Thủ lĩnh người Hồ là Hạ Bạt Lương. Khi hắn dẫn đội ngũ tiên phong đến hạ chiến thư thì thấy một đám quân ô hợp múa may đao kiếm tinh xảo, nhào tới chỗ bọn họ. Người cầm đầu là một cô gái sắc mặt ửng hồng rất là xúc động.

Lúc đó hắn biết được tin tức là thật. Có một ả Hoàng hậu ngu ngốc muốn ngự giá thân chinh. Mà Hoàng hậu này còn tưởng quân tiên phong hắn dẫn đến là toàn bộ quân lính mà hắn có. Nàng ta định dùng ba mươi ngàn quân ô hợp nuốt trọn năm ngàn quân kỵ binh tinh nhuệ của hắn.

Thanh đao hình trăng khuyết trong tay Hạ Bạt Lương vẽ ra một vòng tròn, nhìn ba mươi ngàn quân lính vọt đến chỗ hắn mà không hề hoảng sợ một chút nào.

“Bắt sống ả Hoàng hậu kia cho ta, vàng thưởng năm trăm, dê bò thưởng một ngàn!”

Tất cả kỵ binh lập tức bị kích thích!

“A a a a!” Năm ngàn kỵ binh mở miệng la lớn, chạy về phía Hà Miểu Miểu với tốc độ cao nhất.

Hà Miểu Miểu còn hưng phấn hò hết: “Mau giết hết bọn chúng! Chúng ta người nhiều, nhất định thắng được, đến lúc đó ta đưa tất cả các ngươi vào triều phong làm Tướng quân!”

Người Tây Sơn bị khuấy động, điên cuồng hướng đến người Hồ. Có điều khi chạm mặt lẫn nhau, người Hồ giống như đao nóng cắm vào mỡ trâu, thế như chẻ tre!

Người Tây Sơn bị tách ra. Chân tay đứt đoạn bay tán loạn trong không trung, người Tây Sơn sợ hãi, người Hồ càng giết càng hăng hái, mở ra một con đường máu chạy thẳng đến chỗ Hà Miểu Miểu đang núp ở phía sau!

Hà Miểu Miểu bị dọa choáng váng, mặt mày không dám tin mà hô lên: “Hộ giá hộ giá!”

Không may, người phe nàng trước đây giỏi lắm là phường lưu manh, thổ phỉ thôi, đào đâu ra được miếng dũng khí nào? Thấy có người chết, cảnh tượng máu tươi chảy thành dòng làm họ hoảng sợ ngu người. Một đám người không biết hành động như thế nào, thấy người bên cạnh tháo chạy mới phản ứng lại được, sau đó chạy trốn theo luôn.

Binh bại như núi đổ, quân đội bình thường thấy thương vong hơn hai phần ắt sẽ có người bắt đầu chạy trốn. Còn nhóm người này mới mất có một phần đã bị dọa vỡ mật.

Mọi người dần chạy trốn hết, số ít vài người đi cứu Hà Miểu Miểu cũng bị người Hồ một đao chém chết.

Hà Miểu Miểu bị hù suýt ngất, thét chói tai cầu xin mọi người cứu nàng, thậm chí còn kêu cả tên ta. Nhưng nàng có kêu gào như thế nào thì kết cục vẫn vậy mà thôi.

Hà Miểu Miểu bị một người Hồ túm tóc kéo xuống ngựa, ngã nhào trên mặt đất. Tiếp theo, người Hồ kéo nàng về hướng Hạ Bạt Lương để đổi thưởng. Hà Miểu Miểu xin tha rất thê thảm, trận thế cũng vì vậy mà phân thắng bại.

Thời gian không tới một nén nhang...

Tin tức Hà Miểu Miểu bị bắt không nghi ngờ gì mà bùng nổ. Khắp hiên hạ hay tin mà kinh hãi đến ngoài giòn trong mềm.

Đầu tiên là xưa nay chưa từng có chuyện Hoàng hậu ngự giá thân chinh.

Hà Hoàng hậu mang theo một đám dân binh muốn thay đổi quân đội biên phòng. Vừa đến biên giới phía Bắc thì người Hồ lập tức khai chiến. Sau đó trận chiến còn chưa kéo dài tới một nén nhang, Hoàng hậu bị bắt xuống ngựa, binh lính dẫn theo thì thương vong tháo chạy.

Chuyện cười lớn nhất lịch sử Đại Nguyên được ra đời như thế đấy.

Còn Phó Ngọc, người thúc đẩy câu chuyện này bị dán lên danh hiệu đệ nhất hôn quân từ xưa tới nay.

Dân gian sôi nổi nghị luận, trong triều đình cũng nói ra nói vào.

Bất ngờ hơn nữa là quận Tây Sơn xảy ra bạo loạn. Tả Thân vương công kích Phó Ngọc không dung thứ Hà Hoàng hậu. Nói rằng Hà Miểu Miểu từ bi khoan dung, hành động phổ biến quyền bình đẳng chọc giận Hoàng đế nên mới có mệnh lệnh hoang đường như thế, để Hoàng hậu ngự giá thân chinh!

Ép Hà Miểu Miểu mang binh chiếm đóng biên cương!

Trong thời gian ngắn, nhân dân quận Tây Sơn oán giận cháy bỏng. Tả Thân vương chiêu binh mãi mã, muốn đòi lại công bằng cho Hà Hoàng hậu từ chỗ Phó Ngọc.

Nội loạn vừa dấy lên đã bốc hỏa.

Ta đây nghe lý do Tả Thân vương phản loạn, đột nhiên muốn thấy biểu cảm Phó Ngọc trông như thế nào. Nếu Hà Miểu Miểu biết được chuyện này, ta cũng muốn nhìn nàng một phát.

Ngày thứ ba sau khi Hà Miểu Miểu bị bắt, nghe nói Phó Ngọc khóc. Miệng hắn gọi tên Hà Miểu Miểu, đôi khi lại gọi tên ta.

Quận Tây Sơn bắt đầu xuất binh, trực tiếp tấn công Kinh thành. Cùng ngày hôm đó, thánh chỉ của Phó Ngọc được truyền tới biên cương. Một thánh chỉ gửi đến vương phủ Trấn Bắc, hai thánh chỉ đưa đến cửa khẩu.

Cả hai thánh chỉ ở cửa khẩu đều là của ta.

Ta đoán được hắn muốn làm gì, nhưng nghe xong thánh chỉ vẫn nổi giận như thường.

Thánh chỉ thứ nhất viết: “Cảnh Thục Ỷ, con gái Trấn Bắc Vương bản tính mềm mỏng, hiền lương cẩn trọng. Chuyện trong cung luôn làm tròn bổn phận, khiêm nhường đáng kính, tôn trọng bề trên, khoan dung kẻ dưới, thành thạo lễ giáo cung đình, có khả năng làm gương cho lục cung, sắp xếp việc nội chính thật đáng khen thưởng. Nay ta sách phong làm quý phi chính nhất phẩm, đứng đầu tam phi. Trao cho kim sách, kim ấn. Khâm thử!”

Thánh chỉ thứ hai, viết: “Nay Tả Thân vương mắt thấy trong triều không người, dẫn quân phản loạn. Vận mệnh quốc gia Thiên triều ta đang thời thịnh thế, há có thể ngồi xem. Để thúc đẩy chúng ái khanh nỗ lực nhiều hơn, ta đặc cách lập ái phi làm Chiêu Thảo đại nguyên soái, thống lĩnh bộ binh đến Kinh thành đánh bại quân xâm lăng, không được xảy ra sơ sót. Khâm thử!”

Thái giám trẻ tuổi mang thánh chỉ tới sợ hãi vô cùng, đọc thánh chỉnh xong thì cẩn thận nói thêm: “Hoàng thượng dặn dò, nếu có thể... mong Quý phi nương nương nghĩ cách cứu Hoàng hậu về, đảm bảo hậu cung hòa thuận...”

Hắn không thể nói hết câu cuối cùng, bởi vì ta tức giận đến mức rút đao. Ta dùng chủy thủ mà nhị ca đưa cho, chém một nhát cắt thánh chỉ thành hai nửa rơi xuống đất.

Đám thái giám sợ run người, vội vàng nhặt thánh chỉ lên.

Sắc mặt ta chẳng tốt chút nào. Phó Ngọc coi ta là công cụ chạy bằng cơm à? Vẫy tay là tới, xua tay là đi?

Ta mắng: “Cút! Nói với Phó Ngọc, não hắn bại liệt tự làm bậy không thể sống! Không ai cứu hắn!”

Bọn thái giám bị đá ra ngoài. Ta còn chưa hết giận, lại mắng: “Đáng lẽ ta nên trói mọe con heo lên ngai vàng! Làm vậy có khi thiên hạ còn được thái bình thêm chút!”

Phong Lễ Chu ho khan một tiếng: “Cũng đâu cần phải trói đầu heo...”

“Ta muốn trói là trói!” Ta trừng mắt liếc hắn.

Phong Lễ Chu cười ngượng ngùng lau mũi.

Nửa tháng sau, Tả Thân vương càng đánh hăng hơn, đánh một đường vào tới Kinh thành, đẩy trận chiến vào giai đoạn cuối cùng bằng cách dễ như bỡn.

Ta chẳng có chút ngoài ý muốn nào. Người được lòng dân thì sẽ có được thiên hạ, người đời ai mà không biết Phó Ngọc ngu xuẩn, tất nhiên binh tướng phòng thủ không có lòng dạ nào mà liều mạng.

Mấy ngày nay Phó Ngọc vẫn điên cuồng cầu cứu ta.

Ta mặc kệ hắn, chỉ muốn bảo vệ biên giới cho tốt, không để người Hồ thừa cơ làm bậy. Mà kỳ quái là người Hồ chỉ phái quân đến quấy rầy phá bĩnh mấy ngày đầu thôi, gần đây một bóng người cũng nhìn không thấy.

Do thám báo tin tức nói rằng người hồ lui binh, nhưng ta khó mà tin được bọn họ có thể bỏ qua cơ hội này.

Phong Lễ Chu vẫn ở lại biên giới. Ta trêu ghẹo hỏi hắn: “Chủ nhân ngươi sắp lên làm Hoàng đế rồi đấy, ngươi không nhanh chân đi thể hiện trước mắt hắn à, không sợ đến lúc đó hắn quên mất ngươi là ai sao?”

Phong Lễ Chu luôn thản nhiên cười nói: “Xưa nay giang sơn xã tắc chưa từng nằm ở triều đình, mà là ở biên cương. Người ở nơi này sẽ không bị quên lãng.”

Hắn nói thật đương nhiên, ta nghe đến mất hồn, không tự giác mà gật đầu.

Phong Lễ Chu nhìn ta, hỏi lại: “Không phải Quận chúa vẫn ở lại đây sao? Nếu Quận chúa đi thì một nửa thiên hạ kia sẽ là của ngài.”

Ta hít một hơi gió tuyết lạnh đến thanh tỉnh thông suốt, không hiểu sao lại muốn nhiều lời tâm sự cùng hắn đôi câu: “Đại Nguyên từ lúc lập quốc đến nay không ngừng lay động, lửa chiến lại cháy đến Kinh thành thêm một lần nữa, ta không muốn đi nhìn cảnh tượng đó, bảo vệ biên cương cho tốt là được rồi.”

Phong Lễ Chu im lặng rất lâu, ta khó hiểu nhìn hắn, lại thấy hắn cúi đầu hành lễ với ta: “Hoài Cẩn hiểu được.”

“Hả?” Ta thắc mắc.

Phong Lễ Chu cười nói: “Tên tự của ta là Hoài Cẩn, là do đại ca đặt cho ta.”

“Ồ.”

Ta bừng tỉnh hiểu ra.

...

Ba ngày sau, Tả Thân vương lui binh.

Ta tìm hết biên cương mà không thấy tung tích Phong Lễ Chu ở đâu. Ta coi như đây là tin tức tốt, bỏ cuộc không tìm hắn nữa, không hề nghĩ ngợi gì nhiều.

Có điều đến ngày thứ tư, Bắc hải truyền tin dữ tới, nói rằng người Hồ nhập cảnh.

Phó Ngọc dùng hết quốc khố, mua số lượng lớn thuyền đi biển đưa đến Bắc Hải cho người Hồ. Hắn giao dịch với người Hồ, dùng đất đai bạt ngàn nơi Bắc Hải đổi lấy sự giúp đỡ chống lại Tả Thân vương, dùng một trăm ngàn bạc trắng tiền nợ đổi lấy Hà Miểu Miểu.

Một trăm ngàn người Hồ bước qua biên giới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện