Phụ thân nàng là Y Thái Thạch, mặc dù không có thiên phú gì về tu hành, thế nhưng đã khấu khai Tiên môn, dung nhan cũng không thay đổi nhiều so với hơn mười năm trước.
- Nữ tử bên cạnh là ai?
Y Tiêu ở phía xa chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của nữ tử kia.
- Tại sao lại lại thân thiết với phụ thân ta như vậy?
Y Tiêu đè nén kích động trong lòng, cẩn thận đi theo ở xa xa.
Mà phía bên kia.
- Mặc dù hiện giờ Quảng Lăng không tệ nhưng vẫn là đợi tháng ba hẵng đến, mọi người đều nói tháng ba càng đẹp hơn.
Nữ tử mặc áo tím ôm tay Y Thái Thạch mà nói.
- Tam Nương, không phải ta đã nói với nàng rồi sao, ta sẽ đưa nàng đến từng tòa thành trong khắp thiên hạ, đến Quảng Lăng đã là mùa thu. Nếu không thì tháng ba năm sau chúng ta lại đến?
Y Thái Thạch cười nói. Dung mạo của y thoạt nhìn như vừa mới ngoài ba mươi, cũng có dáng vẻ thư sinh, khá tuấn tú, nụ cười ấm áp lòng người. Nữ tử áo tím nhìn, trước kia nàng ta là bị nụ cười này hấp dẫn, trầm luân vào trong đó.
Nữ tử áo tím cười nói:
- Không vội, chờ đi khắp thiên hạ rồi lại nói. Thiên hạ nhiều thành lớn thành nhỏ như vậy, chúng ta còn chưa đi đến một nửa đâu, cứ đi hết rồi nói sau.
- Theo ý nàng.
Y Thái Thạch cười nói.
- Được.
Nữ tử áo tím cũng cười ngọt ngào. Hai người tùy ý bước đi, nhìn cảnh sắc các nơi, thỉnh thoảng cũng sẽ ở chỗ hàng rong ven đường mua ít thức ăn, thấm thoắt đã gần trưa.
Mà Y Tiêu một mực cách hai dặm đi theo sau, nàng càng nhìn càng lo lắng nghi hoặc trong lòng:
- Rốt cuộc nữ nhân này là ai? Tại sao phụ thân ta lại thân thiết với nàng như vậy? Là mẫu thân sao? Hay là một nữ nhân khác? Sau khi ta chín tuổi, phụ thân đã không gặp ta nữa, là vì nữ nhân này ư?
Nghĩ đến phụ thân không về gặp nàng một lần, nhưng lại cùng nữ nhân này thân mật như thế. Trong lòng Y Tiêu càng thêm khó chịu.
Đến trưa.
Y Thái Thạch cùng nữ tử mặc áo tím kia cũng trở về nơi ở tạm thời của bọn họ ở Quảng Lăng quận, là một toà trạch viện khá lớn.
Trong trạch viện.
- Quận chúa.
Một giọng nói vang lên bên tai.
Nữ tử áo tím quay đầu lại, nơi góc rẽ hành lang xa xa, một lão già lưng gù đứng đấy, lão già khẽ gật đầu với nữ tử áo tím.
- Ta muốn nói chuyện với Tôn lão.
Nữ tử áo tím nói.
- Được.
Y Thái Thạch bèn đi vào trong nội viện trước.
Nữ tử áo tím thì đi đến bên cạnh lão giả lưng gù, hỏi:
- Tôn lão, thế nào?
Lão già lưng gù nhỏ giọng nói:
- Quận chúa, lúc hai người ở bên ngoài có một nữ tử âm thầm theo dõi hai người.
- Theo dõi ta cùng với Thái Thạch?
Nữ tử áo tím mắt lóe lên tia lạnh lùng.
- Là ai muốn đối phó với ta sao?
- Chúng tiểu nhân đã để mắt đến nàng. Hiện giờ nàng ta đang đi đến trạch viện này.
Lão giả lưng gù nói. Nhưng bỗng nhiên lão nhướng mày.
- Nữ tử kia đã phi hành vào trong trạch viên, tiến về chỗ của Y Thái Thạch.
- Bảo vệ Thái Thạch cho tốt!
Nữ tử áo tím lập tức ra lệnh.
- Ngài yên tâm, trạch viện này chúng ta vừa bố trí xong trận pháp.
Lão giả lưng gù nói.
- Mọi cử động của nàng ta trong trong trạch viện này đều ở trong sự khống chế của chúng ta.
- Thái Thạch chẳng qua là một người tu hành phổ thông, cũng không có địa vị gì trong Y thị. Đi xem thử nàng ta có lai lịch gì, vì sao theo dõi Thái Thạch.
Nữ tử áo tím nhăn mày cùng lão giả lưng gù đi vào trong nội viện.
Trong nội viện.
Y Tiêu thi triển Ẩn thân thuật, lặng yên không một tiếng động tiến vào tòa trạch viện này. Lúc bay vào trạch viện, nàng phát hiện phụ thân đã tiến vào nội viện.
Trong nội viện.
Y Thái Thạch vừa muốn đẩy cửa vào thư phòng thì chợt phát hiện một nữ tử ở hành lang bên cạnh.
- Sao?
Y Thải Thạch quay đầu nhìn lại, sắc mặt chợt biến, nữ tử này đôi mắt đã rưng rưng.
- Tiêu Nhi.
Y Thải Thạch khó có thể tin.
- Hài nhi, sao hài nhi lại…
- Phụ thân, thì ra phụ thân còn nhận ra hài nhi.
Y Tiêu nhìn nam tử tuấn tú dáng vẻ thư sinh trước mắt, nước mắt không kìm được mà chảy xuống,
- Đã hơn mười một năm, hơn mười một năm rồi! Phụ thân, người lại nhẫn tâm không gặp hài nhi lấy một lần. Có thể cho hài nhi biết vì sao người nhẫn tâm như vậy không? Vì sao xưa nay không về gặp hài nhi? Vì sao?
- Ta, ta…
Y Thái Thạch muốn nói điều gì đó.
Những năm gần đây y cũng âm thầm lưu ý tin tức của nữ nhi, cho nên chỉ cần liếc mắt qua là y đã nhận ra Y Tiêu, bởi vì y sớm đã có được hình ảnh khi đã trưởng thành của Y Tiêu.
- Là ta có lỗi với hài nhi.
Y Thái Thạch thấp giọng nói.
- Nói cho hài nhi biết, vì sao?
Mắt Y Tiêu đỏ lên, rơi nước mắt nhìn nam nhân trước mặt. Đây là phụ thân của nàng, người đã từng là thân nhân duy nhất của nàng! Cho dù là bây giờ trong lòng nàng có thêm một Tần Vân thì đối với phụ thân, nàng vẫn khó mà buông bỏ, nàng không hiểu vì sao phụ thân lại vứt bỏ nàng.
- Phụ thân, phụ thân ghét hài nhi sao?
Y Tiêu hỏi,
- Là cảm thấy hài nhi vướng víu, ảnh hưởng đến phụ thân cùng nữ nhân khác song túc song tê?
- Hài nhi ngươi…
Y Thái Thạch giận dữ, nhưng nhìn hài nhi trước mặt rớt nước mắt, áy náy trong lòng làm hắn chỉ thở dài một tiếng.
- Ngươi đừng hỏi nữa, đều là ta không đúng, đều là ta ích kỷ, ta tàn nhẫn. Y Tiêu, ngươi đã trưởng thành rồi, cũng là đệ tử của Thần Tiêu môn, ngươi cũng đã có thể tự chăm sóc cho mình. Sau này chúng ta tốt nhất đừng gặp lại nhau. Ngươi cứ coi như không có người phụ thân này đi!
Đáy lòng Y Tiêu run rẩy, sắc mặt trắng, thân thể lảo đảo.
Mặc dù trong lòng này đầy bi phẫn nhưng chung đó là phụ thân nàng. Nàng còn muốn đoàn viên với phụ thân! Cũng đã đợi mười năm, thế mà phụ thân lại nói ‘coi như không có người phụ thân này đi’, còn nói sau này không gặp lại.
- Phụ thân, sao người nhẫn tâm như vậy, rốt cuộc là người ghét bỏ hài nhi ở chỗ nào, đến nỗi không quan tâm đến đứa trẻ này?”
Y Tiêu nhìn Y Thái Thạch.
- Tiêu Nhi, ta không ghét bỏ ngươi.
Y Thái Thạch nhíu mày quát.
- Đi đi, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.
Ngay tại cửa viện cách đó không xa, dưới trận pháp che giấu, nữ tử áo tím cùng với lão giả lưng gù đứng nhìn cảnh tượng này trong nội viện.
- Thì ra là nữ nhi của Thái Thạch cùng với ả tiện nhân kia.
Nữ tử áo tím cười lạnh, sâu trong ánh mắt lại tràn đầy băng lãnh.
- Ta còn nhớ rõ nó tên là Y Tiêu, là đệ tử của Thần Tiêu môn. Hừ, dáng vẻ cũng thật xinh đẹp. Tiện nhân kia hẳn là cũng rất xinh đẹp. Khó trách lúc đó có thể dụ dỗ Thái Thạch. Con tiện nhân Y Tiêu này trưởng thành hẳn cũng là thứ đê tiện chuyên quyến rũ kẻ khác.
- Quận chúa.
Lão giả lưng gù thấp giọng thăm dò.
- Chúng ta đối phó Y Tiêu này thế nào? Đuổi ả ta đi hay là?
- Hừ, đuổi đi, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Nữ tử áo tím cười lạnh, nhìn lão giả lưng gù bên cạnh.
- Tôn lão, mấy năm nay đi du sơn ngoạn thủy với Thái Thạch, ngươi thật cho rằng ta cũng trở nên mềm lòng rồi sao?
Lão giả lưng gù cười nói:
- Trước đó quận chúa đã đồng ý với Y Thái Thạch, vì vậy ta cho ràng chẳng qua là đuổi Y Tiêu này đi mà thôi.
Nữ tử áo tím lạnh nhạt nói:
- Phải, ta đồng ý với chàng, nhưng chàng cũng đã đồng ý với ta, nói rằng sau này không gặp lại nữ nhi của mình nữa, về sau sẽ toàn tâm toàn ý đền bù cho ta. Nhưng bây giờ chàng không tuân thủ hứa hẹn, vậy thì cũng đừng trách ta.
- Vâng.
Lão già lưng gù bèn đáp.
- Ả tiện nhân kia chạy mất. Vậy thì những khổ đau ta nhận để nữ nhi của ả nếm thử đi.
Nữ tử áo tím khẽ cười.
Lão giả lưng gù ngoan ngoãn nghe. Lão biết rõ, năm đó quận chúa mới mười sáu tuổi, cả trái tim đều trao cho Y Thái Thạch, vô cùng đơn thuần. Nhưng từ khi bị Y Thái Thạch làm tổn thương tận tim gan, tính tình quận chúa đại biến, tuy nhiên thủ đoạn cũng cao minh hơn rất nhiều, làm cho rất nhiều người nguyện đi theo.
- Vù.
Nữ tử áo tím cất bước, đi ra khỏi phạm vi bao phủ của trận pháp.
Phụ tử Y Thái Thạch và Y Tiêu quay đầu nhìn lại, thấy được nữ tử áo tím mặt mỉm cười bước đến. Nàng ta nhìn Y Tiêu mà mỉm cười, như thể nhìn thịt cá trên thớt gỗ.
- Tam Nương, Tam Nương.
Y Thải Thạch lại lo lắng kinh hãi, lập tức nói.
- Nó chẳng qua là trùng hợp đến đây. Ngươi còn không đi mau!
Nói xong y tức giận nhìn Y Tiêu.
- Đã đến thì đừng đi nữa!
Nữ tử áo tím nhẹ giọng cười.
Mà ở một bên khác, tại nơi ở của Y Tiêu.
Tần Vân đi đến ngoài cửa tiểu viện, định gõ cửa.
- Tần công tử, tiểu thư nhà chúng ta còn chưa trở lại.
Một nha hoàn ngoài cửa bèn nói.
- Chưa trở lại? Đã nói là cùng đi ăn trưa mà.
Tần Vân hơi kinh ngạc.
- Tiểu thư nhà ngươi lúc nào vậy?
- Tiểu thư đã ra ngoài hơn một canh giờ rồi ạ.
Nha hoàn đáp lời.
- Lúc này đã giữa trưa rồi, nàng đi đâu?
Tần Vân nghi hoặc.
- Nữ tử bên cạnh là ai?
Y Tiêu ở phía xa chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của nữ tử kia.
- Tại sao lại lại thân thiết với phụ thân ta như vậy?
Y Tiêu đè nén kích động trong lòng, cẩn thận đi theo ở xa xa.
Mà phía bên kia.
- Mặc dù hiện giờ Quảng Lăng không tệ nhưng vẫn là đợi tháng ba hẵng đến, mọi người đều nói tháng ba càng đẹp hơn.
Nữ tử mặc áo tím ôm tay Y Thái Thạch mà nói.
- Tam Nương, không phải ta đã nói với nàng rồi sao, ta sẽ đưa nàng đến từng tòa thành trong khắp thiên hạ, đến Quảng Lăng đã là mùa thu. Nếu không thì tháng ba năm sau chúng ta lại đến?
Y Thái Thạch cười nói. Dung mạo của y thoạt nhìn như vừa mới ngoài ba mươi, cũng có dáng vẻ thư sinh, khá tuấn tú, nụ cười ấm áp lòng người. Nữ tử áo tím nhìn, trước kia nàng ta là bị nụ cười này hấp dẫn, trầm luân vào trong đó.
Nữ tử áo tím cười nói:
- Không vội, chờ đi khắp thiên hạ rồi lại nói. Thiên hạ nhiều thành lớn thành nhỏ như vậy, chúng ta còn chưa đi đến một nửa đâu, cứ đi hết rồi nói sau.
- Theo ý nàng.
Y Thái Thạch cười nói.
- Được.
Nữ tử áo tím cũng cười ngọt ngào. Hai người tùy ý bước đi, nhìn cảnh sắc các nơi, thỉnh thoảng cũng sẽ ở chỗ hàng rong ven đường mua ít thức ăn, thấm thoắt đã gần trưa.
Mà Y Tiêu một mực cách hai dặm đi theo sau, nàng càng nhìn càng lo lắng nghi hoặc trong lòng:
- Rốt cuộc nữ nhân này là ai? Tại sao phụ thân ta lại thân thiết với nàng như vậy? Là mẫu thân sao? Hay là một nữ nhân khác? Sau khi ta chín tuổi, phụ thân đã không gặp ta nữa, là vì nữ nhân này ư?
Nghĩ đến phụ thân không về gặp nàng một lần, nhưng lại cùng nữ nhân này thân mật như thế. Trong lòng Y Tiêu càng thêm khó chịu.
Đến trưa.
Y Thái Thạch cùng nữ tử mặc áo tím kia cũng trở về nơi ở tạm thời của bọn họ ở Quảng Lăng quận, là một toà trạch viện khá lớn.
Trong trạch viện.
- Quận chúa.
Một giọng nói vang lên bên tai.
Nữ tử áo tím quay đầu lại, nơi góc rẽ hành lang xa xa, một lão già lưng gù đứng đấy, lão già khẽ gật đầu với nữ tử áo tím.
- Ta muốn nói chuyện với Tôn lão.
Nữ tử áo tím nói.
- Được.
Y Thái Thạch bèn đi vào trong nội viện trước.
Nữ tử áo tím thì đi đến bên cạnh lão giả lưng gù, hỏi:
- Tôn lão, thế nào?
Lão già lưng gù nhỏ giọng nói:
- Quận chúa, lúc hai người ở bên ngoài có một nữ tử âm thầm theo dõi hai người.
- Theo dõi ta cùng với Thái Thạch?
Nữ tử áo tím mắt lóe lên tia lạnh lùng.
- Là ai muốn đối phó với ta sao?
- Chúng tiểu nhân đã để mắt đến nàng. Hiện giờ nàng ta đang đi đến trạch viện này.
Lão giả lưng gù nói. Nhưng bỗng nhiên lão nhướng mày.
- Nữ tử kia đã phi hành vào trong trạch viên, tiến về chỗ của Y Thái Thạch.
- Bảo vệ Thái Thạch cho tốt!
Nữ tử áo tím lập tức ra lệnh.
- Ngài yên tâm, trạch viện này chúng ta vừa bố trí xong trận pháp.
Lão giả lưng gù nói.
- Mọi cử động của nàng ta trong trong trạch viện này đều ở trong sự khống chế của chúng ta.
- Thái Thạch chẳng qua là một người tu hành phổ thông, cũng không có địa vị gì trong Y thị. Đi xem thử nàng ta có lai lịch gì, vì sao theo dõi Thái Thạch.
Nữ tử áo tím nhăn mày cùng lão giả lưng gù đi vào trong nội viện.
Trong nội viện.
Y Tiêu thi triển Ẩn thân thuật, lặng yên không một tiếng động tiến vào tòa trạch viện này. Lúc bay vào trạch viện, nàng phát hiện phụ thân đã tiến vào nội viện.
Trong nội viện.
Y Thái Thạch vừa muốn đẩy cửa vào thư phòng thì chợt phát hiện một nữ tử ở hành lang bên cạnh.
- Sao?
Y Thải Thạch quay đầu nhìn lại, sắc mặt chợt biến, nữ tử này đôi mắt đã rưng rưng.
- Tiêu Nhi.
Y Thải Thạch khó có thể tin.
- Hài nhi, sao hài nhi lại…
- Phụ thân, thì ra phụ thân còn nhận ra hài nhi.
Y Tiêu nhìn nam tử tuấn tú dáng vẻ thư sinh trước mắt, nước mắt không kìm được mà chảy xuống,
- Đã hơn mười một năm, hơn mười một năm rồi! Phụ thân, người lại nhẫn tâm không gặp hài nhi lấy một lần. Có thể cho hài nhi biết vì sao người nhẫn tâm như vậy không? Vì sao xưa nay không về gặp hài nhi? Vì sao?
- Ta, ta…
Y Thái Thạch muốn nói điều gì đó.
Những năm gần đây y cũng âm thầm lưu ý tin tức của nữ nhi, cho nên chỉ cần liếc mắt qua là y đã nhận ra Y Tiêu, bởi vì y sớm đã có được hình ảnh khi đã trưởng thành của Y Tiêu.
- Là ta có lỗi với hài nhi.
Y Thái Thạch thấp giọng nói.
- Nói cho hài nhi biết, vì sao?
Mắt Y Tiêu đỏ lên, rơi nước mắt nhìn nam nhân trước mặt. Đây là phụ thân của nàng, người đã từng là thân nhân duy nhất của nàng! Cho dù là bây giờ trong lòng nàng có thêm một Tần Vân thì đối với phụ thân, nàng vẫn khó mà buông bỏ, nàng không hiểu vì sao phụ thân lại vứt bỏ nàng.
- Phụ thân, phụ thân ghét hài nhi sao?
Y Tiêu hỏi,
- Là cảm thấy hài nhi vướng víu, ảnh hưởng đến phụ thân cùng nữ nhân khác song túc song tê?
- Hài nhi ngươi…
Y Thái Thạch giận dữ, nhưng nhìn hài nhi trước mặt rớt nước mắt, áy náy trong lòng làm hắn chỉ thở dài một tiếng.
- Ngươi đừng hỏi nữa, đều là ta không đúng, đều là ta ích kỷ, ta tàn nhẫn. Y Tiêu, ngươi đã trưởng thành rồi, cũng là đệ tử của Thần Tiêu môn, ngươi cũng đã có thể tự chăm sóc cho mình. Sau này chúng ta tốt nhất đừng gặp lại nhau. Ngươi cứ coi như không có người phụ thân này đi!
Đáy lòng Y Tiêu run rẩy, sắc mặt trắng, thân thể lảo đảo.
Mặc dù trong lòng này đầy bi phẫn nhưng chung đó là phụ thân nàng. Nàng còn muốn đoàn viên với phụ thân! Cũng đã đợi mười năm, thế mà phụ thân lại nói ‘coi như không có người phụ thân này đi’, còn nói sau này không gặp lại.
- Phụ thân, sao người nhẫn tâm như vậy, rốt cuộc là người ghét bỏ hài nhi ở chỗ nào, đến nỗi không quan tâm đến đứa trẻ này?”
Y Tiêu nhìn Y Thái Thạch.
- Tiêu Nhi, ta không ghét bỏ ngươi.
Y Thái Thạch nhíu mày quát.
- Đi đi, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.
Ngay tại cửa viện cách đó không xa, dưới trận pháp che giấu, nữ tử áo tím cùng với lão giả lưng gù đứng nhìn cảnh tượng này trong nội viện.
- Thì ra là nữ nhi của Thái Thạch cùng với ả tiện nhân kia.
Nữ tử áo tím cười lạnh, sâu trong ánh mắt lại tràn đầy băng lãnh.
- Ta còn nhớ rõ nó tên là Y Tiêu, là đệ tử của Thần Tiêu môn. Hừ, dáng vẻ cũng thật xinh đẹp. Tiện nhân kia hẳn là cũng rất xinh đẹp. Khó trách lúc đó có thể dụ dỗ Thái Thạch. Con tiện nhân Y Tiêu này trưởng thành hẳn cũng là thứ đê tiện chuyên quyến rũ kẻ khác.
- Quận chúa.
Lão giả lưng gù thấp giọng thăm dò.
- Chúng ta đối phó Y Tiêu này thế nào? Đuổi ả ta đi hay là?
- Hừ, đuổi đi, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Nữ tử áo tím cười lạnh, nhìn lão giả lưng gù bên cạnh.
- Tôn lão, mấy năm nay đi du sơn ngoạn thủy với Thái Thạch, ngươi thật cho rằng ta cũng trở nên mềm lòng rồi sao?
Lão giả lưng gù cười nói:
- Trước đó quận chúa đã đồng ý với Y Thái Thạch, vì vậy ta cho ràng chẳng qua là đuổi Y Tiêu này đi mà thôi.
Nữ tử áo tím lạnh nhạt nói:
- Phải, ta đồng ý với chàng, nhưng chàng cũng đã đồng ý với ta, nói rằng sau này không gặp lại nữ nhi của mình nữa, về sau sẽ toàn tâm toàn ý đền bù cho ta. Nhưng bây giờ chàng không tuân thủ hứa hẹn, vậy thì cũng đừng trách ta.
- Vâng.
Lão già lưng gù bèn đáp.
- Ả tiện nhân kia chạy mất. Vậy thì những khổ đau ta nhận để nữ nhi của ả nếm thử đi.
Nữ tử áo tím khẽ cười.
Lão giả lưng gù ngoan ngoãn nghe. Lão biết rõ, năm đó quận chúa mới mười sáu tuổi, cả trái tim đều trao cho Y Thái Thạch, vô cùng đơn thuần. Nhưng từ khi bị Y Thái Thạch làm tổn thương tận tim gan, tính tình quận chúa đại biến, tuy nhiên thủ đoạn cũng cao minh hơn rất nhiều, làm cho rất nhiều người nguyện đi theo.
- Vù.
Nữ tử áo tím cất bước, đi ra khỏi phạm vi bao phủ của trận pháp.
Phụ tử Y Thái Thạch và Y Tiêu quay đầu nhìn lại, thấy được nữ tử áo tím mặt mỉm cười bước đến. Nàng ta nhìn Y Tiêu mà mỉm cười, như thể nhìn thịt cá trên thớt gỗ.
- Tam Nương, Tam Nương.
Y Thải Thạch lại lo lắng kinh hãi, lập tức nói.
- Nó chẳng qua là trùng hợp đến đây. Ngươi còn không đi mau!
Nói xong y tức giận nhìn Y Tiêu.
- Đã đến thì đừng đi nữa!
Nữ tử áo tím nhẹ giọng cười.
Mà ở một bên khác, tại nơi ở của Y Tiêu.
Tần Vân đi đến ngoài cửa tiểu viện, định gõ cửa.
- Tần công tử, tiểu thư nhà chúng ta còn chưa trở lại.
Một nha hoàn ngoài cửa bèn nói.
- Chưa trở lại? Đã nói là cùng đi ăn trưa mà.
Tần Vân hơi kinh ngạc.
- Tiểu thư nhà ngươi lúc nào vậy?
- Tiểu thư đã ra ngoài hơn một canh giờ rồi ạ.
Nha hoàn đáp lời.
- Lúc này đã giữa trưa rồi, nàng đi đâu?
Tần Vân nghi hoặc.
Danh sách chương