Khi nhìn thấy trận pháp kia trắng xóa một mảnh, khí lạnh hỗn loạn khắp nơi, Tần Vân lập tức ngây ngẩn cả người.

- Y Tiêu, Y Tiêu nàng ấy…

Tần Vân nhìn nhìn trận pháp kia, cảm thấy khó tin. Hắn lại nhìn về phía Thập lục hoàng tử, Chu Bát, Chu Điên.

- Y Phong Cốc kích động trận pháp kia, hắn cùng Y Tiêu đều bị cuốn vào. May là chúng ta vốn đứng cách xa, nếu không chúng ta cũng sẽ không trốn thoát được.

Chu Bát lập tức lên tiếng:

- Trận pháp này vô cùng lợi hại, hai tay của đại ca ta vừa chạm vào đã bị cắt nát, pháp bảo ngũ phẩm của hoàng tử điện hạ thâm nhập vào cũng bị cắt đứt đoạn.

- Đi ngay.

Tần Vân ngay tức khắc phóng ra một thanh phi kiếm, chính là pháp bảo nhị phẩm Trầm Sa Kiếm.

Trầm Sa Kiếm vừa tiến vào trong trận pháp, gặp phải khí lạnh trắng xoá đang điên cuồng truy sát, Trầm Sa Kiếm lập tức thi triển “Chu Thiên Kiếm Quang”, hình thành một quả cầu hào quang mới có thể miễn cưỡng ngăn cản được dòng khí lạnh trắng xóa này.

“Hô!”

Trầm Sa Kiếm bay vào trong trận pháp.

- Không nhìn thấy gì cả!

Tần Vân biến sắc.

Mắt thường của hắn miễn cưỡng chỉ có thể nhìn được hai ba trượng trong trận pháp, xuyên thấu qua Trầm Sa Kiếm nhưng lại không có cách nào tiến hành được cảm ứng tinh thần. Trầm Sa Kiếm mặc dù đang bay bên trong nhưng lại giống như kẻ mù.

- Trở lại.

Tần Vân vừa kích động tâm niệm, Trầm Sa Kiếm lập tức bay trở về.

“Hô!” Phi kiếm tiến vào trong tay áo.

Bọn người Chu Bát, Chu Điên kinh ngạc nhìn về phía Tần Vân, Chu Điên không nhịn được thấp giọng nói:

- Phi kiếm thuật thật là lợi hại, có thể ngăn cản được trận pháp này.

- Tiền bối Cơ Liệt.

Tần Vân nhìn về phía Cơ Liệt:

- Xin người ra tay cứu giúp Y Tiêu.

- Ngươi đang cầu xin ta?

Lão giả đầu trọc Cơ Liệt kinh ngạc, không nhịn được nở nụ cười.

- Đúng, vãn bối cầu người, cầu tiền bối Cơ Liệt cứu giúp Y Tiêu.

Tần Vân nhìn nhìn lão giả đầu trọc.

- Liệt lão, Liệt lão, người hãy ra tay cứu giúp Y Tiêu cô nương đi.

Thập lục hoàng tử lập tức nói.

- Muốn ta cứu người cũng rất đơn giản. Nếu ta có thể cứu được người ra, ngươi phải đưa cho ta pháp bảo siêu phẩm lò kim đan.

Cơ Liệt nhìn chằm chằm Tần Vân. Một đám người Chu Bát, Chu Điên, Bạch Quân Nguyệt, Bạch Quân Ngũ, Phương Ngu bên cạnh lập tức thầm thì với nhau.

- Thật là tham lam, nhờ hắn cứu người vậy mà hắn lại đề xuất ra điều kiện cao như vậy, muốn thu lấy pháp bảo siêu phẩm.

Bạch Quân Ngữ thấp giọng nói với tỷ tỷ của nàng Bạch Quân Nguyệt.

Bạch Quân Nguyện cũng thử phóng ra một viên tinh thần, xung kích vào trong màn khí lạnh trắng xóa nhưng không cách nào xâm nhập vào.

- Tần Vân huynh, lò kim đan này hoàn toàn thuộc về huynh.

Hồng Cửu lập tức truyền âm nói.

Tần Vân nhìn nhìn Cơ Liệt:

- Tiền bối chỉ cần có thể cứu được người, một nửa bảo vật lò kim đan này thuộc về người. Về một nửa khác… bởi vì không phải thuộc sở hữu của vãn bối, là của một vị cao nhân tu hành khác.

- A, sau lưng ngươi còn có thế lực?

Cơ Liệt gật đầu:

- Được, một nửa thì một nửa! Mọi người ở đây đều đã nghe thấy, đồ vật của Cơ thị Hoàng tộc ta không phải ai cũng có thể nhúng chàm.

- Cứu được Y Tiêu, một nửa lò kim đan này thuộc về tiền bối.

Tần Vân nói.

- Được.

Lúc này cơ tay của Cơ Liệt đột nhiên bành trướng, hơn nữa bên ngoài cánh tay còn có một tầng kim loại đen bao trùm lấy, chính là pháp bảo nhất phẩm “Diệt Ma Thủ”.

“Hô!”

Cánh tay to lớn trực tiếp tiến vào trong trận pháp, sau khi đụng phải màn khí lạnh trắng xóa, hắn khẽ biến sắc. Nhưng dù sao cánh tay cũng có Diệt Ma Thủ che chở nên vẫn có thể nhẫn nhịn được.

- Hửm?

Cánh tay tiến vào trong trận pháp hơn mười trượng, lập tức bị trận pháp cuốn vào, sắc mặt hắn lập tức khẽ biến.

- Liệt lão, ngươi thế nào không dùng cả hai tay tiến vào cứu người?

Thập lục hoàng tử nói ngay.

- Uy lực trận pháp quá mạnh mẽ, hai tay của ta đi vào sẽ lập tức bị xé nát.

Nét mặt của lão giả đầu trọc Cơ Liệt trở nên đỏ bừng. Cánh tay to lớn ra sức tìm kiếm bên trong nhưng mò qua mò lại vẫn không mò ra được vật sống nào. Về phần cây cối núi đá đều đã sớm hóa thành bột phấn bên trong trận pháp này.

Tần Vân nhìn chằm chằm lão giả đầu trọc Cơ Liệt.

“Hô!”

Sắc mặt của lão giả đầu trọc Cơ Liệt trở nên khó coi, cánh tay cấp tốc rút ngắn lại, thu trở về, lắc đầu:

- Tìm không thấy, hoặc là nàng đã chết, hoặc là nàng đã bị cuốn vào sâu trong trận pháp rồi, ta không với tới.

- Nàng còn sống!

Tần Vân lật ra lòng bàn tay, trong tay chính là Tuần Thiên Lệnh:

- Ấn ký đưa tin của nàng vẫn không tiêu tán, chỉ có ấn ký đưa tin của Y Phong Cốc là tiêu tán.

- Vẫn còn sống?

Ánh mắt đám người Chu Bát sáng bừng lên.

- Y Phong Cốc đã chết rồi, Y Tiêu sợ rằng kiên trì không được bao lâu.

Tần Vân nhẹ giọng nói.

Tần Vân đi về phía Hồng Cửu.

“Hô!”

Bị phong cấm thuật ngăn cách khiến cho người bên ngoài không nhìn thấy được hắn cùng Hồng Cửu.

- Hồng Cửu!

Tần Vân nhìn nhìn Hồng Cửu, đưa qua túi càn khôn:

- Trong đây có rất nhiều bảo bối, ngay cả pháp bảo siêu phẩm lò kim đan cũng cho ngươi. Ta nếu không thể còn sống đi ra ngoài, giúp ta chăm sóc người của Tần gia, ta không thể tự mình tận hiếu cùng với Nhị Lão rồi.

- Tần Vân, ngươi đừng ngốc nghếch, trận pháp này rất tàn nhẫn, căn bản không hề lưu tình, hoàn toàn bất đồng với tòa trận pháp trong tiên phủ lúc trước.

Hồng Cửu nói liên hồi:

- Vẫn là nên ra ngoài tìm người, tìm một người tu hành lợi hại tiến vào.

- Tìm người? Tìm ai?

Tần Vân lắc đầu:

- Người tu hành Tiên Thiên Kim Đan Cảnh, có mấy ai nguyện ý cá cược tính mạng của mình chứ? Hơn nữa người tu hành Tiên Thiên Kim Đan Cảnh lợi hại hơn ta vô cùng ít ỏi trong thiên hạ này. Mỗi người đều là tọa trấn ở một phương, đều gách vác trọng trách của tông phái, gia tộc. Cho dù ta có thể tìm được người tu hành lợi hại hơn hỗ trợ, chỉ là khi đến đây rồi cũng phải mất hơn nửa ngày! Y Tiêu chờ không nổi!

- Cầm lấy đi.

Tần Vân đưa ra túi càn khôn.

- Ta thật không thu được.

Hồng Cửu lo lắng nói:

- Ta dù lấy đi pháp bảo siêu phẩm lò kim đan cũng không che giấu được bảo quang của nó, ngược lại chính là tự hại mình.

Tần Vân sửng sốt.

- Vậy ba viên tiên đan “Kim Đan Ngoại Đan”, ba viên “Cửu Chuyển Linh Đan”, hai kiện pháp bảo nhị phẩm này đều cho ngươi. Đây là mấy món bảo vật trọng yếu nhất trên người ta, ngoại trừ lò kim đan.

Tần Vân nói:

- Ta không nhất định còn sống ra ngoài, ngươi cứ mang theo đi. Ta tin tưởng ngươi hẳn là có thể che giấu được bảo quang của đám bảo vật này. Về phần lò kim đan, cũng không còn cách nào lại đưa cho ngươi rồi.

Lần này Hồng Cửu tiếp nhận, nhìn nhìn Tần Vân:

- Tần Vân huynh, huynh yên tâm, Hồng Cửu ta thề với trời, chỉ cần ta còn sống, nhất định bảo hộ được Tần gia. Sau này ta đối đãi Nhị Lão giống như cha mẹ mình.

Tần Vân gật đầu.

- Chỉ là Tần Vân huynh, huynh hà tất phải như vậy? Huynh có tiền đồ sáng lạn…

Hồng Cửu không nhịn được nói, trên đường tu hành khó có thể gặp được tri kỷ. Chung sống đã hơn một năm, hắn thật sự cảm thấy Tần Vân xứng đáng là tri kỷ tương giao.

- Trên đường tu hành, nàng sẽ đi cùng với ta.

Tần Vân nói, từ trong túi càn khôn lấy ra lò kim đan to lớn kia.

Một tay nâng lên lò kim đan to lớn, sau đó thu lại phong cấm thuật.

Đám người Cơ Liệt bên ngoài còn đang nghi hoặc Tần Vân cùng Hồng Cửu đang nói chuyện gì mà lại không để cho người bên ngoài tra xét.

“Hửm?” Đám người chị em Bạch Quân Nguyệt, Cơ Liệt, Thập lục hoàng tử đều kinh ngạc nhìn thấy Tần Vân một tay nâng lên lò kim đan.

Tần Vân bay thẳng về phía trận pháp.

Đồng thời Tần Vân được một màn hào quang của Chu Thiên Kiếm Quang bao phủ lấy, tay nâng lò kim đan bay thẳng vào trong trận pháp.

- Ta nếu trong nửa canh giờ vẫn chưa đi ra, sợ là đã không thể ra ngoài được nữa.

Tần Vân cao giọng nói:

- Chư vị sau khi rời khỏi đây, hãy truyền cáo khắp nơi! Lò kim đan này đã theo ta tiến vào trong trận pháp tiên phủ, muốn có được lò kim đan, xin mời vào trận! Nếu có thể cứu ta cùng Y Tiêu ra ngoài, hai tay ta sẽ dâng ra lò kim đan này. Nếu là khi đó ta chết rồi, lò kim đan ở đâu, ta cũng không biết.

- Ha ha, Tần Vân ta mang theo lò kim đan đi vào, thật sự ích kỷ rồi. Nhưng mà, cũng chỉ vì mạng sống, mong các vị lượng thứ.

Tần Vân cao giọng nói, sau đó tiến vào trận pháp.

Tần Vân nhìn thấy màn khí lạnh trắng xóa trước mắt, trong đầu hiện lên từng nụ cười từng cái nhăn mày của Y Tiêu, bộ dáng ăn bánh trung thu kia, hay nụ hôn dưới ánh trăng sáng, còn có ước định tự định chung thân của hai người.

- Ta nguyện chấp tay, cùng nhau đến gìa, sống chết cũng không phân ly.

- Sống chết cũng không phân ly.

Ước định của hai người vang lên bên tai.

- Sống chết cũng không phân ly, Y Tiêu phải chờ ta, chờ ta.

Tần Vân tiến vào trong màn khí lạnh trắng xóa.

Hào quang Chu Thiên Kiếm Quang bảo vệ hắn, một tay hắn nâng lên lò kim đan, đi vào trong trận pháp, đi vào trong màn khí lạnh trắng xóa.

Dưới ánh nhìn chăm chú của đám người chị em Bạch Quân Nguyệt, Chu Điên Chu Bát, Hồng Cửu, Phương Ngu, Cơ Liệt, Thập lục hoàng tử, hắn cứ như vậy đi vào trận pháp, rốt cuộc không quay đầu lại nữa.

Cảnh tượng này làm cho mỗi người ở đây đều trầm mặc.

- Tần Vân!

Qua một lúc lâu, Thập lục hoàng tử mới thấp giọng lẩm bẩm nói:

- Ta đã từng xem thường ngươi, ta từng muốn đoạt lấy Y Tiêu. Nhưng hiện tại ta đã biết, ta không thể nào so bì được với ngươi, ta không có khả năng đổi lấy mạng mình vì Y Tiêu.

- Tần Vân, đi ra, nhất định có thể đi ra.

Hồng Cửu trầm mặc, lặng lẽ nói.

Bạch Quân Nguyệt ngây ngẩn, sớm đã rơi lệ đầy mặt, trong đầu chính là cảnh tượng lần cuối ca ca của nàng rời đi, một lần kia đã trở thành vĩnh biệt.

Thời gian đang trôi qua.

Nửa canh giờ đã qua, Tần Vân vẫn không ra ngoài.

Một canh giờ trôi qua, vẫn là không có động tĩnh gì.

- Đi thôi!

Cơ Liệt trầm thấp nói.

Thập lục hoàng tử nhìn trận pháp trắng xóa, thấp giọng nói:

- Hy vọng hai người các ngươi có thể còn sống ra ngoài, mãi mãi ở cùng nhau.

- Hắn còn chưa chết, chưa chết.

Hồng Cửu cầm lấy bảo vật đưa tin:

- Ấn ký đưa tin của hắn vẫn không tiêu tán.

- Một canh giờ không thể đi ra, sợ là ra không được nữa.

Phương Ngu ở một bên lắc đầu thở dài:

- Đáng tiếc, đáng tiếc.

Bạch Quân Nguyệt yên lặng nhìn đăm chiêu.

- Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, tiếp tục tìm kiếm linh bảo, bọn người Cơ Liệt cũng đi rồi.

Bạch Quân Ngữ thúc giục nói.

- Ừm!

Bạch Quân Nguyệt cũng không nói gì nữa, quay đầu rời đi.

- Bát đệ.

Chu Điên ngây ngốc nhìn trận pháp, thấp giọng nói:

- Tần Vân điên rồi sao, không muốn sống nữa!

- Khi hoan lạc vui vầy, lúc chia ly đau khổ, đều chỉ vì si mê một người con gái.

Chu Bát chỉ có thể nhẹ giọng nhắc nhở:

- Đại ca, chúng ta đi thôi.

- Ừm!

Chu Điên gật đầu.

Hai người bọn họ cũng cùng nhau rời đi.

Ba ngày sau.

Đám người Cơ Liệt đi ra khỏi tiên phủ, Chu Bát vào lúc cuối cùng lại may mắn thu được linh bảo “Đâu Suất Thần Hỏa Phù Lục” từ trong tiên phủ. Nhưng mà bọn họ cũng mang ra một tin tức, ba ngày trước, Tần Vân đã mang theo lò kim đan tiến vào trận pháp cứu Y Tiêu, chính là một đi không trở lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện