Edit: kaylee

"Cha!"

La Âm khuôn mặt đại biến, vội vàng buông lỏng tay của Cố Nhược Vân ra, đi đến trước mặt La Tướng Quân: "Cha, người không sao chứ?"

Rồi sau đó, nàng nhìn về phía Lăng Ngọc, lạnh lùng nói: "Lăng Ngọc, ngươi cấu kết người bên ngoài, tính toán mưu hại Thanh Long Quốc hoàng triều, còn đả thương hộ quốc đại tướng, phải chịu tội chết!"

"La Âm, ngươi còn không biết xấu hổ nói, nếu không phải các ngươi, ta cũng sẽ không thể cửa nát nhà tan, thậm chí ngươi ngay cả ca ca đã tàn tật của ta đều không buông tha! Cho nên cho tới hôm nay là báo ứng, đều là trừng phạt đúng tội!" Lăng Ngọc cười lạnh nói, sát khí trong mắt dần dần dày, mang theo vô tận thù hận.

Đều là bọn hắn hại chết gia gia, mới có thể làm cho thúc công (ông chú) cầm quyền, thế cho nên bản thân mất đi địa vị và sủng ái ở Lăng gia.

Món nợ này, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho! "Đó là bởi vì gia gia ngươi quá vô sỉ!" La Âm đứng lên, có chút tức giận nói: "Nhược Vân và Lăng Hi đã ký giấy sinh tử, sống chết đều do trời định, chẳng lẽ hắn giết Nhược Vân chính là đương nhiên, Nhược Vân còn không có thể phản kháng lại hay sao? Nhưng mà, gia gia ngươi lại bởi vậy mà ra tay với một vãn bối, thậm chí còn muốn uy hiếp tính mạng người để làm lợi thế!"

Chuyện này, ở toàn bộ Thanh Long Quốc đã không người không biết, hiện giờ nghe La Âm nhắc tới, ánh mắt nhìn về phía Lăng Ngọc lại mang theo khinh bỉ.

Đúng vậy, nếu không phải Lăng gia có sai trước, đối phương cũng sẽ không thể vì tự bảo vệ mình mà giết Lăng Nghị.

"Ngươi..." Lăng Ngọc tức đến mức mặt đỏ bừng: "Tái tiên sinh, giết nữ nhân đáng chết này cho ta!"

Nghe vậy, nam tử mặc áo bào đen nhíu mày, hiển nhiên đối với mệnh lệnh của Lăng Ngọc có chút bất mãn, nhưng mà hắn cái gì cũng không có nói, thân hình chợt lóe đã đến trước mặt La Âm......

"Âm nhi, cẩn thận!"

Nhìn thấy một màn mạo hiểm này, La Tướng Quân rốt cuộc không cố kỵ những thứ khác, đưa tay lôi kéo, bảo vệ La Âm ở trong ngực, mà lưng của bản thân lại bại lộ ở dưới công kích của kẻ địch.

Tử Tà vừa muốn ra tay, đúng lúc này, một chưởng phong mạnh mẽ từ trong Bách Thảo Đường xuất ra, dưới bất ngờ không kịp phòng bị ‘phịch’ một tiếng dừng ở phía trên ngực của nam nhân mặc áo bào đen……....

Nam nhân mặc áo bào đen lui về sau mấy bước, ánh mắt âm trầm chiếu về phía trước.

Một thân áo bào trắng, lão giả hai tay chắp sau lưng, không chút để ý từ trong dược đường đi ra, trên khuôn mặt thương lão của ông mang theo vẻ tức giận: "Là ai lá gan lớn như vậy, dám can đảm gây chuyện ở Bách Thảo Đường ta!"

Giọng nói quen thuộc mà thương lão rốt cục làm trái tim của Cố Nhược Vân thả xuống dưới, chỉ cần Dư lão xuất hiện, liền chứng minh, ông đã đột phá đến Võ Vương.......

"Võ Vương?" Nam nhân mặc áo bào đen sắc mặt âm trầm như nước, trong con ngươi đen lóe ra tia sáng không rõ ý tứ, nhưng mà, hắn cũng không có tiếp tục ra tay nữa, mà là lạnh lùng âm hiểm nhìn lão giả chậm rãi đi đến.

Không nghĩ tới Thanh Long Quốc nho nhỏ này, vậy mà sẽ có cường giả Võ Vương......

Hắn thật đúng là sơ ý.

Nhưng này lại như thế nào? Lão nhân trước mắt giống như là vừa mới đột phá đến Võ Vương, mà bản thân đã tiến vào Võ Vương ba năm, bất luận như thế nào, ông ta cũng sẽ không phải là đối thủ của mình.

"Dư lão, ông đã đến rồi?"

Cố Nhược Vân cười nhìn về phía Dư lão: "Xem tình huống, ông giống như là thành công?"

Dư lão mỉm cười gật gật đầu với Cố Nhược Vân, rồi sau đó xoay chuyển ánh mắt, dừng ở trên người Lăng Ngọc: "Tiểu nha đầu, ta đã sớm cảnh cáo ngươi, đừng đến Bách Thảo Đường nữa, xem ra, ngươi coi lời nói của ta là gió thoảng bên tai…...."

"Hừ!" Lăng Ngọc không cho là đúng hừ lạnh một tiếng: "Nếu không chắc chắn, ta cũng sẽ không đến chỗ này! Ngươi cho rằng bằng thực lực của ngươi có thể chiến thắng Võ Vương sao? Tuy rằng ta không biết lực lượng của ngươi, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là Võ Tướng trung cấp, ở trước mặt Võ Vương căn bản chính là một cặn bã."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện