Dịch: Phong Bụi
“Bởi vì ngươi chiếm tiện nghi trở mặt không nhận người, tra (đồ bỏ)!”
“Bảo vệ Thiên đạo.”
Kim quang truyền tới một tiếng than khẽ, như một cây đuốc, đốt hận ý trong mắt Kiều Mạnh, lại như một chậu băng, tưới tắt nhu tình trên mặt gã. Hắn cúi đầu, khẽ mỉm cười nói: “Xem ra, người chân chính có chấp niệm ‘Hủy thiên diệt địa’, là ta rồi.”
Thiên hủy, đạo tẫn.
Địa diệt, nhân vong.
Vạn vật quy về hỗn độn, Thiên đạo còn cần làm gì? Không có Thiên đạo, Tất Hư cũng không cần gánh trách nhiệm với chúng sinh lên thân mình.
“Thật là kết cục vô cùng hoàn mỹ.”
Hắn tự lẩm bẩm.
“Ngươi vẫn không tỉnh ngộ?” Tất Hư nhàn nhạt hỏi.
Kiều Mạnh giống như si mê nhìn luồng kim quang kia: “Người vẫn không cho phép?”
Kim quang đột nhiên phân hóa ra vô số vòng sáng, từng vòng từng vòng chụp về phía Kiều Mạnh.
Ngón tay Kiều Mạnh khẽ nhúc nhích, khí đen ngưng tụ thành từng viên từng viên hắc châu, bắn văng từng vòng từng vòng sáng đến gần. Vòng sáng sau khi văng ra ở giữa không trung nối tiếp thành một sợi xích dài, lần nữa múa trở về, vây quanh hắn từng vòng.
Phượng Tam Cát đầu ngón tay bắn ra một chút lửa vàng, bay về phía một đầu xích dài, thế lửa lan tràn, một đường đốt thẳng tới người Kiều Mạnh.
Khí đen chung quanh Kiều Mạnh ngưng kết ra một bộ khôi giáp màu hắc kim, khôi giáp hiện lên một tầng tinh thể sương màu lam nhạt, dập tắt lửa vàng. Hắn đưa tay ra, một thanh trùy (dùi) dài xanh nhạt như tinh thể băng xuất hiện ở trong tay. “Thanh Lam Tinh Trùy này là Người năm đó đưa cho ta, hôm nay, ta trả lại cho Người.”
Trường trùy phá không, dùng sức đâm về phía kim quang.
Kim quang đột nhiên tản đi, lộ ra bản thể Tất Hư, đứng tại chỗ, không nhúc nhích nhìn trường trùy tấn công tới, trong ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, rốt cuộc hiện lên vẻ đau thương.
Trường trùy khựng lại ở ba tấc trên đôi mắt.
Kiều Mạnh nắm trường trùy, mỉm cười nói: “Sư phụ, chỉ cần Người đồng ý ta, ta liền thu tay lại, thế nào?”
Tất Hư từ từ nhắm hai mắt lại.
Kiều Mạnh trong mắt mang lệ, mặt mũi dữ tợn lẩm bẩm: “Sớm biết câu trả lời, ta cần gì phải hỏi lại.”
Trường trùy đâm xuống!
Phượng Tam Cát dùng lửa trói lấy eo Kiều Mạnh.
“Bảo vệ Tất Hư đại thần!” Chư thần chen nhau lên, đồng loạt bay về hắn.
Trùy của Kiều Mạnh đâm vào chính giữa hai hàng lông mày của Tất Hư.
Giữa ngọn núi mây mù vờn quanh, có một tòa nhà bằng trúc nhã nhặn.
Trước nhà có suối, trong suối có cá. Bên bờ có hoa, hoa tỏa hương lặng lẽ.
Ngắt hoa nấu trà, thắp đèn bàn chuyện trên Trời.
Trong núi không biết năm tháng.
Chỉ thấy mặt trời mọc rồi lặn, mây hợp rồi tan.
Tựa như sát na lại như vĩnh hằng.
Lòng vui mừng, lại sinh sợ hãi.
Hỏi: Điều gì gọi là vĩnh hằng?
Đáp: Thiên đạo vĩnh hằng.
Điều gì gọi là Thiên đạo?
Sinh tử có đạo, giàu nghèo có đạo, hận yêu có đạo, tụ tán có đạo.
Kiều Mạnh đột nhiên mở mắt ra ——tay hắn cầm trường trùy, mà một đầu khác, ở trong tay Tất Hư. Bốn phía chư thần cũng dừng lại, chỉ có lửa vàng của Phượng Tam Cát vẫn ở chỗ cũ trên eo chậm rãi cháy.
Tất Hư bình tĩnh nhìn hắn.
Kiều Mạnh nói: “Ta nếu hỏi lại ‘Điều gì là vĩnh hằng’, Người sẽ đáp thế nào?”
Tất Hư nói: “Lời đáp ngày xưa cũng chính là lời đáp hôm nay, cũng như ngày mai, từ đầu đến cuối không thay đổi, chính là vĩnh hằng.”
Kiều Mạnh nói: “Ta hiểu rồi.”
Những năm tháng tê tâm liệt phế đã xa xôi, tất cả hận yêu si cuồng ở trong sự dây dưa cùng giãy giụa dài lâu, thành thói quen mà thôi.
Dã tâm cùng dục vọng của hắn đã lớn thành một đại thụ chọc trời chính mình cũng không cách nào khống chế nổi. Không còn thỏa mãn làm một tiểu đồ đệ an phận bên người Tất Hư nữa. Điều hắn muốn là —— toàn bộ của Tất Hư, cho nên, muốn phá hủy Thiên đạo.
Đây là chấp niệm, cũng là vĩnh hằng.
Hắn rốt cuộc ngộ ra được đạo lý, nhưng đã đi quá lệch quá xa, không còn cách nào quay đầu được nữa.
“Đáng tiếc quá muộn.”
Không đợi Tất Hư đáp lại, ánh sáng lam của trường trùy trong tay bung ra.
Trong lúc đó dòng sông sao lại lần nữa chảy.
Các chiêu thức của chư thần nện lên người Kiều Mạnh.
Kiều Mạnh mỉm cười thản nhiên miệng phun máu, khí đen cuốn lấy những mảnh sao vụn va đập, dư lực hồng hoang nổ tung, tinh hà kích động! Những mảnh sao vụn vỡ nở rộ chói sáng lần cuối cùng rồi quy về yên lặng.
Ánh sáng trong sát na chiếu sáng khuôn mặt hắn.
Anh tuấn mà bi ai.
Chỉ là một cái chớp mắt, lại hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt chúng thần tiên.
Nhưng mà, hiểu đồ đệ không ai bằng sư phụ.
Tất Hư phản ứng cực nhanh. Hắn mới vừa ẩn thân, kim quang đã đuổi theo.
Phượng Tam Cát, Bắc Hà và các thần tiên khác theo sát phía sau.
Bờ bên kia tinh hà mới vừa rồi còn đánh trời long đất lở trong nháy mắt liền người đi lầu trống.
Hàn Khanh mờ mịt ngây ngô nằm.
Từ lúc Giai Vô biến thành Tất Hư, đầu hắn liền rời vào trạng thái hỗn loạn, đến khi những người khác rời đi, vẫn chưa hoàn hồn trở lại. Không biết qua bao lâu, mới ngồi dậy, quẫy người một cái, khốn long tác từ trên người rớt xuống.
Hắn đứng lên, đang muốn đi, đá phải một thân thể, cúi đầu nhìn, là Trần Trí.
Mặt trắng bệch, ngửa mặt hướng lên trời, bất tỉnh nhân sự.
Dùng mũi chân đá đá, vẫn không phản ứng.
Hàn Khanh liền đi.
…
Sau một lát, hắn lại quay đầu lại. Bất kể nói thế nào, y cũng là bạn của Giai Vô. Nhưng mà, Giai Vô là Tất Hư… Cõi đời này thật sự có Giai Vô sao? Cái người chạy đuổi theo phía sau cái mông hắn, có lẽ chỉ là một giả tưởng.
Suy nghĩ một chút, hắn đá đá Trần Trí, lại đi.
…
Hồi thứ ba trở lại, hắn không để cho mình suy nghĩ nhiều, xốc Trần Trí lên liền đi.
Tới gần Thiên cung, phát hiện chỗ này đã không phải là nơi mình biết. Cung điện sụp đổ hơn nửa, trên tàn viên, thần tiên các lộ đang cẩn trọng thu thập tàn cuộc, cùng xây dựng lại. Tiên đồng thấy Trần Trí trên tay hắn, vội vàng bay tới: “Trần Trí sao thế?”
Hàn Khanh ném người cho nó, đang muốn đi, bị tiên đồng ngăn lại: “Ngươi là người nào?”
Hàn quang bên trong mắt Hàn Khanh chợt lóe, toát ra Thần áp của Thượng cổ Hàn long.
“Ầm ầm ầm…”
Cột vừa mới chống dựng liền bị Thần áp làm cho đổ sụp.
Những thần tiên khác: “…”
Hàn Khanh nội tâm luống cuống, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn bọn họ, trong đầu trăn trở đủ loại giải thích.
Những thần tiên khác tới làm lễ. Cho dù không nhận ra dáng vẻ của hắn, nhìn luồng Thần áp rét lạnh kia, cũng có thể đoán ra thân phận.
Có một thần tiên nói: “Ngân hà dường như có hồng hoang cự lực xuất hiện. Chúng tôi tiên pháp yếu, không dám đến gần, xin đại thần giải thích.”
Hàn Khanh nói: “Có địch xâm phạm, còn đang đuổi bắt.”
Mấy vị thần tiên trố mắt nhìn nhau.
Tiên đồng hỏi: “Trần Trí đi xem náo nhiệt?”
Hàn Khanh suy nghĩ một chút, tác dụng Trần Trí lúc ấy phát huy, thật giống như ngoại trừ xem náo nhiệt, cũng không có gì khác có thể giải thích, liền gật đầu một cái.
Tiên đồng nói: “Y lại tự mình đi… Y đây là thế nào?” Đập đầu Trần Trí tới lui, từ đầu đến cuối không chút phản ứng.
Hàn Khanh nói: “Bị thương.”
Tiên đồng vội vàng ném y cho những thần tiên khác kiểm tra. Một đám thần tiên nhìn một chút, biết là hồn phách bị thương, nhưng bó tay không có cách.
Mặc dù Thần Ma đại chiến đã giành thắng lợi, nhưng mà một nửa thần tiên lưu lại thu dọn chiến trường, trấn an người phàm. Trong những tiên nhân trở về, bọn họ lý lịch kém cỏi, cũng không có quá nhiều pháp thuật, không thể làm gì khác hơn là an trí Trần Trí ở Hoàng Thiên nha trước.
Có thần tiên đề nghị tiên đồng đi tìm Bạch Xuy đại tiên Thương Thiên nha. Nó đi một chuyến, cả tòa Thương Thiên nha đều là trống không, nhớ tới Thần Ma đại chiến ảnh hưởng đến người phàm, bọn họ hẳn đều ở lại trần gian xử lý hậu sự.
Chờ Thiên cung lại lần nữa náo nhiệt trở lại, đã là chuyện của ba ngày sau, các thần tiên đuổi theo Kiều Mạnh rốt cuộc trở lại. Tất Hư khởi động trận pháp Hủy thiên diệt địa mặc dù không có kinh động phàm giới, nhưng dù sao cũng đã phóng thích một bộ phận lực hồng hoang, không thể không lập tức trở về trợ giúp Thiên đạo ổn định các giới.
Bắc Hà Thần Quân được ủy thác trách nhiệm nặng nề, ở lại thu dọn tàn cuộc. Phượng Tam Cát vốn là muốn về Xích Diễm Cốc nghỉ ngơi, lại bị Bắc Hà bắt làm tráng đinh. Lý do rất đầy đủ, được coi là người biết kế hoạch bắt Kiều Mạnh, hắn nhất định phải đưa ra lời giải thích.
Bởi vì trận chiến này ảnh hưởng đến rất rộng, thời gian trải dài qua ba đời con trai Thiên đạo, còn dẫn tới Thần Ma đại chiến, Thiên cung bị phá hủy, các thần tiên tự nhiên muốn một câu trả lời hợp lý.
Hôm đó Phượng Tam Cát mở buổi nói chuyện, rất nhiều thần tiên đều chạy tới Hoàng Thiên nha cướp vị trí thật sớm. Hàn Khanh cách Phượng Tam Cát gần nhất, một cái đuôi rồng vây quanh người, đầy tư thái trông chừng.
Phượng Tam Cát bất đắc dĩ nói: “Ai nha, người ta đều đã ở chỗ này rồi, ngươi sợ cái gì chứ? Ta làm sao có thể chạy trốn ở thời điểm này nữa? Hơn nữa, đây đều là trò quỷ thầy trò Tất Hư làm ra, ta rất vô tội, ta cũng rất không biết làm sao… Ngươi khổ đại thù thâm nhìn chằm chằm ta làm gì?”
Hàn Khanh phun ra một hơi khí lạnh.
Phượng Tam Cát ôm ngực: “Ta cảm thấy ta sắp không ổn rồi, đại chiến liên tục, còn bị khắc tinh phun…”
Bắc Hà Thần Quân ngồi xuống, nhắc nhở hắn có thể bắt đầu nói rồi.
Phượng Tam Cát nói: “Ngay cả tiền thưởng cũng không có, các ngươi có phải là rất quá đáng rồi hay không? Đừng phun nữa, không cần ngươi thêm đánh giá mặt xấu cho ta. Được rồi, bắt đầu nói từ chỗ nào đây? Ờ, liền bắt đầu từ lúc Tất Hư khóc lóc cầu xin ta xuất cốc đi. Các ngươi biết đấy, Xích Diễm Cốc là một nơi rất tốt nha, không giống Thiên cung của các ngươi cao như vậy, té xuống dễ dàng té thành bánh nhân thịt.”
Ước chừng nói về cảnh đẹp của Xích Diễm Cốc suốt một canh giờ, mới nói: “Tất Hư thành khẩn nói với ta, toàn bộ Thiên giới, chỉ có ta có thể nhận trách nhiệm nặng nề này. Không có cách nào khác, người giỏi phải làm nhiều, ta không thể làm gì khác hơn là trở lại.”
Hàn Khanh đột nhiên chen vào: “Thời điểm đó Giai Vô là Tất Hư?”
Phượng Tam Cát nói: “Thời điểm đó là thời điểm nào? Trước khi ngươi đưa cái hộp hay là sau khi đưa cái hộp? Trừng ta làm gì, cái hộp cũng không phải là ta bảo ngươi đưa.”
Bắc Hà Thần Quân thấy hắn càng nói càng loạn, không thể không giúp hắn sửa sang lại ý nghĩ, hỏi từng câu hỏi một: “Giai Vô đến tột cùng là ai?”
Một hồi là chấp niệm của Nam Sơn Thần Quân, một hồi là chấp niệm “Hủy Thiên Diệt Địa” của Tất Hư, một hồi lại thành Tất Hư… Thân phận người sau xuất sắc hơn người trước, thật là khiến cho người không chịu nổi.
Phượng Tam Cát nói: “Nói đơn giản, là bộ phận Tất Hư không thể dung nạp vào Thiên đạo.”
…
Điều này nghe đơn giản chỗ nào?
Có một số thần tiên buồn bực nghĩ.
Nhưng cũng có thần tiên biết.
Thiên thần, là người thi hành ý chí Thiên đạo. Thiên đạo vì công không vì tư, cho nên vô tình. Giai Vô không dung nạp vào Thiên đạo, liền nói rõ hắn thể hiện mặt tư tâm của Tất Hư.
Phượng Tam Cát nói: “Rất lâu trước đây, hắn liền bị Tất Hư vứt bỏ, một mực lưu lạc trong Hư Vô Chi Cảnh. Cho đến khi có một ngày, một con rồng ngu ngốc ăn phải cỏ tình, bay lầm vào Hư Vô Chi Cảnh, vãi long tinh, khiến nó huyễn hóa ra thực thể, biến thành Giai Vô.”
Ánh mắt đồng loạt bắn lên người Hàn Khanh.
Phượng Tam Cát nói: “Bây giờ ngươi biết tại sao Giai Vô một mực đuổi theo ngươi rồi chứ? Bởi vì ngươi chiếm tiện nghi trở mặt không nhận người, tra (đồ bỏ)!”
Hàn Khanh: “!”
“Bởi vì ngươi chiếm tiện nghi trở mặt không nhận người, tra (đồ bỏ)!”
“Bảo vệ Thiên đạo.”
Kim quang truyền tới một tiếng than khẽ, như một cây đuốc, đốt hận ý trong mắt Kiều Mạnh, lại như một chậu băng, tưới tắt nhu tình trên mặt gã. Hắn cúi đầu, khẽ mỉm cười nói: “Xem ra, người chân chính có chấp niệm ‘Hủy thiên diệt địa’, là ta rồi.”
Thiên hủy, đạo tẫn.
Địa diệt, nhân vong.
Vạn vật quy về hỗn độn, Thiên đạo còn cần làm gì? Không có Thiên đạo, Tất Hư cũng không cần gánh trách nhiệm với chúng sinh lên thân mình.
“Thật là kết cục vô cùng hoàn mỹ.”
Hắn tự lẩm bẩm.
“Ngươi vẫn không tỉnh ngộ?” Tất Hư nhàn nhạt hỏi.
Kiều Mạnh giống như si mê nhìn luồng kim quang kia: “Người vẫn không cho phép?”
Kim quang đột nhiên phân hóa ra vô số vòng sáng, từng vòng từng vòng chụp về phía Kiều Mạnh.
Ngón tay Kiều Mạnh khẽ nhúc nhích, khí đen ngưng tụ thành từng viên từng viên hắc châu, bắn văng từng vòng từng vòng sáng đến gần. Vòng sáng sau khi văng ra ở giữa không trung nối tiếp thành một sợi xích dài, lần nữa múa trở về, vây quanh hắn từng vòng.
Phượng Tam Cát đầu ngón tay bắn ra một chút lửa vàng, bay về phía một đầu xích dài, thế lửa lan tràn, một đường đốt thẳng tới người Kiều Mạnh.
Khí đen chung quanh Kiều Mạnh ngưng kết ra một bộ khôi giáp màu hắc kim, khôi giáp hiện lên một tầng tinh thể sương màu lam nhạt, dập tắt lửa vàng. Hắn đưa tay ra, một thanh trùy (dùi) dài xanh nhạt như tinh thể băng xuất hiện ở trong tay. “Thanh Lam Tinh Trùy này là Người năm đó đưa cho ta, hôm nay, ta trả lại cho Người.”
Trường trùy phá không, dùng sức đâm về phía kim quang.
Kim quang đột nhiên tản đi, lộ ra bản thể Tất Hư, đứng tại chỗ, không nhúc nhích nhìn trường trùy tấn công tới, trong ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, rốt cuộc hiện lên vẻ đau thương.
Trường trùy khựng lại ở ba tấc trên đôi mắt.
Kiều Mạnh nắm trường trùy, mỉm cười nói: “Sư phụ, chỉ cần Người đồng ý ta, ta liền thu tay lại, thế nào?”
Tất Hư từ từ nhắm hai mắt lại.
Kiều Mạnh trong mắt mang lệ, mặt mũi dữ tợn lẩm bẩm: “Sớm biết câu trả lời, ta cần gì phải hỏi lại.”
Trường trùy đâm xuống!
Phượng Tam Cát dùng lửa trói lấy eo Kiều Mạnh.
“Bảo vệ Tất Hư đại thần!” Chư thần chen nhau lên, đồng loạt bay về hắn.
Trùy của Kiều Mạnh đâm vào chính giữa hai hàng lông mày của Tất Hư.
Giữa ngọn núi mây mù vờn quanh, có một tòa nhà bằng trúc nhã nhặn.
Trước nhà có suối, trong suối có cá. Bên bờ có hoa, hoa tỏa hương lặng lẽ.
Ngắt hoa nấu trà, thắp đèn bàn chuyện trên Trời.
Trong núi không biết năm tháng.
Chỉ thấy mặt trời mọc rồi lặn, mây hợp rồi tan.
Tựa như sát na lại như vĩnh hằng.
Lòng vui mừng, lại sinh sợ hãi.
Hỏi: Điều gì gọi là vĩnh hằng?
Đáp: Thiên đạo vĩnh hằng.
Điều gì gọi là Thiên đạo?
Sinh tử có đạo, giàu nghèo có đạo, hận yêu có đạo, tụ tán có đạo.
Kiều Mạnh đột nhiên mở mắt ra ——tay hắn cầm trường trùy, mà một đầu khác, ở trong tay Tất Hư. Bốn phía chư thần cũng dừng lại, chỉ có lửa vàng của Phượng Tam Cát vẫn ở chỗ cũ trên eo chậm rãi cháy.
Tất Hư bình tĩnh nhìn hắn.
Kiều Mạnh nói: “Ta nếu hỏi lại ‘Điều gì là vĩnh hằng’, Người sẽ đáp thế nào?”
Tất Hư nói: “Lời đáp ngày xưa cũng chính là lời đáp hôm nay, cũng như ngày mai, từ đầu đến cuối không thay đổi, chính là vĩnh hằng.”
Kiều Mạnh nói: “Ta hiểu rồi.”
Những năm tháng tê tâm liệt phế đã xa xôi, tất cả hận yêu si cuồng ở trong sự dây dưa cùng giãy giụa dài lâu, thành thói quen mà thôi.
Dã tâm cùng dục vọng của hắn đã lớn thành một đại thụ chọc trời chính mình cũng không cách nào khống chế nổi. Không còn thỏa mãn làm một tiểu đồ đệ an phận bên người Tất Hư nữa. Điều hắn muốn là —— toàn bộ của Tất Hư, cho nên, muốn phá hủy Thiên đạo.
Đây là chấp niệm, cũng là vĩnh hằng.
Hắn rốt cuộc ngộ ra được đạo lý, nhưng đã đi quá lệch quá xa, không còn cách nào quay đầu được nữa.
“Đáng tiếc quá muộn.”
Không đợi Tất Hư đáp lại, ánh sáng lam của trường trùy trong tay bung ra.
Trong lúc đó dòng sông sao lại lần nữa chảy.
Các chiêu thức của chư thần nện lên người Kiều Mạnh.
Kiều Mạnh mỉm cười thản nhiên miệng phun máu, khí đen cuốn lấy những mảnh sao vụn va đập, dư lực hồng hoang nổ tung, tinh hà kích động! Những mảnh sao vụn vỡ nở rộ chói sáng lần cuối cùng rồi quy về yên lặng.
Ánh sáng trong sát na chiếu sáng khuôn mặt hắn.
Anh tuấn mà bi ai.
Chỉ là một cái chớp mắt, lại hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt chúng thần tiên.
Nhưng mà, hiểu đồ đệ không ai bằng sư phụ.
Tất Hư phản ứng cực nhanh. Hắn mới vừa ẩn thân, kim quang đã đuổi theo.
Phượng Tam Cát, Bắc Hà và các thần tiên khác theo sát phía sau.
Bờ bên kia tinh hà mới vừa rồi còn đánh trời long đất lở trong nháy mắt liền người đi lầu trống.
Hàn Khanh mờ mịt ngây ngô nằm.
Từ lúc Giai Vô biến thành Tất Hư, đầu hắn liền rời vào trạng thái hỗn loạn, đến khi những người khác rời đi, vẫn chưa hoàn hồn trở lại. Không biết qua bao lâu, mới ngồi dậy, quẫy người một cái, khốn long tác từ trên người rớt xuống.
Hắn đứng lên, đang muốn đi, đá phải một thân thể, cúi đầu nhìn, là Trần Trí.
Mặt trắng bệch, ngửa mặt hướng lên trời, bất tỉnh nhân sự.
Dùng mũi chân đá đá, vẫn không phản ứng.
Hàn Khanh liền đi.
…
Sau một lát, hắn lại quay đầu lại. Bất kể nói thế nào, y cũng là bạn của Giai Vô. Nhưng mà, Giai Vô là Tất Hư… Cõi đời này thật sự có Giai Vô sao? Cái người chạy đuổi theo phía sau cái mông hắn, có lẽ chỉ là một giả tưởng.
Suy nghĩ một chút, hắn đá đá Trần Trí, lại đi.
…
Hồi thứ ba trở lại, hắn không để cho mình suy nghĩ nhiều, xốc Trần Trí lên liền đi.
Tới gần Thiên cung, phát hiện chỗ này đã không phải là nơi mình biết. Cung điện sụp đổ hơn nửa, trên tàn viên, thần tiên các lộ đang cẩn trọng thu thập tàn cuộc, cùng xây dựng lại. Tiên đồng thấy Trần Trí trên tay hắn, vội vàng bay tới: “Trần Trí sao thế?”
Hàn Khanh ném người cho nó, đang muốn đi, bị tiên đồng ngăn lại: “Ngươi là người nào?”
Hàn quang bên trong mắt Hàn Khanh chợt lóe, toát ra Thần áp của Thượng cổ Hàn long.
“Ầm ầm ầm…”
Cột vừa mới chống dựng liền bị Thần áp làm cho đổ sụp.
Những thần tiên khác: “…”
Hàn Khanh nội tâm luống cuống, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn bọn họ, trong đầu trăn trở đủ loại giải thích.
Những thần tiên khác tới làm lễ. Cho dù không nhận ra dáng vẻ của hắn, nhìn luồng Thần áp rét lạnh kia, cũng có thể đoán ra thân phận.
Có một thần tiên nói: “Ngân hà dường như có hồng hoang cự lực xuất hiện. Chúng tôi tiên pháp yếu, không dám đến gần, xin đại thần giải thích.”
Hàn Khanh nói: “Có địch xâm phạm, còn đang đuổi bắt.”
Mấy vị thần tiên trố mắt nhìn nhau.
Tiên đồng hỏi: “Trần Trí đi xem náo nhiệt?”
Hàn Khanh suy nghĩ một chút, tác dụng Trần Trí lúc ấy phát huy, thật giống như ngoại trừ xem náo nhiệt, cũng không có gì khác có thể giải thích, liền gật đầu một cái.
Tiên đồng nói: “Y lại tự mình đi… Y đây là thế nào?” Đập đầu Trần Trí tới lui, từ đầu đến cuối không chút phản ứng.
Hàn Khanh nói: “Bị thương.”
Tiên đồng vội vàng ném y cho những thần tiên khác kiểm tra. Một đám thần tiên nhìn một chút, biết là hồn phách bị thương, nhưng bó tay không có cách.
Mặc dù Thần Ma đại chiến đã giành thắng lợi, nhưng mà một nửa thần tiên lưu lại thu dọn chiến trường, trấn an người phàm. Trong những tiên nhân trở về, bọn họ lý lịch kém cỏi, cũng không có quá nhiều pháp thuật, không thể làm gì khác hơn là an trí Trần Trí ở Hoàng Thiên nha trước.
Có thần tiên đề nghị tiên đồng đi tìm Bạch Xuy đại tiên Thương Thiên nha. Nó đi một chuyến, cả tòa Thương Thiên nha đều là trống không, nhớ tới Thần Ma đại chiến ảnh hưởng đến người phàm, bọn họ hẳn đều ở lại trần gian xử lý hậu sự.
Chờ Thiên cung lại lần nữa náo nhiệt trở lại, đã là chuyện của ba ngày sau, các thần tiên đuổi theo Kiều Mạnh rốt cuộc trở lại. Tất Hư khởi động trận pháp Hủy thiên diệt địa mặc dù không có kinh động phàm giới, nhưng dù sao cũng đã phóng thích một bộ phận lực hồng hoang, không thể không lập tức trở về trợ giúp Thiên đạo ổn định các giới.
Bắc Hà Thần Quân được ủy thác trách nhiệm nặng nề, ở lại thu dọn tàn cuộc. Phượng Tam Cát vốn là muốn về Xích Diễm Cốc nghỉ ngơi, lại bị Bắc Hà bắt làm tráng đinh. Lý do rất đầy đủ, được coi là người biết kế hoạch bắt Kiều Mạnh, hắn nhất định phải đưa ra lời giải thích.
Bởi vì trận chiến này ảnh hưởng đến rất rộng, thời gian trải dài qua ba đời con trai Thiên đạo, còn dẫn tới Thần Ma đại chiến, Thiên cung bị phá hủy, các thần tiên tự nhiên muốn một câu trả lời hợp lý.
Hôm đó Phượng Tam Cát mở buổi nói chuyện, rất nhiều thần tiên đều chạy tới Hoàng Thiên nha cướp vị trí thật sớm. Hàn Khanh cách Phượng Tam Cát gần nhất, một cái đuôi rồng vây quanh người, đầy tư thái trông chừng.
Phượng Tam Cát bất đắc dĩ nói: “Ai nha, người ta đều đã ở chỗ này rồi, ngươi sợ cái gì chứ? Ta làm sao có thể chạy trốn ở thời điểm này nữa? Hơn nữa, đây đều là trò quỷ thầy trò Tất Hư làm ra, ta rất vô tội, ta cũng rất không biết làm sao… Ngươi khổ đại thù thâm nhìn chằm chằm ta làm gì?”
Hàn Khanh phun ra một hơi khí lạnh.
Phượng Tam Cát ôm ngực: “Ta cảm thấy ta sắp không ổn rồi, đại chiến liên tục, còn bị khắc tinh phun…”
Bắc Hà Thần Quân ngồi xuống, nhắc nhở hắn có thể bắt đầu nói rồi.
Phượng Tam Cát nói: “Ngay cả tiền thưởng cũng không có, các ngươi có phải là rất quá đáng rồi hay không? Đừng phun nữa, không cần ngươi thêm đánh giá mặt xấu cho ta. Được rồi, bắt đầu nói từ chỗ nào đây? Ờ, liền bắt đầu từ lúc Tất Hư khóc lóc cầu xin ta xuất cốc đi. Các ngươi biết đấy, Xích Diễm Cốc là một nơi rất tốt nha, không giống Thiên cung của các ngươi cao như vậy, té xuống dễ dàng té thành bánh nhân thịt.”
Ước chừng nói về cảnh đẹp của Xích Diễm Cốc suốt một canh giờ, mới nói: “Tất Hư thành khẩn nói với ta, toàn bộ Thiên giới, chỉ có ta có thể nhận trách nhiệm nặng nề này. Không có cách nào khác, người giỏi phải làm nhiều, ta không thể làm gì khác hơn là trở lại.”
Hàn Khanh đột nhiên chen vào: “Thời điểm đó Giai Vô là Tất Hư?”
Phượng Tam Cát nói: “Thời điểm đó là thời điểm nào? Trước khi ngươi đưa cái hộp hay là sau khi đưa cái hộp? Trừng ta làm gì, cái hộp cũng không phải là ta bảo ngươi đưa.”
Bắc Hà Thần Quân thấy hắn càng nói càng loạn, không thể không giúp hắn sửa sang lại ý nghĩ, hỏi từng câu hỏi một: “Giai Vô đến tột cùng là ai?”
Một hồi là chấp niệm của Nam Sơn Thần Quân, một hồi là chấp niệm “Hủy Thiên Diệt Địa” của Tất Hư, một hồi lại thành Tất Hư… Thân phận người sau xuất sắc hơn người trước, thật là khiến cho người không chịu nổi.
Phượng Tam Cát nói: “Nói đơn giản, là bộ phận Tất Hư không thể dung nạp vào Thiên đạo.”
…
Điều này nghe đơn giản chỗ nào?
Có một số thần tiên buồn bực nghĩ.
Nhưng cũng có thần tiên biết.
Thiên thần, là người thi hành ý chí Thiên đạo. Thiên đạo vì công không vì tư, cho nên vô tình. Giai Vô không dung nạp vào Thiên đạo, liền nói rõ hắn thể hiện mặt tư tâm của Tất Hư.
Phượng Tam Cát nói: “Rất lâu trước đây, hắn liền bị Tất Hư vứt bỏ, một mực lưu lạc trong Hư Vô Chi Cảnh. Cho đến khi có một ngày, một con rồng ngu ngốc ăn phải cỏ tình, bay lầm vào Hư Vô Chi Cảnh, vãi long tinh, khiến nó huyễn hóa ra thực thể, biến thành Giai Vô.”
Ánh mắt đồng loạt bắn lên người Hàn Khanh.
Phượng Tam Cát nói: “Bây giờ ngươi biết tại sao Giai Vô một mực đuổi theo ngươi rồi chứ? Bởi vì ngươi chiếm tiện nghi trở mặt không nhận người, tra (đồ bỏ)!”
Hàn Khanh: “!”
Danh sách chương