“Lăng Khê ngươi nhanh buông Nguyệt Nhi cho ta.” Một giọng nói chói tai của nữ nhân đột nhiên xuyên vào trong lúc Lăng Khê cùng Lăng Nguyệt mắng nhau.

Sau đó một tay tuy rằng trắng nhưng lại nhiều nếp nhăn đẩy Lăng Khê ra, vội ôm lấy Lăng Nguyệt nhìn tới nhìn lui. Nữ nhân này chính là Nhàn Thư Nhã mẹ ruột của Lăng Khê và Lăng Nguyệt.

”Nguyệt Nhi, ngươi thế nào a, có bị thương ở đâu không? Đến, mau để mẫu thân nhìn nhìn một cái.” Nhàn Thư Nhã mà hỏi Lăng Nguyệt, hoàn toàn gạt Lăng Khê sang một bên.

”Mẫu thân, Nguyệt Nhi rất đau.” Lăng Nguyệt nhìn mẫu thân đối với mình quan tâm yêu thương có thừa, nhưng lại gạt Lăng Khê sang một bên, nhất thời trong lòng vui vẻ, sau đó lập tức làm ra bộ dáng rất đau, muốn chọc tức Lăng Khê.

Nhưng mà, Lăng Khê nhìn bộ dáng Nhàn Thư Nhã Lăng Nguyệt hai mẫu nữ kia tâm tình cũng không có phập phồng bao nhiêu, ngược lại ánh mắt lạnh lùng nhìn bộ dáng buồn nôn của bọn họ.

Không sai, từ lúc Lăng Khê xuyên qua trùng sinh tỉnh lại, nàng liền tiếp nhận hoàn toàn kí ức của Tiểu Lăng Khê, biết nàng cái gọi là người thân là bộ dáng giả dối ghê tởm cỡ nào.

Từ lúc đó, nàng liền thề quyết không để cho những người ghê tởm này lại có cơ hội ức hiếp Tiểu Lăng Khê, mà nàng sẽ mang theo cái mục đích này thay Tiểu Lăng Khê sống tiếp.

”Lăng Khê, dã nha đầu ngươi nổi điên cái gì vậy, ngươi lại dám tổn thương Nguyệt Nhi, xem ta làm sao thu thập ngươi.” Nhàn Thư Nhã nói liền nhẹ nhàng đẩy Lăng Nguyệt trong ngực ra, sau đó nâng bàn tay lên chuẩn bị hướng Lăng Khê vỗ xuống.

Nhưng mà, lúc Lăng Khê cho rằng cái tát này vỗ tới mình, lúc đang định nhắm mắt tiếp nhận, sau đó mượn cái tát này cùng những người gọi là người thân này cắt đứt quan hệ, nhưng là cái tát này lại không có “như định mà tới“.

Lăng Khê chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy một vị nam tử tuấn mỹ nắm lại tay của Nhàn Thư Nhã vung lên đang chuẩn bị vỗ xuống.

Bỗng nhiên, một giọng nói lãnh khốc vang lên.

”Thì ra, các ngươi chính là đối đãi như thế với nương tử của bổn vương a.”

Nhưng, cả viện yên tĩnh kỳ quái.

”Vương gia, làm sao có thể? Nguyệt Nhi và Khê Nhi tình cảm rất tốt, bọn họ chỉ là đang đùa giỡn mà thôi. Thư Nhã, bà cũng thật là, hai tỷ muội bọn họ đùa giỡn thì bà đừng nhúng tay.” Phụ thân của Lăng Khê - Lăng Trung Thiên vừa phát hiện tình huống không đúng liền trừng Nhàn Thư Nhã một cái, sau đó lập tức đối Quân Lẫm Dạ nịnh nọt nói.

Nhàn Thư Nhã bị Lăng Trung Thiên trừng một cái như vậy lập tức đã hiểu rõ.

”Ờ, đúng đúng đúng! Nguyệt Nhi cùng Khê Nhi đích thực là đang đùa giỡn, hai tỷ muội là như thế đấy, vương gia không có việc gì.”

”Phụ thân đại nhân, ta không có cho rằng tình cảm của ta với Lăng Nguyệt tốt tới mức có thể cùng nhau đùa giỡn.” Sau khi Lăng Khê nghe lời nói của Lăng Trung Thiên với Nhàn Thư Nhã, cảm thấy cả người đều bổ được rồi, lời nói buồn nôn như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ nói ra được.

Mà Lăng Trung Thiên nghe thấy Lăng Khê cũng không theo ý tứ của hắn thuận theo đến, liền hung tợn trừng mắt với Lăng Khê.

”Phụ thân đại nhân làm sao lại nhìn ta như thế, ta nói sai rồi sao? Không đúng a, ta vốn không có nói sai a! Muội muội của ta không việc gì chưa từng lên điện tam bảo, vừa đến chỗ ta thì nhất định là tìm ta phiền phức, như thế người vẫn nói tình cảm của hai chúng ta, người đây không phải là ý định lừa gạt vương gia sao?” Lăng Khê nhìn chằm chằm ánh mắt của Lăng Trung Thiên, không chút sợ hãi nhìn lại ánh mắt của Lăng Trung Thiên.

Lăng Trung Thiên nhìn thấy Lăng Khê trừng lại hắn, trước khi ngụy trang tính tình ra lập tức biến mất, chỉ Lăng Khê mắng to:“Nghịch nữ ngươi......” Chỉ là, lời còn chưa nói xong liền bị Quân Lẫm Dạ cắt ngang.

”Lăng thừa tướng, ngươi như thế trước mặt của bổn vương, nhục mạ vương phi của bổn vương không tốt lắm đi.” Tuy rằng giọng điệu của Quân Lẫm Dạ vốn không có ác liệt, nhưng là trong lời nói có chứa uy hiếp bất kì là ai cũng nghe ra được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện