Chương 84

Thư phòng của gia gia ở lầu hai, thông với phòng ngủ, thư phòng ước chừng 50 mét vuông.

"Đương đương" Lê Mộc gõ cửa thư phòng theo kiểu gõ cho có.

"Vào đi." Thanh âm vang dội thể hiện gia gia khí thế mười phần.

Đẩy cửa ra, đập vào mắt đó là tủ sách chật cứng. Bên trong toàn là sách tinh phẩm đóng gói đẹp đẽ, nội dung bao gồm chính trị, văn học, quân sự, kinh tế, nghệ thuật. Có một ít sách đã bị gia gia lật đến góc trang ố vàng, bình thường thư phòng của gia gia không cho phép người khác tùy tiện vào, ngay cả a di quét dọn cũng không thể.

Gia gia ngồi trên một cái ghế gần cửa sổ thư phòng, Lê Mộc cũng ở một bên gia gia ngồi xuống, đối với gia gia này của Lê Mộc, nói thật hắn đến hiện tại vẫn không thích ứng, dù sao cũng là nhân vật chọc trời của Hoa Hạ quốc, trước kia Lê Mộc cũng chỉ là trên TV gặp qua vài lần thôi. Dù sao cũng là tâm tính tiểu nữ sinh, đối gia gia vẫn là vô cùng kính sợ, cho nên đứng ở bên gia gia thời gian càng lâu càng trở nên quy củ.

Lê lão gia tử không phản ứng gì tiếp tục đọc sách, Lê Mộc cũng không nói. Hai người một cái yên lặng đọc sách, một cái yên lặng ngồi, giằng co nửa ngày, hai người cứ như thế ai cũng không nói.

Rốt cục, nửa giờ qua lúc sau, vẫn là Lê Mộc trước tiên ngồi không yên.

"Gia gia, con lần này tới là có một chuyện hướng ngài thỉnh giáo."

Lê lão gia tử nhìn nhìn Lê Mộc nói: "Ngươi cũng đã biết sự kiện kia đi?"

Lê Mộc gật gật đầu: "Vừa mới biết liền chạy lại đây, gia gia."

Gia gia ha ha cười nói: "Ngươi vẫn còn quá hấp tấp rồi, bất quá có thể làm đến được như vậy đã rất không tồi."

Lê Mộc cũng kệ cho cái hiểu cái không gật gật đầu.

Gia gia hỏi: "Hỏi hắn vì sao chết?"

Lê Mộc lại là gật gật đầu.

"Vậy ngươi đoán hắn vì sao chết?" Gia gia tựa hồ quyết tâm kiểm tra Lê Mộc một chút.

"Gia gia." Lê Mộc nói tới đây suy tư một chút rồi tiếp tục nói: "E là Lê Hình hai nhà chúng ta muốn đàm phán đi "

Đây cũng chỉ là một phỏng đoán của Lê Mộc.

Lê lão gia tử vừa lòng gật gật đầu: "Tiếp tục nói."

Lê Mộc thấy suy đoán của mình được khẳng định, nói tiếp: " Hình gia đại thiếu gia này, chính là một trong các điều kiện đàm phán."

Thế lực của hai gia tộc đều vô cùng cường đại, nếu là thật sự có tâm đụng độ, chỉ sợ phải rơi vào cảnh lưỡng bại câu thương, đến lúc đó các gia tộc khác liền có cơ hội lợi dụng, hai nhà tranh chấp này đó liền không có ý nghĩa. Muốn đàm phán chính là phải có thành ý, cái chết của Hình gia đại thiếu gia chính là thành ý đàm phán của Hình gia.

Gừng càng già càng cay, không nghĩ tới Hình gia lão gia tử có thể xuống tay với cháu ruột mình, khả năng Hình Thần Húc đến chết cũng sẽ không nghĩ đến mình lợi dụng nhiều người như vậy, đến cuối cùng lại vẫn là bị gia gia mình lợi dụng.

"Nói không sai, xem ra ngươi không ngốc mà." Gia gia vẫn còn mạnh miệng, chỉ là trên mặt lại lộ ra thần sắc vui mừng.

"Thành ý của Lê gia chính là ẩn lui đúng không." Lê Mộc nói.

Ai ngờ Lê lão gia tử vừa nghe lông mi đều dựng thẳng lên:" Buồn cười! Lê gia ta cùng người khác đàm phán khi nào cần thỏa hiệp!! Ta năm đó thời điểm lãnh đạo Việt Nam phản kích chiến với đại binh Mỹ quốc nhiều như vậy, gia gia ngươi ta đây lông mày cũng chưa nhăn qua một cái, hắn nho nhỏ một cái Hình gia còn có thể lật trời sao?!! Ta năm đó..."

"Gia gia..." Mấy điểm lịch sử quang vinh này của ngài ta đều có thể đọc làu làu...

Lê lão gia tử nói hết một lượt quang huy bản thân từng trải, sau đó đột nhiên trịnh trọng nói: "Lê gia lần này, là thật sự phải ẩn lui."

"Lê gia không thể cứ mãi đứng ở trung tâm quyền lợi, đây chẳng phải là biến thành thừa kế quyền lực sao, ta thật vất vả khiến cho Hoa Hạ quốc trở nên cường đại, thì không thể để cho nó hủy ở trong tay Lê gia, cho nên phải lui xuống rồi." Đến đây, Lê lão gia tử dừng một chút nói tiếp đi: "Quan trọng là..., nếu ta không còn, Lê gia liền trở thành mục tiêu công kích, Lê gia con cháu nối dõi đơn bạc, chịu không nổi giày vò."

"Cho nên, gia gia là đang bảo toàn Lê gia." Lê Mộc nói tiếp.

"Đúng vậy, Lê gia đã được hưởng vinh hoa phú quý, lại tiếp tục muốn đỉnh cao quyền lực cũng không có ý nghĩa gì, huống hồ, Hoa Hạ quốc là tâm huyết của ta, ngươi hiểu chưa."

Lê Mộc nói: "Hiểu được, gia gia, về sau con sẽ giữ khuôn phép làm người."

Gia gia từ trong túi lấy ra một điếu thuốc đốt, sau đó hút một hơi nói: "Huyên nhi là một hảo hài tử, hảo hảo đối nàng đi, gia gia không cần ngươi có cái gì thành tựu, chỉ hy vọng các ngươi có thể bình an trải qua một đời."

Lê Mộc tâm tư ngổn ngang nhìn nhìn gia gia, muốn nói cái gì, muốn nói lại thôi.

Lúc này không phải nhân vật trung tâm của Hoa Hạ quốc đối gia tộc dạy bảo, chỉ là một gia gia bảo hộ con cháu dụng tâm lương khổ.

Cửa thư phòng đẩy ra, nãi nãi cùng Lãnh Huyên đi tới. Nhìn đến ông cháu hai người đã nói chuyện xong, nãi nãi nói: "Tái không ăn cơm, bữa cơm này nguội mất."

Nãi nãi vào quá nhanh, gia gia còn không kịp đem điếu thuốc thu hồi lại, bị nãi nãi mắt sắc lập tức phát hiện.

"Cái ông già này, lại hút thuốc rồi, ông quên bác sĩ nói không được hút thuốc sao? Đêm nay ông liền ngủ thư phòng đi." Nãi nãi trên mặt nghiêm khắc răn dạy, đem thuốc tịch thu, trong lòng đúng là thương yêu gia gia.

Gia gia vui tươi hớn hở nói: "Đây là do cùng tôn tử chúng ta lảm nhảm vài câu mới lấy ra hút mà, thói quen thôi, huống hồ tôi đây không phải mới rút có nửa cái."

"Lại là kêu Tiểu Lý mua cho ông chứ gì, lần sau tôi phải hảo hảo nói nói hắn." Tiểu Lý là nhân viên cảnh vệ của gia gia, gia gia không ít lần lệnh hắn đi mua thuốc và rượu, thượng tướng mệnh lệnh không thể cãi lời a.

"Được rồi được rồi, tôi lần sau không hút là được, đồng chí hộ sĩ!" Gia gia ngoan ngoãn hạ quân lệnh trạng.

Gia gia xưng hô nãi nãi đồng chí hộ sĩ cũng là từ thật lâu trước kia, những năm chiến tranh gia gia bị thương nằm viện, nãi nãi làm hộ sĩ phụ trách trông nom, cuối cùng thành tựu một đoạn nhân duyên mỹ mãn. Ở Lê Mộc xem ra, bất cứ đoạn tư tình nhi nữ nào trong lịch sử đều so ra kém đoạn chuyện xưa tình yêu cách mạng này, nguồn xa lưu mãi, lãng mạn ngọt ngào.

Có lẽ chỉ có ở trước mặt nãi nãi gia gia mới giống như một đứa trẻ, ân ái như thường, có lẽ đây là cuộc sống gia gia hy vọng Lê Mộc có được.

Nhìn hai vị lão nhân biểu hiện giống như ngoan đồng, Lê Mộc cùng một bên Lãnh Huyên nhìn nhau cười.

Để chuyển dời đề tài gia gia ồn ào muốn ăn cơm, nãi nãi ra lệnh một tiếng, một nhà lớn nhỏ liền đi ăn cơm.

Trong phòng ăn là một cái bàn tròn.

Lê gia nhân khẩu đơn bạc, cho nên người một nhà ngồi một bàn cũng không ngồi đầy, nãi nãi gọi bác gái người hầu, bác sĩ bảo vệ sức khoẻ của gia gia, nhóm cảnh vệ cùng nhau ngồi ăn cơm.

Lê gia một nhà tụ tập một chỗ ăn cơm, hơn nữa náo nhiệt như thế cũng rất khó được, lại bởi vì Lãnh Huyên đã hoài thai Lê gia tằng tôn, đây là việc đáng giá chúc mừng. Rượu phải uống, nhưng tất cả mọi người chỉ có thể uống một chút, gia gia, nãi nãi không thể uống nhiều, mọi người chỉ có thể tự khống chế mình. Nãi nãi ở trên bàn luôn luôn gắp cho Lãnh Huyên thêm đồ ăn, thẳng đến trong bát Lãnh Huyên đều chồng chất cao như núi mới dừng lại.

"Huyên nhi a, ăn nhiều một chút, hiện tại đứa nhỏ chính đang ở thời điểm trưởng thân thể, đồ trong bát con đều cần ăn hết a." Nãi nãi nói liên miên không ngừng dặn dò Lãnh Huyên.

Lê Mộc nhìn Lãnh Huyên bát cơm tràn đầy, lại nhìn nhìn chính mình bát trống trơn, có chút khóc không ra nước mắt, từ sau khi có tằng tôn tử, đãi ngộ của mình là một ngày không bằng một ngày.

Lãnh Huyên nhìn đến biểu tình của Lê Mộc, không nhịn được cười tựa hồ là đã đọc hiểu Lê Mộc tâm tư, đưa tay gắp thịt kho tàu Lê Mộc yêu nhất bỏ vào trong bát Lê Mộc.

Hảo lão bà!! Moa moa đát ~

Lê Mộc vô cùng cảm động ánh mắt hướng Lãnh Huyên bắn qua, đôi mắt nhỏ kia nhìn cho Lãnh Huyên toàn thân nổi da gà, người cả một bàn cũng đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Lê Mộc, Lãnh Huyên đột nhiên hối hận gắp đồ cho hắn.

Lãnh Huyên ở trên lưng Lê Mộc bấm một cái, Lê Mộc mới hồi phục tinh thần lại tiếp tục ăn cơm.

Bữa tối rất nhanh chấm dứt, các vị nhân viên công tác cũng đều trở lại cương vị tiếp tục công tác, trong biệt thự to như vậy chỉ còn lại Lê gia năm miệng ăn ( bảo bảo trong bụng không tính ), vừa lúc Lãnh thị phụ mẫu cũng tới Lê gia xem con gái, nãi nãi gọi cả nhà ra phòng khách ngồi xuống trò chuyện việc nhà.

Lê Mộc rốt cục có cơ hội đến bên người Lãnh Huyên, vợ chồng son dính dính quấn quýt cũng không dám có động tác lớn, dù sao cũng ở dưới sự giám thị của nãi nãi cùng Lãnh ma ma, chỉ có thể tâm sự tán gẫu, nghe Lê Mộc oán giận sinh hoạt không ai đau.

Dường như thời gian hai người cùng một chỗ luôn trôi qua thật mau, rất nhanh đã hơn mười giờ, đến lúc nên ngủ rồi.

Nãi nãi an bài nói: "Huyên nhi a, mau đi nghỉ ngơi đi, phụ nữ có thai không thích hợp thức đêm. Hai vị thân gia, trời cũng không còn sớm, liền lưu lại ngụ ở đi, vừa lúc ở đây trụ vài ngày, Huyên nhi đứa nhỏ này cũng nhớ các người, lát nữa để cho người hầu mang mọi người đi nghỉ ngơi đi."

Lãnh gia ba mẹ vốn là chối từ, nhưng không chịu được Lê nãi nãi thịnh tình mời, đồng thời cũng tưởng niệm con gái, cũng không lại từ chối, đi theo người hầu lên lầu.

"Gia gia nãi nãi, ba mẹ, con đi nghỉ đây." Lãnh Huyên nhu thuận trả lời, thực có một bộ dáng con dâu khéo léo.

Lãnh Huyên đứng dậy lên lầu hai, Lê Mộc cũng sít sao đi theo.

"Lê Mộc! Ngươi cùng đi theo để làm chi?" Nãi nãi thanh âm nghiêm khắc ở sau người vang lên.

"Nãi nãi, bọn con trở về phòng ngủ a, không phải muốn nghỉ ngơi sao?" Lê Mộc ngơ ngác không hiểu ra sao, đi làm gì? Đương nhiên là đi ôm vợ ngủ.

"Ta bảo Huyên nhi đi ngủ, ai kêu ngươi đi theo, đã sớm nói các ngươi phân phòng ngủ, vốn ta còn tính lưu ngươi ngủ ở nhà nhỏ." Nãi nãi thanh âm chân thật đáng tin cho Lê Mộc đáp án.

"Nếu đã thế này, vậy ngươi nhanh lái xe quay về cái ổ nhỏ kia của ngươi mà ngủ đi, đi mau đi mau, đợi lát nữa đại viện phải đóng cửa cấm rồi." Nãi nãi nhẫn tâm hạ lệnh trục khách.

Hu hu hu ~ không cần, con không muốn đi ~

Lê Mộc ánh mắt đáng thương trông mong nhìn về phía Lãnh Huyên, nhưng Lãnh Huyên lại tỏ vẻ bất lực, Lê Mộc chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời cầm cái chìa khóa xe đi rồi, Lãnh Huyên tuy rằng không muốn nhưng cũng không có biện pháp.

Ra khỏi cửa lớn của Lê gia biệt thự, Lê Mộc tràn đầy không cam lòng, thật vất vả gặp được lão bà một lần, còn không cho ngủ lại, hãm hại cha, ta cũng sẽ không thật sự đối Lãnh Huyên làm cái gì!! Đến mức như vậy đề phòng ta sao?!!

Liền như vậy về nhà? Hiện tại lái xe trở lại nội thành có thể phải nửa đêm mới về đến nhà, ngủ một mình cũng không có bao nhiêu hứng thú a. Lê Mộc đầu não đột chuyển, bằng không đi nhà Cao Tiểu Triều ở ké một đêm, đều ở trong một cái quân khu đại viện, Lê gia biệt thự cách Cao gia cũng không xa.

Nhưng người ta ít ra là một nữ nhi tâm ╮(╯▽╰)╭, đi đến nhà cái đồ thanh niên đáng khinh kia ngủ sao mà được.

Lê Mộc lơ đãng ngẩng đầu một chút, đột nhiên thấy cửa sổ phòng Lãnh Huyên cũng không tính là cao, sau đó Lê Mộc liền nảy ra ý hay (⊙o⊙) a!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện