Hoàng đế cảm thấy bản thân đang đắm chìm trong một cơn ác mộng, không thể thoát ra được.
Đau đầu đã lâu, thần trí của hắn đã bắt đầu mơ hồ, xung quanh đã xảy ra chuyện gì cũng không cảm nhận được, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ hiện lên trước mắt hắn.
Quá vội vàng, hắn làm thế nào cũng không bắt được.
Giữa lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy bản thân dường như trở về thật lâu trước kia. Lúc đó hắn còn chưa thích Vân nương, nàng phạm phải sai lầm lớn khiến hắn giận dữ, quyết định giết nàng cho hả giận.
Hoàng đế bỗng thấy sửng sốt.
Hắn suy nghĩ cái gì vậy? Sao hắn lại có thể nghĩ tới chuyện muốn giết Vân nương?
Cơn đau vốn đã bắt đầu dịu đi lại trở nên đau nhức, phảng phất muốn đem nó xé thành hai nửa.
Rốt cuộc hắn không thể chịu đựng được, đưa tay cởi bỏ hồng anh dưới cằm, tháo miện quan xuống, ném tới mặt đất.
Miện quan hai mươi bốn lưu va chạm vào nhau mà nảy lên, châu ngọc cân xứng trơn bóng phát ra tiếng vang thật lớn.
Cung nhân trong điện trơ mắt nhìn miện quan mười hai lưu tượng trưng cho thân phận đế vương tôn quý bị ném một cách tùy ý xuống đất, tất cả đều sợ tới mức trợn tròn mắt.
“Thần đáng tội!” Lữ Xuyên bỗng nhiên hô to một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
Những người còn lại cũng tỉnh táo lại, vội hùa theo quỳ xuống, cùng hô to: “Thần đáng tội!”
Hoàng đế không để ý tới cung nhân đang kinh sợ, chỉ nhìn nền gạch bóng loáng như gương. Miện quan nằm trên mặt sàn sắc huyền, chiết xạ lên một luồng ánh sáng chói mắt.
Hắn bị ánh sáng đó làm hoảng hốt đến mức mắt cũng đau đớn, không nhịn được nhắm chặt mắt lại.
Đầu mất đi sự trói buộc của miện quan, giống như mất đi gông xiềng trong phút chốc, vô số hình ảnh lũ lượt tiến đến.
Đó là, hình ảnh đã bị phủ đầy bụi ở sâu trong đầu.
Khương Nguyệt Thường dựa vào lòng hắn, sắc mặt trắng bệch, ai oán khóc than, “Bệ hạ, con của thần thiếp không còn… Là Công Nghi bội và Hoàng hậu hại thần thiếp, hại con của chúng ta! Người phải vì nó mà báo thù!”
Mẫu hậu với sắc mặt mỏi mệt, giọng điệu bất đắc dĩ, “Vân nương làm ra chuyện như vậy, con muốn phế nó, ta cũng không có lập trường mà ngăn cản. Chỉ là, xin con hãy xem xét đến tình nghĩa, nó vẫn là biểu muội bà con xa của con, hãy giữ lại tính mạng cho nó.”
Vân nương một thân thanh y, quỳ trước mặt hắn, dập đầu một cách nặng nề, ánh mắt nàng tràn đầy sự bi ai và tuyệt vọng. Nàng nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, Người thật sự không cần thần thiếp sao?”
Lữ Xuyên với vẻ mặt sợ hãi, “Hình Nhu hoa té ngã ở Mai viên, hoàng duệ… Hoàng duệ không giữ được…” Thanh âm của hắn trở nên run rẩy, “Lúc ấy chỉ có ba vị là phế hậu, Bạc Mỹ nhân và Diệp Tài tử ở đấy…”
Hắn đứng trong nội phòng ở Đại Chính cung, phía dưới là hơn mười cung nhân cùng một động tác quỳ. Viết xong một hàng chữ, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe mắt đuôi mày đều là sự lạnh lùng chán ghét, “Tuyệt đối không thể giữ một người rắp tâm hại người như thế, nể mặt nàng ta đã hầu hạ mẫu hậu nhiều năm, ban cho nàng ta toàn thây đi.”
Trong Tĩnh Sinh các, Vân nương bi thương mà cười to, thanh âm phảng phất đỗ quyên khóc thầm, “Ta đúng là ngu ngốc, tự nhiên lại vì một người trong lòng không có ta mà trở thành một kẻ xấu xa, đáng ghê tởm.”
Sau đó, nàng ngẩng cổ, uống cạn rượu độc màu đỏ trong ly ngọc…
“Đừng! Đừng uống! Đừng uống mà!” Hắn hoảng sợ gào thét, muốn ngăn cản nàng.
Nhưng tất cả đều vô dụng, nàng vẫn uống xong ly rượu độc kia.
Độc dược trong cung đều là thứ tốt nhất, kiến huyết phong hầu, lại cực kỳ nhanh gọn. Chưa đầy một lát, trong miệng nàng đã nôn ra máu tươi.
Hắn ngơ nhác nhìn nàng đi từng bước về sau án kỷ, ngồi đoan chính trên chiếc đệm. Trước mặt nàng là người tới tiễn nàng lên đường – Lữ Xuyên, giờ phút này đã không đành lòng mà quay đầu đi.
Nàng nằm sấp xuống bàn, gương mặt gối lên cánh tay, bên môi là nụ cười nhạt nhẽo. Nàng khẽ nói: “Cuồng dại sai người, là ta quá ngu xuẩn, chẳng trách được ai.”
Nói rồi, cặp mắt mỹ lệ ấy chậm rãi khép lại.
Nó từng ôn nhu mà nhìn hắn, bên trong là ánh sáng long lánh khiến hắn an tâm. Nó từng đong đầy nước mắt, khiến hắn yêu mến thương tiếc. Nó từng lạnh lẽo như đao mà bắn về phía hắn, khiến hắn vừa kinh giận lại sợ hãi.
Nhưng cặp mắt ấy đã khép chặt, không bao giờ mở ra nữa!
Hắn như bị ngũ lôi đánh trúng, cõi lòng tan nát khủng hoảng, dường như thân ở dưới mưa tên, chỉ cần không để ý sẽ bị tên lạc bắn trúng.
Nàng đã chết? Nàng thật sự đã chết?
Mà còn là hắn giết nàng!
Lại chính là hắn!
Ngay tại lúc hắn đang hoảng loạn tới cực điểm, đêm tối trong Tĩnh Sinh các lại một lần nữa xuất hiện trước mắt.
Vân nương vẫn nằm im trên giường, đôi mắt nhắm chặt, trên thái dương toàn là mồ hôi lạnh, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng nói mê.
Hắn không biết đây là sao, rõ ràng vừa rồi nàng đã uống rượu độc bỏ mình, tại sao đột nhiên lại sống lại?
Còn chưa nghĩ ra được gì, nàng đã mở mắt mà chẳng hề báo trước. Trên gương mặt nhỏ nhắn là vẻ kinh hãi, giống như đã mơ thấy chuyện gì thập phần đáng sợ.
Ngồi dậy, nàng cứng ngắc quay đầu, chậm rãi quan sát tứ phía, cả người run rẩy không thôi. Không biết nhìn thấy gì, nàng bỗng nhiên ôm lấy cánh tay, hoảng loạn lùi tới góc giường, trông chẳng khác nào một cô bé đã phải chịu kinh hách.
Trong nhà không hề có chút động tĩnh nào.
Lại qua hồi lâu, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn căn nhà trong bóng đêm, khẽ nói một câu, “Là… mơ?”
Đồng tử của hắn đột nhiên co rút.
Phượng dư không nhanh không chậm bước vào Huy Thăng điện, nghi giá của Hoàng hậu, mui xe phô trương, uy nghiêm vô hạn.
Cố Vân Tiện ngồi trong xe, trầm mặc không nói.
Trên người nàng là huy y quý giá đẹp đẽ, trên đầu là mũ phượng nặng nề bề thế, chỉ cần khẽ động là cảm nhận được áp lực cực lớn. Bộ lễ phục truyền từ thời nhà Chu này quá mức trang trọng, khiến nàng sau khi khoác nó lên người không dám khinh suất.
Hình như bị ảnh hưởng từ khí thế của trang phục, eo và lưng của Cố Vân Tiện thẳng hết mức, dáng vẻ đoan trang thập phần có phong phạm của quốc mẫu.
Từ xa nhìn lại, nàng phảng phất như thần tiên bước ra từ tranh, xa xôi không thể với tới.
Liễu Thượng cung thấy thế, kìm lòng không đặng nhớ tới nhiều năm về trước, tình cảnh bà tự mình chỉ bảo các loại lễ nghi cho Vân nương.
Cố Vân Tiện lớn lên ở một tiểu thành tại Giang Nam, không giống nữ nhi của Cố thị thuở nhỏ đã ra vào cung đình, rất nhiều thứ nàng đều không hiểu. Ban đầu, bà đã nghĩ nàng sẽ rất khó dạy, nhưng không hề nghĩ tới nàng lại rất thông minh, quy củ phức tập chỉ cần giảng hai lần cũng có thể nhớ kỹ.
Tư thế đi đứng, quỳ gối, cầm chén uống rượu, quỳ lạy hành lễ. Bà dạy hết tâm sức, nàng lại chịu khó học. Ba tháng sau, về co bản, mọi cử chỉ hành vi của Cố Vân Tiện chẳng khác nào quý nữ danh môn từ nhỏ đã được dạy bảo.
Không chỗ nào không ưu nhã, không chỗ nào không mỹ lệ.
Hôm nay, nàng sẽ dùng phong nghi như vậy để một lần nữa xuất hiện trước quần thần, nhận sắc phong, trở thành người phụ nữ tôn quý nhất quốc gia.
“Nương nương, Thượng cung đại nhân…” Thái Hà vốn đang đi theo bên cạnh xe tiến về phía trước, giờ phút này lại đôt nhiên xuất hiện ở bên cửa sổ, mặt đầy vẻ lo âu.
“Sao vậy?” Liễu Thượng cung hỏi.
“Nô tỳ vừa mới nghe được tin tức, nói…” Thái Hà lắp bắp nói: “Nói xa giá của bệ hạ còn chưa rời khỏi Đại Chính cung, chỉ sợ không thể đến Huy Thăng điện trước giờ lành!”
Dựa theo quy củ, xe của Đế Hậu phải đến Huy Thăng điện trước, sau đó đúng giờ lành bắt đầu đại điển phong hậu, nếu Hoàng đế không thể đến đúng giờ…
“Tại sao có thể như vậy?” Liễu Thượng cung kinh ngạc, “Ngươi có nghe được nguyên do không?”
“Không ạ.” Trên mặt Thái Hà đầy sự lo âu, “Nhưng mà cái cung nhân truyền lời kia nói, hình như sáng nay Hà Tiến – Hà đại nhân mang theo Trương Ngự y đến Đại Chính cung…”
Liễu Thượng cung quay đầu nhìn về phía Cố Vân Tiện, “Nương nương…”
Cố Vân Tiện ngẫm nghĩ rồi đáp lại với vẻ bình tĩnh: “Xem tình hình này, chỉ sợ là bệnh đau đầu của bệ hạ lại tái phát.”
“Là thật thì phải làm thế nào đây?” Liễu Thượng cung vội la lên.
“Làm thế nào ư?” Cố Vân Tiện tự giễu, “Sao bản cung biết được? Thời điểm như vậy, ta cũng không thể rời khỏi phượng dư này nửa bước.” Bắt gặp vẻ mặt sầu não của Liễu Thượng cung, nàng lại an ủi, “Nhưng đại nhân cũng đừng quá lo lắng, bệ hạ tâm tính hơn người, chỉ cần Người nguyện ý, nhất định có thể tới đây đúng giờ. Cho dù thật sự lỡ giờ lành, quay đầu lại chỉ cần không đi lên, thì cũng không phải chuyện gì không thể cứu vãn.”
Việc đã đến nước này, Liễu Thượng cung cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Phượng dư tiếp tục tiến vào Huy Thăng điện, nhưng tâm trạng của mọi người đã không còn kích động vui sướng như vừa nãy, mà vừa lo sợ bất an vừa không ngừng hy vọng: bệ hạ ơi bệ hạ, Người dù thế nào cũng đừng đến muộn!
Một khắc trước giờ lành thì Phượng dư đến Huy Thăng điện. Cố Vân Tiện giẫm lên ghế rồi bước xuống xe, chiếc váy kéo dài đến ba thước ở dưới đất.
Nếu, hắn có thể đến đúng giờ.
Tiếng trống nổi lên, tuyên bố đại điển phong hậu chính thức bắt đầu. Tuy rằng nhìn không tới, nhưng Cố Vân Tiện biết, đạo giá quán đang dẫn bách quan vào bàn, đứng ở vị trí của mình.
Nàng thầm run lên, nhớ tới lời mà bản thân vừa an ủi Liễu Thượng cung, bên môi không kìm được nở nụ cười khổ.
Ngay cả chính nàng cũng không tin nổi những lời này.
Thực ra bắt đầu từ buổi sáng nay rời giường, trong lòng nàng vẫn luôn tồn tại nỗi bất an, tựa như sắp sửa xảy ra chuyện gì đó không hay. Dự cảm của nàng luôn luôn chuẩn xác, bởi vậy trong lòng vô cùng không yên.
Nhưng mà có lo lắng cũng chả có cách nào, nàng đành phải bắt buộc bản thân xem nhẹ cảm giác khác thường này, tự an ủi rằng chỉ là quá khẩn trương cho nên suy nghĩ linh tinh.
Chẳng qua có lừa mình dối người như thế nào, tại lúc nghe được Thái Hà nói, ở sâu tận đáy lòng nàng vẫn phát ra một tiếng than nhẹ: quả nhiên.
Ông trời luôn thích làm khổ nàng, quá trình trở lại vị trí thuận lợi như vậy, sớm đã khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên. Nay, quả nhiên là vẫn có sự cố.
Ngài ấy sẽ không cho nàng thuận lợi quay lại ngôi vị Hoàng hậu như vậy.
Nếu hôm nay Hoàng đế thật sự bệnh đến mức không thể tham dự đại điển phong hậu, vậy thì từ nay về sau nàng không chỉ biến thành trò cười, có khi còn bị kẻ có tâm địa lợi dụng, tạo nên thị phi khác.
Nàng cũng có thể mường tượng ra lý do thoái thác cho những người đó, “Cố thị là người xui xẻo, bệ hạ lập cô ta làm hậu làm trái ý trời, cho nên trời xanh mới ám chỉ như vậy. Mong bệ hạ vạn vạn không cần làm trái với ý trời, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
Có lẽ, bọn họ còn có thể trình diễn tại tiết mục khấu cầu Hoàng đế ban chết cho nàng. Cho dù khả năng thành công là không vì trong bụng nàng còn mang hoàng duệ, cũng có thể đẩy nàng vào tầng thấp nhất của hậu cung này…
Càng nghĩ Vân Tiện cảm thấy lòng mình cũng chìm càng sâu, giống như lọt vào một cái giếng cổ, không thể vớt ra được.
Âm thanh vui mừng bỗng vang lên, Cố Vân Tiện mở to mắt, liếc mắt với Liễu Thượng Cung.
Tiếng nhạc này sẽ được tấu vang khi xa giá của Hoàng đế xuất hiện, nói cách khác, những người đó đã thấy được xa giá của Hoàng đế?
Đạo giá quan đứng bên nhẹ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương, mời lên điện.”
Cố Vân Tiện lấy lại tinh thần, gật đầu, “Được.”
Nhìn bậc thang dài trước mắt, nàng hít thật sâu rồi bắt đầu bước lên bậc đầu tiên.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng đi con đường này. Thời điểm từ Năm Lân Khánh thứ hai mươi bảy, nàng cũng đã khoác huy y, đầu đội mũ phượng đi qua một hồi.
Lúc đó nàng mới mười bảy tuổi, còn chưa trải qua sinh tử, toàn tâm toàn ý yêu thương phu quân của mình, thống hận tất cả phụ nữ tranh giành tình cảm với mình.
Đảo mắt đã sắp sáu năm.
Rốt cuộc nàng cũng đi tới bậc thang cuối. Trước Huy Thăng điện toàn là bách quan thân mặc triều phục, mà đối diện với nàng, là Hoàng đế một thân cổn miện.
Khoảng cách quá xa, nàng không nhìn rõ sắc mặt của hắn, cũng không thể nào phán đoán là hắn có thật sự sinh bệnh hay không.
Bên tai là giọng nói của lễ quan, chưa đầy sáu năm thì tất cả lại tái diễn, cũng không có gì mới mẻ với nàng.
Nàng dựa theo quy củ cùng hắn đi tới trước ngự tòa, quỳ lạy thiên địa.
Quan thừa chế tuyên bố: “… Hiền phi Cố thị, là chất nữ của Chương Hiến Hoàng hậu. Nhu gia thành tính, thích hợp với chuyện quản lý lục cung; trinh tĩnh trì cung, phù hợp với mẫu nghi cho vạn quốc. Nay lấy sách bảo lập nàng làm Hoàng hậu, tế bái Tá tông miếu. Khâm thử.”
Cùng với thanh âm của quan thừa chế, cõi lòng treo cao của Cố Vân Tiện rốt cuộc cũng được hạ xuống, tâm nguyện nhiều năm bỏ quên nơi trần ai cũng được hoàn thành trong thanh âm này.
Trong khi đại điển còn đang tiến hành, nàng nghiêng đầu sang nhìn Hoàng đế.
Sắc mặt hắn trắng bệch, trên mỗi cũng không có huyết sắc, quả nhiên là dáng vẻ vừa chịu phải hành hạ.
Thật ra, ban đầu nàng không thực sự tin tưởng hắn, nhưng không ngờ hắn lại có thể đúng giờ chạy tới, cho dù bản thân bệnh thành như vậy.
Nàng bỗng nhiên thấy hơi mềm lòng.
Bất luận là trước đây ra sao, nay hắn đã đối xử không tệ với nàng.
Nhận thấy được ánh mắt của Cố Vân Tiện, Hoàng đế khẽ nghiêng đầu, đôi mắt không phân rõ cảm xúc đối diện với nàng.
Chỉ trong nháy mắt, hắn khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười.
Không biết có phải Cố Vân Tiện gặp ảo giác hay không, luôn cảm thấy nụ cười kia có phần lạnh lẽo.
Dường như là đang chê cười người khác, lại càng giống như đang chê cười bản thân.
HẾT CHƯƠNG 119
Đau đầu đã lâu, thần trí của hắn đã bắt đầu mơ hồ, xung quanh đã xảy ra chuyện gì cũng không cảm nhận được, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ hiện lên trước mắt hắn.
Quá vội vàng, hắn làm thế nào cũng không bắt được.
Giữa lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy bản thân dường như trở về thật lâu trước kia. Lúc đó hắn còn chưa thích Vân nương, nàng phạm phải sai lầm lớn khiến hắn giận dữ, quyết định giết nàng cho hả giận.
Hoàng đế bỗng thấy sửng sốt.
Hắn suy nghĩ cái gì vậy? Sao hắn lại có thể nghĩ tới chuyện muốn giết Vân nương?
Cơn đau vốn đã bắt đầu dịu đi lại trở nên đau nhức, phảng phất muốn đem nó xé thành hai nửa.
Rốt cuộc hắn không thể chịu đựng được, đưa tay cởi bỏ hồng anh dưới cằm, tháo miện quan xuống, ném tới mặt đất.
Miện quan hai mươi bốn lưu va chạm vào nhau mà nảy lên, châu ngọc cân xứng trơn bóng phát ra tiếng vang thật lớn.
Cung nhân trong điện trơ mắt nhìn miện quan mười hai lưu tượng trưng cho thân phận đế vương tôn quý bị ném một cách tùy ý xuống đất, tất cả đều sợ tới mức trợn tròn mắt.
“Thần đáng tội!” Lữ Xuyên bỗng nhiên hô to một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
Những người còn lại cũng tỉnh táo lại, vội hùa theo quỳ xuống, cùng hô to: “Thần đáng tội!”
Hoàng đế không để ý tới cung nhân đang kinh sợ, chỉ nhìn nền gạch bóng loáng như gương. Miện quan nằm trên mặt sàn sắc huyền, chiết xạ lên một luồng ánh sáng chói mắt.
Hắn bị ánh sáng đó làm hoảng hốt đến mức mắt cũng đau đớn, không nhịn được nhắm chặt mắt lại.
Đầu mất đi sự trói buộc của miện quan, giống như mất đi gông xiềng trong phút chốc, vô số hình ảnh lũ lượt tiến đến.
Đó là, hình ảnh đã bị phủ đầy bụi ở sâu trong đầu.
Khương Nguyệt Thường dựa vào lòng hắn, sắc mặt trắng bệch, ai oán khóc than, “Bệ hạ, con của thần thiếp không còn… Là Công Nghi bội và Hoàng hậu hại thần thiếp, hại con của chúng ta! Người phải vì nó mà báo thù!”
Mẫu hậu với sắc mặt mỏi mệt, giọng điệu bất đắc dĩ, “Vân nương làm ra chuyện như vậy, con muốn phế nó, ta cũng không có lập trường mà ngăn cản. Chỉ là, xin con hãy xem xét đến tình nghĩa, nó vẫn là biểu muội bà con xa của con, hãy giữ lại tính mạng cho nó.”
Vân nương một thân thanh y, quỳ trước mặt hắn, dập đầu một cách nặng nề, ánh mắt nàng tràn đầy sự bi ai và tuyệt vọng. Nàng nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, Người thật sự không cần thần thiếp sao?”
Lữ Xuyên với vẻ mặt sợ hãi, “Hình Nhu hoa té ngã ở Mai viên, hoàng duệ… Hoàng duệ không giữ được…” Thanh âm của hắn trở nên run rẩy, “Lúc ấy chỉ có ba vị là phế hậu, Bạc Mỹ nhân và Diệp Tài tử ở đấy…”
Hắn đứng trong nội phòng ở Đại Chính cung, phía dưới là hơn mười cung nhân cùng một động tác quỳ. Viết xong một hàng chữ, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe mắt đuôi mày đều là sự lạnh lùng chán ghét, “Tuyệt đối không thể giữ một người rắp tâm hại người như thế, nể mặt nàng ta đã hầu hạ mẫu hậu nhiều năm, ban cho nàng ta toàn thây đi.”
Trong Tĩnh Sinh các, Vân nương bi thương mà cười to, thanh âm phảng phất đỗ quyên khóc thầm, “Ta đúng là ngu ngốc, tự nhiên lại vì một người trong lòng không có ta mà trở thành một kẻ xấu xa, đáng ghê tởm.”
Sau đó, nàng ngẩng cổ, uống cạn rượu độc màu đỏ trong ly ngọc…
“Đừng! Đừng uống! Đừng uống mà!” Hắn hoảng sợ gào thét, muốn ngăn cản nàng.
Nhưng tất cả đều vô dụng, nàng vẫn uống xong ly rượu độc kia.
Độc dược trong cung đều là thứ tốt nhất, kiến huyết phong hầu, lại cực kỳ nhanh gọn. Chưa đầy một lát, trong miệng nàng đã nôn ra máu tươi.
Hắn ngơ nhác nhìn nàng đi từng bước về sau án kỷ, ngồi đoan chính trên chiếc đệm. Trước mặt nàng là người tới tiễn nàng lên đường – Lữ Xuyên, giờ phút này đã không đành lòng mà quay đầu đi.
Nàng nằm sấp xuống bàn, gương mặt gối lên cánh tay, bên môi là nụ cười nhạt nhẽo. Nàng khẽ nói: “Cuồng dại sai người, là ta quá ngu xuẩn, chẳng trách được ai.”
Nói rồi, cặp mắt mỹ lệ ấy chậm rãi khép lại.
Nó từng ôn nhu mà nhìn hắn, bên trong là ánh sáng long lánh khiến hắn an tâm. Nó từng đong đầy nước mắt, khiến hắn yêu mến thương tiếc. Nó từng lạnh lẽo như đao mà bắn về phía hắn, khiến hắn vừa kinh giận lại sợ hãi.
Nhưng cặp mắt ấy đã khép chặt, không bao giờ mở ra nữa!
Hắn như bị ngũ lôi đánh trúng, cõi lòng tan nát khủng hoảng, dường như thân ở dưới mưa tên, chỉ cần không để ý sẽ bị tên lạc bắn trúng.
Nàng đã chết? Nàng thật sự đã chết?
Mà còn là hắn giết nàng!
Lại chính là hắn!
Ngay tại lúc hắn đang hoảng loạn tới cực điểm, đêm tối trong Tĩnh Sinh các lại một lần nữa xuất hiện trước mắt.
Vân nương vẫn nằm im trên giường, đôi mắt nhắm chặt, trên thái dương toàn là mồ hôi lạnh, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng nói mê.
Hắn không biết đây là sao, rõ ràng vừa rồi nàng đã uống rượu độc bỏ mình, tại sao đột nhiên lại sống lại?
Còn chưa nghĩ ra được gì, nàng đã mở mắt mà chẳng hề báo trước. Trên gương mặt nhỏ nhắn là vẻ kinh hãi, giống như đã mơ thấy chuyện gì thập phần đáng sợ.
Ngồi dậy, nàng cứng ngắc quay đầu, chậm rãi quan sát tứ phía, cả người run rẩy không thôi. Không biết nhìn thấy gì, nàng bỗng nhiên ôm lấy cánh tay, hoảng loạn lùi tới góc giường, trông chẳng khác nào một cô bé đã phải chịu kinh hách.
Trong nhà không hề có chút động tĩnh nào.
Lại qua hồi lâu, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn căn nhà trong bóng đêm, khẽ nói một câu, “Là… mơ?”
Đồng tử của hắn đột nhiên co rút.
Phượng dư không nhanh không chậm bước vào Huy Thăng điện, nghi giá của Hoàng hậu, mui xe phô trương, uy nghiêm vô hạn.
Cố Vân Tiện ngồi trong xe, trầm mặc không nói.
Trên người nàng là huy y quý giá đẹp đẽ, trên đầu là mũ phượng nặng nề bề thế, chỉ cần khẽ động là cảm nhận được áp lực cực lớn. Bộ lễ phục truyền từ thời nhà Chu này quá mức trang trọng, khiến nàng sau khi khoác nó lên người không dám khinh suất.
Hình như bị ảnh hưởng từ khí thế của trang phục, eo và lưng của Cố Vân Tiện thẳng hết mức, dáng vẻ đoan trang thập phần có phong phạm của quốc mẫu.
Từ xa nhìn lại, nàng phảng phất như thần tiên bước ra từ tranh, xa xôi không thể với tới.
Liễu Thượng cung thấy thế, kìm lòng không đặng nhớ tới nhiều năm về trước, tình cảnh bà tự mình chỉ bảo các loại lễ nghi cho Vân nương.
Cố Vân Tiện lớn lên ở một tiểu thành tại Giang Nam, không giống nữ nhi của Cố thị thuở nhỏ đã ra vào cung đình, rất nhiều thứ nàng đều không hiểu. Ban đầu, bà đã nghĩ nàng sẽ rất khó dạy, nhưng không hề nghĩ tới nàng lại rất thông minh, quy củ phức tập chỉ cần giảng hai lần cũng có thể nhớ kỹ.
Tư thế đi đứng, quỳ gối, cầm chén uống rượu, quỳ lạy hành lễ. Bà dạy hết tâm sức, nàng lại chịu khó học. Ba tháng sau, về co bản, mọi cử chỉ hành vi của Cố Vân Tiện chẳng khác nào quý nữ danh môn từ nhỏ đã được dạy bảo.
Không chỗ nào không ưu nhã, không chỗ nào không mỹ lệ.
Hôm nay, nàng sẽ dùng phong nghi như vậy để một lần nữa xuất hiện trước quần thần, nhận sắc phong, trở thành người phụ nữ tôn quý nhất quốc gia.
“Nương nương, Thượng cung đại nhân…” Thái Hà vốn đang đi theo bên cạnh xe tiến về phía trước, giờ phút này lại đôt nhiên xuất hiện ở bên cửa sổ, mặt đầy vẻ lo âu.
“Sao vậy?” Liễu Thượng cung hỏi.
“Nô tỳ vừa mới nghe được tin tức, nói…” Thái Hà lắp bắp nói: “Nói xa giá của bệ hạ còn chưa rời khỏi Đại Chính cung, chỉ sợ không thể đến Huy Thăng điện trước giờ lành!”
Dựa theo quy củ, xe của Đế Hậu phải đến Huy Thăng điện trước, sau đó đúng giờ lành bắt đầu đại điển phong hậu, nếu Hoàng đế không thể đến đúng giờ…
“Tại sao có thể như vậy?” Liễu Thượng cung kinh ngạc, “Ngươi có nghe được nguyên do không?”
“Không ạ.” Trên mặt Thái Hà đầy sự lo âu, “Nhưng mà cái cung nhân truyền lời kia nói, hình như sáng nay Hà Tiến – Hà đại nhân mang theo Trương Ngự y đến Đại Chính cung…”
Liễu Thượng cung quay đầu nhìn về phía Cố Vân Tiện, “Nương nương…”
Cố Vân Tiện ngẫm nghĩ rồi đáp lại với vẻ bình tĩnh: “Xem tình hình này, chỉ sợ là bệnh đau đầu của bệ hạ lại tái phát.”
“Là thật thì phải làm thế nào đây?” Liễu Thượng cung vội la lên.
“Làm thế nào ư?” Cố Vân Tiện tự giễu, “Sao bản cung biết được? Thời điểm như vậy, ta cũng không thể rời khỏi phượng dư này nửa bước.” Bắt gặp vẻ mặt sầu não của Liễu Thượng cung, nàng lại an ủi, “Nhưng đại nhân cũng đừng quá lo lắng, bệ hạ tâm tính hơn người, chỉ cần Người nguyện ý, nhất định có thể tới đây đúng giờ. Cho dù thật sự lỡ giờ lành, quay đầu lại chỉ cần không đi lên, thì cũng không phải chuyện gì không thể cứu vãn.”
Việc đã đến nước này, Liễu Thượng cung cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Phượng dư tiếp tục tiến vào Huy Thăng điện, nhưng tâm trạng của mọi người đã không còn kích động vui sướng như vừa nãy, mà vừa lo sợ bất an vừa không ngừng hy vọng: bệ hạ ơi bệ hạ, Người dù thế nào cũng đừng đến muộn!
Một khắc trước giờ lành thì Phượng dư đến Huy Thăng điện. Cố Vân Tiện giẫm lên ghế rồi bước xuống xe, chiếc váy kéo dài đến ba thước ở dưới đất.
Nếu, hắn có thể đến đúng giờ.
Tiếng trống nổi lên, tuyên bố đại điển phong hậu chính thức bắt đầu. Tuy rằng nhìn không tới, nhưng Cố Vân Tiện biết, đạo giá quán đang dẫn bách quan vào bàn, đứng ở vị trí của mình.
Nàng thầm run lên, nhớ tới lời mà bản thân vừa an ủi Liễu Thượng cung, bên môi không kìm được nở nụ cười khổ.
Ngay cả chính nàng cũng không tin nổi những lời này.
Thực ra bắt đầu từ buổi sáng nay rời giường, trong lòng nàng vẫn luôn tồn tại nỗi bất an, tựa như sắp sửa xảy ra chuyện gì đó không hay. Dự cảm của nàng luôn luôn chuẩn xác, bởi vậy trong lòng vô cùng không yên.
Nhưng mà có lo lắng cũng chả có cách nào, nàng đành phải bắt buộc bản thân xem nhẹ cảm giác khác thường này, tự an ủi rằng chỉ là quá khẩn trương cho nên suy nghĩ linh tinh.
Chẳng qua có lừa mình dối người như thế nào, tại lúc nghe được Thái Hà nói, ở sâu tận đáy lòng nàng vẫn phát ra một tiếng than nhẹ: quả nhiên.
Ông trời luôn thích làm khổ nàng, quá trình trở lại vị trí thuận lợi như vậy, sớm đã khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên. Nay, quả nhiên là vẫn có sự cố.
Ngài ấy sẽ không cho nàng thuận lợi quay lại ngôi vị Hoàng hậu như vậy.
Nếu hôm nay Hoàng đế thật sự bệnh đến mức không thể tham dự đại điển phong hậu, vậy thì từ nay về sau nàng không chỉ biến thành trò cười, có khi còn bị kẻ có tâm địa lợi dụng, tạo nên thị phi khác.
Nàng cũng có thể mường tượng ra lý do thoái thác cho những người đó, “Cố thị là người xui xẻo, bệ hạ lập cô ta làm hậu làm trái ý trời, cho nên trời xanh mới ám chỉ như vậy. Mong bệ hạ vạn vạn không cần làm trái với ý trời, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
Có lẽ, bọn họ còn có thể trình diễn tại tiết mục khấu cầu Hoàng đế ban chết cho nàng. Cho dù khả năng thành công là không vì trong bụng nàng còn mang hoàng duệ, cũng có thể đẩy nàng vào tầng thấp nhất của hậu cung này…
Càng nghĩ Vân Tiện cảm thấy lòng mình cũng chìm càng sâu, giống như lọt vào một cái giếng cổ, không thể vớt ra được.
Âm thanh vui mừng bỗng vang lên, Cố Vân Tiện mở to mắt, liếc mắt với Liễu Thượng Cung.
Tiếng nhạc này sẽ được tấu vang khi xa giá của Hoàng đế xuất hiện, nói cách khác, những người đó đã thấy được xa giá của Hoàng đế?
Đạo giá quan đứng bên nhẹ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương, mời lên điện.”
Cố Vân Tiện lấy lại tinh thần, gật đầu, “Được.”
Nhìn bậc thang dài trước mắt, nàng hít thật sâu rồi bắt đầu bước lên bậc đầu tiên.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng đi con đường này. Thời điểm từ Năm Lân Khánh thứ hai mươi bảy, nàng cũng đã khoác huy y, đầu đội mũ phượng đi qua một hồi.
Lúc đó nàng mới mười bảy tuổi, còn chưa trải qua sinh tử, toàn tâm toàn ý yêu thương phu quân của mình, thống hận tất cả phụ nữ tranh giành tình cảm với mình.
Đảo mắt đã sắp sáu năm.
Rốt cuộc nàng cũng đi tới bậc thang cuối. Trước Huy Thăng điện toàn là bách quan thân mặc triều phục, mà đối diện với nàng, là Hoàng đế một thân cổn miện.
Khoảng cách quá xa, nàng không nhìn rõ sắc mặt của hắn, cũng không thể nào phán đoán là hắn có thật sự sinh bệnh hay không.
Bên tai là giọng nói của lễ quan, chưa đầy sáu năm thì tất cả lại tái diễn, cũng không có gì mới mẻ với nàng.
Nàng dựa theo quy củ cùng hắn đi tới trước ngự tòa, quỳ lạy thiên địa.
Quan thừa chế tuyên bố: “… Hiền phi Cố thị, là chất nữ của Chương Hiến Hoàng hậu. Nhu gia thành tính, thích hợp với chuyện quản lý lục cung; trinh tĩnh trì cung, phù hợp với mẫu nghi cho vạn quốc. Nay lấy sách bảo lập nàng làm Hoàng hậu, tế bái Tá tông miếu. Khâm thử.”
Cùng với thanh âm của quan thừa chế, cõi lòng treo cao của Cố Vân Tiện rốt cuộc cũng được hạ xuống, tâm nguyện nhiều năm bỏ quên nơi trần ai cũng được hoàn thành trong thanh âm này.
Trong khi đại điển còn đang tiến hành, nàng nghiêng đầu sang nhìn Hoàng đế.
Sắc mặt hắn trắng bệch, trên mỗi cũng không có huyết sắc, quả nhiên là dáng vẻ vừa chịu phải hành hạ.
Thật ra, ban đầu nàng không thực sự tin tưởng hắn, nhưng không ngờ hắn lại có thể đúng giờ chạy tới, cho dù bản thân bệnh thành như vậy.
Nàng bỗng nhiên thấy hơi mềm lòng.
Bất luận là trước đây ra sao, nay hắn đã đối xử không tệ với nàng.
Nhận thấy được ánh mắt của Cố Vân Tiện, Hoàng đế khẽ nghiêng đầu, đôi mắt không phân rõ cảm xúc đối diện với nàng.
Chỉ trong nháy mắt, hắn khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười.
Không biết có phải Cố Vân Tiện gặp ảo giác hay không, luôn cảm thấy nụ cười kia có phần lạnh lẽo.
Dường như là đang chê cười người khác, lại càng giống như đang chê cười bản thân.
HẾT CHƯƠNG 119
Danh sách chương