Lời này vừa thốt ra, tâm tình hai người đều trở nên phức tạp, chỉ im lặng ngồi cạnh nhau, rất lâu sau cũng không nói thêm điều gì.
“Ngày ấy ở Vịnh Tư điện, thần thiếp…” Một lúc lâu sau, Cố Vân Tiện lại lên tiếng, dường như muốn giải thích điều gì.
Thế nhưng hiện giờ Hoàng đế lại rất sợ nàng sẽ nhắc lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, vừa nghe nàng nói vậy đã đưa tay che miệng nàng.
“Đừng nói nữa.” Hắn nói: “Ta biết nàng không phải có ý đó. Là do lỗi của ta. Vào lúc đó, ta lẽ ra phải đứng về phía nàng mới phải.”
“Không, không phải lỗi của Người.” Nàng nói nhỏ: “Là lỗi của thần thiếp, lúc đó thần thiếp quá đau lòng. Thần thiếp bị Nguyệt nương đả kích như vậy quả thực tim như bị dao cứa. Thần thiếp cũng không biết lúc đó mình đã nghĩ gì, chỉ cảm thấy sao thần thiếp phải chịu khổ sở một mình. Thần thiếp muốn làm bệ hạ khổ sở cùng thiếp.”
Nàng thoải mái nói ra những lời này lại khiến hắn phải bật cười: “Nàng muốn ta cùng nàng chịu khổ, đây là niềm hạnh phúc của ta.” Cầm tay nàng, ánh mắt hắn dịu dàng tựa như dòng suối, hắn nói: “Hứa với ta một điều được không? Từ nay về sau, bất kể có chuyện gì nàng cũng đừng giấu ta. Chúng ta cùng nhau vui vẻ, cùng nhau đau khổ, có được không?
Dù rằng hắn đang hỏi nàng, nhưng lời hắn nói lại cực kỳ chắc chắn khiến nàng chẳng có cách nào từ chối.
Nàng mỉm cười, suy nghĩ thật nhanh rồi nói: “Vậy còn bệ hạ? Nếu có chuyện gì, Người liệu có gạt thiếp không?”
Đúng là không chịu thua thiệt chút nào.
Hắn nhướng mày, cười nói: “Có những chuyện chính sự trẫm không thể nói cho bất cứ ai. Ngoại trừ những chuyện này, ta sẽ không giấu diếm nàng điều gì. Như vậy được chứ?”
Nàng cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, đáp: “Được, thần thiếp hứa với Người.”
Hắn nghe vậy thì rất vui vẻ, lại ôm nàng vào lòng.
* * * * *
Hiện giờ thân thể Cố Vân Tiện rất dễ mỏi mệt, đêm nay lại trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng vừa nằm lên giường đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hoàng đế ngược lại lại trằn trọc khó ngủ.
Trong bóng đêm, hắn yên lặng chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt nàng, trong lòng vẫn không ngừng dậy sóng.
Hắn nhớ lại chỉ nửa canh giờ trước, nàng nằm nghiêng bên cạnh hắn, tóc dài nhẹ nhàng phủ trên vai, đôi mắt nàng đen láy, tĩnh lặng thanh nhã.
Nàng nhìn hắn, mỉm cười rồi hỏi: “Bệ hạ thật sự muốn ngủ lại ở đây sao?”
Hắn tưởng rằng nàng lại muốn đuổi mình đi nên vội nói: “Nàng đã đồng ý rồi mà.”
“Phải, thần thiếp biết là mình đã đồng ý rồi.” Nàng gật đầu, lại nói: “Có điều thần thiếp phải nói trước cho bệ hạ biết, gần đây tính khí thần thiếp không được tốt lắm, nửa đêm Người đừng xoay qua xoay lại động vào thần thiếp. Nếu không thần thiếp nhất định sẽ nổi giận với Người đó.”
Đương nhiên hắn biết tính khí nàng dạo này không được tốt. Sau khi biết nàng mang thai, hắn đã tự động quy tất cả những phản ứng hỉ nộ vô thường của nàng lúc trước ra thành triệu chứng khi mang thai, sau đó tâm trạng của bản thân cũng khá hơn.
Nguyệt nương lúc trước cũng hay nổi nóng như vậy, có một ví dụ đi trước, hắn nhìn thấy phản ứng của Vân nương thì cũng không còn quá kinh ngạc.
Thấy hắn không có ý kiến gì, nàng hài lòng nhắm mắt lại, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Hắn nhìn lông mi nàng đen nhánh cong vút, đột nhiên lại cảm thấy giật mình hoảng hốt.
Đã có một khoảng thời gian rất dài, nàng không còn nhu thuận rúc vào người hắn mà ngủ. Hắn còn nhớ, khi hắn còn đang giận nàng, hắn đã nhiều lần bừng tỉnh trong đêm, nhìn khoảng không trống rỗng bên cạnh, trong lòng cảm thấy thật mất mát.
Hiện giờ lại lần nữa có nàng ở bên, hắn cảm thấy mình như đang trong giấc mộng.
Người con gái đang nằm bên cạnh hắn bây giờ, là người hắn gặp gỡ thoáng qua nơi Thượng Lâm uyển, là người em gái đã dịu dàng an ủi hắn ở Thính Vũ các, là người hắn đã đem sính lễ, rước vào Đông cung kết tóc thành vợ chồng trước sự chứng kiến của người trong thiên hạ.
Nàng dâng cho hắn một trái tim chân thành, lại bị hắn hết lần này đến lần khác gạt đi.
Từ lúc nào hắn đã lại bắt đầu chú ý đến nàng? Hắn cũng không còn nhớ rõ.
Hình như là vào mùa đông năm đó, người phụ nữ bị hắn bỏ rơi đột nhiên lại thay đổi tính nết, trở thành một câu đố hắn chẳng thể giải ra, hấp dẫn hắn từ từ khám phá.
Hắn kiêu ngạo bồng bột lao vào chốn sương mù, tự cho rằng mình có thể tìm được đáp án. Vậy mà cuối cùng hắn lại chẳng thể kìm lòng mà hãm sâu.
Khi mới bắt đầu, hắn còn cho rằng đây chỉ là hứng thú phong lưu nhất thời của bản thân, cũng tựa như ngày xuân đến thì giục ngựa đi hái cành đào. Chỉ tới khi đến gần, hắn mới nhận ra rằng đoá hoa đào mà hắn muốn hái lại chẳng phải phường thô tục ngoài kia.
Nàng sinh trưởng trên cành cao xanh biếc, chỉ có thể leo lên mới có thể chạm tới.
Hắn từng nói với nàng: “Sắc thụ hồn cùng, tâm du một bên.” Khi nói những lời này, hắn cũng chẳng phải thật lòng, chỉ là trong lúc mê tình mà thốt ra câu nói đó.
Hiện giờ hắn lại không nghĩ như vậy nữa.
Hắn không chỉ đơn thuần mê đắm sắc đẹp của nàng. Trên đời này con gái đẹp nhiều như vậy, nếu muốn hắn lập tức có thể tìm được người còn xinh đẹp hơn nàng gấp nhiều lần. Mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành trong truyền thuyết, đều vì hầu hạ cho bậc đế vương mà tồn tại.
Nhưng những người con gái đó đều không phải nàng.
Bọn họ không có sự thanh tĩnh an nhàn của nàng, không có tấm lòng dịu dàng của nàng. Quan trọng nhất, họ đều không có một mối tương tư lưu luyến, một mảnh chân tình như nàng dành cho hắn.
Thời còn niên thiếu cuồng ngạo, hắn không hiểu được những thứ đó đáng quý thế nào, hiện giờ hiểu ra mới cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Suýt chút nữa. Chỉ suýt chút nữa thôi, hắn đã thật sự đánh mất nàng.
Cho dù là để bảo vệ phần tình cảm quý giá này, hắn cũng không thể lại phụ bạc nàng.
Nghĩ đến đây, hắn chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nàng.
Nàng không nhận thấy.
Hắn nhớ nàng từng nói với hắn rằng những điều nàng yêu cầu, mỗi điều đều rất khó thực hiện. Trước kia hắn ngại phiền phức, sợ rằng những chuyện đó sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của mình. Giờ hắn đã thay đổi ý định. Hắn nguyện vì nàng mà làm tất cả.
Mọi sự đổi thay thật khó lường, người con gái mà hắn thờ ơ lạnh nhạt trước kia giờ lại khiến hắn thần hồn điên đảo, không cách nào gạt nàng ra khỏi tâm tưởng. Hắn nguyện vì nàng mà quay lưng lại cả biển hoa, nguyện vì nàng mà vượt muôn vàn trắc trở.
Chỉ cần nàng thấy vui, hắn sẽ để nàng tuỳ ý thoả thích.
* * * * *
Ngày hôm sau khi Cố Vân Tiện rời giường thì đã biết ngày hôm nay của mình sẽ rất bận rộn.
Mấy ngày trước vì tránh mặt Hoàng đế mà nàng vẫn luôn cáo bệnh nằm giường, không gặp gỡ ai trong cung. Hiện giờ mâu thuẫn giữa nàng và Hoàng đế đã được giải quyết, nàng cũng không còn lý do gì để trốn tránh.
Lúc A Từ chải đầu cho nàng, thấy sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như trước thì khuyên nhủ: “Nếu nương nương vẫn không muốn gặp người ngoài thì cứ để nô tỳ ra bảo họ ra về. Dù sao bệ hạ cũng muốn nương nương nghỉ ngơi cho tốt.”
Cố Vân Tiện lắc đầu đáp: “Không cần. Sớm muộn gì cũng phải gặp, nếu giờ ta trốn tránh lại thành ra kiêng dè.” Nhìn khuôn mặt mình trong gương, Cố Vân Tiện lại nói: “Ngươi dặm cho ta thêm chút phấn để thần sắc trông khá hơn một chút.”
“Vâng”
* * * * *
Đúng như Cố Vân Tiện đã dự đoán, số người đến Lưu Du điện hôm nay thật không ít, những cung tần đi theo hầu giá đều đã đến.
Nàng được A Từ đỡ ngồi xuống ghế, liền cười nói: “Đã nhiều ngày không gặp các vị tỷ muội, mọi người vẫn khoẻ chứ?”
Trang Quý cơ dẫn đầu cười nói: “Thần thiếp vẫn khoẻ. Mấy ngày trước nghe nói tỷ tỷ có thai, thần thiếp trong lòng rất vui mừng, đã muốn đến thăm tỷ tỷ từ lâu. Nhưng bệ hạ lại ra lệnh, nói sức khoẻ tỷ tỷ không tốt, chúng thần thiếp không được quấy rầy. Thần thiếp không có cách nào khác, đành chờ đợi.” Nàng ta quan tâm hỏi han: “Tỷ tỷ hiện giờ đã khoẻ chưa?”
“Không sao rồi.” Cố Vân Tiện nói: “Bổn cung cũng chỉ bị hoảng sợ một chút thôi, cũng không có gì nghiêm trọng.”
“Vậy là tốt rồi.” Trang Quý cơ vui mừng thể hiện rõ trên nét mặt.
Dục Chiêu nghi cười cười liếc nhìn Cố Vân Tiện rồi nói: “Tin vui của muội muội tới thật làm người ta kinh ngạc. Lúc đầu bổn cung nghe tin, còn nghĩ là lời đồn nhảm!”
Minh Tu nghi lạnh lùng nói: “Cũng phải thôi, đặc biệt là sau chuyện xảy ra ở Vịnh Tư điện.” Ánh mắt nàng ta khinh khỉnh nói thêm: “Bổn cung chẳng đã nói còn gì, trong cung này làm gì có ai không muốn mang thai. Lời Sung nghi nói ngày đó thật khiến người ta kinh sợ. Có điều nếu ngươi đã muốn mang thai, sao lại nói mấy lời đó làm gì? Định trêu đùa ai chứ?”
Minh Tu nghi nói điều này rõ ràng là ám chỉ Cố Vân Tiện dùng thủ đoạn mê hoặc Hoàng đế, dùng chiêu lùi một bước tiến ba bước, cố ý nói những lời kia chọc bệ hạ tức giận, sau đó lại để lộ mình đang mang thai, khiến cho bệ hạ vì chuyện lúc trước mà trong lòng áy náy.
Cố Vân Tiện bị nàng ta châm chọc cũng chỉ điềm đạm cười nói: “Lúc trước thần thiếp cùng bệ hạ có chuyện hiểu lầm, ngày đó là đang giận dỗi với bệ hạ.”
Minh Tu nghi không ngờ được nàng không hề phủ nhận, ngược lại còn thừa nhận. Có điều nàng ta đã chỉ trích sai ở một điểm, Cố Vân Tiện chỉ thừa nhận mình cố ý nói những lời kia nhưng mục đích lại không phải để tranh sủng như lời Minh Tu nghi nói mà là vì giận dỗi với bệ hạ.
Giận dỗi? Nghe cách nàng nói hoàn toàn không phải thái độ của một phi tần đối với bậc quân vương, mà giống như một đôi nam nữ yêu nhau đang giận nhau vậy.
Minh Tu nghi nghiến răng, cố gắng lắm mới kìm được cơn uất ức dâng lên trong lòng.
“Nói đến chuyện này, thần thiếp lại có chút khó hiểu.” Trang Quý cơ nhíu mày nói: “Cao Lâm – Cao Thái y kia chẩn bệnh thế nào vậy? Rõ ràng Trương ngự y nói thể chất hư hàn của nương nương đã được cải thiện từ lâu, vậy vì sao vị Cao Thái ý kia còn nói người có thể chất hư hàn?”
Dục Chiêu nghi cười như có như không liếc nhìn Minh Tu nghi, nói: “Có lẽ vị Cao Thái y đó y thuật hơn người, ngay cả bệnh cũ của Cố muội muội cũng chẩn đoán được.”
Cẩn Tài tử cười nói: “Nếu đã như vậy, thần thiếp thấy y thuật của vị Cao Thái y này xem ra còn cao minh hơn vài vị Ngự y, chức vị khiêm nhường này xem ra là thiệt thòi cho ông ấy rồi.”
“Bạc muội muội nói thật có lý. Thần thiếp nghĩ hay Tu nghi nương nương hãy vì Cao Thái y mà nói với Hoàng thượng vài lời, giúp đề bạt ông ấy lên mới phải.” Trang quý cơ nói tiếp: “Dù không thể tiến thẳng lên Thượng Dược cục làm Ngự y thì cũng có thể làm đến chức Thái y lệnh nha!”
Cẩn Tài tử hơi mỉm cười đáp lại: “Quý cơ nương nương nói thế là làm Tu nghi nương nương khó xử rồi. Chuyện thăng chức của mấy vị thái y Tu nghi nương nương làm sao nhúng tay vào được?”
Trang Quý cơ nhướng mày nói: “Bạc muội muội nói thế là sai rồi. Bệ hạ luôn coi trọng chuyện con cháu hoàng thất. Tu nghi nương nương hiện giờ lại đang mang thai, có yêu cầu gì bệ hạ cũng đều đáp ứng thôi.”
Cẩn Tài tử lại lắc đầu: “Quý cơ nương nương có lẽ chưa biết. Thần thiếp nghe nói, mấy ngày trước bệ hạ mới đi gặp Tu nghi nương nương, tâm tình dường như không được tốt lắm đâu…”
“Bạc Hi Vy!” Minh Tu nghi vẫn để các nàng tự do lời qua tiếng lại, cuối cùng cũng không thể nín nhịn được nữa mà quát lên: “Ngươi là cái thá gì mà dám đem ta ra để đàm luận!”
Cẩn Tài tử sắc mặt không đổi, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh nói: “Thần thiếp chỉ nói việc nào ra việc đó, nếu có chỗ nào không đúng, xin Tu nghi nương nương chỉ rõ.”
“Ngươi…” Minh Tu nghi nghiến răng nghiến lợi, “To gan!”
Mọi người trong điện thấy Minh Tu nghi cùng Cẩn Tài tử đối chọi gay gắt cũng đều hiểu hai nàng đang nói chuyện gì.
Cẩn Tài tử đang nói tới chuyện xảy ra năm ngày trước. Đêm đó Minh Tu nghi đột nhiên bị động thai khí, vô cùng lo lắng phái người đi mời bệ hạ, bệ hạ lại đóng cửa không tiếp. Không cần nghĩ cũng biết, lúc ấy bệ hạ còn đang bận chăm sóc Cố Vân Tiện, đâu rảnh mà quan tâm nàng ta? Bệ hạ còn không thèm nhìn mặt thị nữ mà nàng ta phái đến, chỉ lệnh cho hai ngự y qua xem.
Hôm sau Cố Vân Tiện tỉnh lại, chỉ nói với Hoàng đế mấy câu rồi đuổi người ra ngoài, lúc này hắn mới hạ mình đến Vịnh Tư điện một chuyến. Sau đó một khoảng thời gian chừng hai tách trà, bệ hạ cho đuổi hết cung nhân hầu hạ ra ngoài, một mình cùng nàng ta đóng cửa nói chuyện. Người bên ngoài không nghe thấy hai người ở bên trong nói gì, chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng Minh Tu nghi khóc lóc biện giải.
Có tin tức như vậy, cho dù mọi người rốt cục cũng không biết Hoàng đế đã nói gì cùng Minh Tu nghỉ thì cũng ít nhiều đoán được đại khái.
Xem chừng dự đoán của mọi người cũng giống nhau, đều cho rằng chuyện lúc trước là do Minh Tu nghi sắp đặt, giờ đã bị bại lộ.
Cố Vân Tiện nghe những lời châm chọc hướng về phía Minh Tu nghi cũng chỉ mỉm cười không nói gì.
Tiết Trường Tùng đã từng nói với nàng, chứng hư hàn không phải chứng bệnh dễ dàng chẩn đoán được. Y thuật của Cao Lâm không thể sánh được với Tiết Trường Tùng. Ngày đó sở dĩ hắn dám nói nàng có thể chất hư hàn đơn giản là vì trước đó đã được Minh Tu nghi sai bảo. Nhưng bọn họ lại không ngờ được rằng trải qua một thời gian dài trị liệu, bệnh của nàng đã thuyên giảm hơn phân nửa.
Một nước đi sai, thua cả bàn cờ. Hiện giờ, Minh Tu nghi liền trở thành đích ngắm cho mọi người công kích.
HẾT CHƯƠNG 105
“Ngày ấy ở Vịnh Tư điện, thần thiếp…” Một lúc lâu sau, Cố Vân Tiện lại lên tiếng, dường như muốn giải thích điều gì.
Thế nhưng hiện giờ Hoàng đế lại rất sợ nàng sẽ nhắc lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, vừa nghe nàng nói vậy đã đưa tay che miệng nàng.
“Đừng nói nữa.” Hắn nói: “Ta biết nàng không phải có ý đó. Là do lỗi của ta. Vào lúc đó, ta lẽ ra phải đứng về phía nàng mới phải.”
“Không, không phải lỗi của Người.” Nàng nói nhỏ: “Là lỗi của thần thiếp, lúc đó thần thiếp quá đau lòng. Thần thiếp bị Nguyệt nương đả kích như vậy quả thực tim như bị dao cứa. Thần thiếp cũng không biết lúc đó mình đã nghĩ gì, chỉ cảm thấy sao thần thiếp phải chịu khổ sở một mình. Thần thiếp muốn làm bệ hạ khổ sở cùng thiếp.”
Nàng thoải mái nói ra những lời này lại khiến hắn phải bật cười: “Nàng muốn ta cùng nàng chịu khổ, đây là niềm hạnh phúc của ta.” Cầm tay nàng, ánh mắt hắn dịu dàng tựa như dòng suối, hắn nói: “Hứa với ta một điều được không? Từ nay về sau, bất kể có chuyện gì nàng cũng đừng giấu ta. Chúng ta cùng nhau vui vẻ, cùng nhau đau khổ, có được không?
Dù rằng hắn đang hỏi nàng, nhưng lời hắn nói lại cực kỳ chắc chắn khiến nàng chẳng có cách nào từ chối.
Nàng mỉm cười, suy nghĩ thật nhanh rồi nói: “Vậy còn bệ hạ? Nếu có chuyện gì, Người liệu có gạt thiếp không?”
Đúng là không chịu thua thiệt chút nào.
Hắn nhướng mày, cười nói: “Có những chuyện chính sự trẫm không thể nói cho bất cứ ai. Ngoại trừ những chuyện này, ta sẽ không giấu diếm nàng điều gì. Như vậy được chứ?”
Nàng cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, đáp: “Được, thần thiếp hứa với Người.”
Hắn nghe vậy thì rất vui vẻ, lại ôm nàng vào lòng.
* * * * *
Hiện giờ thân thể Cố Vân Tiện rất dễ mỏi mệt, đêm nay lại trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng vừa nằm lên giường đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hoàng đế ngược lại lại trằn trọc khó ngủ.
Trong bóng đêm, hắn yên lặng chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt nàng, trong lòng vẫn không ngừng dậy sóng.
Hắn nhớ lại chỉ nửa canh giờ trước, nàng nằm nghiêng bên cạnh hắn, tóc dài nhẹ nhàng phủ trên vai, đôi mắt nàng đen láy, tĩnh lặng thanh nhã.
Nàng nhìn hắn, mỉm cười rồi hỏi: “Bệ hạ thật sự muốn ngủ lại ở đây sao?”
Hắn tưởng rằng nàng lại muốn đuổi mình đi nên vội nói: “Nàng đã đồng ý rồi mà.”
“Phải, thần thiếp biết là mình đã đồng ý rồi.” Nàng gật đầu, lại nói: “Có điều thần thiếp phải nói trước cho bệ hạ biết, gần đây tính khí thần thiếp không được tốt lắm, nửa đêm Người đừng xoay qua xoay lại động vào thần thiếp. Nếu không thần thiếp nhất định sẽ nổi giận với Người đó.”
Đương nhiên hắn biết tính khí nàng dạo này không được tốt. Sau khi biết nàng mang thai, hắn đã tự động quy tất cả những phản ứng hỉ nộ vô thường của nàng lúc trước ra thành triệu chứng khi mang thai, sau đó tâm trạng của bản thân cũng khá hơn.
Nguyệt nương lúc trước cũng hay nổi nóng như vậy, có một ví dụ đi trước, hắn nhìn thấy phản ứng của Vân nương thì cũng không còn quá kinh ngạc.
Thấy hắn không có ý kiến gì, nàng hài lòng nhắm mắt lại, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Hắn nhìn lông mi nàng đen nhánh cong vút, đột nhiên lại cảm thấy giật mình hoảng hốt.
Đã có một khoảng thời gian rất dài, nàng không còn nhu thuận rúc vào người hắn mà ngủ. Hắn còn nhớ, khi hắn còn đang giận nàng, hắn đã nhiều lần bừng tỉnh trong đêm, nhìn khoảng không trống rỗng bên cạnh, trong lòng cảm thấy thật mất mát.
Hiện giờ lại lần nữa có nàng ở bên, hắn cảm thấy mình như đang trong giấc mộng.
Người con gái đang nằm bên cạnh hắn bây giờ, là người hắn gặp gỡ thoáng qua nơi Thượng Lâm uyển, là người em gái đã dịu dàng an ủi hắn ở Thính Vũ các, là người hắn đã đem sính lễ, rước vào Đông cung kết tóc thành vợ chồng trước sự chứng kiến của người trong thiên hạ.
Nàng dâng cho hắn một trái tim chân thành, lại bị hắn hết lần này đến lần khác gạt đi.
Từ lúc nào hắn đã lại bắt đầu chú ý đến nàng? Hắn cũng không còn nhớ rõ.
Hình như là vào mùa đông năm đó, người phụ nữ bị hắn bỏ rơi đột nhiên lại thay đổi tính nết, trở thành một câu đố hắn chẳng thể giải ra, hấp dẫn hắn từ từ khám phá.
Hắn kiêu ngạo bồng bột lao vào chốn sương mù, tự cho rằng mình có thể tìm được đáp án. Vậy mà cuối cùng hắn lại chẳng thể kìm lòng mà hãm sâu.
Khi mới bắt đầu, hắn còn cho rằng đây chỉ là hứng thú phong lưu nhất thời của bản thân, cũng tựa như ngày xuân đến thì giục ngựa đi hái cành đào. Chỉ tới khi đến gần, hắn mới nhận ra rằng đoá hoa đào mà hắn muốn hái lại chẳng phải phường thô tục ngoài kia.
Nàng sinh trưởng trên cành cao xanh biếc, chỉ có thể leo lên mới có thể chạm tới.
Hắn từng nói với nàng: “Sắc thụ hồn cùng, tâm du một bên.” Khi nói những lời này, hắn cũng chẳng phải thật lòng, chỉ là trong lúc mê tình mà thốt ra câu nói đó.
Hiện giờ hắn lại không nghĩ như vậy nữa.
Hắn không chỉ đơn thuần mê đắm sắc đẹp của nàng. Trên đời này con gái đẹp nhiều như vậy, nếu muốn hắn lập tức có thể tìm được người còn xinh đẹp hơn nàng gấp nhiều lần. Mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành trong truyền thuyết, đều vì hầu hạ cho bậc đế vương mà tồn tại.
Nhưng những người con gái đó đều không phải nàng.
Bọn họ không có sự thanh tĩnh an nhàn của nàng, không có tấm lòng dịu dàng của nàng. Quan trọng nhất, họ đều không có một mối tương tư lưu luyến, một mảnh chân tình như nàng dành cho hắn.
Thời còn niên thiếu cuồng ngạo, hắn không hiểu được những thứ đó đáng quý thế nào, hiện giờ hiểu ra mới cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Suýt chút nữa. Chỉ suýt chút nữa thôi, hắn đã thật sự đánh mất nàng.
Cho dù là để bảo vệ phần tình cảm quý giá này, hắn cũng không thể lại phụ bạc nàng.
Nghĩ đến đây, hắn chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nàng.
Nàng không nhận thấy.
Hắn nhớ nàng từng nói với hắn rằng những điều nàng yêu cầu, mỗi điều đều rất khó thực hiện. Trước kia hắn ngại phiền phức, sợ rằng những chuyện đó sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của mình. Giờ hắn đã thay đổi ý định. Hắn nguyện vì nàng mà làm tất cả.
Mọi sự đổi thay thật khó lường, người con gái mà hắn thờ ơ lạnh nhạt trước kia giờ lại khiến hắn thần hồn điên đảo, không cách nào gạt nàng ra khỏi tâm tưởng. Hắn nguyện vì nàng mà quay lưng lại cả biển hoa, nguyện vì nàng mà vượt muôn vàn trắc trở.
Chỉ cần nàng thấy vui, hắn sẽ để nàng tuỳ ý thoả thích.
* * * * *
Ngày hôm sau khi Cố Vân Tiện rời giường thì đã biết ngày hôm nay của mình sẽ rất bận rộn.
Mấy ngày trước vì tránh mặt Hoàng đế mà nàng vẫn luôn cáo bệnh nằm giường, không gặp gỡ ai trong cung. Hiện giờ mâu thuẫn giữa nàng và Hoàng đế đã được giải quyết, nàng cũng không còn lý do gì để trốn tránh.
Lúc A Từ chải đầu cho nàng, thấy sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như trước thì khuyên nhủ: “Nếu nương nương vẫn không muốn gặp người ngoài thì cứ để nô tỳ ra bảo họ ra về. Dù sao bệ hạ cũng muốn nương nương nghỉ ngơi cho tốt.”
Cố Vân Tiện lắc đầu đáp: “Không cần. Sớm muộn gì cũng phải gặp, nếu giờ ta trốn tránh lại thành ra kiêng dè.” Nhìn khuôn mặt mình trong gương, Cố Vân Tiện lại nói: “Ngươi dặm cho ta thêm chút phấn để thần sắc trông khá hơn một chút.”
“Vâng”
* * * * *
Đúng như Cố Vân Tiện đã dự đoán, số người đến Lưu Du điện hôm nay thật không ít, những cung tần đi theo hầu giá đều đã đến.
Nàng được A Từ đỡ ngồi xuống ghế, liền cười nói: “Đã nhiều ngày không gặp các vị tỷ muội, mọi người vẫn khoẻ chứ?”
Trang Quý cơ dẫn đầu cười nói: “Thần thiếp vẫn khoẻ. Mấy ngày trước nghe nói tỷ tỷ có thai, thần thiếp trong lòng rất vui mừng, đã muốn đến thăm tỷ tỷ từ lâu. Nhưng bệ hạ lại ra lệnh, nói sức khoẻ tỷ tỷ không tốt, chúng thần thiếp không được quấy rầy. Thần thiếp không có cách nào khác, đành chờ đợi.” Nàng ta quan tâm hỏi han: “Tỷ tỷ hiện giờ đã khoẻ chưa?”
“Không sao rồi.” Cố Vân Tiện nói: “Bổn cung cũng chỉ bị hoảng sợ một chút thôi, cũng không có gì nghiêm trọng.”
“Vậy là tốt rồi.” Trang Quý cơ vui mừng thể hiện rõ trên nét mặt.
Dục Chiêu nghi cười cười liếc nhìn Cố Vân Tiện rồi nói: “Tin vui của muội muội tới thật làm người ta kinh ngạc. Lúc đầu bổn cung nghe tin, còn nghĩ là lời đồn nhảm!”
Minh Tu nghi lạnh lùng nói: “Cũng phải thôi, đặc biệt là sau chuyện xảy ra ở Vịnh Tư điện.” Ánh mắt nàng ta khinh khỉnh nói thêm: “Bổn cung chẳng đã nói còn gì, trong cung này làm gì có ai không muốn mang thai. Lời Sung nghi nói ngày đó thật khiến người ta kinh sợ. Có điều nếu ngươi đã muốn mang thai, sao lại nói mấy lời đó làm gì? Định trêu đùa ai chứ?”
Minh Tu nghi nói điều này rõ ràng là ám chỉ Cố Vân Tiện dùng thủ đoạn mê hoặc Hoàng đế, dùng chiêu lùi một bước tiến ba bước, cố ý nói những lời kia chọc bệ hạ tức giận, sau đó lại để lộ mình đang mang thai, khiến cho bệ hạ vì chuyện lúc trước mà trong lòng áy náy.
Cố Vân Tiện bị nàng ta châm chọc cũng chỉ điềm đạm cười nói: “Lúc trước thần thiếp cùng bệ hạ có chuyện hiểu lầm, ngày đó là đang giận dỗi với bệ hạ.”
Minh Tu nghi không ngờ được nàng không hề phủ nhận, ngược lại còn thừa nhận. Có điều nàng ta đã chỉ trích sai ở một điểm, Cố Vân Tiện chỉ thừa nhận mình cố ý nói những lời kia nhưng mục đích lại không phải để tranh sủng như lời Minh Tu nghi nói mà là vì giận dỗi với bệ hạ.
Giận dỗi? Nghe cách nàng nói hoàn toàn không phải thái độ của một phi tần đối với bậc quân vương, mà giống như một đôi nam nữ yêu nhau đang giận nhau vậy.
Minh Tu nghi nghiến răng, cố gắng lắm mới kìm được cơn uất ức dâng lên trong lòng.
“Nói đến chuyện này, thần thiếp lại có chút khó hiểu.” Trang Quý cơ nhíu mày nói: “Cao Lâm – Cao Thái y kia chẩn bệnh thế nào vậy? Rõ ràng Trương ngự y nói thể chất hư hàn của nương nương đã được cải thiện từ lâu, vậy vì sao vị Cao Thái ý kia còn nói người có thể chất hư hàn?”
Dục Chiêu nghi cười như có như không liếc nhìn Minh Tu nghi, nói: “Có lẽ vị Cao Thái y đó y thuật hơn người, ngay cả bệnh cũ của Cố muội muội cũng chẩn đoán được.”
Cẩn Tài tử cười nói: “Nếu đã như vậy, thần thiếp thấy y thuật của vị Cao Thái y này xem ra còn cao minh hơn vài vị Ngự y, chức vị khiêm nhường này xem ra là thiệt thòi cho ông ấy rồi.”
“Bạc muội muội nói thật có lý. Thần thiếp nghĩ hay Tu nghi nương nương hãy vì Cao Thái y mà nói với Hoàng thượng vài lời, giúp đề bạt ông ấy lên mới phải.” Trang quý cơ nói tiếp: “Dù không thể tiến thẳng lên Thượng Dược cục làm Ngự y thì cũng có thể làm đến chức Thái y lệnh nha!”
Cẩn Tài tử hơi mỉm cười đáp lại: “Quý cơ nương nương nói thế là làm Tu nghi nương nương khó xử rồi. Chuyện thăng chức của mấy vị thái y Tu nghi nương nương làm sao nhúng tay vào được?”
Trang Quý cơ nhướng mày nói: “Bạc muội muội nói thế là sai rồi. Bệ hạ luôn coi trọng chuyện con cháu hoàng thất. Tu nghi nương nương hiện giờ lại đang mang thai, có yêu cầu gì bệ hạ cũng đều đáp ứng thôi.”
Cẩn Tài tử lại lắc đầu: “Quý cơ nương nương có lẽ chưa biết. Thần thiếp nghe nói, mấy ngày trước bệ hạ mới đi gặp Tu nghi nương nương, tâm tình dường như không được tốt lắm đâu…”
“Bạc Hi Vy!” Minh Tu nghi vẫn để các nàng tự do lời qua tiếng lại, cuối cùng cũng không thể nín nhịn được nữa mà quát lên: “Ngươi là cái thá gì mà dám đem ta ra để đàm luận!”
Cẩn Tài tử sắc mặt không đổi, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh nói: “Thần thiếp chỉ nói việc nào ra việc đó, nếu có chỗ nào không đúng, xin Tu nghi nương nương chỉ rõ.”
“Ngươi…” Minh Tu nghi nghiến răng nghiến lợi, “To gan!”
Mọi người trong điện thấy Minh Tu nghi cùng Cẩn Tài tử đối chọi gay gắt cũng đều hiểu hai nàng đang nói chuyện gì.
Cẩn Tài tử đang nói tới chuyện xảy ra năm ngày trước. Đêm đó Minh Tu nghi đột nhiên bị động thai khí, vô cùng lo lắng phái người đi mời bệ hạ, bệ hạ lại đóng cửa không tiếp. Không cần nghĩ cũng biết, lúc ấy bệ hạ còn đang bận chăm sóc Cố Vân Tiện, đâu rảnh mà quan tâm nàng ta? Bệ hạ còn không thèm nhìn mặt thị nữ mà nàng ta phái đến, chỉ lệnh cho hai ngự y qua xem.
Hôm sau Cố Vân Tiện tỉnh lại, chỉ nói với Hoàng đế mấy câu rồi đuổi người ra ngoài, lúc này hắn mới hạ mình đến Vịnh Tư điện một chuyến. Sau đó một khoảng thời gian chừng hai tách trà, bệ hạ cho đuổi hết cung nhân hầu hạ ra ngoài, một mình cùng nàng ta đóng cửa nói chuyện. Người bên ngoài không nghe thấy hai người ở bên trong nói gì, chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng Minh Tu nghi khóc lóc biện giải.
Có tin tức như vậy, cho dù mọi người rốt cục cũng không biết Hoàng đế đã nói gì cùng Minh Tu nghỉ thì cũng ít nhiều đoán được đại khái.
Xem chừng dự đoán của mọi người cũng giống nhau, đều cho rằng chuyện lúc trước là do Minh Tu nghi sắp đặt, giờ đã bị bại lộ.
Cố Vân Tiện nghe những lời châm chọc hướng về phía Minh Tu nghi cũng chỉ mỉm cười không nói gì.
Tiết Trường Tùng đã từng nói với nàng, chứng hư hàn không phải chứng bệnh dễ dàng chẩn đoán được. Y thuật của Cao Lâm không thể sánh được với Tiết Trường Tùng. Ngày đó sở dĩ hắn dám nói nàng có thể chất hư hàn đơn giản là vì trước đó đã được Minh Tu nghi sai bảo. Nhưng bọn họ lại không ngờ được rằng trải qua một thời gian dài trị liệu, bệnh của nàng đã thuyên giảm hơn phân nửa.
Một nước đi sai, thua cả bàn cờ. Hiện giờ, Minh Tu nghi liền trở thành đích ngắm cho mọi người công kích.
HẾT CHƯƠNG 105
Danh sách chương