Mặc dầu chiến cuộc đang diễn biến một cách vô cùng khốc liệt, chưa biết hơn thua thuộc về ai nhưng Tô Uyển Vân trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng, gần như không dám nhìn thẳng vào cuộc chiến của hai người.
Quay lại Hứa Hùng đang chăm chú theo dõi trận đấu, Tô Uyển Vân thấp thỏm hỏi:
- Hứa ca bảo liệu tướng công có thắng được không?
Hứa Hùng mắt không dời trận đấu, ngập ngừng trả lời:
- Ta nghĩ là tương quân sẽ thắng, nhưng tên Trương Liêu này quả là khó nhai, võ nghệ hắn cao cường quá.
Mặc dầu nghe Hứa Hùng nói là Triệu Vân sẽ thắng, nhưng trong lòng của Tô Uyển Vân vẫn rất lấy làm lo lắng, tai nghe tiếng song thương va chạm vào nhau rổn rảng mà tim đập thình thình. Triệu Vân và Trương Liêu vẫn mê mải trao qua đổi lại những đường thương kỳ tuyệt, cả hai đều sử dụng hết thế võ hóc hiểm trong các môn các phái, mà không một người nào có thể học bác lãm cho hết được.
Chợt Trương Liêu nạt lên một tiếng, xử một thế Thiên Long Tảo Địa, mũi thương rung lên hoá thành vạn đạo quang ảnh, lồng lộng bủa vây lấy Triệu Vân. Đây là tuyệt chiêu năm xưa Chiến Thần Lã Bố đã sử dụng để bức cho Quan Vân Trường phải thoái lui, mở lối thoát khỏi sự quần công của ba anh em Lưu, Quan, Trương, tạo nên điển tích Tam Anh Chiến Lã Bố lừng danh thiên cổ.
Lại nói Trương Liêu nghiến răng xuất tuyệt chiêu, mũi thương rung lên chiếu thẳng vào mặt Triệu Vân đâm tới, miệng quát:
- Triệu Vân hàng mau, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Triệu Vân thấy Trương Liêu xuất tuyệt chiêu, cũng vội dùng đến tuyệt chiêu cuối cùng trong Phi Hổ Ảo Thương Pháp, Vạn Lưu Quy Tông, mũi Phi Hổ Thương lồng lên như rồng thiêng ra biển, thân hình Triệu Vân nghiêng đi, mục đích nhường cho mũi thương Trương Liêu đâm sạt qua mình, còn Phi Hổ Thương nhằm đâm vào nách của Trương Liêu.
Dù rằng đây là tuyệt chiêu thủ mạng cuối cùng trong pho Phi Hổ Ảo Thương Pháp, nhưng chiêu thức trông qua lại rất tầm thường, thương đi chậm, thô kệch nhưng khi gần đến đích lại rít lên, xé gió nghe rợn người.
Trương Liêu tự phụ độc chiêu tuyệt kỹ của mình thiên hạ vô đối, được luyện đến mức cao siêu tuyệt đỉnh, lại thấy chiêu thức của Triệu Vân thô kệch vụng về thì đem lòng xem thường, tiếp tục xỉa thương đâm tới, bàn tay trái vung ra định tóm lấy Phi Hổ Thương.
Chợt Triệu Vân bật phì cười vì biết rằng đối phương đã trúng kế, than người nghiêng đi trên mình ngựa, nhường đường cho mũi thương đâm xéo vào chéo áo giáp, còn mình, mũi Phi Hổ Thương trầm xuống tránh đòn Cầm Nã Thủ của Trương Liêu, rồi lại ngóc lên theo đà thân người, tiếp tục nhằm mục tiêu là nách Trương Liêu đâm tới.
Triệu Vân bật cười thì Trương Liêu cũng khà khà, thấy Triệu Vân biến thế thì cũng vội vàng biến thế, tay trái cung thành đao chém. thẳng vào sống thương Phi Hổ, trong lúc tay phải hoành mũi thương, cung tay đâm ngược một chiêu, tấn công vào vai phải Triệu Vân.
Tính toán và phản ứng của Trương Liêu quả tuyệt diệu, tay trái của Trương đã gạt phăng được Phi Hổ Thương sang một bên, cùng nghĩa rằng tuyệt chiêu tối hậu trong pho Phi Hổ Ảo Thương Pháp không có ý nghĩa gì đối với họ Trương, tuy nhiên, Trương Liêu quên mất rằng Triệu Vân thân hoài tuyệt kỹ, và Thanh Hồng Kiếm lại là lợi khí trong tay. Trong cơn nguy cấp sinh tử quan đầu, Thanh Hồng Kiếm đã theo đà tay Triệu Vân bay ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm toả màu hào quang xanh lục lướt nhẹ một vòng, cây thương của Trương Liêu trong nháy mắt chỉ còn cái cán ngắn tủn, lưỡi lợi kiếm tiếp tục róc ngược trở vào cườm tay của Trương Liêu, đường gươm vừa biến thế thì Trương Liêu đã rú lên một tiếng đau đớn vang lên.
Thanh Hồng Kiếm nháng lên, cườm tay Trương Liêu đã bị rạch một đường dài, ăn vào đến tận xương, một làn máu thắm bay ra nhuộm đỏ vạt áo trắng của viên đại tướng mệnh danh Lãnh Diện Thương Hiệp.
Lãnh Diện Thương Hiệp Trương Liêu lần lần lấy lại bình tĩnh, viên bại tướng giương cặp mắt đỏ ngầu ngắm nhìn Triệu Vân, rồi lại ngắm nhìn thanh bảo kiếm trong tay Triệu Vân mà hỏi:
- Thanh kiếm kia có phải là Thanh Hồng thần kiếm?
Triệu Vân chậm rãi trả lời :
- Chính nó!
Trương Liêu nói:
- Ỷ Thiên, Thanh Hồng, hai tuyệt đại thần kiếm danh vang thiên hạ kia bây giờ một về Tào thừa tướng, một về Triệu tướng quân, ta có thua là thua thanh kiếm thần, chứ không chịu thua tướng quân đâu.
Triệu Vân gật đầu:
- Trương tướng quân nói đúng, thương pháp của tướng quân còn có phần hơn ta, nói tướng quân thua thương thuật của ta là một điều hồ đồ, chẳng qua ta có lợi thế ở thanh bảo kiếm này thôi.
Trương Liêu ra chiều tiếc rẻ, chép miệng bảo:
- Rất tiếc là ta không có Ỷ Thiên kiếm ở đây, bằng không thì song thương song kiếm đấu nhau, có phải là khoái hoạt không. Nhưng quả thực, Hoàn Vũ Nhất Tuyệt Kiếm đúng là tuyệt chiêu tinh hoa của kiếm thuật, ta quả thực khâm phục.
Triệu Vân mỉm cười, bởi chiêu kiếm vừa rồi không phải là Hoàn Vũ Nhất Tuyệt Kiếm, nhưng để giữ sỹ diện cho Trương Liêu, Triệu Vân liền nói lảng sang chuyện khác:
Triệu Vân từ từ đút kiếm vào vỏ, miệng cười:
- Trương tướng quân, hôm nay chúng ta tuy ở hai chiến tuyến, nhưng lại được dịp cùng nhau so tài, thật chẳng có gì khoái hoạt hơn. Nhưng như lời đã hứa ban đầu, Trương tướng quân đã thua, chẳng hay lời giao ước khi trước có còn hiệu lực?
Trương Liêu bặm môi cố nén cơn đau buốt óc do vết thương ăn sâu vào xương, hiên ngang ngẩng mặt trả lời:
- Truơng Liêu ta là nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, ta nào phải kẻ nói mà không giữ lời, dù đứt một vạt áo cũng là thua, huống chi máu đã rơi chiến địa, thương chỉ còn cái cán cùn, Triệu tướng quân, chúc lên đường bình an. Hẹn lúc khác gặp lại, các hạ cứ tự nhiên.
Nói rồi Trương Liêu khoát tay ra hiệu, đội binh Tào lập tức rẽ làm hai, mở đường cho đoàn Triệu Vân đi qua. Triệu Vân ngửa cổ cười ha hả, thúc ngựa bước đi, Tô Uyển Vân, Hứa Hùng lặng lẽ theo sau, bỏ lại đằng sau ánh mắt hờn căm của Nhị Thập Chu Thần và đám quan binh Tào.
Đi được một đoạn xa, chợt Triệu Vân giật mạnh cương Bạch Mã, chiến mã lập tức khựng lại, Triệu Vân vận công Sư Tử Hống, nói vọng lại:
- Trương tướng quân, trước mặt tướng quân, không ai dám khoe thương pháp là đệ nhất được. Ta hoàn toàn khâm phục tướng quân.
Trương Liêu không trả lời, chỉ lầm bẩm một mình:
- Thương pháp trong thiên hạ, ngoài Triệu Vân, không biết còn ai là tri kỷ của ta nữa? Hà!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Quay lại Hứa Hùng đang chăm chú theo dõi trận đấu, Tô Uyển Vân thấp thỏm hỏi:
- Hứa ca bảo liệu tướng công có thắng được không?
Hứa Hùng mắt không dời trận đấu, ngập ngừng trả lời:
- Ta nghĩ là tương quân sẽ thắng, nhưng tên Trương Liêu này quả là khó nhai, võ nghệ hắn cao cường quá.
Mặc dầu nghe Hứa Hùng nói là Triệu Vân sẽ thắng, nhưng trong lòng của Tô Uyển Vân vẫn rất lấy làm lo lắng, tai nghe tiếng song thương va chạm vào nhau rổn rảng mà tim đập thình thình. Triệu Vân và Trương Liêu vẫn mê mải trao qua đổi lại những đường thương kỳ tuyệt, cả hai đều sử dụng hết thế võ hóc hiểm trong các môn các phái, mà không một người nào có thể học bác lãm cho hết được.
Chợt Trương Liêu nạt lên một tiếng, xử một thế Thiên Long Tảo Địa, mũi thương rung lên hoá thành vạn đạo quang ảnh, lồng lộng bủa vây lấy Triệu Vân. Đây là tuyệt chiêu năm xưa Chiến Thần Lã Bố đã sử dụng để bức cho Quan Vân Trường phải thoái lui, mở lối thoát khỏi sự quần công của ba anh em Lưu, Quan, Trương, tạo nên điển tích Tam Anh Chiến Lã Bố lừng danh thiên cổ.
Lại nói Trương Liêu nghiến răng xuất tuyệt chiêu, mũi thương rung lên chiếu thẳng vào mặt Triệu Vân đâm tới, miệng quát:
- Triệu Vân hàng mau, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Triệu Vân thấy Trương Liêu xuất tuyệt chiêu, cũng vội dùng đến tuyệt chiêu cuối cùng trong Phi Hổ Ảo Thương Pháp, Vạn Lưu Quy Tông, mũi Phi Hổ Thương lồng lên như rồng thiêng ra biển, thân hình Triệu Vân nghiêng đi, mục đích nhường cho mũi thương Trương Liêu đâm sạt qua mình, còn Phi Hổ Thương nhằm đâm vào nách của Trương Liêu.
Dù rằng đây là tuyệt chiêu thủ mạng cuối cùng trong pho Phi Hổ Ảo Thương Pháp, nhưng chiêu thức trông qua lại rất tầm thường, thương đi chậm, thô kệch nhưng khi gần đến đích lại rít lên, xé gió nghe rợn người.
Trương Liêu tự phụ độc chiêu tuyệt kỹ của mình thiên hạ vô đối, được luyện đến mức cao siêu tuyệt đỉnh, lại thấy chiêu thức của Triệu Vân thô kệch vụng về thì đem lòng xem thường, tiếp tục xỉa thương đâm tới, bàn tay trái vung ra định tóm lấy Phi Hổ Thương.
Chợt Triệu Vân bật phì cười vì biết rằng đối phương đã trúng kế, than người nghiêng đi trên mình ngựa, nhường đường cho mũi thương đâm xéo vào chéo áo giáp, còn mình, mũi Phi Hổ Thương trầm xuống tránh đòn Cầm Nã Thủ của Trương Liêu, rồi lại ngóc lên theo đà thân người, tiếp tục nhằm mục tiêu là nách Trương Liêu đâm tới.
Triệu Vân bật cười thì Trương Liêu cũng khà khà, thấy Triệu Vân biến thế thì cũng vội vàng biến thế, tay trái cung thành đao chém. thẳng vào sống thương Phi Hổ, trong lúc tay phải hoành mũi thương, cung tay đâm ngược một chiêu, tấn công vào vai phải Triệu Vân.
Tính toán và phản ứng của Trương Liêu quả tuyệt diệu, tay trái của Trương đã gạt phăng được Phi Hổ Thương sang một bên, cùng nghĩa rằng tuyệt chiêu tối hậu trong pho Phi Hổ Ảo Thương Pháp không có ý nghĩa gì đối với họ Trương, tuy nhiên, Trương Liêu quên mất rằng Triệu Vân thân hoài tuyệt kỹ, và Thanh Hồng Kiếm lại là lợi khí trong tay. Trong cơn nguy cấp sinh tử quan đầu, Thanh Hồng Kiếm đã theo đà tay Triệu Vân bay ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm toả màu hào quang xanh lục lướt nhẹ một vòng, cây thương của Trương Liêu trong nháy mắt chỉ còn cái cán ngắn tủn, lưỡi lợi kiếm tiếp tục róc ngược trở vào cườm tay của Trương Liêu, đường gươm vừa biến thế thì Trương Liêu đã rú lên một tiếng đau đớn vang lên.
Thanh Hồng Kiếm nháng lên, cườm tay Trương Liêu đã bị rạch một đường dài, ăn vào đến tận xương, một làn máu thắm bay ra nhuộm đỏ vạt áo trắng của viên đại tướng mệnh danh Lãnh Diện Thương Hiệp.
Lãnh Diện Thương Hiệp Trương Liêu lần lần lấy lại bình tĩnh, viên bại tướng giương cặp mắt đỏ ngầu ngắm nhìn Triệu Vân, rồi lại ngắm nhìn thanh bảo kiếm trong tay Triệu Vân mà hỏi:
- Thanh kiếm kia có phải là Thanh Hồng thần kiếm?
Triệu Vân chậm rãi trả lời :
- Chính nó!
Trương Liêu nói:
- Ỷ Thiên, Thanh Hồng, hai tuyệt đại thần kiếm danh vang thiên hạ kia bây giờ một về Tào thừa tướng, một về Triệu tướng quân, ta có thua là thua thanh kiếm thần, chứ không chịu thua tướng quân đâu.
Triệu Vân gật đầu:
- Trương tướng quân nói đúng, thương pháp của tướng quân còn có phần hơn ta, nói tướng quân thua thương thuật của ta là một điều hồ đồ, chẳng qua ta có lợi thế ở thanh bảo kiếm này thôi.
Trương Liêu ra chiều tiếc rẻ, chép miệng bảo:
- Rất tiếc là ta không có Ỷ Thiên kiếm ở đây, bằng không thì song thương song kiếm đấu nhau, có phải là khoái hoạt không. Nhưng quả thực, Hoàn Vũ Nhất Tuyệt Kiếm đúng là tuyệt chiêu tinh hoa của kiếm thuật, ta quả thực khâm phục.
Triệu Vân mỉm cười, bởi chiêu kiếm vừa rồi không phải là Hoàn Vũ Nhất Tuyệt Kiếm, nhưng để giữ sỹ diện cho Trương Liêu, Triệu Vân liền nói lảng sang chuyện khác:
Triệu Vân từ từ đút kiếm vào vỏ, miệng cười:
- Trương tướng quân, hôm nay chúng ta tuy ở hai chiến tuyến, nhưng lại được dịp cùng nhau so tài, thật chẳng có gì khoái hoạt hơn. Nhưng như lời đã hứa ban đầu, Trương tướng quân đã thua, chẳng hay lời giao ước khi trước có còn hiệu lực?
Trương Liêu bặm môi cố nén cơn đau buốt óc do vết thương ăn sâu vào xương, hiên ngang ngẩng mặt trả lời:
- Truơng Liêu ta là nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, ta nào phải kẻ nói mà không giữ lời, dù đứt một vạt áo cũng là thua, huống chi máu đã rơi chiến địa, thương chỉ còn cái cán cùn, Triệu tướng quân, chúc lên đường bình an. Hẹn lúc khác gặp lại, các hạ cứ tự nhiên.
Nói rồi Trương Liêu khoát tay ra hiệu, đội binh Tào lập tức rẽ làm hai, mở đường cho đoàn Triệu Vân đi qua. Triệu Vân ngửa cổ cười ha hả, thúc ngựa bước đi, Tô Uyển Vân, Hứa Hùng lặng lẽ theo sau, bỏ lại đằng sau ánh mắt hờn căm của Nhị Thập Chu Thần và đám quan binh Tào.
Đi được một đoạn xa, chợt Triệu Vân giật mạnh cương Bạch Mã, chiến mã lập tức khựng lại, Triệu Vân vận công Sư Tử Hống, nói vọng lại:
- Trương tướng quân, trước mặt tướng quân, không ai dám khoe thương pháp là đệ nhất được. Ta hoàn toàn khâm phục tướng quân.
Trương Liêu không trả lời, chỉ lầm bẩm một mình:
- Thương pháp trong thiên hạ, ngoài Triệu Vân, không biết còn ai là tri kỷ của ta nữa? Hà!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Danh sách chương