Quân Mặc Sơ cả kinh, là hắn! Nam nhân cường đại kia vừa mới bị nàng cởi quần!

Nàng theo bản năng nhìn về phía hạ thân của hắn, giờ phút này hắn đã thay một thân ngoại bào thanh sắc, tay áo dài tà áo rộng,, trên tà áo là những hoa văn nạm ám vàng, ký hiệu thần bí mà phức tạp hiển lộ ra một loại tôn quý cao không thể với cùng khó thân cận và uy nghiêm, làm cho người ta muốn bỏ qua đều không được.

Nhận thấy tầm mắt Quân Mặc Sơ, Thanh Minh Dạ lười biếng bắt đầu thưởng thức ngón tay, bạc môi góc cạnh rõ ràng gợi lên một độ cong thản nhiên, “Còn muốn thử lại lần nữa sao, ân?”

Dám thoát quần hắn, từ xưa đến nay nàng chính là người thứ nhất.

Quân Mặc Sơ đem ánh mắt dời đi hạ thân của hắn, chống lại con ngươi đen như mực, mở miệng: “Không có hứng thú.”

Hắn muốn cho nàng cởi, nàng còn không nghĩ muốn cởi đâu!

Nàng một chút đối với hứng thú cởi quần của hắn đều không có!

Thân thể Thanh Minh Dạ vừa động, ngay sau đo trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Quân Mặc Sơ, vô thanh vô thức (*im hơi lặng tiếng*), tốc độ mau đến bất khả tư nghị, nàng thậm chí ngay cả cơ hội tránh né đều không có.

Thanh Minh Dạ hơi hơi cúi đầu, ngón tay thon dài nắm lấy cằm của nàng, khiêu khích, lời nói lãnh liệt trầm thấp từ bạc môi phun ra:

“Tiểu nha đầu, ngươi cũng biết, chưa từng có người nào dám nói lời bất kính như vậy đối với bản tôn?”

Hắn tiến lại quá gần, mùi hương ngọc lan dễ ngửi trên người tiến vào chóp mũi, nàng chưa bao giờ gặp qua nam nhân tuấn mỹ như vậy, giống như ngũ quan hắn là tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ nhất của thiên thần.

Người tuấn mỹ, liền ngay cả nóng giận, đều có khí chất khiến người khác không thể bỏ qua.

Quân Mặc Sơ không chút nào nao núng cùng hắn đối diện, mặt không chút thay đổi trả lời: “Cắt đứt dòng con cháu hắn, tặng hắn đi làm thái giám.” (Tiểu Ni: hừm, câu hỏi và câu trả lời có chút gì đó không hợp lý.”

Thanh Minh Dạ không biết thái giám là cái gì, nhưng ý tứ uy hiếp trong ánh ánh mắt nàng hàm súc quá mạnh mẽ, hơn nữa câu nói trước của nàng, đại khái có thể đoán ra ý tứ của nàng.

Hắn hiểu được tiểu dã miêu này tuy rằng một chút vũ lực đều không có, nhưng trong thân thể nho nhỏ có một lực lượng không rõ, nếu không Nam Cung Thần và Quân Thiến Thiến trong tay đã bắt được nàng.

Mặc mâu hiện lên tia trêu tức, Thanh Minh Dạ nhíu mày, ngón tay thon dài không có buông cằm Quân Mặc Sơ ra, mà là cúi đầu hỏi lại, “Như vậy hắn sẽ bị phế, là như vậy đi?”

Thanh âm trầm thấp của hắn quá mức gợi cảm, trong giọng nói bí mật mang theo hương vị mị hoặc, Quân Mặc Sơ nhất thời quên không đẩy hắn ra, theo bản năng hỏi lại: “Như vậy là thế nào?”

Bạc môi góc cạnh rõ ràng gợi lên, Thanh Minh Dạ cúi đầu, trực tiếp phủ lên đôi môi màu mân côi của nàng.

“Chính là như vậy.”

Hai đôi môi dán lại với nhau, cánh hoa mềm mại như có ma lực đặc thù, làm cho đại não Quân Mặc Sơ nháy mắt trở nên trống rỗng.

Hô hấp cực nóng, nụ hôn cường thế bá đạo, đều nhắc nhở nàng một chuyện, nàng bị cường hôn!

Đây là lần đầu tiên.......

Lần đầu tiên có nam nhân dám thân cận nàng như vậy, thậm chí cường hôn nàng!

Hai tay Quân Mặc Sơ kháng cự muốn đẩy hắn ra, tay hắn lại như cây đằng điều, càng giãy dụa lại càng bám chặt, nụ hôn cực nóng mang theo cường thế bá đạo đều quấn chặt lấy nàng.

Mùi hương ngọc lan thanh thanh đạm đạm trên người hắn giống như hương vị đặc thù, Quân Mặc Sơ một khắc kia giống như đánh mất chính mình, lạc đến nơi hương ngọc lan mị hoặc tràn ngập.

Lý trí dần rời xa đầu óc, thẳng đến khi nàng thở gấp, Quân Mặc Sơ nhất thời bừng tỉnh, phượng mâu chợt lạnh lùng, hai chân thon dài mãnh liệt nâng lên, hướng hạ bộ yếu ớt dưới chân hắn mà tới!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện