Bừng tỉnh từ trong mộng cảnh, Cố Vân Tiện mơ màng mở mắt thấy mình đang nằm bên một con đường sỏi đá. Bầu trời trong xanh vời vợi, còn cành đào trên tay nàng đang mơn mởn sắc hồng.

Thấy đầu đau như búa bổ, nàng cố gắng đứng dậy, nhìn quanh bốn phía.

Phía xa là một rừng cây rậm rạp, một con đường sỏi đá phủ trắng tuyết uốn lượn ra từ cánh rừng, trông như một dải ngọc. Lúc ấy trời đương xuân, cỏ xanh um tùm, chim hót líu lo, cảnh vật đẹp tựa tranh.

Cảm giác đầu tiên của Cố Vân Tiện là, thì ra âm tào địa phủ trông thế này, không chỉ không âm u đáng sợ như trong truyền thuyết mà còn rất đáng sợ, sau này ở đây cũng rất tốt.

Nhưng ngay sau đó nàng lại phản ứng lại, nơi đây nào phải chốn âm ti.

Nơi này quen quá. Nàng đã từng đến đây rồi.

Cúi đầu nhìn, nàng thấy mình đang mặc xiêm y trắng điểm hồng, trên đầu là búi tóc Song Hoàn, vẻ mặt dần cứng lại.

* Chú thích: Búi tóc Song Hoàn



Giờ đây, rõ ràng nàng vẫn còn là một cô thiếu nữ dáng người chưa nảy nở hết.

Quan trọng hơn là nàng nhớ mình chỉ mới mặc thân xiêm y này đi hái hoa đào đúng một lần.

Bởi vì sự việc quá quan trọng nên nàng vẫn giấu kín trong lòng, không mảy may đụng vào.

Đó là năm nàng mười ba tuổi, lần đầu tiên gặp Cơ Tuân trong vườn Thượng Lâm.

Nàng nhớ mình đã viết nhiều kinh Phật như vậy, nhớ đến truyền thuyết luân hồi vãng sinh, nhớ đến mình từng chết đi sống lại, không khống chế được cả người phát run.

Vậy nên nàng lại trọng sinh sao? Ông trời rủ lòng thương cho tấm lòng thành kính của nàng nên lại cho nàng một cơ hội? Hơn nữa lần này nàng trở về thời điểm sớm hơn…

Trở lại lúc hết thảy đều chưa bắt đầu, để nàng tự mình lựa chọn…

Nàng ngẩng đầu nhìn con đường nhỏ trước mặt. Nàng nhớ lần trước nàng bước theo con đường này, ở cuối mới bị mũi tên của chàng bắn đến rung động con tim…

Nếu nàng không đi thì phải chăng sẽ hoàn toàn thay đổi vận mệnh của bản thân? Nàng có thể xuất cung, trở thành một người phụ nữ bình thường, mà chàng cũng có thể an tâm thực hiện chí hướng của mình, trở thành một vị minh quân, thống trị giang sơn.

Hai người họ không cần phải liên luỵ, tra tấn lẫn nhau.

Có phải nàng không nên đi?

***

Cơ Tuân đứng bên rừng cây, cạnh người là con ngựa trắng như tuyết. Ngón tay gầy của chàng siết chặt dây cương để vơi bớt bất an trong lòng.

Chàng quay lưng về phía con đường nhỏ, thoạt nhìn rất bình tĩnh. Nhưng dưới thân áo lam nhạt là sống lưng căng cứng, dường như chỉ cần thêm một chút sức lựa nữa sẽ không chịu nổi mà vỡ thành bột mịn.

Chàng đang đợi một người, nhưng không biết người ấy có đến không.

Chàng không biết đời này nàng sẽ nhớ ra bao nhiêu chuyện. Nếu nàng vẫn mang theo ký ức đời trước như mình, có lẽ nàng sẽ không đến.

Như vậy, rốt cuộc họ cũng không có cơ hội bên nhau.

***

Phía sau chàng vang lên tiếng bước chân vừa nhẹ vừa mềm, nhưng đối với chàng lại như sét đánh bên tai.

Chàng muốn xoay người, nhưng thân thể lại như tượng đất chẳng thể động đậy.

Cách đó không xa về trước là vài cây đào, trên cành khô đang nở rộ những đoá hoa diễm lệ tựa những ráng mây hồng, mang theo chuyện xưa năm cũ.

Tháng ba năm ấy, bọn họ tương ngộ ở vườn Thượng Lâm, tâm sự dưới ánh trăng lầu Thính Vũ, kết làm vợ chồng dưới sự chứng kiến của phụ mẫu và thiên hạ bá tánh, hứa hẹn sẽ nắm tay trọng đời.

Nhưng chàng lại thất ước.

Chàng phụ bạc nàng, ban chết cho nàng, vì thế họ cùng bị ông trời chọc ghẹo.

Mỗi một lần, ngay lúc họ tưởng có thể cùng nhau bước tiếp quãng đời về sau thì lại bị thức tỉnh, để rồi hiểu rõ đó chẳng qua là một hy vọng xa vời.

Trước đó chàng không hiểu trời xanh an bài, hiện giờ rốt cuộc đã hiểu.

Vận mệnh định sẵn, ông trời định sẵn, yêu hận giằng co ba đời này, đến nay đã thực sự đi đến hồi kết.

Bọn họ phụ bạc lẫn nhau rồi lại tha thứ cho nhau, hoá giải toàn bộ khúc mắc, rốt cuộc cũng có thể bên nhau không lo nghĩ.

Lần này, chàng chưa cưới nàng chưa gả, bọn họ đều mang dáng vẻ đẹp nhất. Chỉ cần hai người đều nguyện ý, tất sẽ không bỏ lỡ.

Chàng rốt cuộc cũng xoay người.

Trong mắt là một thân mình uyển chuyển màu hồng phấn, làn mi ánh mắt đầu là dáng vẻ đã vô số lần xuất hiện trong mơ. Chàng đã từng muốn giữ lấy, nhưng lại luôn thất bại.

Mà trong khoảnh khắc này, nàng không phải là một bóng hình hư ảo.

Gió nhẹ thổi qua, chàng nghe thấy tiếng hoa đào rơi xuống.

Mang theo tiếng vọng từ ba kiếp luân hồi.
HẾT CHƯƠNG 148

Tác giả có lời muốn nói:

Cuối cùng cũng kết thúc rồi!

Lúc quyết định viết kết cục này thực ra tôi rất lo lắng, vì trước khi hai người gặp lại mọi chuyện đều rất bi thương. Cho nên để mọi người bớt buồn rầu, tôi đã viết liên tục cho xong đại kết cục, xong đến khi nhìn lại… Vậy nên đừng mắng tôi, người ta đầy thành ý mà… ┭┮﹏┭┮

Hơn nữa, trừ việc này thì tôi cũng sợ mọi người sẽ nghĩ “Sao cứ trọng sinh đi trọng sinh lại vậy trời?” Sau đó tôi lại thuyết phục chính mình: Vì vốn dĩ… là truyện trọng sinh mà! _(:3” ∠)_

Về cách hiểu kết cục này, tôi xin mượn một lời Hoàng thượng nói trong truyện, chính là trước đó Hoàng thượng đã nợ Vân nương một mệnh, bây giờ phải trả một lần thì hai người mới công bằng. Mọi người xem đây là thế giới song song cũng được, luân hồi chuyển thế cũng được nốt, tóm lại là gặp lại lần thứ hai sau khi thanh toán hết mọi ân oán.

Tôi còn nhớ trước đây có một fan trung thành của bệ hạ tên Điểm Điểm còn lo lắng hỏi tôi trên Weibo rằng kết cục có HE hay không. Lúc ấy tôi nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu rồi nói cho cô ấy rằng HE, nhưng trước đó sẽ rất ngược bệ hạ… Tôi còn đi hỏi bạn bè, họ cũng tán thành đây là một kết cục hạnh phúc, dù sao thì hai người cũng mang theo ký ức một thời, cảm tình vẫn tiếp tục… Hơn nữa tôi thấy kết cục như thế này hợp lý hơn so với bên nhau ở đời trước, bởi vì hết thảy bắt đầu lại lần nữa nên Hoàng đế không có người phụ nữ nào khác, chàng chỉ có một người vợ duy nhất là Vân nương, không bao giờ có chuyện con vợ lẽ làm phiền! [Tôi nhớ rõ trước đó có một bạn đọc tỏ vẻ chỉ cần tưởng tượng chuyện có con với người khác đã phiền [cry], giờ không cần phiền nữa rồi nha! o(*≧▽≦)ツ]

Đương nhiên, nếu bạn nào không thích kết cục này thì A Sênh đành xin lỗi… Chính tôi cũng phải đọc đi đọc lại, vì kết cục này mà ngẫm nghĩ hết mấy ngày, trốn không biết bao nhiêu giờ học, bị khuê mật ghét bỏ… Tôi thật sự hy vọng có thể viết tốt, nhưng nếu các bạn thấy buồn vì kết cục này, A Sênh xin cúi mình… cầu tha thứ… ┭┮﹏┭┮

Chính truyện kết thúc tại đây, sau này sẽ có thêm vài ngoại truyện. Quan trọng nhất là ngoại truyện về Hoàng đế, trong đó sẽ kể về quá trình tâm lý từ khi người sinh bệnh đến khi mất, có cả mục đích thật sự của trận mã cầu với Thôi Sóc. [Điều này đã giải thích một chút thông qua góc độ của Thôi Sóc, nhưng chưa nói rõ bệ hạ nghĩ thế nào, tôi thấy chỗ này ngược bệ hạ nhất ┭┮﹏┭┮]

Đoạn này vốn đã định đưa vào chương bệ hạ mất, nhưng mấy chị em bạn dì và tôi suy đi tính lại suốt năm giờ, chỉnh tới chỉnh lui, cuối cùng vẫn cảm thấy cho vào chương đó sẽ làm hỏng bầu không khí cho nên mới để đến ngoại truyện. Sau đó chính là ngoại truyện về Thôi Lang và câu chuyện giữa Hoàng đế và Vân nương đời này [ngọt ngào ân ái], tôi sẽ đăng từng phần một! Muah! (*╯3╰)

Cảm ơn các bạn đã bầu bạn với tôi suốt chặng đường này, thời gian năm tháng nhờ các bạn mới không cô đơn. Các bạn thích áng văn này, A Sênh thực sự cảm kích! [khom lưng]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện