Bằng tốc độ nhanh nhất ngự kiếm tới sơn cốc u tĩnh lúc trước, Thanh Sơ mang theo một thân linh lực bạo động đáp xuống nơi lúc trước thiên lôi hạ xuống, trong miệng khẽ niệm chú quyết, một đạo điện lôi mang theo uy thế vô thượng đánh vào khoảng không trước mặt, uy lực cự đại kéo lên vô số bụi đất, một bãi cỏ xanh um liền hóa thành tro tàn, chỉ còn lại một cái hố cự đại, bên trong sơn cốc nháy mắt rối loạn, đó là yêu quái bị kinh hách.

Thanh Sơ lôi phi kiếm ra, buông tay, mấy thanh phi kiếm liền tự động lửng lơ bên người, nâng tay hướng xa xa huy động, phi kiếm liền tự phát bay về các hướng bất đồng, cũng phân ra rất nhiều hư ảnh, trong nhất thời không đếm được bao nhiêu tiên kiếm bay vút trong sơn cốc, mỗi chuôi kiếm đều bắt lấy một tiểu yêu đang hoảng sợ, giây lát xung quanh Thanh Sơ đã tràn ngập yêu tinh bị phi kiếm trói buộc.

Tay cầm Tử Tiêu kiếm quen dùng, Thanh Sơ lạnh lùng dùng mũi kiếm chĩa vào ngực một con thỏ yêu, đáy mắt là một mảnh tối đen hờ hững, giống như ở trước mặt y không phải đám vật sống, mà là một đống rác rưởi, “Là ngươi đã làm gì đó với Lục Diêu?”

Thỏ yêu kia tựa hồ vừa có linh trí không lâu, lúc này đã sợ tới mức xụi lơ dưới đất, nghe hiểu câu hỏi của Thanh Sơ liền liều mạng lắc đầu, lại không được buông tha như trong tưởng tượng, mà là bị đâm xuyên tim, đến hồn phách cũng bị linh khí của Tử Tiêu kiếm bức tán.

Lại nhìn về phía yêu tinh khác, Thanh Sơ đối mặt với vô số ánh mắt cừu hận lẫn sợ hãi vẫn bất vi sở động, ngữ khí bình thản nói, “Biết mà không nói, chết.”

Trong sơn cốc này phần lớn đều là địa linh tinh quái tu vi không cao, cho tới nay chưa bao giờ có tu chân giả làm ra hành vi tàn sát ở đây, đối mặt với loại chém giết không phân rõ phải trái này, đám tiểu yêu căn bản vô lực phản kháng, chỉ có thể chìm trong sợ hãi vô tận nhìn đồng bạn phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhìn máu dần dần nhiễm đỏ y bào của đồ tể kia, cho đến khi tiên kiếm nhiễm đầy máu tươi kia đặt lên ngực mình, cướp đi ý thức cuối cùng của mình.

“Không có…… Vì sao lại không có……”

Một vùng đất đã bị nhiễm đỏ, dưới chân đều là xác chết yêu vật, Thanh Sơ không còn cảm ứng được sự sống nào quanh đây, nhưng sao có thể không thu hoạch được gì đã rời đi chứ. Có lẽ là yêu quái hại Lục Diêu tu vi hơi cao hoặc có pháp thuật đặc biệt gì che dấu mình, nếu như vậy thì hủy cả sơn cốc này, hẳn có thể bức nó ra.

Từ Hoa Kính hồ truyền ra tiếng vang cực đại, kinh động không ít người, nhưng khi biết người khởi xướng là Thanh Sơ thì đều không ngó đến, nếu không liên quan đến mình thì quản làm chi, vạn nhất chọc giận đối phương càng không xong.

Những người khác thì thôi, Thiên Miểu chân nhân đương nhiên không thể thờ ơ, tuy rằng chuyện mấy ngày trước làm lão có chút thất vọng về Thanh Sơ, nhưng chung quy vẫn là đồ đệ một tay mình dạy dỗ, đương nhiên muốn đến xem xét một phen.

Khi Thiên Miểu chân nhân tới Hoa Kính hồ, nhìn đến không phải phong cảnh tú lệ ngày thường kia, mà là một mảnh cảnh sắc thê lương, giữa sơn cốc còn lưu lại linh lực khổng lồ, xác nhận là do thi triển pháp thuật uy lực thật lớn dẫn đến, Thanh Sơ lẳng lặng đạp kiếm đứng trên không trung, mặt lộ vẻ mê hoặc, Thiên Miểu chân nhân trong lúc nhất thời chấn nộ phi thường, “Nghịch đồ! Ngươi biết bản thân đang làm cái gì không hả?!”

Nhìn thấy Thiên Miểu chân nhân, Thanh Sơ không đến hành lễ như ngày thường, như rốt cuộc tìm ra cửa đột phá, lộ ra một nụ cười sáng lạn, “Thì ra là sư tôn, đệ tử đang muốn thỉnh giáo, sư tôn có thể biết đến tột cùng là yêu vật nào mưu toan hại Lục Diêu? Đệ tử mới vừa tìm hết sơn cốc này nhưng vẫn không tìm được.”

Thiên Miểu chân nhân lập tức liền rùng mình, lão không thể lý giải nổi Thanh Sơ, dưới tình huống như vậy lại lộ ra thần sắc như thế, chắc là tâm thần đã gần như phá vỡ, “An tâm một chút, chớ nóng, nín thở ngưng thần! Còn tiếp tục như vậy tất sẽ tẩu hỏa nhập ma!”

“Chuyện đó không đáng nhắc tới.” Nhẹ nhàng bâng quơ chặn lời khuyên bảo của Thiên Miểu chân nhân, Thanh Sơ dần dần phục hồi mỉm cười, thẳng tắp nhìn chăm chú Thiên Miểu chân nhân, “Lại nói, sư tôn tự không thích Lục Diêu……”

“Ngươi! Thực vô liêm sỉ, trong mắt ngươi còn có sư phó này sao?!”

“Nhiều lời vô ích.” Tay cầm kiếm thoáng nâng lên, Thanh Sơ băng lãnh nhìn Thiên Miểu chân nhân, “Nếu sư tôn có thể cứu trị cho Lục Diêu, chuyện hôm nay đệ tử nguyện dập đầu nhận sai. Không thì mời rời đi, bằng không đừng trách đệ tử vô lễ.”

Bị chính đệ tử của mình hiếp bức như thế, Thiên Miểu chân nhân tất nhiên là nộ không thể át, nhưng lão chung quy trải đời đã sâu, biết hiện nay chọc giận Thanh Sơ trăm hại mà không một lợi, tuy sắc mặt khó coi, nhưng vẫn dịu giọng, “Ngươi bình tĩnh chút, mang ta đi xem xem, có lẽ có phương pháp hóa giải……”

“Ai, thật chịu không nổi tên ngu ngốc kia……” Giải trừ cấm chế bên ngoài, Mạch Cẩm bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Nghiên Sương đang chiếu cố Lục Diêu oán giận, “Rõ ràng liếc mắt liền nhìn ra được này không phải do ngoại lực dẫn đến, cho dù tìm Thiên Miểu lão nhân đến cũng có tác dụng gì.”

Tuy rằng hiệu quả rất nhỏ, nhưng Nghiên Sương vẫn liên tục đưa linh lực vào cơ thể Lục Diêu, bình tĩnh hồi đáp, “Có lẽ Thanh Sơ chân nhân chỉ không muốn thừa nhận, chung quy nếu là chú thuật thì sẽ còn có hi vọng.”

“Bản tôn không hiểu có gì tất yếu, mặc kệ hắn có tin tưởng hay không, sự thật cũng sẽ không bởi vậy mà thay đổi.” Mạch Cẩm thở dài, chỉ cảm thấy tình yêu quả nhiên là tai họa, dễ dàng khiến cho người ta mất đi khống chế, nếu Lục Diêu lần này thật sự hồn phi phách tán như vậy, còn không biết Thanh Sơ sẽ thế nào, “Hết thảy đều có nhân quả, nếu lúc trước bản tôn không dẫn hắn cùng đi Lưu Quang yến, hai người này có lẽ sẽ không gặp nhau, nếu Thanh Sơ không phải khuyết thiếu tình cảm, có lẽ sẽ không vô pháp tự khống…… Thật không hiểu đây là lương duyên hay nghiệt duyên.”

“Bọn họ hẳn đã đến nơi, ngươi đi nghênh đón đi.”

Không thể không nói, khi nhìn thấy Thanh Sơ một thân nhiễm máu tiến vào, Mạch Cẩm cũng hoảng sợ, chung quy hình tượng như vậy chênh lệch với lúc trước quá nhiều, đến mức làm người ta hoài nghi người nhìn qua đầy sát khí này không phải Thanh Sơ.

Mà không ngoài dự liệu của gã, Thiên Miểu chân nhân sau khi kiểm tra tình huống của Lục Diêu cũng nhíu mi, chắc là đã biết đây không phải do ngoại lực dẫn đến, khoanh tay lắc lắc đầu, “Người này mệnh mạch đã tuyệt.”

Mạch Cẩm đứng dựa tường nghe vậy quả thực muốn quỳ lạy lão, không nghĩ tới Thiên Miểu chân nhân trực tiếp nói ra như vậy, quả thực sư phó thế nào dạy ra đệ tử thế ấy, chuyện tới giờ cư nhiên còn dám kích thích Thanh Sơ như vậy, “Uy, lão bất tử ngươi – ”

Gã ngăn cản hiển nhiên đã không còn kịp rồi, chỉ thấy Thiên Miểu chân nhân ở trạng thái không chút phòng bị bị pháp thuật của Thanh Sơ đánh trúng, trực tiếp đánh người bay ra cửa, về phần sống hay chết tạm thời cũng không biết.

Mạch Cẩm hiếm khi cảm thấy Thanh Sơ so với mình còn thích hợp luyện ma đạo hơn, chung quy nếu hai người trao đổi lập trường, gã tự nhận sẽ không…… cực đoan như vậy.

Nếu Lục Diêu hoàn toàn không biết hiện tại phát sinh chuyện gì có lẽ còn tốt, nhưng trên thực tế hắn vẫn luôn tỉnh, trừ ban đầu thoáng hôn mê một thời gian ngắn, ý thức vẫn luôn thanh tỉnh.

Lục Diêu ngược lại rất muốn mở mắt ra nói với bọn họ bản thân không có việc gì, nhưng thật sự làm không được, bởi vì hiện tại tựa hồ có một nhân tố không hài hòa đang tồn tại trong thân thể hắn. Hắn không thể xác thực đó là thứ gì, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được hiện tại trong cơ thể trừ bản thân còn có một ý thức khác, đồng thời còn liều chết kéo hắn không để hắn mở mắt. Lục Diêu không biết vì sao lại theo bản năng lựa chọn một từ như vậy để hình dung, có lẽ là bởi vì đối phương thật sự rất phiền.

Lại nói tiếp thực khó có thể tin tưởng, thế nhưng thay vì sợ hãi trước tình huống này, Lục Diêu cư nhiên lại cảm thấy thứ này thực phiền, còn có cảm giác giống như từng quen biết, đại khái trước kia quả thực có nhận thức đối phương……. Hắn thậm chí còn nhàn nhã suy nghĩ tới chuyện khác: Luôn cảm thấy càng ngày càng không còn phản cảm với loại hành vi không thông thường này, nếu là mình trước kia hẳn sẽ không bình tĩnh bàng thính như hiện tại.

Trong phòng lâm vào một loại yên tĩnh quỷ dị, Mạch Cẩm không dấu vết di động thân thể, đem Nghiên Sương hộ sau người, đề phòng nhìn thần sắc mê man của Thanh Sơ, “Chớ hành sự kích động, hẳn còn có cách khác.”

Giống như cố ý đáp lại lời gã, khí tức sinh mệnh trên người Lục Diêu trở nên càng thêm bạc nhược, giống như ngọn đèn trước gió tràn ngập nguy cơ, ít nhất ở trong thế giới này vô luận là ai nhìn đến đều sẽ xác nhận người này đã chống đỡ không nổi nữa.

“Xem a, từ giờ sẽ bắt đầu thú vị lên.” Một ý thức khác trong cơ thể thấp giọng cười, ngữ khí ôn hòa nghe lên rất không thoải mái, mang theo hưng phấn quỷ dị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện