Cố Vân Tiện không phải không biết mọi người đang nghĩ gì, nhưng vì tình hình nằm ngoài dự đoán nên nàng chỉ có thể nhìn chằm chằm trên sân, không có sức quan tâm đến những chuyện khác.

Trên sân bóng rộng lớn, Hoàng đế và Thôi Sóc mỗi người cưỡi một con tuấn mã, nhìn nhau mặt lạnh tanh. Từ xa nhìn lại, hai người đều có bề ngoài xuất chúng, dáng người đĩnh đạc, đến sắc mặt cũng tái nhợt như nhau.

Đương tháng Giêng giá rét, cũng may hôm nay ánh nắng ấm áp, mọi người mặc quần áo dày ngồi trên khán đài cũng không lạnh mấy. Trên sân mã cầu, cung nhân sớm đã dọn sạch tuyết đọng tránh làm bệ hạ mất vui.

Thấy hai đội đều đã chuẩn bị ổn thoả, vị quan trọng tài lên tiếng bắt đầu. Các thái giám nghe vậy phất cờ, tiếng trống nổi lên, trận đấu mã cầu chính thức bắt đầu.

Trước đây Cố Vân Tiện đã xem rất nhiều trận mã cầu. Hoàng cung Đại Tấn thịnh hành trò chơi này, lần tiến cung đầu tiên vào năm mười ba tuổi nàng đã từng thấy Tề vương điện hạ thi cùng tiên đế. Hơn nữa, không chỉ có nam tử mà rất nhiều nữ tử quý tộc cũng thích đánh mã cầu. Phu nhân Ninh Viễn Hầu và Hầu Phụ Trưởng công chúa đã từng tổ chức một trận đấu mã cầu long trọng, hơn nửa các phu nhân ở Dục Đô đều bị các nàng ảnh hưởng. Khi đó Cố Vân Tiện vẫn còn là Thái tử phi, nếu không phải do kỹ thuật quá kém thì không chừng nàng cũng đã bị cô công chúa này kéo lên sân đấu rồi.

Nhưng trận đấu nào cũng không kinh hồn táng đảm như hôm nay.

Bóng trong mã cầu nhỏ bằng nắm tay, dùng loại gỗ nhẹ mà cứng tạo thành, phía trong chạm rỗng, bên ngoài sơn đủ các màu, được gọi là “Bóng cầu vồng” hay “Bóng thất bảo”. Hiện quả bóng nhiều màu kia đang lăn qua lăn lại trên mảnh đất trống, được chuyền qua về giữa các cây gậy trong tay người chơi, cuối cùng bị đánh vào cầu môn hai bên trái phải.

Cố Vân Tiện lo lắng không yên, hết nhìn những con tuấn mã chạy như bay lại nhìn đến những thanh gậy thi thoảng lại vung lên không chớp mắt.

“Trước nay vẫn thấy Thôi Thượng thư phong độ tiêu sái, còn tưởng ngài ấy nho nhã yếu đuối, không ngờ cũng mạnh mẽ như vậy…” Cố Vân Tiện nghe thấy tiếng bàn luận của vị đại thần nào đó phía bên phải, trong giọng nói đầy ý tán thưởng.

“Cao đại nhân không biết đấy thôi, Như Cảnh con người này chỉ là không thích động võ chứ không phải không biết. Thời niên thiếu huynh ấy từng mài giũa gân cốt với danh sư, tài cưỡi ngựa, bắn cung hay võ nghệ đều không tệ.” Đỗ Thanh giải thích: “Khi mới biết nhau, ta cũng bị vẻ ngoài của huynh ấy đánh lừa bèn ngỏ ý so bắn tên, cuối cùng thua trắng ba vò rượu ngon, bấy giờ mới rút kinh nghiệm…” Mọi người nghe đến đây cũng bật cười.

“Biểu hiện của Thôi Thượng thư hôm nay đã không thua các vị tướng quân.” Hộ Bộ Thượng thư Lư Lãng nói: “Chẳng qua tài mã cầu của bệ hạ cũng đứng nhất nhì trong mọi người, trận đấu hôm nay e rằng bệ hạ vẫn sẽ thủ thắng…”

Lư Lãng nói chắc chắn như vậy, mọi người nghe xong lại không hẹn mà cùng tỏ vẻ tán đồng. Hoàng đế chơi bóng cùng thần tử, thủ thắng cũng không lạ gì, chỉ cần vị thần tử này đủ hiểu lòng người thì sẽ biết lúc nào nên thua Hoàng đế mà không để lại dấu vết nào. Nhưng kim thượng lại khác, người thật sự rất giỏi đánh mã cầu.

Còn nhớ rõ năm Vĩnh Gia đầu tiên, nước Hách Trì ở Tây Vực phái sứ giả đến chúc mừng tân đế đăng cơ, mọi người ăn uống no say xong bèn quyết định chơi một trận mã cầu để thắt chặt tình cảm hai nước. Trận đấu ngày đó có thể nói là thảm không nỡ nhìn, đội bóng Đại Tấn thua liền ba ván, các Vũ Lâm Lang* đều mặt xám mày tro, không thể ngẩng đầu. Hoàng đế vẫn luôn ngồi trên khán đài quan sát rốt cuộc cũng không nhịn được nữa bèn quyết định tự thân ra trận. Mọi người vốn đang còn không cho là đúng, thấy các Vũ Lâm Lang còn đánh không lại đối thủ, bệ hạ còn có thể có cách gì? Ai ngờ nội trong thời gian một nén nhang của trận đầu tiên, hắn đã đánh bóng thất bảo vào cầu môn đối phương.

* Chú thích: Vũ Lâm Lang là quân cấm vệ của Hoàng gia kể từ thời Hán.

Đương nhiên người Hách Trì sẽ không nhẹ tay với Hoàng đế Đại Tấn, chứng minh thắng lợi của trận bóng kia đúng là nhờ bản lĩnh thật sự của hắn. Từ đó về sau, tất cả mọi người đều hiểu rõ kỹ thuật đánh bóng của hắn, đến lúc quân thần đối chiến, ai ai đều dùng hết thủ đoạn của mình, cố gắng trụ được càng lâu càng tốt trước khi thảm bại…

Vì lý do này, cho dù Thôi Sóc thoạt nhìn có vẻ bản lĩnh nhưng mọi người cũng không tin chàng có thể thủ thắng.

Với suy nghĩ này, mọi người kiên định ngồi đợi Bệ hạ đánh bại Thôi Thượng thư. Có những người suy nghĩ nhiều đã nghĩ cả câu chúc mừng, chuẩn bị thể hiện một phen trước thánh giá.

Thế nhưng diễn biến tình hình sau này lại khiến họ nghi ngờ mình đã uổng công nghĩ lời chúc rồi.

Hôm nay Thôi Sóc không còn thong dong nội liễm như ngày thường, tay trái linh hoạt điều khiển tuấn mã dưới thân, tay phải đánh bóng, động tác vừa nhanh lại chuẩn. Ánh mắt chàng sắc bén nhanh nhạy, thường sút trúng cầu môn khi cầu thủ bên đối phương còn chưa kịp chuẩn bị. Dù Hoàng đế giỏi đánh bóng nhưng dưới thế tấn công mãnh liệt thế cũng không chiếm được thế thượng phong.

“Ta thấy dáng vẻ này của Thôi Thượng thư như không thể không thắng vậy!” Thẩm Huệ phi nói: “Vừa rồi rất nhiều lần ngài ấy đã suýt ngã bổ từ trên ngựa xuống nhưng lại chẳng hề để ý. Không biết chuyện gì khiến ngài ấy phải bất chấp an nguy bản thân như thế.”

“Không chỉ có Thôi Thượng thư, thần thiếp thấy Bệ hạ cũng đang cố hết sức.” Cẩn tiệp dư nói: “Người nghiêm túc đến đáng sợ…”

Các nàng nói vậy, mọi người không nhịn được mà nhìn về phía Cố Vân Tiện.

“A…” Nhu Tu dung đột nhiên kêu lên, giọng nói đầy hoảng sợ.

Mọi người vội quay đầu nhìn lại, thấy thì ra vừa rồi con ngựa Thôi Sóc cưỡi quay đầu quá nhanh, nhất thời mất cân bằng, ném chàng xuống từ lưng ngựa!

Mọi người đều vội ghìm cương, ba nam tử mặc áo thi đấu màu đỏ nhảy xuống ngựa rảo bước đến bên Thôi Sóc, quan tâm hỏi: “Đại nhân, không việc gì chứ?”

Thôi Sóc cau mày, trên gò má trắng nõn dính đầy tro bụi, mồ hôi lạnh rịn ra bên thái dương. Trước nay chàng đều phong độ tiêu sái trước mặt mọi người, dáng vẻ chật vật như vậy chưa từng đó, khiến mọi người không quen chút nào.

“Làm sao vậy?” Hoàng đế kiềm chặt dây cương, lạnh lùng nhìn Thôi Sóc: “Còn đấu được chứ?”

Thôi Sóc ngồi dưới đất, ngẩng mặt nhìn thẳng vào đôi mắt băng giá của Hoàng đế, hơi mỉm cười: “Đương nhiên có thể.”

“Hửm? Khanh chắc chắn không cần mời ngự y đến xem chứ?” Hoàng đế nói bâng quơ: “Nếu thương tới xương cốt, khanh không thể cậy mạnh.”

“Bệ hạ yên tâm, thần tự hiểu rõ.” Thôi Sóc chậm rãi đứng lên, tay vịn lưng ngựa, hít sâu một hơi, không màng tới bàn chân trái đau nhức mà xoay người lên ngựa: “Thần không việc gì, có thể tiếp tục thi đấu.”

Hoàng đế dửng dưng nhìn chàng rồi cười nhạo: “Tiếp tục đi.”

Đến khi Thôi Sóc lại ngồi vững trên lưng ngựa, tiếng trống nổi lên, Cố Vân Tiện rốt cuộc mới thở phào. Cả đời này nàng cũng chưa từng trải qua một trận mã cầu dày vò đến vậy, bây giờ chỉ thấy xiêm y sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Nàng không biết Hoàng đế và Thôi Sóc rốt cuộc muốn làm gì, chỉ thấy trong lòng thấp thỏm không yên, dường như có việc gì rất quan trọng sẽ được quyết định theo kết quả trận đấu này, một quyết định liên quan đến vận mệnh ba người bọn họ.

“Đây là quả cuối cùng rồi.” Doãn Phồn Tố vẫn luôn im lặng bỗng cất tiếng: “Bây giờ đúng lúc là thế hoà, quả này ai vào liền…”

Cố Vân Tiện rùng mình, lập tức nhìn về phía điểm số. Quả nhiên, giờ đang là thế hoà, ai đánh vào quả này sẽ thắng cuộc.

Tình hình chiến đấu trong sân cũng đang dâng đế cao trào. Hai nam nhân liếc nhau, cùng dồn sức dùng gậy với tới bóng.

Tuấn mã chạy băng băng, hai người họ dáng người mạnh mẽ, gậy đánh bóng trong tay không ai nhường ai. Rõ ràng kỹ thuật chơi bóng của Hoàng đế tốt hơn, cổ tay vừa xoay đã kéo quả bóng lại gần. Thôi Sóc cau mày, nhìn thấy Cố Vân Tiện trên khán đài bên khoé mắt. Nàng siết chặt nắm đấm, nhìn sân bóng không chớp mắt, cả người đều căng thẳng.

Chàng bỗng có một cảm giác kỳ lạ. Trận đấu này vốn là một trận đánh cuộc giữa chàng và Hoàng đế, chàng xem nó là điều cuối cùng có thể làm vì nàng nên mới dùng hết toàn lực muốn thắng trận.

Nhưng giờ đây, nhìn vào ánh mắt tha thiết của nàng, chàng bỗng có một ảo giác. Dường như đây không phải là cuộc đấu sống chết của chàng và bệ hạ mà chỉ là một trận bóng giữa các thiếu niên lang, còn trên khán đài là ý trung nhân đang hy vọng chàng đắc thắng trở về.

Mỗi lần vào bóng đều chỉ vì nàng…

Thân mình vốn đã cúi rất thấp lại cúi xuống tiếp, gần như chỉ còn nửa người trên lưng ngựa. Nửa người cheo leo giữa không trung, tay phải mò lên phía trước, Thôi Sóc lấy tư thế nhanh như chớp giành lấy bóng Thất bảo bên gậy của Hoàng đế, sau đó trở tay đánh mạnh…

Thời gian như dừng lại, mọi người đều ngơ ngác nhìn quả bóng nhiều màu ấy lăn ngang ngựa của hai người, một đường vọt vào cầu môn bên trái…

“Trận đấu kết thúc, đội Thôi Thượng thư thắng!” Trọng tài cao giọng tuyên bố.

Kết quả quá ngoài dự đoán khiến mọi người đều không biết nên phản ứng thế nào, cuối cùng vẫn là Hoàng đế khởi xướng khen tốt.

“Thật sung sướng.” Hoàng đế cười ha hả: “Đã nhiều năm không đánh trận cầu nào đã đời như vậy! Như Cảnh khanh đúng là không khiến trẫm thất vọng.”

Thôi Sóc khẽ cười, lại bỗng kêu lên một tiếng. Hoàng đế nhìn thoáng qua bàn chân trái của chàng vẻ hiểu rõ, sai người dưới: “Mau truyền ngự y, chân Thôi Thượng thư bị thương.”

“Đa tạ bệ hạ…” Thôi Sóc miễn cưỡng nói.

Hoàng đế xoay người xuống ngựa, tiện tay ném roi cho nội thị một bên, xoay người định rời đi.

“Bệ hạ.” Thôi Sóc gọi với theo.

Hoàng đế dừng bước.

“Thần thắng rồi.” Thôi Sóc nói.

Cho nên, người nhớ phải thực hiện lời hứa.

“Trẫm biết khanh thắng.” Hoàng đế mỉm cười đáp, mắt nhìn về phía Cố Vân Tiện trên khán đài. Nàng đã vịn tay thị nữ đứng lên, đang căng thẳng nhìn về phía mình.

“Khanh cứ yên tâm trị thương. Trẫm nhớ rõ lời mình đã hứa.”

Cuối cùng hắn lại nhìn Cố Vân Tiện một lần rồi đi thẳng ra khỏi sân mã cầu, để lại mọi người phía sau không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

***

Thấy kiệu của Hoàng đế đang đi dần về phía cung Đại Chính, mọi người mới nhỏ giọng bàn luận.

Tính tình Hoàng đế tuỳ ý, tình cảnh vừa đấu xong đã đi cũng đã xảy ra rồi nên hôm nay như vậy mọi người cũng không lấy làm lạ. Chỉ là nhiều năm trở lại đây, đây là trận đầu tiên Hoàng đế thua, việc này không khỏi khiến mọi người cảm thán vị Thôi Thương thư thoạt nhìn nho nhã yếu đuối kia cũng không như vẻ ngoài.

Cố Vân Tiện những tưởng có thể nói vài câu với Hoàng đế, ai ngờ hắn lại rời đi dứt khoát như vậy, như thể căn bản không muốn gặp nàng. Vừa mất mát, nàng vừa cảm thấy có một cơn giận dần nhen nhóm trong lòng.

Đã mười ngày rồi, hắn cứ trốn tránh mãi như vậy rốt cuộc là có ý gì? Nàng muốn giải thích với hắn, thế mà hắn lại không cho nàng cơ hội, chẳng lẽ lại định cứ giằng co thế mãi? Nhưng nếu hắn thật sự không muốn gặp nàng, sao hôm nay lại phải gọi nàng ra xem trận bóng này?

Rốt cuộc hắn muốn làm gì chứ!

Nàng càng nghĩ càng hoang mang, tận đến khi trở lại điện Tiêu Phòng vẫn cau chặt đôi mày.

A Tứ thấy vẻ mặt của nàng bèn định rót ly trà khuyên nàng bớt giận, nhưng lại nghe tiếng Thái Chỉ vào thông báo: “Nương nương, Doãn Quý phi nương nương nương cầu kiến.”

Vẻ mặt A Từ lạnh tanh, nàng ấy nói: “Tới làm gì? Nàng ta còn dám tới gặp tiểu thư à!”

“Để nàng tiến vào.” Cố Vân Tiện nói, lại dùng ánh mắt ngăn A Từ đang tỏ vẻ khó chịu rõ mồn một lại: “Em đừng nói nhiều, ta biết phải làm gì.”

Doãn Phồn Tố đến vừa đúng lúc, nàng đang muốn hỏi nàng ấy vài điều.

***

Doãn Phồn Tố vừa thấy Cố Vân Tiện liền trịnh trọng chắp tay làm đại lễ. Cố Vân Tiện ngồi ở ghế trên, im lặng nhìn nàng ấy quỳ sát đất, không gọi dậy.

Doãn Phồn Tố trán chạm đất hồi lâu mới từ từ ngẩng đầu: “Tỷ tỷ, thần thiếp muốn thỉnh tội với người.”

“Hửm? Thỉnh tội gì?” Cố Vân Tiện nói.

Doãn Phồn Tố đáp: “Thần thiếp biết bây giờ tỷ tỷ đang hoài nghi thiếp. Nhưng thiếp hy vọng tỷ tỷ tin chuyện đêm giao thừa không phải thần thiếp làm.”

“Không phải ngươi làm?” Cố Vân Tiện lạnh nhạt nói: “Nhưng ngươi hẳn biết rõ, yến tiệc đêm giao thừa do ngươi phụ trách, nếu có ai đó có thể động tay động chân trong đó thì khả năng lớn nhất chính là ngươi. Thêm nữa, lúc bệ hạ thấy bổn cung và Thôi Thượng thư, ngươi cũng ở đó. Nhiều chứng cứ như vậy đều hướng về phía ngươi, thế mà ngươi còn dám hy vọng bổn cung tin ngươi không làm việc này?”

“Vâng, đúng là bây giờ thần thiếp đáng nghi ngờ như vậy, nhưng…”

Nhưng cho dù ngươi đáng nghi như vậy, bổn cung vẫn quyết định tin tưởng ngươi.” Cố Vân Tiện ngắt lời nàng ấy. “Mấy ngày nay ta vẫn luôn chờ ngươi đến giải thích, nhưng ngươi không hé răng một câu. Ngươi không giải thích, cũng đồng nghĩa với chuyện ngươi cam chịu bị hoài nghi.”

Doãn Phồn Tố im lặng một lúc rồi đáp: “Khi đó thần thiếp chưa nói là vì không dám nói.”

“Vì sao lại không dám?” Cố Vân Tiện nheo mắt, nhìn chằm chằm vào nàng ấy, không bỏ lỡ chút biến đổi cảm xúc nào.

“Bởi vì bệ hạ không cho thần thiếp nói.” Doãn Phồn Tố cắn răng dứt khoát đáp.
HẾT CHƯƠNG 138
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện