Thật ra Phương Huyên Dao đã chờ ở đây rất lâu rồi, nếu Hạ Thanh Tây là Hạ Thanh Tây của mười năm sau, cho dù là xuất phát từ hổ thẹn, nàng cũng không thể quan tâm đến Trác Tri Vi như vậy.
Sau khi nhận được tin nhắn của Hạ Thanh Tây vào ngày hôm đó, phản ứng đầu tiên của cô là buông tay.
Kéo cơ thể mệt mỏi dây dưa không dứt, nàng liền sẽ xem thường chính mình.
Nhưng mà...!Đó là Hạ Thanh Tây a.
Chính là Hạ Thanh Tây yêu cô nửa đời, chờ cô nửa đời, đối tốt cô nửa đời.
Nàng kiêu căng ngạo mạn, thường xuyên tung lên lông vũ kiêu ngạo, nhưng khi nhìn chính mình, trong mắt chỉ còn lại là ôn nhu ngoan ngoãn.
Cô...!không thể buông bỏ hơi ấm của người này.
Ái dục đang phát điên, cô khó có thể kiểm soát được bản thân.

Ngày hôm sau, ma xui quỷ khiến chạy đến quê hương của Trác Tri Vi, thực sự tra được chút gì đó.
Kỳ thực, Phương Huyên Dao cũng không biết đến tột cùng là mình muốn làm gì, trong lòng là một mảnh hỗn loạn, giống như chia làm hai người.
Một nửa ngạo mạn thanh cao, bảo vệ lòng tự trọng của cô.

Còn một nửa rơi vào chấp niệm hoang tưởng nham hiểm.
Cô giống như đột nhiên mất kiểm soát thân thể, phát điên, gửi bức ảnh của Nam Quyết cho Hạ Thanh Tây.
Rõ ràng là nói cẩn thận đối xử với nàng thật tốt, nhưng lại uy hiếp nàng lần nữa.
Giống như phát điên rồi.
Phương Huyên Dao cụp mắt xuống, nở nụ cười khổ.
Sau đó cô nhấc mắt: “Sao vậy, em không sợ tôi làm hại em sao?”
Phương Huyên Dao cười nói, nhưng trong mắt lại lóe lên tia thất lạc, cầm quả cam cô vừa bóc vỏ trên bàn lên ăn.
Tâm Hạ Thanh Tây lột bộp một tiếng, trong nháy mắt trợn to hai mắt.


Suy đoán từng xoay quanh trong đầu nàng từ lâu, hiện tại tin tưởng nó có khả năng.
Phương Huyên Dao mà nàng gặp ở đời này quá khác với đời trước, thật ra nếu nghĩ kỹ lại thì cũng sớm có dấu vết, giống như nàng thích Trác Tri Vi vậy.
Ánh mắt của một người không thể lừa gạt người khác.
Ánh mắt của Phương Huyên Dao từ khi nàng được trọng sinh là như thế nào?
Cô tịch, hổ thẹn, cùng với tính chiếm hữu mạnh mẽ, như muốn xé nát nàng bỏ vào trong bụng.
Cò có những hành vi kỳ quái sau này...!Phương Huyên Dao 23 tuổi xưa nay luôn tỏ ra kiêu ngạo xem thường nàng.

Nơi nào sẽ có yêu đuối cùng khó hiểu như vậy?
Kỹ năng diễn xuất vụng về, thậm chí không muốn tốn quá nhiều sức để che đậy trước mặt, nếu có một ngày nàng thật sự xa lánh người này, chỉ sợ người này sẽ vẫn tự trào phúng mình không tới mấy ngày sẽ tới tìm cô.
Làm sao có thể giống như bây giờ, một con chó điên cắn một miếng thịt chết không buông tha.
Đương nhiên, đúng là nàng đã từng, chính mình không cần mặt mũi lại tìm tới lần nữa.
Mà hiện tại, cô nói, sao vậy, em không sợ tôi làm hại em sao?
Hiển nhiên đã biết nàng đã để Cố Minh Duệ trốn trong phòng bên cạnh.
Vậy thì tại sao, nàng để Cố Minh Duệ làm như vậy là sợ cô hại nàng?
Hạ Thanh Tây lập tức hiểu ra mọi thứ.
Khắp người phát lạnh.
Nàng không trả lời, chỉ mím môi tái nhợt nhìn Phương Huyên Dao, quật cường lại có chút run rẩy đối mặt với Phương Huyên Dao.
Đôi mắt tràn đầy vẻ không tin, hại nàng một lần còn chưa đủ, còn muốn hại nàng lần thứ hai sao?
Thích nàng? Đối xử tốt với nàng?
Những dòng tin nhắn buồn cười trên wechat kia lại hiện lên trong tâm trí nàng.
Chị ấy làm sao có mặt mũi nói ra những lời như vậy.
Hai mắt Hạ Thanh Tây đỏ hoe, đột ngột kìm nén những giọt nước mắt ủy khuất kia, trái tim run lên, vai cũng run theo.
Hận thù giấu kín trong kí ức bấy lâu nay lại quay về, như ngọn lửa đốt cỏ dại, cứ thế bay lên cao vút.

Nàng nắm chặt tay, đôi mắt đỏ như máu, căm hận không thể ngăn cản nổi lên như một con dã thú.
Nàng đi thẳng đến chỗ Phương Huyên Dao, nắm lấy cổ áo cô, giơ tay lên, nắm đấm nắm chặt đến kêu cót két.
Người kia nhìn thẳng vào nàng, không hề sợ hãi, thậm chí ánh mắt kia còn cất giấu một tia lưu luyến như ẩn như hiện.
Thật buồn nôn!
Cánh tay run rẩy, Hạ Thanh Tây cuối cùng cũng hung hăng nới lỏng cổ áo của cô, cau mày như chạm vào thứ gì đó rất bẩn thỉu.
Nhìn thấy vậy, trái tim Phương Huyên Dao liền nhói đau, khóe môi câu lên một nụ cười bi thảm.
Hạ Thanh Tây lùi lại phía sau, phun ra một luồng khí tứ phẫn nộ, sau đó ngưng trọng nhìn cô: “Đừng vòng vo nữa, nói đi, chị gửi cho tôi bức ảnh đó là có ý gì?”
Phương Huyên Dao dừng một chút, đột nhiên mỉm cười: “Em biết?”
“Em biết khi nào.”
Tuy không nói rõ nhưng Hạ Thanh Tây có thể nghe thấy, đối phương đang hỏi nàng về Trác Tri Vi, đời trước nàng biết chuyện này hay là đời này.
Hai người quen biết đã lâu nên rất hiểu lòng đối phương đang nghĩ gì.
Cơn giận trong lòng như đổ thêm dầu vào lửa.

Nếu bây giờ biết mình trọng sinh, tại sao lại tiếp tục dây dưa?
“Cách đây không lâu.” Hạ Thanh Tây tức giận đáp.
Phương Huyên Dao yên lặng nhìn nàng một hồi, liếc nhìn vị trí cổ tay của nàng, ánh mắt lóe lên hỏi nàng: “...!Em đưa đồng hồ cho cô ta?”
Nghe vậy, Hạ Thanh Tây liền sững sờ, hiển nhiên lộ ra do dự, lâu như vậy bản thân nàng cũng đã quên, làm sao Phương Huyên Dao...
Nàng không chút biến sắc nhìn Phương Huyên Dao, "Làm sao chị biết?"
Phương Huyên Dao trào phúng cong môi, "Nhân dân cả nước đều biết."
Nhìn vẻ mặt của người đối diện, cô đột nhiên bật cười, trên mặt mang theo nụ cười có mấy phần ác liệt: “Hạ Thanh Tây, em có biết là em đã lừa dối trong hôn nhân không?”
Nghe đến đây, Hạ Thanh Tây đột nhiên như con mèo xù lông lên, như bị chọc trúng vào thứ thầm kín nhất trong trái tim nàng.
"Tại sao tôi là lừa dối trong hôn nhân! Tôi trong sạch."

Nghiến răng nghiến lợi, mơ hồ mang theo tức giận.
Đây là Hạ Thanh Tây mà Phương Huyên Dao quen thuộc nhất.

Hai người cãi nhau không biết bao nhiêu lần, Hạ Thanh Tây đều tức giận lại ẩn nhẫn như vậy, cô không khỏi tỉnh táo lại, "Có một câu tôi nhớ em hẳn phải biết, gọi là thẹn quá thành giận.”
Hạ Thanh Tây không giận mà còn cười: “Vây thì có một lờiy, tôi tin chị hẳn phải biết, gọi là vừa ăn cướp vừa la làng.”
Ngữ khí của nàng có chút không kiên nhẫn: “Phương Huyên Dao, tôi cũng không giấu gì chị, đừng nói hiện tại tôi với Vi Vi không có gì, chính là thực sự có cái gì, tôi cũng không phải là lừa dối, chị biết rõ nhất không phải sao?”
Đồng tử của Phương Huyên Dao lóe lên, có chút bối rối, ánh mắt vô thức liếc nhìn nơi khác: “Tôi không biết.”
“Chị không biết?” Hạ Thanh Tây tức giận cười, lấy điện thoại ra, yên lặng nhìn cô: “Được, vậy chúng ta tìm người biết."
Hạ Thanh Tây bấm một dãy số: "Ca, anh cùng ba với ông nội đến đây đi, em đang ở nhà Phương Huyên Dao, có chuyện muốn nói với mọi người."
Con người Phương Huyên Dao đột nhiên co rút, tâm hoảng trong một giây.
Trong mười năm tù trước khi trọng sinh, ngoại trừ Hạ Thanh Chu thì chưa từng có ai đến thăm cô, Phương gia từng nói sẽ đối tốt với cô, nhưng sau khi cô thất thế, thật giống như bốc hơi khỏi thế giới này.
Kết quả là cô càng tin những gì Hạ Thanh Chu nói.
Sau khi trọng sinh, cô không có nhiều chấp niệm, ngoài việc cứu vãn cảm tình với Hạ Thanh Tây, cô chỉ còn một nguyện vọng duy nhất chính là hy vọng cùng Hạ gia có thể tiếp tục như vậy, có quan hệ hòa thuận lui tới như vậy.
Nhưng cú điện thoại này giống như trực tiếp đẩy cô xuống vực sâu.
Cô bỏ qua lòng tự trọng đến nực cười, cô không nhịn được lao tới, hai tay nắm lấy cánh tay của Hạ Thanh Tây, hiếm thấy khổ sở cầu xin: "Tây Tây..."
Hạ Thanh Tây chán ghét xua tay ra, cau mày: "Đừng gọi tôi như vậy."
"Buồn nôn."
Con ngươi của Phương Huyên Dao không tin lóe lên, nói: “Em không thể cho tôi thêm một cơ hội sao?”
“Cho chị một cơ hội?” Hạ Thanh Tây không nhịn được cười, giống như nghe thấy trò đùa nực cười nhất trên thế gian: “Cho chị một cơ hội để hại chết tôi nữa sao?”
Trong nháy mắt, ầm một tiếng, tựa như có thứ gì đang sụp đổ.
Một lời nói, hai người liền không có đường lui.
Phương Huyên Dao biết rõ điều này, tiểu khổng tước yêu cô mười sáu năm thực sự không định quay đầu lại...
Mặc dù đã có suy đoán, nhưng khi mọi chuyện thực sự xảy ra trước mắt, cô vẫn có chút gì đó...!không thể chấp nhận được, giống như thân thể không thể đứng thẳng, lảo đảo một chút.
Trước đây, cho dù là cái nhíu mày của cô, Hạ Thanh Tây cũng sẽ lo lắng ân cần hỏi han.

Nhưng hiện tại, cô gần như muốn ngã xuống đất, mà người kia vẫn thờ ơ không động lòng.

Trái tim của Phương Huyên Dao dần dần nguội lạnh.
Hai người im lặng nhìn nhau, một bên kiêu ngạo, một bên nhu nhược..
Màn đối chọi gay gắt giống như đã quay trở lại thời điểm hai người ký thỏa thuận ly hôn, nhưng lần này cả hai đã đổi vị trí cho nhau.
Phong thủy xoay chuyển.
Phương Huyên Dao sững sờ nhìn nàng, môi mấp máy, con ngươi màu hổ phách chứa đầy hơi nước, mỹ nhân rơi lệ vẫn là một mỹ nhân, tựa như vì sao trên bầu trời, mang một vẻ đẹp bi thương.
Thanh âm của cô mạc danh khàn khàn, giống như một lưỡi dao cắt ngang cổ họng, nhuốm máu bi thương: “Em thật sự, không còn yêu tôi một chút nào nào?”
“Yêu sao?” Hạ Thanh Tây khẽ hít mũi, vững tâm không có chút thay đổi sắc mặt, ngữ khí của nàng vô cùng bình tĩnh, nhưng lại vô cùng tàn nhẫn.
“Từ sau khi đứa ra đơn ly hôn kia, tôi đã không còn yêu chị nữa.”
Đột nhiên, ngôi sao lảo đảo kia giống như đã thực sự rơi xuống, ánh sáng trong ánh mắt đó từng chút một biến mất.
Hạ Thanh Tây chậm rãi nghiêng đầu, càng thêm mấy phần hứng thú nhìn cô, nhịp tim trở lại với tốc độ bình thường, bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Nàng đột nhiên cảm thấy mình thật sự không phải tốt lành gì.
Thời điểm yêu thích một người, có thể sủng người kia lên đến tận trời.

Thời điểm không thích thì cho dù người kia có dẫm chân trong bùn, nàng cũng không thèm đoái hoài đến.
Nàng nhíu mày, khuôn mặt vẫn còn ngây ngô phác họa ra mấy phần ác liệt, người khác lộ ra vẻ mặt như thế có thể sẽ rất đáng ghét, nhưng ở trên người Hạ Thanh Tây ngoài ý muốn lại cảm thấy một loại trẻ trung tùy ý, trái tim Phương Huyên Dao không khỏi loạn nhịp.
Nhưng điều tiếp theo cô nghe được là những nghi hoặc hồn nhiên lại tàn nhẫn:
"Kỳ thực, Phương Huyên Dao, tôi không hiểu tại sao mọi chuyện cho tới bây giờ chị vẫn có thể nói với tôi từ yêu như vậy."
Đời trước nàng bị cô hại thảm, thân bại danh liệt, cuối cùng mạng cũng không còn, tại sao người này còn không biết xấu hổ đứng trước mặt nàng nhắc tới chuyện này?
Huống hồ, yêu sao?
Hạ Thanh Tây đột nhiên nhíu mày trào phúng, nhìn Phương Huyên Dao một lúc, sau đó rõ ràng là xem thường, cười trên sự đau khổ của người khác.
Nàng cười một tiếng: “Phương Huyên Dao, sẽ không phải chị thật sự yêu tôi đi.”
Phương Huyên Dao nghe vậy, trong mắt hiện lên tia đau đớn, chậm rãi đứng thẳng lưng, nhắm mắt lại, giống như đang chờ đợi phán quyết của các thiên thần, thản nhiên chịu chết.
Cổ họng cô nghẹn ngào, lộ ra chuyện mà cô đã từng cảm thấy là xấu hổ nhất:
“Đúng vậy, tôi yêu em.”
Thiên thần gợi lên một nụ cười trêu chọc: “Vậy thì chị thật đáng thương.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện