Dịch: Phong Bụi
“Sư phụ không thể khóc, con khóc thay Người.”
Trước Trần Trí nói nhìn Dung Vận liền biết ngay. Một khuôn mặt lấy đâu ra tác dụng lớn như vậy? Cho nên, Vương Vi Hỷ đoán được khuôn mặt dưới mặt nạ tất có mấy phần tương tự với Thôi Yên, nhưng trong lòng cũng đã quyết ý, không thể dễ dàng tin tưởng như vậy. Nhưng khi Dung Vận gỡ mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt bùn đen loang lổ, ông ta ngược lại vẫn hít một hơi khí lạnh như cũ, không nhịn được đưa tay giúp xóa sạch những bùn đen chướng mắt kia đi! Dung Vận nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay hơi run tay kia, có chút “sợ hãi” đến mức trốn đến bên người Trần Trí.
Trần Trí còn có thể thế nào? Không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ bả vai nói với hắn, Vương Vi Hỷ là không kềm hãm được.
Vương Vi Hỷ cho người mang chậu nước tới, nhìn chằm chằm Dung Vận lau sạch mặt từng chút một, hưng phấn đến mức hai mắt sáng lên, nào còn nhớ không thể dễ dàng tin, không nhịn được liền bật ra hai chữ ——
Bệ hạ.
Trần Trí sợ đến thầm giật mình.
Y vắt hết óc bịa ra một câu chuyện hoang đường như vậy, chính là để chứng minh Dung Vận là Dung Vận, Thôi Yên là Thôi Yên. Không đề cập tới một đời kia của Yến Bắc Kiêu, y và Thôi Yên đã là ân oán dây dưa, hiểu lầm um tùm, ai đúng ai sai loạn đến mức không nói rõ được. Nếu như Dung Vận vẫn là Thôi Yên, Vương Vi Hỷ sẽ nói thật quá khứ, thậm chí trăm phương ngàn kế khôi phục trí nhớ của hắn. Trần Trí không quên trên người mình còn gánh hiềm nghi hành thích vua, nếu như thật sự liên kết hết những điều này lại với nhau, Dung Vận sẽ làm gì, y không đoán chắc.
Nhưng mà, nếu như coi Dung Vận là con trai Thôi Yên, tình huống lại không giống nhau. Y là sư phụ Dung Vận, thân phận liền chiếm tiên cơ. Vương Vi Hỷ cố kỵ tình cảm giữa hai người, nói chuyện xử sự tất nhiên sẽ dè dặt —— ít nhất, trước khi quen thuộc Dung Vận, ông ta sẽ không dám khinh cử vọng động. Như vậy, y liền có ít nhất nửa năm để lót đường.
Sau hơn nửa năm, y cũng sẽ công thành lui thân theo thân phận Trần Bi Ly rồi.
Cũng may, Vương Vi Hỷ không có phụ lòng mong đợi của y. Sau một tiếng thất thố “Bệ hạ”, ông ta ngay sau đó bồi thêm một câu: “Bệ hạ có hậu, triều Yến được cứu… Bệ hạ có hậu, chúng sinh được cứu!”
Trần Trí: “…” Cái câu phía sau này là để nói cho có vần phải không. Nếu không đối với một người mới vừa gặp mặt mà nói, đánh giá thế này không khỏi quá mù quáng rồi.
Dung Vận không hổ là tiểu hồ ly Yến, Thôi chuyển thế, sau khi bất ngờ không kịp đề phòng nghe được tin tức như sấm sét giữa trời quang vậy, đã trầm ổn nhìn sư phụ mình, đôi mắt long lanh không toát ra một tia một chút dao động cùng hoài nghi gì.
Trần Trí rất hài lòng với biểu hiện của hắn, nói với Vương Vi Hỷ: “Ngươi mới vừa nói Trần Hiên Tương đang chuẩn bị một âm mưu lớn?”
Vương Vi Hỷ mặc dù rất muốn trò chuyện một chút cùng Dung Vận, nhưng mà thế cục trước mắt cũng không thể không để ý, không thể làm gì khác hơn là tạm thời kềm chế kích động, nói: “Ngươi có từng nghe qua… Hồn phiên?”
Trần Trí dò xét hỏi: “Hỗn phạn trong kiếm ăn kiếm uống kiếm cơm hả?” (Hồn phiên 魂幡 đồng âm với hỗn phạn混饭 (kiếm cơm) Hunfan)
Vương Vi Hỷ nói: “… Là pháp khí lấy hồn phách của người để tế luyện.”
Làm một thần tiên bỗng nhiên thăng thiên, nhất định là không biết. Trần Trí khiêm tốn thỉnh giáo.
Vương Vi Hỷ nói: “Vây hồn phách người vào trong pháp phiên để tế luyện, thời gian luyện chế càng lâu, hồn phách bị nhốt ở bên trong càng thống khổ, oán khí càng lớn, uy lực của pháp khí cũng lại càng lớn. Để luyện chế hồn phiên, gã đang chiêu mộ thanh niên ở khắp nơi.”
… Điều này liền đúng với sự việc bọn họ gặp phải ở thôn Ly Hậu rồi. Tây Nam Vương không phải đang tuyển tú, cũng không phải trưng binh, mà là đang tìm tế phẩm dùng để luyện chế pháp khí!
Thôn Ly Hậu chẳng qua là một góc của núi băng, ở trên địa giới Hồ Quảng, không biết còn có bao nhiêu người không biết chân tướng bị tỉnh tỉnh mê mê đẩy ra, trở thành vật hy sinh cho dã tâm của Tây Nam Vương.
Trần Trí hỏi: “Có biện pháp gì ngăn cản không?”
Vương Vi Hỷ thở dài nói: “Ta lần này tới Trường Sa phủ, chính là để phá hủy pháp phiên này, đáng tiếc, cho đến bây giờ, cũng chưa tìm được nơi bọn họ tế luyện. Hơn nữa, nhìn thái độ Trần Hiên Tương không lo ngại gì ở Bách Mỹ yến, ta sợ rằng hồn phiên này đã luyện chế thành công.”
Trần Trí hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Vương Vi Hỷ nói: “Chúng ta rời khỏi nơi đây trước, sau có thể mời sư môn của ngươi xuất thủ tương trợ.”
Trần Trí cảm thấy mình trước kia vẫn là quá khách khí với Giai Vô, lẽ ra nên lừa gạt thêm một chút pháp bảo. Nghĩ đến Giai Vô, không khỏi nhớ tới đệ nhất mỹ nhân trong lòng Tây Nam Vương. Nếu như người kia thật sự là Giai Vô, chuyện hẳn sẽ không phát triển đến mức không thể xử lý nhỉ.
Y thoáng an tâm, thản nhiên nhận sự sắp xếp của Vương Vi Hỷ.
Chuyện thứ nhất Vương Vi Hỷ làm chính là hầu hạ Dung Vận từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài một lần. Trần Trí cũng được thơm lây, sung sướng tắm nước nóng, lại ăn no một bữa.
Đổi lại là người khác, thừa dịp hai người tách ra, tất nhiên sẽ tìm Dung Vận nói xa nói gần một phen, nhưng Vương Vi Hỷ không có, từ đầu tới cuối đều sắp xếp hai người ở phòng lân cận, dùng bữa cũng là dùng chung, phát huy hai chữ « thẳng thắn » đến trình độ cao nhất.
Ngược lại là Trần Trí có chút ngượng ngùng, sau khi cơm nước xong, cố ý đuổi thị nữ ra ngoài, mật đàm cùng Dung Vận ở bên trong phòng.
Trước có Vương Vi Hỷ, y không thể không nhắm mắt bịa nốt câu chuyện, hiện nay chỉ còn lại hai người, ánh mắt tin cậy của Dung Vận khiến cho y không cách nào thoải mái tự nhiên.
“Sư phụ.” Dung Vận nhẹ giọng thúc giục.
Trần Trí trong lòng thiên nhân giao chiến, cuối cùng không chống nổi sự khiển trách của lương tâm, thành thật nói: “Ta lừa gạt ông ta.”
Dung Vận chớp mắt, nghiêm túc nhìn y.
Trần Trí đơn giản thuật lại một lần câu chuyện mà mình nói với Vương Vi Hỷ kia: “Yên tâm, ngươi thật sự là con trai Dung gia. Bởi vì ngươi quả thực rất giống Thôi Yên, cho nên ta mới bịa ra một câu chuyện như vậy.”
Dung Vận nhìn vấn đề, luôn luôn gãi đúng chỗ ngứa: ” Quan hệ giữa sư phụ và Thôi Yên là như thế nào, tại sao phải cứu sống hắn?”
Trần Trí cứng họng.
Dung Vận nói: “Người cùng Vương Vi Hỷ quen biết nhau như thế nào?”
Trần Trí ấp úng không nói ra được.
Dung Vận không thỏa hiệp ném ra câu hỏi thứ ba: “Vương Vi Hỷ gọi Người là Vương gia, người rốt cuộc là Vương gia triều Trần, hay là Vương gia triều Yến?”
Người quả nhiên không thể nói dối, nói dối một lần, liền cần thêm nhiều lời nói dối nữa để bù lại.
Trần Trí cắn móng tay, thiếu chút nữa cắn móng tay cụt luôn.
Nhưng lần này Dung Vận không hề có ý bỏ qua cho y, Trần Trí không trả lời, vẫn chờ, còn tìm một tư thế thoải mái, rất có ý đợi đến trời hoang đất già, biển cạn đá mòn cũng không bỏ qua.
Cuối cùng là Trần Trí thua trận trước: “Bởi vì ta là Trần Ứng Khác.” Chỉ cần Dung Vận tiếp tục tiếp xúc với Vương Vi Hỷ, điều bí mật này sẽ không giữ được, so với lúc đó bị vạch trần, chẳng bằng bây giờ thẳng thắn một chút.
Dung Vận khiếp sợ đến gần như đờ đẫn. Hắn dĩ nhiên biết Trần Ứng Khác là ai. Nhưng mà, trước khi Trần Trí thừa nhận, ấn tượng của hắn đối với người này chỉ có ngu ngốc vô năng, tham sống sợ chết.
Thế nhưng nếu như là sư phụ…
Hắn nhíu mày, khổ sở nói: “Sư phụ nhất định đã chịu rất nhiều đau khổ.”
Hoàng đế cao cao tại thượng, bị người công vào hoàng thành, kéo từ trên bảo tọa xuống, đổi lại là bất kỳ ai đều không cách nào tiếp nhận được. Nhưng mà sư phụ của hắn, sư phụ hiền lành của hắn, đến cuối cùng điều Người lo lắng lại là thiên hạ chúng sanh, lê dân bách tính.
Hắn đột nhiên cảm nhận được tâm tình khi Trần Trí bảo hắn nhất thống giang sơn, khai sáng thịnh thế kia. Đó không chỉ là điều Người mong đợi ở hắn, mà càng là sự kéo dài và gởi gắm lý tưởng của chính mình.
Dung Vận đưa tay ôm lấy Trần Trí, đầu tựa vào bả vai y.
Trần Trí cảm giác được bả vai mình hơi ướt át, có chút bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi đang khóc cái gì?”
“Sư phụ không thể khóc, con khóc thay Người.” Dung Vận càng nghĩ càng đau buồn.
Trần Trí gãi trán. Mình không muốn làm hoàng đế, chỉ muốn để cho Thôi Yên làm hoàng đế loại chuyện này… Không nói cũng được.”Được rồi, đừng khóc nữa.”
Dung Vận không chịu động: “Sư phụ nói rồi, về nhà sẽ để cho con ôm.”
Trần Trí nói: “Ta nói để cho ngươi ôm, không nói để cho ngươi dùng ta quần áo lau nước mắt.” Đừng tưởng rằng y không biết Dung Vận len lén quệt y chừng mấy lần.
Dung Vận đột nhiên ngẩng đầu: “Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ thống nhất thiên hạ.”
Trần Trí vui mừng gật gật đầu.
“Mỗi một tấc quốc thổ triều Trần bị Triều Yến cướp đi, con cũng sẽ đoạt lại.” Giọng vô cùng kiên định.
Mặc dù những lời này dùng khuôn mặt Thôi Yên mà nói, có chút vi diệu, nhưng là vi diệu đến mức rất sảng khoái! Trần Trí tiếp tục tán thưởng gật đầu.
Dung Vận nói: “Có điều, sư phụ đổi tên là Trần Bi Ly, người Bi Ly là chỉ Thôi Yên sao?” (Bi ly : chia ly trong bi thương)
Trần Trí theo quán tính gật đầu, gật xong mới phát hiện không đúng: “Hửm? Cái gì?”
Dung Vận trề miệng: “Sư phụ đổi tên là Trần Bi Ly…”
Trần Trí liếm liếm môi: “Chiến loạn khiến cho bao nhiêu gia đình vợ chồng con cái ly tán, nói đến căn nguyên nguồn gốc, ta khó thoát khỏi có trách nhiệm a.”
Mặc dù sư phụ không thừa nhận, nhưng mà Dung Vận vẫn cảm giác được, lúc y nhắc tới Thôi Yên giọng không giống bình thường.
Có điều, bất kể sư phụ và Thôi Yên trước kia là quan hệ như thế nào, Thôi Yên cũng đã chết, sư phụ sau này sẽ là của một mình hắn!
Chuyện Phù Dung sơn trang cháy huyên náo thật lớn. Tây Nam Vương ăn cắp còn la làng, đem tội danh giá họa cho Trần Trí và Dung Vận hai tội phạm “giết người phóng hỏa” bị truy nã này, hạ lệnh giới nghiêm khắp thành.
Trần Trí hỏi qua tung tích Thang Huyên.
Vương Vi Hỷ nói ngày đó bắt được rồi, chẳng qua là song phương đạt thành hiệp nghị, lại thả người rồi.
Trần Trí nghĩ: Thiên hạ này, trừ Tây Nam Vương, những người khác đều liên minh rồi, cảm giác này thật là không tốt lắm. Y chỉ có thể an ủi mình, đối tượng hợp tung (1) không đồng nhất Hồ Dương trấn định là nước Tần, cũng có thể là nước Tề. Ai cười đến cuối cùng còn chưa biết được.
(1) Tới cuối thời Chiến Quốc, Tần trở thành nước rất mạnh so với cả sáu nước còn lại. Vì thế, chính sách của các nước này là nhằm chống lại mối đe doạ từ nước Tần, với hai trường phái chính: Hợp tung (合縱/合纵bính âm: hézòng), hay liên kết với nhau để chống sự bành trướng của Tần; và Liên hoành (連橫/连横 bính âm: liánhéng), hay liên kết với Tần để dựa vào uy thế của họ. Ban đầu thuyết Hợp tung mang lại một số thành công, dù cuối cùng nó đã tan vỡ. Tần luôn lợi dụng thuyết Liên hoành để đánh bại từng nước một. Trong giai đoạn này, nhiều triết gia và chiến thuật gia đã đi chu du các nước để khuyên các vị vua cai trị đưa ý kiến của họ vào áp dụng thực tiễn. Những nhà chiến thuật gia đó rất nổi tiếng về những mưu mẹo và trí tuệ của mình, và được gọi chung là Tung Hoành gia (縱橫家), lấy theo tên của hai trường phái chiến lược chính.
Sang thế kỷ 3 TCN, nhờ ưu thế về kinh tế và quân sự, Tần chiếm ưu thế rõ rệt so với các quốc gia phía đông, nhất là sau sự xuống dốc của Tề và Sở. Tần dùng chiến thuật “viễn giao cận công” (giao hảo với nước xa, tấn công nước gần), lấn đất các nước tiếp giáp với mình như Hàn, Triệu, Ngụy, Sở nhưng hòa hiếu với nước Tề ở xa. Chiến thuật này tỏ ra hiệu quả. Các nước chư hầu khác có đôi lúc liên minh theo thuyết “Hợp tung” để chống Tần nhưng ràng buộc lỏng lẻo và hay bị Tần chia rẽ nên liên minh nhanh chóng tan rã. Thêm vào đó, nhiều vua chư hầu không thấy được lợi ích thiết thực của liên minh chống Tần mà bị Tần lung lạc bởi lợi ích nhỏ trước mắt nên mắc mưu Tần, dần dần trở thành nạn nhân trong quá trình thống nhất của Tần. Nhất là nước Tề tỏ ra thụ động nhất và ít tham gia đánh Tần so với các nước khác. Sau khi diệt nhà Chu năm 249 TCN, Tần tiếp tục tấn công các chư hầu khác. Đất đai của các nước tiếp giáp bị lấy nhiều và tới khoảng năm 240 TCN, phần đất còn lại của các nước giáp Tần như Hàn, Triệu, Ngụy thực chất rất nhỏ. Cuối cùng, Tần dùng vũ lực lần lượt diệt hết 6 nước phía đông, thống nhất Trung Quốc:
Năm 256 TCN, Tần chiếm Tây Chu.
Năm 249 TCN, Tần chiếm Đông Chu.
Năm 230 TCN, Tần chiếm Hàn.
Năm 225 TCN, Tần chiếm Ngụy.
Năm 223 TCN, Tần chiếm Sở.
Năm 222 TCN, Tần chiếm Yên và Triệu.
Năm 221 TCN, Tần chiếm Tề, hoàn thành thống nhất Trung Quốc.
Nếu bọn họ nhất thời không đi được, cũng chỉ đành ngoan ngoãn đóng cửa trải qua những ngày tháng của mình. Nhà dân bị thủ hạ Tây Nam Vương lục soát qua hai lần, mỗi lần đều ở trước khi vào đây liền được giải quyết ổn thỏa, ngược lại cũng yên.
Vương Vi Hỷ khôi phục phong thái thời kỳ làm quân sư binh giáp đen, hoặc là phe phẩy quạt kiểm tra khóa nghiệp của Dung Vận, hoặc là phe phẩy quạt phân tích cặn kẽ tình hình triều Yến cho hắn nghe. Tóm lại, quạt là nhất định phải có.
Dung Vận sau khi biết tầng thân phận thứ hai của Trần Trí, liền coi mình là đứa trẻ mồ côi của hoàng thất triều Trần… Một ngày là thầy, suốt đời là cha, Trần Trí không có con, hắn liền phải thừa kế ý nguyện của sư phụ, phản Yến phục Trần!
Trần Trí cũng không biết suy nghĩ nhỏ này của hắn, thấy hắn học tập tích cực, quan hệ với Vương Vi Hỷ cũng xử lý không tệ, rất vui vẻ yên tâm.
Bảy ngày sau, Trường Sa phủ đột nhiên giải trừ giới nghiêm.
Vương Vi Hỷ sợ là cạm bẫy Trần Hiên Tương bày, án binh bất động.
Đến ngày thứ chín, Thang Huyên đột nhiên truyền tới tin tức, nói là đã nghe ngóng được địa điểm luyện chế hồn phiên, ngay tại một nơi tiếp giáp Hồ Quảng và Hà Nam, một nơi tên là Lục Hợp trấn.
“Sư phụ không thể khóc, con khóc thay Người.”
Trước Trần Trí nói nhìn Dung Vận liền biết ngay. Một khuôn mặt lấy đâu ra tác dụng lớn như vậy? Cho nên, Vương Vi Hỷ đoán được khuôn mặt dưới mặt nạ tất có mấy phần tương tự với Thôi Yên, nhưng trong lòng cũng đã quyết ý, không thể dễ dàng tin tưởng như vậy. Nhưng khi Dung Vận gỡ mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt bùn đen loang lổ, ông ta ngược lại vẫn hít một hơi khí lạnh như cũ, không nhịn được đưa tay giúp xóa sạch những bùn đen chướng mắt kia đi! Dung Vận nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay hơi run tay kia, có chút “sợ hãi” đến mức trốn đến bên người Trần Trí.
Trần Trí còn có thể thế nào? Không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ bả vai nói với hắn, Vương Vi Hỷ là không kềm hãm được.
Vương Vi Hỷ cho người mang chậu nước tới, nhìn chằm chằm Dung Vận lau sạch mặt từng chút một, hưng phấn đến mức hai mắt sáng lên, nào còn nhớ không thể dễ dàng tin, không nhịn được liền bật ra hai chữ ——
Bệ hạ.
Trần Trí sợ đến thầm giật mình.
Y vắt hết óc bịa ra một câu chuyện hoang đường như vậy, chính là để chứng minh Dung Vận là Dung Vận, Thôi Yên là Thôi Yên. Không đề cập tới một đời kia của Yến Bắc Kiêu, y và Thôi Yên đã là ân oán dây dưa, hiểu lầm um tùm, ai đúng ai sai loạn đến mức không nói rõ được. Nếu như Dung Vận vẫn là Thôi Yên, Vương Vi Hỷ sẽ nói thật quá khứ, thậm chí trăm phương ngàn kế khôi phục trí nhớ của hắn. Trần Trí không quên trên người mình còn gánh hiềm nghi hành thích vua, nếu như thật sự liên kết hết những điều này lại với nhau, Dung Vận sẽ làm gì, y không đoán chắc.
Nhưng mà, nếu như coi Dung Vận là con trai Thôi Yên, tình huống lại không giống nhau. Y là sư phụ Dung Vận, thân phận liền chiếm tiên cơ. Vương Vi Hỷ cố kỵ tình cảm giữa hai người, nói chuyện xử sự tất nhiên sẽ dè dặt —— ít nhất, trước khi quen thuộc Dung Vận, ông ta sẽ không dám khinh cử vọng động. Như vậy, y liền có ít nhất nửa năm để lót đường.
Sau hơn nửa năm, y cũng sẽ công thành lui thân theo thân phận Trần Bi Ly rồi.
Cũng may, Vương Vi Hỷ không có phụ lòng mong đợi của y. Sau một tiếng thất thố “Bệ hạ”, ông ta ngay sau đó bồi thêm một câu: “Bệ hạ có hậu, triều Yến được cứu… Bệ hạ có hậu, chúng sinh được cứu!”
Trần Trí: “…” Cái câu phía sau này là để nói cho có vần phải không. Nếu không đối với một người mới vừa gặp mặt mà nói, đánh giá thế này không khỏi quá mù quáng rồi.
Dung Vận không hổ là tiểu hồ ly Yến, Thôi chuyển thế, sau khi bất ngờ không kịp đề phòng nghe được tin tức như sấm sét giữa trời quang vậy, đã trầm ổn nhìn sư phụ mình, đôi mắt long lanh không toát ra một tia một chút dao động cùng hoài nghi gì.
Trần Trí rất hài lòng với biểu hiện của hắn, nói với Vương Vi Hỷ: “Ngươi mới vừa nói Trần Hiên Tương đang chuẩn bị một âm mưu lớn?”
Vương Vi Hỷ mặc dù rất muốn trò chuyện một chút cùng Dung Vận, nhưng mà thế cục trước mắt cũng không thể không để ý, không thể làm gì khác hơn là tạm thời kềm chế kích động, nói: “Ngươi có từng nghe qua… Hồn phiên?”
Trần Trí dò xét hỏi: “Hỗn phạn trong kiếm ăn kiếm uống kiếm cơm hả?” (Hồn phiên 魂幡 đồng âm với hỗn phạn混饭 (kiếm cơm) Hunfan)
Vương Vi Hỷ nói: “… Là pháp khí lấy hồn phách của người để tế luyện.”
Làm một thần tiên bỗng nhiên thăng thiên, nhất định là không biết. Trần Trí khiêm tốn thỉnh giáo.
Vương Vi Hỷ nói: “Vây hồn phách người vào trong pháp phiên để tế luyện, thời gian luyện chế càng lâu, hồn phách bị nhốt ở bên trong càng thống khổ, oán khí càng lớn, uy lực của pháp khí cũng lại càng lớn. Để luyện chế hồn phiên, gã đang chiêu mộ thanh niên ở khắp nơi.”
… Điều này liền đúng với sự việc bọn họ gặp phải ở thôn Ly Hậu rồi. Tây Nam Vương không phải đang tuyển tú, cũng không phải trưng binh, mà là đang tìm tế phẩm dùng để luyện chế pháp khí!
Thôn Ly Hậu chẳng qua là một góc của núi băng, ở trên địa giới Hồ Quảng, không biết còn có bao nhiêu người không biết chân tướng bị tỉnh tỉnh mê mê đẩy ra, trở thành vật hy sinh cho dã tâm của Tây Nam Vương.
Trần Trí hỏi: “Có biện pháp gì ngăn cản không?”
Vương Vi Hỷ thở dài nói: “Ta lần này tới Trường Sa phủ, chính là để phá hủy pháp phiên này, đáng tiếc, cho đến bây giờ, cũng chưa tìm được nơi bọn họ tế luyện. Hơn nữa, nhìn thái độ Trần Hiên Tương không lo ngại gì ở Bách Mỹ yến, ta sợ rằng hồn phiên này đã luyện chế thành công.”
Trần Trí hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Vương Vi Hỷ nói: “Chúng ta rời khỏi nơi đây trước, sau có thể mời sư môn của ngươi xuất thủ tương trợ.”
Trần Trí cảm thấy mình trước kia vẫn là quá khách khí với Giai Vô, lẽ ra nên lừa gạt thêm một chút pháp bảo. Nghĩ đến Giai Vô, không khỏi nhớ tới đệ nhất mỹ nhân trong lòng Tây Nam Vương. Nếu như người kia thật sự là Giai Vô, chuyện hẳn sẽ không phát triển đến mức không thể xử lý nhỉ.
Y thoáng an tâm, thản nhiên nhận sự sắp xếp của Vương Vi Hỷ.
Chuyện thứ nhất Vương Vi Hỷ làm chính là hầu hạ Dung Vận từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài một lần. Trần Trí cũng được thơm lây, sung sướng tắm nước nóng, lại ăn no một bữa.
Đổi lại là người khác, thừa dịp hai người tách ra, tất nhiên sẽ tìm Dung Vận nói xa nói gần một phen, nhưng Vương Vi Hỷ không có, từ đầu tới cuối đều sắp xếp hai người ở phòng lân cận, dùng bữa cũng là dùng chung, phát huy hai chữ « thẳng thắn » đến trình độ cao nhất.
Ngược lại là Trần Trí có chút ngượng ngùng, sau khi cơm nước xong, cố ý đuổi thị nữ ra ngoài, mật đàm cùng Dung Vận ở bên trong phòng.
Trước có Vương Vi Hỷ, y không thể không nhắm mắt bịa nốt câu chuyện, hiện nay chỉ còn lại hai người, ánh mắt tin cậy của Dung Vận khiến cho y không cách nào thoải mái tự nhiên.
“Sư phụ.” Dung Vận nhẹ giọng thúc giục.
Trần Trí trong lòng thiên nhân giao chiến, cuối cùng không chống nổi sự khiển trách của lương tâm, thành thật nói: “Ta lừa gạt ông ta.”
Dung Vận chớp mắt, nghiêm túc nhìn y.
Trần Trí đơn giản thuật lại một lần câu chuyện mà mình nói với Vương Vi Hỷ kia: “Yên tâm, ngươi thật sự là con trai Dung gia. Bởi vì ngươi quả thực rất giống Thôi Yên, cho nên ta mới bịa ra một câu chuyện như vậy.”
Dung Vận nhìn vấn đề, luôn luôn gãi đúng chỗ ngứa: ” Quan hệ giữa sư phụ và Thôi Yên là như thế nào, tại sao phải cứu sống hắn?”
Trần Trí cứng họng.
Dung Vận nói: “Người cùng Vương Vi Hỷ quen biết nhau như thế nào?”
Trần Trí ấp úng không nói ra được.
Dung Vận không thỏa hiệp ném ra câu hỏi thứ ba: “Vương Vi Hỷ gọi Người là Vương gia, người rốt cuộc là Vương gia triều Trần, hay là Vương gia triều Yến?”
Người quả nhiên không thể nói dối, nói dối một lần, liền cần thêm nhiều lời nói dối nữa để bù lại.
Trần Trí cắn móng tay, thiếu chút nữa cắn móng tay cụt luôn.
Nhưng lần này Dung Vận không hề có ý bỏ qua cho y, Trần Trí không trả lời, vẫn chờ, còn tìm một tư thế thoải mái, rất có ý đợi đến trời hoang đất già, biển cạn đá mòn cũng không bỏ qua.
Cuối cùng là Trần Trí thua trận trước: “Bởi vì ta là Trần Ứng Khác.” Chỉ cần Dung Vận tiếp tục tiếp xúc với Vương Vi Hỷ, điều bí mật này sẽ không giữ được, so với lúc đó bị vạch trần, chẳng bằng bây giờ thẳng thắn một chút.
Dung Vận khiếp sợ đến gần như đờ đẫn. Hắn dĩ nhiên biết Trần Ứng Khác là ai. Nhưng mà, trước khi Trần Trí thừa nhận, ấn tượng của hắn đối với người này chỉ có ngu ngốc vô năng, tham sống sợ chết.
Thế nhưng nếu như là sư phụ…
Hắn nhíu mày, khổ sở nói: “Sư phụ nhất định đã chịu rất nhiều đau khổ.”
Hoàng đế cao cao tại thượng, bị người công vào hoàng thành, kéo từ trên bảo tọa xuống, đổi lại là bất kỳ ai đều không cách nào tiếp nhận được. Nhưng mà sư phụ của hắn, sư phụ hiền lành của hắn, đến cuối cùng điều Người lo lắng lại là thiên hạ chúng sanh, lê dân bách tính.
Hắn đột nhiên cảm nhận được tâm tình khi Trần Trí bảo hắn nhất thống giang sơn, khai sáng thịnh thế kia. Đó không chỉ là điều Người mong đợi ở hắn, mà càng là sự kéo dài và gởi gắm lý tưởng của chính mình.
Dung Vận đưa tay ôm lấy Trần Trí, đầu tựa vào bả vai y.
Trần Trí cảm giác được bả vai mình hơi ướt át, có chút bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi đang khóc cái gì?”
“Sư phụ không thể khóc, con khóc thay Người.” Dung Vận càng nghĩ càng đau buồn.
Trần Trí gãi trán. Mình không muốn làm hoàng đế, chỉ muốn để cho Thôi Yên làm hoàng đế loại chuyện này… Không nói cũng được.”Được rồi, đừng khóc nữa.”
Dung Vận không chịu động: “Sư phụ nói rồi, về nhà sẽ để cho con ôm.”
Trần Trí nói: “Ta nói để cho ngươi ôm, không nói để cho ngươi dùng ta quần áo lau nước mắt.” Đừng tưởng rằng y không biết Dung Vận len lén quệt y chừng mấy lần.
Dung Vận đột nhiên ngẩng đầu: “Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ thống nhất thiên hạ.”
Trần Trí vui mừng gật gật đầu.
“Mỗi một tấc quốc thổ triều Trần bị Triều Yến cướp đi, con cũng sẽ đoạt lại.” Giọng vô cùng kiên định.
Mặc dù những lời này dùng khuôn mặt Thôi Yên mà nói, có chút vi diệu, nhưng là vi diệu đến mức rất sảng khoái! Trần Trí tiếp tục tán thưởng gật đầu.
Dung Vận nói: “Có điều, sư phụ đổi tên là Trần Bi Ly, người Bi Ly là chỉ Thôi Yên sao?” (Bi ly : chia ly trong bi thương)
Trần Trí theo quán tính gật đầu, gật xong mới phát hiện không đúng: “Hửm? Cái gì?”
Dung Vận trề miệng: “Sư phụ đổi tên là Trần Bi Ly…”
Trần Trí liếm liếm môi: “Chiến loạn khiến cho bao nhiêu gia đình vợ chồng con cái ly tán, nói đến căn nguyên nguồn gốc, ta khó thoát khỏi có trách nhiệm a.”
Mặc dù sư phụ không thừa nhận, nhưng mà Dung Vận vẫn cảm giác được, lúc y nhắc tới Thôi Yên giọng không giống bình thường.
Có điều, bất kể sư phụ và Thôi Yên trước kia là quan hệ như thế nào, Thôi Yên cũng đã chết, sư phụ sau này sẽ là của một mình hắn!
Chuyện Phù Dung sơn trang cháy huyên náo thật lớn. Tây Nam Vương ăn cắp còn la làng, đem tội danh giá họa cho Trần Trí và Dung Vận hai tội phạm “giết người phóng hỏa” bị truy nã này, hạ lệnh giới nghiêm khắp thành.
Trần Trí hỏi qua tung tích Thang Huyên.
Vương Vi Hỷ nói ngày đó bắt được rồi, chẳng qua là song phương đạt thành hiệp nghị, lại thả người rồi.
Trần Trí nghĩ: Thiên hạ này, trừ Tây Nam Vương, những người khác đều liên minh rồi, cảm giác này thật là không tốt lắm. Y chỉ có thể an ủi mình, đối tượng hợp tung (1) không đồng nhất Hồ Dương trấn định là nước Tần, cũng có thể là nước Tề. Ai cười đến cuối cùng còn chưa biết được.
(1) Tới cuối thời Chiến Quốc, Tần trở thành nước rất mạnh so với cả sáu nước còn lại. Vì thế, chính sách của các nước này là nhằm chống lại mối đe doạ từ nước Tần, với hai trường phái chính: Hợp tung (合縱/合纵bính âm: hézòng), hay liên kết với nhau để chống sự bành trướng của Tần; và Liên hoành (連橫/连横 bính âm: liánhéng), hay liên kết với Tần để dựa vào uy thế của họ. Ban đầu thuyết Hợp tung mang lại một số thành công, dù cuối cùng nó đã tan vỡ. Tần luôn lợi dụng thuyết Liên hoành để đánh bại từng nước một. Trong giai đoạn này, nhiều triết gia và chiến thuật gia đã đi chu du các nước để khuyên các vị vua cai trị đưa ý kiến của họ vào áp dụng thực tiễn. Những nhà chiến thuật gia đó rất nổi tiếng về những mưu mẹo và trí tuệ của mình, và được gọi chung là Tung Hoành gia (縱橫家), lấy theo tên của hai trường phái chiến lược chính.
Sang thế kỷ 3 TCN, nhờ ưu thế về kinh tế và quân sự, Tần chiếm ưu thế rõ rệt so với các quốc gia phía đông, nhất là sau sự xuống dốc của Tề và Sở. Tần dùng chiến thuật “viễn giao cận công” (giao hảo với nước xa, tấn công nước gần), lấn đất các nước tiếp giáp với mình như Hàn, Triệu, Ngụy, Sở nhưng hòa hiếu với nước Tề ở xa. Chiến thuật này tỏ ra hiệu quả. Các nước chư hầu khác có đôi lúc liên minh theo thuyết “Hợp tung” để chống Tần nhưng ràng buộc lỏng lẻo và hay bị Tần chia rẽ nên liên minh nhanh chóng tan rã. Thêm vào đó, nhiều vua chư hầu không thấy được lợi ích thiết thực của liên minh chống Tần mà bị Tần lung lạc bởi lợi ích nhỏ trước mắt nên mắc mưu Tần, dần dần trở thành nạn nhân trong quá trình thống nhất của Tần. Nhất là nước Tề tỏ ra thụ động nhất và ít tham gia đánh Tần so với các nước khác. Sau khi diệt nhà Chu năm 249 TCN, Tần tiếp tục tấn công các chư hầu khác. Đất đai của các nước tiếp giáp bị lấy nhiều và tới khoảng năm 240 TCN, phần đất còn lại của các nước giáp Tần như Hàn, Triệu, Ngụy thực chất rất nhỏ. Cuối cùng, Tần dùng vũ lực lần lượt diệt hết 6 nước phía đông, thống nhất Trung Quốc:
Năm 256 TCN, Tần chiếm Tây Chu.
Năm 249 TCN, Tần chiếm Đông Chu.
Năm 230 TCN, Tần chiếm Hàn.
Năm 225 TCN, Tần chiếm Ngụy.
Năm 223 TCN, Tần chiếm Sở.
Năm 222 TCN, Tần chiếm Yên và Triệu.
Năm 221 TCN, Tần chiếm Tề, hoàn thành thống nhất Trung Quốc.
Nếu bọn họ nhất thời không đi được, cũng chỉ đành ngoan ngoãn đóng cửa trải qua những ngày tháng của mình. Nhà dân bị thủ hạ Tây Nam Vương lục soát qua hai lần, mỗi lần đều ở trước khi vào đây liền được giải quyết ổn thỏa, ngược lại cũng yên.
Vương Vi Hỷ khôi phục phong thái thời kỳ làm quân sư binh giáp đen, hoặc là phe phẩy quạt kiểm tra khóa nghiệp của Dung Vận, hoặc là phe phẩy quạt phân tích cặn kẽ tình hình triều Yến cho hắn nghe. Tóm lại, quạt là nhất định phải có.
Dung Vận sau khi biết tầng thân phận thứ hai của Trần Trí, liền coi mình là đứa trẻ mồ côi của hoàng thất triều Trần… Một ngày là thầy, suốt đời là cha, Trần Trí không có con, hắn liền phải thừa kế ý nguyện của sư phụ, phản Yến phục Trần!
Trần Trí cũng không biết suy nghĩ nhỏ này của hắn, thấy hắn học tập tích cực, quan hệ với Vương Vi Hỷ cũng xử lý không tệ, rất vui vẻ yên tâm.
Bảy ngày sau, Trường Sa phủ đột nhiên giải trừ giới nghiêm.
Vương Vi Hỷ sợ là cạm bẫy Trần Hiên Tương bày, án binh bất động.
Đến ngày thứ chín, Thang Huyên đột nhiên truyền tới tin tức, nói là đã nghe ngóng được địa điểm luyện chế hồn phiên, ngay tại một nơi tiếp giáp Hồ Quảng và Hà Nam, một nơi tên là Lục Hợp trấn.
Danh sách chương