Ô Nhược xốc chăn lên: “Nhanh lên.”
*(O_O)*
Hắc Tuyển Dực chần chờ một lát, ngồi dậy: “Ngươi cởi quần ra.”
*(O_O)*
“……” Trên trán Ô Nhược trượt xuống hắc tuyến: “Trên kim có chỉ, không cần cởi quần cũng có thể lôi ra.”
*
Hắc Tuyển Dực đi đến bên người Ô Nhược, tuy rằng trong bóng đêm, nhưng vẫn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bên trên quần lót màu trắng có một sợi chỉ đỏ.
*
Ô Nhược sốt ruột hỏi: “Thấy được không?”
*
Ánh mắt Hắc Tuyển Dực hơi hơi động: “Không có.”
*(O_O)*
“Không có?” Ô Nhược buồn bực: “Vậy ngươi đi đốt đèn, có ánh lửa dễ nhìn hơn.”
*
“Không cần”.
*(O_O)*
“Ngươi không đốt đèn thì tìm như thế nào?”
*
Hắc Tuyển Dực không nói gì, tay lại sờ lên mông Ô Nhược.
*
“!!!!!!”Ô Nhược cả kinh trừng lớn đôi mắt: “Ngươi làm gì?”
*
Hắc Tuyển Dực cong cong khóe miệng: “Tìm kim.”
*(O_O)*
Ô Nhược đang muốn kháng cự phương thức tìm kim này, người phía sau liền sờ đến nơi bị đâm: “Đúng rồi, đúng, chính là nơi đó.”
*
“Chỗ này?” Hắc Tuyển Dực cố ý chạm sai vị trí.
*(O_O)*
“Không phải, hướng lên trên một chút.”
*(O_O)*
Hắc Tuyển Dực tay hướng lên phần eo di động mấy tấc.
*
“Bên kia là bên trái, không phải hướng lên trên, ta đang nằm nghiêng, hướng lên trên hẳn là hướng phía đùi bên này đi.” Ô Nhược tức muốn hộc máu nói: “Hắc Tuyển Dực, nếu ngươi nhìn không thấy thì đốt đèn nhanh”.
*
Ý cười nơi đáy mắt Hắc Tuyển Dực càng đậm, thừa dịp trước khi cậu chưa tức giận, rút kim chỉ ra, tiếp theo, liền nhìn thấy phía dưới sợi chỉ treo một vật màu đen: “Đây là cái gì?”
*
Ô Nhược xoay người nhanh chóng cướp túi về nhét vào dưới gối: “Không có gì”.
*
Kỳ thật đây là thứ cậu muốn tặng cho Hắc Tuyển Dực, vì để làm cho quà tặng trở nên đặc biệt cùng với biểu hiện chính mình có bao nhiêu thành ý mới quyết định tự mình động thủ.
*
Hắc Tuyển Dực thấy cậu không muốn nói, cũng không hỏi nhiều, trực tiếp duỗi tay kéo quần của cậu ra.
Ô Nhược cả kinh, vội vàng kéo lưng quần, cả giận nói: “Ngươi cởi quần của ta làm gì?”
*
Hắc Tuyển Dực nhẹ giọng nói: “Bôi thuốc.”
*
Ô Nhược liền cự tuyệt: “Không cần, miệng vết thương cũng không lớn, không cần bôi thuốc”.
*
Lại nói, miệng vết thương nhỏ như vậy, sao có thể tìm được.
“Xác định?”
Ô Nhược cắn răng nói: “Ta phi thường xác định.”
*
Hắc Tuyển Dực không chấp nhất.
Ô Nhược thở phào nhẹ nhõm, kéo chăn, nhắm mắt lại ngủ, lại không nhìn thấy khóe miệng nam nhân cong lên một độ cung hoàn mỹ.
*
Hôm sau giờ mẹo, Hắc Tuyển Dực đúng giờ thức dậy, đi đến đại sảnh chờ dùng cơm trước Ô Nhược một bước.
Không lâu sau đó, Nỗ Mộc cũng đi vào đại sảnh.
*
“Hắc tiểu tử, sắp đến năm mới, ta cần về Vu tộc.”
*
Hắc Tuyển Dực nhăn mày: “Khi nào đi?”
*
“Hôm nay ta muốn ra ngoài mua dược liệu, sáng sớm ngày mai sẽ đi.”
*
“Cần ta phái người đưa ngươi trở về không?”
*
“Không cần phiền toái như vậy”. Nỗ Mộc lấy một tờ giấy ra, đặt trước mặt Hắc Tuyển Dực: “Hôm nay bắt đầu, mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ, ngươi dựa theo hướng dẫn trên giấy bức cổ trùng trong cơ thể Tiểu Nhược ra.”
*
Hắc Tuyển Dực cầm lấy tờ giấy, tỉ mỉ đọc.
“Cổ trùng sau khi ra ngoài, nhất định phải dùng lửa đốt để tránh nó lại có cơ hội chui vào người khác.”
Hắc Tín đứng bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng, vừa nghe vậy, ánh mắt giật giật, hỏi: “Nói như vậy, lúc bức cổ trùng ra cần cởi sạch quần áo trên người, nếu không cổ trùng chui ra từ đâu cũng không biết.”
*
Hắn một bên nói, một bên không ngừng chớp mắt với Nỗ Mộc.
Nỗ Mộc thần sắc ngưng trọng, rất nhanh liền hiểu ý đồ của Hắc Tín, cười nói: “Đúng vậy, cổ trùng rất có khả năng sẽ chui ra từ bất ký nơi nào trên cơ thể nên nhất định phải chú ý xem trọng, nếu lại chui trở lại trong cơ thể Tiểu Nhược, chẳng khác nào uổng phí tâm tư, lãng phí linh lực Hắc tiểu tử”.
*
Hắc Tín mị mị cười.
“Ân.” Chuyên chú đọc nội dung trên giấy, Hắc Tuyển Dực cũng không phát hiện hai người giao lưu ánh mắt với nhau.
*
“Các ngươi đang nói chuyện gì?”, Ô Nhược được Thi Nguyên cùng Thi Diệc đỡ đi vào đại sảnh.
*
Nỗ Mộc biết Ô Nhược hiểu y thuật không dễ lừa như Hắc Tuyển Dực, đương nhiên không nói cho hắn biết việc cởi quần áo bức trùng cổ: “Ta nói với Hắc tiểu tử việc ngày mai đi Vu tộc.”
*
“A?” Ô Nhược vội vàng hỏi: “Sư phụ, ngài phải về sao? Ngài không thể ở chỗ này qua năm mới sao?”
*
“Ta ở chỗ này không tiện, hơn nữa, trong nhà còn có một chút chuyện chờ ta về xử lý.” Nỗ Mộc lấy một quyển y thư ra: “Kinh nghiệm nhiều năm hành y ta đều viết vào quyển sách này, ngươi lúc nào rảnh thì xem”.
*
Ô Nhược vẻ mặt không tha: “Vậy ngài khi nào lại trở về?”
*
“Việc này…” Nỗ Mộc lắc đầu: “Ta có thể sẽ không đến Cao Lăng Thành nữa, hơn nữa, ta cũng không còn gì có thể dạy ngươi.”
*
Trải qua khoảng thời gian ở chung, hắn biết Ô Nhược y thuật thực tốt, kinh nghiệm cũng phong phú, không giống như là mới vừa học y thuật, cho nên, ngoài có thể dạy y thuật Vu tộc, thật đúng là không còn gì để dạy cậu.
*
Ô Nhược có chút giận dỗi: “Nhất định phải dạy ta y thuật mới có thể tới Cao Lăng Thành sao?”
*
“Ta không phải ý này.” Nỗ Mộc nhìn ra cậu thật sự luyến tiếc mình, xoa xoa mặt cậu: “Tiểu Nhược, chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại nhau, đúng rồi, ngươi không phải có ngọc bội của ta sao? Nếu ngươi nhớ ta, có thể đến Vu tộc tìm ta.”
*(O_O)*
Ô Nhược biết Nỗ Mộc ở Vu tộc còn có người nhà, cũng không thể cường lưu hắn ở chỗ này.
Ăn xong bữa sáng, cậu kêu Thi Hựu đi chuẩn bị quà tặng cho Nỗ Mộc mang về.
*
Hắc Tín thuận thế hỏi: “Phu nhân, phủ chúng ta chuẩn bị đón năm mới như thế nào?”
*
Ô Nhược sửng sốt.
Đời trước mỗi năm đến tết, Hắc Tuyển Dực đều sẽ mang theo người của y về tộc đón năm mới, cho nên Hắc phủ đều quạnh quẽ, căn bản không có không khí năm mới. Đời này, cậu muốn náo nhiệt một chút.
*
“May cho Thi Phó cấp thấp mỗi người hai bộ y phục, Thi Phó trung cấp cùng hộ vệ mỗi người bốn bộ áo choàng, còn lại mỗi người đều sáu bộ, vải dệt nên chọn màu tươi sáng, không được tử khí trầm trầm, tốt nhất là để cho mọi người vừa nhìn thấy liền biết là người Hắc phủ chúng ta.”
*
Hắc Tín đều đem những lời này ghi tạc trong lòng: “Vậy cần sửa chữa phủ đệ một chút không?”
*
“Lúc ta cùng Hắc Tuyển Dực thành thân, trong phủ đã trang hoàng, không cần lại lãng phí bạc sửa chữa, đến lúc đó, chỉ cần treo chút vật phẩm trang trí là được, ách, còn phải chuẩn bị đồ tết cùng quà tặng, tạm thời như vậy thôi.”
*
“Được, lát nữa ta liền phái người đi làm chuyện này.”
*
Dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng cười khanh khách của bé con.
Hắc Càn ôm Đản Đản đi đến.
Hắc Tín mị mị cười: “Tiểu thiếu gia đã thức.”
*
Đản Đản tránh thoát khỏi Hắc Càn xuống đất, hưng phấn bước chân vừa ngắn vừa nhỏ lại khập khễnh, lảo đà lảo đảo chạy về phía Ô Nhược, sau đó ôm lấy cẳng chân Ô Nhược, ngửa đầu cười khanh khách.
*
Ô Nhược nâng tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ: “Đản Đản còn chưa biết nói?”
Hắc Tín cười nói: “Tạm thời chưa biết nói, nhưng mà lão nô đã dạy nó gọi cha, tin tưởng không bao lâu nữa, tiểu thiếu gia sẽ có thể mở miệng gọi phu nhân.”
*
“Tới đây, gọi cha nghe một chút.” Ô Nhược đùa với Đản Đản.
Đản Đản dường như nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, lông mi vừa dài vừa đen giống như hai cây quạt nhỏ chớp chớp.
*.
“Nếu ngươi gọi cha, ta liền không trách cứ việc ngươi gây chuyện hôm qua, hơn nữa, ta còn kêu Tín bá bá mang ngươi đi ra ngoài chơi.”
*
Đản Đản ánh mắt sáng lên: “Cha.”
*(O_O)*
Hắc Càn: “……”
*(O_O)*
Hắn cảm thấy tiểu thiếu gia vừa nghịch ngợm lại giảo hoạt.
Hắc Tín vui vẻ nói: “Tiểu thiếu gia có thể nói.”
*
Ô Nhược vừa bực mình vừa buồn cười, dùng tay chọc chọc mặt Đản Đản: “Ngươi có phải cố ý giả bộ không biết nói không? Ân?”
*
Đản Đản cười khúc khích, xoay người ôm lấy cẳng chân Hắc Tín.
Hắc Tín bế nhóc lên, cười nói: “Chờ Đản Đản tiểu thiếu gia ăn xong bữa sáng, chúng ta liền ra ngoài chơi.”
*
Đản Đản vui vẻ gật gật đầu.
Ô Nhược trước tiên cảnh cáo nói: “Nếu sau khi ra ngoài còn giống hôm qua nghịch ngợm như vậy, về sau không được ra khỏi cửa nữa.”
*
Đản Đản lại lần nữa vui vẻ gật đầu.
Ô Nhược mặt trầm xuống: “Nếu có thể nói, liền không được gật đầu.”
*
Đản Đản bẹp bẹp miệng nhỏ: “Được”.
*
Ô Nhược giương môi cười.
Chờ bé con ăn no, cậu liền trở về phòng tiếp tục chuyện tối hôm qua chưa hoàn thành, sau đó, dùng thời gian một buổi sáng và một buổi chiều, rốt cuộc thêu xong túi, duy nhất không vừa lòng chính là cậu thêu quá kém, may mắn túi vẽ phù văn cùng trận pháp vẫn là hữu hiệu.
*(O_O)*
Ô Nhược nhìn chằm chằm kiệt tác của mình, quyết định chờ tất niên, sẽ đưa túi cho Hắc Tuyển Dực.
Giờ cơm chiều, Hắc Tín phân phó phòng bếp làm một bàn lớn đồ ăn, Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực làm bữa tiệc tiễn Nỗ Mộc, đồng thời tặng quà chia tay cho Nỗ Mộc.
*
Ba người ăn xong đã muộn.
Hắc Tuyển Dực đến phòng tắm tắm rửa trước. Sau khi y tắm xong đi ra, lại đến phiên Ô Nhược đi vào.
Ô Nhược đi vào liền lập tức cảm giác được tối nay phòng tắm có chút không giống mọi ngày, có lẽ là bởi vì cậu không cần phải ngâm thuốc, trong phòng có thêm một mùi hương.
*
Đi đến thùng tắm, liền thấy trên mặt nước phủ kín cánh hoa.
Ô Nhược nhướng mày, hỏi: “Sao lại nhiều cánh hoa như vậy?”
*
Thi Nguyên trả lời: “Quản gia nói trên người phu nhân mùi dược quá nặng, cần phải tẩy đi”.
*
Ô Nhược không nghi ngờ, cởi hết quần áo ngồi vào thùng.
Thi Diệc, Thi Hựu cùng Thi Cửu vây lại, một người phụ trách mát xa, một người chà lưng, hai người còn lại phụ trách chà tay và chân, nhiệt tình mười phần, chỉ thiếu không chà rớt một tầng da của cậu mà thôi.
*
Ô Nhược thấy bọn họ ra sức làm việc như vậy, nguyên bản rất hưởng thụ, nhưng tắm đến lúc sau liền cảm thấy không thích hợp, từ lúc bọn Thi nguyên theo cậu, liền chưa từng thấy bọn họ cẩn thận như vậy, ngay cả khe hở móng tay cũng phải chà sạch sạch sẽ sẽ.
*(O_O)*
“Các ngươi có phải có việc gạt ta?”
*
“Không có.” Bốn người trăm miệng một lời nói.
*
Ô Nhược cảm thấy bọn họ càng khả nghi: “Các ngươi khẳng định có chuyện gạt ta.”
*
Bốn người không nói chuyện nữa, giúp cậu tắm sạch sẽ, liền dìu cậu ra khỏi thùng tắm, sau đó bôi dầu mè lên cho cậu.
“Các ngươi tuyệt đối có việc gạt ta, bằng không vì sao vừa tắm cánh hoa vừa bôi dầu mè, mau thành thật khai ra cho ta”.
* Ô Nhược ngửi ngửi tay mình, trên người mùi hương đều có thể hun chết người.
Bốn gã Thi Phó nhìn nhau, cuối cùng, Thi Nguyên ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Quản gia nói, phu nhân đêm nay cần thị tẩm.”
*
Thị tẩm? *(O_O)*
Ô Nhược ngẩn người, bỗng chốc trừng lớn đôi mắt, khó có thể tin nói: “Cái gì? Thị tẩm?”
*(O_O)*
Hắc Tuyển Dực chần chờ một lát, ngồi dậy: “Ngươi cởi quần ra.”
*(O_O)*
“……” Trên trán Ô Nhược trượt xuống hắc tuyến: “Trên kim có chỉ, không cần cởi quần cũng có thể lôi ra.”
*
Hắc Tuyển Dực đi đến bên người Ô Nhược, tuy rằng trong bóng đêm, nhưng vẫn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bên trên quần lót màu trắng có một sợi chỉ đỏ.
*
Ô Nhược sốt ruột hỏi: “Thấy được không?”
*
Ánh mắt Hắc Tuyển Dực hơi hơi động: “Không có.”
*(O_O)*
“Không có?” Ô Nhược buồn bực: “Vậy ngươi đi đốt đèn, có ánh lửa dễ nhìn hơn.”
*
“Không cần”.
*(O_O)*
“Ngươi không đốt đèn thì tìm như thế nào?”
*
Hắc Tuyển Dực không nói gì, tay lại sờ lên mông Ô Nhược.
*
“!!!!!!”Ô Nhược cả kinh trừng lớn đôi mắt: “Ngươi làm gì?”
*
Hắc Tuyển Dực cong cong khóe miệng: “Tìm kim.”
*(O_O)*
Ô Nhược đang muốn kháng cự phương thức tìm kim này, người phía sau liền sờ đến nơi bị đâm: “Đúng rồi, đúng, chính là nơi đó.”
*
“Chỗ này?” Hắc Tuyển Dực cố ý chạm sai vị trí.
*(O_O)*
“Không phải, hướng lên trên một chút.”
*(O_O)*
Hắc Tuyển Dực tay hướng lên phần eo di động mấy tấc.
*
“Bên kia là bên trái, không phải hướng lên trên, ta đang nằm nghiêng, hướng lên trên hẳn là hướng phía đùi bên này đi.” Ô Nhược tức muốn hộc máu nói: “Hắc Tuyển Dực, nếu ngươi nhìn không thấy thì đốt đèn nhanh”.
*
Ý cười nơi đáy mắt Hắc Tuyển Dực càng đậm, thừa dịp trước khi cậu chưa tức giận, rút kim chỉ ra, tiếp theo, liền nhìn thấy phía dưới sợi chỉ treo một vật màu đen: “Đây là cái gì?”
*
Ô Nhược xoay người nhanh chóng cướp túi về nhét vào dưới gối: “Không có gì”.
*
Kỳ thật đây là thứ cậu muốn tặng cho Hắc Tuyển Dực, vì để làm cho quà tặng trở nên đặc biệt cùng với biểu hiện chính mình có bao nhiêu thành ý mới quyết định tự mình động thủ.
*
Hắc Tuyển Dực thấy cậu không muốn nói, cũng không hỏi nhiều, trực tiếp duỗi tay kéo quần của cậu ra.
Ô Nhược cả kinh, vội vàng kéo lưng quần, cả giận nói: “Ngươi cởi quần của ta làm gì?”
*
Hắc Tuyển Dực nhẹ giọng nói: “Bôi thuốc.”
*
Ô Nhược liền cự tuyệt: “Không cần, miệng vết thương cũng không lớn, không cần bôi thuốc”.
*
Lại nói, miệng vết thương nhỏ như vậy, sao có thể tìm được.
“Xác định?”
Ô Nhược cắn răng nói: “Ta phi thường xác định.”
*
Hắc Tuyển Dực không chấp nhất.
Ô Nhược thở phào nhẹ nhõm, kéo chăn, nhắm mắt lại ngủ, lại không nhìn thấy khóe miệng nam nhân cong lên một độ cung hoàn mỹ.
*
Hôm sau giờ mẹo, Hắc Tuyển Dực đúng giờ thức dậy, đi đến đại sảnh chờ dùng cơm trước Ô Nhược một bước.
Không lâu sau đó, Nỗ Mộc cũng đi vào đại sảnh.
*
“Hắc tiểu tử, sắp đến năm mới, ta cần về Vu tộc.”
*
Hắc Tuyển Dực nhăn mày: “Khi nào đi?”
*
“Hôm nay ta muốn ra ngoài mua dược liệu, sáng sớm ngày mai sẽ đi.”
*
“Cần ta phái người đưa ngươi trở về không?”
*
“Không cần phiền toái như vậy”. Nỗ Mộc lấy một tờ giấy ra, đặt trước mặt Hắc Tuyển Dực: “Hôm nay bắt đầu, mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ, ngươi dựa theo hướng dẫn trên giấy bức cổ trùng trong cơ thể Tiểu Nhược ra.”
*
Hắc Tuyển Dực cầm lấy tờ giấy, tỉ mỉ đọc.
“Cổ trùng sau khi ra ngoài, nhất định phải dùng lửa đốt để tránh nó lại có cơ hội chui vào người khác.”
Hắc Tín đứng bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng, vừa nghe vậy, ánh mắt giật giật, hỏi: “Nói như vậy, lúc bức cổ trùng ra cần cởi sạch quần áo trên người, nếu không cổ trùng chui ra từ đâu cũng không biết.”
*
Hắn một bên nói, một bên không ngừng chớp mắt với Nỗ Mộc.
Nỗ Mộc thần sắc ngưng trọng, rất nhanh liền hiểu ý đồ của Hắc Tín, cười nói: “Đúng vậy, cổ trùng rất có khả năng sẽ chui ra từ bất ký nơi nào trên cơ thể nên nhất định phải chú ý xem trọng, nếu lại chui trở lại trong cơ thể Tiểu Nhược, chẳng khác nào uổng phí tâm tư, lãng phí linh lực Hắc tiểu tử”.
*
Hắc Tín mị mị cười.
“Ân.” Chuyên chú đọc nội dung trên giấy, Hắc Tuyển Dực cũng không phát hiện hai người giao lưu ánh mắt với nhau.
*
“Các ngươi đang nói chuyện gì?”, Ô Nhược được Thi Nguyên cùng Thi Diệc đỡ đi vào đại sảnh.
*
Nỗ Mộc biết Ô Nhược hiểu y thuật không dễ lừa như Hắc Tuyển Dực, đương nhiên không nói cho hắn biết việc cởi quần áo bức trùng cổ: “Ta nói với Hắc tiểu tử việc ngày mai đi Vu tộc.”
*
“A?” Ô Nhược vội vàng hỏi: “Sư phụ, ngài phải về sao? Ngài không thể ở chỗ này qua năm mới sao?”
*
“Ta ở chỗ này không tiện, hơn nữa, trong nhà còn có một chút chuyện chờ ta về xử lý.” Nỗ Mộc lấy một quyển y thư ra: “Kinh nghiệm nhiều năm hành y ta đều viết vào quyển sách này, ngươi lúc nào rảnh thì xem”.
*
Ô Nhược vẻ mặt không tha: “Vậy ngài khi nào lại trở về?”
*
“Việc này…” Nỗ Mộc lắc đầu: “Ta có thể sẽ không đến Cao Lăng Thành nữa, hơn nữa, ta cũng không còn gì có thể dạy ngươi.”
*
Trải qua khoảng thời gian ở chung, hắn biết Ô Nhược y thuật thực tốt, kinh nghiệm cũng phong phú, không giống như là mới vừa học y thuật, cho nên, ngoài có thể dạy y thuật Vu tộc, thật đúng là không còn gì để dạy cậu.
*
Ô Nhược có chút giận dỗi: “Nhất định phải dạy ta y thuật mới có thể tới Cao Lăng Thành sao?”
*
“Ta không phải ý này.” Nỗ Mộc nhìn ra cậu thật sự luyến tiếc mình, xoa xoa mặt cậu: “Tiểu Nhược, chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại nhau, đúng rồi, ngươi không phải có ngọc bội của ta sao? Nếu ngươi nhớ ta, có thể đến Vu tộc tìm ta.”
*(O_O)*
Ô Nhược biết Nỗ Mộc ở Vu tộc còn có người nhà, cũng không thể cường lưu hắn ở chỗ này.
Ăn xong bữa sáng, cậu kêu Thi Hựu đi chuẩn bị quà tặng cho Nỗ Mộc mang về.
*
Hắc Tín thuận thế hỏi: “Phu nhân, phủ chúng ta chuẩn bị đón năm mới như thế nào?”
*
Ô Nhược sửng sốt.
Đời trước mỗi năm đến tết, Hắc Tuyển Dực đều sẽ mang theo người của y về tộc đón năm mới, cho nên Hắc phủ đều quạnh quẽ, căn bản không có không khí năm mới. Đời này, cậu muốn náo nhiệt một chút.
*
“May cho Thi Phó cấp thấp mỗi người hai bộ y phục, Thi Phó trung cấp cùng hộ vệ mỗi người bốn bộ áo choàng, còn lại mỗi người đều sáu bộ, vải dệt nên chọn màu tươi sáng, không được tử khí trầm trầm, tốt nhất là để cho mọi người vừa nhìn thấy liền biết là người Hắc phủ chúng ta.”
*
Hắc Tín đều đem những lời này ghi tạc trong lòng: “Vậy cần sửa chữa phủ đệ một chút không?”
*
“Lúc ta cùng Hắc Tuyển Dực thành thân, trong phủ đã trang hoàng, không cần lại lãng phí bạc sửa chữa, đến lúc đó, chỉ cần treo chút vật phẩm trang trí là được, ách, còn phải chuẩn bị đồ tết cùng quà tặng, tạm thời như vậy thôi.”
*
“Được, lát nữa ta liền phái người đi làm chuyện này.”
*
Dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng cười khanh khách của bé con.
Hắc Càn ôm Đản Đản đi đến.
Hắc Tín mị mị cười: “Tiểu thiếu gia đã thức.”
*
Đản Đản tránh thoát khỏi Hắc Càn xuống đất, hưng phấn bước chân vừa ngắn vừa nhỏ lại khập khễnh, lảo đà lảo đảo chạy về phía Ô Nhược, sau đó ôm lấy cẳng chân Ô Nhược, ngửa đầu cười khanh khách.
*
Ô Nhược nâng tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ: “Đản Đản còn chưa biết nói?”
Hắc Tín cười nói: “Tạm thời chưa biết nói, nhưng mà lão nô đã dạy nó gọi cha, tin tưởng không bao lâu nữa, tiểu thiếu gia sẽ có thể mở miệng gọi phu nhân.”
*
“Tới đây, gọi cha nghe một chút.” Ô Nhược đùa với Đản Đản.
Đản Đản dường như nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, lông mi vừa dài vừa đen giống như hai cây quạt nhỏ chớp chớp.
*.
“Nếu ngươi gọi cha, ta liền không trách cứ việc ngươi gây chuyện hôm qua, hơn nữa, ta còn kêu Tín bá bá mang ngươi đi ra ngoài chơi.”
*
Đản Đản ánh mắt sáng lên: “Cha.”
*(O_O)*
Hắc Càn: “……”
*(O_O)*
Hắn cảm thấy tiểu thiếu gia vừa nghịch ngợm lại giảo hoạt.
Hắc Tín vui vẻ nói: “Tiểu thiếu gia có thể nói.”
*
Ô Nhược vừa bực mình vừa buồn cười, dùng tay chọc chọc mặt Đản Đản: “Ngươi có phải cố ý giả bộ không biết nói không? Ân?”
*
Đản Đản cười khúc khích, xoay người ôm lấy cẳng chân Hắc Tín.
Hắc Tín bế nhóc lên, cười nói: “Chờ Đản Đản tiểu thiếu gia ăn xong bữa sáng, chúng ta liền ra ngoài chơi.”
*
Đản Đản vui vẻ gật gật đầu.
Ô Nhược trước tiên cảnh cáo nói: “Nếu sau khi ra ngoài còn giống hôm qua nghịch ngợm như vậy, về sau không được ra khỏi cửa nữa.”
*
Đản Đản lại lần nữa vui vẻ gật đầu.
Ô Nhược mặt trầm xuống: “Nếu có thể nói, liền không được gật đầu.”
*
Đản Đản bẹp bẹp miệng nhỏ: “Được”.
*
Ô Nhược giương môi cười.
Chờ bé con ăn no, cậu liền trở về phòng tiếp tục chuyện tối hôm qua chưa hoàn thành, sau đó, dùng thời gian một buổi sáng và một buổi chiều, rốt cuộc thêu xong túi, duy nhất không vừa lòng chính là cậu thêu quá kém, may mắn túi vẽ phù văn cùng trận pháp vẫn là hữu hiệu.
*(O_O)*
Ô Nhược nhìn chằm chằm kiệt tác của mình, quyết định chờ tất niên, sẽ đưa túi cho Hắc Tuyển Dực.
Giờ cơm chiều, Hắc Tín phân phó phòng bếp làm một bàn lớn đồ ăn, Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực làm bữa tiệc tiễn Nỗ Mộc, đồng thời tặng quà chia tay cho Nỗ Mộc.
*
Ba người ăn xong đã muộn.
Hắc Tuyển Dực đến phòng tắm tắm rửa trước. Sau khi y tắm xong đi ra, lại đến phiên Ô Nhược đi vào.
Ô Nhược đi vào liền lập tức cảm giác được tối nay phòng tắm có chút không giống mọi ngày, có lẽ là bởi vì cậu không cần phải ngâm thuốc, trong phòng có thêm một mùi hương.
*
Đi đến thùng tắm, liền thấy trên mặt nước phủ kín cánh hoa.
Ô Nhược nhướng mày, hỏi: “Sao lại nhiều cánh hoa như vậy?”
*
Thi Nguyên trả lời: “Quản gia nói trên người phu nhân mùi dược quá nặng, cần phải tẩy đi”.
*
Ô Nhược không nghi ngờ, cởi hết quần áo ngồi vào thùng.
Thi Diệc, Thi Hựu cùng Thi Cửu vây lại, một người phụ trách mát xa, một người chà lưng, hai người còn lại phụ trách chà tay và chân, nhiệt tình mười phần, chỉ thiếu không chà rớt một tầng da của cậu mà thôi.
*
Ô Nhược thấy bọn họ ra sức làm việc như vậy, nguyên bản rất hưởng thụ, nhưng tắm đến lúc sau liền cảm thấy không thích hợp, từ lúc bọn Thi nguyên theo cậu, liền chưa từng thấy bọn họ cẩn thận như vậy, ngay cả khe hở móng tay cũng phải chà sạch sạch sẽ sẽ.
*(O_O)*
“Các ngươi có phải có việc gạt ta?”
*
“Không có.” Bốn người trăm miệng một lời nói.
*
Ô Nhược cảm thấy bọn họ càng khả nghi: “Các ngươi khẳng định có chuyện gạt ta.”
*
Bốn người không nói chuyện nữa, giúp cậu tắm sạch sẽ, liền dìu cậu ra khỏi thùng tắm, sau đó bôi dầu mè lên cho cậu.
“Các ngươi tuyệt đối có việc gạt ta, bằng không vì sao vừa tắm cánh hoa vừa bôi dầu mè, mau thành thật khai ra cho ta”.
* Ô Nhược ngửi ngửi tay mình, trên người mùi hương đều có thể hun chết người.
Bốn gã Thi Phó nhìn nhau, cuối cùng, Thi Nguyên ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Quản gia nói, phu nhân đêm nay cần thị tẩm.”
*
Thị tẩm? *(O_O)*
Ô Nhược ngẩn người, bỗng chốc trừng lớn đôi mắt, khó có thể tin nói: “Cái gì? Thị tẩm?”
Danh sách chương