Có điều biết Tiêu Cửu Thành là đồng tính, làm Thiên Nhã tiêu trừ một chút địch ý dành cho tình địch đối với Tiêu Cửu Thành, chỉ là địch ý hơi giảm, cũng không có nghĩa là nàng không chán ghét Tiêu Cửu Thành nữa.
"Tôi không nhớ rõ." Thiên Nhã rất lạnh nhạt nói, đối với chuyện không nhớ rõ, Thiên Nhã trực tiếp coi như chưa từng xảy ra.
Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã không để ý chút nào đối với kí ức này, nội tâm Tiêu Cửu Thành vẫn có chút thất bại, chuyện mình tâm tâm niệm niệm, người ta đã sớm quên mất.
Thiên Nhã có thể cảm giác được lúc Tiêu Cửu Thành nghe mình nói những lời này, rõ ràng có chút mất mát.
"Không sao, Thiên Nhã không nhớ rõ thì không nhớ rõ vậy, hôm nay em nói chuyện này, chỉ là muốn mượn cơ hội cho Thiên Nhã biết, năm đó chị ra tay giúp đỡ, em khắc trong tâm khảm, em vẫn luôn muốn tìm một cơ hội nói lời cảm ơn với Thiên Nhã.
Hi vọng lần này em có thể giúp đỡ được một chút, cũng coi như là trả ân tình lần đó cho Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành nói rất thành khẩn.
Lời Tiêu Cửu Thành nói, Thiên Nhã tất nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng, bán tín bán nghi nhìn Tiêu Cửu Thành, chỉ cảm thấy cái ân tình Tiêu Cửu Thành đột nhiên vứt đến này thật kì quặc.
Có điều Thiên Nhã ngẫm lại, mình và Tiêu Cửu Thành chưa từng gặp qua, lần duy nhất gặp nhau chính là thông qua Lý Quân Hạo, Tiêu Cửu Thành cũng nói bản thân là đồng tính, như vậy nàng cùng Tiêu Cửu Thành không oán không thù, theo đạo lí mà nói, hẳn sẽ không lòng vòng như vậy tính kế hãm hại mình.
Mà coi như Tiêu Cửu Thành nói bản thân đồng tính chỉ để lừa mình, thật ra cô ta cùng Lý Quân Hạo có gian tình, nhưng nàng và Lý Quân Hạo đã li hôn, cô ta đã sớm là người thắng, bây giờ mình đã nghèo túng như vậy, cô ta cũng không cần phải tiếp tục nhổ cỏ tận gốc, dù sao bị ép đến nóng nảy, cũng chẳng tốt cho ai cả, lại mất công trăm phương ngàn kế tiếp cận mình như vậy, dường như cũng không cần thiết.
Tuy rằng cảm thấy chưa chắc Tiêu Cửu Thành và Lý Quân Hạo đã là cùng một đám, nhưng vẫn cảm thấy Tiêu Cửu Thành đột nhiên xuất hiện, lại trợ giúp mình thuyết phục Tập đoàn Chính Hiên cung cấp viện trợ, là một chuyện vô cùng đột ngột và không bình thường.
"Cho dù tôi đã có giúp cô thật, đại khái cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, không thể nói là ân tình lớn lao gì đó, cô cũng không cần để trong lòng.
Còn việc cô đồng ý nhúng tay vào chuyện của Tập đoàn Thái Cực, tôi lại hi vọng là cô thấy có thể có lợi nên mới xuất hiện, ba phương án cô nói kia, để tôi nghiêm túc suy xét một chút, ngày mai tôi sẽ cho cô câu trả lời.
Khuya rồi, tôi đi ngủ, cô cũng đi ngủ sớm một chút đi." Người bình thường, đối với chuyện báo ân như vậy, thường sẽ thuận nước đẩy thuyền, có điều Thiên Nhã cũng không muốn dựa vào chuyện mà mình hoàn toàn không nhớ ra được, dường như cái ân tình gì đó chỉ tự tới trên người mình.
"Được, vậy Thiên Nhã suy nghĩ kĩ một chút." Lời nói của Thiên Nhã thái độ rất rõ ràng, nàng không muốn có quan hệ cá nhân với mình, từ chối mình tới gần, Tiêu Cửu Thành nghĩ Thiên Nhã lúc nào cũng đều khó tiếp cận như vậy.
Tiêu Cửu Thành biết chính mình cũng không thể gấp gáp, tính khí cùng cá tính sớm đã định rồi, sẽ không dễ dàng thay đổi được, đối với Thiên Nhã như vậy, cần phải có nhẫn nại để nước chảy đá mòn.
Tiêu Cửu Thành đứng dậy rời khỏi phòng sách của Thiên Nhã, Thiên Nhã lại chưa đứng dậy về phòng ngủ của mình.
Khi Tiêu Cửu Thành ra đến cửa phòng sách, quay đầu lại nhìn thoáng qua Thiên Nhã, lúc ấy Thiên Nhã đang chau mày, hiển nhiên đang sầu lo đối với tình cảnh hiện tại của mình.
Tuy Tiêu Cửu Thành rất muốn giúp Thiên Nhã phân ưu giải nạn, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm trở về phòng cho khách trước.
Thực ra thứ Tiêu Cửu Thành mang đến cho nàng, tổng thể mà nói, là một tin tức tốt.
Nàng chưa từng biết, ba ba nàng còn để lại cho nàng cùng em trai một miếng đất, ngày trước khi nàng cùng Lý Quân Hạo kết hôn, ba ba nàng lúc đầu là phản đối, ba nàng nói nàng không khống chế được người đàn ông kia, có lẽ ba ba đã sớm đoán trước được kết cục như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thiên Nhã lại vô cùng khó chịu.
Thiên Nhã cũng biết, Độc Cô Thành căn bản không phải thương nhân, mà chính mình lại chưa từng quản chuyện trong nhà, chưa bao giờ thử.
Nhưng từ khi biết Tập đoàn Thái Cực bởi vì Độc Cô Thành kinh doanh không tốt, cùng với Lý Quân Hạo cố ý đào rỗng, nàng liền biết, chính mình không thể trốn tránh trách nhiệm của bản thân được, Độc Cô Thành không làm được, chính nàng phải làm.
Nhưng vấn đề là nàng căn bản cũng không biết mình có làm được hay không, đối với Tập đoàn Thái Cực đang vô cùng bấp bênh, nàng phát hiện mình không thể nào bắt đầu được, lần đầu tiên nàng cho rằng chính mình cũng không được.
Nếu nàng cùng Độc Cô Thành đều không làm được, lại như Tiêu Cửu Thành nói, xin thanh lí phá sản Tập đoàn Thái Cực, giữ lại miếng đất kia, nàng và Độc Cô Thành chỉ cần không quá hoang phí, vẫn có thể duy trì được điều kiện sinh hoạt đầy đủ.
Người bình thường, đều sẽ lựa chọn đơn giản như vậy, cũng không phải lựa chọn nguy hiểm.
Nhưng Thiên Nhã lại cảm thấy lựa chọn như vậy rất hèn nhát, giống như đám con nhà giàu đã tiêu xài hết sạch gia nghiệp trong tay, chỉ dựa vào chút của cải còn sót lại, không hề có trách nhiệm.
Đối với lựa chọn hợp tác cùng Tiêu Cửu Thành, để Tập đoàn Chính Hiên đầu tư, hoặc là lựa chọn đến ngân hàng đặt cọc cho vay, Tiêu Cửu Thành đã thay nàng phân tích rất rõ ràng lợi và hại, vì không muốn cho Lý Quân Hạo chiếm được thêm chút lợi ích nào từ Tập đoàn Thái Cực, nàng lại càng nghiêng về hợp tác cùng Tiêu Cửu Thành hơn.
Sau khi trong lòng Thiên Nhã đã có chủ ý của mình, liền đi tới phòng Độc Cô Thành, dù sao miếng đất kia là mẹ để lại cho nàng cùng Độc Cô Thành, cho nên Độc Cô Thành cũng có quyền quyết định.
Tới phòng Độc Cô Thành, thấy Độc Cô Thành vẫn còn ôm một bình rượu lớn, giống một bãi bùn nhão nằm trên mặt đất, Thiên Nhã tức giận lấy một chậu nước lạnh từ buồng vệ sinh, đổ xuống trên đầu Độc Cô Thành.
Độc Cô Thành bị xối một chậu nước, giật cả mình tỉnh lại.
"Chị, chị làm gì vậy!?" Độc Cô Thành có chút bất mãn kêu.
"Em còn muốn trốn tránh tới khi nào, trốn tránh có tác dụng sao?" Thiên Nhã chất vấn nói.
"Em cũng không muốn như vậy, nhưng em không có cách nào, em vô dụng..." Độc Cô Thành nghĩ đến sự vô dụng của chính mình, liền cảm thấy rất ảo não, đối sự vô năng của bản thân mà thống khổ.
"Chị và Lý Quân Hạo đã kí thỏa thuận li hôn, sau này chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân." Thiên Nhã rất bình tĩnh nói với Độc Cô Thành.
"Tên lòng lang dạ sói, em thay chị giết hắn!" Độc Cô Thành vừa nghe liền nổi giận, cậu ta rút đao võ sĩ ở trong phòng mình ra, muốn tìm Lý Quân Hạo liều mạng, đây cũng là việc duy nhất cậu cảm thấy có thể giúp chị mình làm.
"Bây giờ không cần làm chuyện ngu xuẩn cho chị, chị đã không còn người thân nào khác, nếu em lại xảy ra chuyện gì, chị phải làm sao bây giờ?" Đôi mắt Thiên Nhã ửng hồng quát Độc Cô Thành.
Độc Cô Thành nghe vậy, dừng bước chân hùng hổ đi ra ngoài, cậu ta gắt gao cầm chuôi đao, đi cũng không được, không đi lại nuốt không trôi cơn giận này.
"Chị có chuyện muốn bàn với em..." Thiên Nhã liền đem tình cảnh của nàng và Độc Cô Thành cùng những lựa chọn đang có thông báo lại hết cho Độc Cô Thành.
"Miếng đất này, là thuộc sở hữu của chúng ta, em có tính toán gì không?" Thiên Nhã hỏi.
"Chị, ba ba để lại cho chúng ta, đều đã bị em phá hết, miếng đất này vốn nên thuộc về chị, chị muốn quyết định thế nào cũng được." Độc Cô Thành nói, ba ba còn giữ lại cho chị một miếng đất, cũng may, vẫn chưa tới tuyệt cảnh, còn một cơ hội nữa.
"Chị nghiêng về hướng hợp tác cùng Tiêu Cửu Thành, bởi vì chị không muốn uất ức như vậy mà sống." Thiên Nhã đem quyết định của mình nói cho Độc Cô Thành biết.
"Được, vậy hợp tác cùng Tiêu Cửu Thành đi." Độc Cô Thành vô điều kiện ủng hộ quyết định của chị mình.
"Đây cũng là một lần đánh cược vô cùng nguy hiểm, ngộ nhỡ Tiêu Cửu Thành cũng không đáng tin, ngộ nhỡ thua, chúng ta sẽ trắng tay." Thiên Nhã nói với Độc Cô Thành.
"Dù sao cũng không thể tệ hơn được nữa, vậy đánh cược đi." Độc Cô Thành không thèm để ý nói.
"Được, vậy đánh cuợc một phen." Thiên Nhã dốc toàn lực liều lĩnh..
"Tôi không nhớ rõ." Thiên Nhã rất lạnh nhạt nói, đối với chuyện không nhớ rõ, Thiên Nhã trực tiếp coi như chưa từng xảy ra.
Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã không để ý chút nào đối với kí ức này, nội tâm Tiêu Cửu Thành vẫn có chút thất bại, chuyện mình tâm tâm niệm niệm, người ta đã sớm quên mất.
Thiên Nhã có thể cảm giác được lúc Tiêu Cửu Thành nghe mình nói những lời này, rõ ràng có chút mất mát.
"Không sao, Thiên Nhã không nhớ rõ thì không nhớ rõ vậy, hôm nay em nói chuyện này, chỉ là muốn mượn cơ hội cho Thiên Nhã biết, năm đó chị ra tay giúp đỡ, em khắc trong tâm khảm, em vẫn luôn muốn tìm một cơ hội nói lời cảm ơn với Thiên Nhã.
Hi vọng lần này em có thể giúp đỡ được một chút, cũng coi như là trả ân tình lần đó cho Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành nói rất thành khẩn.
Lời Tiêu Cửu Thành nói, Thiên Nhã tất nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng, bán tín bán nghi nhìn Tiêu Cửu Thành, chỉ cảm thấy cái ân tình Tiêu Cửu Thành đột nhiên vứt đến này thật kì quặc.
Có điều Thiên Nhã ngẫm lại, mình và Tiêu Cửu Thành chưa từng gặp qua, lần duy nhất gặp nhau chính là thông qua Lý Quân Hạo, Tiêu Cửu Thành cũng nói bản thân là đồng tính, như vậy nàng cùng Tiêu Cửu Thành không oán không thù, theo đạo lí mà nói, hẳn sẽ không lòng vòng như vậy tính kế hãm hại mình.
Mà coi như Tiêu Cửu Thành nói bản thân đồng tính chỉ để lừa mình, thật ra cô ta cùng Lý Quân Hạo có gian tình, nhưng nàng và Lý Quân Hạo đã li hôn, cô ta đã sớm là người thắng, bây giờ mình đã nghèo túng như vậy, cô ta cũng không cần phải tiếp tục nhổ cỏ tận gốc, dù sao bị ép đến nóng nảy, cũng chẳng tốt cho ai cả, lại mất công trăm phương ngàn kế tiếp cận mình như vậy, dường như cũng không cần thiết.
Tuy rằng cảm thấy chưa chắc Tiêu Cửu Thành và Lý Quân Hạo đã là cùng một đám, nhưng vẫn cảm thấy Tiêu Cửu Thành đột nhiên xuất hiện, lại trợ giúp mình thuyết phục Tập đoàn Chính Hiên cung cấp viện trợ, là một chuyện vô cùng đột ngột và không bình thường.
"Cho dù tôi đã có giúp cô thật, đại khái cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, không thể nói là ân tình lớn lao gì đó, cô cũng không cần để trong lòng.
Còn việc cô đồng ý nhúng tay vào chuyện của Tập đoàn Thái Cực, tôi lại hi vọng là cô thấy có thể có lợi nên mới xuất hiện, ba phương án cô nói kia, để tôi nghiêm túc suy xét một chút, ngày mai tôi sẽ cho cô câu trả lời.
Khuya rồi, tôi đi ngủ, cô cũng đi ngủ sớm một chút đi." Người bình thường, đối với chuyện báo ân như vậy, thường sẽ thuận nước đẩy thuyền, có điều Thiên Nhã cũng không muốn dựa vào chuyện mà mình hoàn toàn không nhớ ra được, dường như cái ân tình gì đó chỉ tự tới trên người mình.
"Được, vậy Thiên Nhã suy nghĩ kĩ một chút." Lời nói của Thiên Nhã thái độ rất rõ ràng, nàng không muốn có quan hệ cá nhân với mình, từ chối mình tới gần, Tiêu Cửu Thành nghĩ Thiên Nhã lúc nào cũng đều khó tiếp cận như vậy.
Tiêu Cửu Thành biết chính mình cũng không thể gấp gáp, tính khí cùng cá tính sớm đã định rồi, sẽ không dễ dàng thay đổi được, đối với Thiên Nhã như vậy, cần phải có nhẫn nại để nước chảy đá mòn.
Tiêu Cửu Thành đứng dậy rời khỏi phòng sách của Thiên Nhã, Thiên Nhã lại chưa đứng dậy về phòng ngủ của mình.
Khi Tiêu Cửu Thành ra đến cửa phòng sách, quay đầu lại nhìn thoáng qua Thiên Nhã, lúc ấy Thiên Nhã đang chau mày, hiển nhiên đang sầu lo đối với tình cảnh hiện tại của mình.
Tuy Tiêu Cửu Thành rất muốn giúp Thiên Nhã phân ưu giải nạn, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm trở về phòng cho khách trước.
Thực ra thứ Tiêu Cửu Thành mang đến cho nàng, tổng thể mà nói, là một tin tức tốt.
Nàng chưa từng biết, ba ba nàng còn để lại cho nàng cùng em trai một miếng đất, ngày trước khi nàng cùng Lý Quân Hạo kết hôn, ba ba nàng lúc đầu là phản đối, ba nàng nói nàng không khống chế được người đàn ông kia, có lẽ ba ba đã sớm đoán trước được kết cục như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thiên Nhã lại vô cùng khó chịu.
Thiên Nhã cũng biết, Độc Cô Thành căn bản không phải thương nhân, mà chính mình lại chưa từng quản chuyện trong nhà, chưa bao giờ thử.
Nhưng từ khi biết Tập đoàn Thái Cực bởi vì Độc Cô Thành kinh doanh không tốt, cùng với Lý Quân Hạo cố ý đào rỗng, nàng liền biết, chính mình không thể trốn tránh trách nhiệm của bản thân được, Độc Cô Thành không làm được, chính nàng phải làm.
Nhưng vấn đề là nàng căn bản cũng không biết mình có làm được hay không, đối với Tập đoàn Thái Cực đang vô cùng bấp bênh, nàng phát hiện mình không thể nào bắt đầu được, lần đầu tiên nàng cho rằng chính mình cũng không được.
Nếu nàng cùng Độc Cô Thành đều không làm được, lại như Tiêu Cửu Thành nói, xin thanh lí phá sản Tập đoàn Thái Cực, giữ lại miếng đất kia, nàng và Độc Cô Thành chỉ cần không quá hoang phí, vẫn có thể duy trì được điều kiện sinh hoạt đầy đủ.
Người bình thường, đều sẽ lựa chọn đơn giản như vậy, cũng không phải lựa chọn nguy hiểm.
Nhưng Thiên Nhã lại cảm thấy lựa chọn như vậy rất hèn nhát, giống như đám con nhà giàu đã tiêu xài hết sạch gia nghiệp trong tay, chỉ dựa vào chút của cải còn sót lại, không hề có trách nhiệm.
Đối với lựa chọn hợp tác cùng Tiêu Cửu Thành, để Tập đoàn Chính Hiên đầu tư, hoặc là lựa chọn đến ngân hàng đặt cọc cho vay, Tiêu Cửu Thành đã thay nàng phân tích rất rõ ràng lợi và hại, vì không muốn cho Lý Quân Hạo chiếm được thêm chút lợi ích nào từ Tập đoàn Thái Cực, nàng lại càng nghiêng về hợp tác cùng Tiêu Cửu Thành hơn.
Sau khi trong lòng Thiên Nhã đã có chủ ý của mình, liền đi tới phòng Độc Cô Thành, dù sao miếng đất kia là mẹ để lại cho nàng cùng Độc Cô Thành, cho nên Độc Cô Thành cũng có quyền quyết định.
Tới phòng Độc Cô Thành, thấy Độc Cô Thành vẫn còn ôm một bình rượu lớn, giống một bãi bùn nhão nằm trên mặt đất, Thiên Nhã tức giận lấy một chậu nước lạnh từ buồng vệ sinh, đổ xuống trên đầu Độc Cô Thành.
Độc Cô Thành bị xối một chậu nước, giật cả mình tỉnh lại.
"Chị, chị làm gì vậy!?" Độc Cô Thành có chút bất mãn kêu.
"Em còn muốn trốn tránh tới khi nào, trốn tránh có tác dụng sao?" Thiên Nhã chất vấn nói.
"Em cũng không muốn như vậy, nhưng em không có cách nào, em vô dụng..." Độc Cô Thành nghĩ đến sự vô dụng của chính mình, liền cảm thấy rất ảo não, đối sự vô năng của bản thân mà thống khổ.
"Chị và Lý Quân Hạo đã kí thỏa thuận li hôn, sau này chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân." Thiên Nhã rất bình tĩnh nói với Độc Cô Thành.
"Tên lòng lang dạ sói, em thay chị giết hắn!" Độc Cô Thành vừa nghe liền nổi giận, cậu ta rút đao võ sĩ ở trong phòng mình ra, muốn tìm Lý Quân Hạo liều mạng, đây cũng là việc duy nhất cậu cảm thấy có thể giúp chị mình làm.
"Bây giờ không cần làm chuyện ngu xuẩn cho chị, chị đã không còn người thân nào khác, nếu em lại xảy ra chuyện gì, chị phải làm sao bây giờ?" Đôi mắt Thiên Nhã ửng hồng quát Độc Cô Thành.
Độc Cô Thành nghe vậy, dừng bước chân hùng hổ đi ra ngoài, cậu ta gắt gao cầm chuôi đao, đi cũng không được, không đi lại nuốt không trôi cơn giận này.
"Chị có chuyện muốn bàn với em..." Thiên Nhã liền đem tình cảnh của nàng và Độc Cô Thành cùng những lựa chọn đang có thông báo lại hết cho Độc Cô Thành.
"Miếng đất này, là thuộc sở hữu của chúng ta, em có tính toán gì không?" Thiên Nhã hỏi.
"Chị, ba ba để lại cho chúng ta, đều đã bị em phá hết, miếng đất này vốn nên thuộc về chị, chị muốn quyết định thế nào cũng được." Độc Cô Thành nói, ba ba còn giữ lại cho chị một miếng đất, cũng may, vẫn chưa tới tuyệt cảnh, còn một cơ hội nữa.
"Chị nghiêng về hướng hợp tác cùng Tiêu Cửu Thành, bởi vì chị không muốn uất ức như vậy mà sống." Thiên Nhã đem quyết định của mình nói cho Độc Cô Thành biết.
"Được, vậy hợp tác cùng Tiêu Cửu Thành đi." Độc Cô Thành vô điều kiện ủng hộ quyết định của chị mình.
"Đây cũng là một lần đánh cược vô cùng nguy hiểm, ngộ nhỡ Tiêu Cửu Thành cũng không đáng tin, ngộ nhỡ thua, chúng ta sẽ trắng tay." Thiên Nhã nói với Độc Cô Thành.
"Dù sao cũng không thể tệ hơn được nữa, vậy đánh cược đi." Độc Cô Thành không thèm để ý nói.
"Được, vậy đánh cuợc một phen." Thiên Nhã dốc toàn lực liều lĩnh..
Danh sách chương