Edit: kaylee 

Buồn cười lúc trước khi Cố Nhược Vân cho hắn đi đến lấy hắn còn hung hăng nhục nhã nàng một trận.

"Khụ khụ!"

Lăng Hi ho khan ra hai ngụm máu, ánh mắt âm ngoan gắt gao tập trung vào Cố Nhược Vân.

"Tiểu tiện nhân, ngươi ****** muốn chết!"

Xôn xao! Vừa dứt lời, hắn lại cầm lấy kiếm nhằm về phía Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân nắm chặt kiếm trong tay, chợt một cơn lốc từ trên Linh kiếm xuyên thấu qua khe hở bắn ra ngoài, còn không chờ Lăng Hi phục hồi tinh thần lại, một cổ uy áp vô tận sinh ra từ trên Linh kiếm, làm cho hắn lại ngây người hai giây.

Cũng ở trong hai giây này, Cố Nhược Vân đã đến trước mặt của hắn, chuôi kiếm thật dài dùng sức đâm ở trên bụng của Lăng Hi, hắn miệng phun máu tươi, thân mình thẳng tắp ngã văng ra ngoài.

"Ngươi......"

Lăng Hi vừa mở miệng, liền nhìn thấy thiếu nữ một thân áo xanh đi tới phía bản thân.

Dưới ánh mặt trời, bóng dáng mảnh khảnh kia giống như bao phủ một tầng sáng chói, trên khuôn mặt thanh tú dương lên nụ cười nhẹ nhàng, nhưng mà, giờ này khắc này, Lăng Hi lại có một loại cảm giác ác ma cười với hắn, mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng đứng).

"Ngươi muốn làm gì? Cố Nhược Vân, ta cảnh cáo ngươi, cô cô của ta là Quý Phi nương nương đương triều! Hơn nữa ta còn có Luyện Khí Tông làm hậu thuẫn, trước khi ngươi giết ta phải suy nghĩ thật kỹ an toàn của cuộc sống sau này của mình!"

Cảm nhận được lạnh lẽo trên cổ, Lăng Hi khẩn trương nhìn Cố Nhược Vân, miệng quát không lựa lời.

Nghe nói như thế, Cố Nhược Vân thu hồi kiếm.

Lập tức, Lăng Hi nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lại mang theo một chút đắc ý.

Chỉ cần có những hậu thuẫn đó, cho nàng một trăm lá gan, cũng không dám giết hắn!

"Giết ngươi?" Cố Nhược Vân nở nụ cười, "Ta là một người tốt, làm sao có thể giết ngươi? Lăng Hi, dù sao ngươi đã là một phế vật, cho dù về sau lại tu luyện thế nào cũng vô dụng, một khi đã như vậy, ta đây khiến cho ngươi phế càng triệt để thôi, lúc đó, nếu cần ta giúp ngươi giải thoát, hay là tham sống sợ chết, từ chính ngươi làm chủ." 

Khi nói lời này, Cố Nhược Vân hoàn toàn một bộ dáng ta là người tốt, hai mắt cười híp lại.

"Ngươi…….."

Lăng Hi vừa nói một chữ, cổ tay đã truyền đến một trận đau đớn thấu xương, đau đến mức thiếu chút nữa thì hắn hôn mê bất tỉnh.

Đau!

Đau quá!

Trên đời này đau nhất trừ gãy xương ra, đó là đứt gân.

Mà nữ tử này, vậy mà đồng thời đánh gãy gân tay gân chân của hắn.

"A a a!"

Dưới đau đớn kịch liệt, Lăng Hi kêu lớn lên, sau khi Cố Nhược Vân đánh gãy một chân cuối cùng của hắn, liền đau đến hôn mê bất tỉnh.

"Lăng Hi, lúc này đây, ta là báo thù vì Cố Nhược Vân."

Cố Nhược Vân là nàng, mà nàng, cũng là Cố Nhược Vân.

Nhưng mà Cố Nhược Vân trước kia chết đi, cho dù có liên quan tới Cố gia lão nhân, thì hắn lại cũng không cách nào trốn thoát trách nhiệm, mà gân tay gân chân đều đứt, cũng là trả thù tốt nhất đối với hắn...........

"Hi nhi!"

Bỗng nhiên, một tiếng rống to vô cùng tức giận truyền đến.

Lúc Cố Nhược Vân quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy sau đám người là một bóng dáng thương lão chạy như điên mà đến.

Lăng Nghị hốc mắt đỏ bừng nhìn Lăng Hi ngã vào trong vũng máu, rồi sau đó ánh mắt chuyển về phía Cố Nhược Vân, hai mắt trừng muốn nứt ra nói: "Cố Nhược Vân, ngươi lại dám tổn thương tôn nhi của ta, hôm nay, ta muốn ngươi hoàn lại gấp trăm lần ngàn lần! Cho dù hiện tại ngươi cầu xin tha thứ cũng không có tác dụng gì!"

Chết!

Chỉ có cái chết của nàng, mới có thể bù lại thương tổn nàng gây ra cho tôn nhi!

Nghĩ đến đây, Lăng Nghị tức giận nhằm về phía Cố Nhược Vân, sát ý khuếch tán ở dưới toàn bộ bầu trời.

Ngay tại khi lão vọt tới trước mặt thiếu nữ, một bóng sáng chắn ở phía trước nàng, nâng tay ngăn cản công kích của Lăng Nghị..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện