Dịch: Phong Bụi
“Còn nhớ 《 Nguyệt hạ ký 》 ta cho ngươi xem không?”
Tây Nam Vương sử dụng kế giương đông kích tây, dùng Giang Tây, Phúc Kiến kéo sự chú ý của Giang Chiết, bản thân thì cấu kết Yến triều phương Bắc; Dung Vận minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương*. Một mặt lá mặt lá trái cùng Giang Tây, một mặt đi Nam Xương phá rối.
( *Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương là một thành ngữ Hán ngữ, là chỉ dùng hành động bề ngoài để che giấy ý đồ chân thật sau lưng, dùng rõ ràng hành động mê muội đối phương, khiến cho địch nhân sinh ra ảo giác, cũng coi thường ý đồ chân thực của mình, từ đó đánh bất ngờ thắng. Ý bề nổi của câu là bề ngoài là sửa đường núi hiểm trở, bên trong lặng lẽ đi qua Trần Thương, tên một con đường)
Trần Trí mặc dù biết ý hắn, nhưng cảm thấy chuyện này cũng không phải nhất định phải là hắn đích thân ra tay: “Loại chuyện phá hỏng liên minh này, ta thông thạo nhất. Ta dẫn người đi qua đó, ngươi không cần quan tâm.”
Dung Vận không dám tin mở to hai mắt: “Sư phụ muốn bỏ con lại một mình?”
Trần Trí nói: “Có Lâm Chi Nguyên ở cùng ngươi.”
Dung Vận tức giận nói: “Hắn là hắn, sư phụ là sư phụ, làm sao có thể so sánh? Hơn nữa chuyện này là con nói cho sư phụ, sư phụ tìm người khác, chính là qua sông rút cầu!”
Trần Trí thong thả nói: “Có cần thêm một câu vong ân phụ nghĩa nữa hay không?”
Dung Vận dè dặt hỏi: “… Thêm rồi có thể để con đi cùng sư phụ không?”
Trần Trí ha ha cười lạnh một tiếng: “Không thể.”
Dung Vận cắn môi dưới, ánh mắt chăm chăm nhìn y. Mặc dù mặt đầy ủy khuất, nhưng Trần Trí cảm giác được, đầu hắn nhất định đang suy nghĩ một số chủ ý quỷ quái. Quả nhiên, Dung Vận giống như là hạ quyết tâm, thở dài nói: “Sư phụ không cho con đi, vậy con không thể làm gì khác hơn là len lén đi theo, giống như sư phụ lần trước vậy. Nhưng mà ta tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm đi ra ngoài ít, nhất định không thành thạo như sư phụ. Có thể sẽ gặp phải người xấu, thích khách, sát thủ ở trên đường… Nếu như vận khí không tốt, thì cứ chết như vậy thôi, ngay cả một người nhặt xác cũng không có. Haiizz.”
…
Hắn còn dám “Haiiz”?!
Trần Trí đưa tay ra, hung hãn nhéo da mặt hắn: ” Ngày thứ nhất nhập môn, ta đã từng nói gì với ngươi ngươi còn nhớ không?”
Dung Vận mắt như sắp khóc nhìn y, chỉ là không nói lời nào.
Trần Trí kéo một bên mặt khác của hắn: “Không nói thì úp mặt vào tường.”
Dung Vận không thể làm gì khác hơn là nhếch khóe miệng nói: “Đều nghe… ư phụ.”
Trần Trí buông tay ra: “Lặp lại lần nữa.”
Dung Vận nói: “Con biết sư phụ muốn bảo vệ, nhưng mà, sư phụ đã từng nói, hy vọng con nhất thống thiên hạ, khai sáng thịnh thế, để cho trăm họ an cư lạc nghiệp, không còn những người vô tội như cha mẹ con bị liên lụy như vậy nữa. Con không biết người như thế nào mới có thể hoàn thành lý tưởng của sư phụ, nhưng mà, tuyệt không phải là người gặp chuyện chỉ lo cho sự an toàn của bản thân, trơ mắt để người quan trọng nhất đi vào nơi nguy hiểm.”
Trần Trí á khẩu không trả lời được.
Dung Vận thấy vẻ mặt y dãn ra, lập tức cầm hai tay y nói: “Sư phụ, để cho con đi đi, con sẽ nghe lời Người.”
Trần Trí tức giận nói: “Ngươi bây giờ cũng không nghe lời ta.”
Dung Vận không có giãi bày, mà là lấy lòng dòm y.
Trần Trí bị hắn nhìn không tức giận nổi, dùng sức xoa mặt hắn: “Trước khi lên đường, úp mặt vào tường cho ta!”
Sư phụ có lệnh, không thể không nghe.
Dung Vận không thể làm gì khác hơn là hướng về phía vách tường ra lệnh cho cấp dưới. Có kinh nghiệm sau khi đi Nam Xương, hắn không dám một mình mạo hiểm, liên lụy sư phụ nữa, chẳng những an bài trước sau trái phải bốn tuyến hộ vệ âm thầm bảo vệ, còn điều hai nhánh tinh binh, từ An Khánh, Hoàng Châu, Lạc Châu đi đường vòng tới bên trái Trường Sa đợi lệnh.
Lúc hắn bận rộn, Trần Trí cũng không có nhàn rỗi, thông báo Đàm Thúc tạm thời coi sóc Dung Vận, mình phải lên trời một chuyến. Nhắc tới, sau khi xuống núi gặp mặt Đàm Thúc rồi, y cũng rất ít trở về Hoàng Thiên nha trao đổi, ngược lại cũng có chút nhớ Giai Vô cùng tiên đồng.
Đàm Thúc nói: “Ngươi muốn đi xem nội dung Hoàng khuê sao? Ta nơi này có một ít, ngươi có thể trước xem một chút.”
“Trừ Hoàng khuê ra, ta muốn để Giai Vô giúp ta nặn nặn mặt.” Trần Trí vừa nhận lấy Hoàng khuê hắn đưa, vừa nói.
Đàm Thúc kinh ngạc nhìn hỏi: “Nặn mặt làm gì?”
Trần Trí nói: “Ta sắp cùng Dung Vận đi Trường Sa, dù sao cũng phải cải trang một chút.”
Vốn tưởng rằng Đàm Thúc sẽ ngăn cản Dung Vận đi vào nơi nguy hiểm, ai ngờ hắn vẫn đặt sự chú ý vào việc nặn mặt: “Người phàm có biện pháp cải trang của người phàm.” Vừa nói, lục tung hòm tủ, cầm ra một cái hộp, dè dặt mở ra.
Trần Trí thò đầu nhìn một cái, một xấp mặt nạ giả da người: “Cái này đeo lên mặt, sẽ không bị phồng lên sao?”
“Ta giúp ngươi đeo.” Đàm Thúc cầm ra một bình sứ từ trong hộp, đổ ra một ít chất lỏng vừa trắng vừa sền sệt, bôi ở bên trong mặt nạ, sau đó đeo lên mặt Trần Trí.
Trần Trí theo bản năng tránh né.
“Đừng động.” Đàm Thúc thật nhanh gắn mặt nạ lên mặt y.
Trần Trí cảm thấy chất lỏng sau mặt nạ mặt giống như tương hồ vậy, gắn chặt trên da mặt mình, nhiệt độ mát rượi đến mức lạnh như băng khiến cho y tóc gáy dựng đứng: “Đây là cái gì?”
Đàm Thúc giúp y lau phẳng viền mặt nạ: “Xương cốt của từng người khác nhau, mặt nạ rất khó hoàn toàn phù hợp, cho nên phải dùng ‘hồ dán thay mặt’ để lấp chỗ trống. Cũng may ngươi mặt nhỏ, sẽ không quá rõ ràng.”
Vừa nói, tấm mặt nạ kia đã hoàn toàn dán vào trên mặt Trần Trí.
Trần Trí lập tức soi gương.
Gương đồng chỉ có thể soi mông lung đại khái, Đàm Thúc liền làm phép tạo một tấm gương nước, “khuôn mặt mới” của Trần Trí chiếu vào gương nước, lấp lánh rực rỡ.
Trần Trí ngơ ngác hỏi: “Mỹ nam này là ai?”
Đàm Thúc nói một cái tên, đúng là một mỹ nam tử nổi tiếng trong lịch sử, còn cầm mấy cái mặt nạ khác từ trong hộp ra giới thiệu từng cái, tên kể ra nữ có nam có, cũng dựa vào “hoa dung nguyệt mạo” mà tên lưu sử xanh.
Trần Trí trợn mắt hốc mồm: “Ngươi thu thập nhiều mặt nạ da người của tuấn nam mỹ nữ như vậy làm gì?”
“Là mặt nạ giả da người.” Đàm Thúc nói, “Nếu muốn thay đổi gương mặt, tất nhiên phải đổi sao cho dễ nhìn, nếu không cần gì phải đổi chứ?”
Trần Trí nói: “Khuôn mặt phổ thông một chút không dễ làm người khác chú ý.”
Đàm Thúc nói: “Tại sao vậy chứ? Thật vất vả mang một tấm mặt nạ, mang đến ánh mắt hâm mộ, kính ngưỡng của người khác không phải càng khiến cho người ta vui sao? Hơn nữa, đi ra khỏi nhà, dáng dấp đẹp đẽ dễ dàng nhận được trợ giúp hơn.”
Trần Trí không lời có thể nói.
Đàm Thúc thấy y quả thực không muốn đẹp mắt, liền chọn một tấm hơi kém hơn một chút: “Đây là ta làm dựa vào khuôn mặt một vị quý tộc loài người, dáng dấp hơi phổ thông, không biết ngươi có thích hay không.”
Chỉ nhìn mặt nạ, không nhìn ra được đẹp mắt hay không, y liền thử đeo một chút.
Trần Trí cảm thấy, hoa quỳnh khác với con người, không chỉ là thái độ trong tình cảm, thẩm mỹ quan cũng rất không giống nhau. Đây không phải phổ thông, rõ ràng còn đẹp hơn so với mấy cái trước đó: “Đây là ai?”
“Hình như họ Tiết.”
“…”
Trần Trí cuối cùng chọn một khuôn mặt thanh tú xuất chúng, so với những khuôn mặt khác, khuôn mặt này ít nhất đẹp rất thanh lãnh, không diêm dúa quyến rũ, cũng không hùng hổ dọa người.
Đàm Thúc muốn nhét những tấm mặt nạ còn lại cho y: “Những thứ này ngươi mang phòng thân.”
Thịnh tình khó chối từ, Trần Trí chọn hai tấm bỏ vào trong túi càn khôn.
Đàm Thúc lại đưa Hoàng khuê cho y: “Vẫn là kịch tình ban đầu, không có chi tiết, thời gian cũng không khớp với bây giờ, nhưng mà, hướng đi của nhân vật luôn là không đổi.”
Hoàng khuê viết: Năm ấy Dung Vận mười sáu tuổi, Tây Nam Vương mới có ý tấn công Hồ Quảng, hơn nữa tổ chức Bách Mỹ yến, mời thiên hạ quần hào tề tụ Quảng Châu.
Nhưng thực tế thì, Dung Vận vừa trải qua sinh nhật mười bốn tuổi, Tây Nam Vương đã đánh hạ Hồ Quảng, còn sắp hội minh cùng triều Yến phương Bắc.
Trần Trí than thở: “Không biết ta mang Dung Vận xuống núi trước thời hạn, là đúng hay sai.” Dung Vận xuất hiện, chẳng những đẩy nhanh sự phát triển của Giang Chiết, cũng kích thích Tây Nam Vương, đẩy nhanh bước chân tranh bá của gã.
Đàm Thúc nói: “Trước sợ lang, sau sợ hổ, trận không đánh, thì sẽ thua. Ta cảm thấy Dung Vận bây giờ làm rất khá, tin tưởng rất nhanh là có thể một mình phụ trách một vùng rồi.”
Làm không tốt, cũng không có đường quay đầu lại nữa rồi.
Thận trọng cẩn thận, có lúc chỉ cách bới lông tìm vết một sợi chỉ. Một chút sai lầm liền phóng đại gấp mấy lần, cuối cùng liền trở nên sợ đầu sợ đuôi, chẳng việc nào thành công.
Y biết đạo lý này, cho nên, mặc dù số mạng Dung Vận đã lệch hướng Thiên đạo, cũng chỉ có thể nhắm mắt đi tiếp.
Hội minh sắp diễn ra, bọn họ cũng không có quá nhiều thời gian chuẩn bị, đến ngày thứ tư, Dung Vận cùng Trần Trí liền lên đường. Bọn họ bên ngoài nhiều người biết đến, chỉ có thầy trò hai người lên đường sẽ rất khiến người ta hoài nghi, cố ý mang theo phu xe cùng bà vú, Dung Vận xung phong nhận việc đóng giả thành người hầu, tạo thành nhóm ba người làm, phục vụ vị con cái nhà giàu là Trần Trí này.
Trần Trí cũng cho Dung Vận một tấm mặt nạ, hắn ngại đeo lên bức bối, nói là giữ lại đến giây phút quan trọng mới đeo.
Đoàn du ngoạn của thiếu gia lên đường, đi ngang qua Phúc Kiến, mục tiêu là Trường Sa.
Trên đường, Dung Vận hết sức nhập tâm vào nhân vật, ân cần hỏi han, chăm sóc Trần Trí chu đáo hết mức, ngoại trừ việc đánh xe ra, những việc khác tất cả đều một mình lĩnh hết, khiến cho cao thủ võ lâm giả trang là bà vú hết sức ngại ngùng, có lần không nhịn được cười nói: “Ta bà vú này vừa không có sữa lại không ra sức, quả thực hữu danh vô thực, cũng may sinh được hai đứa bé, coi như không phụ cái chữ ‘nương’ này.” (bà vú: nhũ nương, nương cũng có nghĩa là mẹ)
Trần Trí thuận thế giễu cợt Dung Vận: “Ngươi tên sai vặt này ngược lại là tên đúng với người.”
Dung Vận nịnh hót sáp tới gần: “Vậy lão gia có gì khen thưởng chăng?”
Trần Trí móc ra một đồng tiền đưa cho hắn: “Này.”
Dung Vận bưng đồng tiền như nhặt được chí bảo, nói cám ơn không dứt.
Trần Trí cười nói: “Một đồng tiền mà thôi, cũng đáng giá như vậy?”
Dung Vận nói: “Đồng Tiền mặc dù không đáng tiền, nhưng là lão gia thưởng, liền không giống nhau rồi.”
Mẫu câu giống nhau, đổi “Lão gia” thành “Sư phụ”, Trần Trí không biết đã từng nghe bao nhiêu lần, cười cười lấy lệ.
Xe ngựa rất nhanh ra khỏi Giang Chiết, đi tới Phúc Kiến.
Đến địa bàn đối địch, mấy người đều hết sức khiêm tốn. Dung Vận đeo mặt nạ lên, mặc dù ngũ quan đẹp, nhưng bà vú bôi một chút phấn tối màu trên mặt nạ, khiến cho sắc mặt xám xịt, không làm người khác chú ý như vậy nữa.
Trần Trí vốn là cũng muốn bôi, bị bà vú ngăn cản: “Lão gia được nuông chiều từ bé, tất nhiên phải trắng trẻo một chút.”
Sau khi xuyên qua Phúc Kiến, bọn họ đi qua Cống Châu ở Giang Tây, đến Hoành Châu ở Hồ Quảng.
Mặc dù một đường bình an vô sự, nhưng bọn họ đều biết, càng đi về phía trước, phòng bị tất nhiên càng thêm gắt gao.
Quả nhiên, lúc dừng chân ở thôn Ly Hậu bên rìa Hoành Dương, bọn họ rõ ràng cảm giác được ánh mắt theo dõi bốn phía chĩa tới. Ánh mắt quá nhiều, thiện ý ác ý, các loại các dạng đều có, khiến người ta không cách nào tìm ra kết quả.
Trần Trí tá túc ở nhà trưởng thôn.
Trưởng thôn muốn từ chối, bị con trai ông ta khuyên lại.
Con trai trưởng thôn nói: “Khách đường xa tới, há có thể chặn ngoài cửa.”
Mặc dù gã biểu hiện rất nhiệt tình hiếu khách, nhưng Trần Trí vẫn cảm thấy không đúng, liền hỏi: “Nếu không thuận tiện lắm, chúng ta đi nơi khác tá túc cũng được. Xin vị huynh đài này chỉ điểm một con đường.”
Con trai trưởng thôn nói: “Nhà chúng tôi chính là chỗ lớn nhất trong thôn, một căn phòng khách vẫn nhường ra được, chẳng qua là muốn làm phiền người làm ở tạm phòng chứa củi một đêm.”
Nói đến mức này, còn đi nữa thì quá vô tình, cộng thêm bà vú cùng phu xe đều là hai nhân sĩ giang hồ kinh nghiệm phong phú, bọn họ cũng không kiên quyết muốn đi, Trần Trí cũng chỉ đành thuận thế lưu lại.
Mượn cớ mình cần người phục vụ, Trần Trí giữa Dung Vận ở trong phòng. Phu xe nói mình cùng bà vú cô nam quả nữ sống chung một phòng không thích hợp, yêu cầu được trải nệm nằm trước cửa phòng Trần Trí. Như vậy, mấy người liền an bài thỏa đáng.
Sau khi bọn họ đi vào ở, trưởng thôn mượn cớ trở về phòng nghỉ ngơi, con trai chiêu đãi toàn bộ quá trình, một hồi giết gà, một hồi đi hàng xóm mượn rau, nhiệt tình đến mức khiến cho người ta cảm thấy bản thân mình từng hoài nghi gã quả thực là đã quá lòng dạ tiểu nhân.
Chẳng qua là đến buổi tối ăn cơm, bà vú mượn cớ phục vụ Trần Trí, ở bên cạnh gắp thức ăn. Đũa kia giơ trên không hồi lâu, tựa hồ đang chọn thức ăn, cuối cùng gắp một miếng thịt gà trong chén Trần Trí, thấp giọng nói: “Dầu gì cũng là gà tươi, mặc dù là nấu không thôi, nhưng tốt ở chỗ tươi, mời lão gia thưởng thức.”
Trần Trí nhìn bà một cái, cúi đầu ăn gà.
Con trai trưởng thôn thấy y chỉ ăn gà, trong lòng nóng nảy, liền nói: “Tôi còn nấu cơm nữa, để tôi bới một chén cho ngài.”
Bà vú nói: “Lão gia nhà tôi chưa bao giờ ăn gạo chưa xay kỹ.”
Con trai trưởng thôn liền muốn gắp rau cho y.
Bà vú lại nói: “Không phải rau mới hái từ ruộng, lão gia sẽ không ăn.”
Con trai trưởng thôn không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là cười khổ nói: “Vậy ngài ăn nhiều thịt gà vào, đừng khách khí, cứ coi như nhà mình vậy.”
Bà vú phát huy xong, Trần Trí ra sân, cười híp mắt cám ơn gã, đầy vẻ thân thiết hiền hòa.
Đến khi rửa mặt trước khi ngủ, con trai trưởng thôn cố ý xách nước tới, nhưng mới vừa vào cửa, liền thấy “cậu bé sai vặt” đang hầu hạ lão gia rửa mặt rồi. Bà vú nói: “Đa tạ chủ nhà, nước này liền giữ lại cho lão gia nhà tôi rửa chân đi. Chỉ là tốt nhất là nấu thêm chút nước nóng tới, thời tiết này, dễ bị cóng.”
Con trai trưởng thôn hỏi: “Ngươi nước này là lấy từ đâu?”
Bà vú nói: “Suối nhỏ trước cửa.”
Đó là nước trên dòng.
Con trai trưởng thôn trong lòng buồn rầu, cười khan hai tiếng liền đi nấu nước.
Giằng co một ngày, đến tối cuối cùng cũng có thể ngủ. Nhưng Trần Trí không dám buông lỏng, bởi vì bà vú trước khi rời đi nói cho bọn họ biết, cải xanh kia có hạ thuốc mê, thùng nước con trai trưởng thôn sau đó xách tới cũng có vấn đề. Gã hai lần xuất thủ đều không được như ý, chỉ sợ tối nay còn có hành động, bảo bọn họ nhất định phải cẩn thận.
Trần Trí có chút lo lắng thân phận của Dung Vận bị nhìn thấu.
Dung Vận ngược lại an ủi y: “Nếu là biết thân phận của chúng ta, gã ngược lại không dám động thủ như vậy.”
Biết là Dung Vận, liền biết bên người hắn tất có cao thủ, nào dám dùng những chiêu trò kém cỏi này.
Trần Trí nói: “Chẳng lẽ chúng ta vào hắc điếm rồi?”
Dung Vận nói: “Vị trưởng thôn kia có lẽ biết.”
Nhưng, muốn đối phó với bọn họ là người con trai, trưởng thôn kia chưa chắc chịu nói thật. Cho nên, chỉ có thể dùng biện pháp cũ.
Sau khi tắt đèn, Trần Trí muốn lén lén lút lút đi thám thính, bị Dung Vận kéo lại, sống chết nói mình cũng phải đi.
Ẩn thân phù chỉ có một tấm, Trần Trí há có thể đồng ý: “Dù sao cũng phải để một người ở trong phòng làm bộ làm tịch.”
Trần Trí liền dỗ hắn: “Có kết quả, ta sẽ lập tức trở về.”
Dung Vận không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là dặn dò y cẩn thận hết mức. Trong lòng suy nghĩ, nhà trưởng thôn cũng không lớn, dù sao trước khi sư phụ trở về, mình cũng không ngủ được, nếu thật sự có chuyện gì, nhất định có thể nghe thấy.
Trần Trí thấy hắn ngoan ngoan nhồi chăn, tạo dựng hình dạng mình ngủ ở trong chăn, mới an tâm đi ra ngoài. Nói là đi nhà vệ sinh, vừa quẹo cua, liền dán ẩn thân phù đi nghe lỏm.
Lão trưởng thôn ở tại buồng phía đông khu nhà thứ hai từ cổng vào, con trai trưởng thôn ở đối diện bọn họ.
Hôm nay hai căn phòng đèn đều sáng, Trần Trí đang suy nghĩ xem phải đi phòng nào, chỉ thấy bên trong phòng lão trưởng thôn bóng người chớp động, y lập tức đi tới.
Vợ lão trưởng thôn đang trải chăn, lão trưởng thôn đi một vòng quanh bàn, lại rên rỉ than thở ngồi xuống.
Vợ lão nói: “Ông đi đi lại lại cả đêm rồi, có thể an tĩnh một hồi hay không.”
Lão trưởng thôn vỗ bàn nói: “Tạo nghiệt mà!”
Vợ lão sợ hết hồn, vội đi tới bịt miệng lão: “Ông làm cái gì đây? Muốn phá hỏng chuyện tốt của hài tử sao?”
“Nó làm vậy mà gọi là chuyện tốt sao?”
“Sao không phải? Nó không phải đã nói rồi sao, chỉ cần đưa người lên, là có thể đến bên cạnh Huyện thái gia làm việc. Huyện thái gia là người nào nha, chúng ta bám được vào rồi, chưa nói con trai sau này có thể thi đậu tú tài hay không, riêng ăn uống đã không phải lo rồi.”
Lão trưởng thôn không nói gì nữa.
Trần Trí thấy bọn họ yên lặng, đang cảm thấy không thú vị, liền nghe thấy cửa phòng người con trai trưởng thôn có tiếng động, gã tự ý đi tới cửa phòng lão trưởng thôn, đưa tay muốn gõ cửa, suy nghĩ một chút, lại nhịn được, xoay người đi ra ngoài.
Trần Trí đi theo phía sau gã, nhìn gã từ trong túi móc ra một tấm khăn tay, thật nhanh dùng nó che miệng mũi phu xe nằm trước cửa. Phu xe “từ trong giấc mộng tỉnh lại”, vùng vẫy hai cái, liền bất động.
Con trai trưởng thôn thở phào nhẹ nhõm, giấu khăn trở về trong tay áo, rón ra rón rén đi tới bên cửa sổ, ngón tay chấm chút nước miếng, đâm thủng một lỗ trên giấy cửa sổ, sau đó móc ra một ống đồng, cắm vào lỗ, thổi khí vào trong…
Một loạt động tác này Trần Trí nhìn mà trợn mắt hốc mồm.
Thủ pháp quá thuần thục, vừa nhìn liền biết chính là thường luyện tập mà.
Trần Trí đi tới sau lưng gã, thổi một hơi vào gáy.
Con trai trưởng thôn vốn là có tật giật mình, lần này gã bị dọa suýt chút nữa kêu to. Cũng may gã còn có chút lý trí, biết mình đang làm là thủ đoạn không thể để người biết, ở thời khắc mấu chốt khống chế được biểu cảm, chỉ là kinh hoảng quét mắt nhìn bốn phía.
Trần Trí lại thổi một cái nữa.
Con trai trưởng thôn lần này bị dọa đến thiếu chút nữa hồn phi phách tán, ném ống đồng liền muốn chạy, phu xe vốn là đang nằm đột nhiên thẳng đơ ngồi dậy, mắt không chớp nhìn gã, dáng vẻ kia, giống hệt như xác chết vùng dậy.
Lần này gã rốt cuộc không nhịn được, “A ” một tiếng thét chói tai.
Con trai trưởng thôn bị trói thành bánh chưng treo ở trên cây.
Trưởng thôn cùng vợ lão khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, không ngừng xin tha.
Nể tình trưởng thôn vì bọn họ mà rên rỉ than thở nhiều lần, Trần Trí không muốn làm khó bọn họ quá mức, hỏi: “Ngươi thân là trưởng thôn, lẽ ra là gương sáng một thôn, vì sao dung túng con trai mình hành hung?”
Trưởng thôn khóc thê thảm: “Tôi, tôi không phải muốn giết các người, tôi, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ.”
Trần Trí nói: “Ta nhất ghét người khác làm chuyện xấu còn bày ra dáng vẻ bị bắt buộc, bất đắc dĩ. Nếu đã làm, vì sao không dám chịu trách nhiệm?”
Bà vú cười lạnh nói: “Loại người thấy lợi quên nghĩa này ta thấy cũng nhiều, uất ức như vậy vẫn là lần đầu thấy.”
Trưởng thôn nói: “Các người hiểu lầm rồi, chúng tôi cũng không phải là tham tiền tài.”
Bà vú nói: “Ồ? Vậy các ngươi là đơn thuần thích giết người rồi?”
Vợ lão nói: “Không phải đâu, đại nhân, đại nhân làm ơn làm phúc, tha chúng tôi lần này đi. Thanh Thiên Đại lão gia à, chúng tôi thật sự không phải là cố ý.” Bà mặc dù nói nhiều, nhưng chẳng câu nào khiến cho người ta nghe hiểu.
Trần Trí vẫn để cho trưởng thôn nói.
Trưởng thôn nói: “Là Huyện thái gia ra lệnh, mỗi một thôn đều phải giao ra ba người đàn ông tướng mạo đẹp đẽ. Chúng tôi đều là nông dân, nào có đẹp đẽ. Thật vất vả gom đủ hai người, nhưng họ cứ nói còn thiếu một người, nhất định phải gom cho đủ. Huyện thái gia nói, hoặc là tìm thêm một người nữa tới, hoặc là sẽ để cho con trai tôi đi cho đủ số… Nhà chúng tôi ba đời đơn truyền, nếu là bị đưa đi, thì thật sẽ đoạn tử tuyệt tôn!”
Trần Trí nói: “Xem ra ngươi biết Huyện thái gia muốn đàn ông làm gì.”
Trưởng thôn lau nước mắt nói: “Biết, chúng tôi đều biết. Là kính hiến cho Tây Nam Vương, làm công tử.”
Trần Trí câm bặt.
Tây Nam Vương đã bụng đói đến mức ăn quàng rồi sao? Y không nhịn được nhìn về phía con trai trưởng thôn đang treo ở trên cây. Cũng không thể nói khó coi, nhưng tuyệt đối không đẹp đẽ, ít nhất không so được với mấy người Ngô gia, Phòng gia. Không biết là Tây Nam Vương gần đây đổi khẩu vị, hay là khẩu vị của Huyện thái gia quá nặng.
Trưởng thôn nói: “Các người tha cho chúng tôi lần này đi, chúng tôi sau này tuyệt đối không dám.”
Trần Trí cho người thả con trai trưởng thôn xuống.
Con trai trưởng thôn treo hồi lâu, sắc mặt tái nhợt, ấp úng nói: “Không chỉ chúng tôi như vầy, thôn khác cũng giống nhau. Các ngươi dáng dấp đẹp đẽ như vậy, cho dù chúng tôi không có động thủ, những người khác cũng nhất định sẽ động thủ.”
Trưởng thôn “Bốp” một cái, hung hãn vỗ vào lưng gã: “Mày nói chuyện thế nào vậy! Còn không mau xin lỗi tráng sĩ!”
“Tráng sĩ Dung” lạnh lùng liếc gã một cái, con trai trưởng thôn lập tức không dám nói tiếp nữa.
Hành động của con trai trưởng thôn mặc dù đáng xấu hổ, nhưng căn nguyên gốc rễ cũng là do sự hoang đường của cấp trên đưa đến. Mà cấp trên hoang đường, lại khởi nguồn từ việc con trai Thiên đạo không tại vị, truy cứu xa chút nữa, cũng có thể tính là tội lỗi của mình.
Trần Trí không đành lòng làm khó bọn họ, sau khi tìm một lý do chối bỏ trách nhiệm, liền bỏ qua việc này.
Trở về phòng, Trần Trí cân nhắc lấy mặt nạ màu bạc của mình ra. Ban đầu là sợ y đeo đồ này sẽ bại lộ thân phận, hôm nay phát hiện, so với thân phận bại lộ, bại lộ “xinh đẹp” còn nghiêm trọng hơn.
Dung Vận sau khi trở lại tâm sự nặng nề.
Trần Trí nằm xuống đang buồn ngủ, liền nghe hắn đột nhiên nói: “Sư phụ, con muốn cho trưởng thôn đem con đưa cho Huyện thái gia.”
“… Hả?”
Dung Vận nói: “Như vậy, chúng ta là có thể lẫn đến bên cạnh Tây Nam Vương.”
Trần Trí cảm thấy ý tưởng này của hắn rất nguy hiểm: “Còn nhớ 《 Nguyệt hạ ký 》 ta cho ngươi xem không?”
Có thể coi như sách vỡ lòng của đời người, Dung Vận rất khó không nhớ, liền nhẹ nhàng vâng một tiếng.
Trần Trí nói: “Nào, đọc cùng ta, nam nữ kết hợp, mới là chính đạo.”
“… Nam nữ kết hợp, mới là chính đạo.”
“Nam nam tương luyến… Không đúng, nam nam hoan ái, vi phạm thiên lý.”
Dung Vận nói: “Sư phụ, con chỉ là muốn lẫn vào.”
“Tây Nam Vương là một đoạn tụ, ngươi ngắm nghía trong gương, sau khi nhìn rõ mặt mình, thì cẩn thận nói với ta một chút, ngươi chuẩn bị lẫn tới trình độ nào.” Dựa theo những gì Hoàng khuê kể lại, Tây Nam Vương lúc ấy nhất định rất không coi trọng Dung Vận, nhưng vẫn đặt hắn vào vị trí thứ hai trong Bách Mỹ, có thể thấy sự yêu thích đối với dung mạo của hắn. Nếu không đặt vào hạng chót, chẳng phải càng nhục mạ người hơn!
“Còn nhớ 《 Nguyệt hạ ký 》 ta cho ngươi xem không?”
Tây Nam Vương sử dụng kế giương đông kích tây, dùng Giang Tây, Phúc Kiến kéo sự chú ý của Giang Chiết, bản thân thì cấu kết Yến triều phương Bắc; Dung Vận minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương*. Một mặt lá mặt lá trái cùng Giang Tây, một mặt đi Nam Xương phá rối.
( *Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương là một thành ngữ Hán ngữ, là chỉ dùng hành động bề ngoài để che giấy ý đồ chân thật sau lưng, dùng rõ ràng hành động mê muội đối phương, khiến cho địch nhân sinh ra ảo giác, cũng coi thường ý đồ chân thực của mình, từ đó đánh bất ngờ thắng. Ý bề nổi của câu là bề ngoài là sửa đường núi hiểm trở, bên trong lặng lẽ đi qua Trần Thương, tên một con đường)
Trần Trí mặc dù biết ý hắn, nhưng cảm thấy chuyện này cũng không phải nhất định phải là hắn đích thân ra tay: “Loại chuyện phá hỏng liên minh này, ta thông thạo nhất. Ta dẫn người đi qua đó, ngươi không cần quan tâm.”
Dung Vận không dám tin mở to hai mắt: “Sư phụ muốn bỏ con lại một mình?”
Trần Trí nói: “Có Lâm Chi Nguyên ở cùng ngươi.”
Dung Vận tức giận nói: “Hắn là hắn, sư phụ là sư phụ, làm sao có thể so sánh? Hơn nữa chuyện này là con nói cho sư phụ, sư phụ tìm người khác, chính là qua sông rút cầu!”
Trần Trí thong thả nói: “Có cần thêm một câu vong ân phụ nghĩa nữa hay không?”
Dung Vận dè dặt hỏi: “… Thêm rồi có thể để con đi cùng sư phụ không?”
Trần Trí ha ha cười lạnh một tiếng: “Không thể.”
Dung Vận cắn môi dưới, ánh mắt chăm chăm nhìn y. Mặc dù mặt đầy ủy khuất, nhưng Trần Trí cảm giác được, đầu hắn nhất định đang suy nghĩ một số chủ ý quỷ quái. Quả nhiên, Dung Vận giống như là hạ quyết tâm, thở dài nói: “Sư phụ không cho con đi, vậy con không thể làm gì khác hơn là len lén đi theo, giống như sư phụ lần trước vậy. Nhưng mà ta tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm đi ra ngoài ít, nhất định không thành thạo như sư phụ. Có thể sẽ gặp phải người xấu, thích khách, sát thủ ở trên đường… Nếu như vận khí không tốt, thì cứ chết như vậy thôi, ngay cả một người nhặt xác cũng không có. Haiizz.”
…
Hắn còn dám “Haiiz”?!
Trần Trí đưa tay ra, hung hãn nhéo da mặt hắn: ” Ngày thứ nhất nhập môn, ta đã từng nói gì với ngươi ngươi còn nhớ không?”
Dung Vận mắt như sắp khóc nhìn y, chỉ là không nói lời nào.
Trần Trí kéo một bên mặt khác của hắn: “Không nói thì úp mặt vào tường.”
Dung Vận không thể làm gì khác hơn là nhếch khóe miệng nói: “Đều nghe… ư phụ.”
Trần Trí buông tay ra: “Lặp lại lần nữa.”
Dung Vận nói: “Con biết sư phụ muốn bảo vệ, nhưng mà, sư phụ đã từng nói, hy vọng con nhất thống thiên hạ, khai sáng thịnh thế, để cho trăm họ an cư lạc nghiệp, không còn những người vô tội như cha mẹ con bị liên lụy như vậy nữa. Con không biết người như thế nào mới có thể hoàn thành lý tưởng của sư phụ, nhưng mà, tuyệt không phải là người gặp chuyện chỉ lo cho sự an toàn của bản thân, trơ mắt để người quan trọng nhất đi vào nơi nguy hiểm.”
Trần Trí á khẩu không trả lời được.
Dung Vận thấy vẻ mặt y dãn ra, lập tức cầm hai tay y nói: “Sư phụ, để cho con đi đi, con sẽ nghe lời Người.”
Trần Trí tức giận nói: “Ngươi bây giờ cũng không nghe lời ta.”
Dung Vận không có giãi bày, mà là lấy lòng dòm y.
Trần Trí bị hắn nhìn không tức giận nổi, dùng sức xoa mặt hắn: “Trước khi lên đường, úp mặt vào tường cho ta!”
Sư phụ có lệnh, không thể không nghe.
Dung Vận không thể làm gì khác hơn là hướng về phía vách tường ra lệnh cho cấp dưới. Có kinh nghiệm sau khi đi Nam Xương, hắn không dám một mình mạo hiểm, liên lụy sư phụ nữa, chẳng những an bài trước sau trái phải bốn tuyến hộ vệ âm thầm bảo vệ, còn điều hai nhánh tinh binh, từ An Khánh, Hoàng Châu, Lạc Châu đi đường vòng tới bên trái Trường Sa đợi lệnh.
Lúc hắn bận rộn, Trần Trí cũng không có nhàn rỗi, thông báo Đàm Thúc tạm thời coi sóc Dung Vận, mình phải lên trời một chuyến. Nhắc tới, sau khi xuống núi gặp mặt Đàm Thúc rồi, y cũng rất ít trở về Hoàng Thiên nha trao đổi, ngược lại cũng có chút nhớ Giai Vô cùng tiên đồng.
Đàm Thúc nói: “Ngươi muốn đi xem nội dung Hoàng khuê sao? Ta nơi này có một ít, ngươi có thể trước xem một chút.”
“Trừ Hoàng khuê ra, ta muốn để Giai Vô giúp ta nặn nặn mặt.” Trần Trí vừa nhận lấy Hoàng khuê hắn đưa, vừa nói.
Đàm Thúc kinh ngạc nhìn hỏi: “Nặn mặt làm gì?”
Trần Trí nói: “Ta sắp cùng Dung Vận đi Trường Sa, dù sao cũng phải cải trang một chút.”
Vốn tưởng rằng Đàm Thúc sẽ ngăn cản Dung Vận đi vào nơi nguy hiểm, ai ngờ hắn vẫn đặt sự chú ý vào việc nặn mặt: “Người phàm có biện pháp cải trang của người phàm.” Vừa nói, lục tung hòm tủ, cầm ra một cái hộp, dè dặt mở ra.
Trần Trí thò đầu nhìn một cái, một xấp mặt nạ giả da người: “Cái này đeo lên mặt, sẽ không bị phồng lên sao?”
“Ta giúp ngươi đeo.” Đàm Thúc cầm ra một bình sứ từ trong hộp, đổ ra một ít chất lỏng vừa trắng vừa sền sệt, bôi ở bên trong mặt nạ, sau đó đeo lên mặt Trần Trí.
Trần Trí theo bản năng tránh né.
“Đừng động.” Đàm Thúc thật nhanh gắn mặt nạ lên mặt y.
Trần Trí cảm thấy chất lỏng sau mặt nạ mặt giống như tương hồ vậy, gắn chặt trên da mặt mình, nhiệt độ mát rượi đến mức lạnh như băng khiến cho y tóc gáy dựng đứng: “Đây là cái gì?”
Đàm Thúc giúp y lau phẳng viền mặt nạ: “Xương cốt của từng người khác nhau, mặt nạ rất khó hoàn toàn phù hợp, cho nên phải dùng ‘hồ dán thay mặt’ để lấp chỗ trống. Cũng may ngươi mặt nhỏ, sẽ không quá rõ ràng.”
Vừa nói, tấm mặt nạ kia đã hoàn toàn dán vào trên mặt Trần Trí.
Trần Trí lập tức soi gương.
Gương đồng chỉ có thể soi mông lung đại khái, Đàm Thúc liền làm phép tạo một tấm gương nước, “khuôn mặt mới” của Trần Trí chiếu vào gương nước, lấp lánh rực rỡ.
Trần Trí ngơ ngác hỏi: “Mỹ nam này là ai?”
Đàm Thúc nói một cái tên, đúng là một mỹ nam tử nổi tiếng trong lịch sử, còn cầm mấy cái mặt nạ khác từ trong hộp ra giới thiệu từng cái, tên kể ra nữ có nam có, cũng dựa vào “hoa dung nguyệt mạo” mà tên lưu sử xanh.
Trần Trí trợn mắt hốc mồm: “Ngươi thu thập nhiều mặt nạ da người của tuấn nam mỹ nữ như vậy làm gì?”
“Là mặt nạ giả da người.” Đàm Thúc nói, “Nếu muốn thay đổi gương mặt, tất nhiên phải đổi sao cho dễ nhìn, nếu không cần gì phải đổi chứ?”
Trần Trí nói: “Khuôn mặt phổ thông một chút không dễ làm người khác chú ý.”
Đàm Thúc nói: “Tại sao vậy chứ? Thật vất vả mang một tấm mặt nạ, mang đến ánh mắt hâm mộ, kính ngưỡng của người khác không phải càng khiến cho người ta vui sao? Hơn nữa, đi ra khỏi nhà, dáng dấp đẹp đẽ dễ dàng nhận được trợ giúp hơn.”
Trần Trí không lời có thể nói.
Đàm Thúc thấy y quả thực không muốn đẹp mắt, liền chọn một tấm hơi kém hơn một chút: “Đây là ta làm dựa vào khuôn mặt một vị quý tộc loài người, dáng dấp hơi phổ thông, không biết ngươi có thích hay không.”
Chỉ nhìn mặt nạ, không nhìn ra được đẹp mắt hay không, y liền thử đeo một chút.
Trần Trí cảm thấy, hoa quỳnh khác với con người, không chỉ là thái độ trong tình cảm, thẩm mỹ quan cũng rất không giống nhau. Đây không phải phổ thông, rõ ràng còn đẹp hơn so với mấy cái trước đó: “Đây là ai?”
“Hình như họ Tiết.”
“…”
Trần Trí cuối cùng chọn một khuôn mặt thanh tú xuất chúng, so với những khuôn mặt khác, khuôn mặt này ít nhất đẹp rất thanh lãnh, không diêm dúa quyến rũ, cũng không hùng hổ dọa người.
Đàm Thúc muốn nhét những tấm mặt nạ còn lại cho y: “Những thứ này ngươi mang phòng thân.”
Thịnh tình khó chối từ, Trần Trí chọn hai tấm bỏ vào trong túi càn khôn.
Đàm Thúc lại đưa Hoàng khuê cho y: “Vẫn là kịch tình ban đầu, không có chi tiết, thời gian cũng không khớp với bây giờ, nhưng mà, hướng đi của nhân vật luôn là không đổi.”
Hoàng khuê viết: Năm ấy Dung Vận mười sáu tuổi, Tây Nam Vương mới có ý tấn công Hồ Quảng, hơn nữa tổ chức Bách Mỹ yến, mời thiên hạ quần hào tề tụ Quảng Châu.
Nhưng thực tế thì, Dung Vận vừa trải qua sinh nhật mười bốn tuổi, Tây Nam Vương đã đánh hạ Hồ Quảng, còn sắp hội minh cùng triều Yến phương Bắc.
Trần Trí than thở: “Không biết ta mang Dung Vận xuống núi trước thời hạn, là đúng hay sai.” Dung Vận xuất hiện, chẳng những đẩy nhanh sự phát triển của Giang Chiết, cũng kích thích Tây Nam Vương, đẩy nhanh bước chân tranh bá của gã.
Đàm Thúc nói: “Trước sợ lang, sau sợ hổ, trận không đánh, thì sẽ thua. Ta cảm thấy Dung Vận bây giờ làm rất khá, tin tưởng rất nhanh là có thể một mình phụ trách một vùng rồi.”
Làm không tốt, cũng không có đường quay đầu lại nữa rồi.
Thận trọng cẩn thận, có lúc chỉ cách bới lông tìm vết một sợi chỉ. Một chút sai lầm liền phóng đại gấp mấy lần, cuối cùng liền trở nên sợ đầu sợ đuôi, chẳng việc nào thành công.
Y biết đạo lý này, cho nên, mặc dù số mạng Dung Vận đã lệch hướng Thiên đạo, cũng chỉ có thể nhắm mắt đi tiếp.
Hội minh sắp diễn ra, bọn họ cũng không có quá nhiều thời gian chuẩn bị, đến ngày thứ tư, Dung Vận cùng Trần Trí liền lên đường. Bọn họ bên ngoài nhiều người biết đến, chỉ có thầy trò hai người lên đường sẽ rất khiến người ta hoài nghi, cố ý mang theo phu xe cùng bà vú, Dung Vận xung phong nhận việc đóng giả thành người hầu, tạo thành nhóm ba người làm, phục vụ vị con cái nhà giàu là Trần Trí này.
Trần Trí cũng cho Dung Vận một tấm mặt nạ, hắn ngại đeo lên bức bối, nói là giữ lại đến giây phút quan trọng mới đeo.
Đoàn du ngoạn của thiếu gia lên đường, đi ngang qua Phúc Kiến, mục tiêu là Trường Sa.
Trên đường, Dung Vận hết sức nhập tâm vào nhân vật, ân cần hỏi han, chăm sóc Trần Trí chu đáo hết mức, ngoại trừ việc đánh xe ra, những việc khác tất cả đều một mình lĩnh hết, khiến cho cao thủ võ lâm giả trang là bà vú hết sức ngại ngùng, có lần không nhịn được cười nói: “Ta bà vú này vừa không có sữa lại không ra sức, quả thực hữu danh vô thực, cũng may sinh được hai đứa bé, coi như không phụ cái chữ ‘nương’ này.” (bà vú: nhũ nương, nương cũng có nghĩa là mẹ)
Trần Trí thuận thế giễu cợt Dung Vận: “Ngươi tên sai vặt này ngược lại là tên đúng với người.”
Dung Vận nịnh hót sáp tới gần: “Vậy lão gia có gì khen thưởng chăng?”
Trần Trí móc ra một đồng tiền đưa cho hắn: “Này.”
Dung Vận bưng đồng tiền như nhặt được chí bảo, nói cám ơn không dứt.
Trần Trí cười nói: “Một đồng tiền mà thôi, cũng đáng giá như vậy?”
Dung Vận nói: “Đồng Tiền mặc dù không đáng tiền, nhưng là lão gia thưởng, liền không giống nhau rồi.”
Mẫu câu giống nhau, đổi “Lão gia” thành “Sư phụ”, Trần Trí không biết đã từng nghe bao nhiêu lần, cười cười lấy lệ.
Xe ngựa rất nhanh ra khỏi Giang Chiết, đi tới Phúc Kiến.
Đến địa bàn đối địch, mấy người đều hết sức khiêm tốn. Dung Vận đeo mặt nạ lên, mặc dù ngũ quan đẹp, nhưng bà vú bôi một chút phấn tối màu trên mặt nạ, khiến cho sắc mặt xám xịt, không làm người khác chú ý như vậy nữa.
Trần Trí vốn là cũng muốn bôi, bị bà vú ngăn cản: “Lão gia được nuông chiều từ bé, tất nhiên phải trắng trẻo một chút.”
Sau khi xuyên qua Phúc Kiến, bọn họ đi qua Cống Châu ở Giang Tây, đến Hoành Châu ở Hồ Quảng.
Mặc dù một đường bình an vô sự, nhưng bọn họ đều biết, càng đi về phía trước, phòng bị tất nhiên càng thêm gắt gao.
Quả nhiên, lúc dừng chân ở thôn Ly Hậu bên rìa Hoành Dương, bọn họ rõ ràng cảm giác được ánh mắt theo dõi bốn phía chĩa tới. Ánh mắt quá nhiều, thiện ý ác ý, các loại các dạng đều có, khiến người ta không cách nào tìm ra kết quả.
Trần Trí tá túc ở nhà trưởng thôn.
Trưởng thôn muốn từ chối, bị con trai ông ta khuyên lại.
Con trai trưởng thôn nói: “Khách đường xa tới, há có thể chặn ngoài cửa.”
Mặc dù gã biểu hiện rất nhiệt tình hiếu khách, nhưng Trần Trí vẫn cảm thấy không đúng, liền hỏi: “Nếu không thuận tiện lắm, chúng ta đi nơi khác tá túc cũng được. Xin vị huynh đài này chỉ điểm một con đường.”
Con trai trưởng thôn nói: “Nhà chúng tôi chính là chỗ lớn nhất trong thôn, một căn phòng khách vẫn nhường ra được, chẳng qua là muốn làm phiền người làm ở tạm phòng chứa củi một đêm.”
Nói đến mức này, còn đi nữa thì quá vô tình, cộng thêm bà vú cùng phu xe đều là hai nhân sĩ giang hồ kinh nghiệm phong phú, bọn họ cũng không kiên quyết muốn đi, Trần Trí cũng chỉ đành thuận thế lưu lại.
Mượn cớ mình cần người phục vụ, Trần Trí giữa Dung Vận ở trong phòng. Phu xe nói mình cùng bà vú cô nam quả nữ sống chung một phòng không thích hợp, yêu cầu được trải nệm nằm trước cửa phòng Trần Trí. Như vậy, mấy người liền an bài thỏa đáng.
Sau khi bọn họ đi vào ở, trưởng thôn mượn cớ trở về phòng nghỉ ngơi, con trai chiêu đãi toàn bộ quá trình, một hồi giết gà, một hồi đi hàng xóm mượn rau, nhiệt tình đến mức khiến cho người ta cảm thấy bản thân mình từng hoài nghi gã quả thực là đã quá lòng dạ tiểu nhân.
Chẳng qua là đến buổi tối ăn cơm, bà vú mượn cớ phục vụ Trần Trí, ở bên cạnh gắp thức ăn. Đũa kia giơ trên không hồi lâu, tựa hồ đang chọn thức ăn, cuối cùng gắp một miếng thịt gà trong chén Trần Trí, thấp giọng nói: “Dầu gì cũng là gà tươi, mặc dù là nấu không thôi, nhưng tốt ở chỗ tươi, mời lão gia thưởng thức.”
Trần Trí nhìn bà một cái, cúi đầu ăn gà.
Con trai trưởng thôn thấy y chỉ ăn gà, trong lòng nóng nảy, liền nói: “Tôi còn nấu cơm nữa, để tôi bới một chén cho ngài.”
Bà vú nói: “Lão gia nhà tôi chưa bao giờ ăn gạo chưa xay kỹ.”
Con trai trưởng thôn liền muốn gắp rau cho y.
Bà vú lại nói: “Không phải rau mới hái từ ruộng, lão gia sẽ không ăn.”
Con trai trưởng thôn không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là cười khổ nói: “Vậy ngài ăn nhiều thịt gà vào, đừng khách khí, cứ coi như nhà mình vậy.”
Bà vú phát huy xong, Trần Trí ra sân, cười híp mắt cám ơn gã, đầy vẻ thân thiết hiền hòa.
Đến khi rửa mặt trước khi ngủ, con trai trưởng thôn cố ý xách nước tới, nhưng mới vừa vào cửa, liền thấy “cậu bé sai vặt” đang hầu hạ lão gia rửa mặt rồi. Bà vú nói: “Đa tạ chủ nhà, nước này liền giữ lại cho lão gia nhà tôi rửa chân đi. Chỉ là tốt nhất là nấu thêm chút nước nóng tới, thời tiết này, dễ bị cóng.”
Con trai trưởng thôn hỏi: “Ngươi nước này là lấy từ đâu?”
Bà vú nói: “Suối nhỏ trước cửa.”
Đó là nước trên dòng.
Con trai trưởng thôn trong lòng buồn rầu, cười khan hai tiếng liền đi nấu nước.
Giằng co một ngày, đến tối cuối cùng cũng có thể ngủ. Nhưng Trần Trí không dám buông lỏng, bởi vì bà vú trước khi rời đi nói cho bọn họ biết, cải xanh kia có hạ thuốc mê, thùng nước con trai trưởng thôn sau đó xách tới cũng có vấn đề. Gã hai lần xuất thủ đều không được như ý, chỉ sợ tối nay còn có hành động, bảo bọn họ nhất định phải cẩn thận.
Trần Trí có chút lo lắng thân phận của Dung Vận bị nhìn thấu.
Dung Vận ngược lại an ủi y: “Nếu là biết thân phận của chúng ta, gã ngược lại không dám động thủ như vậy.”
Biết là Dung Vận, liền biết bên người hắn tất có cao thủ, nào dám dùng những chiêu trò kém cỏi này.
Trần Trí nói: “Chẳng lẽ chúng ta vào hắc điếm rồi?”
Dung Vận nói: “Vị trưởng thôn kia có lẽ biết.”
Nhưng, muốn đối phó với bọn họ là người con trai, trưởng thôn kia chưa chắc chịu nói thật. Cho nên, chỉ có thể dùng biện pháp cũ.
Sau khi tắt đèn, Trần Trí muốn lén lén lút lút đi thám thính, bị Dung Vận kéo lại, sống chết nói mình cũng phải đi.
Ẩn thân phù chỉ có một tấm, Trần Trí há có thể đồng ý: “Dù sao cũng phải để một người ở trong phòng làm bộ làm tịch.”
Trần Trí liền dỗ hắn: “Có kết quả, ta sẽ lập tức trở về.”
Dung Vận không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là dặn dò y cẩn thận hết mức. Trong lòng suy nghĩ, nhà trưởng thôn cũng không lớn, dù sao trước khi sư phụ trở về, mình cũng không ngủ được, nếu thật sự có chuyện gì, nhất định có thể nghe thấy.
Trần Trí thấy hắn ngoan ngoan nhồi chăn, tạo dựng hình dạng mình ngủ ở trong chăn, mới an tâm đi ra ngoài. Nói là đi nhà vệ sinh, vừa quẹo cua, liền dán ẩn thân phù đi nghe lỏm.
Lão trưởng thôn ở tại buồng phía đông khu nhà thứ hai từ cổng vào, con trai trưởng thôn ở đối diện bọn họ.
Hôm nay hai căn phòng đèn đều sáng, Trần Trí đang suy nghĩ xem phải đi phòng nào, chỉ thấy bên trong phòng lão trưởng thôn bóng người chớp động, y lập tức đi tới.
Vợ lão trưởng thôn đang trải chăn, lão trưởng thôn đi một vòng quanh bàn, lại rên rỉ than thở ngồi xuống.
Vợ lão nói: “Ông đi đi lại lại cả đêm rồi, có thể an tĩnh một hồi hay không.”
Lão trưởng thôn vỗ bàn nói: “Tạo nghiệt mà!”
Vợ lão sợ hết hồn, vội đi tới bịt miệng lão: “Ông làm cái gì đây? Muốn phá hỏng chuyện tốt của hài tử sao?”
“Nó làm vậy mà gọi là chuyện tốt sao?”
“Sao không phải? Nó không phải đã nói rồi sao, chỉ cần đưa người lên, là có thể đến bên cạnh Huyện thái gia làm việc. Huyện thái gia là người nào nha, chúng ta bám được vào rồi, chưa nói con trai sau này có thể thi đậu tú tài hay không, riêng ăn uống đã không phải lo rồi.”
Lão trưởng thôn không nói gì nữa.
Trần Trí thấy bọn họ yên lặng, đang cảm thấy không thú vị, liền nghe thấy cửa phòng người con trai trưởng thôn có tiếng động, gã tự ý đi tới cửa phòng lão trưởng thôn, đưa tay muốn gõ cửa, suy nghĩ một chút, lại nhịn được, xoay người đi ra ngoài.
Trần Trí đi theo phía sau gã, nhìn gã từ trong túi móc ra một tấm khăn tay, thật nhanh dùng nó che miệng mũi phu xe nằm trước cửa. Phu xe “từ trong giấc mộng tỉnh lại”, vùng vẫy hai cái, liền bất động.
Con trai trưởng thôn thở phào nhẹ nhõm, giấu khăn trở về trong tay áo, rón ra rón rén đi tới bên cửa sổ, ngón tay chấm chút nước miếng, đâm thủng một lỗ trên giấy cửa sổ, sau đó móc ra một ống đồng, cắm vào lỗ, thổi khí vào trong…
Một loạt động tác này Trần Trí nhìn mà trợn mắt hốc mồm.
Thủ pháp quá thuần thục, vừa nhìn liền biết chính là thường luyện tập mà.
Trần Trí đi tới sau lưng gã, thổi một hơi vào gáy.
Con trai trưởng thôn vốn là có tật giật mình, lần này gã bị dọa suýt chút nữa kêu to. Cũng may gã còn có chút lý trí, biết mình đang làm là thủ đoạn không thể để người biết, ở thời khắc mấu chốt khống chế được biểu cảm, chỉ là kinh hoảng quét mắt nhìn bốn phía.
Trần Trí lại thổi một cái nữa.
Con trai trưởng thôn lần này bị dọa đến thiếu chút nữa hồn phi phách tán, ném ống đồng liền muốn chạy, phu xe vốn là đang nằm đột nhiên thẳng đơ ngồi dậy, mắt không chớp nhìn gã, dáng vẻ kia, giống hệt như xác chết vùng dậy.
Lần này gã rốt cuộc không nhịn được, “A ” một tiếng thét chói tai.
Con trai trưởng thôn bị trói thành bánh chưng treo ở trên cây.
Trưởng thôn cùng vợ lão khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, không ngừng xin tha.
Nể tình trưởng thôn vì bọn họ mà rên rỉ than thở nhiều lần, Trần Trí không muốn làm khó bọn họ quá mức, hỏi: “Ngươi thân là trưởng thôn, lẽ ra là gương sáng một thôn, vì sao dung túng con trai mình hành hung?”
Trưởng thôn khóc thê thảm: “Tôi, tôi không phải muốn giết các người, tôi, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ.”
Trần Trí nói: “Ta nhất ghét người khác làm chuyện xấu còn bày ra dáng vẻ bị bắt buộc, bất đắc dĩ. Nếu đã làm, vì sao không dám chịu trách nhiệm?”
Bà vú cười lạnh nói: “Loại người thấy lợi quên nghĩa này ta thấy cũng nhiều, uất ức như vậy vẫn là lần đầu thấy.”
Trưởng thôn nói: “Các người hiểu lầm rồi, chúng tôi cũng không phải là tham tiền tài.”
Bà vú nói: “Ồ? Vậy các ngươi là đơn thuần thích giết người rồi?”
Vợ lão nói: “Không phải đâu, đại nhân, đại nhân làm ơn làm phúc, tha chúng tôi lần này đi. Thanh Thiên Đại lão gia à, chúng tôi thật sự không phải là cố ý.” Bà mặc dù nói nhiều, nhưng chẳng câu nào khiến cho người ta nghe hiểu.
Trần Trí vẫn để cho trưởng thôn nói.
Trưởng thôn nói: “Là Huyện thái gia ra lệnh, mỗi một thôn đều phải giao ra ba người đàn ông tướng mạo đẹp đẽ. Chúng tôi đều là nông dân, nào có đẹp đẽ. Thật vất vả gom đủ hai người, nhưng họ cứ nói còn thiếu một người, nhất định phải gom cho đủ. Huyện thái gia nói, hoặc là tìm thêm một người nữa tới, hoặc là sẽ để cho con trai tôi đi cho đủ số… Nhà chúng tôi ba đời đơn truyền, nếu là bị đưa đi, thì thật sẽ đoạn tử tuyệt tôn!”
Trần Trí nói: “Xem ra ngươi biết Huyện thái gia muốn đàn ông làm gì.”
Trưởng thôn lau nước mắt nói: “Biết, chúng tôi đều biết. Là kính hiến cho Tây Nam Vương, làm công tử.”
Trần Trí câm bặt.
Tây Nam Vương đã bụng đói đến mức ăn quàng rồi sao? Y không nhịn được nhìn về phía con trai trưởng thôn đang treo ở trên cây. Cũng không thể nói khó coi, nhưng tuyệt đối không đẹp đẽ, ít nhất không so được với mấy người Ngô gia, Phòng gia. Không biết là Tây Nam Vương gần đây đổi khẩu vị, hay là khẩu vị của Huyện thái gia quá nặng.
Trưởng thôn nói: “Các người tha cho chúng tôi lần này đi, chúng tôi sau này tuyệt đối không dám.”
Trần Trí cho người thả con trai trưởng thôn xuống.
Con trai trưởng thôn treo hồi lâu, sắc mặt tái nhợt, ấp úng nói: “Không chỉ chúng tôi như vầy, thôn khác cũng giống nhau. Các ngươi dáng dấp đẹp đẽ như vậy, cho dù chúng tôi không có động thủ, những người khác cũng nhất định sẽ động thủ.”
Trưởng thôn “Bốp” một cái, hung hãn vỗ vào lưng gã: “Mày nói chuyện thế nào vậy! Còn không mau xin lỗi tráng sĩ!”
“Tráng sĩ Dung” lạnh lùng liếc gã một cái, con trai trưởng thôn lập tức không dám nói tiếp nữa.
Hành động của con trai trưởng thôn mặc dù đáng xấu hổ, nhưng căn nguyên gốc rễ cũng là do sự hoang đường của cấp trên đưa đến. Mà cấp trên hoang đường, lại khởi nguồn từ việc con trai Thiên đạo không tại vị, truy cứu xa chút nữa, cũng có thể tính là tội lỗi của mình.
Trần Trí không đành lòng làm khó bọn họ, sau khi tìm một lý do chối bỏ trách nhiệm, liền bỏ qua việc này.
Trở về phòng, Trần Trí cân nhắc lấy mặt nạ màu bạc của mình ra. Ban đầu là sợ y đeo đồ này sẽ bại lộ thân phận, hôm nay phát hiện, so với thân phận bại lộ, bại lộ “xinh đẹp” còn nghiêm trọng hơn.
Dung Vận sau khi trở lại tâm sự nặng nề.
Trần Trí nằm xuống đang buồn ngủ, liền nghe hắn đột nhiên nói: “Sư phụ, con muốn cho trưởng thôn đem con đưa cho Huyện thái gia.”
“… Hả?”
Dung Vận nói: “Như vậy, chúng ta là có thể lẫn đến bên cạnh Tây Nam Vương.”
Trần Trí cảm thấy ý tưởng này của hắn rất nguy hiểm: “Còn nhớ 《 Nguyệt hạ ký 》 ta cho ngươi xem không?”
Có thể coi như sách vỡ lòng của đời người, Dung Vận rất khó không nhớ, liền nhẹ nhàng vâng một tiếng.
Trần Trí nói: “Nào, đọc cùng ta, nam nữ kết hợp, mới là chính đạo.”
“… Nam nữ kết hợp, mới là chính đạo.”
“Nam nam tương luyến… Không đúng, nam nam hoan ái, vi phạm thiên lý.”
Dung Vận nói: “Sư phụ, con chỉ là muốn lẫn vào.”
“Tây Nam Vương là một đoạn tụ, ngươi ngắm nghía trong gương, sau khi nhìn rõ mặt mình, thì cẩn thận nói với ta một chút, ngươi chuẩn bị lẫn tới trình độ nào.” Dựa theo những gì Hoàng khuê kể lại, Tây Nam Vương lúc ấy nhất định rất không coi trọng Dung Vận, nhưng vẫn đặt hắn vào vị trí thứ hai trong Bách Mỹ, có thể thấy sự yêu thích đối với dung mạo của hắn. Nếu không đặt vào hạng chót, chẳng phải càng nhục mạ người hơn!
Danh sách chương