Cố Vân Tiện có thai? Mấy ngày trước, suy đoán này mới được Minh Tu nghi nhắc đến, bây giờ một lần nữa được nhắc lại, đã khơi dậy sự nghi hoặc của mọi người.

Trang Quý cơ lộ vẻ mừng rỡ, nhìn Cố Vân Tiện thấp giọng nói: “Thật sao ạ?”

Cố Vân Tiện không biết nên trả lời như thế nào, trên thực tế nàng đã bị tin tức này làm cho đầu óc choáng váng.

Thái y nói cơ thể mình mang chứng hư hàn, khó mà có thai. Nhưng khó có thai cũng không phải là không thể có thai.

Chẳng lẽ, mình thật sự…

Ánh mắt Dục Chiêu nghi dừng trên bụng Cố Vân Tiện một chút rồi quay đầu nhìn sang Hoàng đế.

Trông Hoàng đế có chút sững sờ, dường như hoàn toàn không hề nghĩ đến tình huống như thế. Hắn nhìn gương mặt của Cố Vân Tiện, lại nhìn lên bụng nàng, trong mắt chậm rãi hiện lên nét mừng rỡ.

Dục Chiêu thầm thấy bồn chồn. Nhìn dáng vẻ của Hoàng đế, quả nhiên là hết sức cao hứng. Cố Vân Tiện bây giờ đã được sủng ái như thế, nếu lại có thêm hài tử, thì chẳng phải là muốn vượt lên đầu mình sao!

Tuy trong lòng lo nghĩ, nhưng trên mặt vẫn phải duy trì sự trấn định. Nàng ta hít thật sâu, ép bản thân mình cười một cái, làm kẻ chủ trì đại cục, “Nhìn thần sắc của Cố muội muội, đoán chừng chính bản thân muội cũng mơ hồ. Chúng ta ở đây đoán cũng vô dụng. Bản cung nhớ Vịnh Tư điện có an bài một Thái y thường trú, không bằng truyền Thái y đó đến bắt mạch cho Cố muội muội đi.”

Minh Tu nghi phụ họa, “Chiêu Nghi nương nương nói rất có lý.”

Hoàng đế vẫn nhìn Cố Vân Tiện, nghe vậy loạn xạ gật đầu, “Truyền đi.”

Cung nữ nghe lệnh đi ra ngoài. Cố Vân Tiện cúi đầu xuống, nhìn vào chiếc đĩa ngọc trước mặt, dường như có phần khó xử.

Hoàng đế nhìn thần sắc này của nàng, trong lòng dâng lên sự dịu dàng. Từ khi hắn phất tay áo bỏ đi khỏi Lưu Du điện mấy ngày trước, thì vẫn cảm thấy giận dữ với Cố Vân Tiện. Hắn thật sự không rõ nàng đang suy nghĩ cái gì, lúc nóng lúc lạnh, rất khó hiểu. Nhưng điều làm cho hắn càng tức giận hơn là, hắn lại vì chuyện này mà để trong lòng, còn Cố Vân Tiện bên kia lại chẳng bị ảnh hưởng.

Hôm nay Nguyệt nương mở yến thiết đãi mọi người, hắn vốn dĩ không muốn đến, nhưng lại nhớ rằng Nguyệt nương từng nói qua, Vân nương cũng sẽ đến dự. Bỗng nhiên hắn rất hiếu kì. Đã vài ngày không gặp, nàng bây giờ ra sao?

Nếu như ở trước mặt nàng, mình thân mật với Nguyệt Nương thì nàng sẽ có phản ứng gì?

Nhưng làm hắn thất vọng chính là từ đầu đến cuối, Vân nương đều im lặng không nói, đối với cuộc đối thoại giữa hắn và Nguyệt Nương cũng không tỏ ra khác thường. Trong lúc tâm trạng của hắn càng ngày càng tệ, khi hắn đã gần như đứng ngồi không yên, lại chợt nghe được tin tức nàng có lẽ đã có thai.

Hắn nhớ đến mấy tháng trước, Nguyệt nương đã từng nói, nữ tử lúc có thai tính tình sẽ trở nên thất thường. Có lẽ, vì nguyên nhân này mà Vân Nương mới lạnh nhạtvới hắn. Có lẽ không phải nàng đang cố ý chọc giận hắn, mà chỉ là do bản thân không khống chế được

Nghĩ như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy tâm trạng trở nên thông suốt. Cảm giác vui vẻ thậm chí còn vượt qua cảm giác mừng rỡ mà tin tức nàng có thai mang lại.

Hắn thầm nói với chính mình, nhất định là như vậy.

Thái y rất nhanh đã đi theo cung nữ đến. Cố Vân Tiện quan sát, lập tức nhận ra ông ta chính là Cao Lâm – Thái y phụ trách chăm sóc long thai cho Minh Tu nghi.

Sau khi Cao Lâm dập đầu hành lễ ở trong điện xong, ông ta liền quỳ xuống trước mặt Cố Vân Tiện.

“Nương nương.” Cao Lâm cung kính nói.

Cố Vân Tiện nhìn ông ta một cái, chậm rãi đưa tay phải ra, đặt cổ tay trên gối trắng.

Cao Lâm dùng một chiếc khăn lụa đắp trên cổ tay nàng rồi mới đặt ngón tay lên.

Xuất phát từ tâm lý khác nhau, tất cả mọi người trong điện đều giương mắt nhìn hắn, ai nấy cũng hồi hộp.

Cố Vân Tiện nhìn dáng vẻ nhắm mắt trầm tư của thái y, tâm tình cũng không tránh khỏi nỗi thấp thỏm.

Nàng chợt nhớ tới bản thân của rất nhiều năm về trước. Khi đó nàng cô tịch sống ở thâm cung, không được phu quân sủng ái, việc duy nhất trông cậy vào chính là có một đứa bé, để bầu bạn với nàng vượt qua quãng thời gian dài đằng đẵng còn lại.

Nếu như lúc này nàng thật sự có con, có thể tính là đã thực hiện được tâm nguyện lúc trước không?

Trong lòng đang suy nghĩ lung tung, thì Cao Lâm chợt “a” lên một tiếng.

“Thế nào?” Hoàng đế có chút khẩn trương hỏi.

Cao Lâm trả lời, “Mạch tượng của Sung nghi nương nương, có chút kì lạ…”

“Kỳ lạ?”

Minh Tu nghi thấy thế vội trấn an: “Bệ hạ đừng nóng vội, để Thái y cẩn thận chẩn bệnh. Tìm được vấn đề mới có biện pháp giải quyết được.”

Hoàng đế miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc, không nói thêm gì nữa.

Dục Chiêu nghi nhìn thấy Hoàng đế như vậy, càng chắc chắn hơn suy nghĩ trong lòng. Bây giờ Hoàng đế đối với Cố thị đã không còn như xưa. Người chẳng bận tâm đến chuyện gì như bệ hạ, nay lại liên tiếp vì nàng ta mà để lộ cảm xúc. Quả nhiên là tâm phúc tai hại.

Cao Lâm lại một lần nữa chạm vào cổ tay Cố Vân Tiện, sau khi cau mày nửa ngày, ông ta khẽ hít vào một hơi.

Cố Vân Tiện bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.

“Sao rồi?” Hoàng đế hỏi.

Cao Lâm xoay người, quỳ xuống hướng về phía Hoàng đế một cách kính sợ, “Khởi bẩm bệ hạ, Sung nghi nương nương… Không hề mang thai…”

Cố Vân Tiện không rõ cảm giác trong lòng mình hiện giờ là thất vọng hay vui mừng.

Hoàng đế nghe được câu trả lời này, có phần không muốn tin, bèn hỏi một câu, “Ngươi xác định? Nếu không mang thai, vừa nãy tại sao lại nôn khan?”

Cao Lâm đáp: “Nguyên nhân dẫn tới nôn khan có rất nhiều, không chỉ khi có thai mới có. Bây giờ sắp đến năm mới, có thể là Sung nghi nương nương ăn uống không được ngon miệng, dẫn đến dạ dày khó chịu…”

Ông ta nói rất quả quyết nhưng trên mặt Hoàng đế vẫn còn sự hoài nghi, làm Cao Lâm có chút không biết phải làm sao.

“Bệ hạ…” Minh Tu Nghi khó xử kêu một tiếng.

Hoàng đế sau khi nghe được âm thanh của Minh Tu nghi mới giật mình. Mặc dù y thuật của Cao Lâm so ra còn kém Ngự y của Thượng Dược cục, nhưng nếu để chẩn một hỉ mạch thì chắc chắn không phải là vấn đề. Huống chi vừa rồi ông ta còn xem lâu đến vậy.

Nỗi vui sướng vừa dâng lên trong lòng trong nháy mắt tan thành mây khói.

Nếu Vân Nương không có thai, thì nguyên nhân chuyện nàng buồn vui thất thường mà hắn vừa nghĩ ra ban nãy không được thành lập.

Lại nghĩ đến một câu nói khác của Cao Lâm, hắn đè nén sự bực bội trong lòng, kiềm chế lại hỏi tiếp, “Ngươi vừa nói mạch tượng của Sung nghi có chút kì lạ, là kì lạ ở chỗ nào?”

Cao Lâm muốn nói rồi lại thôi.

Trong lòng Hoàng đế lúc này đang nén giận, lại nhìn thấy bộ dáng này của Cao Lâm thì không khỏi càng thêm nổi nóng, “Ấp a ấp úng làm cái gì? Trẫm đang hỏi ngươi đó.”

Toàn thân Cao Lâm run rẩy, vội nói, “Sung nghi nương nương người… Người căn bản không có khả năng có thai!”

Bởi vì ở gần đó, Minh Tu nghi có thể cảm nhận được rõ ràng, trên người Hoàng đế đột nhiên có hàn ý tản ra.

“Lời này của ngươi, là có ý gì?” Hoàng đế nhìn chằm chằm Cao Lâm, gằn từng chữ.

Cao Lâm ngập ngừng nói, “Việc này…”

“Nói.” Một chữ nặng tựa ngàn cân.

Cao Lâm lại run rẩy, rốt cuộc cũng liều mình nói ra, “Thần xem mạch tượng của Sung nghi nương nương, phát giác thể chất người hư hàn, khó mà có thai được…”

Bàn tay đặt trên bàn trà của Hoàng đế nắm chặt thành quyền.

Các phi tần trong điện đều mở to mắt nhìn nhau. Trang Quý cơ kinh ngạc nhìn Cố Vân Tiện, gương mặt biểu lộ vẻ không thể tin được.

“Tỷ tỷ…” Nàng ấy nhẹ giọng kêu.

Cố Vân Tiện không để ý đến Trang Quý cơ, chỉ nhìn cái đĩa trên bàn trà không chớp mắt.

Không ai biết được, từ thời khắc Cao Lâm nói nàng không có khả năng có thai, lòng nàng bỗng nhiên chùng xuống.

Như đã rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.

Rất nhiều chuyện cũ nghĩ lại mà sợ trong trí nhớ đều bị khơi dậy.

Thật lâu về trước, tại thời điểm nàng vẫn còn là Hoàng hậu đã luôn sợ hãi. Sợ người khác biết được chuyện này, sợ từ đó sẽ trở thành trò cười trong miệng các cung nhân.

Không thể mang thai, đối với một nữ nhân trong cung là chuyện đáng sợ đến mức nào, nhất là nàng đang gánh vác trách nhiệm sinh và dưỡng dục con trai trưởng của Hoàng hậu. Nếu bị người khác biết được chuyện này, chỉ sợ ngay cả hậu vị nàng cũng không thể ngồi vững.

Ròng rã hơn một năm, nàng vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí che giấu bí mật này, mỗi ngày đều phải uống những chén thuốc vô cùng khó uống, còn thử hết các phương pháp cầu tự từ khắp nơi.

Thành kính đến như vậy, đơn giản chỉ là khẩn cầu ông trời từ bi, ban cho nàng một đứa con.

Thế nhưng vẫn không có tác dụng. Cho dù cố gắng đến mức nào, nàng vẫn không thể có con.

Thành quả duy nhất nàng đạt được sau khi hao tâm tổn sức suy tính chính là bí mật của nàng được giấu vô cùng chặt chẽ, không ai biết được. Nhưng việc này có ý nghĩa gì chứ? Cho dù có thể giữ kín được bí mật này, nàng vẫn mất đi hậu vị. Về sau, ngay cả mạng sống cũng không còn.

Những việc từng trải qua trong giai đoạn cầu tự đó đã mang đến cho nàng sự nỗi đau xót quá lớn, cho nên sau khi được sống lại, nàng cũng không muốn tiếp tục làm những chuyện như thế.

Dù sao bây giờ nàng cũng không giống như lúc trước, mong mỏi một đứa con nối dõi.

Chỉ có điều, cho dù miệng vết thương có thành sẹo, nhưng những ký ức máu me đó vẫn còn tồn tại.

Giống như ngày hôm nay, thân thể bệnh tật bị vạch trần trước mặt mọi người, thực ra kiếp trước nàng đã từng mơ thấy vô số lần về tình huống này, mà lần nào cũng phải tỉnh dậy trong nỗi kinh hãi.

Hết thảy những việc trước mắt thật giống như những cơn ác mộng kia lại tái diễn, làm cho nàng thấy mâu thuẫn, thậm chí căm hận.

“Tại sao lại có chuyện như vậy!” Minh Tu nghi trừng mắt nhìn Cao Lâm, lên giọng, “Ngươi xem kỹ lại đi, chuyện như thế này há có thể nói bậy sao?”

Cao Lâm dường như bị nàng ta dọa sợ, run run rẩy rẩy lại đến xem mạch tượng của Cố Vân Tiện.

Tay hắn còn chưa đưa qua thì Cố Vân Tiện đột nhiên thu tay về.

Cao Lâm sững sờ, ngẩng đầu dò xét thần sắc Cố Vân Tiện, “Nương nương, ngài có thể hay không…”

Mặt Cố Vân Tiện không hề biểu lộ cảm xúc nào.

Dục Chiêu nghi giống như đã ngộ ra được điều gì, thử dò xét, “Chuyện này, Cố muội muội đã biết từ trước?”

Không có câu trả lời.

Hạ Phương hoa lại chợt nghĩ tới một chuyện, “A… Mấy ngày trước Chiêu nghi nương nương mở hội thưởng mai, Sung nghi nương nương nói như chém đinh chặt sắt rằng mình không thể mang thai, ra là vì nguyên nhân này… Xem ra nương nương đã sớm biết việc này, chỉ là luôn giấu diếm mọi người mà thôi.”

Hoàng đế lần đầu nghe đến sự việc xảy ra ở hội thưởng mai, không khỏi nhìn Cố Vân Tiện lần nữa.

Đôi môi nàng khẽ nhếch, không phản bác.

Cho nên, quả nhiên mọi chuyện là như vậy?

Hắn bỗng cảm thấy thật bất lực.

Việc nàng không thể mang thai đã đả kích hắn rất nhiều, bây giờ lại thêm việc này, thật sự khiến hắn khó mà chấp nhận được.

Chuyện lớn như vậy, nàng lại luôn giấu diếm hắn.

Rốt cuộc, trên người nàng còn giấu bao nhiêu bí mật nữa?

Hắn bỗng nhớ đến Cảnh Phức Thù. Người phụ nữ kia cũng như vậy, lúc bắt đầu và lúc kết thúc, hoàn toàn là hai con người khác nhau. Ngay từ đầu hắn đã không hiểu rõ nàng ta.

Bây giờ đổi thành Vân nương sao?

Nàng có lúc thì ôn nhu thân mật, lúc thì lạnh nhạt qua loa, còn vụng trộm giấu giếm hắn chuyện lớn như vậy.

Cuối cùng nàng coi hắn là cái gì? Một tên hề có thể đùa bỡn trên tay sao?

Cố Vân Tiện trơ mắt nhìn ánh mắt Hoàng đế từ kinh ngạc mờ mịt biến  thành thất vọng phẫn nộ, thầm cười lạnh một tiếng.

Hắn dựa vào cái gì mà lại dùng ánh mắt như thế nhìn mình?

Thất vọng? Hắn đang thất vọng cái gì chứ?

Là vì mình không thể có thai, nhưng vẫn một mực giấu giếm chuyện này với hắn?

Chẳng lẽ hắn cho rằng, mình sẽ nói chuyện này cho hắn biết?

Trước đó nàng vốn đang bị thất sủng, lại thêm tội danh không con, chỉ sợ lập tức sẽ bị phế. Nàng giấu giếm chuyện này, chẳng qua là muốn bảo vệ bản thân mình.

Chỉ có vậy mà đã khiến hắn dùng ánh mắt thất vọng thế này nhìn nàng? Giống như nàng đã phạm phải một sai lầm tày trời nào đó vậy.

Người bởi vì không thể mang thai mà phải chịu nhiều áp lực là nàng, người vô số lần từ trong mơ khóc đến tỉnh giấc cũng là nàng.

Hắn đã chịu tổn thất gì?

Phụ nữ trong cung nguyện ý sinh con cho hắn, xa không nói, còn Minh Tu nghi đang mang trong bụng một đứa.

Dưới tình huống như vậy, hắn dựa vào đâu bắt nàng không được giấu giếm hắn bất cứ điều gì.

Hay hắn cảm thấy, bản thân là một người đáng để tín nhiệm, đáng để phó thác, nàng đáng lẽ phải đem tính mệnh của mình và người nhà phó thác vào tay hắn một  cách vô điều kiện?

Thật là nực cười.

Các phi tần trong điện dần dần tiêu hóa được chuyện này, bắt đầu ngộ ra ẩn ý được che giấu bên trong tin tức vừa rồi. Không có gì ngạc nhiên, trong mắt đa số người đều để lộ vài phần kinh hỉ.

Đây cũng là chuyện hết sức bình thường. Cố Vân Tiện được sủng ái như thế đã khiến bọn họ rất lo lắng, lo sợ một ngày nào đó nàng sẽ lấy lại được hậu vị. Nay bỗng nhiên lọt ra tin tức nàng không thể sinh con, đúng là tin vui từ trên trời rơi xuống.

Từ khi khai quốc đến nay đều lấy con trai trưởng làm trọng. Nếu không có con thì hi vọng phục vị của Cố Vân Tiện sẽ trở nên vô cùng mong manh. Chưa kể đến thái độ của Hoàng đế, riêng đám đại thần tuyệt đối sẽ không để một người phụ nữ không có khả năng sinh con lên làm Hoàng hậu.

Vừa nghĩ vậy, trong lòng họ đều xuất hiện chút cảm giác hơn người. Bây giờ Cố Vân Tiện lại được sủng ái thì đã sao, cả đời này, nàng ta đã bị định sẵn đến già cũng không thể có con rồi.

Cố Vân Tiện nhìn những ánh mắt hoặc đồng tình hoặc thương hại của bọn họ, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bực bội. Nàng vừa mới chịu một nỗi đau lớn trong cuộc đời, cảm xúc vô cùng bất ổn, phải kiềm chế bản thân lắm mới không phát tác ngay tại chỗ.

Cặp mi thanh tú của Minh Tu nghi cau lại, “Nguyên Sung nghi – ngươi cũng quá không hiểu chuyện rồi, chuyện lớn như thế lại một mực giấu diếm bệ hạ!”

Trang Quý cơ giải thích thay cho Cố Vân Tiện, “Thần thiếp cảm thấy, chính là bởi vì việc lớn như thế, nên Sung nghi nương nương không biết nên mở lời thế nào…”

“Không biết phải nói thế nào nên không nói?” Minh Tu nghi nhíu mày, giọng điệu trở nên nghiêm nghị, “Nàng tamột mực giấu giếm, liên lụy bệ hạ đã nhiều năm như vậy cũng không có con trai trưởng. Đúng là chỉ lo cho tiền đồ của mình, còn những việc khác thì mặc kệ hết!”

Cố Vân Tiện cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Minh Tu nghi, “Nghe Tu nghi nương nương nói vậy, lẽ nào thực sự hi vọng thần thiếp sớm có thai?”

Minh Tu nghi lúc này sao có thể sợ nàng, nghe vậy không khách khí chút nào đáp trả, “Bản cung mới không quan tâm Nguyên Sung nghi ngươi có thai hay không, bản cung chỉ quan tâm bệ hạ. Thái tử chính là nền tảng lập quốc, là mấu chốt để củng cố xã tắc. Trước đó Sung nghi tự tung tự tác, thật là ích kỉ đến cực điểm. Theo bản cung thấy, chỉ bằng việc này đã có thể khép ngươi vào đại tội khi quân!”

Thái độ hùng hổ dọa người của nàng ta, từng câu chữ đều là những lời quở trách không chút khách khí, trực tiếp chỉ việc Cố Vân Tiện giấu giếm này là bất trung đối với Hoàng đế.

Trong lòng Cố Vân Tiện rất chán ghét. Khương Nguyệt Thường lúc này tự nhiên có thể đường hoàng chỉ trích mình, nhưng nàng ta chắc chắn cũng biết, nếu đổi chỗ lại với nhau, Khương Nguyệt Thường tuyệt đối không có khả năng nói chuyện này cho người khác.

Dục Chiêu nghi thấy hai người đối chọi gay gắt, sợ cục diện trở nên quá mức khó coi, đành ra mặt dàn xếp, “Trước tiên khoan hãy nói đến những chuyện này. Nếu Cố muội muội đã sớm biết bản thân có bệnh, vậy có âm thầm tìm Thái ý chữa trị? Là Tiết Thái y sao?”

Nàng ta hỏi những lời này cũng thuận lý thành chương. Đương nhiên, Dục Chiêu nghi tuyệt đối sẽ không cho rằng Cố Vân Tiện lại có thể mặc kệ bệnh tình của bản thân. Dưới cái nhìn của Dục Chiêu nghi, bất kỳ ai trong hậu cung này đều hi vọng bản thân có được một đứa con.

Cố Vân Tiện không trả lời vấn đề  của Dục Chiêu nghi, mà chỉ nhìn về phía Hoàng đế. Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo, dường như đang chờ nàng cho hắn một lời giải thích.

Trong lòng hắn có lẽ vẫn cảm thấy chuyện này là nàng có lỗi với hắn, là nàng nên tạ lỗi với hắn.

Nỗi căm hận trong lòng dâng lên đến đỉnh điểm, khiến cho nàng bỗng nhiên sinh ra một sự xúc động chí mạng.

Nàng rất muốn biết, nếu Hoàng đế nghe được mình không hề nguyện ý sinh con vì hắn, Hoàng đế sẽ có biểu lộ như thế nào.

“Không có vị Thái y nào đang điều trị cho thần thiếp.” Còn chưa kịp đem ý nghĩ này cẩn thận cân nhắc thì miệng nàng đã bật thốt ra câu này.

Thần sắc Hoàng đế chợt thay đổi.

“Lời này của Cố muội muội… Là ý gì?” Cho dù người khéo léo, mạnh vì gạo, bạo vì tiền như Dục Chiêu nghi, sau khi nghe xong câu trả lời này cũng hoàn toàn ngây ngẩn.

Cố Vân Tiện không nhìn nàng ta, ngược lại lại nhìn thẳng vào Hoàng đế, miệng lặp lại một cách rõ ràng từng câu từng chữ, “Ý thần thiếp là, thần thiếp không muốn có con. Thần thiếp cảm thấy căn bệnh này cũng chẳng có gì quan trọng.”

Âm thanh chiếc chén bị ném vỡ xuống đất vang lên một cách nặng nề.

Tất cả phi tần trong điện đều câm như hến, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.

Trên mặt Hoàng đế phảng phất như có một tầng sương lạnh bao phủ, khiến cho ai nhìn thoáng qua thì toàn thân cũng phát run. Hắn yên lặng nhìn Cố Vân Tiện, thật lâu sau mới cười lạnh rồi gật đầu không ngừng, “Được, được lắm. Xem ra nàng rất quyết tâm.”

Quyết tâm muốn đối nghịch với hắn. Những ngày này, hắn thật là phí công lo lắng cho nàng.

Sau khi nói xong một câu không rõ ràng như vậy, hắn đột nhiên đè trán, huyết sắc trên môi nháy mắt biến mất không còn dấu vết.

Minh Tu nghi cách đó không xa, thấy thế liền vội vàng hỏi, “Bệ hạ, Người sao thế?”

Hoàng đế chống một tay lên bàn trà, nhíu chặt mày, không nói lời nào.

Minh Tu nghi trông hắn có vẻ thống khổ, vội đến rối lên, “Cao Lâm, ngươi còn ngây ngốc ở đó làm cái gì! Còn không mau đến xem!”

Cao Lâm liên tục vâng dạ, chạy chậm vài bước đến trước ngự tọa. Nhưng khi tay của ông ta vừa vươn đến thì liền bị Hoàng đế đẩy ra.

“To gan! Ai cho phép ngươi tiến lên!”

“Bệ hạ…” Dục Chiêu nghi cũng sốt ruột, “Mồ hôi trên trán Người cũng chảy hết rồi, vẫn là để Thái y xem một chút! Long thể mới quan trọng!”

Hoàng đế không để ý đến họ, chỉ khó khăn thở dốc một hơi, ánh mắt vẫn như cũ đặt trên người Cố Vân Tiện.

Đến lúc này thì sao Dục Chiêu nghi có thể không hiểu Hoàng đế đang tức giận với Cố Vân Tiện, nàng ta không kiềm được cơn giận, nói: “Bản cung thấy Nguyên Sung nghi ngươi thật sự quá mức ỷ sủng màkiêu! Nếu bệ hạ bởi vậy mà tổn hại long thể, bản cung nhất định sẽ xử lí theo cung quy! Người đâu, giam nàng ta lại cho bản cung!”

Dục Chiêu nghi vừa dứt lời, Hoàng đế lại ném một cái chén tới. Nàng ta giật mình kêu lên, sắc mặt thiếu chút nữa cũng trở nên trắng bệch như hắn.

“Xử lí cái gì, để nàng tađi!” Hoàng đế giận dữ nói, “Trẫm không muốn gặp lại nàng ta, để nàng ta đi đi!”

Mắt thấy thị vệ bên ngoài đã chuẩn bị tiến đến cưỡng ép kéo Cố Vân Tiện đi, Nàng thẳng lưng, chậm rãi bước đến giữa điện hành lễ, “Bệ hạ bảo trọng long thể. Thần thiếpcáo lui.”

Đầu hắn đau như muốn nứt ra, dùng hết khí lực toàn thân mới nặn ra được một chữ từ trong kẽ răng, “Cút!”

*          *          *          *          *

Chuyện xảy ra ở Vịnh Tư điện vào giữa trưa rất nhanh đã truyền ra ngoài. Ai cũng không ngờ tới, một bữa yến tiệc tốt đẹp lại biến thành một vở kịch như vậy, không khỏi líu lưỡi. Càng làm cho mọi người kinh ngạc hơn chính là, bệ hạ từ trước đến nay vẫn luôn phong độ nhẹ nhàng lại nổi giận đến mức đập vỡ hai cái chén, mà Nguyên Sung nghi nương nương luôn luôn điềm đạm ôn hòa lại dám ngỗ nghịch phạm thượng đến như vậy.

Tình cảnh này không thể không khiến mọi người cảm thán, quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài.

Sau khi Cố Vân Tiện từ bên đó trở về đã đuổi hết cung nhân ra ngoài, nhốt mình trong phòng, ai cũng không gặp.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, Liễu Thượng cung đang lo lắng không thôi rốt cuộc cũng nhịn không được đẩy cửa bước vào, thăm dò hỏi một tiếng, “Nương nương?”

Thật lâu sau, ở một góc vắng mới có tiếng đáp lại, giọng điệu có phần bình thản, “Ta ở trong này.”

Liễu Thượng cung lần theo tiếng nói mà đi, liền thấy Cố Vân Tiện nằm trên giường quý phi, hai mắt mở to, lặng lẽ nhìn chiếc đèn cung đình vắt ngang ở phía trên.

“Nương nương, Người không sao chứ?”

Cố Vân Tiện mỉm cười, “Yên tâm, ta rất ổn.”

Bà thấy vẻ mặt bình tĩnh của nàng, không phải xám như tro tàn mà A Từ vừa đoán, trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm.

“Nô tỳ đã nghe nói sự việc giữa trưa ở Vịnh Tư điện nô tỳ đã nghe nói.” Liễu Thượng cung ngồi xuống bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt nàng, “Nương nương, vì sao Người lại phải làm như vậy?”

Cố Vân Tiện đặt tay lên trán, khẽ thở dài, “Ta váng đầu.”

Nàng nhớ lại từ lúc bản thân nói ra câu kia, thì sắc mặt của Hoàng đế đã trắng bệch chỉ trong nháy mắt. Một khắc đó, nét mặt của hắn thậm chí còn mang theo vài phần bi thương, mấy phần mê man.

Làm cho nàng nhớ đến chính bản thân mình.

Nàng cảm thấy, cho dù chỉ là vì để nhìn thấy một biểu lộ thế kia dù chỉ trong chớp mắt, thì về sau có phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ cũng đáng.

Nàng đã từng nghĩ rằng bản thân đã buông bỏ hết mọi chuyện trước kia, thế nhưng đến thời khắc này nàng mới biết được, cho dù có sống lại một đời thì những dấu vết kiếp trước vẫn tồn tại trong chính cơ thể nàng, vẫn còn có thể điều khiển cảm xúc của nàng.

Nói cái gì mà cởi mở, rộng lượng hơn chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.

Mối tình đầu dại khờ nhiều năm, yêu đến khổ sở không có kết quả, chung quy lại tâm nguyện của nàng rất khó để thực hiện.

“Nương nương Người…” Liễu Thượng cung không biết nên nói với nàng thế nào mới tốt.

Cố Vân Tiện cười nhạt một tiếng, “Là ta nhất thời xúc động phạm phải sai lầm lớn, đoán chừng sau này sẽ có rất nhiều phiền phức. Phải làm phiền Thượng cungcùng ta cẩn thận ứng phó rồi.”

Liễu Thượng cung thở dài một hơi, “Việc này là hiển nhiên.”

Nàng có vẻ nhẹ nhõm, chuyển chủ đề một cách tự nhiên, “Thượng cung đã nghe nói về sự việc xảy ra lúc trưa, chắc hẳn cũng phát hiện ra vấn đề ở trong đó chứ?”

Bà trầm mặc một lát mới đáp, “Minh Tu nghi.”

Cố Vân Tiện gật đầu, “Không sai. Sự việc hôm nay, tất cả đều do nàng ta an bài.”

*          *          *          *          *

“Cho nên, thật ra ngươi đã sớm biết Cố Vân Tiện mắc chứng hư hàn?” Trong Vịnh Tư điện, Linh Thục viện nhíu chặt mày, nhìn Minh Tu nghi đang ở đối diện.

“Cũng không phải đã sớm biết.” Minh Tu nghi cười không ngớt, “Ta cũng không thông minh như Kính nương đã nghĩ, cũng chỉ vừa biết vài ngày trước thôi.”

Linh Thục viện hỏi, “Làm sao mà ngươi biết được?”

“Kỳ thật cũng không quá khó khăn.” Minh Tu nghi nói, “Ta chẳng qua chỉvì chính mình đang mang thai, suy tính thay cho con nên đã điểm qua những phi tần từng mang thai một lần. Vậy nên mới chợt phát hiện ra, Cố thị đã hầu hạ bệ hạ nhiều năm như vậy, thế nhưng đến nay vẫn chưa từng mang thai…”

Ngón tay của Linh Thục viện nắm chặt chén sứ.

“Lúc trước thì không sao, ả vốn cũng không được sủng ái, không có con cũng là chuyện bình thường. Nhưng hai năm gần đây, thời gian bệ hạ dành cho ả nhiều hơn bất cứ ai, thế nhưng ả vẫn không có bất kì tin tức nào.” Minh Tu nghi khoan thai nói, “Trong lòng ta nghi ngờ, nên hôm thưởng mai kia tận lực dùng lời nói dò xét một chút. Phản ứng đó của Cố Vân Tiện mới hoàn toàn khơi gợi lên lòng hiếu kì của ta.”

Linh Thục viện suy nghĩ một chút, “Cho nên, mấy ngày trước ngươi nói thân thể khó chịu, để Cao Lâm hồi cung lấy dược liệu, nhưng thật ra chỉ là cái cớ? Mục đích thật sự của ngươi là để hắn ông ta về Thái y cục tìm hiểu tin tức?”

“Phải.” Minh Tu nghi nói, “Sức khỏe của Cố Vân Tiện đều do Tiết Trường Tùng chăm sóc, muốn tra ra chân tướng, đương nhiên phải đến tìm ông ta.” Nàng ta nở nụ cười có phần đắc ý, “Tiết Trường Tùng rất trung thànhvới Cố Vân Tiện, nhưng cá tính của ông ta quá đứng đắn thật thà. Dạng người như thế rất dễ dàng bị lợi dụng sơ hở. Chỉ cần chịu phí chút tâm tư, tin tức gì mà không tra ra được?”

Linh Thục viện nhìn nàng ta một lúc, khẽ hít một hơi, “Nói cách khác, chuyện hôm nay, ngay từ đầu đều đã nằm trong kế hoạch của ngươi?”

Minh Tu nghi gật đầu, “Ta vì vở kịch giữa trưa nay mà phí hết tâm tư. Kính nương ngươi không biết, mấy ngày nay bệ hạ luôn ở Vịnh Tư điện. Lúc ta ở cùng bệ hạ cũng phát hiện ra, bệ hạ và Cố Vân Tiện, hẳn là đang có chút mâu thuẫn.”

Thấy Linh Thục viện không nói, cho rằng nàng ta không tin nên vội bổ sung, “Là thật! Cụ thể đã xảy ra chuyện gì ta cũng không biết rõ. Nhưng mấy ngày nay bệ hạ chỉ cần nghe đến tên Cố Vân Tiện, thần sắc liền có phần mất tự nhiên. Cho nên ta phỏng đoán, chắc là Cố Vân Tiện chọc giận bệ hạ.”

Linh Thục viện khẽ cười một tiếng, “Cho nên, ngươi cảm thấy đây là một cơ hội tốt?”

“Vẫn là Kính nương ngươi hiểu ta nhất!” Minh Tu nghi cười nói, “Bệ hạ vốn đang tức giận với Cố Vân Tiện, ngay thời điểm này lại biết được ả không chỉ không thể mang thai, mà còn gan to bằng trời giấu giếmviệc này nhiều năm. Ngươi cảm thấy bệ hạ có thật sự trở mặt với ả hay không?”

“Rất có lí.” Linh Thục viện gật đầu cười, dường như hết sức tán thưởng.

Đạt được sự cổ vũ của tỷ muội tốt, Minh Tu nghi lại càng cao hứng hơn, “Cho nên hôm nay ta đặc biệt đãi yến, sau đó dùng lời nói dụ bệ hạ tới. Trong miếng cá của Cố Vân Tiện, ta đã đặc biệt bỏ thêm một gia vị tanh nồng, khiến cho người ăn vào sẽ nôn ọe. Đợi đến khi ả ăn rồi, ta lại dùng lời nói khơi gợi ra việc ả có khả năng đang mang thai, đến lúc đó mọi người chỉ lo chú ý việc này, còn ai quan tâm xem xét món ăn kia nữa?”

Nói đến đây, nàng ta lại có chút hoang mang nhíu mày, “Nhưng mà ta thật sự không nghĩ tới Cố Vân Tiện lại không muốn có con. Không muốn cũng coi như xong đi, lại còn nói ra trước mặt bệ hạ. Ngươi nói xem rốt cuộc ả đang nghĩ gì trong đầu vậy?”

Chuyện này đúng là đã nằm ngoài dự liệu của Khương Nguyệt Thường. Ban đầu, nàng ta chỉ lên kế hoạch lợi dụng hai tội không con và lừa gạt quân vương để bệ hạ chán ghét Cố Vân Tiện, ai ngờ Cố Vân Tiện lại tự tìm đường chết, khiến cho bệ hạ căm hận. Được cái cũng may ả gây chuyện như vậy, hiệu quả còn vượt xa dự tính của nàng ta rất nhiều.

“Ta thấy cơn giận lúc ấy của bệ hạ cũng không nhỏ, mặt cũng trắng bệch, lại không chịu để cho Thái y chẩn trị, trực tiếp quay về Nghi Nguyên điện, không biết tình huống hiện giờ ra sao.Chẳng qua cho dù bệ hạ ở bên kia như thế nào thì Cố Vân Tiện lúc này xem như đã hoàn toàn rơi đài. Cục u trong lòng lớn đến như thế, bệ hạ chắc chắn sẽ không tha thứ cho ả.”
HẾT CHƯƠNG 98

Lời tác giả: Vân Nương sau này nhất định sẽ xoay người! Nhưng cũng nên gặp phải chút khó khăn mà! Muaz! (*╯3╰)

Biểu hiện về sau của Kính nương hơi kì lạ, mọi người có thể đoán được tâm tình hiện tại của nàng ta không…

Lynn có lời muốn nói: Chương này siêu cảm xúc, đọc đi đọc lại vẫn tan nát cõi lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện