Dịch: Phong Bụi
“Đây là một con đường dài đằng đẵng mà gian nan, sư phụ nguyện ý đi cùng con chứ?”
Không thể dùng lý lẽ và lợi ích, vậy thì dùng tình để cảm động hắn.
Trần Trí dời đến bên cửa sổ, hơi ngửa đầu, phiền muộn nhìn áng mây trắng góc trời, thở dài hỏi: “Nếu là để hoàn thành tâm nguyện của vi sư thì sao?”
Một khi dính dáng đến sư phụ, thái độ Dung Vận lập tức thay đổi: “Sư phụ muốn làm hoàng đế? Đồ nhi làm tướng quân cho Người, giúp Người đánh giặc!”
“…” Trần Trí nói: “Vi sư già rồi.”
Dung Vận nhào qua, ôm lấy eo Trần Trí: “Không, sư phụ tuổi trẻ lực tráng, đang ở độ tuổi tốt nhất!”
“…” Trần Trí nói: “Có phải không nghe lời hay không? Bảo ngươi làm thì ngươi phải làm! Bây giờ đi ăn cơm trước… Đừng nói, không nghe!”
Dung Vận say rượu, đi không thăng bằng, Trần Trí liền bảo tiểu nhị đưa thức ăn vào trong phòng.
Lúc ăn cơm, ánh mắt Dung Vận liên tục nhìn về phía Trần Trí.
Trần Trí làm như không thấy.
Dung Vận rốt cuộc không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, Người tại sao lập chí thống nhất thiên hạ vậy?”
Trần Trí nghiêm túc nói: “Bởi vì ta họ Trần.”
Dung Vận trầm mặc một hồi nói: “Sư phụ tin tưởng lời của vị thầy tướng số kia nói sao? Ừm, thật ra thì con cũng cảm thấy thật có lý. Được rồi, sư phụ, Người cứ làm đi, con sẽ ủng hộ Người.”
Loại giọng dỗ trẻ con này, sau khi y mười sáu tuổi thì chưa từng nghe qua rồi. Trần Trí hít một hơi nói: “Thật ra thì, ta là hậu nhân của hoàng thất Trần triều.” Không nghĩ tới, vòng vo một vòng đến cuối cùng, lại lợi dụng Trần Ứng Khác.
Dung Vận khiếp sợ há to mồm.
Trần Trí nói: “Thôi Yên vào kinh, Bệ hạ vì để lưu lại hương khói, len lén đưa ta đi.” Nói dối ngay trước mặt Thôi Yên chuyển thế, thật sự là… Có loại cảm giác sảng khoái vô hình.
Dung Vận hỏi: “Vậy Người vì sao không nương nhờ Tây Nam Vương? Hắn luôn muốn lật đổ Yến triều.” Tây Nam Vương trong lời hắn là Trần Hiên Tương đã thừa kế Vương tước.
Người thân thích này Trần Trí không thể làm gì khác hơn là bóp mũi nhận bừa: ” Tây Nam Vương năm đó lấy danh ‘Cần vương’, sự thật là ‘Đoạt vị’, ta cùng hắn đạo bất đồng bất tương vi mưu.”
Dung Vận vẫn không nghĩ ra: “Đã như vậy, sư phụ hẳn nên tự mình cướp lấy thiên hạ mới đúng.”
Đúng vậy…
Trần Trí cũng có chút không nghĩ ra, càng không hiểu là ý nghĩ của một đứa trẻ mười ba tuổi vì sao rõ ràng như vậy. Y không thể làm gì khác hơn là tiếp tục làm rõ: “Năm đó sư phụ nói ta lệ khí quá nặng, vốn không muốn thu nhận, vì vậy ta đã đưa ra lời thề, đời này kiếp này, tuyệt không tham dự đến việc phân tranh thiên hạ, nếu vi phạm lời thề này…”
Dung Vận che miệng y không cho nói nữa: “Sư phụ, con biết rồi, ngươi đừng nói nữa, thần tiên sẽ nghe được, chúng ta đừng nhắc nhở bọn họ.”
Trần Trí vuốt ve đầu hắn: “Cho nên, cái gánh nặng này vi sư chỉ có thể giao cho ngươi.”
Dung Vận rất cảm động, có điều sự chú ý hiển nhiên không ở trong chuyện này: “Sư phụ, Người cũng có sư phụ à.”
” Ừ, dĩ nhiên.”
“Vậy sư phụ của sư phụ là người thế nào?”
“… Ngài là Thượng Dương quan quan chủ.” Nhiệm vụ lần trước mặc dù thất bại, nhưng lưu lại rất nhiều di sản trên phương diện thiết lập nhân vật.
Dung Vận tâm tình có chút mất mác: “Con cho tới bây giờ chưa từng được gặp sư công.”
Trần Trí nói: “Sư phụ Ngài ấy… dạo chơi tứ hải, ta cũng đã rất lâu không gặp rồi.”
Dung Vận len lén ghi nhớ: Sư công chưa chết.
Chuyện liên quan đến tín nhiệm của sư phụ đối với hắn, hắn sau khi cân nhắc, mặt đầy trịnh trọng, hứa: “Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, nhất thống thiên hạ!”
Trần Trí như trút được gánh nặng, vui vẻ yên tâm gật đầu nói: “Đây mới là đồ nhi ngoan của ta.”
Dung Vận ngửa mặt lên, mong đợi hỏi: “Đây là một con đường dài đằng đẵng mà gian nan, sư phụ nguyện ý đi cùng con chứ?”
Trần Trí nói: “Dĩ nhiên.” Mình sẽ ở trên trời phù hộ cho hắn.
Song phương nhận được câu trả lời hài lòng vui vẻ trả phòng, mướn một chiếc xe ngựa, lên đường đi Hàng Châu.
Chuyện đi Hàng Châu này Trần Trí vốn định nói, lại bị Dung Vận giành nói trước rằng muốn về thăm nhà một chút. Các đại thế gia Giang Nam, một nửa nằm ở Kim Lăng một nửa nằm ở Hàng Châu, Dung gia chính là ở vế sau.
Trên quan đạo thông hướng Hàng Châu, người đi đường và xe cộ quay về nhiều, đi thì ít, có vài người nửa đường nghe nói Hàng Châu giới nghiêm, liền thay đổi phương hướng hoặc đi trở về phủ, đi càng về sau, chỉ còn lại bọn họ cùng một chiếc xe ngựa buồng xe màu xanh ngọc tiếp tục đi nhanh.
Phu xe ở phía trước lái xe, Trần Trí cùng Dung Vận chen chúc ở trong buồng xe chật hẹp, không thể nào chỉ giương mắt nhìn, liền bắt đầu nói chuyện. Trần Trí nói dối không chớp mắt, bịa ra một đoạn ký ức bái sư ly kỳ khúc chiết, Dung Vận ngược lại rất thành thật, giới thiệu hết một lượt về gia thế của mình từ trong ra ngoài.
“Cha con là con trai độc nhất, sau khi cưới mẹ con, chỉ sinh được một mình con, huynh đệ tỷ muội chú cô bên nội đều không có ai. Mẹ con ngược lại có hai người anh, đáng tiếc ở Hà Sáo rất xa. Mẹ trước khi lâm chung để lại trăn trối, bảo con đi nương nhờ bọn họ, thế nhưng hiện tại chiến loạn không ngớt, quản gia sợ trên đường không an toàn. Thật may như thế, con mới có thể gặp được sư phụ.”
Quỷ nhỏ nịnh bợ. Trần Trí vừa chê bai vừa hưởng thụ: “Vậy ở Hàng Châu ngươi còn có thân nhân nào?”
Dung Vận nói: “Còn có mấy người làm lớn tuổi trông coi tổ trạch.”
Trần Trí kinh ngạc, không ngờ những thế gia kia lại bỏ qua tổ trạch của Dung gia, thay đổi ý nghĩ, suy nghĩ một chút, không chừng giữ lại là để ôm cây đợi thỏ, bắt con cá lọt lưới Dung Vận này.”Những thế gia này ngươi có còn ấn tượng gì không?”
Dung Vận mặt không thay đổi nói: “Có. Ngô, Phòng, Lâm là ba đại thế gia gốc rễ sâu xa nhất, Dung gia chúng con cùng Cổ gia, Hồ gia không chênh lệch nhiều lắm, có điều, Phòng, Lâm, Cổ gia đều ở Kim Lăng. Bản xứ còn có rất nhiều như tiểu thế gia như Lưu gia ở đường Hà Phường, Lưu gia ở Thanh Hà phường.” Nói rõ ràng mạch lạc, không biết trong lòng đã kiểm đếm qua bao nhiêu lần.
Trần Trí muốn an ủi cũng không biết nói từ đâu.
Xe ngựa đột nhiên tròng trành một chút, Trần Trí theo bản năng bảo vệ đầu Dung Vận, sau một lát mới buông ra.
Dung Vận tham luyến nhiệt độ khuỷu tay y, không nhịn được nhích lại gần y: “Sư phụ, con ngồi hơi mệt.”
Trần Trí nói: “Chốc lát nữa là có thể ăn cơm trưa rồi, đến lúc đó xuống xe đi tới lui, hoạt động gân cốt một chút.”
Dung Vận nhè nhẹ ghé đầu lại gần…
Trần Trí đột nhiên nghiêng người, vén mở rèm cửa sổ. Bên ngoài ánh mặt trời sáng sủa, thế nhưng y cứ cảm thấy một sự lạnh lẽo vô hình. Buông rèm cửa sổ xuống, y móc lọ nước mắt trâu ra, đang chuẩn bị nhỏ vào trong mắt, liền thấy Dung Vận ngồi ở bên cạnh, mặt xụ ra như muốn khóc, nhìn y.
“… Sao thế?”
Dung Vận ủy khuất lắc lắc đầu.
Trần Trí hỏi: “Thân thể không thoải mái sao?” Thuận tay ôm người vào trong lòng, “Như vậy có khá hơn một chút hay không.” Sống hơn một trăm tuổi vẫn chưa từng làm cha, cũng không biết tư thế có quy phạm hay không, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé trong nháy mắt rạng rỡ, tạm thời cho rằng hẳn đã quy phạm rồi.
Nhỏ nước mắt, lại xua đi Dung Vận lo lắng mắt mình không thoải mái mà truy hỏi hết lần này đến lần khác, Trần Trí lại lần nữa vén rèm cửa lên —— vẫn là khí trời tốt, chẳng qua là thỉnh thoảng đi ngang qua cây lớn chọc trời, có thể thấy dưới bóng cây một quỷ sai mặt trắng toát đang đứng.
Chú ý tới ánh mắt của y, quỷ sai còn hành lễ từ xa xa.
Nếu bắt gặp một lần, đó là tình cờ, nhưng liên tục bắt gặp mấy lần, nhất định là theo đuôi suốt dọc đường. Mình là thần tiên, Dung Vận là con trai của Thiên đạo, không thể nào bị quỷ sai để mắt tới, còn lại chính là… Phu xe? Chẳng lẽ sắp lật xe?
Trần Trí cau mày, thuận tay xoa xoa tóc Dung Vận.
Dung Vận thoải mái đến mức ngọn tóc đều sắp uốn cong, híp mắt cọ cọ vào tay y.
Cách đó không xa vang lên một tiếng ngựa hí, Trần Trí vén rèm, vừa đúng lúc nhìn thấy xe ngựa màu xanh ngọc thoáng một cái lướt qua, trong lòng khẽ động, vội vàng kêu phu xe dừng lại, mang Dung Vận xuống xe.
Xe ngựa màu xanh ngọc ngừng ở ven đường, trong buồng xe vang lên tiếng gào tê tâm liệt phế.
Trần Trí cho là có chuyện gì xảy ra, vội vàng chạy tới, bị phu xe của đối phương cản lại: “Ngươi là người nào?”
Trần Trí nói: “Trong buồng xe có người đang kêu khóc.”
Phu xe lúng túng nói: “Là Thiếu nãi nãi nhà ta phát động.”
Y còn chưa kịp phản ứng, Dung Vận đã kéo tay áo y đi ra ngoài, còn nhỏ giọng nói cho y biết: “Là nữ chủ nhân nhà bọn họ sắp sinh con.”
Trần Trí: “…”
Chung đường cũng là duyên phận, Trần Trí dứt khoát ăn cơm trưa trước thời hạn. Ăn được một nửa, quỷ sai đó lại xuất hiện, ánh mắt nhìn buồng xe, thật giống như đang đợi.
Trần Trí nhất thời hiểu được. Y mượn cớ đi giải, ra hiệu bằng mắt với quỷ sai kia, hẹn hắn đi nơi vắng vẻ nói chuyện.
Quỷ sai kia không ngờ rất nghe lời, chờ Trần Trí tìm một nơi âm u, liền xuất hiện.
“Ra mắt tiên nhân.” Quỷ sai hành lễ.
Trần Trí hỏi: “Ngươi làm gì ở chỗ này?”
Quỷ sai nói: “Tiểu nương tử Ngô gia hôm nay khó sinh mà chết, ta ở chỗ này chờ đợi câu hồn.”
Trần Trí mới vừa bị phổ cập về các đại thế gia Giang Nam, rất nhạy cảm với họ “Ngô”, hỏi: “Tiểu nương tử này là người thế nào?”
Quỷ sai nói: “Nàng là vợ của Ngô Đại Phủ trưởng tôn nhị phòng đời thứ mười bốn của Ngô gia thành Hàng Châu. Bởi vì đại phòng và nhị phòng tương tranh, sợ liên lụy đến hài nhi trong bụng, mới tránh đi Minh Châu ở. Hôm nay, nhị phòng thắng lợi, lão thái gia lâm chung muốn gặp cháu bốn đời một lần, liền mời nàng trở về.”
Trần Trí không ngờ thuận miệng hỏi một chút, lại có niềm vui ngoài ý muốn, hỏi ra được tình huống tường tận như vậy.
Quỷ sai nói: “Sắp đến giờ, tiểu nhân cũng nên đi rồi.” Dứt lời, hóa thành một luồng khói xanh, biến mất tại chỗ.
Chờ Trần Trí trở về, vừa vặn bắt gặp quỷ sai mang người phụ nữ trẻ đang khóc sướt mướt đi về phía đông, mà trong buồng xe khóc lóc vang trời.
Dung Vận mặt trắng bệch chạy tới: “Sư phụ! Người phụ nữ kia khó sinh chết rồi.”
Trần Trí xoa xoa đầu hắn: “Hài tử thì sao?”
Dung Vận nói: “Đứa trẻ bình an.”
Quả nhiên, trong tiếng khóc than xen lẫn tiếng trẻ sơ sinh khóc. Trần Trí trong lòng khẽ động, nghĩ buồng xe xanh ngọc kia cũng không lớn, sức chứa có hạn, nói không chừng không có bà vú, liền nói: “Ngươi lúc trước không phải có nấu một nồi cháo sao? Đi lấy đưa cho bọn họ.”
Dung Vận vâng lời đi lấy.
Khi Trần Trí đưa cháo qua, quả nhiên nhận được sự cảm ơn của đối phương.
Mất đi chủ tử, những người làm kia đang mất hết hồn vía, gặp được một người hảo tâm giúp đỡ khi hoạn nạn, không khỏi nảy sinh mấy phần thân cận.
Làm quen một hồi, Trần Trí liền nắm bắt được tình hình đại khái của bọn họ. Trừ Thiếu phu nhân vừa qua đời ra, xe này tổng cộng bốn người, một phu xe, một bà vú Thiếu phu nhân mang tới từ nhà mẹ đẻ, một nha hoàn cùng một hộ vệ. Mặc dù người ít, nhưng hộ vệ là cao thủ nổi danh trên giang hồ, ứng phó tình huống bình thường là dư sức.
Thiếu phu nhân kia mang thai chưa đủ chín tháng, theo như bọn họ nghĩ, đủ để chống đỡ đến Hàng Châu rồi mới sinh, không ngờ lại sinh sớm, người và xe chuẩn bị chưa đủ, miễn cưỡng tiếp sinh được một tiểu thiếu gia, nhưng cứu không được người lớn.
Lần nữa lên đường, hai chiếc xe liền gần gũi hơn rất nhiều. Trần Trí giúp bọn họ sắp xếp hậu sự của Thiếu nãi nãi Ngô gia, sau đó khi phải ngủ ngoài trời, Trần Trí cùng cao thủ kia thay phiên gác đêm. Sau một phen dày vò, rốt cuộc ngày thứ bảy thì đến được ngoài thành Hàng Châu.
Trần Trí vốn còn muốn trên đường xảy ra sự cố gì đó, mình ra tay viện thủ, kết được thiện duyên, thuận lợi kết giao với Ngô gia. Đáng tiếc, đại hán lục lâm có lẽ đều vào trong tiểu thuyết cướp cả rồi, đến thực tế, thật ngay cả một tên thổ phỉ lưu manh không có mắt cũng không thấy.
Lúc chia tay phu xe, Trần Trí vô tình tiết lộ một chút xíu cảm khái, bị phu xe cười nhạo một trận.
“Bên ngoài loạn vẫn là bên ngoài loạn, Giang Nam chúng tôi là quê hương của cá và gạo (ý là trù phú), có thần tiên phù hộ, cho tới bây giờ đều là bình yên vô sự. Hơn nữa, mấy đại thế gia trong thành Hàng Châu cũng không phải ăn chay, dưới trướng cũng ngầm nuôi quân đội đấy. Trước kia có một nhóm thổ phỉ từ khu vực Cống Châu, Cát An lén lút mò tới, còn chưa vào thành, liền để những thế gia kia nghe được tin tức, ngay đêm đó liền dẫn người tiêu diệt.”
Trần Trí nói: “Ồ? Là thế gia nào thế?”
Phu xe nói: “Hình như là Dung gia? Nếu không phải thì là Lâm gia. Tổng cộng có mấy nhà này thôi mà.”
Sau khi tiễn phu xe đi, người làm Ngô gia đã vào thành rồi. Thiếu phu nhân chết ở trên đường, bọn họ tự thân khó bảo toàn, dĩ nhiên sẽ không nhiều chuyện quản Trần Trí bọn họ có vào thành được hay không. Trần Trí cũng không có ý định dựa vào bọn họ, chẳng qua là, những thủ đoạn kia của y, không thích hợp triển lộ trước mặt Dung Vận cho lắm, bất giác có chút chần chờ.
Dung Vận cực kỳ nhạy cảm, Trần Trí nhíu mày một cái, liền biết y đang suy nghĩ gì, tự động móc ra một tấm vải bịt mắt lại: “Sư phụ, Người có thủ đoạn gì cứ sử hết ra đi.”
Học trò chu đáo như vậy đi đâu tìm được?
Trần Trí cảm động xoa xoa đầu hắn, sau đó ôm lấy hắn, bay lên không vượt qua tường thành, rơi vào bên trong.
Sau khi Dung Vận bỏ tấm vải ra, thầm nói: Sư phụ quả nhiên có chuyện gạt hắn.
Hắn đột nhiên kéo cánh tay Trần Trí: “Sư phụ, con là đệ tử nối dòng của Người phải không?”
Trần Trí do dự một chút, cảm thấy nối dòng hai chữ này mình nhận thì hổ thẹn, dẫu sao những năm này, kiến thức của Dung Vận cơ bản dựa vào tự học, điều duy nhất mình làm, chính là không ngừng thúc giục năng lực tự lực cánh sinh của hắn.
Sự chần chừ của y rơi vào trong mắt Dung Vận, lại là có ý khác, lập tức hốc mắt ửng đỏ, mắt thấy sắp xảy ra một trận cuồng phong bão vũ, Trần Trí cuối cùng mở miệng: “Ngươi là đồ đệ đầu tiên ta nhận, có lẽ cũng là người cuối cùng. Đáng tiếc không thể dạy ngươi tử tế.”
Dung Vận nhất thời mây đen chuyển nắng ráo: “Không quan trọng, sư phụ, cuộc sống của chúng ta còn rất dài, Người có thể từ từ dạy con.”
Trần Trí cười một tiếng. Rất dài? Có thể dài bao lâu chứ, chẳng qua là hai năm, hơn bảy trăm ngày.
Dung Vận nói: “Sư phụ, Người nói con là đồ đệ thứ nhất cũng là đồ đệ cuối cùng của Người, chính là nói, con là ngươi truyền nhân duy nhất.”
Trần Trí nói: “Nói như vậy cũng đúng.”
Dung Vận mở to hai mắt, mong đợi hỏi: “Sư phụ sẽ dạy cho con bản lãnh của Người chứ?”
Ánh mắt hắn quá mức thuần khiết, khiến cho Trần Trí cái bánh quẩy già này do dự một cái chớp mắt mới trả lời: “Nếu như ngươi biểu hiện tốt.”
Dung Vận hài lòng cười: “Sư phụ, con sẽ rất nghe lời. Nếu như có việc gì làm không tốt, sư phụ nói với con, con nhất định sẽ sửa.”
Trần Trí chỉ có thể xoa xoa đầu hắn.
Dung Vận âm thầm đếm số lần sư phụ xoa đầu mình, nghĩ lần này ra ngoài thật là quá tốt!
Trần Trí không lập tức mang Dung Vận trở về Dung gia, mà là tìm một khách điếm ở. Nhưng mà ở không bao lâu, nha dịch tìm tới cửa, muốn tra giấy phép. Trần Trí mặc dù có, nhưng là khu vực bên ngoài, rất có thể sẽ bị cưỡng chế đuổi đi, đang chuẩn bị đường chạy, Dung Vận lấy ra một thẻ đồng lớn chừng bàn tay, trên đó viết chữ Dung.
Sắc mặt nha dịch lập tức thay đổi, sau khi trố mắt nhìn nhau, cung cung kính kính gọi một tiếng Dung thiếu gia.
Sau khi Thôi Yên và các lộ quân phản loạn tấn công kinh thành, khu vực Giang Nam liền bị các đại thế gia chiếm lĩnh, mặc dù nha môn còn ở trên mặt nổi, nhưng người nắm quyền thực sự đã sớm thay đổi. Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, bọn họ biết Dung gia suy vi, cũng không dám lạnh nhạt chút gì.
Đuổi nha dịch đi, Dung Vận quay đầu liền bắt gặp ánh mắt không đồng tình của Trần Trí.
Dung Vận nói: “Có sư phụ ở bên, con không sợ.”
Ngươi không sợ ta sợ.
Trần Trí tức giận nghĩ: Y vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý đơn độc đối địch đám đông.
Dung Vận đi qua cọ cọ cánh tay y: “Sư phụ không phải muốn con nhất thống thiên hạ sao? Bây giờ phải chuẩn bị luôn, con phải vực dậy Dung gia lần nữa, sớm muộn cũng phải đối đầu với bọn họ.”
Trần Trí nói: “Ngươi còn nhỏ.”
Dung Vận lầu bầu nói: “Khi sư phụ bảo con xem 《 Nguyệt hạ ký 》 đâu có nói như vậy đâu.”
Trần Trí nói: “Còn cãi?”
Dung Vận vội vàng nói: “Đều nghe sư phụ.”
Cũng đã tiên trảm hậu tấu, y còn có thể thế nào?
Lập tức, Trần Trí liền trả phòng, mang Dung Vận trở về Dung gia.
Là một trong mấy đại thế gia có nguồn gốc lâu đời nhất ở Giang Nam, Dung gia tổ trạch diện tích mênh mông, đứng ở cửa, liền có thể cảm nhận được gốc rễ sâu xa của một thế gia hơn trăm năm. Dung Vận còn chưa gõ cửa, người làm bên trong đã nhận được tin, chờ ở bên cổng từ sớm, bọn họ đến một cái, liền đón vào.
Dung gia bên ngoài nhìn lớn, bên trong đi vào càng sâu.
Đi hết một viện lại một viện nữa, vừa vào nhà lại vào nhà nữa, thật là như mê cung khiến cho người hoa cả mắt, nhưng Trần Trí là người đã ở quen hoàng cung, gật gật đầu, cũng không lộ ra vẻ giật mình gì.
Dung Vận thấy ánh mắt sùng kính của người làm, trong lòng rất là thoải mái.
Người làm một đường đưa bọn họ đến “Cổ Âm Hiên” Dung Vận trước kia ở: “Thời gian công tử không có ở đây, chúng tiểu nhân vẫn luôn dọn dẹp. Đồ vật bên trong một món cũng chưa từng xê dịch.” Hắn vốn định sắp xếp Trần Trí viện bên cạnh, bị Dung Vận một hơi bác bỏ: “Sư phụ và ta ở cùng nhau.”
Chủ muốn thế nào thì khách thế đó, Trần Trí tất nhiên sẽ không có dị nghị.
Sau khi vào ở, Trần Trí không nhịn được hỏi tới dự định ngày sau của hắn.
Dung Vận nói rõ ràng mạch lạc: “Ban đầu cha con bởi vì dùng binh khí đánh nhau qua đời, mẹ ta sau đó cũng đi theo, La gia dùng binh khí đánh nhau kia Tri phủ đã xử trí. Trên bề nổi nhà chúng con cùng các đại thế gia cũng không có vạch rõ thái độ, cho dù con trở lại, bọn họ cũng sẽ không đối phó con ngoài sáng.”
Trần Trí nói: “Ám tiễn khó phòng.”
“Cho nên, con muốn kết giao xa mà đánh gần!” Dung Vận nói.
Trần Trí nói: “Kết giao xa mà đánh gần thế nào?”
Dung Vận nói: “Hồ gia gia chủ cùng nhà con là kết giao nhiều đời, nể tình cha mẹ đã qua đời của con, hắn tất nhiên sẽ không làm khó con. Ngô gia ấy à, dầu gì chúng ta cũng đã cứu giúp tiểu thiếu gia nhà bọn họ, bọn họ lại mới vừa trải qua một trận nội đấu, tất nhiên sẽ không lập tức trở mặt. Cho nên, chỉ cần con viết thư nhượng bộ mấy đại thế gia ở Kim Lăng, sau khi trấn an bọn họ, liền có thể động thủ với Lâm gia.”
Trần Trí: “…”
Trần Trí chớp chớp mắt: “Ngươi nói Lâm gia nào?”
Dung Vận nói: “Chính là Lâm gia ở bên bờ Tây Hồ, Lục Liễu Ấm đó.”
Đó không phải là nhà mà Đàm Thúc lẩn vào hay sao?
Trần Trí liếm liếm môi khô, đầu suy nghĩ cách ngăn cản hắn thật nhanh.
Dung Vận chú ý thấy sắc mặt y không đúng: “Sư phụ biết người Lâm gia?”
Hắn cung cấp ý tưởng vô cùng tốt, Trần Trí thuận thang trèo xuống: ” Không sai, ta cùng Lâm Chi Nguyên của Lâm gia có mấy lần gặp mặt. Xem cách làm người của hắn, ngược lại không hổ là một quân tử, để ta nói chuyện với hắn xem xem, nói không chừng sẽ trở thành một cánh tay đắc lực của ngươi.”
Dung Vận ghen nói: “Tương tri của sư phụ khắp thiên hạ, ngày sau nhất định phải nói trước cho con biết, suýt nữa chọc sư phụ không vui.”
Trần Trí nói: “Lâm gia đặt một bên được rồi, ngươi còn có tính toán gì?”
Dung Vận nói: “Vậy thì Ngô gia đi. Dù sao bọn họ vừa nội đấu một trận, tổn thương nguyên khí nặng nề.”
Hai người đang nói đến Ngô gia, người làm liền nói Ngô gia đưa thiếp mời đến cửa, thật là đi hỏng giày sắt tìm không thấy, lúc thấy hoàn toàn không phí công.
Ngô gia phái tới hai người, một là bà vú của Thiếu nãi nãi, còn một người chính là Ngô thiếu gia mới vừa thành quả phu. Thiếu gia kia cặp mắt hơi đỏ, tựa hồ đã khóc rất nhiều, ngược lại nhận được của Trần Trí mấy phần hảo cảm.
Ngô thiếu gia vừa gặp mặt liền tha thiết cảm tạ một phen, sau đó tặng một phần hậu lễ.
Trần Trí thấy Dung Vận nhìn mình, nhất thời có chút lúng túng. Tuy nói y là sư phụ của Dung Vận, nhưng nơi này là Dung gia, đối tượng Ngô thiếu gia tặng đồ cũng là Dung Vận, mình bất luận là tiếp nhận hay là từ chối đều là vượt quá chức phận.
Cũng may Dung Vận cơ trí, nói: “Con thấy mấy thứ đồ này cũng vô cùng thích hợp sư phụ, Ngô thiếu gia đã có ý tốt, con liền thay sư phụ nhận.”
Trần Trí gật đầu một cái.
Ngô thiếu gia tựa như lúc này mới chú ý tới Trần Trí, ôm quyền nói: “Ngưỡng mộ Bi Ly tiên sinh núi Tứ Minh đã lâu, đáng hận tục vụ quấn thân, không thể bái kiến, hôm nay gặp mặt quả nhiên hơn danh tiếng gấp trăm lần.”
Trần Trí mỉm cười nói: “Có thể thấy danh tiếng của ta không tốt lắm.”
Ngô thiếu gia nụ cười cứng đờ.
Trần Trí nói: “Ta nói đùa, Ngô thiếu gia bỏ qua cho.”
Ngô thiếu gia cười khan nói: “Bi Ly tiên sinh thật là thú vị.”
Ba người lại trò chuyện một hồi, Ngô thiếu gia đột ngột hỏi tới lúc vợ mình sinh nở, biểu hiện của mấy người hầu, ý nói, tựa hồ hoài nghi vợ sớm sinh cùng sinh khó, là bọn họ cản trở từ trong.
Trần Trí cũng không nhìn thấy quá trình sinh nở, tự nhiên không tiện mở miệng, Dung Vận thì nói bọn họ đều ở bên trong buồng xe, bọn họ là đàn ông bên ngoài, tình hình cũng không rõ lắm.
Ngô thiếu gia tựa hồ đã sớm ngờ tới câu trả lời, vẫn cứ cảm ơn lần nữa.
Sau khi hắn đi, Trần Trí than thở: “Người cao thủ kia ngược lại vẫn ổn, chỉ sợ bà vú, nha hoàn cùng phu xe phải gặp tai ương.”
Dung Vận thấy y quan tâm, lập tức phái người đi tìm hiểu tin tức Ngô gia.
Quả nhiên, ngày hôm sau liền có tin tức gửi lại, nói Ngô gia nửa đêm mang ba thi thể đi ra, bởi vì đêm quá tối, bọn họ lại chôn gấp, không thấy rõ mặt, nhưng là căn cứ vóc người, hẳn là một nam hai nữ.
Dung Vận lập tức ca công tụng đức một phen đối với việc Trần Trí liệu sự như thần, nói đến mức Trần Trí gần như hoài nghi mình có phải không nên làm thần tiên, mà đổi nghề đi làm thần côn hay không.
Ngoài ra, Ngô gia còn bổ sung thêm một tin tức quan trọng.
Đại phòng Ngô gia mặc dù bị đánh bại, nhưng là Đại tiểu thư của đại phòng hôm nay đang ở trong Tây Nam Vương phủ, nghe nói là sắp đón vào cửa làm Vương phi, cho nên nhị phòng cũng không dám làm gì quá đáng đối với đại phòng.
“Đây là một con đường dài đằng đẵng mà gian nan, sư phụ nguyện ý đi cùng con chứ?”
Không thể dùng lý lẽ và lợi ích, vậy thì dùng tình để cảm động hắn.
Trần Trí dời đến bên cửa sổ, hơi ngửa đầu, phiền muộn nhìn áng mây trắng góc trời, thở dài hỏi: “Nếu là để hoàn thành tâm nguyện của vi sư thì sao?”
Một khi dính dáng đến sư phụ, thái độ Dung Vận lập tức thay đổi: “Sư phụ muốn làm hoàng đế? Đồ nhi làm tướng quân cho Người, giúp Người đánh giặc!”
“…” Trần Trí nói: “Vi sư già rồi.”
Dung Vận nhào qua, ôm lấy eo Trần Trí: “Không, sư phụ tuổi trẻ lực tráng, đang ở độ tuổi tốt nhất!”
“…” Trần Trí nói: “Có phải không nghe lời hay không? Bảo ngươi làm thì ngươi phải làm! Bây giờ đi ăn cơm trước… Đừng nói, không nghe!”
Dung Vận say rượu, đi không thăng bằng, Trần Trí liền bảo tiểu nhị đưa thức ăn vào trong phòng.
Lúc ăn cơm, ánh mắt Dung Vận liên tục nhìn về phía Trần Trí.
Trần Trí làm như không thấy.
Dung Vận rốt cuộc không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, Người tại sao lập chí thống nhất thiên hạ vậy?”
Trần Trí nghiêm túc nói: “Bởi vì ta họ Trần.”
Dung Vận trầm mặc một hồi nói: “Sư phụ tin tưởng lời của vị thầy tướng số kia nói sao? Ừm, thật ra thì con cũng cảm thấy thật có lý. Được rồi, sư phụ, Người cứ làm đi, con sẽ ủng hộ Người.”
Loại giọng dỗ trẻ con này, sau khi y mười sáu tuổi thì chưa từng nghe qua rồi. Trần Trí hít một hơi nói: “Thật ra thì, ta là hậu nhân của hoàng thất Trần triều.” Không nghĩ tới, vòng vo một vòng đến cuối cùng, lại lợi dụng Trần Ứng Khác.
Dung Vận khiếp sợ há to mồm.
Trần Trí nói: “Thôi Yên vào kinh, Bệ hạ vì để lưu lại hương khói, len lén đưa ta đi.” Nói dối ngay trước mặt Thôi Yên chuyển thế, thật sự là… Có loại cảm giác sảng khoái vô hình.
Dung Vận hỏi: “Vậy Người vì sao không nương nhờ Tây Nam Vương? Hắn luôn muốn lật đổ Yến triều.” Tây Nam Vương trong lời hắn là Trần Hiên Tương đã thừa kế Vương tước.
Người thân thích này Trần Trí không thể làm gì khác hơn là bóp mũi nhận bừa: ” Tây Nam Vương năm đó lấy danh ‘Cần vương’, sự thật là ‘Đoạt vị’, ta cùng hắn đạo bất đồng bất tương vi mưu.”
Dung Vận vẫn không nghĩ ra: “Đã như vậy, sư phụ hẳn nên tự mình cướp lấy thiên hạ mới đúng.”
Đúng vậy…
Trần Trí cũng có chút không nghĩ ra, càng không hiểu là ý nghĩ của một đứa trẻ mười ba tuổi vì sao rõ ràng như vậy. Y không thể làm gì khác hơn là tiếp tục làm rõ: “Năm đó sư phụ nói ta lệ khí quá nặng, vốn không muốn thu nhận, vì vậy ta đã đưa ra lời thề, đời này kiếp này, tuyệt không tham dự đến việc phân tranh thiên hạ, nếu vi phạm lời thề này…”
Dung Vận che miệng y không cho nói nữa: “Sư phụ, con biết rồi, ngươi đừng nói nữa, thần tiên sẽ nghe được, chúng ta đừng nhắc nhở bọn họ.”
Trần Trí vuốt ve đầu hắn: “Cho nên, cái gánh nặng này vi sư chỉ có thể giao cho ngươi.”
Dung Vận rất cảm động, có điều sự chú ý hiển nhiên không ở trong chuyện này: “Sư phụ, Người cũng có sư phụ à.”
” Ừ, dĩ nhiên.”
“Vậy sư phụ của sư phụ là người thế nào?”
“… Ngài là Thượng Dương quan quan chủ.” Nhiệm vụ lần trước mặc dù thất bại, nhưng lưu lại rất nhiều di sản trên phương diện thiết lập nhân vật.
Dung Vận tâm tình có chút mất mác: “Con cho tới bây giờ chưa từng được gặp sư công.”
Trần Trí nói: “Sư phụ Ngài ấy… dạo chơi tứ hải, ta cũng đã rất lâu không gặp rồi.”
Dung Vận len lén ghi nhớ: Sư công chưa chết.
Chuyện liên quan đến tín nhiệm của sư phụ đối với hắn, hắn sau khi cân nhắc, mặt đầy trịnh trọng, hứa: “Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, nhất thống thiên hạ!”
Trần Trí như trút được gánh nặng, vui vẻ yên tâm gật đầu nói: “Đây mới là đồ nhi ngoan của ta.”
Dung Vận ngửa mặt lên, mong đợi hỏi: “Đây là một con đường dài đằng đẵng mà gian nan, sư phụ nguyện ý đi cùng con chứ?”
Trần Trí nói: “Dĩ nhiên.” Mình sẽ ở trên trời phù hộ cho hắn.
Song phương nhận được câu trả lời hài lòng vui vẻ trả phòng, mướn một chiếc xe ngựa, lên đường đi Hàng Châu.
Chuyện đi Hàng Châu này Trần Trí vốn định nói, lại bị Dung Vận giành nói trước rằng muốn về thăm nhà một chút. Các đại thế gia Giang Nam, một nửa nằm ở Kim Lăng một nửa nằm ở Hàng Châu, Dung gia chính là ở vế sau.
Trên quan đạo thông hướng Hàng Châu, người đi đường và xe cộ quay về nhiều, đi thì ít, có vài người nửa đường nghe nói Hàng Châu giới nghiêm, liền thay đổi phương hướng hoặc đi trở về phủ, đi càng về sau, chỉ còn lại bọn họ cùng một chiếc xe ngựa buồng xe màu xanh ngọc tiếp tục đi nhanh.
Phu xe ở phía trước lái xe, Trần Trí cùng Dung Vận chen chúc ở trong buồng xe chật hẹp, không thể nào chỉ giương mắt nhìn, liền bắt đầu nói chuyện. Trần Trí nói dối không chớp mắt, bịa ra một đoạn ký ức bái sư ly kỳ khúc chiết, Dung Vận ngược lại rất thành thật, giới thiệu hết một lượt về gia thế của mình từ trong ra ngoài.
“Cha con là con trai độc nhất, sau khi cưới mẹ con, chỉ sinh được một mình con, huynh đệ tỷ muội chú cô bên nội đều không có ai. Mẹ con ngược lại có hai người anh, đáng tiếc ở Hà Sáo rất xa. Mẹ trước khi lâm chung để lại trăn trối, bảo con đi nương nhờ bọn họ, thế nhưng hiện tại chiến loạn không ngớt, quản gia sợ trên đường không an toàn. Thật may như thế, con mới có thể gặp được sư phụ.”
Quỷ nhỏ nịnh bợ. Trần Trí vừa chê bai vừa hưởng thụ: “Vậy ở Hàng Châu ngươi còn có thân nhân nào?”
Dung Vận nói: “Còn có mấy người làm lớn tuổi trông coi tổ trạch.”
Trần Trí kinh ngạc, không ngờ những thế gia kia lại bỏ qua tổ trạch của Dung gia, thay đổi ý nghĩ, suy nghĩ một chút, không chừng giữ lại là để ôm cây đợi thỏ, bắt con cá lọt lưới Dung Vận này.”Những thế gia này ngươi có còn ấn tượng gì không?”
Dung Vận mặt không thay đổi nói: “Có. Ngô, Phòng, Lâm là ba đại thế gia gốc rễ sâu xa nhất, Dung gia chúng con cùng Cổ gia, Hồ gia không chênh lệch nhiều lắm, có điều, Phòng, Lâm, Cổ gia đều ở Kim Lăng. Bản xứ còn có rất nhiều như tiểu thế gia như Lưu gia ở đường Hà Phường, Lưu gia ở Thanh Hà phường.” Nói rõ ràng mạch lạc, không biết trong lòng đã kiểm đếm qua bao nhiêu lần.
Trần Trí muốn an ủi cũng không biết nói từ đâu.
Xe ngựa đột nhiên tròng trành một chút, Trần Trí theo bản năng bảo vệ đầu Dung Vận, sau một lát mới buông ra.
Dung Vận tham luyến nhiệt độ khuỷu tay y, không nhịn được nhích lại gần y: “Sư phụ, con ngồi hơi mệt.”
Trần Trí nói: “Chốc lát nữa là có thể ăn cơm trưa rồi, đến lúc đó xuống xe đi tới lui, hoạt động gân cốt một chút.”
Dung Vận nhè nhẹ ghé đầu lại gần…
Trần Trí đột nhiên nghiêng người, vén mở rèm cửa sổ. Bên ngoài ánh mặt trời sáng sủa, thế nhưng y cứ cảm thấy một sự lạnh lẽo vô hình. Buông rèm cửa sổ xuống, y móc lọ nước mắt trâu ra, đang chuẩn bị nhỏ vào trong mắt, liền thấy Dung Vận ngồi ở bên cạnh, mặt xụ ra như muốn khóc, nhìn y.
“… Sao thế?”
Dung Vận ủy khuất lắc lắc đầu.
Trần Trí hỏi: “Thân thể không thoải mái sao?” Thuận tay ôm người vào trong lòng, “Như vậy có khá hơn một chút hay không.” Sống hơn một trăm tuổi vẫn chưa từng làm cha, cũng không biết tư thế có quy phạm hay không, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé trong nháy mắt rạng rỡ, tạm thời cho rằng hẳn đã quy phạm rồi.
Nhỏ nước mắt, lại xua đi Dung Vận lo lắng mắt mình không thoải mái mà truy hỏi hết lần này đến lần khác, Trần Trí lại lần nữa vén rèm cửa lên —— vẫn là khí trời tốt, chẳng qua là thỉnh thoảng đi ngang qua cây lớn chọc trời, có thể thấy dưới bóng cây một quỷ sai mặt trắng toát đang đứng.
Chú ý tới ánh mắt của y, quỷ sai còn hành lễ từ xa xa.
Nếu bắt gặp một lần, đó là tình cờ, nhưng liên tục bắt gặp mấy lần, nhất định là theo đuôi suốt dọc đường. Mình là thần tiên, Dung Vận là con trai của Thiên đạo, không thể nào bị quỷ sai để mắt tới, còn lại chính là… Phu xe? Chẳng lẽ sắp lật xe?
Trần Trí cau mày, thuận tay xoa xoa tóc Dung Vận.
Dung Vận thoải mái đến mức ngọn tóc đều sắp uốn cong, híp mắt cọ cọ vào tay y.
Cách đó không xa vang lên một tiếng ngựa hí, Trần Trí vén rèm, vừa đúng lúc nhìn thấy xe ngựa màu xanh ngọc thoáng một cái lướt qua, trong lòng khẽ động, vội vàng kêu phu xe dừng lại, mang Dung Vận xuống xe.
Xe ngựa màu xanh ngọc ngừng ở ven đường, trong buồng xe vang lên tiếng gào tê tâm liệt phế.
Trần Trí cho là có chuyện gì xảy ra, vội vàng chạy tới, bị phu xe của đối phương cản lại: “Ngươi là người nào?”
Trần Trí nói: “Trong buồng xe có người đang kêu khóc.”
Phu xe lúng túng nói: “Là Thiếu nãi nãi nhà ta phát động.”
Y còn chưa kịp phản ứng, Dung Vận đã kéo tay áo y đi ra ngoài, còn nhỏ giọng nói cho y biết: “Là nữ chủ nhân nhà bọn họ sắp sinh con.”
Trần Trí: “…”
Chung đường cũng là duyên phận, Trần Trí dứt khoát ăn cơm trưa trước thời hạn. Ăn được một nửa, quỷ sai đó lại xuất hiện, ánh mắt nhìn buồng xe, thật giống như đang đợi.
Trần Trí nhất thời hiểu được. Y mượn cớ đi giải, ra hiệu bằng mắt với quỷ sai kia, hẹn hắn đi nơi vắng vẻ nói chuyện.
Quỷ sai kia không ngờ rất nghe lời, chờ Trần Trí tìm một nơi âm u, liền xuất hiện.
“Ra mắt tiên nhân.” Quỷ sai hành lễ.
Trần Trí hỏi: “Ngươi làm gì ở chỗ này?”
Quỷ sai nói: “Tiểu nương tử Ngô gia hôm nay khó sinh mà chết, ta ở chỗ này chờ đợi câu hồn.”
Trần Trí mới vừa bị phổ cập về các đại thế gia Giang Nam, rất nhạy cảm với họ “Ngô”, hỏi: “Tiểu nương tử này là người thế nào?”
Quỷ sai nói: “Nàng là vợ của Ngô Đại Phủ trưởng tôn nhị phòng đời thứ mười bốn của Ngô gia thành Hàng Châu. Bởi vì đại phòng và nhị phòng tương tranh, sợ liên lụy đến hài nhi trong bụng, mới tránh đi Minh Châu ở. Hôm nay, nhị phòng thắng lợi, lão thái gia lâm chung muốn gặp cháu bốn đời một lần, liền mời nàng trở về.”
Trần Trí không ngờ thuận miệng hỏi một chút, lại có niềm vui ngoài ý muốn, hỏi ra được tình huống tường tận như vậy.
Quỷ sai nói: “Sắp đến giờ, tiểu nhân cũng nên đi rồi.” Dứt lời, hóa thành một luồng khói xanh, biến mất tại chỗ.
Chờ Trần Trí trở về, vừa vặn bắt gặp quỷ sai mang người phụ nữ trẻ đang khóc sướt mướt đi về phía đông, mà trong buồng xe khóc lóc vang trời.
Dung Vận mặt trắng bệch chạy tới: “Sư phụ! Người phụ nữ kia khó sinh chết rồi.”
Trần Trí xoa xoa đầu hắn: “Hài tử thì sao?”
Dung Vận nói: “Đứa trẻ bình an.”
Quả nhiên, trong tiếng khóc than xen lẫn tiếng trẻ sơ sinh khóc. Trần Trí trong lòng khẽ động, nghĩ buồng xe xanh ngọc kia cũng không lớn, sức chứa có hạn, nói không chừng không có bà vú, liền nói: “Ngươi lúc trước không phải có nấu một nồi cháo sao? Đi lấy đưa cho bọn họ.”
Dung Vận vâng lời đi lấy.
Khi Trần Trí đưa cháo qua, quả nhiên nhận được sự cảm ơn của đối phương.
Mất đi chủ tử, những người làm kia đang mất hết hồn vía, gặp được một người hảo tâm giúp đỡ khi hoạn nạn, không khỏi nảy sinh mấy phần thân cận.
Làm quen một hồi, Trần Trí liền nắm bắt được tình hình đại khái của bọn họ. Trừ Thiếu phu nhân vừa qua đời ra, xe này tổng cộng bốn người, một phu xe, một bà vú Thiếu phu nhân mang tới từ nhà mẹ đẻ, một nha hoàn cùng một hộ vệ. Mặc dù người ít, nhưng hộ vệ là cao thủ nổi danh trên giang hồ, ứng phó tình huống bình thường là dư sức.
Thiếu phu nhân kia mang thai chưa đủ chín tháng, theo như bọn họ nghĩ, đủ để chống đỡ đến Hàng Châu rồi mới sinh, không ngờ lại sinh sớm, người và xe chuẩn bị chưa đủ, miễn cưỡng tiếp sinh được một tiểu thiếu gia, nhưng cứu không được người lớn.
Lần nữa lên đường, hai chiếc xe liền gần gũi hơn rất nhiều. Trần Trí giúp bọn họ sắp xếp hậu sự của Thiếu nãi nãi Ngô gia, sau đó khi phải ngủ ngoài trời, Trần Trí cùng cao thủ kia thay phiên gác đêm. Sau một phen dày vò, rốt cuộc ngày thứ bảy thì đến được ngoài thành Hàng Châu.
Trần Trí vốn còn muốn trên đường xảy ra sự cố gì đó, mình ra tay viện thủ, kết được thiện duyên, thuận lợi kết giao với Ngô gia. Đáng tiếc, đại hán lục lâm có lẽ đều vào trong tiểu thuyết cướp cả rồi, đến thực tế, thật ngay cả một tên thổ phỉ lưu manh không có mắt cũng không thấy.
Lúc chia tay phu xe, Trần Trí vô tình tiết lộ một chút xíu cảm khái, bị phu xe cười nhạo một trận.
“Bên ngoài loạn vẫn là bên ngoài loạn, Giang Nam chúng tôi là quê hương của cá và gạo (ý là trù phú), có thần tiên phù hộ, cho tới bây giờ đều là bình yên vô sự. Hơn nữa, mấy đại thế gia trong thành Hàng Châu cũng không phải ăn chay, dưới trướng cũng ngầm nuôi quân đội đấy. Trước kia có một nhóm thổ phỉ từ khu vực Cống Châu, Cát An lén lút mò tới, còn chưa vào thành, liền để những thế gia kia nghe được tin tức, ngay đêm đó liền dẫn người tiêu diệt.”
Trần Trí nói: “Ồ? Là thế gia nào thế?”
Phu xe nói: “Hình như là Dung gia? Nếu không phải thì là Lâm gia. Tổng cộng có mấy nhà này thôi mà.”
Sau khi tiễn phu xe đi, người làm Ngô gia đã vào thành rồi. Thiếu phu nhân chết ở trên đường, bọn họ tự thân khó bảo toàn, dĩ nhiên sẽ không nhiều chuyện quản Trần Trí bọn họ có vào thành được hay không. Trần Trí cũng không có ý định dựa vào bọn họ, chẳng qua là, những thủ đoạn kia của y, không thích hợp triển lộ trước mặt Dung Vận cho lắm, bất giác có chút chần chờ.
Dung Vận cực kỳ nhạy cảm, Trần Trí nhíu mày một cái, liền biết y đang suy nghĩ gì, tự động móc ra một tấm vải bịt mắt lại: “Sư phụ, Người có thủ đoạn gì cứ sử hết ra đi.”
Học trò chu đáo như vậy đi đâu tìm được?
Trần Trí cảm động xoa xoa đầu hắn, sau đó ôm lấy hắn, bay lên không vượt qua tường thành, rơi vào bên trong.
Sau khi Dung Vận bỏ tấm vải ra, thầm nói: Sư phụ quả nhiên có chuyện gạt hắn.
Hắn đột nhiên kéo cánh tay Trần Trí: “Sư phụ, con là đệ tử nối dòng của Người phải không?”
Trần Trí do dự một chút, cảm thấy nối dòng hai chữ này mình nhận thì hổ thẹn, dẫu sao những năm này, kiến thức của Dung Vận cơ bản dựa vào tự học, điều duy nhất mình làm, chính là không ngừng thúc giục năng lực tự lực cánh sinh của hắn.
Sự chần chừ của y rơi vào trong mắt Dung Vận, lại là có ý khác, lập tức hốc mắt ửng đỏ, mắt thấy sắp xảy ra một trận cuồng phong bão vũ, Trần Trí cuối cùng mở miệng: “Ngươi là đồ đệ đầu tiên ta nhận, có lẽ cũng là người cuối cùng. Đáng tiếc không thể dạy ngươi tử tế.”
Dung Vận nhất thời mây đen chuyển nắng ráo: “Không quan trọng, sư phụ, cuộc sống của chúng ta còn rất dài, Người có thể từ từ dạy con.”
Trần Trí cười một tiếng. Rất dài? Có thể dài bao lâu chứ, chẳng qua là hai năm, hơn bảy trăm ngày.
Dung Vận nói: “Sư phụ, Người nói con là đồ đệ thứ nhất cũng là đồ đệ cuối cùng của Người, chính là nói, con là ngươi truyền nhân duy nhất.”
Trần Trí nói: “Nói như vậy cũng đúng.”
Dung Vận mở to hai mắt, mong đợi hỏi: “Sư phụ sẽ dạy cho con bản lãnh của Người chứ?”
Ánh mắt hắn quá mức thuần khiết, khiến cho Trần Trí cái bánh quẩy già này do dự một cái chớp mắt mới trả lời: “Nếu như ngươi biểu hiện tốt.”
Dung Vận hài lòng cười: “Sư phụ, con sẽ rất nghe lời. Nếu như có việc gì làm không tốt, sư phụ nói với con, con nhất định sẽ sửa.”
Trần Trí chỉ có thể xoa xoa đầu hắn.
Dung Vận âm thầm đếm số lần sư phụ xoa đầu mình, nghĩ lần này ra ngoài thật là quá tốt!
Trần Trí không lập tức mang Dung Vận trở về Dung gia, mà là tìm một khách điếm ở. Nhưng mà ở không bao lâu, nha dịch tìm tới cửa, muốn tra giấy phép. Trần Trí mặc dù có, nhưng là khu vực bên ngoài, rất có thể sẽ bị cưỡng chế đuổi đi, đang chuẩn bị đường chạy, Dung Vận lấy ra một thẻ đồng lớn chừng bàn tay, trên đó viết chữ Dung.
Sắc mặt nha dịch lập tức thay đổi, sau khi trố mắt nhìn nhau, cung cung kính kính gọi một tiếng Dung thiếu gia.
Sau khi Thôi Yên và các lộ quân phản loạn tấn công kinh thành, khu vực Giang Nam liền bị các đại thế gia chiếm lĩnh, mặc dù nha môn còn ở trên mặt nổi, nhưng người nắm quyền thực sự đã sớm thay đổi. Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, bọn họ biết Dung gia suy vi, cũng không dám lạnh nhạt chút gì.
Đuổi nha dịch đi, Dung Vận quay đầu liền bắt gặp ánh mắt không đồng tình của Trần Trí.
Dung Vận nói: “Có sư phụ ở bên, con không sợ.”
Ngươi không sợ ta sợ.
Trần Trí tức giận nghĩ: Y vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý đơn độc đối địch đám đông.
Dung Vận đi qua cọ cọ cánh tay y: “Sư phụ không phải muốn con nhất thống thiên hạ sao? Bây giờ phải chuẩn bị luôn, con phải vực dậy Dung gia lần nữa, sớm muộn cũng phải đối đầu với bọn họ.”
Trần Trí nói: “Ngươi còn nhỏ.”
Dung Vận lầu bầu nói: “Khi sư phụ bảo con xem 《 Nguyệt hạ ký 》 đâu có nói như vậy đâu.”
Trần Trí nói: “Còn cãi?”
Dung Vận vội vàng nói: “Đều nghe sư phụ.”
Cũng đã tiên trảm hậu tấu, y còn có thể thế nào?
Lập tức, Trần Trí liền trả phòng, mang Dung Vận trở về Dung gia.
Là một trong mấy đại thế gia có nguồn gốc lâu đời nhất ở Giang Nam, Dung gia tổ trạch diện tích mênh mông, đứng ở cửa, liền có thể cảm nhận được gốc rễ sâu xa của một thế gia hơn trăm năm. Dung Vận còn chưa gõ cửa, người làm bên trong đã nhận được tin, chờ ở bên cổng từ sớm, bọn họ đến một cái, liền đón vào.
Dung gia bên ngoài nhìn lớn, bên trong đi vào càng sâu.
Đi hết một viện lại một viện nữa, vừa vào nhà lại vào nhà nữa, thật là như mê cung khiến cho người hoa cả mắt, nhưng Trần Trí là người đã ở quen hoàng cung, gật gật đầu, cũng không lộ ra vẻ giật mình gì.
Dung Vận thấy ánh mắt sùng kính của người làm, trong lòng rất là thoải mái.
Người làm một đường đưa bọn họ đến “Cổ Âm Hiên” Dung Vận trước kia ở: “Thời gian công tử không có ở đây, chúng tiểu nhân vẫn luôn dọn dẹp. Đồ vật bên trong một món cũng chưa từng xê dịch.” Hắn vốn định sắp xếp Trần Trí viện bên cạnh, bị Dung Vận một hơi bác bỏ: “Sư phụ và ta ở cùng nhau.”
Chủ muốn thế nào thì khách thế đó, Trần Trí tất nhiên sẽ không có dị nghị.
Sau khi vào ở, Trần Trí không nhịn được hỏi tới dự định ngày sau của hắn.
Dung Vận nói rõ ràng mạch lạc: “Ban đầu cha con bởi vì dùng binh khí đánh nhau qua đời, mẹ ta sau đó cũng đi theo, La gia dùng binh khí đánh nhau kia Tri phủ đã xử trí. Trên bề nổi nhà chúng con cùng các đại thế gia cũng không có vạch rõ thái độ, cho dù con trở lại, bọn họ cũng sẽ không đối phó con ngoài sáng.”
Trần Trí nói: “Ám tiễn khó phòng.”
“Cho nên, con muốn kết giao xa mà đánh gần!” Dung Vận nói.
Trần Trí nói: “Kết giao xa mà đánh gần thế nào?”
Dung Vận nói: “Hồ gia gia chủ cùng nhà con là kết giao nhiều đời, nể tình cha mẹ đã qua đời của con, hắn tất nhiên sẽ không làm khó con. Ngô gia ấy à, dầu gì chúng ta cũng đã cứu giúp tiểu thiếu gia nhà bọn họ, bọn họ lại mới vừa trải qua một trận nội đấu, tất nhiên sẽ không lập tức trở mặt. Cho nên, chỉ cần con viết thư nhượng bộ mấy đại thế gia ở Kim Lăng, sau khi trấn an bọn họ, liền có thể động thủ với Lâm gia.”
Trần Trí: “…”
Trần Trí chớp chớp mắt: “Ngươi nói Lâm gia nào?”
Dung Vận nói: “Chính là Lâm gia ở bên bờ Tây Hồ, Lục Liễu Ấm đó.”
Đó không phải là nhà mà Đàm Thúc lẩn vào hay sao?
Trần Trí liếm liếm môi khô, đầu suy nghĩ cách ngăn cản hắn thật nhanh.
Dung Vận chú ý thấy sắc mặt y không đúng: “Sư phụ biết người Lâm gia?”
Hắn cung cấp ý tưởng vô cùng tốt, Trần Trí thuận thang trèo xuống: ” Không sai, ta cùng Lâm Chi Nguyên của Lâm gia có mấy lần gặp mặt. Xem cách làm người của hắn, ngược lại không hổ là một quân tử, để ta nói chuyện với hắn xem xem, nói không chừng sẽ trở thành một cánh tay đắc lực của ngươi.”
Dung Vận ghen nói: “Tương tri của sư phụ khắp thiên hạ, ngày sau nhất định phải nói trước cho con biết, suýt nữa chọc sư phụ không vui.”
Trần Trí nói: “Lâm gia đặt một bên được rồi, ngươi còn có tính toán gì?”
Dung Vận nói: “Vậy thì Ngô gia đi. Dù sao bọn họ vừa nội đấu một trận, tổn thương nguyên khí nặng nề.”
Hai người đang nói đến Ngô gia, người làm liền nói Ngô gia đưa thiếp mời đến cửa, thật là đi hỏng giày sắt tìm không thấy, lúc thấy hoàn toàn không phí công.
Ngô gia phái tới hai người, một là bà vú của Thiếu nãi nãi, còn một người chính là Ngô thiếu gia mới vừa thành quả phu. Thiếu gia kia cặp mắt hơi đỏ, tựa hồ đã khóc rất nhiều, ngược lại nhận được của Trần Trí mấy phần hảo cảm.
Ngô thiếu gia vừa gặp mặt liền tha thiết cảm tạ một phen, sau đó tặng một phần hậu lễ.
Trần Trí thấy Dung Vận nhìn mình, nhất thời có chút lúng túng. Tuy nói y là sư phụ của Dung Vận, nhưng nơi này là Dung gia, đối tượng Ngô thiếu gia tặng đồ cũng là Dung Vận, mình bất luận là tiếp nhận hay là từ chối đều là vượt quá chức phận.
Cũng may Dung Vận cơ trí, nói: “Con thấy mấy thứ đồ này cũng vô cùng thích hợp sư phụ, Ngô thiếu gia đã có ý tốt, con liền thay sư phụ nhận.”
Trần Trí gật đầu một cái.
Ngô thiếu gia tựa như lúc này mới chú ý tới Trần Trí, ôm quyền nói: “Ngưỡng mộ Bi Ly tiên sinh núi Tứ Minh đã lâu, đáng hận tục vụ quấn thân, không thể bái kiến, hôm nay gặp mặt quả nhiên hơn danh tiếng gấp trăm lần.”
Trần Trí mỉm cười nói: “Có thể thấy danh tiếng của ta không tốt lắm.”
Ngô thiếu gia nụ cười cứng đờ.
Trần Trí nói: “Ta nói đùa, Ngô thiếu gia bỏ qua cho.”
Ngô thiếu gia cười khan nói: “Bi Ly tiên sinh thật là thú vị.”
Ba người lại trò chuyện một hồi, Ngô thiếu gia đột ngột hỏi tới lúc vợ mình sinh nở, biểu hiện của mấy người hầu, ý nói, tựa hồ hoài nghi vợ sớm sinh cùng sinh khó, là bọn họ cản trở từ trong.
Trần Trí cũng không nhìn thấy quá trình sinh nở, tự nhiên không tiện mở miệng, Dung Vận thì nói bọn họ đều ở bên trong buồng xe, bọn họ là đàn ông bên ngoài, tình hình cũng không rõ lắm.
Ngô thiếu gia tựa hồ đã sớm ngờ tới câu trả lời, vẫn cứ cảm ơn lần nữa.
Sau khi hắn đi, Trần Trí than thở: “Người cao thủ kia ngược lại vẫn ổn, chỉ sợ bà vú, nha hoàn cùng phu xe phải gặp tai ương.”
Dung Vận thấy y quan tâm, lập tức phái người đi tìm hiểu tin tức Ngô gia.
Quả nhiên, ngày hôm sau liền có tin tức gửi lại, nói Ngô gia nửa đêm mang ba thi thể đi ra, bởi vì đêm quá tối, bọn họ lại chôn gấp, không thấy rõ mặt, nhưng là căn cứ vóc người, hẳn là một nam hai nữ.
Dung Vận lập tức ca công tụng đức một phen đối với việc Trần Trí liệu sự như thần, nói đến mức Trần Trí gần như hoài nghi mình có phải không nên làm thần tiên, mà đổi nghề đi làm thần côn hay không.
Ngoài ra, Ngô gia còn bổ sung thêm một tin tức quan trọng.
Đại phòng Ngô gia mặc dù bị đánh bại, nhưng là Đại tiểu thư của đại phòng hôm nay đang ở trong Tây Nam Vương phủ, nghe nói là sắp đón vào cửa làm Vương phi, cho nên nhị phòng cũng không dám làm gì quá đáng đối với đại phòng.
Danh sách chương