“Hiền phi nương nương, Tu nghi nương nương… đã đi rồi…”

Cố Vân Tiện nghe cung nhân nói, lòng chợt mê mang.

Khương Nguyệt Thường chết rồi? Nàng vốn còn cho rằng phải cùng nàng ta dây dưa một thời gian nữa, không ngờ nàng ta lại cứ như vậy dứt khoát ra đi.

“Còn tiểu hoàng tử thì sao?” Trang Quý cơ hỏi.

“Hoàng tử rất khoẻ, nay đang được nhũ mẫu chăm sóc.”

Nhu Tiệp dư mềm lòng, không nhịn được than thở: “Thật là một đứa trẻ đáng thương, vừa sinh ra đã mất mẹ.”

Người ở đây hầu hết đều không có ấn tượng tốt về Khương Nguyệt Thường, cũng không như Nhu tiệp dư vì đã nuôi con dưỡng cái mà đồng cảm với nàng ta, cho nên đều không cho là đúng. Thậm chí còn có người thầm vui vẻ, bớt đi một đối thủ khó đối phó như vậy, cho dù thế nào cũng đều là chuyện tốt.

Cố Vân Tiện quét mắt nhìn, khi nghe được lời này, Dục Chiêu nghi đột nhiên sáng mắt lên như đã nghĩ ra chuyện gì.

Cửa phòng sinh mở ra, Linh Thục viện mặt không cảm xúc bước ra. Y phục trên người nàng dính máu tươi, nhìn qua có phần đáng sợ.

Dục Chiêu nghi bước đến, an ủi nàng ấy: “Kính nương, người đã mất, ngươi đừng quá đau buồn.”

Trong mắt Linh Thục viện không vương chút cảm xúc, cũng không để ý đến Dục Chiêu nghi, mà lại đi đến chỗ Cố Vân Tiện, bình tĩnh nói: “Hiền phi nương nương, thần thiếp muốn xem tiểu hoàng tử một chút.”

Cố Vân Tiện gật đầu ưng thuận: “Ôm tiểu hoàng tử đến đây.”

Nhũ mẫu nhanh chóng ôm đứa bé đến. Lần này, Cố Vận Tiện cố tình để ý vẻ mặt của Dục Chiêu nghi. Không sai. Khi nàng ta nhìn thấy đứa bé, trong mắt chợt sáng lên.

Linh Thục viện đón lấy đứa bé bọc trong tã lót, nhìn gương mặt nhỏ bé đỏ hồng bên trong, ánh mắt thẫn thờ rốt cuộc cũng có chút biến hóa. Nước mắt chảy xuống, rơi xuống trán đứa bé.

Nàng lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Cố Vân Tiện, “Thần thiếp xin nương nương cho phép thần thiếp mang đứa bé về điện Túy Ngọc chăm sóc.”

Dục Chiêu nghi hơi nhíu mày, sau đó dịu dàng nói: “Kính nương thương tâm đến hồ đồ rồi sao? Ngươi không phải mẹ ruột của đứa bé, làm sao có thể đưa nó về chăm sóc? Chuyện này không hợp quy củ.”

Linh Thục viện lạnh nhạt liếc nhìn nàng, “Chiêu nghi nương nương nói vậy chẳng lẽ là muốn để đứa trẻ này ở lại điện Hàm Trì?”

Minh Tu nghi đã chết, điện Hàm Trì này phải sớm làm tang sự. Tất nhiên không thể để tiểu hoàng tử ở đây.

Dục Chiêu nghi nghe vậy, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, không thể làm gì khác hơn là yên lặng.

Cố Vân Tiện chợt nghĩ ra một ý, nàng nói: “Nếu đã như vậy, để Bổn cung mang nó về điện Hàm Chương.”

Nàng là người đứng đầu hậu cung, là Hoàng hậu tương lai, mang đứa bé của phi thiếp về chăm sóc là thích hợp nhất.

Đây rõ ràng không phải là kết quả mà Dục Chiêu nghi muốn thấy, vừa muốn nói thêm gì đó, lại nghe Cố Vân Tiện nói tiếp: “Vừa hay Bệ hạ còn chưa gặp đứa bé này, mang đến chỗ của Bổn cung có thể để cha con bọn họ dễ gặp nhau.”

Lý do này nói ra, Dục Chiêu nghi không còn cách nào ngăn cản, chỉ có thể nhìn Cố Vân Tiện đi đến chỗ Linh Thục viện, ôm lấy hài tử từ trong tay nàng ấy.

Linh Thục viện có chút không nỡ, nhưng vẫn đưa đứa bé cho Cố Vân Tiện.

Ánh mắt Cố Vân Tiện dịu dàng, nhỏ giọng nói: “Hôm nay Nguyệt nương đã không còn, cuộc sống sau này của đứa nhỏ này phải sớm tính toán. Kính nương ngươi phải chăm sóc bản thân, nếu không thì sẽ không lo được cho nó…”

Chẳng qua chỉ là lời an ủi bình thường, Linh Thục viện lại nhạy cảm nghe ra một thâm ý khác.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen của Cố Vân Tiện.

Hàng mi đen khẽ run, nàng như đã hiểu ra điều gì.

***

Tiểu hoàng từ nằm trên chiếc giường nhỏ, nặng nề thiếp đi. Cố Vân Tiện đứng bên cạnh nhìn hắn nó lúc rồi lệnh cho những người bên cạnh: “Chăm sóc Tiểu hoàng tử cho tốt”, rồi đi ra ngoài.

Lúc này A Từ mới tìm được cơ hội nói chuyện với nàng, không chờ đợi được nữa liền mở miệng nói: “Minh Tu nghi kia vậy mà đã chết rồi. Từ nay về sau, nàng ta không thể gây họa hại người nữa! Nô tỳ vừa nghĩ đến những chuyện nàng đã làm đã hận đến nghiến răng!” Nói đến đây, nàng ấy lại cười lạnh một tiếng: “Chẳng qua để nàng ta chết như vậy quá dễ dàng! Theo nô tỳ thấy, phải hành hạ nàng ta một phen mới được!”

Cố Vân Tiện đáp: “Hành hạ nàng ta? Hành hạ thế nào? Chẳng lẽ em dụng hình với nàng ta?” Nàng lắc đầu: “Thôi, người đã chết rồi, ta không muốn so đo.”

“Tiểu thư tâm địa lương thiện, không muốn so đo với nàng ta, vậy người cần gì phải mang con của nàng ta về đây?” A Từ bất mãn nói: “Nô tỳ thấy đứa bé này liền nghĩ đến mẹ của nó, trong lòng rất buồn phiền!”

Thái Hà nghe nàng nói đến đây, bỗng nhiên tò mò hỏi: “Nương nương người… Không phải người có ý định nuôi dưỡng đứa nhỏ này chứ?”

A Từ tròn mắt thốt lên: “Không được, không được, tuyệt đối không được! Em không tài nào chịu đựng sớm chiều chung sống với đứa bé này!”

Cố Vân Tiện tức giận liếc các nàng một cái, đáp: “Các em nghĩ gì vậy! Ta không muốn so đo với người chết, nhưng cũng không khoan dung đến vậy. Nhìn đứa bé này không chỉ khiến các em phiền lòng, ta cũng không thích.” Dừng một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa, chuyện ta và mẹ đẻ của nó không hòa thuận mọi người đều biết, lúc này đột nhiên ta nói muốn nuôi dưỡng con trai nàng ta, người khác sẽ không thấy ta rộng lượng mà chỉ cảm thấy ta quá dối trá. Ta cần gì phải cố gắng làm chuyện tốn công vô ích?”

Lúc này A Từ mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tiểu thư cần gì phải mang đứa bé này về đây?”

Trên môi Cố Vân Tiện nở nụ cười: “Bởi vì ta cảm thấy, đứa bé này có lẽ sẽ giúp ta được một chuyện.”

“Giúp chuyện gì?” A Từ nghi hoặc.

Cố Vân Tiện nói: “Nếu ta đoán không sai, Dục Chiêu nghi cũng muốn nuôi đứa trẻ này.”

“Dục Chiêu nghi?” Thái Hà hơi ngạc nhiên, lập tức hiểu rõ.

Dục Chiêu nghi sinh được Trưởng tử nhưng mới một tuổi đã chết yểu, sau đó nàng không sinh con trai nữa. Mặc dù bây giờ đã có trưởng nữ bên cạnh, nhưng với dã tâm ấy nhất định nàng ta không cam lòng.

Cho nên, nàng ta muốn cướp đứa bé này, để làm lợi thế cho mình?

Mặc dù đầu óc A Từ hơi ngốc một chút, nhưng dù sao cũng đã ở trong cung nhiều năm, suy nghĩ một lúc lâu cũng hiểu ra: “Ý của tiểu thư là Dục Chiêu nàng ta…” Giọng nói nhất thời trở nên nóng nảy: “Người này vẫn chưa từ bỏ ý định, tiểu thư đã sắp trở lại vị trí Hoàng hậu, nàng ta còn ở đó mơ mộng hão huyền!”

Cố Vân Tiện cười nhạt, “Đúng vậy, nàng ta chưa từ bỏ ý định, cho nên ta phải nghĩ cách giúp nàng ta từ bỏ.” Quay đầu nhìn tiểu hoàng tử đang ngủ: “Mẹ của đứa bé này gây cho ta nhiều phiền toái như thế, vậy hôm nay, để cho nó giúp mẹ trả bớt chút nợ.”

***

Ngày hôm sau hạ triều, Cơ Tuân lại đến điện Hàm Chương, lúc đó Cố Vân Tiện đang nói chuyện với các vị nhũ mẫu của Tứ hoàng tử, căn dặn các nàng ấy phải chăm sóc Hoàng tử cẩn thận.

Cơ Tuân chờ nàng nói xong mới đi vào, ôm lấy eo nàng, khẽ thở dài: “Vừa rồi nghe nàng an bài mọi thứ cho đứa nhỏ kia, trẫm không biết nên nói gì cho phải.”

Cố Vân Tiện đáp: “Bệ hạ đừng nói vậy, những việc này đều là bổn phận của thần thiếp thôi.” Giọng điệu nàng phiền muộn: “Huống chi, đứa nhỏ này đã không còn mẹ, thần thiếp, thần thiếp thấy nó thật đáng thương…”

Hoàng đế nghe vậy yên lặng trong chốc lát, sau đó mới dịu dàng nói tiếp: “Không có người mẹ như Khương thị cũng không sao, nàng ngàn vạn lần đừng vì nàng ta mà tự trách mình. Dù sao hôm qua nàng ta không chết thì trẫm cũng sẽ ban rượu độc cho nàng thôi. Khi quân phạm thượng, mưu hại trung cung, những chuyện này trẫm tuyệt đối không bỏ qua.”

Cố Vân Tiện hơi cúi đầu: “Thần thiếp hiểu.”

Thấy bầu không khí có phần cổ quái, Cố Vân Tiện chớp mắt rồi mỉm cười nói: “Bệ hạ có muốn đến xem tiểu hoàng tử không?”

Cơ Tuân suy nghĩ một chút, đoạn gật đầu đáp: “Đến xem một chút cũng được.”

Cố Vân Tiện nắm tay kéo hắn đến Đông điện.

Tứ Hoàng tử vừa mới ăn no, lúc này đang nhắm mắt ngủ. Hoàng đế và Cố Vân Tiện yên lặng đứng bên cạnh giường nhìn bé một hồi lâu.

Đến khi ra khỏi điện, Cố Vân Tiện mới nói: “Bệ hạ người nhìn Tứ Hoàng tử ngủ ngon chưa kìa, thần thiếp còn chưa nhìn thấy trẻ con ngủ bao giờ!”

Cơ Tuân liếc nàng một cái, rồi ôm lấy nàng từ phía sau, “Chờ con chúng ta ra đời, nàng có thể xem mỗi ngày.”

Cố Vân Tiện đáp: “Tại sao, Bệ hạ người không định để thần thiếp chăm sóc đứa nhỏ này nữa sao?”

Hoàng đế cau mày, “Tất nhiên nàng không thể chăm sóc đứa trẻ này mãi được.”

“Vì sao chứ?” Cố Vân Tiện giống như thật sự không hiểu rõ.

Cơ Tuân vỗ vỗ trán nàng, “Người xưa nói không sai mà, phụ nữ mang thai đều trở nên ngốc nghếch đúng không? Sau này thân phận của nàng là gì, để nàng chăm sóc đứa bé này, cũng quá đề cao nó rồi.” Sau đó nhìn lại nàng, hắn hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng, “Hơn nữa, làm sao trẫm có thể để nàng mệt nhọc được chứ? Nàng chỉ cần chăm sóc tốt cho con của chúng ta là được, còn con của người khác cứ để cho người khác lo.”

“Cái gì mà “con của người khác”, đây đều là con của Bệ hạ người.” Cố Vân Tiện cười nói: “Hơn nữa, mẹ ruột của Tứ Hoàng tử đã không còn, để ai chăm sóc nó mới được chứ?”

Việc này đúng là một vấn đề cần suy nghĩ. Cơ Tuân suy tính trong chốc lát, bâng quơ đáp: “Cứ dựa theo thông lệ, tự nhiên sẽ tìm được một người mẹ cho nó thôi.”

“Vậy Bệ hạ cảm thấy ai thích hợp?”

“Muốn nuôi dưỡng hoàng tử thì phải có phân vị cao mới được, ít nhất phải từ Tiệp dư trở lên.” Hoàng đế nói: “Phồn Tố và Oản Nhi đều có nhi tử rồi, giao đứa bé này cho các nàng đều không thích hợp. Còn lại cũng chỉ có Trúc Ương và Kính nương.”

“Kính nương và Khương thị đã chơi thân với nhau từ bé, giống tỷ muội ruột thịt, nếu để nàng làm dưỡng mẫu của Tứ Hoàng tử, chắc chắn nàng ấy sẽ xem nó như con ruột.” Cố Vân Tiện nói.

Vốn Cơ Tuân cũng cảm thấy Chu Kính Như không tệ, nhưng nghe Cố Vân Tiện nói xong lại nảy sinh băn khoăn khác: “Chẳng qua nàng ấy và Khương thị có tình cảm rất tốt, có khi nào sẽ sinh lòng oán hận nàng vì chuyện của Khương thị không?”

Cố Vân Tiện dường như chưa từng nghĩ đến điều này, nhất thời ngẩn người ra, hồi lâu mới chần chừ nói: “Nếu như Kính nương không thích hợp, vậy Bệ hạ định giao Tứ Hoàng tử cho Trúc Ương sao?”

Hoàng đế không nói tiếp.

Nếu như ngay cả Kính nương cũng có thể gây ra bất lợi cho Vân nương, vậy Trúc Ương càng có khả năng làm vậy.

Thật ra mấy năm gần đây, hắn rất ít khi tốn tâm tốn sức suy đoán tâm tư nữ nhân trong hậu cung của mình. Sâu trong lòng hắn luôn cảm thấy những người này chẳng qua chỉ là những kẻ khéo hiểu lòng người giúp hắn giải sầu, biết làm hắn vui lòng là đuợc rồi, không đáng để lãng phí tâm tư. Mỗi ngày hắn đều đã quá mệt mỏi với chuyện tiền triều nên thật sự không muốn khi về hậu cung còn phải rối rắm nghĩ suy.

Nhưng bây giờ đã không còn giống như thế nữa. Hắn hi vọng mình có thể dùng hết năng lực để bảo vệ Vân nương, không uốn để nàng giống như cây lau giữa trời gió, một mình chịu đựng bão táp mưa sa.

Hơn một năm nữa, hắn sẽ chính thức thi hành tân chính, khi đó hắn không thể quan tâm đến nàng. Cho nên trước đó, hắn không thể lưu lại bất kỳ tai họa ngầm nào cho nàng cả.

“Chuyện này không gấp, trẫm cần chút thời gian suy nghĩ, cân nhắc thật kỹ lưỡng.”

HẾT CHƯƠNG 113

Tác giả có lời muốn nói:

Không nên xem thường sức mạnh của Vân nương, nàng ấy sẽ vì con mà không tiếc hết thảy! Sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào!

Còn đứa con của Minh Tu nghi nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý, cho nên không thể ngược nàng đâu, hơn nữa bây giờ nàng đã không còn yêu Hoàng đế giống như lúc đầu nữa…

Cho nên chúng ta hãy chờ đợi biểu hiện của Vân nương!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện