Chương 79
Ngày nào đó tháng nào đó năm 2014, thời tiết nhiều sương mù chất lượng không khí ô nhiễm nặng.
Hôm nay buổi sáng tỉnh lại đặc biệt sớm, sương mù tràn ngập đem cả căn biệt thự vây quanh, xuyên thấu qua cửa sổ cũng chỉ có thể thấy một mảng trắng mênh mang.
Quỷ thời tiết, khí hậu Hoa Hạ quốc thật sự là hết thuốc chữa, vốn đang tính toán cùng lão bà đại nhân đi dạo khu trò chơi, kiểu này kế hoạch ngâm nước nóng rồi.
Lê Mộc một mình ngồi ở trên giường than vãn, hiện tại chuyện công ty cũng không cần hắn cùng Lãnh Huyên quan tâm, có Lục Nhân Cổ huynh ở nơi đó gánh là đủ dùng rồi, giờ xem như triệt để thư thái, trách không được công ty Apple người ta toàn dùng nhiều tiền thuê CEO, quả nhiên không sai, trước kia Lãnh thị tập đoàn là một xí nghiệp theo kiểu gia tộc mười phần, to to nho nhỏ cao tầng đều là từ người Lãnh gia đảm nhiệm, chế độ rườm rà không nói còn ra không ít ma quỷ bên trong, là thời điểm nên cải cách chế độ một chút rồi. Ngẫm lại về sau công ty đều để người khác trông nom, hắn cùng Lãnh đại mỹ nhân phụ trách đi du ngoạn là được rồi y(^o^)y.
Không chừng, còn có thể thêm cái tình yêu tiểu kết tinh.
Nghĩ đến đây Lê Mộc lão mặt đỏ lên, nói thật đây là lần đầu tiên hắn suy nghĩ về cuộc sống gia đình cùng Lãnh Huyên cùng một chỗ, đây là tương lai của bọn họ, chỉ cần Lãnh Huyên cho hắn cơ hội này, hắn nhất định sẽ cho nàng những gì hạnh phúc nhất.
Lê Mộc ở trên giường nhìn trái nhìn phải, mới phát hiện hóa ra Lãnh Huyên không ở trong phòng ngủ.
Ya ha! Một con cá chép nhảy từ trên giường nhảy lên, thân thủ mạnh mẽ so với người bình thường còn khỏe hơn, nào còn cái bộ dạng ngồi ở xe lăn uể oải không phấn chấn.
( Lê Mộc ngươi nha, không phải liệt sao!! Xa xa truyền đến tác giả quân rít gào. Lê Mộc: sặc, lão tử giả bộ không được sao?! )
Dù sao trong phòng này lại không có ai, hắn tạm thời cũng không cần làm bộ như bộ dáng ốm đau bệnh tật kia, giả bộ thời gian dài như vậy hành động bất tiện, cũng thật sự đem hắn buồn muốn phá hủy, nghĩ muốn đi phòng bếp ăn vụng gì đó đều không được. Bất quá may mắn chính là, mấy ngày nữa hắn có thể cùng Lãnh Huyên thẳng thắn.
Lê Mộc đẩy xe lăn ra khỏi phòng ngủ, sau đó ngồi lên, chung quanh tìm Lãnh Huyên thân ảnh. Bởi vì thang lầu này không thể đẩy xe lăn đi xuống, cho nên hắn cũng chỉ vươn cổ xuống phía dưới nhìn nhìn, Lãnh Huyên tựa hồ không ở dưới lầu.
Không ở phòng ngủ, không ở phòng khách, vậy tám phần là lại chui vào thư phòng nhìn sách đi.
Căn biệt thự này đời trước vốn là chỗ ở của một tướng lãnh nổi danh thời kỳ dân quốc, mang theo ý vị thâm trầm của biệt thự kiểu cũ, lúc trước bị Lê Mộc liếc mắt một cái liền nhìn trúng hơn nữa dùng mọi loại phương pháp đem phòng ở này mua vào tay. Trang hoàng đều là dựa theo phong cách bố trí mà Lãnh Huyên thích, bởi vì Lãnh Huyên thích đọc sách, cho nên Lê Mộc đem gian phòng lớn nhất biệt thự làm thư phòng cho Lãnh Huyên, Lãnh Huyên ở trong nhà trừ bỏ thời điểm đi ngủ cơ bản đều ngồi ở nơi đó.
Lê Mộc nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng, nhưng không ai đáp lại.
Thư phòng bố trí dựa theo sở thích của Lãnh Huyên, phong cách màu trắng giản lược. Giá sách làm từ loại gỗ tinh phẩm chất đầy sách, sát kế bên chính là bàn đọc sách của Lãnh Huyên, mặt bàn sạch sẽ chỉ thả một quyển sách, trong phòng không ai.
Quyển sách trên bàn kia Lê Mộc phía trước gặp qua, là một quyển Lãnh Huyên gần đây luôn luôn đọc, trước ở văn phòng Lãnh Huyên cũng từng nhìn thấy một lần. Đương nhiên, Lê Mộc đối sách này không có hứng thú, sở dĩ nhớ rõ quyển sách này, là bởi vì mấy ngày trước hắn ngẫu nhiên nhìn thấy Lãnh Huyên ở trong sách gấp cái gì.
Chính là ngày đó, Lãnh Huyên giấu đi tờ giấy kia, lúc ấy nhìn thấy Lê Mộc thì nàng biểu hiện kinh hoảng hiếm thấy, thoạt nhìn là chuyện không nghĩ cho hắn biết.
Rốt cuộc là chuyện gì làm em kinh hoảng như vậy? Em rốt cuộc đang giấu diếm tôi cái gì?
Kiềm chế không được nghi hoặc trong lòng, Lê Mộc tiện tay đóng cửa thư phòng, dứt khoát đứng lên đi qua lấy quyển sách kia.
Quý bà Bovary bản tiếng Anh, Lê Mộc biết quyển sách này, kể về một phu nhân giai cấp tư sản vì theo đuổi tình yêu mà ngoại tình. (edit: thật là hết sách để chọn =))))))))
Thuận tay lật một chút, quả nhiên, thật sự có một tờ giấy kẹp ở bên trong, hình như là tờ đơn xét nghiệm...
"Cạch "
Tiếng cửa mở thanh thúy đánh gãy động tác của Lê Mộc, còn chưa kịp xem nội dung tờ giấy kia, liền kích động quay đầu về phía cánh cửa.
"Chân của anh... là giả vờ?" Lãnh Huyên mở to hai mắt, không dám tin nhìn Lê Mộc, trong ánh mắt bảy phần kinh hỉ lại kèm theo ba phần ưu thương.
Mừng chính là Lê Mộc không có thật sự liệt, buồn chính là Lê Mộc thế nhưng lừa gạt nàng.
Hắn trước kia chưa bao giờ lừa gạt nàng như vậy, vì sao loại chuyện này ngay cả nàng cũng có thể lừa gạt, là không tin được nàng sao? Là sợ nàng đem sự tình để lộ cho Hình Thần Húc sao?
Lãnh Huyên tận lực nhìn ánh mắt của Lê Mộc, nàng hy vọng Lê Mộc có thể cho nàng một giải thích hợp lý, lại nháy mắt sau đó phát hiện Lê Mộc tay cầm quyển sách kia.
"Ai cho anh lật loạn sách của em!" Trong giọng nói phẫn nộ mang theo hoảng loạn khó có thể che giấu, Lãnh Huyên theo bản năng liền nghĩ muốn lấy về quyển sách kia.
Cứ việc Lãnh Huyên động tác đã rất nhanh, vẫn không ngăn cản được Lê Mộc thấy nội dung trên giấy xét nghiệm.
Lãnh Huyên đem sách đoạt lấy lực tay quá lớn, đơn xét nghiệm từ tay Lê Mộc rơi xuống mặt đất, lật thẳng ra.
Lãnh Huyên, nữ tính, có thai phản ứng hiện dương tính, mang thai mười tuần.
"Em mang thai? Sao lại không nói với anh?"
Lê Mộc không thể tin nhìn về phía Lãnh Huyên, hắn không ngốc, ý của đơn xét nghiệm này là người đều sẽ hiểu, Lãnh Huyên mang thai. Trong trí nhớ của hắn, sau khi hắn cùng Lãnh Huyên gặp nhau chỉ nhớ cùng nhau lên giường một lần, lại còn là lần hiểu lầm đó tại một năm trước, lần hiểu lầm đó khiến bọn họ đến với nhau.
Mang thai mười tuần, đứa bé này lại như thế nào tới, chẳng lẽ đêm hôm đó hắn là cùng nàng... nhưng đêm hôm đó hắn căn bản cái gì cũng nhớ không được, đêm đó cùng Tư Đồ Tuyết đến đánh rắm cũng chưa phát sinh, sau hỏi Lãnh Huyên cũng không có được đáp án chuẩn xác.
Nếu quả thật đúng vậy, đêm đó là hắn cùng Lãnh Huyên, bằng không đứa bé này từ đâu ra sẽ vô pháp giải thích, đương nhiên, còn có một loại khả năng, Lê Mộc không thèm nghĩ nữa, cũng không dám nghĩ...
Đứa nhỏ, là của ta sao...