Sắc mặt Cảnh Phức Thù nháy mắt trắng bệch. Lồng ngực nàng ta phập phồng một cách kịch liệt, cắn chặt môi dưới, dường như đang cố hết sức khắc chế cảm xúc.

Cố Vân Tiện lạnh lùng nhìn nàng ta, không nói một lời.

Thực ra suy đoán Cảnh Phức Thù ái mộ Hoàng đế, từ lâu đã nổi lên trong lòng nàng, hôm nay mới coi như thật sự xác định.

Nàng không biết giờ phút này bản thân có cảm nhận gì, chỉ là suy nghĩ cứ đảo đi đảo lại trong lòng, thì ra là vậy, thì ra là vậy.

Thì ra tâm trạng của Cảnh Phức Thù là như vậy.

Chịu đựng áp lực cực lớn vào cung làm phi, không phải vì vinh hoa phú quý, mà quan trọng hơn là, bắt được nam nhân mà nàng ta yêu.

Khó trách Cảnh Phức Thù lại hận mình như vậy. Bởi vì nàng là chính thê của hắn, trong mắt người đời, có thể đường đường chính đứng ở bên cạnh hắn chỉ có duy nhất một người là Hoàng hậu nàng, mà Cảnh Phức Thù có được sủng ái cũng chỉ là một phi thiếp thấp kém.

Nàng ta không thể dễ dàng tha thứ cho chuyện như vậy, nên nhất định phải loại bỏ mình.

Nhưng loại bỏ mình thì cũng có gì hữu dụng đây? Nàng ta nghĩ rằng không còn mình thì bản thân có thể vô lo sao?

Nàng ta tưởng rằng đế vương của tứ hải sẽ chỉ có một nữ nhân sao?

Hay là vẫn nghĩ rằng nam nhân bạc tình vô nghĩa kia sẽ thật sự cuồng dại vì một nữ tử?

Đúng là ngu xuẩn.

Ngu xuẩn chẳng khác gì mình trước đây.

“Ngươi nói xong chưa?” Cảnh Phức Thù nhẹ giọng hỏi.

“Cũng không có gì.” Cố Vân Tiện bình tĩnh đáp.

“Vậy thần thiếp xin phép được cáo lui.” Cúi chào một cái, nàng ta cũng không chờ nàng trả lời, đã xoay người đi ra ngoài.

Cố Vân Tiện nhìn bóng dáng của Cảnh Phức Thù. Bước chân của nàng ta có chút không ổn, dường như đang nóng lòng muốn trốn thoát, lại không muốn đi quá nhanh để mất mặt.

Nàng cứ như vậy nhìn Cảnh Phức Thù, ánh mắt giống như hoang mạc phủ đầy tuyết trắng, lạnh lẽo mà hoang vu.

Đau lắm sao?

Mùi vị chậm rãi bị người khác thay thế, mùi vị không được cần đến, có phải rất đau không?

Đau là được rồi.

Ta đã từng bước sống như vậy. Chịu đựng đến một khắc cuối cùng kia, chịu đựng đến khi nuốt xuống chén rượu độc kia.

Nếu xưa kia là ngươi cho ta hiểu không nên tin lầm người không đáng, vậy giờ hãy để ta dạy cho ngươi đi.

Chỉ cần cái giá mà ngươi phải trả cũng giống như ta đã trải qua.

Cái giá phải trả là lấy mạng của ngươi.

Nhưng đáng tiếc là, có lẽ người không còn cơ hội để trở lại đâu.

Cả ngày hôm nay Hoàng đế vẫn chưa đến.

Dựa theo lệ thường, hôm nay là ngày tốt của Cố Vân Tiện, đáng nhẽ Hoàng đế nên ở đây với nàng, hơn nữa còn là nàng được tấn chức.

A Từ thiếu kiên nhẫn, lặng lẽ phái người đi hỏi thăm, biết được bệ hạ vẫn chưa triệu hạnh bất kỳ một vị phi tần nào, thế mới thở phào nhẹ nhõm.

Thời điểm dùng bữa tối, sắc mặt Cố Vân Tiện vẫn bình thường, A Từ sợ nàng lo lắng, giải thích liên miên, “Nô tì nghe Hà Tiến – đồ đệ của Lữ đại nhân nói, gần đây bệ hạ bận rộn việc triều chính. Tối nay cũng phải nghị sự suốt đêm với các vị đại nhân, cho nên mới chưa đến thăm tiểu thư. Tiểu thư đừng lo, nay bệ hạ đối xử vô cùng tốt với tiểu thư, ngay cả Trinh Quý cơ trước…”

“A Từ.” Bỗng nhiên Cố Vân Tiện ngắt lời nàng, “Những lời ta đã nói với em, em có nghe vào câu nào không?”

“Dạ?” A Từ há hốc mồm.

Cố Vân Tiện nhìn về phía nàng, vẻ mặt có phần lạnh lùng, “Ta đã nói với em bao nhiêu lần, làm việc không nên lỗ mãng. Không cần nhanh mồm nhanh miệng như vậy, cần suy xét nhiều, làm việc thận trọng hơn. Ta thấy em toàn coi lời ta nói như gió thoảng bên tai!”

A Từ là nha hoàn hồi môn của Cố Vân Tiện, lại từng chung hoạn nạn với nàng, cho nên tình cảm Vân Tiện đối với nàng ấy rất sâu đậm, ngay cả nặng lời cũng chưa từng nói một câu. Tình hình không vui với nàng trước mặt nhiều người trong điện như ngày hôm nay, quả thật là chưa từng xảy ra.

Khuôn mặt A Từ lúc trắng lúc hồng, nước mắt cũng sắp tuôn rơi.

Cố Vân Tiện bắt buộc tâm địa của bản thân phải cứng rắn, quay mặt đi không an ủi nàng.

Tầm mắt chuyển sang vẻ mặt thấp thỏm của Hoàng Trung, nàng nhíu mày, “Còn ngươi nữa.”

Hoàng Trung cười trừ nói: “Thần… gần đây thần cũng không phạm sai gì đâu ạ!”

“Không phạm sai gì? Đúng, ngươi không phạm phải lỗi lầm to tát gì.” Cố Vân Tiện thản nhiên nói, “Chỉ có điều bản cung hỏi ngươi, ngươi có còn nhớ ngày đầu tiên đến hầu hạ bản cung, đã từng đáp ứng điều gì không?”

Hoàng Trung quỳ xuống “Bùm” một tiếng, run run rẩy rẩy một lúc lâu, mới chậm rì rì nói: “Thần đã đáp ứng, nói sau này sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, không gây họa cho nương nương.”

“Ngươi vẫn nhớ ư?” Cố Vân Tiện cười nói tiếp, “Ngươi còn nhớ là được. Hãy để tay lên ngực tự hỏi, biểu hiện mấy ngày nay, có thể gánh được bốn chữ ‘thận trọng từ lời nói đến việc làm’ này không?”

Tuy rằng lúc này thần sắc nàng chẳng hề giận dữ, nhưng trong ánh mắt là áp lực bức người, tự có một ý vị nghiêm nghị, khiến cho mồ hôi trên trán Hoàng Trung cũng phải chảy xuống.

Đương nhiên hắn biết khoảng thời gian này bản thân có chút liều lĩnh. Điều này cũng khó trách, ban đầu hắn là thái giám bên người Thái hậu, đột nhiên được sắp xếp đi hầu hạ phế hậu, vốn tưởng rằng tiền đồ chẳng còn, nên nản lòng thoái chí. Nào ngờ vị chủ nhân mới này lại chẳng chịu thua kém, lên như diều gặp gió, nay nghiễm nhiên đã có tư thái độc bá hậu cung. Trong lòng hắn đắc ý, nên ở ngoài cũng có chút kiêu ngạo.

Nhưng lần đầu tiên gặp mặt, Cố Vân Tiện đã nghiêm túc cảnh cáo hắn, nếu không tự quản lý được chính mình, thì đừng ở lại bên nàng nữa.

Vừa nghĩ vậy, tâm lý Hoàng Trung càng suy sụp, cúi đầu thật thấp, không nói nổi một câu.

“Con người của ta không thích phải nói đi nói lại quá nhiều lần, đây là một lần cuối cùng, Ngươi cũng thế, những người khác cũng vậy, toàn bộ đều nghe cho rõ. Hàm Chương điện không thể chứa người cẩu thả, muốn ở lại làm việc bên cạnh ta, thì thu liễm cho ta một chút.” Cố Vân Tiện thản nhiên nói, “Không thì, đừng trách bản cung không niệm tình chủ tớ.”

Những lời này đã là thả cho bọn họ một con ngựa.

Hoàng Trung buông lỏng, thành tâm dập đầu, “Dạ! Thần đã ghi nhớ, nhất định sẽ không tái phạm!”

Những cung nhân còn cũng quỳ xuống, dập đầu, “Chúng thần đã ghi nhớ!”

Ban đêm Thái Hà dẫn theo cung nhân tới hầu hạ Cố Vân Tiện ngủ.

Nàng ngồi trên tú đôn, tùy ý để Thái Hà gỡ mái tóc dài, chậm rì rì hỏi: “A Từ đâu?”

Thái Hà do dự một lát mới nói, “Vừa rồi nô tỳ thấy nàng ấy ngồi ngẩn người một mình trong sân!”

“Chắc là đang cáu kỉnh rồi.” Cố Vân Tiện có chút bất đắc dĩ, “A Từ là vậy, tính tình trẻ con, già cũng không lớn được.”

“Nương nương, không phải đâu.” Thái Hà vội vàng biện giải giúp nàng ấy, “A Từ không có giận nương nương, nàng ấy đang giận chính mình! Vừa rồi nô tỳ cũng nghĩ nàng ấy không vui, chạy tới an ủi. Kết quả A Từ nói, nàng ấy chỉ là đang bực chính mình sao mãi mà không nhớ được, làm cho nương nương mất hứng.”

Thái Hà dè dặt nhìn sắc mặt Cố Vân Tiện, “A Từ trung thành tận tâm với nương nương, tuyệt đối sẽ không trách người đâu.”

Cố Vân Tiện trầm mặc một lát, cười khẽ, “Ta biết.”

Rồi lại thở dài, nói: “Tối nay nhà bếp chuẩn bị nga nhi cuốn, A Từ thích món này. Lát nữa em lấy một đĩa đưa cho nàng. Nhưng mà đừng nói là ta cho. Nếu A Từ còn không vui, thì em khuyên giải nàng.”

Thái Hà cười đáp, “Nô tỳ hiểu ạ.”

Cố Vân Tiện nhìn bản thân trong gương, trong đầu chợt lóe lên cảnh tượng bị nhốt tại Tĩnh Sinh các, ngày ngày A Từ đều chải đầu cho mình. Chỗ đó cũ nát như vậy, trong phòng ngay cả cái bàn trang điểm cũng không có, chỉ có một chiếc gương đồng. A Từ liền đặt nó lên chiến bàn ăn, giả vờ như đây chính là bàn trang điểm. Khi đó cả ngày mình tinh thần sa sút, không muốn hóa trang. Mỗi ngày A Từ luôn phải tốn công một phen cầu mình ngồi xuống, để nàng trang điểm giúp.

Trong Tĩnh Sinh các yên tĩnh cô quạnh, A Từ dùng bàn tay tỉ mỉ của mình nâng niu tóc nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tiểu thư tóc của người nhất định là mượt nhất. Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư, A Từ đã cảm thấy tiểu thư là người đẹp nhất mà mình đã từng gặp. Tiểu thư yên tâm. A Từ vĩnh viễn sẽ ở cùng người.”

Khi đó, A Từ là an ủi còn sót lại cuối cùng của nàng.

Đương nhiên nàng biết, A Từ trung thành tận tâm với mình, nhưng nàng không thể để nàng ấy cứ khổ mãi như vậy. Không thì nếu một ngày nào đó tai họa ập đến với nàng, nàng cũng chưa chắc có thể bảo vệ A Từ, có khi còn liên lụy đến nàng ấy.

Hai người bọn họ tuyệt đối không thể trở lại hoàn cảnh thê thảm như trước được.

Hôm nay phải khai đao từ chỗ A Từ cũng là vì chuyện này. Người trong Hàm Chương điện đều biết A Từ là tâm phúc của Cố Vân Tiện, nàng giáo huấn A Từ trước tiên, rồi lại dạy bảo Hoàng Trung, vừa không làm mất mặt Hoàng Trung, về lòng người cũng dễ dàng tiếp thu.

Tên Hoàng Trung này, làm việc nhanh nhẹn giỏi giang, tham của có dã tâm. Mặt sau vừa là khuyết điểm, nhưng cũng là ưu điểm của hắn. Đối với Cố Vân Tiện mà nói, một người chỉ cần có nhược điểm, thì nàng sẽ không sợ không tìm ra cách để khống chế người đó.

Nàng tin, với tương lai hiện nay của mình, Hoàng Trung tuyệt đối sẽ không bỏ qua một chỗ dựa vững chắc như vậy, mà thay đổi để người khác nhảy vào. Cho nên không cần lo lắng hắn sẽ âm thầm giở trò quỷ.

Hôm nay trước mặt mọi người nàng đánh bọn họ một phen, sau lại nhờ Liễu Thượng cung ra tay dùng thủ đoạn để huấn luyện người trong cung trước đây, hiểu lấy lợi hại, nhất định có thể có chỗ thay đổi.

Đến lúc đó, nàng lại đi an ủi A Từ cũng chưa muộn.

Hao phí công sức như vậy, chỉ vì tính tình của hai người kia thật sự nguy hiểm, nếu trễ mới thúc ép, chỉ e sẽ gây ra phiền toái.

Toàn bộ kế hoạch của nàng tuyệt đối không thể bị hủy vì nó.

Nhất là, nàng sắp bắt đầu một chuyện hết sức nguy hiểm.

Mỗi tháng vào ngày mùng 5 mùng 10 Tiết Trường Tùng sẽ đến Hàm Chương điện bắt mạch cho Cố Vân Tiện, hôm nay sau khi chẩn mạch xong, hắn không chuẩn bị rời đi như thường lệ.

Cố Vân Tiện cười nói: “Hàm Chương điện mới được đem tới một ít lá trà, trong đó có Cừ Giang được ép thành miếng, Tiết đại nhân nên dùng thử một chút.”

Tiết Trường Tùng tự nhiên hiểu nàng có chuyện muốn nói với mình, bèn bình tĩnh đáp: “Nếu nương nương đã mời, tất nhiên thần không dám chối từ.”

Cố Vân Tiện cười đáp: “Thật sự quá tốt rồi. Thái Chỉ Thái Hà, mau đem trà cụ lên.”

Chờ cung nhân dọn xong trà cụ, Tiết Trường Tùng mới phản ứng lại. Hắn nhìn động tác của Cố Vân Tiện, kinh ngạc nói: “Nương nương muốn đích thân pha trà? Chuyện này không thể được! Vi thần nào dám nhận!”

Nàng cười trấn an, “Đại nhân đừng kinh hoảng. Bản cung làm thế, chỉ là do quý trọng lá trà khó có được này, e ngại người ngoài nấu không tốt, cô phụ loại trà nổi tiếng này.”

Tiết Trường Tùng vừa nghe, lập tức hiểu được.

Loại Cừ Giang ép thành miếng mà Cố Vân Tiện muốn mời hắn ẩm trà là một trong mười loại trà nổi tiếng nhất, sử dụng nguyên liệu là lá trà thượng hạng ở núi cao mây mù Thiên Môn. Sau khi chưng và ướp lạnh, được ép thành hình dạng đồng tiền. Lá trà sau khi chế thành đã được loại bỏ vị chát, hương thơm trở nên rất đặc biệt, mà mùi hương thuần khiết này được rất lâu, tư vị nồng đượm, màu sắc nước trà cam hồng sáng trong.

Trà là cực phẩm, đương nhiên tay nghề của người pha trà không thể, không thì sẽ phung phí của trời.

Trà nghệ của Cố Vân Tiện là do Thái hậu tự mình truyền thụ, ở trong cung cũng coi như xuất chúng, nàng tự nấu đương nhiên càng phù hợp hơn.

Thấy hắn không phản đối, Cố Vân Tiện mỉm cười, động tác hai tay nhanh nhẹn.

Tiết Trường Tùng nhìn thủ pháp pha trà tuyệt đẹp như múa, nỗi bất an trong lòng càng ngày càng sâu.

Hôm nay nương nương có điểm kỳ lạ, đột nhiên giữ mình lại, còn mời mình phẩm trà, tất nhiên mặt sau còn có chuyện.

Chuyện có thể khiến Quý cơ trịnh trọng như thế, nhất định không đơn giản.

HẾT CHƯƠNG 67
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện