“Bổn cung sao dám nghi ngờ bệ hạ? Chỉ là nhất thời mềm lòng, tỷ muội năm xưa không còn ở đây nữa, khó tránh được thương cảm. Hôm nay đột nhiên lại thấy muội muội của nàng ấy, nên mới động tâm tư như vậy.” Minh sung nghi lười biếng thở dài, nói từng chữ một, “Muội muội không cần gấp gáp định tội cho ta. Cần biết, chỉ sợ bệ hạ hôm nay không giống như trước, một lòng đều tin nghe muội.”
Mắt Trinh quý cơ run lên, dùng sức nắm chặt tay phải đến nỗi khớp xương trắng bệch.
Cố Vân Tiện thờ sơ nhìn sắc mặt của Trinh quý cơ, trong lòng không nhịn được cảm thán. Dáng vẻ nàng ta như vậy, tựa hồ bị người ta chạm vào nỗi đau. Nhưng cũng không hẳn đâu! Tuy hiện tại bệ hạ đối với Trinh quý cơ phai nhạt hơn xưa, nhưng vẫn là ôn nhu sủng ái, mức độ chỉ thua mình một chút thôi.
Nàng ta không đến mức do đó mà giận thành như vậy chứ.
“Thì ra là thần thiếp hiểu lầm rồi.” Trinh quý cơ thở dài một tiếng, mỉm cười nói, “Từ trước tới nay thần thiếp đều hiểu lầm sung nghi nương nương rồi.”
Nghe ra ý tứ trong lời của Cảnh Phức Thù, Minh sung nghi cũng không mở miệng, chỉ nhàn nhã nghe nàng ta nói nốt câu sau.
“Sung nghi nương nương tấm lòng đại lượng, cho dù là người phạm sai lầm lớn cũng không tính toán. Nhưng thần thiếp nhớ, Nhu uyển nghi không có được sự rộng lượng như vậy của nương nương.” Trinh quý cơ mỉm cười, “Hình muội muội, muội có thể tha thứ cho Bạc bảo lâm không?”
Nhu uyển nghi chống lại ánh mắt của nàng ta trong chốc lát, liền sợ hãi tránh đi.
“Phải rồi, Hình muội muội tất nhiên là không thể rồi. Bạc bảo lâm là bởi vì đối với hài tử trong bụng muội có ý đồ bất chính, nên mới bị xử chết. Thân là một mẫu thân, làm sao có thể tha thứ cho kẻ có ý bất lương với hài tử của mình chứ?” Nàng cau mày, “Thần thiếp vốn tưởng rằng, sung nghi nương nương cũng là đã gặp qua người làm ra sự tình như vậy, nên hẳn mới thấu hiểu với sự tình của Nhu uyển nghi nhất, cũng thống hận hành động này nhất. Ai ngờ hôm nay xem ra, là thần thiếp quá nhỏ nhen rồi, sung nghi nương nương cũng không để trong lòng…”
“Cảnh Phức Thù!”
Trinh quý cơ dừng lại, nhìn vành mắt như muốn xé rách mình của nàng ta, mỉm cười khom người, “Thần thiếp lỡ lời, nương nương thứ tội.”
Người từ lúc vào cửa tới giờ cũng không mở miệng, lại đột nhiên nói: “Lời của Trinh quý cơ nói cũng có lý, chỉ tiếc là người đã đi rồi. Bất luận Bạc bảo lâm đã làm gì sai, cũng bị trừng phạt rồi. Bệ hạ nói sao thì cứ cho là vậy đi, nếu không cũng đã không lưu hai vị muội muội ở lại rồi.” Ánh mắt long lanh bình tĩnh vô tư nhưng lại lạnh lẽo quét qua, “Lại càng không ngờ được phân vị của Bạc phương hoa lại cao như vậy, một người khác lại…”
Lời nói này đều làm mọi người rùng mình. Đúng rồi, Bạc Cẩn Viện và Bạc Hi Vi đều cùng lúc xuất môn, mặc dù một người là đích nữ, một người là thứ nữ, nhưng bệ hạ lại đối xử quá mức khác biệt rồi. Huống chi các nàng còn nghe nói, trong danh sách lúc đầu của thục nghi nương nương định Bạc Hi Vi là Chánh lục phẩm quỳnh chương, nhưng sau lại bị bệ hạ giảm thành huy nga.
Hiện tại nghĩ lại, đại khái là vì Bạc Cận Viện và Bạc Cẩn Nhu có tướng mạo giống nhau hơn là Bạc Hi Vi.
Cho nên, Bệ hạ quy là xử tử Bạc Cẩn Nhu, nhưng sâu thẳm trong tim thì vẫn còn mấy phần tình cảm với nàng ta?
Dục thục nghi giờ phút này bước ra khỏi Đả Viên Trường, “Hôm nay là ngày vui của mấy vị muội muội, nói chuyện này làm gì?” Sau đó cho người bày biện ổn thỏa, “Chuyện của Bạc bảo lâm đã định luận rồi, các vị muội muội cũng không cần nhắc lại nữa.”
“Vâng”
“Hỏng rồi.”Cố Vân Tiện cau mày kêu lên, làm mọi người đều nhìn về hướng nàng.
“Làm sao vậy?”Dục thục nghi hỏi.
Cố Vân Tiện khổ sở đáp: “Thần thiếp vừa nói ra, ngày trước lúc an bài chỗ ở, không nghĩ đến ý của Trinh muội muội, đã an bài Bạc phương hoa ở Hợp Tập cung rồi.” Áy náy nhìn Trinh quý cơ, “muội muội sẽ không để tâm chứ.”
Dục thục nghi cũng chợt tỉnh ngộ, “Phải rồi phải rồi, lúc đó chúng ta có thảo luận qua muội muội cùng vị trước kia…cùng vị trước rất hợp, nên mới sắp xếp cho muội muội của vị đó ở trong cung của muộ. Nhưng không nghĩ đến muội lại nghĩ như vậy. Nếu đã như vậy, việc an bài kia xem ra không hợp rồi, hay là…”
“Không cần.” Trinh quý cơ mỉm cười ngắt lời nàng, “Nương nương yên tâm, thần thiếp hiểu rõ tỷ tỷ là tỷ tỷ, muội muội là muội muội. Bản chất hai người không giống nhau, cho nên sẽ không có thành kiến với Bạc phương hoa đâu.”
“Vậy rất tốt.” Dục thục nghi vui mừng, “Bổn cung biết, muội muội là một người rất hiểu chuyện.”
Bởi vì hôm nay không có thỉnh an, lục cung phi tần lại ít có cơ hội tụ họp chung một chỗ như vậy; từ trước đến giờ có một nhóm người tụ họp uống trà đánh cờ đã là khó lắm rồi. Hôm nay khó có được cơ hội như vậy, mọi người phá lệ quý trọng. Ngươi nói ta tiếp, khá là vui vẻ.
Hai canh giờ sau, việc bái kiến hao tâm hao lực này cuối cùng cũng kết thúc. Tiêu điểm của cả buổi là Bạc phương hoa khá mệt mỏi, lúc ra khỏi cửa vui mừng ra mặt.
Cố Vân Tiện về đến Hàm Chương điện đã là chạng vạng tối, Ngự trù đã chuẩn bị thiện, chỉ chờ nàng trở lại là dùng ngay được.
Nàng vừa cởi áo ngoài, vừa thuận miệng hỏi: “Bên đại chánh cung đã có tin tức, tối nay là vị nào thị tẩm chưa?”
Trong cung có quy củ, người mới nhập cung, theo thông lệ thay phiên nhau được lâm hạnh một lần.
“Hồi nương nương, là Bạc phương hoa.” Thái Hà đáp.
“Quả nhiên là nàng ta” Cố Vân Tiện cười một tiếng, “Ban đầu Bạc Cẩn Nhu nhập cung bất quá cũng chỉ là quỳnh hương, xem ra danh tiếng của vị tiểu Bạc thị này còn lợi hại hơn tỷ tỷ của nàng ta nữa.”
“Danh tiếng quá thịnh cũng không phải chuyện gì tốt.” Thái Hà nói, “Tỷ tỷ nàng ta lúc trước thụ địch quá nhiều, nàng ta hôm nay không biết thu liễm, chỉ e không phải là chuyện tốt.”
“Xem bộ dáng của nàng ta cũng không giống là người hiểu đạo lý này.” Cố Vân Tiện nói, “Ngược lại vị thứ muội đó nghe phong thanh, hình như có phần thành thục hơn.”
“Nữ nhi thứ xuất ở trong nhà so với đích nữ quả thật khó khăn hơn, thành thục hơn cùng là chuyện thường tình.”
“Có lẽ vậy.”
Nàng vừa ngồi xuống trước bàn ăn, Liễu thượng cung đã cho ngự trù lui xuống, mỉm cười nói: “Nô tỳ thấy gần đây nương nương ăn uống không ngon, nên đặc biệt làm một chút thức ăn khai vị, nương nương mời người dùng một chút.”
Cố Vân Tiện kinh ngạc nói: “Làm sao đại nhân người có thể đích thân xuống bếp vậy chứ! A Từ, Thái Hà, sao các ngươi không ngăn lại?”
“Không sao, là nô tỳ tự mình muốn làm.” Liễu thượng cung nói, “Lúc trước nô tỳ cũng hay làm mấy thứ này cho Thái hậu, nay người không còn nữa. Nô tỳ chỉ có thể làm cho nương nương người ăn thôi, trong lòng thực sự rất vui.”
Bà nói những lời này làm Cố Vân Tiện cũng không biết nói gì cho tốt nữa, gật đầu nói, “Vậy A Vân cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”
Liễu thượng cung đợi nàng dùng thiện xong, sau đó mới nói, “Hôm nay tình huống ở Dục Tú điện như thế nào?”
Cố Vân Tiện vẫn còn đang dùng khăn trắng lau miệng, nghe vậy từ từ để xuống, qua một lúc mới nói, “Náo nhiệt, thập phần náo nhiệt.Trong cung này lâu lắm rồi chưa náo nhiệt như vậy rồi.”
“Nghe khẩu khí của nương nương, hình như rất hoài niệm.” Liễu thượng cung nói.
“Nói hoài niệm thì không đúng lắm, là cảm khái thôi.” Cố Vân Tiện đáp, “Thì ra qua nhiều năm vậy rồi, chúng ta vẫn là tái diễn sự tình này.”
Câu tâm đấu giác, ngươi tranh ta đoạt.
Trước giờ cũng không thay đổi gì,
Liễu thượng cung trong lòng buồn bã. Qua nhiều năm như vậy, nàng hầu hạ Thái hậu từ lúc còn là Thái tử phi, mỗi ngày đều là thê thiếp tranh đấu, âm mưu chém giết. Nay Thái hậu đi rồi, lại đến cháu gái Người cũng đi trên con đường này.
Thật là dười bầu trời này, không có chuyện gì mới.
Trong cung vĩnh viễn là như thế, chỉ cần còn có người sống thì còn tranh đoạt không ngừng.
Không muốn nghe những điều này nữa, nàng chuyển đề tài, “Dục thục nghi hôm nay lại phối hợp với nương nương?”
“Rất phối hợp.” Cố Vân Tiện đáp, “Lúc ta muốn đề cập đến việc an bài Bạc phương hoa đến ở tại Hợp Tập cung Thúy Vân hiên lúc trước, nàng ta liền hiểu ý, biết ta muốn đối phó Cảnh Phức Xu. Lúc đó nếu đáp ứng, thì hôm nay sẽ không khó khăn nhự vậy.”
“Dục thục nghi kia cũng coi như là giúp nương nương một chuyện rồi.” A Từ nói.
“Bất quá chỉ là tọa sơn quan hổ đấu mà thôi. Ta động thủ như vậy cũng không ảnh hưởng đến nàng ta. Nàng ta chỉ là vui mừng vì ta và Cảnh Phức Thù chém giết nhau thôi.” Cố Vân Tiện nói.
“Bất quá nô tỳ cảm thấy, Dục thục nghi làm vậy vẫn là hướng nương nương có ý tốt.” Thái Hà nói, “Đêm trừ tịch hôm đó, nàng ta có ý đồ xấu: muốn hiến vũ cơ cho bệ hạ. Về sau tuy nương nương không đề cập qua chuyện này, nhưng không nhất định là nàng ta một mực đối với nương nương ghi hận!”
Cố Vận Tiện cười lạnh không nói.
“Nương nương an bài Bạc phương hoa và Trinh quý cơ ở cùng nhau, sợ rằng không đơn giản là bởi vì làm cho Trinh quý cơ không vui, đúng không?” Liễu thượng cung hỏi.
“Tất nhiên,” Cố Vân Tiện lấy tay di di, “Nếu Bạc Cẩn Nhu lúc sinh thời đã từng đề cập với Bệ hạ về vị muội muội này, nói vậy thì quan hệ hai người này cũng không tệ. Ban đầu Bạc Cẩn Nhu làm sao mà chết, trong cung đã có rất nhiều lời đồn rồi. Những lời nàng ta mắng Cảnh Phức Thù trước khi chết, ta nghĩ vẫn còn không ít người nhớ.”
“Nương nương là muốn: nếu có cơ hội phái người đến trước mặt Bạc phương hoa chuyển những tin tức này, để nàng ta đối với Trinh quý cơ sinh lòng oán hận?”
“Đại nhân , người thử nghĩ một chút: người đích nữ ngu xuẩn này ngày ngày đối mặt với kẻ thù của mình, sau một thời gian thì sẽ nháo thành chuyện gì đây?”
A Từ hít một hơi khí lạnh, “Người nói là: Bạc phương hoa có thể nhẫn không được đối với Trinh quý cơ…hạ thủ sao?”
“Đây chỉ là suy đoán của ta thôi.Nàng ta sẽ làm ra mức độ nào thì phải xem chính bản thân cô ta rồi.” Mỉm mỉm cười, “Bất quá có lẽ Cảnh Phức Thù cũng đoán được kế hoạch của ta, cho nên hôm nay trước mặt mọi người mới trách cứ Bạc Cẩn Nhu, làm cho tất cả mọi người đều biết nàng ta và Bạc phương hoa thật có vấn đề. Quay đầu lại, nếu nàng ta có tốt xấu gì, tự nhiên liền tính lên người Bạc phương hoa, hảo dạy nàng ta không dám kinh động nữa.”
“Nàng ta sao không trực tiếp cự tuyệt ở cùng với Bạc phương hoa trong Hợp Tập cung chứ?”
“Làm thế tất sẽ đem chuyện náo lớn hơn. Nếu để bệ hạ cảm thấy nàng ta không tha cho muội muội của Bạc Cẩn Nhu, thì càng không tốt. Nàng ta sẽ không ngu ngốc như vậy.”
“Trinh quý cơ đề phòng chặt chẽ như thế, kế hoạch này có thành công không?”
“Đương nhiên, ngươi không cần gấp.Hai người bọn họ cứ như thế, nhất định sẽ có chuyện xảy ra.” Cố Vân Tiện thấp giọng nói, khẩu khí khẳng định.
Sáng sớm ngày thứ hai, tin tức nhanh chóng truyền ra, bệ hạ phong ban cho Bạc phương hoa phong hào “Như”, tỏ vẻ rất ân sủng.
“Như?” Minh sung nghi chê cười, “Như ai? Như vị tỷ tỷ đã mất của nàng ta ư? Như vậy xem ra đây cũng không phải phong hào tốt gì mấy.”
Đối mặt là Linh sung viện vẫn im lặng dùng thiện không nói.
“Kính nương, ta sáng sớ đã đi tìm muội, muội đừng có lạnh lùng như vậy được không?” Minh sung nghi không hài lòng, “Ta mang theo bánh táo của Tiểu trù tử làm, đa tạ muội hôm qua ở Dục Tú điện đã giải vây cho ta, muội muốn thử một chút không?”
Linh sung viện không quan tâm nàng ta, vẫn tiếp tục dùng bữa của mình.
Không nghe lời đáp lại, Minh sung nghi cũng không trách cứ, tiếp tục nó, “A, Kính nương muội nói xem, bệ hạ Bệ hạ đối với Như phương hoa kia hứng thú được bao lâu đây? Nàng ta có thể đè ép được phong độ của Cố Vân Tiện không?”
Linh sung viện dùng xong thiện, lại ăn tráng miệng, qua một hồi mới xoay người chậm chạp nói, “Bằng vào nàng ta? Đè ép phong độ của Cố Vân Tiện? Nguyện nương, tỷ tối qua không ngủ ngon sao?”
Tính cách nàng ta lãnh đạm, đôi khi cười giỡn cũng mang khẩu khí nghiêm túc, giống như là đang nói chuyện nghiêm túc vậy, thực làm người ta quẫn bách.
Minh sung nghi bị nàng ta làm cho sửng sốt, hồi lâu mới nghĩ đến long sủng của Cố Vân Tiện gần đây, đúng cảm thấy không gì là không thể.
“Cũng không biết bệ hạ có vấn đề ở chỗ nào, đột nhiên đối với nữ nhân đang chán ghét lại trở nên hứng thú như vậy.”Nàng cau mày, “làm phá hoại biểu diễn của Kính Trọng viên.”
“Tỷ không cảm thấy hơn một năm trở lại đây, Cố Vân Tiện thay đổi rất nhiều sao?” Linh sung viện mang theo giọng suy tư, “Không hề giống trước đây, bị đố kỵ che mất lý trí. Hành động rất hào phóng, cùng bệ hạ càng ngày càng chung sống hòa thuận. Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì, mà có có thể làm cho một nữ nhân chuyển biến lớn như vậy?’
“Việc này chúng ta làm sao biết?” Minh sung nghi đáp, “Ta hiện tại không rảnh quan tâm Cố Vân Tiện phát sinh chuyện gì, ta chỉ muốn biết giữa Cảnh Phức Thù và Bạc Cẩn Viện sẽ phát sinh những chuyện gì thôi.”
Nhếch đôi môi hồng nhuận, khẩu khí cũng mang theo vẻ mong đợi, “Muội có dự cảm, sẽ không phải đợi lâu đâu.”
Mắt Trinh quý cơ run lên, dùng sức nắm chặt tay phải đến nỗi khớp xương trắng bệch.
Cố Vân Tiện thờ sơ nhìn sắc mặt của Trinh quý cơ, trong lòng không nhịn được cảm thán. Dáng vẻ nàng ta như vậy, tựa hồ bị người ta chạm vào nỗi đau. Nhưng cũng không hẳn đâu! Tuy hiện tại bệ hạ đối với Trinh quý cơ phai nhạt hơn xưa, nhưng vẫn là ôn nhu sủng ái, mức độ chỉ thua mình một chút thôi.
Nàng ta không đến mức do đó mà giận thành như vậy chứ.
“Thì ra là thần thiếp hiểu lầm rồi.” Trinh quý cơ thở dài một tiếng, mỉm cười nói, “Từ trước tới nay thần thiếp đều hiểu lầm sung nghi nương nương rồi.”
Nghe ra ý tứ trong lời của Cảnh Phức Thù, Minh sung nghi cũng không mở miệng, chỉ nhàn nhã nghe nàng ta nói nốt câu sau.
“Sung nghi nương nương tấm lòng đại lượng, cho dù là người phạm sai lầm lớn cũng không tính toán. Nhưng thần thiếp nhớ, Nhu uyển nghi không có được sự rộng lượng như vậy của nương nương.” Trinh quý cơ mỉm cười, “Hình muội muội, muội có thể tha thứ cho Bạc bảo lâm không?”
Nhu uyển nghi chống lại ánh mắt của nàng ta trong chốc lát, liền sợ hãi tránh đi.
“Phải rồi, Hình muội muội tất nhiên là không thể rồi. Bạc bảo lâm là bởi vì đối với hài tử trong bụng muội có ý đồ bất chính, nên mới bị xử chết. Thân là một mẫu thân, làm sao có thể tha thứ cho kẻ có ý bất lương với hài tử của mình chứ?” Nàng cau mày, “Thần thiếp vốn tưởng rằng, sung nghi nương nương cũng là đã gặp qua người làm ra sự tình như vậy, nên hẳn mới thấu hiểu với sự tình của Nhu uyển nghi nhất, cũng thống hận hành động này nhất. Ai ngờ hôm nay xem ra, là thần thiếp quá nhỏ nhen rồi, sung nghi nương nương cũng không để trong lòng…”
“Cảnh Phức Thù!”
Trinh quý cơ dừng lại, nhìn vành mắt như muốn xé rách mình của nàng ta, mỉm cười khom người, “Thần thiếp lỡ lời, nương nương thứ tội.”
Người từ lúc vào cửa tới giờ cũng không mở miệng, lại đột nhiên nói: “Lời của Trinh quý cơ nói cũng có lý, chỉ tiếc là người đã đi rồi. Bất luận Bạc bảo lâm đã làm gì sai, cũng bị trừng phạt rồi. Bệ hạ nói sao thì cứ cho là vậy đi, nếu không cũng đã không lưu hai vị muội muội ở lại rồi.” Ánh mắt long lanh bình tĩnh vô tư nhưng lại lạnh lẽo quét qua, “Lại càng không ngờ được phân vị của Bạc phương hoa lại cao như vậy, một người khác lại…”
Lời nói này đều làm mọi người rùng mình. Đúng rồi, Bạc Cẩn Viện và Bạc Hi Vi đều cùng lúc xuất môn, mặc dù một người là đích nữ, một người là thứ nữ, nhưng bệ hạ lại đối xử quá mức khác biệt rồi. Huống chi các nàng còn nghe nói, trong danh sách lúc đầu của thục nghi nương nương định Bạc Hi Vi là Chánh lục phẩm quỳnh chương, nhưng sau lại bị bệ hạ giảm thành huy nga.
Hiện tại nghĩ lại, đại khái là vì Bạc Cận Viện và Bạc Cẩn Nhu có tướng mạo giống nhau hơn là Bạc Hi Vi.
Cho nên, Bệ hạ quy là xử tử Bạc Cẩn Nhu, nhưng sâu thẳm trong tim thì vẫn còn mấy phần tình cảm với nàng ta?
Dục thục nghi giờ phút này bước ra khỏi Đả Viên Trường, “Hôm nay là ngày vui của mấy vị muội muội, nói chuyện này làm gì?” Sau đó cho người bày biện ổn thỏa, “Chuyện của Bạc bảo lâm đã định luận rồi, các vị muội muội cũng không cần nhắc lại nữa.”
“Vâng”
“Hỏng rồi.”Cố Vân Tiện cau mày kêu lên, làm mọi người đều nhìn về hướng nàng.
“Làm sao vậy?”Dục thục nghi hỏi.
Cố Vân Tiện khổ sở đáp: “Thần thiếp vừa nói ra, ngày trước lúc an bài chỗ ở, không nghĩ đến ý của Trinh muội muội, đã an bài Bạc phương hoa ở Hợp Tập cung rồi.” Áy náy nhìn Trinh quý cơ, “muội muội sẽ không để tâm chứ.”
Dục thục nghi cũng chợt tỉnh ngộ, “Phải rồi phải rồi, lúc đó chúng ta có thảo luận qua muội muội cùng vị trước kia…cùng vị trước rất hợp, nên mới sắp xếp cho muội muội của vị đó ở trong cung của muộ. Nhưng không nghĩ đến muội lại nghĩ như vậy. Nếu đã như vậy, việc an bài kia xem ra không hợp rồi, hay là…”
“Không cần.” Trinh quý cơ mỉm cười ngắt lời nàng, “Nương nương yên tâm, thần thiếp hiểu rõ tỷ tỷ là tỷ tỷ, muội muội là muội muội. Bản chất hai người không giống nhau, cho nên sẽ không có thành kiến với Bạc phương hoa đâu.”
“Vậy rất tốt.” Dục thục nghi vui mừng, “Bổn cung biết, muội muội là một người rất hiểu chuyện.”
Bởi vì hôm nay không có thỉnh an, lục cung phi tần lại ít có cơ hội tụ họp chung một chỗ như vậy; từ trước đến giờ có một nhóm người tụ họp uống trà đánh cờ đã là khó lắm rồi. Hôm nay khó có được cơ hội như vậy, mọi người phá lệ quý trọng. Ngươi nói ta tiếp, khá là vui vẻ.
Hai canh giờ sau, việc bái kiến hao tâm hao lực này cuối cùng cũng kết thúc. Tiêu điểm của cả buổi là Bạc phương hoa khá mệt mỏi, lúc ra khỏi cửa vui mừng ra mặt.
Cố Vân Tiện về đến Hàm Chương điện đã là chạng vạng tối, Ngự trù đã chuẩn bị thiện, chỉ chờ nàng trở lại là dùng ngay được.
Nàng vừa cởi áo ngoài, vừa thuận miệng hỏi: “Bên đại chánh cung đã có tin tức, tối nay là vị nào thị tẩm chưa?”
Trong cung có quy củ, người mới nhập cung, theo thông lệ thay phiên nhau được lâm hạnh một lần.
“Hồi nương nương, là Bạc phương hoa.” Thái Hà đáp.
“Quả nhiên là nàng ta” Cố Vân Tiện cười một tiếng, “Ban đầu Bạc Cẩn Nhu nhập cung bất quá cũng chỉ là quỳnh hương, xem ra danh tiếng của vị tiểu Bạc thị này còn lợi hại hơn tỷ tỷ của nàng ta nữa.”
“Danh tiếng quá thịnh cũng không phải chuyện gì tốt.” Thái Hà nói, “Tỷ tỷ nàng ta lúc trước thụ địch quá nhiều, nàng ta hôm nay không biết thu liễm, chỉ e không phải là chuyện tốt.”
“Xem bộ dáng của nàng ta cũng không giống là người hiểu đạo lý này.” Cố Vân Tiện nói, “Ngược lại vị thứ muội đó nghe phong thanh, hình như có phần thành thục hơn.”
“Nữ nhi thứ xuất ở trong nhà so với đích nữ quả thật khó khăn hơn, thành thục hơn cùng là chuyện thường tình.”
“Có lẽ vậy.”
Nàng vừa ngồi xuống trước bàn ăn, Liễu thượng cung đã cho ngự trù lui xuống, mỉm cười nói: “Nô tỳ thấy gần đây nương nương ăn uống không ngon, nên đặc biệt làm một chút thức ăn khai vị, nương nương mời người dùng một chút.”
Cố Vân Tiện kinh ngạc nói: “Làm sao đại nhân người có thể đích thân xuống bếp vậy chứ! A Từ, Thái Hà, sao các ngươi không ngăn lại?”
“Không sao, là nô tỳ tự mình muốn làm.” Liễu thượng cung nói, “Lúc trước nô tỳ cũng hay làm mấy thứ này cho Thái hậu, nay người không còn nữa. Nô tỳ chỉ có thể làm cho nương nương người ăn thôi, trong lòng thực sự rất vui.”
Bà nói những lời này làm Cố Vân Tiện cũng không biết nói gì cho tốt nữa, gật đầu nói, “Vậy A Vân cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”
Liễu thượng cung đợi nàng dùng thiện xong, sau đó mới nói, “Hôm nay tình huống ở Dục Tú điện như thế nào?”
Cố Vân Tiện vẫn còn đang dùng khăn trắng lau miệng, nghe vậy từ từ để xuống, qua một lúc mới nói, “Náo nhiệt, thập phần náo nhiệt.Trong cung này lâu lắm rồi chưa náo nhiệt như vậy rồi.”
“Nghe khẩu khí của nương nương, hình như rất hoài niệm.” Liễu thượng cung nói.
“Nói hoài niệm thì không đúng lắm, là cảm khái thôi.” Cố Vân Tiện đáp, “Thì ra qua nhiều năm vậy rồi, chúng ta vẫn là tái diễn sự tình này.”
Câu tâm đấu giác, ngươi tranh ta đoạt.
Trước giờ cũng không thay đổi gì,
Liễu thượng cung trong lòng buồn bã. Qua nhiều năm như vậy, nàng hầu hạ Thái hậu từ lúc còn là Thái tử phi, mỗi ngày đều là thê thiếp tranh đấu, âm mưu chém giết. Nay Thái hậu đi rồi, lại đến cháu gái Người cũng đi trên con đường này.
Thật là dười bầu trời này, không có chuyện gì mới.
Trong cung vĩnh viễn là như thế, chỉ cần còn có người sống thì còn tranh đoạt không ngừng.
Không muốn nghe những điều này nữa, nàng chuyển đề tài, “Dục thục nghi hôm nay lại phối hợp với nương nương?”
“Rất phối hợp.” Cố Vân Tiện đáp, “Lúc ta muốn đề cập đến việc an bài Bạc phương hoa đến ở tại Hợp Tập cung Thúy Vân hiên lúc trước, nàng ta liền hiểu ý, biết ta muốn đối phó Cảnh Phức Xu. Lúc đó nếu đáp ứng, thì hôm nay sẽ không khó khăn nhự vậy.”
“Dục thục nghi kia cũng coi như là giúp nương nương một chuyện rồi.” A Từ nói.
“Bất quá chỉ là tọa sơn quan hổ đấu mà thôi. Ta động thủ như vậy cũng không ảnh hưởng đến nàng ta. Nàng ta chỉ là vui mừng vì ta và Cảnh Phức Thù chém giết nhau thôi.” Cố Vân Tiện nói.
“Bất quá nô tỳ cảm thấy, Dục thục nghi làm vậy vẫn là hướng nương nương có ý tốt.” Thái Hà nói, “Đêm trừ tịch hôm đó, nàng ta có ý đồ xấu: muốn hiến vũ cơ cho bệ hạ. Về sau tuy nương nương không đề cập qua chuyện này, nhưng không nhất định là nàng ta một mực đối với nương nương ghi hận!”
Cố Vận Tiện cười lạnh không nói.
“Nương nương an bài Bạc phương hoa và Trinh quý cơ ở cùng nhau, sợ rằng không đơn giản là bởi vì làm cho Trinh quý cơ không vui, đúng không?” Liễu thượng cung hỏi.
“Tất nhiên,” Cố Vân Tiện lấy tay di di, “Nếu Bạc Cẩn Nhu lúc sinh thời đã từng đề cập với Bệ hạ về vị muội muội này, nói vậy thì quan hệ hai người này cũng không tệ. Ban đầu Bạc Cẩn Nhu làm sao mà chết, trong cung đã có rất nhiều lời đồn rồi. Những lời nàng ta mắng Cảnh Phức Thù trước khi chết, ta nghĩ vẫn còn không ít người nhớ.”
“Nương nương là muốn: nếu có cơ hội phái người đến trước mặt Bạc phương hoa chuyển những tin tức này, để nàng ta đối với Trinh quý cơ sinh lòng oán hận?”
“Đại nhân , người thử nghĩ một chút: người đích nữ ngu xuẩn này ngày ngày đối mặt với kẻ thù của mình, sau một thời gian thì sẽ nháo thành chuyện gì đây?”
A Từ hít một hơi khí lạnh, “Người nói là: Bạc phương hoa có thể nhẫn không được đối với Trinh quý cơ…hạ thủ sao?”
“Đây chỉ là suy đoán của ta thôi.Nàng ta sẽ làm ra mức độ nào thì phải xem chính bản thân cô ta rồi.” Mỉm mỉm cười, “Bất quá có lẽ Cảnh Phức Thù cũng đoán được kế hoạch của ta, cho nên hôm nay trước mặt mọi người mới trách cứ Bạc Cẩn Nhu, làm cho tất cả mọi người đều biết nàng ta và Bạc phương hoa thật có vấn đề. Quay đầu lại, nếu nàng ta có tốt xấu gì, tự nhiên liền tính lên người Bạc phương hoa, hảo dạy nàng ta không dám kinh động nữa.”
“Nàng ta sao không trực tiếp cự tuyệt ở cùng với Bạc phương hoa trong Hợp Tập cung chứ?”
“Làm thế tất sẽ đem chuyện náo lớn hơn. Nếu để bệ hạ cảm thấy nàng ta không tha cho muội muội của Bạc Cẩn Nhu, thì càng không tốt. Nàng ta sẽ không ngu ngốc như vậy.”
“Trinh quý cơ đề phòng chặt chẽ như thế, kế hoạch này có thành công không?”
“Đương nhiên, ngươi không cần gấp.Hai người bọn họ cứ như thế, nhất định sẽ có chuyện xảy ra.” Cố Vân Tiện thấp giọng nói, khẩu khí khẳng định.
Sáng sớm ngày thứ hai, tin tức nhanh chóng truyền ra, bệ hạ phong ban cho Bạc phương hoa phong hào “Như”, tỏ vẻ rất ân sủng.
“Như?” Minh sung nghi chê cười, “Như ai? Như vị tỷ tỷ đã mất của nàng ta ư? Như vậy xem ra đây cũng không phải phong hào tốt gì mấy.”
Đối mặt là Linh sung viện vẫn im lặng dùng thiện không nói.
“Kính nương, ta sáng sớ đã đi tìm muội, muội đừng có lạnh lùng như vậy được không?” Minh sung nghi không hài lòng, “Ta mang theo bánh táo của Tiểu trù tử làm, đa tạ muội hôm qua ở Dục Tú điện đã giải vây cho ta, muội muốn thử một chút không?”
Linh sung viện không quan tâm nàng ta, vẫn tiếp tục dùng bữa của mình.
Không nghe lời đáp lại, Minh sung nghi cũng không trách cứ, tiếp tục nó, “A, Kính nương muội nói xem, bệ hạ Bệ hạ đối với Như phương hoa kia hứng thú được bao lâu đây? Nàng ta có thể đè ép được phong độ của Cố Vân Tiện không?”
Linh sung viện dùng xong thiện, lại ăn tráng miệng, qua một hồi mới xoay người chậm chạp nói, “Bằng vào nàng ta? Đè ép phong độ của Cố Vân Tiện? Nguyện nương, tỷ tối qua không ngủ ngon sao?”
Tính cách nàng ta lãnh đạm, đôi khi cười giỡn cũng mang khẩu khí nghiêm túc, giống như là đang nói chuyện nghiêm túc vậy, thực làm người ta quẫn bách.
Minh sung nghi bị nàng ta làm cho sửng sốt, hồi lâu mới nghĩ đến long sủng của Cố Vân Tiện gần đây, đúng cảm thấy không gì là không thể.
“Cũng không biết bệ hạ có vấn đề ở chỗ nào, đột nhiên đối với nữ nhân đang chán ghét lại trở nên hứng thú như vậy.”Nàng cau mày, “làm phá hoại biểu diễn của Kính Trọng viên.”
“Tỷ không cảm thấy hơn một năm trở lại đây, Cố Vân Tiện thay đổi rất nhiều sao?” Linh sung viện mang theo giọng suy tư, “Không hề giống trước đây, bị đố kỵ che mất lý trí. Hành động rất hào phóng, cùng bệ hạ càng ngày càng chung sống hòa thuận. Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì, mà có có thể làm cho một nữ nhân chuyển biến lớn như vậy?’
“Việc này chúng ta làm sao biết?” Minh sung nghi đáp, “Ta hiện tại không rảnh quan tâm Cố Vân Tiện phát sinh chuyện gì, ta chỉ muốn biết giữa Cảnh Phức Thù và Bạc Cẩn Viện sẽ phát sinh những chuyện gì thôi.”
Nhếch đôi môi hồng nhuận, khẩu khí cũng mang theo vẻ mong đợi, “Muội có dự cảm, sẽ không phải đợi lâu đâu.”
Danh sách chương