Dịch: Phong Bụi
“Ta là vì bảo vệ con trai của Thôi Yên.”
Vương Vi Hỷ ánh mắt lạnh lùng nhìn tới, Thang Huyên nội tâm thiên nhân giao chiến. Là thẳng thắn sẽ được khoan hồng, hay là chối đến cùng. Lúc này thẳng thắn, mất tiên cơ, Vương Vi Hỷ chưa chắc đã coi trọng, nhưng mà chối đến cùng, lại sợ chuyện tiết lộ, không gánh nổi hậu quả.
Đang cân nhắc, Vương Vi Hỷ đã vượt qua hắn, đi theo binh giáp đen vào trong.
Thang Huyên cắn răng đi theo, trong lòng thầm nói: Mình không nói cái gì hết, không đứng về bên nào hết, chỉ làm người đứng xem thôi! Nếu Dung Vận bị người phát hiện, cũng chỉ có thể trách chính hắn không đủ may mắn.
Đi tới viện Dung Vận cùng Trần Trí ở, bên trong đang đánh nhau hăng say.
Dung Vận múa một thanh nhuyễn kiếm, bay lên nhảy xuống đấu suốt cùng binh giáp đen. Chung quanh Trần Trí ngược lại thanh tịnh, một đám binh giáp đen cầm vũ khí đứng giống như người gỗ, hòa làm một thể cùng trụ cột bên trong viện.
“Dừng tay.” Vương Vi Hỷ vừa vào sân, ánh mắt không rời khỏi Trần Trí, “Ta có mấy câu muốn nói cùng ngươi.”
Từ khoảnh khắc khi nhìn thấy binh giáp đen trở đi, Trần Trí đã ngờ tới kết cục, vừa kêu Dung Vận dừng tay, vừa giải trừ định thân thuật của những binh giáp đen kia. Dung Vận rất sợ Vương Vi Hỷ lật lọng, lập tức nhảy đến bên người y phòng vệ.
Vương Vi Hỷ nhìn Trần Trí từ trên xuống dưới, tỉ mỉ quan sát một lần, lạnh lùng nói: “Mấy năm này, Vương gia xem ra sống rất tốt.”
Vương gia? Thang Huyên kinh ngạc nhìn về phía Trần Trí. Khi nghe Vương Vi Hỷ nói y là hậu duệ hoàng thất triều Trần, hắn cho là con trai thứ hoặc con riêng không quan trọng lắm, không ngờ lại có tước hiệu chính đáng. Nhưng mà, nếu như không có nhớ lầm, trong hoàng thất triều Trần, chỉ có một người được triều Yến thừa nhận lại sắc phong làm Vương gia—— vị vua cuối triều Trần, Trần Lưu Vương Trần Ứng Khác.
Trần Trí cũng không phát giác nội tâm Thang Huyên lúc này đang đảo lộn thế nào, bởi vì nội tâm y thời khắc này cũng không bình tĩnh. Từ biệt Vương Vi Hỷ đã hơn hai mươi năm, còn nhớ một lần cuối, mình đã thề thốt bảo đảm sẽ mang Thôi Yên về, ai ngờ sau đó lại là kết cục như vậy.
Y cười khổ nói: “Có thể nghe ta nói một lời nữa hay không?”
Vương Vi Hỷ lãnh đạm nói: “Ta hôm nay tới đây, chính là muốn nghe Vương gia nói.”
Ông ta phối hợp như vậy, Trần Trí ngược lại bất an. Y vẫn chưa nghĩ xong nên giải thích thế nào, từ giết lầm Thôi Yên, đến đánh cắp thi thể, về sau lại nuốt lời mất tích nữa, mỗi một vụ, mỗi một chuyện đều khó mà giải thích. Nhưng cục diện trước mắt lại không cho phép y lẩn tránh.
Vương Vi Hỷ đi theo Trần Trí vào nhà, Dung Vận muốn đi theo vào, bị Trần Trí chặn lại.
“Thầy có mấy lời, muốn nói với ông ta lúc không có ai. Ngươi chờ ở cửa.”
Dung Vận hơi biến sắc mặt: “Có chuyện gì con không thể nghe sao?”
Trần Trí nói: “Đều là chút chuyện cũ năm xưa.”
Dung Vận nhìn một chút binh giáp đen đang nhìn chằm chằm bên ngoài, lại nhìn xem sắc mặt ngưng trọng của Trần Trí, không cam lòng lui về phía sau nửa bước: “Con ở ngay cửa, sư phụ lúc nào cũng có thể gọi con.”
Trần Trí gật gật đầu, đang muốn đóng cửa, liền nghe Vương Vi Hỷ đã đứng ở bên trong cửa nói: “Nếu ta có mệnh hệ gì, Phù Dung sơn trang trên dưới, gà chó không để lại.”
Thang Huyên cho là mình thoát khỏi trung tâm sự việc lặng lẽ ở bên cạnh xem trò vui: “…”
Trần Trí chậm rãi đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu, xoay người nói: “Xin lỗi, những năm này ta…”
“Bệ hạ ở đâu rồi?” Vương Vi Hỷ căn bản không có ý định nghe y nói nhảm.
Trần Trí dè dặt nhìn ông ta một cái: “Ta không cứu sống được hắn.”
Vương Vi Hỷ mặt mũi dữ tợn trong một chớp mắt, trán nổi gân xanh, chẳng qua là khả năng tự khống chế của ông ta cực tốt, ngay khi thốt nhiên biến sắc, xoay người, không để cho cảm xúc bại lộ ở trước mặt Trần Trí, chờ hơi có bình phục, mới quay người lại: “Đã nhiều năm như vậy, ta đã đợi Vương gia nhiều năm như vậy, không ngờ lại là một đáp án thế này.”
Ông ta nói chuyện uể oải, nhưng từng câu từng chữ nặng tựa ngàn cân.
Trần Trí tự biết đuối lý, không lời chống đỡ.
Vương Vi Hỷ đi tới bên cạnh bàn, ngón tay ở trên bàn vô ý thức vạch mấy cái: ” ‘Yến hoàng triều, vô Yến hoàng’. Cái chuyện cười này, thiên hạ đều biết, duy chỉ có ta giả bộ câm điếc. Chính là vì câu nói kia của ngươi, sẽ mang bệ hạ trở lại…” Tay ông ta đột nhiên đấm mạnh lên bàn, tâm tình bị đè nén bỗng chốc bùng nổ, “Ngươi lại nói với ta là… không cứu sống được?”
Trần Trí sợ hãi nhìn ông ta, rất sợ ông ta giận đến bất tỉnh, nhưng tay mới vừa đưa ra, ánh mắt ông ta liền nhìn lại, hận ý nặng nề mà sâu sắc!
“Bệ hạ vốn không thèm muốn gì ngôi vị hoàng đế, ngươi lại nói Người là thịnh thế minh quân thiên mệnh đã định. Sau khi Người lên ngôi, lại là ngươi một chén thuốc đưa Người xuống hoàng tuyền… Ta ban đầu lẽ ra nên kiên quyết khuyên can, giết ngươi để chấm dứt hậu hoạn!”
Trần Trí há miệng một cái, nhưng một chữ cũng không biện giải được. Đứng ở góc độ của y, chuyện này thực là bất ngờ hơn nữa là không biết làm sao, nhưng từ góc độ của Vương Vi Hỷ, mình đích xác là đầu sỏ, tội không thể tha thứ.
Vương Vi Hỷ nói: “Nếu bệ hạ đã chết, giữa ngươi và ta đã không còn lời gì để nói. Hôm nay mạng của Phù Dung sơn trang trên dưới, ta một người cũng sẽ không để lại. Ta biết ngươi biết pháp thuật, nhưng…”
Trần Trí lòng nói không ổn rồi, lập tức xông ra mở cửa, cửa vừa mở ra, bên ngoài trống rỗng, chẳng còn bóng người.
Vương Vi Hỷ cười lạnh nói: “Kỳ môn độn giáp, không biết Vương gia có biết hay không?”
Trần Trí nói: “Ngươi muốn thế nào?”
“Chẳng gì cả, chỉ là muốn các ngươi chôn theo bệ hạ.” Vương Vi Hỷ nói, “Yên tâm. Sau khi các ngươi đi xuống, chờ ở cầu Nại Hà một chút, không lâu liền sẽ thấy người của Thượng Dương Quan.”
Trần Trí thầm nói: Thượng Dương Quan chẳng có chút quan hệ gì với chúng ta, điều này thật sự là liên lụy người vô tội.
Mặc dù Vương Vi Hỷ nói chuyện trông có vẻ bình tĩnh, nhưng từ khoảnh khắc nghe thấy “Thôi Yên không cứu sống được” trở đi, Trần Trí biết, ông ta đã lâm vào điên cuồng. Cái gọi là cởi chuông phải do người buộc chuông. Chuyện bắt đầu bởi Thôi Yên, hôm nay người có thể giải trừ cục diện khó khăn này cũng chỉ có Thôi Yên.
Trần Trí đầu chuyển thật nhanh, đột nhiên linh quang chợt lóe, nói: “Ta sở dĩ nhiều năm như vậy không cho ngươi một câu trả lời, là có nguyên nhân! Bởi vì ta có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Vương Vi Hỷ cười lạnh nói: “Lại chọn một thịnh thế minh quân nữa sao?”
“Không sai.” Trần Trí không ngờ thừa nhận, “Ta là vì bảo vệ con trai của Thôi Yên.”
Vương Vi Hỷ ngây người, ước chừng nửa thời gian uống cạn chun trà, mới chế giễu nói: “Ngươi cho là ta sẽ còn tin ngươi sao?”
Trần Trí nói: “Ngươi nghe ta nói, thật ra thì, chuyện là như vầy.”
Rốt cuộc là như thế nào chứ?
Trần Trí vừa nghĩ, vừa bịa chuyện, vừa nói: “Thứ ta cho Thôi Yên uống, là vật đại bổ, không ngờ hắn đã yếu đến mức không chịu được vật bổ, cho nên ta lập tức mang hắn trở về Thượng Dương Quan. Sư phụ ta lập tức làm phép, cứu sống hắn.”
Vương Vi Hỷ nheo mắt lại: “Ngươi mới vừa nói không cứu sống được.”
“Đừng gấp, chuyện còn chưa kể xong…” Trần Trí nói, “Hắn sau khi tỉnh lại, liền ở trên núi nghỉ ngơi. Ta vốn định chờ hắn khỏe lại, liền mang hắn trở lại kinh thành, ai ngờ lúc này, địch thủ cũ của phái ta tìm tới cửa, trải qua một phen tranh đấu, kẻ địch không địch lại nổi, nhưng trong lúc tháo chạy đã thuận tay mang Thôi Yên đi.”
Vương Vi Hỷ cau mày.
Trần Trí nói: “Chúng ta dĩ nhiên không thể mặc hắn không quan tâm, vì vậy liền hỏi thăm tung tích của kẻ địch khắp nơi. Hơn một năm, rốt cuộc tìm được ở một nơi sơn cùng thủy tận. Điều làm người ta khiếp sợ là, kẻ địch đó lại cưỡng bách Thôi Yên…” Môi y co rút mấy cái, mặt đầy vẻ không đành lòng nói tỉ mỉ.
Vương Vi Hỷ nói: “Nói cho rõ ràng.”
“Kẻ địch đó là đàn bà, ả si mê vẻ đẹp của Thôi Yên, lại dùng thủ đoạn uy hiếp, gạo nấu thành cơm với hắn.” Trần Trí cố nén nổi da gà, nói bừa cho xong câu chuyện này.
Vương Vi Hỷ biểu cảm hết sức phong phú, nếu không phải Trần Trí nhắc tới Thôi Yên có con trai, lúc này đại khái đã lật bàn.
Trần Trí đột nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, ngươi làm gì người của Phù Dung sơn trang rồi?”
“Ngươi nói xong câu chuyện trước đã.”
“Nói xong thì không kịp nữa rồi! Thiếu niên ở chung với ta chính là con trai của Thôi Yên!” Trần Trí tung chiêu chốt hạ.
Vương Vi Hỷ vẫn thản nhiên như cũ: “Chỉ cần lời ngươi nói là thật, liền không có việc gì.”
Trần Trí nghe ông ta nói như vậy, mới thoáng yên tâm, tiếp tục bịa chuyện: “Ngươi biết tính khí của Thôi Yên rồi đấy, loại ủy khuất này làm sao có thể chịu đựng? Tất nhiên phải nghĩ biện pháp giết chết đối phương. Đáng tiếc kẻ địch đó cũng không phải người tầm thường… Môn phái của chúng ta rất lợi hại, người có thể đối nghịch cùng chúng ta, tất nhiên cũng tương đối lợi hại. Mặc dù Thôi Yên rất thông minh, kết quả trả thù lại là lưỡng bại câu thương.” Y lười bịa quá trình báo thù, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ một câu cho xong, ” Đợi đến khi chúng ta tìm được bọn họ, hết thảy đều đã muộn rồi. Thôi Yên trước khi lâm chung, muốn ta chăm sóc con trai của hắn cho thật tốt.”
Rất tốt, câu chuyện bịa rất hoàn mỹ!
Trần Trí không dấu vết thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng y hiển nhiên vui mừng quá sớm, Vương Vi Hỷ lạnh lùng hỏi: “Vậy ngươi vì sao không mang hắn về hoàng cung?”
…
Tại sao vậy chứ?
Tại sao vậy chứ!
Trần Trí vô hình đập đầu mình, muốn tìm kiếm một cái đáp án: “Đó là bởi vì… Kẻ địch đó cũng có một môn phái rất lợi hại. Nếu như bọn họ biết, nhất định sẽ đoạt đứa trẻ lại. Những năm này, ta trốn chui trốn lủi, chính là để trốn tránh sự đuổi bắt của bọn họ, thậm chí, vì sự an toàn của đứa trẻ, đưa hắn cho một người nhà họ Dung thu nuôi.”
Y lặng lẽ nói: vợ chồng Dung Ngọc Thành nếu dưới kia có biết, ngàn vạn lần hãy nể tình phần di sản của Thôi Yên mà cố nuốt cục tức này vậy.
Vương Vi Hỷ rất biết bắt điểm chính: “Ngươi nói đứa bé kia chính là Dung Vận – Dung gia chủ đương thời?”
Trần Trí dùng sức gật đầu.
Y đột nhiên phát hiện chỗ tốt của việc nói như vậy, không chỉ có thể giải quyết nguy cơ trước mắt, còn có cơ hội bỏ phương Bắc vào trong túi mà không động chút binh đao.
“Thì ra là như vậy.” Vương Vi Hỷ nhìn vẻ mặt giả vờ chân thành của Trần Trí, giễu cợt nói: “Ngươi thật cho là ta sẽ tin tưởng câu chuyện hoang đường như vậy của ngươi sao?”
Trần Trí nói: “Là thật hay giả, thấy Dung Vận ngươi liền biết.”
Vương Vi Hỷ nói: “Nói hồi lâu, ngươi chỉ là muốn cứu người thiếu niên kia.”
Trần Trí bất đắc dĩ nói: “Ngươi muốn thế nào mới chịu tin tưởng.”
Vương Vi Hỷ cầm một chai thuốc ra, đặt lên bàn: “Uống viên thuốc này, ta liền tin tưởng ngươi.”
Trần Trí không nói hai lời bỏ nắp bình, nuốt hết cả bình thuốc.
Vương Vi Hỷ lại móc ra một sợi dây, trói y lại.
Trần Trí nói: “Bây giờ có thể để cho hắn vào rồi chứ.”
Sau khi trói chặt, Vương Vi Hỷ lạnh lùng nói: “Ngươi cho là ta thật còn tin tưởng ngươi nữa sao?” Ông ta lần nữa mở cửa, binh giáp đen đứng ở ngoài cửa, nhưng không thấy đám người Dung Vận cùng Thang Huyên, “Mang y trở về!”
“Ta là vì bảo vệ con trai của Thôi Yên.”
Vương Vi Hỷ ánh mắt lạnh lùng nhìn tới, Thang Huyên nội tâm thiên nhân giao chiến. Là thẳng thắn sẽ được khoan hồng, hay là chối đến cùng. Lúc này thẳng thắn, mất tiên cơ, Vương Vi Hỷ chưa chắc đã coi trọng, nhưng mà chối đến cùng, lại sợ chuyện tiết lộ, không gánh nổi hậu quả.
Đang cân nhắc, Vương Vi Hỷ đã vượt qua hắn, đi theo binh giáp đen vào trong.
Thang Huyên cắn răng đi theo, trong lòng thầm nói: Mình không nói cái gì hết, không đứng về bên nào hết, chỉ làm người đứng xem thôi! Nếu Dung Vận bị người phát hiện, cũng chỉ có thể trách chính hắn không đủ may mắn.
Đi tới viện Dung Vận cùng Trần Trí ở, bên trong đang đánh nhau hăng say.
Dung Vận múa một thanh nhuyễn kiếm, bay lên nhảy xuống đấu suốt cùng binh giáp đen. Chung quanh Trần Trí ngược lại thanh tịnh, một đám binh giáp đen cầm vũ khí đứng giống như người gỗ, hòa làm một thể cùng trụ cột bên trong viện.
“Dừng tay.” Vương Vi Hỷ vừa vào sân, ánh mắt không rời khỏi Trần Trí, “Ta có mấy câu muốn nói cùng ngươi.”
Từ khoảnh khắc khi nhìn thấy binh giáp đen trở đi, Trần Trí đã ngờ tới kết cục, vừa kêu Dung Vận dừng tay, vừa giải trừ định thân thuật của những binh giáp đen kia. Dung Vận rất sợ Vương Vi Hỷ lật lọng, lập tức nhảy đến bên người y phòng vệ.
Vương Vi Hỷ nhìn Trần Trí từ trên xuống dưới, tỉ mỉ quan sát một lần, lạnh lùng nói: “Mấy năm này, Vương gia xem ra sống rất tốt.”
Vương gia? Thang Huyên kinh ngạc nhìn về phía Trần Trí. Khi nghe Vương Vi Hỷ nói y là hậu duệ hoàng thất triều Trần, hắn cho là con trai thứ hoặc con riêng không quan trọng lắm, không ngờ lại có tước hiệu chính đáng. Nhưng mà, nếu như không có nhớ lầm, trong hoàng thất triều Trần, chỉ có một người được triều Yến thừa nhận lại sắc phong làm Vương gia—— vị vua cuối triều Trần, Trần Lưu Vương Trần Ứng Khác.
Trần Trí cũng không phát giác nội tâm Thang Huyên lúc này đang đảo lộn thế nào, bởi vì nội tâm y thời khắc này cũng không bình tĩnh. Từ biệt Vương Vi Hỷ đã hơn hai mươi năm, còn nhớ một lần cuối, mình đã thề thốt bảo đảm sẽ mang Thôi Yên về, ai ngờ sau đó lại là kết cục như vậy.
Y cười khổ nói: “Có thể nghe ta nói một lời nữa hay không?”
Vương Vi Hỷ lãnh đạm nói: “Ta hôm nay tới đây, chính là muốn nghe Vương gia nói.”
Ông ta phối hợp như vậy, Trần Trí ngược lại bất an. Y vẫn chưa nghĩ xong nên giải thích thế nào, từ giết lầm Thôi Yên, đến đánh cắp thi thể, về sau lại nuốt lời mất tích nữa, mỗi một vụ, mỗi một chuyện đều khó mà giải thích. Nhưng cục diện trước mắt lại không cho phép y lẩn tránh.
Vương Vi Hỷ đi theo Trần Trí vào nhà, Dung Vận muốn đi theo vào, bị Trần Trí chặn lại.
“Thầy có mấy lời, muốn nói với ông ta lúc không có ai. Ngươi chờ ở cửa.”
Dung Vận hơi biến sắc mặt: “Có chuyện gì con không thể nghe sao?”
Trần Trí nói: “Đều là chút chuyện cũ năm xưa.”
Dung Vận nhìn một chút binh giáp đen đang nhìn chằm chằm bên ngoài, lại nhìn xem sắc mặt ngưng trọng của Trần Trí, không cam lòng lui về phía sau nửa bước: “Con ở ngay cửa, sư phụ lúc nào cũng có thể gọi con.”
Trần Trí gật gật đầu, đang muốn đóng cửa, liền nghe Vương Vi Hỷ đã đứng ở bên trong cửa nói: “Nếu ta có mệnh hệ gì, Phù Dung sơn trang trên dưới, gà chó không để lại.”
Thang Huyên cho là mình thoát khỏi trung tâm sự việc lặng lẽ ở bên cạnh xem trò vui: “…”
Trần Trí chậm rãi đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu, xoay người nói: “Xin lỗi, những năm này ta…”
“Bệ hạ ở đâu rồi?” Vương Vi Hỷ căn bản không có ý định nghe y nói nhảm.
Trần Trí dè dặt nhìn ông ta một cái: “Ta không cứu sống được hắn.”
Vương Vi Hỷ mặt mũi dữ tợn trong một chớp mắt, trán nổi gân xanh, chẳng qua là khả năng tự khống chế của ông ta cực tốt, ngay khi thốt nhiên biến sắc, xoay người, không để cho cảm xúc bại lộ ở trước mặt Trần Trí, chờ hơi có bình phục, mới quay người lại: “Đã nhiều năm như vậy, ta đã đợi Vương gia nhiều năm như vậy, không ngờ lại là một đáp án thế này.”
Ông ta nói chuyện uể oải, nhưng từng câu từng chữ nặng tựa ngàn cân.
Trần Trí tự biết đuối lý, không lời chống đỡ.
Vương Vi Hỷ đi tới bên cạnh bàn, ngón tay ở trên bàn vô ý thức vạch mấy cái: ” ‘Yến hoàng triều, vô Yến hoàng’. Cái chuyện cười này, thiên hạ đều biết, duy chỉ có ta giả bộ câm điếc. Chính là vì câu nói kia của ngươi, sẽ mang bệ hạ trở lại…” Tay ông ta đột nhiên đấm mạnh lên bàn, tâm tình bị đè nén bỗng chốc bùng nổ, “Ngươi lại nói với ta là… không cứu sống được?”
Trần Trí sợ hãi nhìn ông ta, rất sợ ông ta giận đến bất tỉnh, nhưng tay mới vừa đưa ra, ánh mắt ông ta liền nhìn lại, hận ý nặng nề mà sâu sắc!
“Bệ hạ vốn không thèm muốn gì ngôi vị hoàng đế, ngươi lại nói Người là thịnh thế minh quân thiên mệnh đã định. Sau khi Người lên ngôi, lại là ngươi một chén thuốc đưa Người xuống hoàng tuyền… Ta ban đầu lẽ ra nên kiên quyết khuyên can, giết ngươi để chấm dứt hậu hoạn!”
Trần Trí há miệng một cái, nhưng một chữ cũng không biện giải được. Đứng ở góc độ của y, chuyện này thực là bất ngờ hơn nữa là không biết làm sao, nhưng từ góc độ của Vương Vi Hỷ, mình đích xác là đầu sỏ, tội không thể tha thứ.
Vương Vi Hỷ nói: “Nếu bệ hạ đã chết, giữa ngươi và ta đã không còn lời gì để nói. Hôm nay mạng của Phù Dung sơn trang trên dưới, ta một người cũng sẽ không để lại. Ta biết ngươi biết pháp thuật, nhưng…”
Trần Trí lòng nói không ổn rồi, lập tức xông ra mở cửa, cửa vừa mở ra, bên ngoài trống rỗng, chẳng còn bóng người.
Vương Vi Hỷ cười lạnh nói: “Kỳ môn độn giáp, không biết Vương gia có biết hay không?”
Trần Trí nói: “Ngươi muốn thế nào?”
“Chẳng gì cả, chỉ là muốn các ngươi chôn theo bệ hạ.” Vương Vi Hỷ nói, “Yên tâm. Sau khi các ngươi đi xuống, chờ ở cầu Nại Hà một chút, không lâu liền sẽ thấy người của Thượng Dương Quan.”
Trần Trí thầm nói: Thượng Dương Quan chẳng có chút quan hệ gì với chúng ta, điều này thật sự là liên lụy người vô tội.
Mặc dù Vương Vi Hỷ nói chuyện trông có vẻ bình tĩnh, nhưng từ khoảnh khắc nghe thấy “Thôi Yên không cứu sống được” trở đi, Trần Trí biết, ông ta đã lâm vào điên cuồng. Cái gọi là cởi chuông phải do người buộc chuông. Chuyện bắt đầu bởi Thôi Yên, hôm nay người có thể giải trừ cục diện khó khăn này cũng chỉ có Thôi Yên.
Trần Trí đầu chuyển thật nhanh, đột nhiên linh quang chợt lóe, nói: “Ta sở dĩ nhiều năm như vậy không cho ngươi một câu trả lời, là có nguyên nhân! Bởi vì ta có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Vương Vi Hỷ cười lạnh nói: “Lại chọn một thịnh thế minh quân nữa sao?”
“Không sai.” Trần Trí không ngờ thừa nhận, “Ta là vì bảo vệ con trai của Thôi Yên.”
Vương Vi Hỷ ngây người, ước chừng nửa thời gian uống cạn chun trà, mới chế giễu nói: “Ngươi cho là ta sẽ còn tin ngươi sao?”
Trần Trí nói: “Ngươi nghe ta nói, thật ra thì, chuyện là như vầy.”
Rốt cuộc là như thế nào chứ?
Trần Trí vừa nghĩ, vừa bịa chuyện, vừa nói: “Thứ ta cho Thôi Yên uống, là vật đại bổ, không ngờ hắn đã yếu đến mức không chịu được vật bổ, cho nên ta lập tức mang hắn trở về Thượng Dương Quan. Sư phụ ta lập tức làm phép, cứu sống hắn.”
Vương Vi Hỷ nheo mắt lại: “Ngươi mới vừa nói không cứu sống được.”
“Đừng gấp, chuyện còn chưa kể xong…” Trần Trí nói, “Hắn sau khi tỉnh lại, liền ở trên núi nghỉ ngơi. Ta vốn định chờ hắn khỏe lại, liền mang hắn trở lại kinh thành, ai ngờ lúc này, địch thủ cũ của phái ta tìm tới cửa, trải qua một phen tranh đấu, kẻ địch không địch lại nổi, nhưng trong lúc tháo chạy đã thuận tay mang Thôi Yên đi.”
Vương Vi Hỷ cau mày.
Trần Trí nói: “Chúng ta dĩ nhiên không thể mặc hắn không quan tâm, vì vậy liền hỏi thăm tung tích của kẻ địch khắp nơi. Hơn một năm, rốt cuộc tìm được ở một nơi sơn cùng thủy tận. Điều làm người ta khiếp sợ là, kẻ địch đó lại cưỡng bách Thôi Yên…” Môi y co rút mấy cái, mặt đầy vẻ không đành lòng nói tỉ mỉ.
Vương Vi Hỷ nói: “Nói cho rõ ràng.”
“Kẻ địch đó là đàn bà, ả si mê vẻ đẹp của Thôi Yên, lại dùng thủ đoạn uy hiếp, gạo nấu thành cơm với hắn.” Trần Trí cố nén nổi da gà, nói bừa cho xong câu chuyện này.
Vương Vi Hỷ biểu cảm hết sức phong phú, nếu không phải Trần Trí nhắc tới Thôi Yên có con trai, lúc này đại khái đã lật bàn.
Trần Trí đột nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, ngươi làm gì người của Phù Dung sơn trang rồi?”
“Ngươi nói xong câu chuyện trước đã.”
“Nói xong thì không kịp nữa rồi! Thiếu niên ở chung với ta chính là con trai của Thôi Yên!” Trần Trí tung chiêu chốt hạ.
Vương Vi Hỷ vẫn thản nhiên như cũ: “Chỉ cần lời ngươi nói là thật, liền không có việc gì.”
Trần Trí nghe ông ta nói như vậy, mới thoáng yên tâm, tiếp tục bịa chuyện: “Ngươi biết tính khí của Thôi Yên rồi đấy, loại ủy khuất này làm sao có thể chịu đựng? Tất nhiên phải nghĩ biện pháp giết chết đối phương. Đáng tiếc kẻ địch đó cũng không phải người tầm thường… Môn phái của chúng ta rất lợi hại, người có thể đối nghịch cùng chúng ta, tất nhiên cũng tương đối lợi hại. Mặc dù Thôi Yên rất thông minh, kết quả trả thù lại là lưỡng bại câu thương.” Y lười bịa quá trình báo thù, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ một câu cho xong, ” Đợi đến khi chúng ta tìm được bọn họ, hết thảy đều đã muộn rồi. Thôi Yên trước khi lâm chung, muốn ta chăm sóc con trai của hắn cho thật tốt.”
Rất tốt, câu chuyện bịa rất hoàn mỹ!
Trần Trí không dấu vết thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng y hiển nhiên vui mừng quá sớm, Vương Vi Hỷ lạnh lùng hỏi: “Vậy ngươi vì sao không mang hắn về hoàng cung?”
…
Tại sao vậy chứ?
Tại sao vậy chứ!
Trần Trí vô hình đập đầu mình, muốn tìm kiếm một cái đáp án: “Đó là bởi vì… Kẻ địch đó cũng có một môn phái rất lợi hại. Nếu như bọn họ biết, nhất định sẽ đoạt đứa trẻ lại. Những năm này, ta trốn chui trốn lủi, chính là để trốn tránh sự đuổi bắt của bọn họ, thậm chí, vì sự an toàn của đứa trẻ, đưa hắn cho một người nhà họ Dung thu nuôi.”
Y lặng lẽ nói: vợ chồng Dung Ngọc Thành nếu dưới kia có biết, ngàn vạn lần hãy nể tình phần di sản của Thôi Yên mà cố nuốt cục tức này vậy.
Vương Vi Hỷ rất biết bắt điểm chính: “Ngươi nói đứa bé kia chính là Dung Vận – Dung gia chủ đương thời?”
Trần Trí dùng sức gật đầu.
Y đột nhiên phát hiện chỗ tốt của việc nói như vậy, không chỉ có thể giải quyết nguy cơ trước mắt, còn có cơ hội bỏ phương Bắc vào trong túi mà không động chút binh đao.
“Thì ra là như vậy.” Vương Vi Hỷ nhìn vẻ mặt giả vờ chân thành của Trần Trí, giễu cợt nói: “Ngươi thật cho là ta sẽ tin tưởng câu chuyện hoang đường như vậy của ngươi sao?”
Trần Trí nói: “Là thật hay giả, thấy Dung Vận ngươi liền biết.”
Vương Vi Hỷ nói: “Nói hồi lâu, ngươi chỉ là muốn cứu người thiếu niên kia.”
Trần Trí bất đắc dĩ nói: “Ngươi muốn thế nào mới chịu tin tưởng.”
Vương Vi Hỷ cầm một chai thuốc ra, đặt lên bàn: “Uống viên thuốc này, ta liền tin tưởng ngươi.”
Trần Trí không nói hai lời bỏ nắp bình, nuốt hết cả bình thuốc.
Vương Vi Hỷ lại móc ra một sợi dây, trói y lại.
Trần Trí nói: “Bây giờ có thể để cho hắn vào rồi chứ.”
Sau khi trói chặt, Vương Vi Hỷ lạnh lùng nói: “Ngươi cho là ta thật còn tin tưởng ngươi nữa sao?” Ông ta lần nữa mở cửa, binh giáp đen đứng ở ngoài cửa, nhưng không thấy đám người Dung Vận cùng Thang Huyên, “Mang y trở về!”
Danh sách chương