“Vân nương?”

Mãi vẫn không thấy Cố Vân Tiện trả lời, Cơ Tuân thử gọi một tiếng thăm dò.

Nàng bỗng nhiên bừng tỉnh.

Trong mắt bỗng dâng lên cảm giác ấm nóng, Cố Vân Tiện dùng sức nháy mắt một cái, che giấu sự thất thố vừa rồi.

“Thần thiếp không dám.” Nàng nhẹ giọng nói.

“Không dám?” Hắn kinh ngạc nhíu mày, “Ngay cả tên trẫm nàng cũng gọi rồi, lý nào nàng lại không dám gọi tên tự của trẫm chứ?”

Cố Vân Tiện không lên tiếng.

Rốt cuộc Cơ Tuân cũng nhận ra có gì đó không đúng, hắn khẽ nắm lấy vai nàng rồi đẩy ra một chút, sau đó cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, “Sao vậy?”

Cố Vân Tiện bị hắn nhìn đến mức thấp thỏm trong lòng, chỉ có thể né tránh ánh mắt hắn, “Vừa rồi là thần thiếp đùa thôi. Tên tự của bệ hạ tôn quý vô cùng, thần thiếp không dám gọi, cũng không thể gọi.”

Giọng điệu này có chút lãnh đạm.

Nụ cười trên môi của Hoàng đế rốt cuộc cũng thu lại, hắn chỉ im lặng nhìn nàng.

Rõ ràng mới vừa rồi vẫn còn dịu dàng thắm thiết, vậy mà thoáng cái cảnh đẹp đã trở thành vô dụng, hai người nhất thời lâm vào sự im lặng đến đáng sợ.

Hoàng đế nhíu chặt mày, chăm chú nhìn nàng, trong mắt rõ ràng là sự khó hiểu.

Hắn bỗng nhiên nhận ra mình càng lúc càng không thể hiểu được tâm tư của Cố Vân Tiện. Khi nào nàng vui, khi nào nàng buồn, hắn không thể nhìn thấu được.

Mà đối với những thay đổi của nàng, hắn luôn không biết phải làm gì, chỉ có thể bị động chịu ảnh hưởng bởi những ưu tư của nàng, bị nàng chi phối.

Trong lòng dâng lên cảm giác buồn bực, bỗng nhiên bị Cố Vân Tiện ôm lấy. Gò má của nàng dán lên ngực hắn, ngón tay mềm mại và giọng điệu hờn dỗi của nàng: “A Vân gọi người là phu quân có được không? A Vân thích gọi như vậy.”

Thanh âm nũng nịu mềm mại, rót vào tai khiến Cơ Tuân không thể nào mở lời cự tuyệt.

Hắn trầm mặc vuốt ve mái tóc nàng, không lên tiếng.

Cố Vân Tiện biết phản ứng vừa rồi của mình đã khiến hắn không vui, nàng không nhịn cảm thấy bất an. Nhưng muốn nàng gọi hai chữ đó, Vân Tiện lại không có cách nào mở lời được.

Đã từng ngây thơ ngu ngốc cho rằng nam nhân ôn nhu luôn mỉm cười với mình kia thật sự là phu quân của nàng, có thể cùng hắn kết thành phu thê, bách niên giai lão.

Nhưng hiện thực tàn khốc đã đạp đổ giấc mộng đẹp mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm, chỉ lưu lại những vết tích bừa bãi.

Chuyện đã qua không thể mãi đuổi theo nó được, nếu những thứ tình ý kia chỉ như nước chảy đều đã đổi thay, vậy nàng cũng sẽ để những tâm tư ngốc nghếch kia bay theo gió.

Nàng không muốn gọi lên cái tên đó vào lúc này.

Cái tên mà ngày xưa nàng đã từng vô cùng hi vọng có thể danh chính ngôn thuận gọi ra.

Trên trán bỗng truyền đến cảm giác man mát, Cơ Tuân ngẩng đầu nhìn, bầu trời trở nên u ám từ bao giờ, những hạt mưa như châu ngọc rơi xuống tí ta tí tách, như một tấm rèm châu.

Cuối cùng trời cũng đổ mưa.

Lo lắng Cố Vân Tiện phải dầm mưa, Cơ Tuân theo bản năng đưa mắt nhìn nàng. Lại thấy hạt mưa rơi trên cái trán trơn bóng của nàng, tựa như viên bạch ngọc xinh đẹp lớn lên trong tiết Bạch Lộ*, có một loại phong tình khác biệt.

Chú thích:

*tiết Bạch Lộ: là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 9 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 165° (kinh độ Mặt Trời bằng 165°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Nắng nhạt. (Nguồn: wiki)

Xa xa là đám tùy tùng đang bước tới một cách do dự, trong tay còn cầm hai cây dù.

Cố Vân Tiện liếc nhìn họ, không kìm được cảm thán, những người này trái lại rất nhanh nhẹn, mới đấy đã quay về mang dù tới đây.

Hoàng đế  khẽ gật đầu một cái, bọn họ nhanh chóng tiến lên, mang dù che trên đỉnh đầu hai người.

“Bệ hạ, mưa càng lúc càng lớn, Người cùng nương nương vẫn nên trở về xe ngựa thôi ạ.” Lữ Xuyên nói.

Nghe vậy, Hoàng đế gật đầu, quay đầu lại nhìn thấy Cố Vân Tiện đang đứng ngẩn người dưới chiếc dù.

Biểu cảm của nàng trông có chút lạc lõng, giống như một đứa bẻ bị bỏ rơi.

Hắn phát ra một tiếng thở dài đầy thỏa hiệp từ tận đáy lòng.

“Trở về thôi.” Hoàng đế nắm lấy tay nàng, rồi khẽ nói.

Cố Vân Tiện biết đây là cách hắn bày tỏ thái độ, gánh nặng trong lòng thoáng nhẹ đi.

Đường trở về càng đi càng gian nan. Mưa càng lúc càng lớn, nước chảy ào ào trút xuống mặt đất.

Cố Vân Tiện phải vịn lấy tay của Thái giám mới có thể đứng vững không bị trượt.

Mặc dù có tùy tùng che ô cho hai người họ, nhưng đợi đến khi lên xe ngựa thì y phục cũng đã bị ướt hơn phân nửa.

Bởi vì hôm nay ra ngoài không cân nhắc chu toàn nên cũng không mang theo y phục để thay đổi, Cố Vân Tiện chỉ có thể tìm thêm một chiếc áo choàng rồi khoác lên người, lúc này mới tránh cho y phục bên trong không bị ướt, khiến đường cong mơ hồ lộ ra.

Hoàng đế thấy nàng như vậy thì cảm thấy lo lắng, nàng từ trước đến giờ đều luôn yếu ớt, vạn nhất lần này bị nhiễm lạnh thì rất phiền toái.

Cơ Tuân nóng lòng muốn tìm một nơi cho nàng thay bộ y phục ướt đẫm. Nhưng ngoài trời mưa rất lớn, lúc này xuống núi thì không được an toàn, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Lữ Xuyên bắt gặp sắc mặt của Hoàng đế, do dự mãi cũng không nhịn được nói, “Thần nghĩ không bằng chúng ta vào đạo quán trên núi nghỉ chân một lát? Khi nào trời tạnh thì lại xuống núi.”

Hoàng đế nghe xong thì trầm mặc.

Vừa dứt lời, Lữ Xuyên đã cảm thấy thấp thỏm trong lòng, chỉ biết khẩn trương nhìn hắn.

Cố Vân Tiện thấy chủ tớ hai người vẻ mặt khác thường thì hoang mang cau mày.

Mũi đột nhiên chua xót, Vân Tiện không kiềm chế được hắt hơi một cái.

Cơ Tuân bị âm thanh này kinh động, nhìn mái tóc ướt của nàng, rốt cuộc vẫn khuất phục, “Thôi được. Vậy đến đạo quán tránh mưa một lúc.”

Lữ Xuyên thở phào nhẹ nhõm, lập tức phân phó phu xe đi về phía đạo quán.

Tây Sơn đạo quán có lịch sử lâu đời, nhiều đời quan chủ là người trong hoàng thất, ngay cả đạo cô ở đây cũng có thân phận cao quý, nên đều khinh rẻ những tín đồ tầm thường.

Bởi vì điều này, sau khi tiểu đạo cô đội mưa ra mở cửa, thỉ đã tỏ ra thiếu kiên nhẫn, “Các ngươi có biết nơi này là chốn nào không, là nơi mà ai muốn vào là cũng vào được sao?”

Lữ Xuyên lo lắng hoàng đế ở trong xe phải chờ lâu, không muốn nhiều lời với nàng ta, trực tiếp rút một khối lệnh bài từ trong tay áo ra, “Chúng ta là người trong cung, hôm nay đến Tây Sơn có việc, không may gặp mưa to. Mong tiên cô rộng lòng cho bọn ta vào trong tránh mưa một lúc.”

Y nói đến là khách khí nhưng hành động ngay sau đó lại không có chút gì khách khí cả. Tiểu đạo cô bị lệnh bài dọa cho giật mình, lắp bắp nói: “Vâng. Ta sẽ vào truyền lời… Chư vị, mời chư vị vào đi ạ.”

Người đứng bên cạnh xe ngựa nghe nàng ta nói như vậy, mới xoay người đẩy cửa xe ra. Tiểu đạo cô nhìn thấy một nam tử vóc người cao lớn bước xuống dưới trước, đi bên là người hầu che dù cho hắn, thế nhưng hắn cũng không bước tiếp, ngược lại đưa tay vào trong xe ngựa, đỡ một nữ tử yếu đuối như liễu.

Dường như hắn sợ nữ tử kia bị trượt chân, thời điểm nàng ấy xuống xe thì nửa ôm nửa dìu vào lòng, động tác vô cùng cẩn thận.

Sau khi bọn họ đứng vững, tiểu đạo cô mới nhìn rõ, dung mạo khí chất của hai người đều thập phần xuất chúng, đứng chung một chỗ giống như một đôi thần tiên trong tranh.

Bên cạnh truyền đến tiếng ho khan, tiểu đạo cô xoay người, thấy Lữ Xuyên đang cau mày nhìn mình, bây giờ mới nhận ra bản thân đã nhìn hai người kia đến xuất thần, quên mất việc chính.

“Ta… ta đi vào trước!”.

Bọn họ chỉ đứng dưới hiên đợi một lúc thì có người ra nghênh tiếp. Một quản sự tự xưng là Tĩnh Diệu đưa họ đến một gian phòng thượng hạng, nước nóng và y phục đều đã được chuẩn bị.

Sau hai tách trà, Cố Vân Tiện đã thay một bộ đạo bào sạch sẽ, nàng đang ngồi trong phòng cầm khăn lau mái tóc dài đen nhánh. Cơ Tuân vốn đang đứng cạnh cửa sổ đến xuất thần, bỗng nhiên lúc này hắn lại đi đến, cầm lấy chiếc khăn trong tay Cố Vân Tiện rồi giúp nàng lau tóc.

Cố Vân Tiện cũng không cự tuyệt sự chăm sóc của hắn, chỉ chuyên tâm suy nghĩ đến một chuyện khác. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra được kết quả, rốt cuộc nàng cũng không nhịn được lên tiếng, “Thần thiếp thấy bệ hạ giống như không muốn đến nơi này, chẳng lẽ ở đây có ai khiến Người không thích sao?”

Cơ Tuân nghe vậy, động tác liền dừng lại.

Môi mỏng mím chặt, hắn im lặng trong chốc lát, sau đó đáp: “Không phải.”

Không có người mà hắn không thích? Vậy tại sao vừa rồi sắc mặt của hắn và Lữ Xuyên đều kỳ lạ như vậy? Bên tại bỗng truyền đến tiếng gõ cửa, Tĩnh Diệu đứng ngoài cửa nói một cách kính cẩn: “Quan chủ nghe nói có khách quý ghé thăm, nên cố ý chuẩn bị trà thơm, mới hai vị cùng qua thưởng thức.”

Cố Vân Tiện kinh ngạc mở to mắt.

Thật ra từ thái độ tiếp đãi của Tĩnh Diệu lúc nãy, nàng đã nhìn ra, những đạo cô còn lại chẳng qua cũng chỉ nghĩ bọn họ là hoàng thân quốc thích bình thường, chỉ có Tĩnh Diệu này là biết rõ thân phận thật sự của bọn họ.

Vì sao Tĩnh Diệu biết rõ thân phận của bọn họ, còn mời họ tới thưởng trà cùng quan chủ?

Rốt cuộc vị quan chủ kia là thần thánh phương nào?

Còn chưa hết kinh ngạc, Cơ Tuân chậm rãi nói, “Làm phiền chuyển lời, chúng ta vô cùng vinh hạnh khi được cùng quan chủ thưởng trà. Một lát nữa bọn ta sẽ qua.”

Tĩnh Diệu lui xuống, Cố Vân Tiện quay đầu nhìn hắn chằm chằm, “Rốt cuộc vị quan chủ này là ai? Sao bệ hạ lại nể mặt người đó như vậy.”

Hoàng đế mỉm cười, ánh mắt có chút ngẩn ngơ, “Ừ… là muội muội của ta.”

Muội muội của hắn.

Bỗng nhiên nhớ lại nhiều năm trước. Thính Vũ các tràn ngập hương sen, hắn đứng trước mặt nàng với ánh mắt lờ đờ say. Nàng đã lấy hết dũng khí của mình chỉ vì muốn nói với hắn, nàng cũng là muội muội của hắn.

Nhưng hắn đã ngắt lời nàng.

“Lan Khê… Trưởng Công chúa?” Nàng do dự nói, “Nàng ấy ở đây tu đạo.”

Lan Khê – Trưởng công chúa là Tam muội của Hoàng thượng, trước đây là Tam công chúa Cơ Lạc Vi.

Cơ Tuân sửng sốt, “Nàng biết?” Sau đó lại lắc đầu cười nói, “Hẳn là mẫu hậu nói cho nàng biết. Ngay cả chuyện của Lạc Vi Người cũng nói cho nàng biết.”

Không, Thái hậu không kể nàng nghe chuyện này. Mà nàng cũng không hề biết.

Nàng chỉ biết khi Tam công chúa được mười sáu tuổi, bệnh tình chuyển biến tốt hơn, thần trí minh mẫn, không khác gì người bình thường.

Tiên đế không quan tâm đến vị công chúa này, nhưng nói thế nào chuyện nàng khỏi bệnh cũng là chuyện vui, hắn định sẽ tìm cho Lạc Vi một lang quân như ý, đền bù những năm tháng nàng ấy đã phải chịu khổ

Hiếm khi ông ta muốn làm một người cha tốt, nhưng Tam Công chúa lại quả quyết cự tuyệt ý tốt của ông ta.

Lạc Vi nói sau khi trải qua cơn bạo bệnh, tất cả mọi chuyện nàng ấy đều cảm thấy vô vị, cuộc đời còn lại chỉ mong có thể yên tĩnh mà tu đạo, sẽ lên núi cầu phúc cho phụ hoàng.

Mặc dù tiên đế có chút không vui nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Trước đây Cố Vân Tiện từng tò mò rốt cuộc Tam công chúa tu đạo ở đâu, nhưng mà người trong cung không ai biết chuyện này. Nàng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đành tiếc nuối bỏ qua.

Thì ra nàng ấy vẫn tu hành ở Tây Sơn.

Người trong cung không ai biết việc này, hẳn là do Cơ Tuân không muốn có kẻ nào làm phiền muội muội của hắn cho nên mới phong tỏa tin tức này.

“Không phải. Thái hậu không kể với thiếp chuyện gì cả.” Nàng đáp.

“Mẫu hậu không nói với nàng?” Hắn nhíu mày, “Vậy làm sao nàng biết trẫm đang nói đến Lạc Vi?”

Làm sao nàng biết?

Đại khái là do lúc hắn vừa nhắc đến hai chữ “muội muội”, vẻ mặt hắn lại trở nên bất dắc dĩ và áy náy như vậy.

Giống như vẻ mặt khi ở Thính Vũ Các đêm đó.

Đêm đó, Cố Vân Tiện cũng bắt đầu dùng tấm chân tình để đối đãi với hắn. Cũng là khỏi đầu cho những bi kịch ở kiếp trước của nàng.

Nàng không thể nào quên được.

HẾT CHƯƠNG 79
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện