Thật ra mấy năm nay Cố Vân Tiện sống ở hành cung, không thể nói là không thu hoạch được gì. Cuối xuân năm thứ hai nàng xuất cung, Tây Sơn đạo quán có gửi thiệp mời đến nói rằng Trưởng công chúa Lan Khê muốn mời Hoàng Hậu nương nương đi một chuyến đến đàm đạo cùng nàng ấy.
Cố Vân Tiện cầm tấm thiệp lật qua lật lại mấy lần, chắc chắn không có vấn đề gì khác mới cười trả lời: “Ngươi trở về nói với trường chủ, một lúc nữa bổn cung sẽ dẫn ngũ Hoàng tử đến thăm.”
A Hoàn có thêm một người cô cô rất thương cậu như thế.
Trưởng công chúa Lan Khê đối xử với ai cũng đều lạnh nhạt nhưng lại yêu thương đứa trẻ này vô cùng, có gì tốt cũng dành riêng cho cậu một phần. Cố Vân Tiện thầm suy đoán, có lẽ là do A Hoàn quá giống Bệ hạ.
Hai người các nàng chung đụng với nhau một thời gian dài cũng dần thân thiết, còn có chút giống tỷ muội khuê mật. Mặc dù một người tin Phật, một người tin Đạo*, nhưng điều ấy cũng không cản trở hai người tìm những thú vui khác.
* Chú thích: “Đạo” ở đây là Đạo giáo của Trung Hoa chứ không phải Thiên Chúa giáo. Tìm hiểu thêm ở đây.
Năm đó Trưởng Công chúa Lan Khê từng tiết lộ chuyện giữa Ninh vương và Cảnh Phức Thù cho Cố Vân Tiện biết, nàng vẫn luôn nhớ rõ trong lòng. Lần đó khi hai người ngồi dùng trà cùng nhau, nàng đã mỉm cười tỏ lòng biết ơn.
Lúc ấy Trưởng công chúa Lan Khê chống tay lên cằm, điềm nhiên nhìn cây hải đường ở nơi xa, giọng nói tự nhiên như hoa rơi: “Thật ra thì cũng không có gì. Ta chẳng qua chỉ cho tỷ phương hướng, còn chuyện về sau đều là do tỷ tự dốc sức.” Đôi mắt duyên dáng liếc nhìn nàng: “Nhưng mà, tỷ thật sự làm rất tốt.”
Cố Vân Tiện hiểu ý nàng ấy. Tháng năm năm Vĩnh gia thứ sáu, Hoàng đế đột nhiên trừng trị phụ thân và huynh trưởng của Cảnh Phức Thù hai trọng tội là bất kính với vua và lạm quyền bất công, phế bỏ chức quan cả nhà, lưu đầy Thục Trung, ngay cả vị thúc phụ họ hàng xa đang làm ở Công bộ cũng xui xẻo theo. Không chỉ vậy, hắn còn phế Cảnh thị vốn đang là một Tiệp dư thành thứ dân, dời từ phi viên ở Bình Lăng ra ném ở bãi tha ma. Mặc dù Hoàng đế có đầy đủ lý do, nhưng dày vò một người chết như vậy, không ít người cảm thấy hắn quá cay nghiệt.
Cố Vân Tiện biết lý do hắn làm vậy. Thái hậu là mẹ ruột của hắn, Cảnh Phức Thù lại từng hại chết bà. Cho dù đó là chuyện kiếp trước nhưng cũng không thể cản hắn giận chó đánh mèo.
Hắn có thể nhịn đến hơn nửa năm để tìm một tội danh thích hợp hòng xử lý cả nhà Cảnh thị là đã kiềm chế lắm rồi.
Trưởng Công chúa Lan Khê nói vậy, có lẽ là do nàng ấy cho rằng những chuyện đó là do nàng thúc đẩy. Ngay cả Cảnh Phức Thù đã chết cũng không buông tha, nhìn thế nào cũng thấy độc ác.
Cố Vân Tiện chỉ cười cười, không giải thích thêm.
***
Mười lăm tháng Giêng năm Vĩnh Gia thứ mười, Tết Nguyên tiêu*.
* Chú thích: Tết Nguyên tiêu còn được gọi là tết Thượng nguyên. Trong bản edit, hai tên gọi này sẽ được sử dụng luân phiên.
Cố Vân Tiện vốn định sẽ ở cung Ôn Tuyền này ngắm đèn, nhưng không ngờ mùng mười tháng Giêng Trưởng Công chúa Lan Khê lại mời nàng đến đạo quán Tây Sơn, buổi sáng vài hôm sau lại nói với nàng muốn ngắm cảnh mười dặm đèn hoa rực rỡ ở Dục Đô.
“Muội ở trên núi Tây Sơn nhiều năm như vậy, ngay cả cửa chùa cũng ít khi bước ra. Trước nay chỉ cảm thấy thanh tĩnh, nhưng gần đây bị A Hoàn nghịch phá nên không nhịn được muốn xuống núi xem tình hình dưới kia. Tết Nguyên tiêu năm nay chúng ta tạm thượng gác Phật tổ và Đạo quân sang một bên, đi trải nghiệm chút khói lửa trần gian, có được không?”
Khi còn bé Trưởng công chúa rất hoạt bát đáng yêu, sau khi gặp biến cố lớn lại trở nên cô độc như vậy. Cũng may nhiều năm nay nàng ấy thành tâm hướng đạo, tư tưởng đã được giải khai ít nhiều, thỉnh thoảng cũng sẽ phóng khoáng rộng rãi giống trước đây. Tuy rằng rất hiếm xảy ra nhưng ít ra điều này khiến nàng ấy không còn giống một người cách ngăn trần thế.
Nghe vậy, Cố Vân Tiện sửng sốt, nàng hỏi: “Bệ hạ đồng ý sao?”
Trưởng Công chúa nói: “Mấy ngày trước muội đã bẩm với Hoàng huynh, huynh ấy đã chuẩn. Huynh ấy cảm thấy hai người chúng ta cả ngày buồn chán cũng không tốt, cho nên trong lời nói còn vô cùng ủng hộ. Chẳng qua là huynh ấy còn phái thêm vài ảnh vệ đến đây, tối nay sẽ bảo vệ chúng ta trên đường.”
Cố Vân Tiện thấy trong tay Trưởng công chúa đúng là thư đáp lời do Hoàng đế tự tay viết, nàng suy nghĩ một chút rồi cười gật đầu: “Đã vậy, chúng ta cứ đi một chuyến xem sao.”
Đúng như lời nàng ấy nói, nàng đã ở trên núi hơn bốn năm, thật sự có chút buồn chán. Tết Nguyên tiêu ở Kinh thành là buổi tối rực rỡ ánh sao mà cô thiếu nữ Cố Vân Tiện thuở ấy mong chờ nhất, lúc ấy có thể vui vẻ mà không cần lo lắng, bây giờ nghĩ lại không khỏi có chút lưu luyến.
Bây giờ có thể trải nghiệm lại lần nữa, nàng cũng hơi động tâm.
***
Đêm Nguyên tiêu ấy, Cố Vân Tiện và Cơ Lạc Vi ăn mặc như những người phụ nữ bình thường, đi vào Kinh Thành đã nhiều năm xa cách.
Vì lý do an toàn, chuyến đi này của các nàng được giữ bí mật với bên ngoài, đến A Hoàn cũng bị giữ lại ở Tây Sơn, được cung nữ tâm phúc của Cố Vân Tiện chăm sóc. Mấy thái giám hóa trang thành gia nhân đi theo bên cạnh các nàng, các ảnh vệ được Hoàng đế lựa chọn ẩn nấp đi cùng.
Lúc đầu Cố Vân Tiện còn có chút thấp thỏm với chuyến du ngoạn đêm nay, sau khi biết được những sắp xếp của Hoàng đế bèn yên tâm.
Quả thật hắn đã bố trí rất thỏa đáng, không để hai người họ có chút nguy hiểm nào.
Cố Vân Tiện nhìn bức thư hắn viết cho Cơ Lạc Vi, không nhịn được nghĩ lại năm thứ tư Vĩnh Gia, hắn cũng tự mình đưa nàng đi du ngoạn Dục Đô giữa đêm. Lần ấy, họ còn đi đến hồ Lung Giang, nơi đó còn có một nhà bán hoa đăng, chữ đề trên đó không kém gì những danh gia…
“A tẩu muốn ghé thăm chỗ nào?” Cơ Lạc Vi mỉm cười hỏi: “Mặc dù muội sống ở Kinh thành gần ba mươi năm nhưng tới giờ vẫn chưa đi dạo trên đường phố nơi này lần nào, nên ngay cả một đích đến cũng không có.”
“Đến hồ Lung Giang đi.” Cố Vân Tiện nhẹ giọng nói: “Các thiếu nữ nơi Dục Đô đều thích tụ tập ở đó thả hoa đăng, đèn tụ lại trông như biển sao lấp lánh, trông rất đẹp.”
***
Hằng năm ở hồ Lung Giang đều là cảnh tượng này, Cơ Lạc Vi lần đầu đến đây cho nên cảm thấy rất thú vị, nhưng Cố Vân Tiện lại không có hứng thú ngắm nhìn xung quanh. Nàng tinh mắt nhìn về một nơi quen thuộc.
Quả nhiên, quán ấy vẫn ở nguyên nơi cũ.
Nàng nói với Cơ Lạc Vi: “Trước đây ta từng đến chỗ sạp nhỏ kia mua hoa đăng, ta rất thích, muội có muốn đến xem cùng không?”
Cơ Lạc Vi khẽ gật đầu, nói được.
Cố Vân Tiện đi cùng nàng ấy đến trước sạp, lại bất ngờ phát hiện chủ quán đã không còn là nam nhân trong trí nhớ mà là một có gái trông xinh đẹp phóng khoáng.
“Hai vị phu nhân muốn mua hoa đăng thế nào? Hai vị cứ việc chọn đi, hoa đăng nhà ta tốt nhất chỗ này đấy!” Đồng Vân Huyên cười nói.
Có lẽ là đã đổi chủ nhân. Cố Vân Tiện nghĩ vậy, cầm một cái hoa đăng lên nhìn thử, quả nhiên không còn nhìn thấy nét chữ xinh đẹp ngày trước.
Mang chút mất mát thở dài, nàng khẽ mỉm cười: “Chúng ta đi lên phía trước xem thử.”
Cảm xúc nàng thay đổi không nhiều, nhưng Cơ Lạc Vi vẫn nhìn ra được, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Tất nhiên Vân Tiện sẽ không nói cho nàng ấy biết vì mình không tìm thấy nét chữ trong trí nhớ nữa, chỉ bâng quơ nói: “Không có gì, chỉ là nhớ lại một chuyện trước đây, có chút phiền lòng mà thôi.”
Hai người mỗi người chọn một cái hoa đăng, lại không hẹn mà cùng nhau chọn không viết gì lên trên, chỉ đi đến bên sông rồi thả xuống. Không mang mong ước gì, chỉ đơn giản muốn tham gia vậy thôi.
Hoa đăng xuôi theo dòng nước rồi tụ lại một chỗ, quả nhiên giống như lời Cố Vân Tiện nói, giống như một dải Ngân Hà rực rỡ, đẹp không tả xiết.
Lần đầu tiên Cơ Lạc Vi nhìn thấy cảnh tượng đó, nàng ấy cảm thấy mới lạ nên đứng ngây người nhìn. Mặc dù Cố Vân Tiện cảm thấy không hứng thú nhưng cũng không thúc giục, chỉ điềm nhiên quan sát xung quanh.
Ánh mắt lướt qua đám người đông đúc, chợt dừng lại. Ở phía trước cách nàng không xa có một bóng người quen thuộc.
Toàn thân áo đen, đầu đội nón trúc lụa đen, thân mình dong dỏng đứng bên cầu, toát lên vẻ tiêu sái phóng khoáng.
Cố Vân Tiện nhìn chằm chằm hình dáng kia, bỗng nhiên hiểu ra tại sao đêm nay mình lại muốn đến hồ Lung Giang.
Nàng nhớ lần đầu tiên bắt gặp bóng người kia là tết Nguyên tiêu năm Vĩnh gia thứ tư, Hoàng đế đưa nàng xuất cung đi du ngoạn. Nàng thấy chàng ngồi trên manh chiếu dưới gốc cây liễu, ấy thế mà lại trông như người ngọc giữa trời, tự tại phong lưu vô cùng.
Lần thứ hai là khi chàng đỗ Tiến sĩ tam giáp, cưỡi ngựa cao đầu đi đến trước điện Tuyên Chính, chờ Kim điện xướng danh. Lần đó, nàng thấy bóng chàng giục ngựa rong ruổi, còn từng cảm thấy quen thuộc.
Thì qua mấy tháng trước đó bọn họ đã từng gặp nhau, chàng còn muốn tặng cho nàng một chiếc hoa đăng tinh xảo.
Cả nét chữ đẹp đẽ của chàng nữa. Lần đầu tiên nhìn thấy trên hoa đăng đã cảm thấy rất đẹp, sau đó thỉnh thoảng nàng vẫn thấy Thôi Sóc viết chữ, nhưng lại chưa từng liên hệ hai người với nhau. Dù sao khi ấy nàng vẫn một lòng muốn báo thù, không mấy để ý những chuyện xung quanh.
Có thể tối nay ma xui quỷ khiến, nàng nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, lại nhớ về chuyện cũ. Rốt cuộc nàng cũng mơ hồ phát hiện ra, dù là người hay nét chữ, đều cho nàng một cảm giác quen thuộc, giống như đã từng gặp đâu đó.
Hôm nay gặp lại chàng bên một hồ hoa đăng, cuối cùng nàng cũng có thể xâu chuỗi những chuyện kia với nhau.
Thì ra là chàng.
Thôi Sóc vốn đang xuất thần, chợt phát hiện có người vẫn đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt. Chàng cũng theo đó nhìn qua, vừa nhìn thấy khuôn mặt nàng thì đã kinh ngạc trợn to mắt.
Không phải nàng vẫn đang ở hành cung sao? Tại sao lại ở đây? Nhìn thấy ánh mắt đó của nàng, chàng liền hiểu nàng đã nhận ra mình là ai.
Cố Vân Tiện vẫn đứng bất động tại chỗ, Thôi Sóc đi từ từ đến bên cạnh nàng. Hành động của chàng hết sức tự nhiên, giống như không phải là đi về hướng Cố Vân Tiện mà chỉ là bị phong cảnh xung quanh đây hấp dẫn.
“Nhiều năm không gặp, phu nhân vẫn khỏe chứ?” Chàng nhẹ giọng hỏi.
Cố Vân Tiện quay đầu nhìn, thái giám hầu hạ nàng cũng đứng khá xa, Cơ Lạc Vi thì lại càng xa hơn, không thể nghe được cuộc nói chuyện giữa họ.
“Phiền Ngọc lang quan tâm, ta rất khỏe.” Nàng nói: “Lúc ra đi vội vàng, có nhiều chuyện đến sau này mới nghe nói lại. Thì ra ta có thể dọn đến biệt viện nghỉ ngơi, bên trong còn nhờ Ngọc lang giúp đỡ, ta ở đây xin cảm tạ.”
Bởi vì đang ở bên ngoài, nàng không thể gọi hắn là đại nhân, chỉ có thể gọi là Ngọc lang như mọi người.
Rõ ràng chỉ là hai chữ bình thường, nàng nói ra lại như mang cảm xúc khác, khiến người rung động.
“Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để phu nhân phải ghi nhớ.” Thôi Sóc khẽ mỉm cười: “Chẳng qua, tối nay tại sao phu nhân lại ở đây?”
“Ta ra ngoài đi dạo một chút. Còn Ngọc lang thì sao? Tại sao người lại ở đây?”
Chàng yên lặng trong chốc lát: “Tết Nguyên tiêu hằng năm, ta đều ở đây.”
Cố Vân Tiện sửng sốt, sau đó nghĩ đến từ trước mỗi năm hắn đều đến giúp bạn bè đề chữ lên hoa đăng, bây giờ mặc dù không viết nữa nhưng chắc cũng không ngại đi thăm thú.
“Thì ra Ngọc lang thích tết Nguyên tiêu như vậy, thật khiến người khác kinh ngạc.” Nàng nói: “Ta còn tưởng Ngọc lang trời sinh tính tình lạnh nhạt, không thích những nơi náo nhiệt.“
“Ta thật sự không thích náo nhiệt, nhưng đêm này là ngoại lệ.” Chàng đáp.
Lời nói của chàng nhẹ nhàng bình thản, nhưng Cố Vân Tiện vẫn cảm thấy nó mang hàm ý khác. Cảm giác này khiến nàng bất an, vì vậy khẽ gật đầu: “Nơi này nhiều người qua lại, ta đi trước.”
Tay phải của Thôi sóc khẽ nâng lên, dường như muốn ngăn cản nàng, nhưng chỉ trong chớp mắt, chàng đã cất tiếng như bình thường: “Phu nhân đi thong thả…”
Đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai khiến họ cả kinh, quay đầu nhìn lại, một sạp bán hoa đăng không xa bỗng nhiên bốc cháy, ánh lửa hừng hực khiến người ta giật mình!
“A!” Cố Vân Tiện sợ hãi thét lên, một đài hoa đăng nhuộm lửa bay đến dưới chân nàng, suýt thì đốt đến chân váy.
Cùng lúc đó, một mũi tên nhọn từ đằng xa phá trời bay đến, thẳng tắp bắn đến chỗ bọn họ…
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện, một cước đá văng hoa đăng, trường kiếm trong tay đồng thời chém mũi tên thành hai mảnh.
Cố Vân Tiện nhìn ám vệ chắn trước người nàng, lúc này mới sợ hãi ngẩng đầu lên, nhưng lại phát hiện không biết từ bao giờ mình đã tựa vào lòng Thôi Sóc, ánh mắt hai người gặp nhau qua lớp sa mỏng.
HẾT CHƯƠNG 128
Cố Vân Tiện cầm tấm thiệp lật qua lật lại mấy lần, chắc chắn không có vấn đề gì khác mới cười trả lời: “Ngươi trở về nói với trường chủ, một lúc nữa bổn cung sẽ dẫn ngũ Hoàng tử đến thăm.”
A Hoàn có thêm một người cô cô rất thương cậu như thế.
Trưởng công chúa Lan Khê đối xử với ai cũng đều lạnh nhạt nhưng lại yêu thương đứa trẻ này vô cùng, có gì tốt cũng dành riêng cho cậu một phần. Cố Vân Tiện thầm suy đoán, có lẽ là do A Hoàn quá giống Bệ hạ.
Hai người các nàng chung đụng với nhau một thời gian dài cũng dần thân thiết, còn có chút giống tỷ muội khuê mật. Mặc dù một người tin Phật, một người tin Đạo*, nhưng điều ấy cũng không cản trở hai người tìm những thú vui khác.
* Chú thích: “Đạo” ở đây là Đạo giáo của Trung Hoa chứ không phải Thiên Chúa giáo. Tìm hiểu thêm ở đây.
Năm đó Trưởng Công chúa Lan Khê từng tiết lộ chuyện giữa Ninh vương và Cảnh Phức Thù cho Cố Vân Tiện biết, nàng vẫn luôn nhớ rõ trong lòng. Lần đó khi hai người ngồi dùng trà cùng nhau, nàng đã mỉm cười tỏ lòng biết ơn.
Lúc ấy Trưởng công chúa Lan Khê chống tay lên cằm, điềm nhiên nhìn cây hải đường ở nơi xa, giọng nói tự nhiên như hoa rơi: “Thật ra thì cũng không có gì. Ta chẳng qua chỉ cho tỷ phương hướng, còn chuyện về sau đều là do tỷ tự dốc sức.” Đôi mắt duyên dáng liếc nhìn nàng: “Nhưng mà, tỷ thật sự làm rất tốt.”
Cố Vân Tiện hiểu ý nàng ấy. Tháng năm năm Vĩnh gia thứ sáu, Hoàng đế đột nhiên trừng trị phụ thân và huynh trưởng của Cảnh Phức Thù hai trọng tội là bất kính với vua và lạm quyền bất công, phế bỏ chức quan cả nhà, lưu đầy Thục Trung, ngay cả vị thúc phụ họ hàng xa đang làm ở Công bộ cũng xui xẻo theo. Không chỉ vậy, hắn còn phế Cảnh thị vốn đang là một Tiệp dư thành thứ dân, dời từ phi viên ở Bình Lăng ra ném ở bãi tha ma. Mặc dù Hoàng đế có đầy đủ lý do, nhưng dày vò một người chết như vậy, không ít người cảm thấy hắn quá cay nghiệt.
Cố Vân Tiện biết lý do hắn làm vậy. Thái hậu là mẹ ruột của hắn, Cảnh Phức Thù lại từng hại chết bà. Cho dù đó là chuyện kiếp trước nhưng cũng không thể cản hắn giận chó đánh mèo.
Hắn có thể nhịn đến hơn nửa năm để tìm một tội danh thích hợp hòng xử lý cả nhà Cảnh thị là đã kiềm chế lắm rồi.
Trưởng Công chúa Lan Khê nói vậy, có lẽ là do nàng ấy cho rằng những chuyện đó là do nàng thúc đẩy. Ngay cả Cảnh Phức Thù đã chết cũng không buông tha, nhìn thế nào cũng thấy độc ác.
Cố Vân Tiện chỉ cười cười, không giải thích thêm.
***
Mười lăm tháng Giêng năm Vĩnh Gia thứ mười, Tết Nguyên tiêu*.
* Chú thích: Tết Nguyên tiêu còn được gọi là tết Thượng nguyên. Trong bản edit, hai tên gọi này sẽ được sử dụng luân phiên.
Cố Vân Tiện vốn định sẽ ở cung Ôn Tuyền này ngắm đèn, nhưng không ngờ mùng mười tháng Giêng Trưởng Công chúa Lan Khê lại mời nàng đến đạo quán Tây Sơn, buổi sáng vài hôm sau lại nói với nàng muốn ngắm cảnh mười dặm đèn hoa rực rỡ ở Dục Đô.
“Muội ở trên núi Tây Sơn nhiều năm như vậy, ngay cả cửa chùa cũng ít khi bước ra. Trước nay chỉ cảm thấy thanh tĩnh, nhưng gần đây bị A Hoàn nghịch phá nên không nhịn được muốn xuống núi xem tình hình dưới kia. Tết Nguyên tiêu năm nay chúng ta tạm thượng gác Phật tổ và Đạo quân sang một bên, đi trải nghiệm chút khói lửa trần gian, có được không?”
Khi còn bé Trưởng công chúa rất hoạt bát đáng yêu, sau khi gặp biến cố lớn lại trở nên cô độc như vậy. Cũng may nhiều năm nay nàng ấy thành tâm hướng đạo, tư tưởng đã được giải khai ít nhiều, thỉnh thoảng cũng sẽ phóng khoáng rộng rãi giống trước đây. Tuy rằng rất hiếm xảy ra nhưng ít ra điều này khiến nàng ấy không còn giống một người cách ngăn trần thế.
Nghe vậy, Cố Vân Tiện sửng sốt, nàng hỏi: “Bệ hạ đồng ý sao?”
Trưởng Công chúa nói: “Mấy ngày trước muội đã bẩm với Hoàng huynh, huynh ấy đã chuẩn. Huynh ấy cảm thấy hai người chúng ta cả ngày buồn chán cũng không tốt, cho nên trong lời nói còn vô cùng ủng hộ. Chẳng qua là huynh ấy còn phái thêm vài ảnh vệ đến đây, tối nay sẽ bảo vệ chúng ta trên đường.”
Cố Vân Tiện thấy trong tay Trưởng công chúa đúng là thư đáp lời do Hoàng đế tự tay viết, nàng suy nghĩ một chút rồi cười gật đầu: “Đã vậy, chúng ta cứ đi một chuyến xem sao.”
Đúng như lời nàng ấy nói, nàng đã ở trên núi hơn bốn năm, thật sự có chút buồn chán. Tết Nguyên tiêu ở Kinh thành là buổi tối rực rỡ ánh sao mà cô thiếu nữ Cố Vân Tiện thuở ấy mong chờ nhất, lúc ấy có thể vui vẻ mà không cần lo lắng, bây giờ nghĩ lại không khỏi có chút lưu luyến.
Bây giờ có thể trải nghiệm lại lần nữa, nàng cũng hơi động tâm.
***
Đêm Nguyên tiêu ấy, Cố Vân Tiện và Cơ Lạc Vi ăn mặc như những người phụ nữ bình thường, đi vào Kinh Thành đã nhiều năm xa cách.
Vì lý do an toàn, chuyến đi này của các nàng được giữ bí mật với bên ngoài, đến A Hoàn cũng bị giữ lại ở Tây Sơn, được cung nữ tâm phúc của Cố Vân Tiện chăm sóc. Mấy thái giám hóa trang thành gia nhân đi theo bên cạnh các nàng, các ảnh vệ được Hoàng đế lựa chọn ẩn nấp đi cùng.
Lúc đầu Cố Vân Tiện còn có chút thấp thỏm với chuyến du ngoạn đêm nay, sau khi biết được những sắp xếp của Hoàng đế bèn yên tâm.
Quả thật hắn đã bố trí rất thỏa đáng, không để hai người họ có chút nguy hiểm nào.
Cố Vân Tiện nhìn bức thư hắn viết cho Cơ Lạc Vi, không nhịn được nghĩ lại năm thứ tư Vĩnh Gia, hắn cũng tự mình đưa nàng đi du ngoạn Dục Đô giữa đêm. Lần ấy, họ còn đi đến hồ Lung Giang, nơi đó còn có một nhà bán hoa đăng, chữ đề trên đó không kém gì những danh gia…
“A tẩu muốn ghé thăm chỗ nào?” Cơ Lạc Vi mỉm cười hỏi: “Mặc dù muội sống ở Kinh thành gần ba mươi năm nhưng tới giờ vẫn chưa đi dạo trên đường phố nơi này lần nào, nên ngay cả một đích đến cũng không có.”
“Đến hồ Lung Giang đi.” Cố Vân Tiện nhẹ giọng nói: “Các thiếu nữ nơi Dục Đô đều thích tụ tập ở đó thả hoa đăng, đèn tụ lại trông như biển sao lấp lánh, trông rất đẹp.”
***
Hằng năm ở hồ Lung Giang đều là cảnh tượng này, Cơ Lạc Vi lần đầu đến đây cho nên cảm thấy rất thú vị, nhưng Cố Vân Tiện lại không có hứng thú ngắm nhìn xung quanh. Nàng tinh mắt nhìn về một nơi quen thuộc.
Quả nhiên, quán ấy vẫn ở nguyên nơi cũ.
Nàng nói với Cơ Lạc Vi: “Trước đây ta từng đến chỗ sạp nhỏ kia mua hoa đăng, ta rất thích, muội có muốn đến xem cùng không?”
Cơ Lạc Vi khẽ gật đầu, nói được.
Cố Vân Tiện đi cùng nàng ấy đến trước sạp, lại bất ngờ phát hiện chủ quán đã không còn là nam nhân trong trí nhớ mà là một có gái trông xinh đẹp phóng khoáng.
“Hai vị phu nhân muốn mua hoa đăng thế nào? Hai vị cứ việc chọn đi, hoa đăng nhà ta tốt nhất chỗ này đấy!” Đồng Vân Huyên cười nói.
Có lẽ là đã đổi chủ nhân. Cố Vân Tiện nghĩ vậy, cầm một cái hoa đăng lên nhìn thử, quả nhiên không còn nhìn thấy nét chữ xinh đẹp ngày trước.
Mang chút mất mát thở dài, nàng khẽ mỉm cười: “Chúng ta đi lên phía trước xem thử.”
Cảm xúc nàng thay đổi không nhiều, nhưng Cơ Lạc Vi vẫn nhìn ra được, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Tất nhiên Vân Tiện sẽ không nói cho nàng ấy biết vì mình không tìm thấy nét chữ trong trí nhớ nữa, chỉ bâng quơ nói: “Không có gì, chỉ là nhớ lại một chuyện trước đây, có chút phiền lòng mà thôi.”
Hai người mỗi người chọn một cái hoa đăng, lại không hẹn mà cùng nhau chọn không viết gì lên trên, chỉ đi đến bên sông rồi thả xuống. Không mang mong ước gì, chỉ đơn giản muốn tham gia vậy thôi.
Hoa đăng xuôi theo dòng nước rồi tụ lại một chỗ, quả nhiên giống như lời Cố Vân Tiện nói, giống như một dải Ngân Hà rực rỡ, đẹp không tả xiết.
Lần đầu tiên Cơ Lạc Vi nhìn thấy cảnh tượng đó, nàng ấy cảm thấy mới lạ nên đứng ngây người nhìn. Mặc dù Cố Vân Tiện cảm thấy không hứng thú nhưng cũng không thúc giục, chỉ điềm nhiên quan sát xung quanh.
Ánh mắt lướt qua đám người đông đúc, chợt dừng lại. Ở phía trước cách nàng không xa có một bóng người quen thuộc.
Toàn thân áo đen, đầu đội nón trúc lụa đen, thân mình dong dỏng đứng bên cầu, toát lên vẻ tiêu sái phóng khoáng.
Cố Vân Tiện nhìn chằm chằm hình dáng kia, bỗng nhiên hiểu ra tại sao đêm nay mình lại muốn đến hồ Lung Giang.
Nàng nhớ lần đầu tiên bắt gặp bóng người kia là tết Nguyên tiêu năm Vĩnh gia thứ tư, Hoàng đế đưa nàng xuất cung đi du ngoạn. Nàng thấy chàng ngồi trên manh chiếu dưới gốc cây liễu, ấy thế mà lại trông như người ngọc giữa trời, tự tại phong lưu vô cùng.
Lần thứ hai là khi chàng đỗ Tiến sĩ tam giáp, cưỡi ngựa cao đầu đi đến trước điện Tuyên Chính, chờ Kim điện xướng danh. Lần đó, nàng thấy bóng chàng giục ngựa rong ruổi, còn từng cảm thấy quen thuộc.
Thì qua mấy tháng trước đó bọn họ đã từng gặp nhau, chàng còn muốn tặng cho nàng một chiếc hoa đăng tinh xảo.
Cả nét chữ đẹp đẽ của chàng nữa. Lần đầu tiên nhìn thấy trên hoa đăng đã cảm thấy rất đẹp, sau đó thỉnh thoảng nàng vẫn thấy Thôi Sóc viết chữ, nhưng lại chưa từng liên hệ hai người với nhau. Dù sao khi ấy nàng vẫn một lòng muốn báo thù, không mấy để ý những chuyện xung quanh.
Có thể tối nay ma xui quỷ khiến, nàng nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, lại nhớ về chuyện cũ. Rốt cuộc nàng cũng mơ hồ phát hiện ra, dù là người hay nét chữ, đều cho nàng một cảm giác quen thuộc, giống như đã từng gặp đâu đó.
Hôm nay gặp lại chàng bên một hồ hoa đăng, cuối cùng nàng cũng có thể xâu chuỗi những chuyện kia với nhau.
Thì ra là chàng.
Thôi Sóc vốn đang xuất thần, chợt phát hiện có người vẫn đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt. Chàng cũng theo đó nhìn qua, vừa nhìn thấy khuôn mặt nàng thì đã kinh ngạc trợn to mắt.
Không phải nàng vẫn đang ở hành cung sao? Tại sao lại ở đây? Nhìn thấy ánh mắt đó của nàng, chàng liền hiểu nàng đã nhận ra mình là ai.
Cố Vân Tiện vẫn đứng bất động tại chỗ, Thôi Sóc đi từ từ đến bên cạnh nàng. Hành động của chàng hết sức tự nhiên, giống như không phải là đi về hướng Cố Vân Tiện mà chỉ là bị phong cảnh xung quanh đây hấp dẫn.
“Nhiều năm không gặp, phu nhân vẫn khỏe chứ?” Chàng nhẹ giọng hỏi.
Cố Vân Tiện quay đầu nhìn, thái giám hầu hạ nàng cũng đứng khá xa, Cơ Lạc Vi thì lại càng xa hơn, không thể nghe được cuộc nói chuyện giữa họ.
“Phiền Ngọc lang quan tâm, ta rất khỏe.” Nàng nói: “Lúc ra đi vội vàng, có nhiều chuyện đến sau này mới nghe nói lại. Thì ra ta có thể dọn đến biệt viện nghỉ ngơi, bên trong còn nhờ Ngọc lang giúp đỡ, ta ở đây xin cảm tạ.”
Bởi vì đang ở bên ngoài, nàng không thể gọi hắn là đại nhân, chỉ có thể gọi là Ngọc lang như mọi người.
Rõ ràng chỉ là hai chữ bình thường, nàng nói ra lại như mang cảm xúc khác, khiến người rung động.
“Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để phu nhân phải ghi nhớ.” Thôi Sóc khẽ mỉm cười: “Chẳng qua, tối nay tại sao phu nhân lại ở đây?”
“Ta ra ngoài đi dạo một chút. Còn Ngọc lang thì sao? Tại sao người lại ở đây?”
Chàng yên lặng trong chốc lát: “Tết Nguyên tiêu hằng năm, ta đều ở đây.”
Cố Vân Tiện sửng sốt, sau đó nghĩ đến từ trước mỗi năm hắn đều đến giúp bạn bè đề chữ lên hoa đăng, bây giờ mặc dù không viết nữa nhưng chắc cũng không ngại đi thăm thú.
“Thì ra Ngọc lang thích tết Nguyên tiêu như vậy, thật khiến người khác kinh ngạc.” Nàng nói: “Ta còn tưởng Ngọc lang trời sinh tính tình lạnh nhạt, không thích những nơi náo nhiệt.“
“Ta thật sự không thích náo nhiệt, nhưng đêm này là ngoại lệ.” Chàng đáp.
Lời nói của chàng nhẹ nhàng bình thản, nhưng Cố Vân Tiện vẫn cảm thấy nó mang hàm ý khác. Cảm giác này khiến nàng bất an, vì vậy khẽ gật đầu: “Nơi này nhiều người qua lại, ta đi trước.”
Tay phải của Thôi sóc khẽ nâng lên, dường như muốn ngăn cản nàng, nhưng chỉ trong chớp mắt, chàng đã cất tiếng như bình thường: “Phu nhân đi thong thả…”
Đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai khiến họ cả kinh, quay đầu nhìn lại, một sạp bán hoa đăng không xa bỗng nhiên bốc cháy, ánh lửa hừng hực khiến người ta giật mình!
“A!” Cố Vân Tiện sợ hãi thét lên, một đài hoa đăng nhuộm lửa bay đến dưới chân nàng, suýt thì đốt đến chân váy.
Cùng lúc đó, một mũi tên nhọn từ đằng xa phá trời bay đến, thẳng tắp bắn đến chỗ bọn họ…
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện, một cước đá văng hoa đăng, trường kiếm trong tay đồng thời chém mũi tên thành hai mảnh.
Cố Vân Tiện nhìn ám vệ chắn trước người nàng, lúc này mới sợ hãi ngẩng đầu lên, nhưng lại phát hiện không biết từ bao giờ mình đã tựa vào lòng Thôi Sóc, ánh mắt hai người gặp nhau qua lớp sa mỏng.
HẾT CHƯƠNG 128
Danh sách chương