Tại quận Chủ phủ.

Đại hòa thượng Hải Thịnh đang trò chuyện về một bộ chữ với Tống quận chủ.

- Đại sư, chữ này của ngài càng có ý vị, giống như sóng lớn vỗ bờ, quái thạch gập ghềnh.

Tống quận chủ lắc đầu tán thưởng không thôi.

- Quá tốt, quá tốt. Chẳng qua là ta cảm thấy cái chữ ‘quái thạch’ này nhìn sơ qua thì vô cùng đẹp, biên giới đầu bút lông cũng có cảm giác như sóng lớn, nhưng chỉnh thể… vẫn là thiếu chút tự do phóng khoáng.

- Phải phải phải.

Đại hòa thượng Hải Thịnh gật đầu.

- Ta cũng cảm thấy còn thiếu một chút. Thể chữ ‘quái thạch’ này của ta viết đã nhiều năm, luôn cảm thấy chưa đại thành, khéo léo quá thường, cảm giác tự nhiên lại chưa đủ! Đơn độc một chữ ta cảm thấy rất hoàn mỹ, nhưng đặt cùng chung một chỗ lại thiếu chút cảm giác. Chính ta cũng không biết nên thay đổi thế nào. Tống lão đệ, đệ chính là đại gia thư pháp đương thời, đề điểm cho ta chút đi?

- Ha ha, tạo nghệ thư pháp này của đại sư đã không thua kém gì ta.

Tống quận chủ vuốt râu cười nói.

- Về phần biện pháp, trước đó đại sư cũng đã hỏi ta nhiều lần, ta cũng đã nói ra vài biện pháp.

- Nhưng chúng đều vô dụng.

Đại hòa thượng Hải Thịnh nói.

- Trước kia ta ra bờ biển nhìn sóng biển đánh vào bờ đá nhấp nhô, nhìn trọn cả ba năm, vô ích!

Tống quận chủ khẽ gật đầu:

- Có lẽ đến lúc này thì cần là đốn ngộ.

- Đốn ngộ đốn ngộ, lúc nào mới có thể đốn ngộ được đây.

Đại hòa thượng Hải Thịnh bất đắc dĩ thở dài.

- Ầm!

Nơi xa, lúc Tần Vân thi triển phi kiếm tấn công vào trận pháp trong trạch viện, mặc dù khoảng cách tương đối xa, nhưng dao động kinh khủng này lại truyền đến tận quận Chủ phủ, phàm nhân không cảm nhận được nhưng đại hòa thượng Hải Thịnh lại là lập tức nhận ra.

- Sao?

Đại hòa thượng Hải Thịnh nhướng mày trắng, quay đầu nhìn ra bên ngoài.

- Quận Chủ đại nhân, quận chủ đại nhân.

Một nam tử trung niên xông đến, hốt hoảng nói.

- Trong nội thành có cao thủ lợi hại giao chiến.

- Vội cái gì, đại sư ở đây, Tần công tử cũng ở đây, thành Quảng Lăng không loạn được.

Tống quận chủ lạnh nhạt nói.

Nam tử trung niên nghe thấy thế thì gật đầu. Hắn cũng là đương nhiệm thống lĩnh thân vệ của Tống quận chủ.

Đại hòa thượng Hải Thịnh cau mày nói:

- Chiến đấu cách nơi này chừng tám dặm, uy lực khá lớn, để phòng tránh ảnh hưởng đến dân chúng vô tội, ta đi nhìn xem thử trước.

- Đại sư, Tống mỗ cũng đi, dù sao ta cũng là quan phụ mẫu của nơi này.

Tống quận chủ nói.

Nam tử trung niên bên cạnh cũng nói theo:

- Ta bảo vệ quận chủ.

Mặc dù nam tử trung niên cũng là Tiên Thiên Hư Đan Cảnh, nhưng điển tịch tu hành quá kém, ngay cả ‘Phi hành thuật’ cũng không thi triển ra được, hắn không biết bay!

- Được.

Đại hòa thượng Hải Thịnh gật đầu.

Vù.

Mây mù ngưng tụ lại, nâng đại hòa thượng Hải Thịnh, Tống quận chủ và thống lĩnh thân vệ cùng nhau bay ra khỏi quận chủ phủ, cấp tốc bay về hướng xảy ra chiến đấu.

Tốc độ phi hành rất nhanh.

- Cầu cứu?

Đại hòa thượng Hải Thịnh nhận được thư cầu cứ của Vũ Phong quận chúa. Trước kia Vũ Phong quận chúa đến quận Chủ phủ, nhìn thấy đại hòa thượng Hải Thịnh chùa Ngân Phong vẫn có chút khách sáo.

Dưới tình huống bình thường, Vũ Phong quận chúa cũng không muốn là địch với một Tuần Thiên sứ.

Đại hòa thượng Hải Thịnh chính là một vị Tuần Thiên sứ!

- Đây là nơi ở của Vũ Phong quận chúa, quận chúa gặp nguy hiểm.

Tống quận chủ quan sát tòa trạch viện bên dưới, không khỏi hoảng hốt.

Đám mây của bọn họ chỉ cách bên dưới bảy tám chục trượng, cho nên có thể nhìn thấy cảnh tượng trong trạch viện. Một tòa trạch viện tốt đẹp bây giờ rất nhiều nơi đều hóa thành phế tích, một thanh phi kiếm lơ lửng giữa bầu trời, còn có một thanh phi kiếm đang tấn công đám người Vũ Phong quận chúa.

- Tần công tử?

Tống quận chủ kinh ngạc.

- Tại sao hắn lại ra tay với Vũ Phong quận chúa?

- Tần đạo hữu, xin hãy dừng tay!

Đại hòa thượng Hải Thịnh mở miệng, âm thanh truyền đến trạch viện bên dưới.

Trong trạch viện.

Đám người Vũ Phong quận chúa đang hoảng sợ lo lắng.

- Tần đạo hữu, xin hãy dừng tay.

Âm thanh phía trên truyền đến.

Tần Vân quả thật là dừng tay, ngẩng đầu nhìn đám người đại hòa thượng Hải Thịnh. Tống quận chủ đang bay xuống.

Tống quận chủ còn nói:

- Tần công tử, các người có phải là có hiểu lầm…

Đúng lúc này, Tống quận chủ nhìn thấy Y Tiêu đang đứng sau lưng Tần Vân, và cả vết thương ghê rợn trên gương mặt nàng. Hắn ta lập tức hiểu rõ:

- Có việc gì có thể ngồi xuống nói chuyện mà.

- Không nói được nữa.

Tần Vân lạnh lùng nhìn đại hòa thượng Hải Thịnh.

- Hải Thịnh đại sư, ngài muốn ngăn ta sao?

- Tần đạo hữu, chuyện của ngươi ta vốn không tiện nhúng tay. Nhưng vị này chung quy cũng là quận chúa, có cái gì cứ ngồi xuống nói chuyện đã, được không?

Đại hòa thượng Hải Thịnh nói.

- Đại sư, ta và ngài vốn là hảo hữu, nhưng mà chuyện ngày hôm nay ta không thể nể mặt ngài được.

Tần Vân nói ra.

Hai người quả thật là hảo hữu.

Đại hòa thượng Hải Thịnh là chủ trì chùa Ngân Phong ở quận Trấn Sơn, đồng thời cũng là một Tuần Thiên sứ! Mà Tần Vân là Tuần Thiên sứ của quận Quảng Lăng. Hai quận tiếp giáp nhau, khoảng cách gần như vậy, quan hệ của Tần Vân và đại hòa thượng Hải Thịnh tất nhiên so ra càng thêm thân cận hơn những Tuần Thiên sứ khác. Bởi vì bọn họ cùng nhau trông coi, gặp phải yêu ma hay phiền phức gì, Tuần Thiên sứ gần nhau cũng sẽ liên thủ hỗ trợ.

- Đi mau.

Bọn người lão già tóc bạc, Vũ Phong quận chúa lại lén lút muốn chạy đến phía bên kia của đại hòa thượng Hải Thịnh.

Vụt.

Phi kiếm màu tím lóe lên, cản trước mặt họ.

- Các ngươi tốt nhất đừng lộn xộn.

Tần Vân lạnh lùng liếc nhìn bọn họ.

Đại hòa thượng Hải Thịnh nhìn Y Tiêu sau lưng Tần Vân, nhìn những vết thương ghê rợn trên mặt nàng, không khỏi cười khổ nói:

- Tần đạo hữu, ta biết ngươi lòng có lửa giận, nhưng ta không đồng ý ngươi làm như vậy. Nếu đã thế, ta ra một chiêu, nếu cậu có thể phá giải, chuyện này ta mặc kệ.

- Được. Ta trước đó đã muốn luận bàn một lần với đại sư, nhưng đại sư vẫn không muốn.

Tần Vân nói.

- Chém chém giết giết có gì tốt. Tần đạo hữu, cẩn thận.

Đại hòa thượng Hải Thịnh nói xong thì vung bàn tay phải lên.

Vù vù.

Bàn tay của lão ửng lên màu vàng, một chưởng vỗ đến, một kim thủ ấn to lớn hơi mờ bay ra, thậm chí xung quanh có có tiếng ngân xướng của nhà phật vang lên.

- Phá.

Tần Vân vung tay lên, bản mệnh Phi kiếm bay ra, mơ hồ như một bóng kiếm hình thành từ lượng lớn giọt nước. Uy thế nhìn như phổ thông nhưng lại ngang nhiên va chạm với vào kim thủ ấn. Bên trên kim thủ ấn lập tức ken két rung động, xuất hiện hàng loạt vết rách, sau đó thì ầm ầm vỡ vụn. Phi kiếm màu bạc tức thì hiện ra chân thân, dừng lại giữ không trung.

- Cái gì? Hắn lại còn mạnh hơn lúc đối phó với Hắc Yêu Vương nhiều?

Đại hòa thượng Hải Thịnh giật mình. Mặc dù đây không coi là chiêu số liều mạng gì, nhưng lão cũng đã ra bảy thành thực lực, không ngờ lại chính diện bị phá tan.

Đại hòa thượng Hải Thịnh chắp tay trước ngực:

- Phi kiếm thuật của Tần đạo hữu ta quả thật không bằng, việc này ta mặc kệ.

- Đại sư, sao ngài có thể mặc kệ?

Vũ Phong quận chúa vội vàng nói.

- Ngài trơ mắt nhìn hắn hành hung ở đây?

- Ta bất lực.

Đại hòa thượng Hải Thịnh đáp xuống một bên, Tống quận chủ muốn nói cái gì lại không lên tiếng. Không thấy ngay cả Hải Thịnh đại sư cũng không ngăn được hay sao.

- Đại sư, trượng pháp Hàng Ma của ngài mới nổi danh nhất, lại có thần thông Phật môn Thần Túc Thông, dẫn chúng ta trốn đi là dễ như trở bàn tay.

Vũ Phong quận chúa lập tức nói.

Đại hòa thượng Hải Thịnh giống như cười mà không cười, không lên tiếng.

- Vũ Phong sư muội.

Lão giả tóc bạc bên cạnh thấp giọng nói.

- Muội còn không nhìn ra sao? Hải Thịnh đại sư là đứng về phía Tần Vân, đều là người tu hành Giang chân, còn hảo hữu kia kìa!

- Ầm! Ầm! Ầm!

Tần Vân lạnh lùng, lại điều khiển phi kiếm tấn công đến.

Lão giả tóc bạc thi triển phất trần, gắng sức chống đỡ thêm một lúc.

- Các ngươi, một đám các ngươi, những chuyện xảy ra ngày hôm nay, Tuần Thiên minh sẽ biết! Phụ thân ta cũng sẽ biết!

Vũ Phong quận chúa ánh mắt điên cuồng.

- Tần Vân, ngươi dám đụng đến ta, chẳng lẽ không sợ phụ thân ta tức giận hay sao?

Đại hòa thượng Hải Thịnh khẽ lắc đầu:

- Ngu xuẩn.

- Tức giận?

Tần Vân cười nhạo nói.

- Vũ Phong quận chúa, ta biết Chung Ly thị của các ngươi là đại gia tộc ngàn năm. Lão tổ Chung Ly thị càng là tiên nhân tu hành đến Nguyên Thần Cảnh! Nhưng tiên nhân thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi không biết… thiên có thiên quy! Tiên nhân cũng có tam tai cửu nạn!

Vũ Phong quận chúa nét mặt cứng đờ.

- Thế nào, ngươi cho rằng ta không biết?

Tần Vân cười lạnh.

- Ta là tán tu, ta vừa trở thành Tuần Thiên sứ không bao lâu, nhưng vẫn hiểu quy củ.

- Trong thiên hạ, đại yêu ma Tiên Thiên Kim Đan Cảnh nhiều như vậy, làm hại các nơi. Các tiên nhân Nguyên Thần cũng không dám nhúng tay, vì sao?

Tần Vân cười lạnh.

- Tiên phàm khác biệt! Tiên nhân thì đừng nhúng tay chuyện thế gian! Nhúng tay càng nhiều, nhân quả càng nặng, nghiệp lực càng mạnh. Tiên nhân Nguyên Thần tuy đều trường sinh bất lão nhưng cũng có tam tai cửu nạn, không kháng nổi sẽ bỏ mình.

- Hồng trần có độc! Thiên quy vô tình, ngay cả ngàn vạn phàm nhân chết đi, tiên nhân cũng không nhúng tay vào! Ngay cả một vài cao nhân Tiên Thiên Kim Đan Cảnh chết, tiên nhân Nguyên Thần cũng không dễ dàng xuất thủ. Huống chi chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này của ngươi?

Ba tầng cảnh giới lớn của tu hành.

Hậu Thiên, Tiên Thiên, Nguyên Thần!

Tiên nhân Nguyên Thần đã sớm là truyền thuyết. Tần Vân cứ nghĩ thiên hạ chắc đã không còn tiên nhân rồi. Nhưng sau khi thành Tuần Thiên sứ, hắn mới biết được bộ mặt thật của thế giới này! Hiểu rõ những đại gia tộc ngàn năm kia, triều đình, Thánh địa Đạo gia, Thánh địa Phật môn, Thiên Yêu cung, yêu ma giới, rất nhiều thế lực đều có tiên nhân, ma thần Nguyên Thần Cảnh tọa trấn.

Tiên nhân giao chiến với ma thần thì thôi.

Nhưng bọn họ sẽ không dám tùy tiện ra tay với một phàm nhân. Phàm nhân trên người có nhân quả càng lớn, bọn họ càng không dám ra tay. Kẻ giống như Tần Vân, giết Thủy Viên đại yêu, làm cho mấy trăm vạn con dân quận Quảng Lăng cảm kích, còn thờ phụng cả bài vị trường sinh cầu phúc cảm ân Tần Vân. Nhân quả trên người Tần Vân cũng không phải nặng bình thường! Tiên nhân dám can đảm ra tay, e rằng tam tai cửu nạn bọn họ ngày ngày lo sợ sẽ lập tức bộc phát, càng kinh khủng hơn, trực tiếp bỏ mình cũng không chừng.

Dưới sự vận chuyển của thiên đạo.

Những người tu hành như Tần Vân cũng được nhận định là phàm nhân. Thành tựu Nguyên Thần trường sinh bất lão mới là tiên, là ma, là thần!

Hậu Thiên Cảnh, Tiên Thiên Cảnh vẫn đều chỉ là phàm nhân!

- Ta, đệ tử của phụ thân ta đông đảo…

Vũ Phong quận chúa còn muốn nói.

- Đừng nói nhảm nữa, còn có chiêu số gì cứ thử hết ra đi.

Tần Vân cười nhạo. Trước khi đạt đến kiếm ý tầm thứ hai, hắn có lẽ còn rất kiêng dè người tu hành Tiên Thiên Thực Đan Cảnh. Mà sau khi cảm ngộ hàm ý thiên đạo đạt tới cấp bậc cao hơn, Tần Vân còn muốn tỉ thí một chút với Tiên Thiên Kim Đan Cảnh một chút nữa kìa.

- Ầm!

Vô số sợi tơ phất trần nổ tung, cuối cùng không ngăn được nữa.

Phành phành phành.

Phi kiếm quét qua, mỗi người lão giả tóc bạc đều bị đánh thổ huyết bay ngược về sau. Tần Vân thân hình hơn biến hóa thì đã đến trước mặt của Vũ Phong quận chúa. Hắn vươn tay tóm lấy cổ Vũ Phong quận chúa, nhấc nàng ta lên, nhìn chằm chằm vào Vũ Phong quận chúa mà quát:

- Đến phiên ngươi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện