Bộp ——
Mèo đen không thể chịu nổi nữa, ngậm một món đồ vứt mạnh trước mặt hai người.
Thẩm Đông Thanh cúi đầu.
Một cuốn sổ nằm cạnh cái chân.
Chu Văn Ngạn cúi người nhặt cuốn sổ, mở ra, bên trong vở kẹp một xấp ảnh.
Hắn cầm từng tấm từng tấm xem.
Đây là những tấm ảnh qua từng thời kì của thành phố này.
Tấm đầu là một khung cảnh ấm áp, người người đông đúc, mỗi người đều cười vui vẻ; tấm tiếp theo, thành phố trở nên trống rỗng, ai tình cờ đi qua cũng âm u, đeo khẩu trang sẵn sàng đón quân địch, thi thể chất đống chưa kịp dọn; tấm thứ ba là một tòa nhà thờ dựng trong thành ôn dịch, cửa nhà thờ vỏn vẹn một nhánh hoa Hy vọng, mà trong thành không còn thi thể, chỉ có một con động vật nhỏ.
Chu Văn Ngạn rút ra tấm hình cuối cùng.
Trên tấm hình là một cánh đồng hoa Hy vọng, xa xa là nhà thờ. Mặt sau có ghi một câu: "Hoa Hy vọng không hề mang đến hi vọng!"
Chu Văn Ngạn cầm bức ảnh.
Mèo đen đang liếm chân trước, chờ đợi "nhân loại ngu xuẩn" đặt câu hỏi.
Nhưng mà "nhân loại ngu xuẩn" không có nhu cầu đó, sau khi kẹp bức ảnh vào cuốn sổ lại thì nói: "Đi thôi."
Thẩm Đông Thanh đi theo.
Đi liền vậy hả? Mèo đen trợn tròn con mắt, nhảy xuống bàn, chặn đường, "Meo."
Thẩm Đông Thanh không hề hứng thú tí nào: "Tui hỏng có muốn sờ cậu đâu."
Mèo đen không nói được tiếng người, chỉ biết meo meo, móng vuốt cứ chà xát xuống đất, tựa như đang ám chỉ cái gì.
Thẩm Đông Thanh nhìn lướt qua: "Nó đang vẽ một đóa hoa Hy vọng."
Mèo đen tốn thêm sức lực vẽ thêm dấu × bên cạnh.
Sau khi vẽ xong, nó ngửa đầu nhìn, mong hai người có thể hiểu ý nó.
Chu Văn Ngạn hỏi: "Bộ chúng ta nhìn ngu lắm hả?"
Rõ ràng Hoa Hy vọng là kẻ cầm đầu.
*
Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn áng chừng manh mối rời khỏi bệnh viện.
Mùi hương hoa quen thuộc tràn vào ngập xoang mũi.
Thẩm Đông Thanh quay sang bên cạnh, quả nhiên lại thấy đôi tai cũ.
Đột nhiên Chu Văn Ngạn "a" một cái.
Thẩm Đông Thanh: "Sao thế?"
Sắc mặt của Chu Văn Ngạn có chút kì lạ: "Không có gì."
Hai lỗ tai thỏ của Thẩm Đông Thanh run run vài cái, mới đi mấy bước bỗng khựng lại.
Hắn cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Giống như . . .
Thẩm Đông Thanh mò mò phía sau mình, quả nhiên đụng đến cái gì đó.
"Úi . . . Mọc đuôi rồi!!"
Theo bản năng hắn nhìn qua Chu Văn Ngạn.
Chu Văn Ngạn đang mặc một cái áo màu be nhạt, mặc lên hiện rõ vai rộng eo hẹp. Lúc này đây, bên hông áo khoác nhếch lên một góc nhỏ, từ trong chui ra một cái . . . một cái đuôi mèo thật dài.
Trong lúc tay nhanh hơn não, Thẩm Đông Thanh kéo cái đuôi lại vuốt vuốt mấy lần.
Chu Văn Ngạn cứng đờ người: "Buông tay ra nào." Nghe tiếng có chút kì quái.
Thẩm Đông Thanh nhìn lén.
Chu Văn Ngạn rũ mắt, che đi cặp con ngươi màu cà phê, cũng che đi tất cả tâm tình của mình, chỉ là hơi thở hắn hơi dồn dập.
Nhưng cái đuôi rất thành thực, lắc lắc mấy cái rồi quấn quanh cổ tay của Thẩm Đông Thanh.
Thẩm Đông Thanh hiểu ra, vừa sờ đuôi vừa nói: "Rõ ràng anh rất thích tui sờ anh mà."
Chu Văn Ngạn bất lực: "Được rồi, chút nữa về khách sạn lại sờ tiếp."
Thẩm Đông Thanh vui vẻ đồng ý.
Tiếc là hai người mới đi được một đoạn thì bị chặn đường.
Alisa từ trong bóng tối chui ra, hành lễ, trên mặt mang theo nụ cười thương mại, nhẹ nhàng nói: "Tôi có thể làm phiền hai vị một lát sao?"
Thẩm Đông Thanh không chút suy nghĩ vội vàng trả lời: "Không thể."
Bị cự tuyệt, Alisa đờ mặt, nhưng ngay sau đó đã hồi phục lại: "Trong nhà thờ cần người giúp, hai người có thể giúp tôi được không?"
Như trước, Chu Văn Ngạn từ chối: "Không thể."
Alisa hết chịu nổi, cô giận tím người: "Thực ra tôi cũng không muốn sử dụng thủ đoạn quá khích đâu."
Theo lời cô nói, phía sau lưng cô, từng con động vật đi ra, bao vây hai người.
Đám này như bị đổi mặt, từ dáng vẻ dại dại ngu ngu biến thành bộ dạng hung dữ, nước dãi chảy rớt xuống đất thành vũng.
Lỗ tai Thẩm Đông Thanh nhúc nhích, ghét bỏ: "Xấu quá, đến tui còn không muốn sờ tụi nó."
Không biết Alisa nói với đám động vật cái gì mà tụi nó lại vọt lên tấn công hai người.
Chu Văn Ngạn, liếc quanh một đống động vật hung ác đó, vỗ vai động viên Thẩm Đông Thanh: "Đúng lúc, anh cũng cảm thấy như thế."
*
Tư thế của Ngô Gia vẫn y như trước, núp trên ghế sofa, mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Chỉ khác là, trên đầu của hắn cũng mọc ra hai cái lỗ tai, nhìn như là hươu con.
Cụp.
Cửa phòng mở ra.
Ngô Gia đứng lên, nhìn về phía cửa.
Một cái cục hình dạng giống người bị vứt vào, thể hiện rõ người hành động không hề biết thương hoa tiếc ngọc, để 'cái cục' ở đó, đi vào, vô cùng quá phận.
Ngô Gia nhìn cái đống dưới sàn, cảm thán: "Anh đại, anh nhịn tới bây giờ cũng không dễ dàng gì."
Chu Văn Ngạn mới vừa ngồi lên sofa đã cảm thấy không thoải mái - đuôi bị cấn, ngồi kiểu gì cũng không ổn.
May là Thẩm Đông Thanh đã moi cái đuôi hắn ra, bóp bóp sờ sờ.
Hai người như không còn kí ức gì về cái NPC dưới sàn.
Ngô Gia yên lặng nhìn cảnh tượng này hơn một phút, sau đó tự động ngồi xuống kế Alisa: "Đừng có sợ, tụi tui đều là người tốt."
Nói xong, hắn nhìn cảnh Alisa bị trói như bánh chưng, đột nhiên cảm thấy lời này cũng không quá chuẩn xác.
Vì thế, hắn đổi giọng: "Cô nên sợ hãi đi, vì tụi này không phải người tốt đâu."
Alisa nhìn hắn như nhìn kẻ bị thiếu trí tuệ.
Ngô Gia trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên đứng lên: "Tại sao NPC cũng khinh bỉ tui?"
Chu Văn Ngạn được vuốt ve quá thoải mái như là mèo thật, miễn cưỡng mở miệng: "Cô ta không phải là NPC."
Ngô Gia kinh ngạc: "Không phải NPC hả?"
Nhưng mà rõ ràng Alisa là nữ tu sĩ thực tập ở nhà thờ, lại là người hướng dẫn đăng kí ở cửa thành mà.
Chu Văn Ngạn: "Cô nói thử xem nào, Lục Tiểu Trinh?"
Vừa nghe đến cái tên này, Alisa-đang như một con cá chết dưới đất-mở mắt ra, hỏi: "Sao ngươi lại biết cái tên này?"
Chu Văn Ngạn: "A, ta đoán đó."
Dựa trên tính nết của cái game này thì toàn bộ đều chết hết sẽ không chừa lại người nào còn sống.
Do đó, nhóm người chơi trước còn dư lại Lục Tiểu Trinh cũng quá mờ ám.
Dù sao thì đoán sai cũng chẳng có sao.
Alisa, hoặc phải gọi là Lục Tiểu Trinh nhìn thẳng vào mắt Chu Văn Ngạn, cười hai tiếng: "Ngươi biết thì cũng chẳng làm được gì cả, đã bị nhiễm ôn dịch thì cách cái chết chẳng xa rồi."
Cô chuyển đề tài: "Nếu ngươi thả ta ra thì có thể ta sẽ chỉ cho ngươi cách chữa bệnh."
Thẩm Đông Thanh được voi đòi tiên nắm lỗ tai Chu Văn Ngạn, cả người đều dính lên người hắn, biến đoạn hội thoại đều nhuốm vẻ kì quái.
"Ôn dịch hả? Tui thấy cái bệnh này rất tốt mà."
Chu Văn Ngạn kéo người xuống: "Em thích thế phải không?"
Thẩm Đông Thanh nhìn hắn chằm chằm, sau đó lắc đầu: "Không."
Chu Văn Ngạn kiên nhẫn hỏi: "Tại sao thế?"
Thẩm Đông Thanh nói: "Đúng là mèo rất đáng yêu, nhưng tui không muốn anh biến thành mèo."
Biến thành mèo nếu không thể làm lương thực dự trữ nữa thì làm sao đây? Hơn nữa, so với mèo thì hắn vẫn thích người hơn, hơi đáng tiếc là người không có lông để sờ.
Chu Văn Ngạn nhéo nhéo lỗ tai thỏ: "Anh biết rồi."
Lục Tiểu Trinh cảm thấy chính mình dần bị quên lãng, ích lợi trong tay cô không được để vào mắt.
Cô lo lắng, vội nhắc nhở đám người này: "Ngươi cho rằng bắt được ta là đủ sao? Trong đám các ngươi cũng có kẻ phản bội đấy, các ngươi không muốn biết danh tính hắn sao?"
Chu Văn Ngạn cụp mắt: "Cảm ơn vì đã nhắc nhở."
Lục Tiểu Trinh sửng sốt: "Ngươi biết hắn?"
"Vốn cũng không biết, nhưng giờ đã biết. Dù sao kỹ năng diễn xuất quá tệ, nhìn kĩ chút là phát hiện."
Tỷ như tên Kính râm kia.
Đa số người chơi đều lựa chọn bo bo giữ mình, chỉ có hắn là đứng ra làm lãnh đạo, hơn nữa còn tiếp xúc với cha sứ, toàn bộ hành vi tỏ rõ sự kì quái.
Lục Tiểu Trinh biến sắc, kiên cường thuyết phục: "Ôn dịch không có cách nào có thể loại bỏ, chỉ có gia nhập chúng ta thì các người mới có thể tiếp tục sống."
Chu Văn Ngạn mặc kệ cô ta.
Lục Tiểu Trinh: "Ngươi không tin những gì ta nói sao?"
Chu Văn Ngạn hảo tâm trả lời: "Tôi chưa bao giờ tin vào những lời nói ngớ ngẩn cả."
Lục Tiểu Trinh câm nín trợn mắt, sau đó gào lên: "Mấy người các người đều sẽ chết!!"
Đại khái là mọc thêm một đôi tai dài nên Thẩm Đông Thanh thấy rất chói tai, liền cầm lấy bình hoa trên bàn nhét vào miệng Lục Tiểu trinh.
Lọ hoa mình thuôn dài, vừa vặn vừa miệng Lục Tiểu Trinh.
Thẩm Đông Thanh chắp tay trước ngực: "Xin lỗi nha, tìm không được thứ nào khác thay thế, cô tạm thời chịu đựng xí nha."
Miệng nói "Xin lỗi", nhưng tay không hề có ý tứ lấy bình hoa ra.
Ánh mắt Lục Tiểu Trinh ngày càng độc ác hơn: Aaaaaaaaaa
Những người bước chân vào Thành ôn dịch này, chỉ có một kết cục duy nhất, đó chính là chết.
Trước đó, rất nhiều người chơi đều bước vào cái thành phố này, nhưng không ai còn sống sót để đi ra ngoài cả.
Cho dù là có đi chăng nữa cũng không thể là hai người kì quái này.
*
Chu Văn Ngạn đứng lên, cái đuôi tự động rút vào trong áo khoác.
Cái đuôi chưa sờ đã đã chạy, Thẩm Đông Thanh liền nhìn chằm chằm vào áo khoác, như là muốn đem lớp áo mỏng manh đó xé đi.
Chu Văn Ngạn chỉnh chỉnh cổ áo, cười nhẹ: "Đi làm chính sự thôi nào."
Ngô Gia vẫn chưa bắt được sóng não: "Đi ra ngoài làm gì hả anh đại?"
"Ban đêm gió lớn thì đương nhiên đi gϊếŧ người phóng hỏa rồi." Chu Văn Ngạn nhỏ giọng nói.
Nếu như bỏ qua lỗ tai mèo trên đầu hắn thì còn có một chút không khí khủng bố, nhưng bây giờ thì chỉ khiến người khác muốn sờ lỗ tai của hắn.
Thẩm Đông Thanh nghĩ thế, cũng dùng hành động để thể hiện.
Vừa sờ hắn vừa hỏi: "Nhưng mà bây giờ đang là ban ngày ban mặt mà?"
Khoảng cách đến trời tối còn rất lâu.
Ngô Gia: "Phụt!!"
Chu Văn Ngạn liếc hắn, Ngô Gia lập tức tiến lên giải thích: "Trọng điểm là gϊếŧ người phóng hỏa, những chi tiết khác đều là thừa thãi, không cần để ý đến đâu, ha ha."