như không nghe thấy, nhưng A Bảo vẫn cạy miệng bà nói ra chuyện con trai, còn biết y đã thành thân nữa.

Ở cùng con dâu, nói vậy chắc sẽ không quá thoải mái rồi.

A Bảo thấy áo quần bà ấy cũ kỹ, áo ngoài còn dính vụn bánh thừa, búi tóc không có món trang sức nào, chỉ dùng cái khăn vải buộc gọn, bên tóc mai có vài sợi bạc màu. Sợ là sống không khá là bao.

A Bảo quay đầu lại nhìn, thấy Lương Nguyên Kính đang ngồi trên mộ phần của nàng, ôm mô hạ lạc thất thần suy nghĩ, ánh mặt trời đông ấm áp rọi lên đầu vai, càng làm nổi bật mặt mày như quan ngọc [2] của chàng, tuấn nhã đến cực điểm.

[2] Ngọc trang sức trên mũ. Thường chỉ đàn ông có dung mạo đẹp.

A Bảo vẫy tay với chàng, chàng thoáng trông thấy liền đứng dậy đi tới.

“Đưa túi tiền đây.”

Lương Nguyên Kính lấy túi tiền từ trong tay áo ra đưa nàng.

A Bảo đổ tiền bên trong ra đếm đếm, ngoại trừ mấy chục đồng tiền ra còn có vài lượng bạc vụn, nàng cất tiền vào lại xong đưa hết toàn bộ nó cho Ngô thị.

Ngô thị xua tay chối từ, bị A Bảo hung hăng trừng mắt: “Bà có lấy không đây? Không lấy chính là coi thường ta!”

Ngô thị đành nhận tiền, miệng ‘a a’ vài tiếng, là nói lời cảm ơn với nàng.

A Bảo lại hỏi: “Trong nhà có cháu chiếc gì chưa?”

Ngô thị gật đầu, giơ số bốn, tức là 4 tuổi.

“Vừa hay.”

A Bảo vươn tay, không cần mở miệng, Lương Nguyên Kính đã đưa mô hạ lạc trong tay cho nàng.

A Bảo lướt nhìn, nói: “Bé trai đi.”

Lương Nguyên Kính lấy cái trong tay nàng ra, đôi thành tiểu lang quân múa giáo.

A Bảo đưa mô hạ lạc cho Ngô thị: “Món đồ nhỏ không đáng giá bao nhiêu, đem về cho cháu bà chơi đi. Hiện giờ ta đang ở chùa Đại Tướng Quốc, sau này nếu bà có gặp chuyện gì khó xử cứ đến đó tìm ta, nếu ta… Không còn nữa, cũng có thể tới đó báo danh Lương công tử, tiểu sa di trong chùa đều biết chàng.”

Ngô thị cầm mô hạ lạc, nhìn về Lương Nguyên Kính đã lẳng lặng rời đi, mặt mũi cười tủm tỉm, khoa tay múa chân tiếp – Cô tìm được bến đỗ của mình rồi.

“Bà nói chàng á?” A Bảo quay đầu nhìn hướng ngược lại, “Chàng là quan nhân của ta.”

Dứt lời, lại cúi đầu cười: “Là một tên ngốc.”

Ngô thị: Rất hợp với cô.

Lần này A Bảo không kịp nói đã ngay trước ánh mắt kinh hoàng của Ngô thị, thân thể dần dần trở nên trong suốt, hoá thành vong hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện